Gần ở bên trong đại sảnh, là liền muốn đến Las Vegas xa hoa.
Kim bích huy hoàng tráng lệ, đám người qua lại phồn hoa và sân bay Ma Gia Địch Sa quả thực có sự cách biệt một trời.
“Chúng ta đi đâu trước?” Tu Nguyệt vỗ bả vai Niếp Tích nói.
“Đến khách sạn trước, chờ cha tôi điều tra kết quả ở bên kia.” Niếp Tích đáp lại.
Lúc này, một thân ảnh đang cấp tốc đi về phía hai người.
Thân ảnh vượt qua cách ly tuyến, xuyên qua khu chờ, tới chỗ cửa tự động, đuổi theo hai người, thân thủ liền chộp lấy Niếp Tích.
Niếp Tích vẫn đưa lưng về phía hắn, người kia bị hắn kéo lại hai tay bị nắm chặt sau lưng.
“Hừm, theo chúng ta đã lâu, anh là ai?”
Người đàn ông kia thống khổ cầu xin tha thứ:“ Là Niếp Tích tiên sinh sao? Xin buông tay! Xin buông tay!”
Niếp Tích nghe thấy hắn gọi đúng tên mình, khí lực hơi chút thả lỏng, đem hắn túm lên trên, nhưng vẫn không có buông tay như cũ, mọi người cũng đều nhìn về phía bên này.
“Anh tại sao biết tôi?”
Người đàn ông kia thả lỏng thần kinh một chút, nhanh chóng nở ra nụ cười:“Khuôn mặt của cậu giống Niếp Ngân tiên sinh như đúc, cho nên tôi liếc mắt một cái liền nhận ra cậu đã đến rồi.”
Niếp Tích nghe thấy tên đại ca, trong lòng đại khái cũng hiểu được đây là loại người nào, sau buông lỏng tay ra.
“Anh người do đại cả tôi phái tới?”
“Đúng vậy, Niếp Tích tiên sinh, chủ thượng phái tôi tới đón đối cậu.” Người đàn ông giải thích nói.
“Chủ thượng?” Niếp Tích có hứng thú nâng cằm người đàn ông kia lên, khuôn mặt cười tà sôi nổi.
“Anh, cũng là sát thủ?” Nhìn thân thể anh ta có chút mập mạp, bộ mặt hiền lành, còn có chút chất phác của đàn ông, Niếp Tích ôm thái độ có chút hoài nghi.
“Ha ha a, nghiêm khắc mà nói, tôi là chủ thượng đại nhân hạ bộ, nhưng không phải sát thủ của chi nhánh cơ cấu bên kia.” Người đàn ông gãi đầu, khuôn mặt cực kỳ hiền hậu, làm Tu Nguyệt ở bên cạnh cũng buồn cười.
“Chúng ta đi khỏi nơi này trước đi, bên này mời.” Người đàn ông cầm hành lý trong tay Niếp Tích, đi ở phía trước bọn họ dẫn đường.
“Tại sao tự nhiên buồng tha cho anh ta?” Tu Nguyệt cảnh giác tiến đến bên tai Niếp Tích thấp giọng nói.
Niếp Tích nhìn thoáng qua người đàn ông ở phía trước, khinh thường cười cười:“Anh trai muốn biết người Niếp môn có phái thủ hạ theo giõi hay không nên kêu người của anh ấy tới.”
Tu Nguyệt tràn ngập hồ nghi nhíu mày:“Lúc trước anh của anh có nói qua chuyện này sao?”
Niếp Tích nhún vai, phe phẩy đầu:“Anh ấy chính là người như vậy, làm chuyện gì cũng không thích nói trước, và lại cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Tu Nguyệt vẫn không an tâm, nắm chặt người Niếp Tích:“Làm việc cẩn thận một chút đi.”
Niếp Tích chẳng hề để ý, trên mặt không có chút cẩn thận.
Có lẽ là do cảm giác được, tại trong thành này có rất nhiều người nhìn Niếp Tích, cảm giác tựa hồ trên người hắn lúc nào cũng phát quang, thật giống với thành phố này Niếp Tích toát ra vẻ kiệt ngạo bất tuân, có rất nhiều điểm giống nhau.
Một chiếc xe đi tới trước mặt ba người, chiếc xe tôn quý xa hoa Rolls-Royce vọt vào trong mắt Niếp Tích, chỉ cần liếc qua cũng biết đây là chiếc xe bán hạn chế, nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh không hờn giận như cũ.
“Niếp Tích tiên sinh, chủ thượng phân phó qua cho cậu một chiếc xe, dựa theo chiếc xe mà chủ thượng yêu thích nhất, thuộc hạ chọn đến chọn đi, không biết cậu có hài lòng hay không.”
Người đàn ông vừa muốn đem hành lý đặt lên trên xe, đã bị Niếp Tích kêu ngừng lại.
“Uy, dừng lại, còn có xe khác không, tôi thực không thích cái này.”
Tu Nguyệt lấy khửu tay phải huých Niếp Tích một cái, răn dạy nói:“Anh xem kìa, hiện tại cũng không phải anh gọi mua xe, còn chọn tam lấy tứ.”
Niếp Tích đi đến đằng trước xe, nâng lên một chân dẫm nát lên cái cỏ xa trước, phóng đãng không kềm chế được cười:“Khóa miệng lại, đàn ông nói chuyện, cô sao mà hiểu được.”
Niếp Tích phân phó, cậu ta không có oán hận câu gì đi ra lên chiếc Rolls-Royce, lái trở về đổi cho Niếp Tích một chiếc xe yêu cầu.
“Anh thật đúng là phiền toái, nhất định bây giờ phải đổi ngay sao? Làm hại chúng ta còn ở chỗ này chờ.” Tu Nguyệt thực không hiểu tính cách của tiểu hài tử Niếp Tích lúc này.
Niếp Tích không để ý đến cô lấy điện thoại ra, bát thông dãy số.
“Địa điểm là Las Vegas, mang chiếc xe có biển số là xxxxx cho tôi, báo lại chỗ để ở đâu, vài ngày nữa tôi sẽ đi xem.”
Nói xong, Niếp Tích cắt đứt điện thoại.
Tu Nguyệt nhìn hắn một cái, không nói gì.
Không bao nhiều lâu, một chiếc Bugatti Veyron uy long phô thiên( phô trương), tinh phong huyết vũ bay nhanh đến, đứng ở trước mặt Niếp Tích.
“Niếp Tích thiếu gia, đây là ngài yêu cầu.” Cậu con tria đi xuống xe, cung kính nói.
Niếp Tích ngồi vào chỗ điều khiển, ôn nhu vuốt ve tay lái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vừa lòng.
Tu Nguyệt lên xe xong, hắn quay đầu nói với người đàn ông:“Cứ như vậy đi, cảm ơn.” Nói xong, một cước đạp mạnh chân ga, xe như tia chớp bay ra ngoài, để lại người đàn ông, vẻ mặt xấu hổ.
Trên ngã tư đường phố phồn hoa dị thương, xa hoa truỵ lạc, tia sáng nghê quang kỳ dị.
Lúc ban ngày, trên đường cơ bản không nhìn thấy rõ xe, huống chi hiện tại đã là vào đêm.
Nhưng mà cứ như vậy mà đi một đường xuyên qua, Niếp Tích vẫn ngồi ở ghế lái Mercedes, ngồi ở Ferrari nhân chú mục lễ, dù sao hắn giống chiếc xe này, bay nhanh làm người khác không nhìn thấy hắn.
“Vì sao để anh ta ở lại, anh ta dù sao ở đây cũng có vẻ quen thuộc, có anh ta bên người, chúng ta sẽ thuận tiện ” Tu Nguyệt bị gió thổi vào tóc bay tung lên, dùng hết toàn lực hô nói với Niếp Tích.
Tốc độ xe quá nhanh, thanh âm đê-xi-ben đại đa số đều bị thổi vào mặt sau của xe, rơi vào lỗ tai Niếp Tích như châm như tơ.
“Im miệng, nếu không muốn nếm thử vị đau, tôi khuyên cô tốt nhất nên nghe lời tôi.” Ánh mắt Niếp Tích lóe như sao, điều khiển chiếc xe mà hắn thích, máu toàn thân hắn giống như trào ra.
“Anh nói cái gì?” Tu Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy cái miệng của hắn cử động, bên tai chỉ nghe thấy tiếng “Vù vù” lạnh thấu xương.
“Ở Las Vegas này, tôi còn không đến mức cần người khác chiếu cố. Hơn nữa, để người xa lạ bên người, cô cảm thấy thoải mái sao?” Niếp Tích nói to, ở trong đầu tựa hồ suy tư chút gì đó.
Hắn một cước đạp mạnh phanh, đem xe đứng ở ven đường, nếu không phải có dây an toàn, hai người nhất định sẽ bay ra không chỉ một trăm thước.
“Anh lại muốn làm gì?” Tu Nguyệt không kiên nhẫn trừng mắt Niếp Tích, lúc này, cô cũng lười sửa sang lại sau “Mưa rền gió dữ”, cái mớ hỗn độn, bởi vì chỉ cần còn ở trên chiếc xe này, làm gì đi nữa cũng chỉ phí công.
Đồi con người trong mắt Niếp Tích chuyển một vòng, tiếp theo dù có hưng trí nhìn về phương xa, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra hắn cân nhắc một chuyện gì đó thật thú vị.
“Chúng ta đi gặp một lão bằng hữu trước.” Trên mặt hắn mặt hiện ra đến một tia tà mà phá hư tươi cười, loại tươi cười lúc này mới khiến cho Tu Nguyệt của ngày xưa điên cuồng tâm động(say mê điên cuồng), mà về sau mỗi lần nhìn thấy kiểu tươi cười này, Tu Nguyệt có chút run sợ.