Lãnh Tang Thanh thấy anh không lên tiếng, nuốt thức ăn trong miệng xuống sau đó ngẩng đầu nhìn, thấy anh đang suy nghĩ gì đó mà nhìn chằm chằm cô, không khỏi tò mò đưa tay quơ quơ trước mặt anh, sau khi thấy anh có phản ứng, cơ thể hơi nghiêng về trước cười híp mắt nói: "Anh không ngại tôi sẽ ăn thêm món ngọt chứ, mỗi lần tôi ăn cơm đều kết thúc với món ngọt."
Cô thì ngược lại sẽ lôi kéo làm quen.
Niếp Ngân nhìn lướt qua bàn ăn, bên môi hiện lên ý cười nhẹ, cô đúng là rất cố gắng ăn, không lãng phí lương thực, vỗ vỗ tay gọi người phục vụ, kêu họ chuẩn bị thêm một phần đồ ngọt, anh nhàn nhạt nói với cô: "Phụ nữ không phải đều sợ đồ ngọt sao?"
"Vậy đừng đem tôi so sánh với những người phụ nữ khác là được rồi, con người tôi không có nhiều sở thích lắm, ngoại trừ ăn và chơi, niềm vui ở đời cùng lắm chỉ thế thôi", Lãnh Tang Thanh ngược lại không quan tâm, nhún nhún vai, "Hơn nữa, tôi thích chung một người đàn ông với nhiều người phụ nữ, một ngày béo lên cũng giảm bớt áp lực rồi."
Niếp Ngân khẽ uống một ngụm rượu vang, mơ hồ mà cười, cũng thật là, người phụ nữ này quả thực có thể làm cho những người phụ nữ giàu có xấu hổ, Lãnh Tang Thanh hoan hô một tiếng, liền ăn một miếng bánh ngọt trong tay người phục vụ, ăn như chưa từng được ăn món ngon như vậy, nói, "Được rồi, anh cho tôi mượn số tiền lớn như vậy, làm sao ngay cả tên tôi cũng không hỏi?"
"Đây không phải là món tiền cho cô ăn chơi, cầm cho bạn cô, xem như tôi bồi thường cho tổn thất của cô ấy. " Anh nhẹ giọng nói, quan hệ của anh với em trai hầu như chưa từng đề cập qua với người ngoài, anh cho rằng, anh chẳng qua chỉ là Niếp Ngân, không liên quan gì đến Đại thiếu gia Niếp môn kia.
"Nói thật đi, con người của anh không kém." Cô lại uống ừng ực một ngụm lớn nước hoa quả sau đó lấy tay lau miệng mà nhìn anh, "Tiền bồi thường rất sảng khoái, lại không giống như những người đàn ông khác, luôn tìm cách biết được danh tính của người phụ nữ quấn lấy mình, với một người xa lạ cũng tốt bụng như thế, anh nói nếu anh là người bình thường, tôi dám cam đoan anh là một người đàn ông tuyệt vời."
Môi anh vốn đang giãn ra lại hơi cứng lại.
"Thực ra anh cũng không cần xấu hổ, tình yêu chằng phân biệt tuổi tác, quốc tịch, thậm chí...Ách, cũng có thể chẳng phân biệt giới tính. Lãnh Tang Thanh thấy sắc mặt anh thay đổi, vội vàng an ủi: "Đồng tính và luyến ái, không phải điều cấm kỵ, mọi người đều nói, đồng tính luyến ái so với những thứ tình yêu khác thuần túy tốt đẹp hơn."
"Cô cũng hiểu biết rất nhiều." Niếp Ngân không có chút mảy may giải thích chuyện này, giọng nói rõ ràng trầm xuống rất nhiều, như là tâm tình đang ngầm chịu đựng thứ gì đó.
"Bây giờ mọi người đều cần học hỏi nhiều mà." Cô cười giống như một con chuột, "Tôi đoán anh cũng giống như nhiều loại đàn ông khác, dáng vẻ của anh rất Man, giơ tay nhấc chân cũng rất Man." Ngoài miệng tuy nói vậy, trong lòng lại thấy đáng tiếc, nhìn một người đàn ông ưu tú như vậy, làm sao lại đồng tính được chứ?
Buồn chết đi được.
"Cám ơn". Anh hơi trầm xuống, hai chữ không hờn không giận lạnh nhạt nói ra. Người phụ nữ này mắng người cũng rất khéo, cũng không biết đơn thuần hay có tình giả bộ.
Lãnh Tang Thanh ột miếng bánh lớn vào miệng, mùi vị ngọt ngào khiến cho tâm tình của cô đặc biệt tốt, "Anh thật sự đừng tự ti như vậy, nói không chừng tôi cũng có hứng thú với anh đó chứ."
Thật ra cô thầm nghĩ nên an ủi anh một câu. ai kêu anh tốt bụng đưa chi phiếu bồi thường lớn như vậy chứ, nếu anh đã không cần đền đáp, cô cũng sẽ không ngốc đến nổi vẫn còn muốn trả tiền, có thể nói những lời dễ nghe với anh một chút thì có sao đâu.
Niếp Ngân sau khi nghe vậy thì đem tầm mắt chuyển đến trên mặt cô, hơi nhíu mày, xem ra những lời này của cô nhất định có ý tứ.
Một lúc lâu sau,
"Thành phố này đủ cho cô chơi đùa bảy ngày, tôi đã trả tiền khách sạn bảy ngày, chơi đùa bình thường sau đó trở về nhà được chứ." Anh chỉ cảm thấy bản thân có chút khó hiểu, vậy mà có thể cùng nha đầu này nói những chuyện vô ích như vậy, nhìn đồng hồ, lại nghĩ sắp phải đối mặt với Niếp môn kia, trong lòng có chút nặng nề.
"Anh phải đi sao?" Cô cũng hiểu không thể bám lấy anh không tha, vừa nghe anh nói như vậy, lại thấy anh sắp rời khỏi, trong lòng có ít nhiều luyến tiếc.
Niếp Ngân đứng lên, chỉnh lại cà-vạt một chút, "Cô có thể ở chỗ này ăn đến hừng đông sáng ngày mai." Nói xong, xoay người muốn rời khỏi.
Tình cờ gặp nhau, anh không muốn cùng một người xa lạ lãng phí quá nhiều thời gian.
"Này" Cô ở sau lưng anh kêu một tiếng.
Anh dừng bước. xoay người nhìn cô, bên cửa sồ cảnh sắc đẹp đẽ như ngưng tụ trên người anh.
"Bữa cơm này anh cũng không ngại thanh toán chứ?" Cô cười gian xảo với anh, mặt mũi nhợt nhạt lộ ra đôi mắt linh hoạt.
Một tia thay đổi chảy vào lòng anh, thấy vẻ mặt của cô vẫn còn ra vẻ thông mình như vậy, bất đắc dĩ mà nhìn cô một cái, không nói một lời lập tức rời khỏi.
Lãnh Tang Thanh che miệng cười, cô tuyệt đối tin anh là một người tốt...
_____________________
Sau khi chiếc xe thương vụ xa hoa dừng lại, một ga ra khổng lồ đập vào tầm mắt, cánh cửa kho chưa từng đóng lại, người tài xế bước nhanh ra phía sau mở cửa xe, lông mày Niếp Ngân hơi nhíu lại, nhưng vẫn từ trên xe bước xuống. Sau khi đi qua ga ra, nhìn lướt qua, bên trong đại khái bày đủ loại xe xa hoa đắc tiền trên thế giới, tiện nghi, số lượng có hạn, xe cổ, nhìn qua giống như một cuộc triển lãm xe, không dưới trăm chiếc, đủ loại.
Tần quản gia đón ngoài cửa, sau khi thấy thế liền nói: "Những chiếc xe này đều là của em trai cậu, cậu ấy đối với xe thể thao đặc biệt yêu thích, giống như cậu năm đó vậy."
"Hắn đâu rồi?" Niếp Ngân quay đầu lại đi về phía trước, giọng nói anh cất lên trong gió vẫn lạnh nhạt như thế.
"Ở trong nhà, gần đây Niếp môn xảy ra chút chuyện." Tần quản gia có chút chần chừ, nhưng cũng không nói nhiều lắm, "Đại thiếu gia, lão gia chờ cậu trong phòng sách."
Niếp Ngân gật đầu.
Phòng sách được đặt trên tầng cao nhất của biệt thự, Niếp Nhân Quân là một người rất thích đọc sách, cái phòng sách này là phòng lớn nhất trong biệt thự, không cần nói đến số lượng sách, các loại sách, cũng có thể so sánh với một thư viện tầm trung.
Các kệ sách được bày theo vòng tròn, chính giữa vòng tròn là một bàn trà, toàn bộ bàn trà đều đươc đặc biệt chế tác mà thành, vô cùng tinh xảo, mặt trên có thể thấy rõ từng đương vân tuổi, nhưng chưa ai từng điếm qua, bởi vì, nhiều lắm.
Người hầu mang trà vào cho Niếp Ngân và Niếp Nhân Quân sau đó lui ra khỏi phòng. Toàn bộ phòng sách chỉ còn lại cha con Niếp Ngân.
Bầu không khí trong phòng sách có chút đè nén.
Niếp Nhân Quân bưng chén trà, uống một ngụm, "Con rời khỏi Niếp môn hơn mười năm rồi, mười năm thành lập một tổ chức, danh tiếng cũng không nhỏ."
Niếp Ngân biết rõ, Baby-M mặc dù không thể bì lại thế lực lớn mạnh của Niếp môn, nhưng cũng không có cái gì gọi là không thể sánh bằng, sản nghiệp Niếp môn rắc rối phức tạp, các ngành nghề đều thâm nhập vào, mà Baby-M là một tổ chức chuyện đào tạo đặc vụ, cùng với sản nghiệp Nếp môn không liên quan.
Anh không nói gì, chỉ cầm chén trà khẽ uống.
"Khổ cực lắm sao? Nghìn người mới tìm được một, có phải mọi việc đều cần đến sức lực và tình thần không?" Giọng nói Niếp Nhân Quân lộ ra một chút quan tâm.
Niếp Ngân nhẹ nhàng đậy nắp chén trà, nhàn nhạt nói, "Cha, chúng ta trực tiếp nói vào vấn đề đi."
Niếp Nhân Quân sửng sốt: "Thế nào, mười hai năm cha con không nói chuyện phiến với nhau, theo ý anh như vậy là không cần sao? Là lãng phí thời gian của anh?"
Niếp Ngân dừng một chút, muốn nói cái gì nhưng lại không mở miệng, một lúc lâu sau châm trà cho Niếp Nhân Quân: "Con nghe Tần quản gia nói Niếp môn xảy ra chút chuyện, lần này đột nhiên kêu con về gấp như vậy, không phải có liên quan đến chuyện này sao."
Niếp Nhân Quân thấy Niếp Ngân rót trà ình, lấy tay xoa xoa vành chén, vui vẻ cười cười: “Con trai của ta, chuyện này vốn định hai ngày ngày nữa mới nói với con, con còn nhớ Niếp Hoán không?"
"Cái người luôn nhận được muôn vàng sủng ái trên người, là cháu đích tôn của Niếp gia, trong Niếp môn như là hoàng thái tử." Anh đương nhiên nhớ rõ.
"Đúng, năm đó nếu không phải hắn là cháu đích tôn, người thừa kế chiếc ghế chủ tịch của Niếp môn phải là con trai cả của Niếp Nhân Quân - Niếp Ngân đảm nhiệm."
"Sao vậy? Vẫn chưa bỏ xuống được khúc mắc này sao?" Niếp Ngân nhàn nhạt cười, giống như chuyện cha nói không liên quan đến mình.
Niếp Nhân Quân không hiểu ý con trai, nhìn anh một cái, "Bỏ xuống? Cha ngược lại cũng muốn bỏ xuống, đáng tiếc là, Niếp Hoán ,đã chết."
"Chết như thế nào?" Niếp Ngân không hề sợ hãi, chỉ có điều dường như có chút suy nghĩ.
"Vì bệnh tim." Niếp Nhân Quân uống chút trà, nói tiếp:" Trong bốn người chưởng sự của Niếp môn đã có ba người bỏ phiếu chọn con vào chiếc ghế chủ tịch."
Niếp Ngân nghe tiếng, ngẩng đầu lên.
"Rất vui mừng có đúng không? Ta là cha của con, nghe chuyện này cũng rất cao hứng."
"Cha, chuyện này không hẳn đã đơn giản như vậy." Đối với vị trí đó anh cũng không có nhiều suy nghĩ, nếu như anh có suy nghĩ đó, mười năm trước sẽ không rời khỏi Niếp môn, nhiều năm như vậy, Niếp Nhân Thế, cũng là bác cả của anh đã nắm trong tay những sản nghiệp quan trọng của Niếp môn, đứa con trai Niếp Hoán mà ông ta hi vọng, làm sao có thể trơ mắt nhìn quyền lực rơi vào tay kẻ khác?
Niếp Nhân Quân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của con trai, hai tay trên ghế tự nhiên đan vào nhau, đôi mắt nhìn chén trà bóc khói, ngón tay mất tự nhiên mà gõ gõ, "Không sai, Niếp Nhân Thế này là một con cáo già làm sao có khả năng ngoan ngoãn mà giao lại quyền lực? Nghe nói hắn ta đang ngầm tìm cách cứu sống con trai hắn."
"Người đã chết rồi, làm sao có thể cứu sống? Lúc này Niếp Ngân có chút kinh ngạc, sau khi để chén trà xuống nhìn cha.
"Thế giới này to lớn, có cái gì không thể làm được?” Niếp Nhân Quân hơi hạ giọng, "Con đã nghe qua ‘ghép não’ chưa, con người có đại não là sống lâu nhất, cho dù người đã chết, nhưng đại não có thể cất giữ hơn ba trăm năm, bây giờ y học đã có thể ghép não, mấy nhà khoa học nổi tiếng cũng đã gia nhập vào đội ngũ nghiên cứu, mà người tài trợ phía sau là Niếp Nhân Thế, con cáo già này đã chuẩn bị hơn chục năm, hắn cũng biết cơ thể con trai hắn không tốt, lần này thật sự nuôi binh nghìn ngày dùng trong một giờ, mấy ngày nay hắn đã lần lượt đem mấy nhà khoa học, y học nghiên cứu não bí mật triệu tập đến Somalia, chắc là muốn cứu con hắn."
Niếp Ngân hơi nhíu mày suy nghĩ, ghép não không phải anh chưa từng nghe nói qua, cũng từng có người thành công đem não động vật cấy ghép, báo chí cũng từng đưa tin. Thế nhưng, người chung quy cũng khác biệt với động vật, thí nghiệm lâm sàn thật sự có thể thanh công sao?Bác cả của anh vì Niếp Hoán mới ghép não, hay việc ghép não này còn có nguyên nhân khác? Anh tin càng là người có nhiều quyền lực lại càng không thừa nhận vận mệnh, càng không muốn chết. Loại thí nghiệm trái với đạo đức y học này sẽ có người lén làm, cũng giống như có người thí nghiệm trên cơ thể chính mình.
"Ý cha là …"
"Mấy ngày nay ta đã thăm hỏi mấy vị trưởng bối bên Niếp môn, mau chóng đem chuyện nối nghiệp ra quyết định, chuyện ta kêu con trở về rất đơn giản, muốn con đem người của mình tham gia vào cuộc cấy ghép, ngăn cản chuyện này. Nếu như có thể làm được chuyện này thì tốt, nhưng nếu không thể, thì thà hủy diệt cũng không cho kẻ địch làm được."
"Cha, não cũng có đại não và tiễu não, cho dù thực sự là được, cũng không nhất định thành công, cha có phải đã quá lo rồi không?" Thái độ Niếp Ngân rất thản nhiên, không khó nhìn ra cùng với suy nghĩ của cha không đồng nhất.
Trong mắt Niếp Nhân Quân lộ ra sự kiên quyết, "Có một số việc không thể không phòng. Lúc đầu khi nghe chuyện này cha cũng cho rằng vô căn cứ, nhưng xem qua tư liệu về một thành viên trong đó ta mới cư xử thận trọng như thế. Con tuyệt đối không nghĩ tới, một trong những người được chọn tham gia cuộc ghép não này chẳng qua chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, người con gái này tuy chuyên về tim, nhưng trong một lần tại hội đồng học thuật y học đã có một bài phát biểu, nội dung bài phát biểu này có liên quan đến cấy ghép não người. nội dung nghiên cứu của cô ta làm chấn động toàn bộ giới y học, Niếp Nhân Thế cũng bởi vì vậy, mới chi ra một số tiền lớn mời cô gái đó tham gia vào cuộc thí nghiệm lần này.
"Nghe chuyện này rất hoang đường." Niếp Ngân không phủ định trên đời này có thiên tài, nhưng một cô gái nhỏ tuổi như vậy đã bắt đầu nghiên cứu về ghép não người, có phải rất dọa người không?
Niếp Nhân Quân sau khi thấy thế, đi tới trước bàn, từ trong ngăn tủ lấy ra một sấp tài liệu đưa cho Niếp Ngân,
"Đây là tài liệu liên quan đến cô gái đó, con phải biết rằng, Niếp môn muốn tìm một người nhất định sẽ triệt để tìm ra, người con gái này không chỉ tài nghệ y học rất cao, trời sinh là một thiên tài y học, hơn nữa bối cảnh cũng khiến kẻ khác có hứng thú."
Niếp Ngân bán tín bán nghi mà nhận lấy. sau khi mở tập tài liệu ra, nhìn vào đôi mắt của người trong hình! Như không thể tin vài mắt mình, sao lại là cô ấy?
Niếp môn, đối với người bên ngoài mà nói, đúng là một gia tộc bí ẩn khiến kẻ khác phải khiếp sợ. Ở đây có rất nhiều công ty thuộc các ngành khác nhau, từ vàng bạc đến xây dựng, mạng lưới quan hệ chính trị không thua kém một lãnh đạo cấp cao của một nước phát triển, bao phủ toàn cầu; nói thẳng ra mấy trăm vạn cướp biển trên toàn cầu đã tập hợp thành một tổ chức lớn mạnh, lực lượng cũng có thể so sánh với một quốc gia, chẳng qua mỗi một vị trưởng lão lại vô cùng bí ẩn, rất ít khi lộ mặt.
Trong Niếp môn chia làm bốn dòng tộc, dòng tộc có tư cách quản lý Niếp môn là trưởng tôn, chính là Niếp Nhân Thế cùng con trai ông ta là Niếp Hoán, mà cha Niếp Ngân và Niếp Tích trong gia tộc lại đứng hàng thứ hai, chỉ có thể đứng một bên, không thể thừa kế toàn bộ công việc của Niếp môn, ngoại trừ Niếp Nhân Quân ra, người đứng hàng thứ ba là Niếp Nhân Hằng, lão tứ là Niếp Nhân Nghĩa, lão ngũ là Niếp Nhân Thịnh và đứng hàng thứ sáu lão lục là một phụ nữ tên là Isabella.
Những người này phân công quản lý từng lĩnh vực khác nhau của Niếp môn, quyền hạn mỗi người đều khác nhau, khiến cho sản nghiệp Niếp môn rối như mạng nhện, nhưng, người luôn trông coi toàn bộ sản nghiệp đó, hiện tại ở Niếp môn, Niếp Hoán đã chết, khiến cho những người ở dòng khác bắt đầu ngóc đầu dậy, mà cha anh chính là một người trong số đó.
Đêm khuya, đèn trong phòng khách vẫn sáng, từng vòng khói theo ngón tay thon dài của Niếp Ngân mà lướt qua, thuốc đã đầy gạt tàn.
Lần thứ hai mở tập tài liệu ra, trong tấm ảnh là một cô gái đang cười tươi như hoa, rất dễ nhận ra là khi đang tham gia hội đồng học thuật bị người khác chụp lén, khác biệt với dáng vẻ anh nhìn thấy, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thông minh và thong dong bình tĩnh, cũng không phải vẻ cẩu thả mà anh nhìn thấy, mỗi cử chỉ của cô đều ẩn chứa thái động nghiêm túc đối với nghiên cứu y học.
Thì ra cô tên là Lãnh Tang Thanh, cái tên rất êm tai, chỉ tiếc...
Lật một trang tiếp theo, bên trong viết về là bối cảnh gia đình cô! Đã lâu toàn thân không đau đớn như vậy, loại cảm giác này lâu rồi chưa anh từng có, lần cuối là khi nào? Hẳn là lúc sau khi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Thượng Quan Tuyền cùng người đàn ông khác trao nhẫn cưới.
Anh còn nhớ rõ Thượng Quan Tuyền đã từng nói, nhà thờ là nơi thiêng liêng nhất, bởi vì một câu nói mà đã trở thành ao ước của anh, anh còn nhớ rõ cô đã từng nói, nếu có một ngày cô lấy chồng nhất định sẽ chọn nơi đó, cho nên anh không kìm lòng nổi mà đi tới, mặc dù tim như bị dao đâm đau đớn dữ dội, nhưng cuối cùng cũng nhìn cô cười hạnh phúc...
Có lẽ, anh không cách nào làm cho cô hạnh phúc, bởi vì anh chẳng qua chỉ là một người không đủ sức cùng người khác hạnh phúc, một người đi cướp đoạt hạnh phúc của người khác làm sao có thể được Thượng đế ban tặng hạnh phúc đây?
Thượng Quan Tuyền biết rõ điều đó, cho nên mười tám năm bên cạnh anh cô chưa từng hạnh phúc, anh không mang cho cô hạnh phúc cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông khác mang hạnh phúc cho cô.
Người đàn ông đó chính là Lãnh Thiên Dục, tổng tài Lãnh thị, là Ngài Thủ phán tiếng tâm lừng lẫy, cũng là anh cả của Lãnh Tang Thanh!
Bên môi bất đắc dĩ nổi lên ý cười nhàn nhạt, sau khi xem xong tài liệu, có lẽ Thượng đế cũng thích trêu người, cùng anh tạo nên một trò đùa thế này. Anh chẳng qua chỉ là "vô tâm" đem một người phụ nữ đến Somalia, không nghĩ tới cô lại là thiên kim tiểu thư của Lãnh thị? Anh hai của cô là Lãnh Thiên Hi tiếng tăm lừng lẫy của khoa não, cũng chẳng trách cô vốn khoa tim nhưng lại đối với não có kiến thức sâu rộng như vậy.
Lần này tình cờ gặp nhau, đúng là thật trùng hợp? Không ngờ...
____________________
Mùa hè ở đây, khí hậu vô cùng dễ chịu, cho dù buổi tối cũng vậy.
Trãi dài hai bên đường là cây ngô đồng, một chiếc xe thể thao đang lao nhanh, tiếng động cơ khiến cho chim chóc trong khoảng mười thước đều hoảng hốt mà bay lên, tốc độ như ánh sét chợt lóe lên, nhưng lại để lại một chút lay động trên thân cây khiến cho những chiếc lá rơi rụng xuống.
Chiếc xe nhanh chóng phanh lại, trước cổng chính của ngôi biệt thự, kính xe từ từ hạ xuống, một đôi giày đem mũi nhọn sáng bóng, một thân hình to lớn từ từ xuất hiện.
Anh cùng Niếp Ngân có vóc dáng giống nhau, có thân hình mạnh mẽ giống nhau, cũng cùng có chung một người cha. Duy chỉ có một thứ không giống nhau, là trên mặt anh thể hiện rõ là một người ngang bướng, không chịu gò bó, không có một khuôn mẫu nào, ngông cuồng tự đại.
"Nhị thiếu gia." Hai bên cổng bao gồm cả tài xế là sáu người, dáng người theo khuôn phép, âm điệu rõ ràng, cùng lên tiếng chào.
Niếp Tích không nói gì, vỗ vỗ cửa xe, người tài xế nhanh chóng chạy đến cửa xe, mở cửa ra.
Tần quản gia đạp lên cỏ, bước chân vội vàng mà chạy đến, "Nhị thiếu gia, người đã trở về, trên đường đi cực nhọc rồi."
Mặt người đàn ông đó có phần đanh lại, anh nhấc tay, chỉnh lại quần áo trên người, cơ thể anh vẫn to lớn như xưa, chỉnh lại cổ áo sơ mi một chút, ngoại trừ cà-vạt có chút lệch, các thứ khác đều ổn. Thấy Tần quản gia nhìn, anh lại chỉnh lại quần áo lần nữa, sau đó khoát tay với Tần quản gia: "Này, này, làm sao thế?"
Trên mặt Tần quản gia vốn kinh ngạc, sau đó lại phì cười: "Nhị thiếu gia tại sao lại mặc âu phục tới?"
Niếp Tích cười nắm cà-vạt, đi phía trước Tần quản gia: "Thế nào? Nói thật đi?"
"Dạ, Nhị thiếu gia mặc âu phục cực kỳ phóng khoáng, cùng với tiên sinh năm đó giống nhau như đúc." Tần quản gia sau khi quan sát, bắt đầu khen ngợi.
"Nói thật đi." Dễ dàng nhận ra nghi vấn trong lời nói của anh, bản thân đã sớm quen với cách nói chuyện của anh.
Vì đã quen với cách nói chuyện của anh, Tần quản gia hiểu ý của anh, ông lại nói một lần nữa, "Dạ, Nhị thiếu gia mặc âu phục cực kỳ phóng khoáng, ngay cả lão gia năm đó nhìn thấy cũng phải cảm thấy tự ti.”
Niếp Tích lần này rốt cục cũng đắc ý mà cười cười: "Đại ca của tôi đâu? Ông biết anh ta gần đây không quen tôi ăn mặc tùy ý, cuộc đời tôi hai lần mặc âu phục là vì anh ta."
Tần quản gia biết rõ Niếp Tích và Niếp Ngân có tình cảm rất sâu đậm, tuy Nhị thiếu gia này biểu hiện lúc nào cũng phóng túng, chỉ có điều nhắc đến đại ca của anh, anh rất để tâm.
Sau khi biết Niếp Ngân ở phòng sách, Niếp Tích không nói tiếng nào bước vào biệt thự.
Phòng sách, yên tĩnh như nước, Niếp Ngân giống như một cái bóng bị che kín bởi bóng tối, Niếp Tích vào cửa thấy được cảnh này, hình như đã sớm biết được thói quen trầm mặc của anh trai, Niếp Tích cau mũi, "Chuyện có thể khiến cho chủ thượng đại nhân hút thuốc, nhất định là chuyện lớn.”
Niếp Ngân ngẩng đầu, điếu xì gà Cu Ba thượng hạng xẹt qua không trung tạo thành một đường cong hoàn mỹ, anh nhanh nhẹn giơ tay, chuẩn xác mà bắt được điếu xì gà, nhìn người có tướng mạo giống mình ngồi trên sô pha Niếp Tích nhàn nhạt mở miệng, "Anh đã xem qua tài liệu?"
Niếp Tích nói chuyện, cho tới bây giờ anh chưa hề vòng vo, mà trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, cặp song sinh này có lẽ cần một chút tế nhị.