“Cho nên em vội vàng muốn tìm lại như vậy và vì Tần Lệ Phong?” Vẻ mặt Quý Bình Long không chút thay đổi khi hỏi ra câu này.
Tô Phương Dung suy nghĩ giây lát, sau đó lắc đầu: “Không phải hoàn toàn là như thế.”
“Có ý gì?”
“Tôi muốn tìm lại, phần lớn nguyên nhân quả thật là vì Tần Lệ Phong, nhưng cũng có một phần nguyên nhân là là một ông cụ đã mất tặng cho Gia Bảo, nếu làm mất thì có vẻ không tôn trọng ông cụ lắm.”
Nghe nói như thế, ánh mắt Quý Bình Long chợt sáng lên: “Được, tôi sẽ để ý giúp em.”
“Cảm ơn anh.” Tô Phương Dung cảm ơn từ đáy lòng.
“Công ty còn có việc, tôi đi trước đây.” Nói xong, Quý Bình Long kéo cửa kính xe lên.
Nhìn xe lái đi xe, Tô Phương Dung khẽ mím môi, hy vọng sẽ có kết quả.
Quý Bình Long dừng xe ở ven đừng, sờ tay vào ngực lấy một chiếc hộp xinh đẹp, anh ta mở ra, một chùm kim cương sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Anh ta híp mắt, lúc trước Tô Thanh Vân ăn trộm cái này từ nhà Tô Phương Dung ra, vừa vặn bị anh ta bắt gặp.
Anh ta gọi người lấy lại kim cương, rõ ràng muốn nhân cơ hội này làm dịu mối quan hệ giữa mình và Tô Phương Dung.
Không ngờ chuỗi kim cương này lại có tác dụng lớn như vậy?
Một khi đã như vậy, không sử dụng triệt để tác dụng của nó thì sao được?
Thời gian trôi qua nhanh, một ngày cứ trôi qua như vậy.
Sau khi tan làm, Tô Phương Dung nhận được điện thoại của Ngọc Vân.
Ngọc Vân lái xe đi đón cô tan làm, cô có phần không thể tưởng tượng nổi: “Cô Ngọc…” Cô vừa mới mở miệng, Ngọc Vân đã gắp lời cô: “Phương Dung, gọi tôi là Ngọc Vân là được rồi.”
“Ngọc… Vân…” Tô Phương Dung gọi tên này một cách không tự nhiên: “Thật ra cô không cần…”
“Tôi coi cô là bạn, không phải ngay cả ngồi nhờ xe tôi mà cô cũng không muốn ngồi đấy chứ?”
“Không phải đâu…” Tô Phương Dung xấu hổ cười.
“Phụ nữ nên đối xử với mình tốt một chút, cô nhìn cô xem.” Ngọc Vân làm bộ đánh giá Tô Phương Dung, lại lườm cô một cái: “Tôi đưa cô đi dạo phố.”
“Tôi không…”
“Cô không coi tôi là bạn đúng không?” Cô ấy nói như vậy, lập tức ngăn lại lời Tô Phương Dung định nói.
Tô Phương Dung ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Ngọc Vân đưa Tô Phương Dung đi trung tâm thương mại mua quần áo, tuy rằng Tô Phương Dung từ chối rất nhiều lần, nhưng đều không có tác dụng.
Cô thở dài, không rõ vì sao Ngọc Vân phải làm như vậy, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Về đến nhà, cô đi tắm rửa một cái, nhìn di động nhưng vẫn không nhận được tin nhắn trả lời lại của Tần Lệ Phong như trước, cảm giác thất vọng trào lên trong lòng, cũng cảm thấy thật buồn cười.
Cô rũ mắt, gõ gõ lên đầu mình, nghĩ cái gì cơ chứ.
Cô tắt di động đi, coi như mắt không thấy, tâm không phiền.
Vài ngày liên tiếp, ngoài công việc không tránh khỏi tiếp xúc ra, Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung tựa như hai đường thẳng song song, không cùng xuất hiện một lần nào.
Anh không tìm cô, cô cũng không tìm anh, giống với câu nói kia, từ biệt hai hướng, mỗi người đều có một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.
Thời gian nghỉ trưa, Tần Lệ Phong nhận được một cuộc gọi, sau đó đã trực tiếp hủy bỏ cuộc họp vào buổi chiều, vội vã rời khỏi công ty.
Biết được tin tức này, Tô Phương Dung không có cảm xúc gì, hủy bỏ thì hủy bỏ, dù sao thì hiện tại cô cũng không muốn gặp anh.
Sau khi tan làm, Tô Phương Dung đến nhà trẻ đón Gia Bảo, mới biết được tin Gia Bảo được người đón đi rồi.
Mà người đón đi kia chính là Tần Lệ Phong.
Cô xoa thái dương, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Cô lái xe đế chung cư Hải Thành, đi đến trước cửa nhà Tần Lệ Phong, cô tiến lên gõ cửa.
“Ai vậy ạ?” Bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói non nớt của Gia Bảo.
Nghe thấy giọng nói này, Tô Phương Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Gia Bảo, là mẹ đây.”
“Mẹ ơi!” Bên trong lại truyền ra giọng nói đầy vui mừng, cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Tô Phương Dung nghĩ sẽ nhìn thấy con trai vui vẻ sau cánh cửa, ai ngờ Giao Bảo lại khập khiễng xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Có chuyện gì vậy?” Đồng tử của cô hơi co rụt lại, vội ngồi xổm xuống nhìn đầu gối quấn băng gạc của cậu bé.
“Không có gì ạ.” Gia Bảo đá đá chân, vô cùng thân thiết ôm Tô Phương Dung: “Hôm nay lúc học thể dục con không cẩn thận nên bị ngã thôi.” Cậu bé bĩu môi.
“Sao lại không cẩn thận như vậy.” Tô Phương Dung trách cứ.
Gia Bảo cười hì hì: “Mẹ ơi, con kể cho mẹ nghe, hôm nay lúc bị ngã con đã không khóc, cô giáo Trần còn khen con nữa!” Cậu bé kiêu ngạo nói.
Tô Phương Dung lại đau lòng nhíu mày: “Gia Bảo giỏi quá.” Cô khen.
“Mẹ phải cảm ơn chú nhé, hôm nay cô Trần gọi điện thoại cho chú, chú liền đến trường học ngay, con nghe chú Trần nói, buổi chiều chú còn phải mở họp nữa.”
Vẻ mặt Tô Phương Dung cứng đờ, không ngờ rằng anh hủy bỏ cuộc họp là vì lý do này.
Cô ngước mắt nhìn Tần Lệ Phong đứng khoanh tay cách đó không xa.
Tô Phương Dung ôm lấy Gia Bảo, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh.”
“Không có việc gì.” Tần Lệ Phong thản nhiên nói.
Không khí lại trở nên xấu hổ, Tô Phương Dung cười: “Tổng giám đốc Tần, em đưa con về nhà trước.” Nói xong cô cũng không trưng cầu ý kiến của anh mà quay đầu chuẩn bị đi luôn.
Tần Lệ Phong nheo mắt lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng như giấu kín tất thảy mọi điều.
“Đứng lại.” Anh lên tiếng.
Tô Phương Dung hơi dừng lại, cắn chặt răng, không dám quay đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Tần còn có chuyện gì à?”
“Anh đã cho em đi rồi à?” Tần Lệ Phong đi đến trước mặt cô.
“Em rất cảm ơn…” Tô Phương Dung vừa định nói chuyện, Tần Lệ Phong đã ngắt lời cô: “Gia Bảo, chú và mẹ cháu có chuyện cần nói.”
Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng cậu bé còn nhỏ, cái gì cậu bé cũng không hiểu, chỉ là cậu bé phát hiện mấy ngày nay tâm trạng của mẹ không tốt cho lắm.
Tần Lệ Phong ôm lấy Gia Bảo trong ngực Tô Phương Dung, ngay từ đầu Tô Phương Dung không muốn buông tay, chỉ là vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Tần Lệ Phong, cô cắn răng, không thể không nhận thua.
Tần Lệ Phong ôm Gia Bảo lên tầng hai, sau khi xuống nhà, Tô Phương Dung vẫn còn đứng yên tại chỗ, vẫn đứng im bất động.
“Đây là thái độ em đối mặt với cấp trên à?” Anh lạnh lùng nói.
Tô Phương Dung cắn môi, xoay người, đôi mắt hơi rủ xuống: “Tổng giám đốc Tần, cảm ơn anh đã giúp em chăm sóc con.”
Thái độ khách sáo và xa lánh của cô khiến anh rất khó chịu.
“Tô Phương Dung.” Anh gọi một tiếng, bước lên phía trước: “Thu hồi thái độ chết tiệt này của em lại đi.”
Tô Phương Dung nắm chặt ngón tay, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: “Vậy tổng giám đốc Tần muốn em có thái độ như thế nào đây?”
“Cần thái độ như ở trên giường của em ấy.” Anh cười nhạt, nói một câu cực kỳ trào phúng.
Một câu này như chạm vào thần kinh mẫn của của Tô Phương Dung, mắt cô đỏ ửng, lướt qua anh muốn đi lên tầng hai.
“Em định đi đâu?” Tần Lệ Phong xoay người, túm chặt tay cô không cho cô đi.
Tô Phương Dung không nói một lời, dùng sức thoát khỏi sự trói buộc của Tần Lệ Phong nhưng đều vô ích.
“Anh muốn thế nào đây?” Tô Phương Dung nghẹn ngào, cô quay mặt đi, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
“Anh muốn…” Tần Lệ Phong híp mắt lại, dáng vẻ tủi thân của cô khiến cho anh tâm thần không yên.
“Em không được khóc nữa.” Anh lên tiếng đe dọa.
Tô Phương Dung vừa nghe anh nói như vậy, lại tủi thân hít mũi: “Tổng giám đốc Tần, em muốn về nhà, mời anh buông tay.” Cô nói với ngữ khí không kiêu ngạo, không xiểm nịnh.
“Nếu anh nói không thì sao?” Tần Lệ Phong cúi sát vào cô: “Ở đây chính là nhà của em.” Anh thản nhiên nói,
Cả người Tô Phương Dung chấn động, này tính là cái gì? Cho một bạt tai rồi lại ném cho một cái kẹo sao?
“Tần Lệ Phong, anh coi em là cái gì?” Cô liếm đôi môi khô nứt, mắt đỏ hoe.
“Em muốn biết sao?”
Tần Lệ Phong cúi đầu cười, tiếng cười khàn khàn, làm cho Tô Phương Dung sợ hãi khó hiểu.
Bỗng nhiên trời đất thay đổi, cô bị Tần Lệ Phong ôm vào ngực: “Anh làm cái gì vậy?” Hai tay cô chống lên người anh.
“Anh muốn cho em biết, anh coi em là gì.” Hai cánh tay Tần Lệ Phong như sắt thép, Tô Phương Dung có giãy dụa như thế nào cũng không có tác dụng.
Anh ôm cô vào phòng ngủ, ném cô lên giường không chút lưu tình.
Tô Phương Dung không ngừng lùi về phía sau, cô khó khăn mở miệng: “Anh muốn làm cái gì?”
Tần Lệ Phong nhìn dáng vẻ như chim sợ cành cong của cô, vươn tay cởi cúc áo: “Em nói anh muốn làm gì đây?”
“Anh…” Tô Phương Dung thở dồn dập, quay mặt đi không muốn nhìn thấy anh.
Cô cuống quít nhảy xuống giường, chân vừa rơi xuống đất đã bị Tần Lệ Phong đẩy trở về.
Anh ghé sát vào: “Không phải em muốn biết à?”
“Bây giờ em đột nhiên không muốn biết nữa rồi.” Cô có chút hoảng loạn không biết làm sao, cũng không dám nhìn vào mắt Tần Lệ Phong.
“Tô Phương Dung, rốt cuộc trong đầu em nghĩ cái gì.”
“Anh không cần biết.” Không hiểu sao lại cảm thấy lời của anh thật chói tai, lại càng không biết cô lấy dũng khí từ đâu ra: “Nói đủ chưa? Tổng giám đốc Tần, em muốn về nhà.” Cô nói rõ từng chữ, hai mắt đỏ hoe nhưng không khóc.
Tần Lệ Phong cắn chặt răng, đôi mắt đen trắng rõ ràng chiếu lại ảnh ngược của cô.
Tô Phương Dung thấy anh không nói lời nào, vội vàng bước xuống giường.
Cô lên tầng hai, đón Gia Bảo xuống nhà.
Gia Bảo ngơ ngác nhìn cô: “Mẹ ơi, chúng ta đi chỗ nào ạ?”
“Về nhà.”
Nhìn khuôn mặt buồn rầu của mẹ, Gia Bảo nghi hoặc nhìn Tần Lệ Phong, trong mắt tràn đầu nghi hoặc: “Mẹ, không muốn đi đâu, con muốn ở cùng chú.” Cậu bé bĩu môi, làm nũng nói.
“Gia Bảo ngoan, chú bận việc, con không thể quấy rầy chú được.” Tô Phương Dung ngồi xổm xuống, sờ đầu Gia Bảo.
Suốt cả quá trình, Tần Lệ Phong đều im lặng không nói gì, thản nhiên nhìn trò cười trước mặt này.
Tô Phương Dung hành động rất nhanh, ra khỏi chung cư Hải Thành cô lập tức lái xe rời đi.
Ngồi ở trên xe, cảm xúc mới có thể bộc phát, nước mắt của cô lập tức trào ra.
Gia Bảo nhìn thấy cảnh này thì bị dọa ngây người, vội dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho cô: “Mẹ không khóc, mẹ không khóc.”
Tô Phương Dung hít cái mũi, nhìn Gia Bảo, cố hết sức để kìm nén cảm xúc của mình: “Mẹ không sao đâu.”
“Có phải Gia Bảo không ngoan, làm mẹ tức giận không ạ?” Gia Bảo mở to mắt, chớp mắt tủi thân hỏi.
“Không phải.”
“Vậy vì sao mẹ lại khóc?”
“Bởi vì mẹ đau lòng cho Gia Bảo.” Tô Phương Dung ôm Gia Bảo vào ngực.
Gia Bảo cái hiểu cái không gật đầu: “Vâng, Gia Bảo không đau.” Cậu bé cười khanh khách: “Gia Bảo là đàn ông con trai mà.”
“Ừ, Gia Bảo là đàn ông con trai.”
Về đến nhà, ăn xong cơm chiều, làm xong hết mọi việc, Tô Phương Dung lập tức nằm trên giường trằn trọc khó ngủ.
Gia Bảo mở cửa ra một khe hở nhìn mẹ đang lăn qua lộn lại trên giường, lặng lẽ quay về phòng ngủ của mình, cầm lấy di động lén lút gọi điện thoại cho Tần Lệ Phong.
“A lô… Chú ơi.”
“Vâng, chú ơi, cháu nói với chú, hôm nay cảm xúc của mẹ không được tốt, lúc ở trên xe, mẹ đã khóc đó.” Gia Bảo ngồi trên chiếu.
“Cô ấy khóc sao?”
“Vâng ạ, rất đau lòng, mẹ nói là vì cháu bị thương.” Gia Bảo nhăn mũi: “Chỉ là bình thường cháu bị thương, mẹ đều không khóc đau lòng đến như vậy.”