Trong đại sảnh có chút loạn, hơn mười người bảo vệ khách sạn ghé vào nhau, biểu tình ngưng trọng tựa hồ như bàn luận nói cái gì, mà bên kia, vài tên cảnh sát thong thả bước tới, ánh mắt bén nhọn tuần tra ở chung quanh.
Nhìn tất cả mọi thứ, trong lòng Niếp Ngân có cảm giác không tốt.
Hắn đi tới trước sân khấu, có một cô nhân viên khách sạn xinh đẹp đi tới.
“Chào quý khách, thật có lỗi, trước mắt khách sạn đang ở tổ chức trận đấu “Đổ vương đại tái”, cho nên không có buôn bán.” Trước sân khấu nữ nhân viên đó nói rất ngọt ngào.
Niếp Ngân không có để ý cô ta vừa nói gì, trực tiếp hỏi:“Nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì sao?”
Vừa hỏi xong, chỉ thấy cô tiếp tân trên sân khấu nhíu mi thật chặt, nhìn chằm chằm Niếp Ngân trong ánh mắt tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, sau đó cô cười trừ.
“Ngài chờ một chút, tôi sẽ hỏi nhân viên bảo vệ một chút.” Dứt lời, cô gái đó cầm điện thoại, nhanh chóng bát thông dãy số.
Trong mắt Niếp Ngân hiện ra có hơi chút chần chờ, loại chuyện này còn phải hỏi sao?
Sau khi điện thoại liên kết với đầu máy bên kia, cô tiếp tân đứng trước sân khấu thay đổi ngôn ngữ, dùng tiếng Đức đạt tiêu chuẩn cấp tốc thấp giọng nói:“Tôi đã thấy hắn, hiện tại ngay ở trước sân khấu, mau tới bắt hắn!”
Niếp Ngân đối tiếng Đức không biết gì cả, tất nhiên không rõ đối phương đang nói cái gì, nhưng một chút tiếng Đức phổ thông này sao có thể gạt được Lãnh Tang Thanh, chỉ thấy Lãnh Tang Thanh tiến lên từng bước, hất điện thoại xuống dưới, mạnh mẽ cắt đứt.
“Cô này nói cái gì vậy, đùa giỡn thật hay!” Lãnh Tang Thanh hét lớn một tiếng. Thẳng thắn nói, làm Niếp Ngân giật nảy mình.
Cô tiếp tân đứng trước sân khấu nhất thời hoảng sợ chân tay luống cuống, lui lại phía sau mấy bước, lớn tiếng hét ầm lên.
Âm thanh chói tai khiến cho cảnh sát bên kia và bảo vệ khách sạn chú ý, bọn họ đều chạy tới nơi này, đề cao cảnh giác không có ý tốt nhìn chằm chằm Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh.
“Cô gái kia vừa mới gọi điện gọi người tới bắt chúng ta! Chúng ta chạy mau!” Lãnh Tang Thanh tuy rằng trốn phía sau Niếp Ngân, nhưng trong ánh mắt vẫn quật cường không thua những kẻ khác.
Chẳng lẽ mình vừa xuống máy bay đã bị theo dõi sao?
Mày kiếm Niếp Ngân nhíu lại, nhưng nhiều người thế này hắn đối phó cũng không dễ dàng, đôi mắt chim ưng của hắn nhanh chóng nhìn xung quanh bốn phía cuối cùng tập trung về một hướng, kéo cổ tay Lãnh Tang Thanh, chuẩn bị chạy.
Nhưng chạy không được mấy bước, đột nhiên có bốn gã cảnh sát, chắn trước hướng hắn muốn chạy, lấy súng chĩa vào Niếp Ngân, ngay sau đó cảnh sát và cảnh vệ khác cũng đều lấy súng ra, mười mấy người vây quanh Niếp Ngân chặt chẽ, bất đắc dĩ Niếp Ngân giơ hai tay để sau đỉnh đầu, như dã thú thở hào hển, bình tĩnh xem biến động.
Lúc này, quản lí khách sạn và các cảnh sát khác cũng đi tới, giọng nói quản lí nghiêm túc nhưng vẫn rất lễ tiết như cũ nói:“Vị tiên sinh này, chúng ta tuyệt đối có lý do hoài nghi anh chính là người vừa mới gây ra khủng hoảng, cũng ác ý chặn trận đấu “Đổ vương đại tái nhân”.”
Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh đồng thời sửng sốt, nhìn vị quản lí này.
“Các ngươi không phải nhận sai người chứ, chúng tôi vừa mới đến nơi này.” Lãnh Tang Thanh giải thích.
Có thể vào khách sạn này làm, nhất định phải học rất nhiều quy tắc, bằng không là người có tài quan trong, quản lí khách sạn rất rõ điểm ấy, cho nên đối với tình huống này, nhất định phải làm đối phương phục, tuyệt đối không được cưỡng chế bắt khách nhận bất cứ việc gì.
Hắn vẫn như cũ rất lễ phép cười cười:“Chúng tôi có bằng chứng rất xác thực, mời ngài vào trong phòng cảnh vệ, chúng tôi muốn đối chất một chút.”
Sau đó, vài người giữ Niếp Ngân, đi tới một căn phòng, Lãnh Tang Thanh đừng tại chỗ đó, cảnh sát nói hai người phải tách nhau ra sợ có chuyện ngoài ý muốn, cũng an bài hai cảnh sát ở đây trông Lãnh Tang Thanh.
Mà lúc này, ở quán cà phê lầu hai Cung Quý Dương đã mất kiên nhân, tâm tình không tốt lắm, đi tới gần Lãnh Tang Thanh.
Bên trong phòng bảo vệ.
Niếp Ngân ngồi trên ghế sô pha cao cấp, nhìn chằm chằm biểu hiện rực rỡ muôn màu phía trước, quản lí khách sạn đứng ở phía sau hắn, nơi này chính là như vậy đối khách hàng tuyệt đối tôn trọng, cho dù là đang chất vấn khách.
“Đại khái lúc sáu giờ ngài đã ra khỏi phòng, sau đó đi qua nơi này, nơi này, cuối cùng đi tới phòng cảnh vệ, bộ pháp của ngài cực nhanh, hơn nữa không có một chút chần chờ, có thể chứng minh mục đích của ngài chính là phòng cảnh vệ.” Quản lí khách sạn phối hợp đoạn băng trên màn hình, tự cho là giảng giải đúng, trời biết hắn thật không muốn cùng cảnh sát phân tích chuyện này.
Niếp Ngân lại hết sức chuyên chú ở xem đoạn băng đó, hắn cũng không có đánh gãy lời nói của quản lí khách sạn, tuy rằng người trên màn hình hiển thị giống hắn như đúc, nhưng hắn biết đó là chính là em trai mình, hắn càng quan tâm đến tột cùng Niếp Tích đã gặp chuyện gì.
“Sau khi ngài đi vào phòng cảnh vệ, đánh ngã vài bảo vệ muốn ngăn chặn bọn họ, sau đó không còn chướng ngại nào nữa liền ấn chuông cảnh báo, tuy rằng rất nhanh nhưng động tác thỏa mãn của cái thắt lưng lười này, chứng minh rằng ngay từ đầu ngài đã có ý định ấn cái nút đó.” Quản lí khách sạn lại trình bày, nói xong tao nhã làm lễ tiết với Niếp Ngân:“Tiên sinh, như vậy ngài đối nghi ngời của chúng tôi giải thích ra sao, còn nữa tôi rất muốn biết vì sao ngài lại lấy hai bộ phục chế của chúng tôi? Đến tột cùng ngài có ý định gì?”
Niếp Ngân có chút lo lắng đứng lên, Niếp Tích vì sao lại làm như vậy? Hắn ở trong này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vô luận như thế nào, thì trước mắt xác định hắn vẫn còn ở đây.
“Rồi sao nữa? Sau đó tôi làm gì?” Khuôn mặt Niếp Ngân ngưng trọng, không để ý đến vấn đề hắn hỏi, khẩn cấp truy vấn.
Sau đó đôi mắt nhìn qua một vòng, biết rõ tổng cộng có bao nhiêu người, đồng thời tính toán ra đối phó với bọn họ ước chừng cần hết bao nhiêu thời gian.
Quản lí khách sạn bị hắn hỏi như vậy, sửng sốt một chút, bất đắc dĩ cười cười hai tay mở ra, tỏ vẻ xấu hổ:“Sau đó, sau đó không phải là ngài ở trước sân khấu khách sạn, chúng ta khó quên mà gặp nhau sao?”
Vừa mới dứt lời, hắn nhìn đằng sau có một anh cảnh vệ, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm động tác cảnh vệ không ngừng đùa nghịch, thân hình hắn cao lớn, đầu đội một mũ lưỡi trai đeo một cái kính to, nhìn rất rõ cảnh vệ đó.
“Hỗn đản! Là ai cho anh dũng khí, cho anh không có quy củ như vậy!” Quản lí khách sạn hét lớn một tiếng, đứng ở trước nhìn cảnh vệ đó không ngừng đùa nghịch.
Hắn dừng động tác trong tay, chậm rãi chuyển đầu, nhìn chằm chằm quản lí khách sạn đang nổi giận.
Quản lí khách sạn đi tới trước mặt hắn, ra vẻ một người quản lí cao thượng, không chút sợ hãi nào đối diện với hắn:“Nhìn bộ dạng anh thật buồn cười! Tôi lệnh cho anh hiện tại lập tức đem kính và mũ bỏ xuống!”
Thái độ của hắn mãnh liệt, có lẽ là bởi vì rất giận chuyện cảnh báo giả của hôm nay, nhưng vì danh dự khách sạn, không có biện pháp nào phát giận với người khách kia, cho nên mới phát giận ở trước mặt người cảnh vệ này.
“Hả? Ông xác định muốn tôi bỏ nó xuống?” Cảnh vệ thấp giọng hỏi một câu.
“Hiện tại! Giờ phút này! Lập tức!” Mỗi một từ, quản lí khách sạn đều lấy tay chỉ vào ngực người cảnh vệ.
Cảnh vệ tháo mũ và kính xuống tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Còn khóe miệng Niếp Ngân lại hơi hơi giơ lên.