Trước kia Niếp Tích không như thế, mỗi ngày hắn sẽ cười hớ hớ, bên môi có nụ cười tự tin, biếng nhác cùng tà mị, làm cho người ta vừa thấy là có thể cảm nhận được người đàn ông chính nghĩa.
Nhưng hiện tại, Lãnh Tang Thanh không tìm được tính cách đó ở hắn.
Ngày hôm sau, thời tiết âm trầm đáng sợ, mây đen cúi đầu ép xuống, sáng sớm sắc trời lại tối như là đêm khuya, xem ra mưa to một hồi sẽ như vậy.
Mùa này, mưa tựa hồ đặc biệt nhiều.
Lãnh Tang Thanh ra cửa, sớm đi ra bệnh viện, vừa lúc đi vào đại sảnh, ngoài cửa sổ rồi đột nhiên một tia điện quang hiện lên, ngay sau đó phát ra tiếng ầm, sấm vang vong vươn xa, cơ hồ phải muốn nhấc toàn bộ trời đất lên.
Loại thời tiết này làm cho tim người ta đều phát run, run rẩy, bất an trong lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhánh cây không ngừng lay động, như quái thú u ám hạ giương nanh múa vuốt, làm bịt kín trên con người một vẻ mặt lo lắng.
Lãnh Tang Thanh vừa muốn tiến vào phòng bệnh, phía sau cửa sổ đột nhiên phát ra một tiếng sét đánh, ngay sau đó mưa to tầm tã liền hạ xuống, nước trời giống như khoa trương. Thân cây trong sân bị chặt đứt nằm chặn ngang, vài bệnh nhân cả kinh kêu to, cô vội vàng gọi y tá hỗ trợ tới trấn an bệnh nhân, ánh mắt lại lạc ở vị trí nhập viện.
Nghĩ nghĩ, trong ánh mắt chấp nhất vẫn tiêu tán đi, đổi áo dài thật sạch sau đó vội vàng đi tới chỗ cửa nhập viện.
Đi qua hành lang nhập viện lại âm u dọa người, chân đèn trên đỉnh đầu không bởi vì sét chớp đánh mà rung động, có đèn chân không rõ sẽ không sáng, nhìn hành lang thật dài lúc sáng lúc tối, hơn nữa bên ngoài trời mưa, tất cả bệnh nhân ở trong phòng bệnh, hành lang càng im lặng, chỉ còn lại có tiếng mưa to phát ra.
Mùa này yêu mưa, nhưng, mưa lớn như vậy thật ra hiếm thấy.
Lúc đi đến phong bệnh Niếp Tích, Lãnh Tang Thanh dừng bước, tay để ở trước cửa, đôi mi hiện lên có chút tự hỏi, nâng tay gõ cửa phòng. Cô cảm thấy nên cùng Niếp Tích nói chuyện thật tốt, Niếp Ngân chết một số người sẽ đau, tỷ như cô, lại như hắn. Cô cùng hắn đều sống rất thống khổ, cuộc sống của cô bị một người chết làm chúa tể, Niếp Tích thì khác, hắn còn có thể làm nhiều chuyện.
Gõ cửa nửa ngày cũng không có phản ứng gì.
Đứng ở ngoài cửa Lãnh Tang Thanh hồ nghi, gõ cửa mạnh thêm một chút, trong lòng lại nổi lên một tia không rõ!
Niếp Tích không phải loại người keo kiệt, cho dù đã xảy ra tranh chấp cũng không có cố ý tránh ở trong phòng không nhìn cô. Lơ đãng nhớ tới đủ loại hành động của hắn, bất an trong lòng cùng cảnh giác đột nhiên hiện lên, ngay sau đó đẩy cửa đi vào!
Trong phòng bệnh, rỗng tuếch.
Lãnh Tang Thanh im lặng vài giây sau đó tìm xung quanh, cửa toilet rộng mở, Niếp Tích cũng không ở bên trong.
Cô có chút luống cuống, ánh mắt nhìn lướt qua bồn rửa tay, mặt trên còn có chút nước, chứng minh rằng Niếp Tích vừa rời đi không bao lâu, đi tới giường cô tìm xem có chút manh mối nào không, lại phát hiện, lời nhắn lại hé ra lưu tại cái bàn bên giường.
Là Niếp Tích nhắn lại!
Lãnh Tang Thanh cầm lên xem, mặt trên là mấy chữ cứng rắn hữu lực, lại chỉ có ngắn ngủn một câu -- tôi đi rồi.
"Rầm rầm" một tiếng, sét đánh phát ra từ ngoài cửa sổ, ánh sáng toàn bộ phòng, chiếu lên trên mặt trắng bệch của Lãnh Tang Thanh!
Niếp Tích đi rồi?
Hắn vừa mới đi sao?
Đầu tiên Lãnh Tang Thanh đi tới tủ quần áo, xem xét đồ dùng hằng ngày của hắn còn có hay không, mở ra lại kinh ngạc phát hiện, tất cả đều còn nguyên vẹn, ngay cả hành lý cũng im lặng còn ở kia, như là ở đằng sau cô cười nhạo.
Ngây ngốc đừng hơn nửa này, hô hấp càng ngày càng dồn dập, Niếp Tích không có mang theo hành lý, lại chỉ để lại tờ giấy ngắn gọn này, nói câu "Tôi đi rồi"? Trong lòng bắt đầu nhảy lên, cô đột nhiên hiểu được ý của hắn, chạy khỏi phòng bệnh như điên.
------- hoa lệ lệ phân cách tuyến --------
Ngoài cửa sổ, mưa to mưa to.
Một loại bệnh tâm thần lây bệnh toàn bộ phía chân trời.
Lãnh Tang Thanh như một con thuyền nghiêng ngả sợ hãi ở trên sóng, thân ảnh nhỏ lắc lư, hai tay gắt gao cầm ô che, cuồng phong thổi quét, ô trên đỉnh đầu cũng đi theo loạn chiến. Ngay lúc cô vừa mới xem tư liệu camera, camera ở cửa lớn vừa vặn chụp được thân ảnh Niếp Tích rời đi, hắn đi về phía đông, cô liền dọc theo con đường này đi tìm kiếm.
Hắn không mang gì hết, ngay cả chìa khóa lái xe cũng không mang, hẳn sẽ không mang xe rời đi, hơn nữa không đi bao lâu, nếu như vậy sẽ có cơ hội tìm được hắn.
Nghĩ nghĩ, Lãnh Tang Thanh cắn chặt khớp hàm, lo lắng trong lòng lan tràn, cô đã mất đi Niếp Ngân, không thể lại mất Niếp Tích, tuy nói cô không nhận Niếp Tích, nhưng cho dù là bạn bè bình thường, cô cũng không thể trơ mắt nhìn hắn làm chuyện điên rồ.
Lúc ô bị gió đột nhiên thổi, cả người Lãnh Tang Thanh cũng giật mình, tùy ý cho mưa hắt lên trên người mình, lo lắng trên mặt sớm bị khẩn trương thay thế vào!
Cô nhìn thấy, Niếp Tích đứng ở phía trước cách đó không xa, không có ô, mưa đã hắt hết vào quần áo hắn, vải dệt rối rắm dán vào thân thể to lớn của hắn, có vẻ suy sút đi vẻ hoàn mỹ, nhưng mà, hắn về vẻ đẹp thì không làm một bước chân thụt giảm, đang muốn đi tới chỗ hắn, phố đối diện đèn đỏ lại sáng, hắn tựa hồ cũng làm như không thấy.
Một màn này làm tâm Lãnh Tang Thanh chạy tới cổ họng, mắt, hướng về bóng dáng to hô --
"Niếp Tích!"
Niếp Tích không có quay đầu, giống như hồn phách đần độn, còn bước đi qua phố.
Đúng lúc này, chỗ quẹo vào có một chiếc xe, mưa trầm trọng làm nắp xe bị ép tới nẩy lên!
"Niếp Tích --" Lãnh Tang Thanh gọi to, như điên chạy tới.
Giữa đường cái Niếp Tích nhất thời dừng bước, quay đầu nhìn mình cách cái xe tải lớn càng ngày càng gần, không chút có ý né tránh, thẳng đến, xe tải phát ra một tiếng gào thét--
Ngay sau đó, thân mình Niếp Tích liền bị Lãnh Tang Thanh hung hăng đẩy sang một bên, trong tâm hai người không tốt tất cả đều ngã sấp xuống ven đường, xe tải lớn phát ra âm thanh phanh dồn dập, thân xe trầm trọng phanh lại rốt cuộc cũng dừng hẳn.
Tắt động cơ, đóng cửa "Rầm" một tiếng đủ để thấy sự phẫn nộ của người lái xe!
"Muốn tìm cái chết cũng đừng chui vào dưới bánh xe của tôi? Muốn chết thì chết xa một chút!" Bên tai âm thanh như sấm gào thét.
Lãnh Tang Thanh vội vàng xin lỗi người lái xe, nói vài lời, người lái xe mới nổi giận đùng đùng lái xe rời đi.
Nhìn Niếp Tích thất thần nghèo túng trước mắt, trong lòng lo lắng cùng kinh hồn vừa rồi trong giây lát trở thành phẫn nộ khó thành lời, những lo lắng của sáng sớm, tất cả đều như bị bom nổ tung chạy ra!
"Niếp Tích, anh điên rồi có phải không? Anh có biết mình đang làm cái gì không?"