Tần Lệ Phong bị động giải thích rõ tình huống với cô giáo. Anh cũng không nói rõ ràng thân phận của mình, chỉ nói mình là người phụ trách cuộc phỏng vấn trước đó của J.L, muốn nói chuyện riêng với các bạn nhỏ được chọn một chút. Cô giáo vui vẻ đông ý, dẫn theo những đứa trẻ khác vào phòng học, thi thoảng còn liếc trộm vê phía Tần Lệ Phong vài lân, hai má ửng đỏ.
Tần Lệ Phong và Gia Bảo ngôi ở bôn hoa nhỏ trước cửa. Gia Bảo thỏa mãn ngôi ăn cốc kem, vừa liếm kem trên miệng vừa nói: “Chú, làm sao chú biết nhà trẻ của cháu ở đây?”
Tần Lệ Phong vừa định mở miệng trả lời, Gia Bảo dường như đã hiểu ra điêu gì đó liền “A” lên một tiếng: “Cháu biết rồi. Vì chú là tổng giám đốc” Cậu bé bày ra dáng vẻ kiểu như “Tổng giám đốc có thể làm được tất cả mọi thứ” khiến cho Tân Lệ Phong phải bật cười. Nhưng anh cũng không giải thích gì.
“Cháu thích cô bé đó à?” Tần Lệ Phong thuận miệng hỏi.
Gia Bảo vừa nghe thấy anh hỏi, ngay lập tức cúi thấp mặt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hông lên: “Vẫn chưa phải, chỉ là có thể chơi thân với nhau thôi…
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Bắt đầu hẹn hò rôi?”
“Không có đâu” Gia Bảo mắc cỡ cười: “Cháu muốn quan sát một thời gian đã”
Tần Lệ Phong vốn có hơi bất ngờ, sau đó không nhịn được nữa. Trên khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng lạnh lùng bây giờ lại bị ý cười vui vẻ bao trùm.
Anh chỉ biết quyết định đến đây gặp cậu bé này là hoàn toàn đúng.
Khi ăn kem, tay và miệng Gia Bảo bị dây ra nên lem luốc, đã thế cậu bé lại không ngừng liếm ngón tay. Tân Lệ Phong ở bên cạnh nhìn thấy thì nhíu mày, với tính cách cầu toàn của anh, nhìn thấy cảnh tượng này khiến anh có hơi khó chịu.
Anh dẫn cậu bé đi đến nhà vệ sinh, lấy khăn tay của mình ra mở vòi nước thấm ướt, sau đó lại ngồi xổm xuống lau từng chút trên miệng cho cậu bé.
“Tự mình rửa tay được không?” Anh hỏi.
Gia Bảo gật đầu, đi đến bồn rửa tay thấp hơn, đôi tay nhỏ xíu vặn vòi nước sau đó chà xát.
Sau khi lau khô nước trên tay cậu bé, lúc này một lớn một nhỏ mới bước ra ngoài.
Tần Lệ Phong ngẩng đầu đón lấy ánh mặt trời. Hình ảnh người đàn ông cao lớn bên cạnh đắm minh trong ánh nắng rực rỡ, tựa như một vị đế vương bước ra từ trong thế giới cổ tích.
Uy phong thần vũ.
Có một người đàn ông như vậy làm bố, quả thật là quá hoàn hảo.
Gia Bảo khẽ cười thầm, sau đó quay sang hỏi: “Chú, việc cháu nhắc trước đó chú còn phải suy nghĩ bao lâu nữa?”
Biết cậu bé đang nói chuyện gì, Tần Lệ Phong trực tiếp trả lời: “Chú đã kết hôn rồi.”
“Hả?” Gia Bảo ngơ ra: “Chú, sao chú có thể kết hôn rồi chứ?” Cậu bé ngay lập tức ỉu xìu, vẻ mặt như không chấp nhận được.
Trong mắt Tân Lệ Phong hiện lên ý cười, bàn tay to lớn xoa xoa cái đầu nhỏ: “Nuôi được một cậu con trai đáng yêu như thế này, mẹ cháu nhất định là một người phụ nữ tốt. Vậy nên chú tin rằng mẹ cháu chắc chắn sẽ gặp được một người phù hợp với mình”
Gia Bảo buồn bã ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ trách móc: “Tìm được một người đàn ông có điều kiện tốt như chú thật khó quá đi. Vất vả lắm cháu mới tìm ra được, ai mà ngờ chú lại kết hôn rồi”
Tần Lệ Phong giật giật khóe miệng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Nhìn thấy Gia Bảo vẫn không có tinh thần chút nào, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn muốn đến nhà chú chơi không?”
Gia Bảo vốn định từ chối để tỏ thái độ. Nhưng tưởng tượng Tần Lệ Phong lớn lên trong ngôi nhà đẹp như một lâu đài, lại còn có vô vàn đồ ăn ngon, cậu bé không khống chế được mà gật đầu.
“Đứng đây chờ chú một lát” Tân Lệ Phong đi vào bên trong, dường như muốn xin phép giáo viên.
Vốn chỉ có bố mẹ của đứa trẻ mới có quyền hạn đó, nhưng bằng vẻ ngoài chững chạc đây mê hoặc của mình, Tân Lệ Phong đã thành công lấy được sự cho phép.
Ngồi trên chiếc xe rộng rãi của anh, Gia Bảo phấn khích ngó đông ngó tây sờ sờ khắp nơi: “Chú, chiếc xe này của chú còn xịn hơn xe của bố Nhóc Ốm nữa”
Tần Lệ Phong không nói gì, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.
Tần Lệ Phong cũng không hiểu nổi. Rõ ràng dự án thu về ba lăm bốn mươi tỷ cũng không khiến anh cảm thấy quá kích động đến thế, thế nhưng chỉ vì lời khen ngợi của một đứa trẻ mà trong lòng anh đã dấy lên cảm giác tự hào.
Nhưng mà anh cũng lười đào sâu suy nghĩ, niềm vui bây giờ mới là quan trọng nhất.
Bước chân đến nhà họ-Tần, chào đón Gia Bảo chỉ có quản gia, cũng không thấy mang lên đồ ăn ngon gì, chỉ đưa họ đến thẳng phòng bà cụ Tần.
Bà cụ Tần vẫn đang nằm ngủ. Nếu không phải trước đó bà ấy đã sớm dặn đi dặn lại cho dù có thế nào cũng không được đưa bà ấy đến bệnh viện thì người nhà họ Tần đã sớm sắp xếp cho bà ấy nhập viện rồi, tìm đủ mọi biện pháp, chỉ cần có thể kéo dài thời gian cho bà ấy, bất cứ giác nào cũng không tiếc.
Thế nhưng bà cụ Tần lại chấp nhận chuyện sinh tử một cách rất dễ dàng. Bà ấy nghĩ rằng thay vì sống trong đau đớn như vậy, chẳng thà thuận theo ý trời, ít ra còn có thể hưởng thụ những ngày cuối cùng bên người thân gia đình.
Tần Lệ Phong đứng bên cạnh giường nhìn bà nội, trong mắt đã bắt đầu dâng lên niềm xúc động.
Nhìn thấy bà cụ tiều tụy nằm trên giường, đột nhiên trong lòng Gia Bảo có chút khó chịu. Cậu bé bước lên, ngoan ngoãn đến bên cạnh bà cụ ngồi xuống, ngẩng đầu lên hỏi Tân Lệ Phong: “Bà cố nội sẽ khỏe lên phải không ạ?”
Nhìn thấy Gia Bảo ngoan ngoãn như vậy, ánh mắt Tần Lệ Phong cũng trở nên dịu dàng hơn, gật đầu với cậu bé: “Sẽ khỏe lên: Gia Bảo lại nhìn bà cụ Tần, khẽ giọng nói: “Bà nội phải nghe lời bác sĩ, không được quên uống thuốc, chắc chắn sẽ khỏe lên nhanh thôi”
Tần Lệ Phong khẽ mím môi, châm chậm mỉm cười.
Trong lòng thật sự rất vui.
Quản gia ở bên cạnh đưa ít đồ ăn nhẹ cho Gia Bảo, nhưng cậu bé lắc đầu: “Cháu muốn đợi bà cố nội cùng ăn”
Tần Lệ Phong xoa xoa đầu cậu bé: “Cháu ăn thì bà mới vui.”
Nhưng Gia Bảo vẫn lắc đầu: “Cháu không thích có ai bị bệnh, tại,vì mọi người trong nhà đều sẽ rất buồn.”
Sự hiểu biết của đứa trẻ này có chút già dặn hơn so với tuổi của cậu bé. Tân Lệ Phong không khỏi tò mò về cậu bé, phá lệ muốn chủ động tìm hiểu: “Tại sao lại nói như vậy?” Anh hỏi.
“Có một lần cháu bị bệnh, nửa đêm tỉnh dậy, cháu thấy mẹ cháu khóc rất nhiều, còn nói rất nhiều. Tuy rằng cháu không nhớ rõ mẹ đã nói những gì, nhưng mà trong trí nhớ của cháu mãi không quên được bộ dạng mẹ khóc buồn bã như thế nào. Cho nên từ đó về sau cho dù là một chút cháu cũng sẽ không để bản thân bị bệnh. Cháu không muốn nhìn thấy mẹ khóc.”
Tần Lệ Phong không hỏi nữa, nhưng lại giống như đối đãi với một đứa trẻ trưởng thành hơn, bàn tay khẽ đặt lên bờ vai bé nhỏ: “Cháu làm tốt lắm: Lúc này, bà cụ Tần ở trên giường dần tỉnh lại, ánh mắt mơ hô nhìn nhìn xung quanh, dần dần nhận ra Gia Bảo. Ánh mắt đục ngầu lập tức trở nên rõ ràng hơn một chút: “Là cháu cưng của bà…”
Gia Bảo vội vàng tiến lại gần bên tai bà cụ, không dám nói quá to, chỉ khẽ kêu một tiếng ngọt ngào: “Bà cố nội”
Bà cụ khó khăn khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, cố gắng cười với cậu bé: “Thật tốt quá…
Cháu lại gần đây với bà cố nội.
Nhìn thấy bà nội thích Gia Bảo như vậy, không chỉ tinh thần tốt lên, mà có khi cái miệng nhỏ ngọt ngào của Gia Bảo còn dỗ dành bà cụ ăn được nửa bát cháo cũng nên. Đối với người hai ngày nay chưa ăn gì quả thật là khó khăn, ngay cả quản gia cũng cảm thấy vui mừng. Tần Lệ Phong thực sự cảm thấy may mắn vì hôm nay đã dẫn Gia Bảo tới đây.
Gia-Bảo kể cho bà:cụ Tân nghe câu chuyện hôm nay cậu được cô giáo kể trên lớp, nói chuyện sinh động như thật.
Khung cảnh ấp áp lúc chiều tà này khiến cho Tân Lệ Phong không nỡ lòng quấy rầy.
Thấy bà cụ Tần nằm im ở đó không có động tĩnh gì nữa, Gia Bảo nghĩ là bà cụ đang ngủ, cẩn thận đứng lên, sợ răng sẽ đánh thức bà ấy, dùng khẩu hình miệng khẽ thì thầm với Tân Lệ Phong: “Bà cố nội đang ngủ rồi”
Tần Lệ Phong bước tới, bế cậu bé xuống giường, sau đó cúi xuống nhìn bà nội đang ngủ với vẻ mặt thanh thản. Anh mơ hồ ý thức được điều gì đó, vẻ mặt anh cứng đờ, khẽ cau mày, do dự một lúc liền giơ ngón tay thử kiểm tra hơi thở của bà cụ…
Nhưng ngón tay anh còn chưa kịp đưa đến gần, bà cụ Tần đột nhiên mở miệng: “Lệ Phong à, đi lấy chiếc hộp gỗ bà để trong ngăn tủ đến đây.
Cháu có biết nó đặt ở chỗ nào không?” Trong khi nói chuyện, bà cụ khẽ mở mắt, ánh mắt không đục ngầu chút nào, dường như còn sáng hơn bình thường.
Tần Lệ Phong nhìn nhìn bà nội, trong lòng dường như đã sớm cảm nhận được điều gì đó, nhưng cố gắng kìm nén cảm xúc tích tụ trong lồng ngưc, bình tĩnh đi lấy chiếc hộp gỗ bà nội đã giữ mấy chục năm bên người.
Bà cụ Tần vươn tay, quản gia hiểu ý, vội vàng chạy đến đỡ bà cụ ngồi dậy tựa vào đầu giường.
Gia Bảo vẫn còn là một đứa trẻ, đối với những đồ vật mới lạ trong lòng tràn đầy tò mò, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ kia, hiếu kì hỏi: “Bà cố nội, đây là cái gì vậy?”
Bà cụ Tần không trả lời, chỉ mỉm cười mở nắp hộp ra lấy từ bên trong một chiếc túi, lại kéo bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo qua; đặt túi đồ vào đôi bàn tay nhỏ xinh của cậu bé.
“Đây là bà cố nội cho cháu, cháu cầm lấy, từ nay về sau đồ này chính là của cháu.”
Gia Bảo kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn Tần Lệ Phong trước. Anh khẽ gật đầu với cậu bé, nhưng Gia Bảo vẫn có chút ngượng ngùng: “Cháu… cháu không thể nhận đồ của người khác..”
Đây là điều mà mẹ cậu bé đã dạy. Nếu để mẹ biết được, nhất định sẽ tức giận mắng cậu bé một trận.
Bà cụ Tần vẫn rất âu yếm nhìn cậu bé: “Bà cố nội không phải là người khác, cho nên cháu cứ nhận lấy. Nếu cháu không lấy, bà cố nội sẽ buồn, nếu buồn thì sẽ không khỏi bệnh… cháu muốn bà cố nội ốm như vậy sao?”
Gia Bảo vừa nghe thấy đã vội vàng nói: “Không muốn không muốn” Cậu bé còn không nhìn xem đó là vật gì, nhanh chóng cầm lấy: “Bà cố nội phải khỏi bệnh mới được.”
Bà cụ Tần nở nụ cười, vươn cánh tay khô gầy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, ý tứ sâu xa nói: “Cho dù Lệ Phong tìm cháu ở đâu tới, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận. Bà cố nội thực sự thích cháu…”
Tần Lệ Phong ở bên cạnh sắc mặt hơi đổi.
Anh còn đang nghĩ không biết nên giải thích rõ ràng như thế nào, lại không nghĩ thực ra bà nội sớm đã biết. Mặc dù bà nội bị bệnh nhưng đầu óc lại vẫn còn minh mẫn.
Bà cụ Tần ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía đứa cháu trai yêu quý nhất của mình, giơ một tay về phía anh. Tần Lệ Phong lập tức nắm lấy, đứng ở bên cạnh.
“Lệ Phong, bà nội không còn thứ gì để lại cho cháu. Bởi vì bà nội từ lâu đã cho cháu những gì tốt nhất” Lúc bà cụ Tần nói những lời này, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Nhưng Tần Lệ Phong hiểu được giờ phút này mỗi một câu một chữ bà nội nói với anh đều cực kỳ quan trọng.
Anh cố kìm nén, không nói câu gì.
“Lệ Phong, đừng ghét bố cháu. Thực ra ông ấy vẫn rất luôn quan tâm cháu. Chỉ là cả hai bố con tính tình đều mạnh mẽ, ương ngạnh như nhau, mãi không có ai chịu nhượng bộ. Hứa với bà nội, đừng cãi nhau với bố cháu nữa, được không?”
Tần Lệ Phong không chút do dự gật đầu. Thời khắc này, cho dù bà nội nói gì anh cũng sẽ đồng ý.
Bởi vì trên đời này không có ai yêu thương anh hơn bà nội, cũng không có ai quan trọng với anh hơn bà nội.
Mặt khác, nhận được điện thoại của quản gia, vợ chồng ông Tần lập tức trở về.
Tần Bảo Đông vội vàng đẩy cửa bước vào: “Mẹ”
Tiêu Mỹ Ngọc cũng chạy theo phía sau: “Mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ”