Thúy Hoa trông rất sợ hãi, cúi gằm mặt, trầm mặc: “Chị Như Hoa, em, em gần như đã làm xong rồi, hôm nay nhất định sẽ giao cho chị.”
Bây giờ Lạc Cẩn Thi mới biết người phụ nữ này chính là người đã làm cô suýt vấp ngã lúc sáng.
Lâm Như Hoa lại khịt mũi: “Được rồi, vậy tôi sẽ chờ, nếu không giao cho tôi trước mười giờ tối nay, cô về nhà cẩn thận đấy.” Cô ta nói xong rồi cười một cách quyến rũ, đứng dậy rời đi.
Lạc Cẩn Thi thực sự không ngờ, đây là bạo lực công ty sao? Cô chưa nghe nói về nó trước đây!
“Thúy Hoa, có chuyện gì vậy?” Cô cảm thấy bây giờ Lâm Như Hoa này quả thực không dễ hòa thuận.
“Không, không sao.” Thúy Hoa cúi đầu cắn thêm vài miếng, sau đó vội vàng đứng lên: “Cẩn Thi, cái kia, chúng ta đi thôi, trở lại làm việc.”
Lạc Cẩn Thi nhìn thời gian, còn chưa tới một giờ, nghỉ trưa cũng phải đến hai giờ, Lâm Như Hoa này sao lại hung hăng như vậy chứ?
Cô vội vàng đi theo Thúy Hoa trở về phòng làm việc, lúc này đương nhiên bên trong không có ai.
Còn một giờ nữa mới kết thúc giờ nghỉ trưa, bình thường sẽ không có ai ở một mình trong văn phòng lúc này.
Thúy Hoa vội vàng bắt đầu dọn dẹp phòng làm việc, không bỏ sót ngóc ngách nào, đây đâu phải là đang đi làm nhân viên văn phòng, rõ ràng là người giúp việc toàn thời gian.
Cả buổi sáng, cô ấy chỉ rót cà phê và đưa tài liệu, thấy Thúy Hoa không thể dừng chân, cô ấy lại vội vàng đi ăn vào buổi trưa…
Lạc Cẩn Thi không chịu được, nắm chặt cái chổi trong tay: “Thúy Hoa, cô, sao lại để bọn họ bắt nạt cô như thế này?” Cô giữ chặt cánh tay Thúy Hoa, không cho cô ấy tiếp tục quét dọn.
Dù từng bị bạo lực học đường khi còn học cấp ba nhưng cô chưa bao giờ nhân nhượng.
May mắn thay, trước đố cô thường bị Cao Quang hành hạ khi còn nhỏ, nên có cũng có chút bản lĩnh.
Thúy Hoa cắn chặt môi, rất đáng thương, nước mắt như muốn trào ra. Lạc Cẩn Thi từ từ buông cô ấy ra: “Thúy Hoa, cô vốn dĩ đến đây làm việc, không nên bị đối xử như vậy!”
“Đúng là người mới vào làm, không hiểu bất cứ quy tắc nào.”
Cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, Lâm Như Hoa và Thẩm Như Mai bước vào, lắc lư, cánh cửa lại kêu ken két, như muốn cách ly mọi thứ với thế giới bên ngoài.
Lạc Cẩn Thi khịt mũi, cầm cây chổi trong tay Thúy Hoa ném xuống đất: “Cô là ai? Cùng lắm thì cũng chỉ là thư ký, ngang hàng với cô ấy. Bắt nạt người mới đến là luật ngầm của mọi công ty, nhưng cái gì cũng có giới hạn, cô nghĩ thế nào khi đứng vào vị trí cô ấy hả?”
Lâm Như Hoa và Thẩm Như Mai liếc nhau và đồng thanh cười.
Thẩm Như Mai khoanh tay, tiến lên hai bước, nhìn Lạc Cẩn Thi: “Thì ra cô lại là người tốt, thực sự không đơn giản đấy, bây giờ đang là thời đại nào rồi, tôi không ngờ là vẫn có loại người như cô đấy.”
Lâm Như Hoa gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, Như Mai, tôi nghĩ chúng ta nên tránh xa loại người này.” Sau đó, hai người họ xoay người rời đi.
Lạc Cẩn Thi đột nhiên buông tay Thúy Hoa, tiến lên một bước: “Hôm nay các người uy hiếp cái gì với cô ấy ở căn tin? Tốt nhất các cô nên thu hồi lại! Nếu không, tôi sẽ nói cho chị Tương Dao biết chuyện này!”
Vừa nói xong, hai mắt Thúy Hoa mở to nhìn cô, rồi nuốt nước bọt, trầm ngâm nhìn bóng lưng Lạc Cẩn Thi, không nói nên lời.
Lâm Như Hoa vẫn thờ ơ, không thèm quan tâm đến Lạc Cẩn Thi: “Nếu cô thích thì cứ đi nói, tuy nhiên, mạng sống của Thúy Hoa đang ở trong tay cô.”
Sau đó, cô ta giơ tay lên thổi nhẹ, tà ác nhìn hai người một cái, đẩy cửa rời đi phòng làm việc.
Cô mơ hồ có thể nghe thấy bọn họ vẫn còn nói sau khi đi ra ngoài: “Thì ra là một đứa ngu ngốc…”
“Cẩn Thi, cô…” Trên mặt Thúy Hoa lộ ra vẻ lo lắng.
Lạc Cẩn Thi thở dài, quay đầu vỗ vỗ vai Thúy Hoa: “Tôi không sao, đừng làm những chuyện này nữa. Phòng làm việc thuộc về mọi người, sau này những chuyện như rót cà phê thì người nào cần thì tự đi mà làm.”
Cảm giác mình bị bắt nạt trong quá khứ chợt trào dâng, lúc này đây cô cảm thấy rất đồng cảm.
Nhìn cô trở về chỗ để phân loại hồ sơ, Thúy Hoa cầm chổi ở một bên cất đi, cắn môi không biết đang suy nghĩ gì, chốc lát liền rời khỏi phòng làm việc.
Lâm Dịch Tuấn và Cư Hàn Lâm không biết tình hình này ở công ty sao? Họ phải hiểu là, không nên chỉ dồn tâm trí vào công việc kinh doanh sao?
Nó giống như là một thứ chỉ hào nhoáng bên ngoài còn bên trong thì trống rỗng, khoảng cách sụp đổ cũng không còn xa.”
Chết tiệt, cô lại bị cái tật xấu lo chuyện bao đồng này.
Cuộc điện thoại của Cao Mạn Ngọc rất đúng lúc, cô không biết phải làm gì vào lúc này, mỗi ngày Lâm Dịch Tuấn và Cư Hàn Lâm đều sắp xếp cho cô chỉ làm một chút việc.
Và trước khi đến đây, anh đã đồng ý để cô chịu trách nhiệm vụ án ở nước ngoài, bây giờ lại trở thành dự án hợp tác với công ty Thiên Phong…cô thực sự không hiểu Cư Hàn Lâm nghĩ gì.
“Tớ đã điều tra giúp cậu rồi, cậu nghe nhé?” Cao Mạn Ngọc nói một câu như vậy, và giọng điệu có vẻ nghiêm túc hơn bình thường.
“Mạn Ngọc, cậu điều tra cái gì?” Lạc Cẩn Thi không nhớ là đã nhờ cô ấy giúp cái gì.
“Ồ…” Cao Mạn Ngọc nói với giọng bất lực: “Còn không phải là những người ở công ty Hoa Phú sao? Cậu cho rằng những người có thể làm việc trong loại công ty này đều là những người thân phận nhỏ bé tự đi lên bằng năng lực sao?”
Lạc Cẩn Thi thừa nhận cô không nghĩ vậy và còn nói: “Nhưng sao lại tùy tiện điều tra người khác như vậy…” Đột nhiên cô nghĩ đến Cư Hàn Lâm đã điều tra cô mà không được phép.
“Bây giờ vị trí của cậu chắc là thư ký.” Cao Mạn Ngọc nói với vẻ tự đắc, và sau đó cô có thể nghe thấy tiếng giấy lộn xộn ở đó: “Theo tớ, chị Đỗ đó khá tốt. Cô ấy có tài lãnh đạo. Mặc dù cô ấy đối xử nghiêm khắc với mọi người, cô ấy vẫn là người tốt bụng.”
Lạc Cẩn Thi cảm thấy giờ phút này mình đúng là một kẻ ngu dốt, thiếu kinh nghiệm, bao sao không bị bắt nạt chứ? Có một cảm giác thất vọng và cực kỳ nhục nhã.
“Còn có phó tổng thư ký Lý Cường, quản lý người rất tỉ mỉ, nhưng tính cánh nhàm chán. Chuyện mà tớ muốn nói với cậu nhất là người này, con gái lớn của công ty Thành Đại, cô chủ Lâm Như Hoa.”
Tên của Lâm Như Hoa thật sự là rất nổi tiếng, Lạc Cẩn Thi thở dài: “Cô ta làm sao vạy?” Cô thật sự không biết.
Cao Mạn Ngọc cố tình thừa nước đục thả cậu, hai giây sau mới nói: “Cô chủ Lâm Như Hoa, lúc đầu, cô ta cầu xin cha cô ấy để vào công ty Hoa Phú. Mặc dù cô ta mới vào được hai tháng, nhưng toàn bộ ban thư ký kể cả chị Đỗ cũng nhân nhượng, cô ta tự tung tự tác trong công ty, cậu đừng nên gây sự với cô ta.”
Công ty Thành Đại…Lạc Cẩn Thi suy nghĩ một chút: “Công ty Thành Đại không phải cũng là công ty lớn sao? Tại sao lại đi làm thư ký nhỏ ở đây chứ? Cô ta nghĩ gì vậy?”
Cao Mạn Ngọc cười khúc khích: “Tất nhiên là vì tình yêu rồi. Cô chủ Lâm Như Hoa này cũng giống như bao cô gái trẻ ở thành phố Nam Thanh. Cô ta thích tổng giám đốc Cư Hàn Lâm. Cô ta có lẽ nhìn thấy cậu đi bằng cửa sau và là trợ lý riêng của Cư Hàn Lâm. Có lẽ sẽ ghen tị và thù hằn, vì vậy nếu cậu có bất kỳ vấn đề gì, hãy nhờ tớ giúp đỡ, tớ sẽ dạy cho cô gái nhỏ đấy.”
“Đừng gây chuyện, bây giờ cậu không phải nên hiền lành sao?” Lạc Cẩn Thi nhắc nhở: “Phải biết vài điều về xem mặt.”
Chỉ nghe thấy đối phương thở dài: “Cậu không nói thì không sao, tớ càng cảm thấy nợ cậu, tóm lại là Cẩn Thi, tớ sẽ bảo vệ cậu cả đời! Tớ cũng sẽ giải thích cho cha tớ.”
Cô đã nghĩ đến điều đó, cho dù thế nào cũng phải ngả bài, ngay cả khi Cao Quang không đồng ý.
Lạc Cẩn Thi cúp điện thoại, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Lâm Dịch Tuấn: “Sao cô lại ở đây?”
Cô cất điện thoại di động vào trong túi xách, đi tới cửa, Lâm Dịch Tuấn mở cửa trước, sau đó kéo Thúy Hoa tới chỗ Lạc Cẩn Thi: “Vừa rồi cô ấy nghe lén, cô muốn xử thế nào?”
Có chuyện gì thế này? Lạc Cẩn Thi hơi sững sờ: “Nghe trộm?” Cô nhìn Thúy Hoa, thấy vẻ mặt cô ấy có vẻ mặt vô tội, miệng ngậm chặt, như sắp khóc.
“Trợ lý Lâm, tôi nghĩ không nghiêm trọng như vậy đâu.”
Lâm Dịch Tuấn không nói gì: “Mười phút nữa đến văn phòng tổng giám đốc.” Nói xong liếc nhìn Thúy Hoa rồi nhanh chóng rời đi.
“Cẩn Thi, tôi không nghe trộm.” Thúy Hoa cầu xin: “Tôi thực sự không nghe trộm, tôi chỉ nghe thấy tiếng cậu nói ở bên trong, sau đó không dám đi vào quấy rầy, cho nên tôi bị trợ lý Lâm coi như…”
Giọng cô ấy hơi nghẹn lại, thật giống như bị oan ức.
Kỳ thật không có gì phải sợ, Lạc Cẩn Thi lắc đầu cười với cô ấy: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không quan tâm đâu. Trợ lý Lâm cũng quá cảnh giác. Gần đây có thể công ty có nhiều bí mật.”
Nói xong, cô lại vỗ vỗ vai cô ấy rồi rời khỏi phòng thư ký.
Nội dung cuộc nói chuyện không có gì người khác không thể biết được nên cô cũng chẳng quan tâm chút nào.
Lâm Dịch Tuấn không biết anh ta đang gọi cho ai, hơi nhíu mày, có vẻ khó giải quyết, anh ta đang nói chuyện bằng tiếng Pháp, hình như anh ta đến từ công ty ở Pháp.
Lạc Cẩn Thi đi qua anh ta, trực tiếp gõ cửa văn phòng tổng giám đốc , một giọng nói quen thuộc, sau đó đẩy cửa đi vào.
Cư Hàn Lâm ngơ ngác nhìn chậu xương rồng trước mặt, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: “Khá hợp với khí chất của cô.” Nói xong, anh ngước mắt lên nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng. .
Lạc Cẩn Thi nghi ngờ nhìn anh, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
“Đơn giản, nhưng kiên cường.” Cư Hàn Lâm đẩy chậu xương rồng đến trước mặt Lạc Cẩn Thi: “Cô không nghĩ là giống cô sao? Chậu cây xanh nhỏ này tặng cho cô để chống bức xạ máy tính hay gì gì đó.”
Tặng cô một chậu xương rồng? Nó có nghĩa là gì? Lạc Cẩn Thi có chút hoảng hốt: “Ừm, tổng giám đốc Cư, vừa rồi ở căng tin, thực xin lỗi…” Cô không biết ngoài ba từ này còn có từ gì có thể biểu đạt hơn.
Cư Hàn Lâm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng nhắc tới, tôi gọi cô tới đây để bàn bạc với cô. tuần sau Lâm Dịch Tuấn sẽ về quê, mà cuối tuần phải đi sang bên Pháp, cho nên cô có thể đi theo tôi, tôi nghe nói, cô đã sống ở Pháp từ nhỏ, vì vậy biết rõ hơn tôi.”