Tần quản gia đã gấp rút mà chực chờ tại cổng, nhìn thấy mấy người trở về, ông vội vội vàng vàng mà chạy tới nghênh tiếp.
"Tiên sinh, thiếu gia, mọi người không có việc gì chứ!"
Niếp Nhân Quân vỗ vỗ vai Tần quản gia, khóe miệng cong lên một khí phách vương giả: "Chỉ là trải qua một chút sóng gió thôi."
Ba người khác lần lượt xuống xe. Xem Phim hoat hinh anime online
Đôi mày của Niếp Ngân nhíu lại, đôi mắt đông lại nhìn quét qua toàn bộ sân nhà.
Sau đó, có chút thất vọng.
Thư phòng.
Bốn người ngồi tán loạn bên trong, bầu không khí nghiêm túc, nhưng không hề khẩn trương.
"Tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào?" Niếp Tích đứng bên cửa sổ, nhìn ngọn đèn thưa thớt trên cảng Mã Nhỉ Tạp, ngọn đèn thủy tinh phản chiếu trên khuôn mặt ngang ngạnh của anh.
Niếp Nhân Quân lắc lắc ly rượu đỏ, khí vững như sơn: "Sắp xếp lại mọi chuyện, chỉ có cách cư xử của ba người vô cùng khác thường, Niếp Hoán, La Sâm, còn có Niếp Nhân Hằng, ta nghĩ tất cả chuyện này đều là do bọn chúng thông đồng sắp đặt, ta nghĩ nên tìm Niếp Nhân Hằng nói chuyện."
Niếp Tích xoay người, đi tới trước mặt cha, trên mặt có chút lo lắng: "Cha, con nghĩ cách này không được, với tính cách của Niếp Nhân Hằng, hắn không phải là người có thể nói chuyện, hơn nữa, bây giờ tìm hắn thương lượng, sợ rằng sẽ có nguy hiểm."
Xem Phim hoat hinh anime online
Niếp Nhân Quân ung dung mà cười: "Nếu tìm hắn nói chuyện, ta hiển nhiên sẽ có suy tính của ta."
Ông đứng dậy, bước thong thả đến bên cửa sổ, nhìn phía xa: "Niếp Nhân Hằng này mấy năm nay tại Nam Âu tin tức rất lớn, ta đoán là hắn nghĩ con trai mình không có cách nào ngồi vào vị trí chủ tịch, cho nên ở bên kia mà lén lút thành lập thế lực cho riêng mình, có lẽ là muốn cho bản thân con đường lui, mà chính phủ cũng không nợ hắn."
"Nam Âu? Mười mấy nguyên thủ quốc gia bên kia đều là con nợ của cha, cha tính lấy cách này để ra điều kiện sao? Nhưng mà..." Niếp Tích cũng không nói thêm, vẻ lo lắng trên mặt vẫn chưa tan biến.
Niếp Nhân Quân thở dài: "Trò hề này chính là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, không cắt đứt thứ gì, sợ chúng ta cũng khó thoát thân."
Hai mắt ông nhìn về phía xa, nhưng trong mắt lại tràn đầy sát khí, sự câm phẫn này cũng không phải đối với Niếp Nhân Hằng, mà ban đầu vị trí chủ tịch đáng lẽ dễ như trở bàn tay, nhưng Niếp Hoán không biết tại sao sống lại, ông tốn hao suy nghĩ cho tới nay, chỉ là công cóc, trong khoảnh khác Niếp Hoán xuất hiện tất cả đều đông lại, đều này làm cho ông buồn bực không thôi, nhưng cũng chưa hết hi vọng.
"Niếp bá bá, con biết một việc, con nghĩ đối với mọi người hẳn là rất quan trọng." Tu Nguyệt buông quyển sách trong tay xuống, đi tới sau lưng Niếp Nhân Quân, cánh tay như ngọc rất tự nhiên mà khoác lên cánh tay của Niếp Tích.
Nhìn xuống hành động này, hành động của Tu Nguyệt khiến cho trong lòng anh có chút bực mình, chỉ có điều anh cũng không phản ứng lại, anh biết rõ với tính cách của Tu Nguyệt, bản thân bây giờ nếu đẩy cô ra, cô sẽ không tiếp tục nói nữa.
Niếp Nhân Quân xoay người, nâng cao sự chú ý: "Chuyện gì?"
Vẻ mặt của Tu Nguyệt rất bình tĩnh: "Ngày mai quản gia La Sâm sẽ đi Las Vegas, gặp một người quan trọng."
"Hả?"
Niếp Nhân Quân và Niếp Tích đồng thời mở to mắt.
"Làm sao cô biết?" Niếp Tích vội vàng hỏi.
Trên mặt Tu Nguyệt hiện ra tia nghiêm túc mà Niếp Tích chưa từng thấy qua: "Bởi vì Niếp Nhân Nghĩa cũng sẽ đi. Tôi là vô tình nghe được vợ Niếp Nhân Nghĩa nói chuyện, mới biết được chuyện này."
Thấy vẻ mặt hai cha con nghi ngờ, cô tiếp tục nói: " Mặc dù không nghe từ đầu, nhưng phần sau tôi nghe rất rõ, Niếp Nhân Nghĩa nói chuyện với vợ trên máy bay trực thăng, hơn nữa ông ấy nhất định phải đi, xem ra hình như rất sợ đối phương, vợ ông ấy hỏi có ai cùng đi. Tôi khẳng định nghe được tên quản gia La Sâm, hơn nữa chỉ nói có một cái tên, ông ấy dặn dò nhiều lần không được tiết lộ cho người của Niếp môn."
Sau khi Tu Nguyệt nói xong, thư phòng yên tĩnh trong chốc lát, mọi người lâm vào trầm tư.
"Con đoán, có thể là Niếp Nhân Thế không?" Niếp Nhân Quân lần nữa thong thả bước đi tới cửa sổ, uống cạn ly rượu đỏ, tà mị mà cười.
Niếp Tích nhún vai coi thường mà nói một câu: "Vậy cũng chỉ có tận mắt đi xem mới biết được."
"Tôi về bên kia trước, xem có thể nghe được địa điểm mà bọn họ hẹn không." Tu Nguyệt vội vàng nói.
Niếp Nhân Quân quay đầu rất vui mừng mà nhìn cô gái xinh đẹp này, khóe môi bình tĩnh mà nói một câu: " Ngược lại không cần vậy, muốn điều tra hành tung của bọn họ, việc này rất dễ. Chỉ có điều tôi sợ Niếp Nhân Nghĩa sốt ruột, muốn đem cô mau chóng trở về. Nếu hắn sau lưng cùng La Sâm có quan hệ, tôi cũng không cho hắn có chút mặt mũi."
Đang nói chuyện, ông đi tới bên cạnh Niếp Ngân một mực không lên tiếng, một phần lông mày ông giãn ra.
Niếp Ngân vẫn hình như có chút suy nghĩ mà ngồi ở trên ghế, khi anh vừa ngồi xuống đã châm điếu xì gà, đến bây giờ đã tắt hoàn toàn, nhưng anh vẫn kẹp ở trên tay, dường như không hề phát giác, trên vẻ mặt thản nhiên tồn tại một lớp ngụy trang rất dày, nhưng chỏ có điều vẫn là trực giác của một người cha đối với con trai.
"Có chuyện gì?" Niếp Nhân Quan nhẹ nhàng khoát tay lên vai Niếp Ngân.
Niếp Ngân trần tĩnh mà ngẩng đầu nhìn cha, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không cần lo lắng.
Sau đó anh điều chỉnh lại một chút, đứng lên, châm điếu xì gà đã dập tắt trên tay lúc nãy: "Chuyện này cha không cần quan tâm, giao cho con và Tích hai người là được. Loại người giống như Niếp Nhân Hằng, không có tư cách để cha đi tìm hắn nói chuyện."
Tiếp theo, anh lấy tư cách huynh trưởng nói chuyện với Niếp Tích: "Tin tức của Tu Nguyệt rất hữu dụng, quản gia La Sâm này nhất định có chuyện, chúng ta nắm chắc thời gian chia nhau hành động, cậu đi Las Vegas trước, tôi quay về Niếp môn có chút việc, sau đó lập tức sẽ đi cùng cậu tụ hợp.
Xem Phim hoat hinh anime online
"Quay về Niếp môn?" Tất cả người trong phòng không hiểu Niếp Ngân muốn làm cái gì.
Niếp Ngân hít sâu một hôi xì gà, một bộ dạng anh trong sương mù đặc biệt thầm trầm.
"Nếu người tại Las Vegas không phải là Niếp Nhân Thế, vậy Niếp Nhân Thế nhất định còn đang ở trong Niếp môn. Hơn nữa, Niếp Hoán ngay từ đầu không buông tha, về sau lại cho chúng ta thời gian xoa dịu chuyện này, cũng hiểu được bên trong có chuyện."
Nói xong, anh một mình rời khỏi thư phòng.
Nhưng người khác cũng không nói nhiều lời, cùng lúc nhận thức được sự sắp xếp của anh, về phương diện khác, mọi người cũng ít nhiều hiểu rõ chuyện trong lòng Niếp Ngân đang nghĩ, cho nên không quấy rầy anh.
"Đại ca anh so với anh giống hơn!" Tu Nguyệt khiêu khích Niếp Tích.
Niếp Tích liếc cô một cái, có chút phản đối: "Tối hôm nay đừng vào phòng tôi."
Tu Nguyệt tại phần eo rắn chắc của anh ra sức nhéo một cái: "Tôi không chỉ muốn trở về phòng với anh, còn muốn đi theo anh tới Las Vegas đấy."
Lúc này đã là hừng đông sáng.
Niếp Nhân Quân đi ra từ phòng sách, lại phát hiện vẫn liên tục ở đó đến bây giờ, cũng không phải một người, còn có Tần quản gia đã bắt đầu chờ ở cửa.
Tần quản gia thấy Niếp Nhân Quân đi ra, không hề nhiều lời, mà lẳng lặng đi theo phía sau ông, vẻ mặt xanh mét, Niếp Nhân cũng chưa từng gặp qua.
Niếp Nhân Quân xoay người nhìn khuôn mặt của Tần quản gia, lông mày có chút nhíu lại: "Thế nào?"
Đôi mắt Tần quản gia mệt mỏi, mạnh mẽ gạt bỏ lấy lại dáng tươi cười: " Không có chuyện gì, tiên sinh, thời gian không còn sớm, trờ về phòng nghỉ ngơi đi."
Niếp Nhân Quân bình tĩnh mà nhìn nụ cười mất tự nhiên này, trong lòng không hiểu mà mọc lên chút chua xót, ông vui vẻ mà cười cười, vỗ vai của Tần quản gia: "Khi tôi không dặn ông ở bên ngoài chờ tôi, ông có thể không cần chờ tôi, khi tôi không dặn ông lo lắng cho tôi, ông cũng cố gắng đừng lo lắng. Tuổi của ông không còn nhỏ, nên chú ý đến thân thể, tôi thật hi vọng ông có thể sẽ chăm sóc tôi ít nhất ba mươi năm đấy, tôi sẽ sống cho đến lúc đó, cho nên ông cũng đừng làm tôi thất vọng."
Nói xong, ông mỉm cười xoay người, đi tới phía trước vài bước, ánh mắt sáng lên lại cảm giác được Tần quản gia hơi chấn động, ủ rủ cúi đầu, không cùng đối diện.
Ông lần nữa đi trở về, đứng trước mặt Tần quản gia, khóe miệng hạ xuống, tiếng thở thấp xuống, lại để lộ sự nghi vấn với Tần quản gia.
Tần quản gia chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe mắt đầy những vất nhăn của tuổi tác, nhìn bây giờ nhìn qua, lại rắn rỗi rất nhiều.
"Tiên sinh, tôi chỉ là một quản gia, không thuận tiện nghe ngóng nhiều chuyện lắm, nhưng bất luận thế nào, cũng xin tiên sinh phải bảo trọng thân thể, dù sao cũng đừng để bản thân gặp nguy hiểm."
Đôi mày của Niếp Nhân Quân nhíu lại, đối mắt với thỉnh cầu của Tần quản gia có phần thương cảm, có thể lý giải, nhưng vẫn cảm thấy đột ngột.
"Hai ngày này cũng không có nghỉ ngơi tốt."
Tần quản gia cúi đầu: "Không dám dối tiên sinh, bắt đầu từ tối hôm qua, trong lòng tôi có một loại bất an, có một dự cảm không tốt, hôm nay chờ tiên sinh trở về, cảm giác mỗi phút như là một năm."
Niếp Nhân Quân thở dài, ung dung mà cười cười, ông hiểu, người lớn tuổi, sẽ lo lắng nhiều chuyện xung quanh: "Ông nghĩ nhiều rồi, bây giờ về phòng ngủ một giấc thật ngon, sáng mai không cần ông tự mình chuẩn bị bữa sáng, đây là mệnh lệnh."
Tần quản gia dường như còn muốn ở lại bên Niếp Nhân Quân thêm một lúc, nhưng không được không chấp nhận mệnh lệnh, ông hơi nghiêng người, hướng đến phòng mình mà đi tới, đi rất chậm chậm, di rất lo lắng.
Nhưng người lo lắng không phải chí có một mình ông, nhìn Tần quản gia chậm rãi rời đi, phần ung dung của Niếp Nhân Quân vừa rồi có phần giảm xuống.
Nguy hiểm? Có hai người con trai ưu tú như vậy bên cạnh, bản thân còn có thể có nguy hiểm gì? Nhưng rõ ràng là một chuyện vui, bản thân lại không có chút vui sướng.
Ông cũng không quay về phòng mình, mà đi tới phòng Niếp Ngân.
"Cốc cốc cốc cốc", sau khi gõ cửa, Niếp Nhân Quân mở cửa đi vào trong, nhưng bên trong bên ngoài khắp ngõ ngách cũng không thấp tăm hơi của Niếp Ngân. Niếp Nhân Quân cũng không vào phòng tìm lại có thể kết luận Niếp Ngân không có trong phòng, đây có lẽ là sự ăn ý của cha con, giống như ông biết rõ muốn đi sân thượng.
Tất cả đèn trên sân thượng đã tắt rồi, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tầm nhìn của một người trên sân thượng, bởi vì ngọn đèn xung quanh sân thượng rất sáng, làm ánh sáng ở sườn núi này như ban ngày, chỉ có điều chỗ bị che dường như tối hơn.
Niếp Nhân Quân đẩy cửa, rõ ràng thấy được một người ngồi ở giữa ghế, cũng rõ ràng nhìn ra người này chính là Niếp Ngân.
Niếp Ngân ngồi ở đó, không nhúc nhích, bây giờ là ban đêm, rõ ràng hiện ra không phải là sự im lặng, càng khiến Niếp Nhân Quân cảm giác chính là cảm giác trầm tư, trên cái bàn cạnh Niếp Ngân, thấy được ánh lửa của diếu xì gà nhưng sắp tắt, còn một bóng đen hình chữ nhật, hộp xì gà cỡ nhỏ, có thêm một thứ, làm cho người khác rất dễ nhận ra đó là chiếc điện thoại.
Niếp Nhân Quân không nói gì, cũng không bật đèn, một mình đi tới tủ rượu đặc chế, tự rót cho mình một ly rượu đỏ, sau đó đi vòng qua hàng rào, nhìn về phía xa.
"Khuya rồi mà còn uống rượu như thế, không tốt cho cơ thể." Một âm thanh trầm ổn lại rất có từ tính từ phía sau lưng Niếp Nhân Quân truyền tới.
"Không thử, làm soa biết rốt cuộc có được hay không?" Ông xoay người, đối mặt với Niếp Ngân, làm động tác cheers, sau đó từ tốn nhấp một ngụm rượu.
"Nếu chuyện gì cũng phải thử, cả người sẽ có trăm ngàn vết thương." Niếp Ngân lạnh lùng nói.
Khóe miệng Niếp Nhân Quân cong lên: "Nhưng ngay cả can đảm thử cũng không có, đời người sẽ có trăm ngàn hối tiếc."
Niếp Ngân cười nhạt, cuối cùng tiếp tục cầm lấy điều xì gà sắp tắt: "Can đảm, những thứ này chỉ dùng để bảo vệ những thứ qua trọng của bản thân, những thứ khác không được dùng đến."
Niếp Nhân Quân lắc lắc ly rượu đỏ: "Bản thân coi cái gì là quan trọng, sao đó can đảm bảo vệ nó, cha con chúng ta nói chính là cùng một đạo lý."
Hai cha con cách nhau mấy thước, căn bản không thấy rõ vẻ mặt đối phương, nhưng ngay trong hoàn cảnh thế này, dường như trong lòng hai người là một không gian rộng lớn, rất có dũng khí đối mặt nhau.
Hai cha con đồng thời không lên tiếng, nhìn nhau thật lâu, mặt dù hai bên đều không thấy rõ mặt đối phương, nhưng có thể thấy rõ lòng dạ đối phương. Sau đó, hai người đều nở nụ cười, âm thanh không lớn, nhưng lay động cả đêm tối.
Niếp Nhân Quân đi tới phía trước quầy rượu, lần nữa rốt thêm rượu, ngồi đối diện Niếp Ngân, một ly đặt ở trước mặt, bên kia một ly, nhưng tất cả tâm trí của ông dồn ở chiếc điện thoại của Niếp Ngân, đem điện thoại đặt dưới ly rượu.
Niếp Ngân hiển nhiên chú ý tới hành động có ý đồ khác này của cha, chỉ có điều anh cũng không biểu hiện ra ngoài.
Thật giống như khi còn nhỏ đánh cờ với cha, hai cha con đánh cờ đều là đi b bước, cho nên trước mắt tổn thất một sĩ, hai cha con hoàn toàn không tỏ vẻ gì.
"Niếp môn đúng là một nơi đáng sợ." Niếp Ngân lạnh lùng nói.
Mặc dù những lời này có ý nói sang chuyện khác, nhưng thật là cảm giác chân thật mà Niếp Ngân cảm nhận được.
Anh thân là thủ lĩnh của đặc vụ, từng vô số lần cùng hắn đạo và bạch đạo chém giết lẫn nhau, giống như cơm bữa, nhưng vẫn khiến cho anh tồn tại cảm giác bất an, cũng chỉ có Niếp môn này.
Niếp Nhân Quân cười nhạt, hỏi lại Niếp Ngân: "Trên thế giới này còn có thứ để cho con sợ sao?"
Niếp Ngân giương mắt nhìn cha, đềm tĩnh mà nói: "Con không phải thần thánh, hiển nhiên sẽ sợ."
"À? Vì vậy mới nói, Loài người là một loại có kết cấu phức tạo, sẽ sợ chuyện..." Nói đến đây, Niếp Nhân Quân dừng lại một chút, tăng thêm giọng tiếp tục nói: "Cũng sẽ có chuyện hoang mang. Con nói có đúng không?
Nghe xong cha nói, Niếp Ngân có chút xúc động, anh cười nhạt, không nói gì, hai mắt bình tĩnh mà nhìn cha, vẻ mặt có thay đ6ỏi khác.
Niếp Nhân Quân cũng không quan tâm đến ánh mắt của Niếp Ngân, ông ngẩng đầu nhìn bầu trời, u oán mà thở dài: Cũng không biết Thanh nhi bây giờ ở đâu? Có mang theo tiền trên người không? Một cô gái trẻ như vậy, không biết ở một đất nước xa lạ có nguy hiểm gì hay không?"
Vẻ mặt Niếp Ngân sa sầm xuống, ánh mắt vốn nhìn chằm chằm cha, lúc này cũng bất tri bất giác mà nhìn chiếc điện thoại dưới ly rượu, có chút suy tư.
"Lại nói thêm, cũng là cha có lỗi với Thanh nhi, chỉ lo nghĩ tới những lễ nghi vun vặt, cũng không nghĩ tới tình cảnh của cô ấy một khi phát sinh nguy hiểm, mỗi lần nghĩ tới đây, cha đều cảm thấy trong lòng như có kim châm." Niếp Nhân Quân tiếp tục ở một bên mà nói.
Niếp Ngân cầm lấy ly rượu trên điện thoại, uống một ngụm lớn, sau đó đặt ở trên bàn, không buông.
"Cha muốn nói gì? Cha của con."
Niếp Nhân Quân không trả lời thẳng câu hỏi của Niếp Ngân, ung dung mà nhìn Niếp Ngân buông ly rượu xuống, trên mặt nở nụ cười thản nhiên: "Không phải nói đã trễ thế này, không nên uống rượu sao?"
Niếp Ngân cười lạnh: "Bất kể là thân thể của con, vẫn là thân thể của con, cũng đã trăn ngàn thương tích rồi."
"Vậy Thanh nhi thì sao? Con muốn là nổi đau lớn nhất cuộc đới cô ấy sao?" Niếp Nhân Quân tiếp tục hỏi, trong giọng nói có sự nghiêm khắc của cha, cũng có sự lo lắng của cha.
Niếp Ngân hơi sợ một chút, đứng dậy đi đến cửa: " Cha trong lúc này nói chuyện đó thật kỳ quái, huống hồ ngày mai còn có chuyện quan trọng hơn."
Niếp Nhân Quân cười nhạt một tiếng: "Thế nào? Con ngay cả dụng khí đối mặt cũng không có sao?"
Lời vừa nói ra, Niếp Ngân vừa muốn bước tiếp lại thu chân lại, đứng tại chỗ.
"Con có can đảm uống ly rượu đỏ, con có dũng khí khiến bản thân trăm ngàn vết thương, nhưng không có can đảm gọi chiếc điện thoại dưới ly rượu sao?"
"Có một số việc, cha không cần biết." Niếp Ngân lạnh lùng nói một câu.
Niếp Nhân Quân đứng dậy, có chút tức giận mà cười lớn vài tiếng: "Ha ha ha, cha không biết chuyện Lãnh Thiên Dục, hay không biết chuyện Thượng Quan Tuyền, hay không biết chuyện chuyện khiến con lo lắng lúc này?"
Ba câu hỏi quả thật khiến cho trong lòng niếp Ngân cả kinh, anh quay đầu, anh quay đầu nhìn người cha vừa quen thuộc vừa xa lạ này, nhưng trên mặt anh vẫn duy trì vẻ thong dong điềm tĩnh.
"Cha đã điều tra?"
Khóe miệng Niếp Nhân Quân cong lên: "Với cha mà nói, việc này rất đơn giản."
Niếp Ngân không hề tức giận việc cha điều tra mình, đây là chuyện trong khả năng anh dự liệu.
"Cha đã biết rõ mọi chuyện, cũng có thể hiểu rõ vì sao con không gọi điện rồi chứ."
Niếp Nhân Quân nói giọng quở trách: "Cha chính là đã biết tất cả mọi chuyện, cho nên mới muốn con gọi cuộc điện thoại này."
Niếp Ngân cũng trở nên có chút kích động: " Chẳng lẽ cha cho rằng cách làm của con trước kia là đúng sao? Con cho rằng bản thân sẽ rất đắc ý, con có thể oán hận, nhưng sau đó con phát hiện mọi chuyện căn bản không theo ý con muốn."
Niếp Nhân Quân vỗ mạnh cái bàn, tao ra tiếng động vô cùng điếc tai, cắt ngang cảm xúc của Niếp Ngân.
Ông có chút nóng nẩy mà hỏi Niếp Ngân: "Con hiểu được tình yêu sao?"
Một câu nói hình như có tiếng vọng, nhiều lần lặp lại trong ta Niếp Ngân.
Đúng vậy, một câu nói quen thuộc biết bao, bản thân không phải đã từng chất vấn người khác sao? Tại soa hình như vấn đề rất đơn giản, nhưng bây giờ xuất hiện trong đầu lại không có đáp án chứ? Mất đi Tiểu Tuyền, ban thân cho đến hôm nay vẫn cảm thấy trong lòng rất đau, mỗi lần nhớ tới Lãnh Thiên Dục cướp mất Tiểu Tuyền, bản thân sẽ không cách nào không chế được sự phẫn nộ, đây chẳng lẽ không phải là tình yêu sao? Nhưng tại sao đáp án này trong lòng mình càng ngày càng không xác định chứ?
Niếp Ngân điều chỉnh lại tâm trạng, thở dài một hơi, khôi phục lại vẻ lãnh đạm vốn có: "Con không muốn thảo luận vấn đề này với cha nữa, con đi ngủ trước, cha cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nói xong, anh đi thẳng ra cửa, không có ý dừng lại.
"Tốt thôi, biết rõ trong lòng con suy nghĩ chuyện gì, là đàn ông của Niếp gia nhà ta, cứ theo ý mình dũng cảm mà làm."
Niếp Nhân Quân vừa dứt lời, Niếp Ngân liền biến mất khỏi cánh cửa của sân thượng, chỉ còn lại cánh cửa chưa khép hoàn toàn.
"Hừ, tiểu từ thối, ở phương diện này con làm sao bì được với đứa em trai của con."
Nói xong, Niếp Nhân Quân tức giận mà đi cạnh hàng rào, một tay đỡ con lươn, một tay thò vào trong. Sau đó, ông từ trong lòng móc ra một chiếc điện thoại, mở ra là ảnh của Ruby, đó là ảnh chụp chung của hai người, Ruby cười rất hạnh phúc, bản thân lúc đó cũng rất vui vẻ.
"Tiểu tử thối, ngươi so với ta cũng còn kém xa." Nói xong, ông không quan tâm đến thời giờ, gọi điện cho Ruby.
"A lô... Có chuyện gì?" Bên kia là âm thanh còn chưa tỉnh ngủ, mềm mại, ngấm vào lòng người.
Niếp Nhân Quân đối với điện thoại la lớn: "Tôi rất can đàm mà nói cho em biết, ngoài người vợ duy nhất của tôi, em chính là người phụ nữ duy nhất của tôi! Tiếp tục ngủ đi." Nói xong liền cúp điện thoại, đùng đùng nổi giận mà đi về cánh cửa sân thượng.