Mục lục
Niếp Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uống cà phê ở tầng hai của Sa Mạc khách sạn, có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh. Cung Quý Dương ngồi ở một vị trí rất tốt cho việc quan sát, ly cà phê hương trần mộc phong cách cổ trang hoàng, cùng với khuôn mặt hắn giờ phút này hợp lại càng tăng thêm cuốn hút, tay phải hắn cầm một điếu xì gà Cu Ba, tựa như tiếu phi tiếu, nhàn nhã nhìn tất cả mọi thứ phía dưới.


Bởi vì vừa mới trải qua báo động giả, giờ phút này trong quan cà phê, trừ bỏ mấy khu khuôn viên, thì chỉ có một mình hắn là khách, mà nói chính xác lúc mọi người chạy trốn, hắn cũng đã ngồi chỗ này, cho nên không ai để ý hắn đang ngồi trước một chậu hoa và sau chậu hoa đó là thân hình mảnh mai của Tu Nguyệt bị dây thừng trói lại.


“Tiên sinh, đây là cà phê của ngài.” Một cô gái có dáng người như người mẫu, diện mạo xinh đẹp ngọt ngào đi đến bên cạnh Cung Quý Dương, đem một ly cà phê đặt ở trước mặt hắn, cũng có vẻ đang trộm nhìn khuôn mặt người đàn ông này.


Cung Quý Dương không để ý đến cô, cầm ly cà phê lên, nhấm nháp một ngụm.


Mà người bán hàng xoay người vừa định rời đi, nhưng lại giống như phát hiện cái gì đó, đột nhiên dừng bước, quay đầu hướng mặt nhìn về chậu hoa.


Cung Quý Dương thấy hành động của cô, lập tức cầm cổ tay cô lại, đem phân tán sự chú ý, với đầu óc có năng lực tư duy nhanh hấp dẫn sự chú ý về hắn.


“A, mỹ nữ, cảnh báo giả vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Cung Quý Dương tràn ngập tà mị cười, loại tươi cười này của hắn toàn thế giới có 80% cô gái đều không thể chống cự.


“A...... Cái đó...... Tiên sinh, về chuyện này, chúng tôi thật sự có lỗi.” Nữ bán hàng thân là một trong những nhân viên khách sạn, tất nhiên là rất biết ăn nói, nhưng đối mặt với nam nhân như hoa như ngọc này, cô không tự giác được mà nói lắp.


Cung Quý Dương cười tệ hơn, đi về phía trước từng bước, thấp giọng nói:“Thật đúng là làm dọa chết tôi, tim của tôi đến bây giờ còn kêu ‘Thình thịch’ loạn lên, cô có muốn nghe chút không.” Nói xong, liền đem bàn tay cô gái dò xét khuôn ngược mình.


“A!” Nữ bán hàng thất thanh hô lên, khuôn mặt cô tượng hồ đỏ lên như một cây táo chín, cái khay trong tay cũng rơi xuống.


“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Cô bối rối nói vài câu, vội vàng xoay người tránh đi, ngay cả khay bị rơi xuống cũng quên nhặt lên, âm thanh trái tim đập loạn lên, ngay cả Tu Nguyệt đang trốn ở phía sau chậu hoa đều nghe được nhất thanh nhị sở(âm thanh tim đập của cô bán hàng ý).


Lúc nhìn thấy cô bán hàng đã hoàn toàn đi khỏi, Cung Quý Dương mới an tâm mà trở lại vị trí, tiếp tục nhìn chằm chằm phía dưới.


“Đại sắc lang này, anh mau thả tôi ra, tôi còn có chuyện quan trọng!” Tu Nguyệt gầm nhẹ một tiếng, cô đã không thể kiềm chế nữa rồi, an nguy của Niếp Tích là chuyện mà cô lúc này lo lắng nhất.


“Đại sắc lang?” Cung Quý Dương cau mày nhìn Tu Nguyệt, bất đắc dĩ cười cười, vẻ mặt vô tội:“Dựa vào cái gì nói tôi như vậy, tôi rõ rằng không có làm gì cô mà.”


“Cố ý để cho một cô gái xa lạ nghe tiếng tim đập của mình, như vậy không phải sắc lang à?” Tu Nguyệt cũng không nhưỡng bộ nói lại.


“Uy uy uy, trái tim của tôi thật sự là kêu ‘Thình thịch’ loạn lên đây, trộm người của Niếp môn, đây chính là sự dũng khí cứu với người không bình thường.” Cung Quý Dương thong dong biện giải.


“Có dũng khí cứu tôi, nhưng không có dũng khí thả tôi sao?” Tu Nguyệt cố ý châm chọc Cung Quý Dương.


Cung Quý Dương liếc mắt về cửa quán cà phê một cái, hai tránh hán tây trang giày da đang đứng ở phía trước cửa, biểu tình ngưng trọng, trái phải tuần tra, hắn lại nhìn xuống phía dưới, đại sảnh lầu một có ba, bốn tráng hán, phân bố ở nhiều vị trí, còn có ở trong đám người nhộn nhạo như đang đợi lệnh. (tránh hán = vệ sĩ)


Cung Quý Dương biết bọn họ, mấy người này hắn nhìn thấy qua trong phòng của La Sân quản gia.


Việc chuông cảnh báo giả vừa được thông báo, La Sâm quản gia đã vội vã đi về khách sạn, trước tiên liền an bài mấy vệ sĩ canh gách ở đây, vội vàng đi vào thang máy, Cung Quý Dương cứ ở trong này, chậm chạp không muốn nói nguyên nhân cho Tu Nguyệt.


“Chờ một chút đi, bọn họ ở đâu cũng có người, hiện tại thả cô đi, chỉ sợ bị bắt lại thôi.” Cung Quý Dương không cho là đúng, ngay sau đó cố ý hỏi một câu:“Vì sao họ lại bắt cóc cô? Không phải vì cái tên Niếp Ngân kia gây phiền toái đó chưa?”


Niếp Ngân!


Cái tên này, Tu Nguyệt đã thấy hắn gọi tới hai lần.


Cô biết nếu không phải người quen thì sẽ rất dễ tưởng hai anh em Niếp Ngân và Niếp Tích là một người, nhưng nên cô trả lời như vậy? Nhưng trước kia hắn gặp Niếp Tích thì cũng phải nhận ra tính cách hắn không giống Niếp Ngân chứ, đúng rồi, hắn vừa mới nói “Phiền toái”, xem ra hắn và Niếp Ngân xảy ra “Phiền toái”, ít nhất có thể cam đoan một chút, bọn họ không phải bằng hữu.


“Niếp Ngân? Niếp Ngân cái gì? Tôi chưa từng nghe qua tên này.” Tu Nguyệt bình tĩnh trả lời.


Cung Quý Dương lãnh xuy một tiếng, còn có chút nghi ngờ, nhưng hắn cũng phải tin lời nói của Tu Nguyệt, tuy rằng hắn với Niếp Ngân tiếp xúc không nhiều lại đã có ấn tượng sâu sắc, nhưng ấn tượng không phải hình tượng bên ngoài, mà là tính cách Niếp Ngân và quanh thân hắn phát ra khí phách mãnh liệt và nam tử có tính cách bất đồng lần trước gặp mặt kia tuy rằng ngoại hình cực kỳ giống.


Lúc này, La Sâm quản gia an bài mấy tên thủ hạ kia, tựa hồ nhận được mệnh lệnh gì đó, tất cả đều vội vã ly khai.


Cung Quý Dương nhìn lướt qua, xác nhận lại một lần, sau đó tươi cười thoải mái, thả lỏng cái thắt lưng lười:“Tốt lắm, cô có thể đi, bọn họ đều đi rồi.”


Nói xong, liền cúi lưng xuống, chuẩn bị cởi bỏ dây thừng trên người Tu Nguyệt, nếu nam nhân kia không phải Niếp Ngân, coi như mình làm được một chuyện tốt đi.


Cùng lúc đó.


Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh một đường chạy như bay, chạy tới khách sạn Sa Mạc.


Ngay lúc dừng xe, thần kinh hai người chợt căng thẳng.


Cửa khách sạn, đám người lung tung kia còn chưa đi hết, sổ lượng xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương đều đứng ở nơi đó, đèn trên xe họ vẫn còn chợt lóe xoay tròn.


Lãnh Tang Thanh theo bản năng nắm chặt cánh tay Niếp Ngân, trong đôi mắt đẹp tràn ngập lo lắng:“Sẽ không là xảy ra chuyện gì chứ!”


Niếp Ngân không chút trì hoãn, nhanh chóng đi xuống xe, đầu tiên tới bên cạnh xe cứu thương nhìn thoáng qua, trong xe cũng không có người bị thương, bất quá tâm hắn vẫn là không nới lỏng.


Sau đó, hắn lại chạy tới khách sạn, nhìn trong đại sảnh rõ ràng nơi này vừa xảy ra chuyện gì đó.


“Cô được cứu rồi, tôi nhìn thấy bạn trai của cô.” Ngồi trong quán cà phê Cung Quý Dương nhìn thấy Niếp Ngân đang từ cửa chạy vào, nhưng hắn không có cho rằng người này chính là Niếp Ngân, hai tay của hắn vẫn sờ soạng dây thừng như cũ, xem ra rất khó cởi.


Tu Nguyệt ngẩn ra, dùng sức lắc lắc đầu.


Lúc này, Lãnh Tang Thanh cũng vội vàng đi vào khách sạn, đến bên người Niếp Ngân, cầm cánh tay hắn.


“Không tốt, bây giờ chưa phải lúc, tôi khuyên cô đừng có đi.” Nhìn thấy có một cô gái xuất hiện, còn cầm ở cánh tay hắn, Cung Quý Dương cảm thấy Tu Nguyệt làm nhiều chuyện như vậy thật không đáng. Hắn có ý tốt khuyên, lại có chút vui sướng khi nhìn thấy người phía dưới gặp họa, bất quá trong giây lát, cả người hắn cứng lại rồi đứng mạnh dậy, xoa xoa hai mắt của mình, khuôn mặt vô cùng rối rắm.


“Hả? Thanh Nhi!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK