Mục lục
HÔN NHÂN HỜ VỚI NGƯỜI CHỒNG PHÚC HẮC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.Chương 46: Còn có vợ của tôi nữa


Buổi chiều, Phú Quý lại đem tới chuyện phiếm mới nhất: “Triệu Gia Khiêm đã chia tay với nữ thần nhỏ của anh ta rồi.”


Tô Phương Dung từ máy tính ngẩng lên hỏi: “Nhanh như vậy sao?”


Phú Quý vừa xoa xoa móng tay vừa nói: “Có người lúc quay lại thì thấy hai người kia đang cãi nhau ở ngoài công ty, cuối cùng Triệu Gia Khiêm tát cô gái kia một cái, chọc giận người ta rồi anh †a lại quỳ xuống cầu xin tha thứ, kết quả là… ha ha…” Anh ta cười khẩy, nháy mắt với Tô Phương Dung một cái: “Để cô gái kia đá vào chỗ hiểm luôn rồi!”


Nói xong Phú Quý lại nở nụ cười xấu xa.


Tô Phương Dung có thể tưởng tượng ra, chắc là… rất đau nhỉ.


Chẳng mấy chốc, Triệu Gia Khiêm trở lại với sắc mặt cực kì khó coi, từ dáng đi của anh ta không khó để nhận ra rằng nơi nào đó của anh ta đang bị thương. Anh ta rất khó chịu mà đi hơi tách hai chân ra, bước cực kì chậm chạp.


Phú Quý cười nói: “Sáng nay còn khoe tình cảm trước mặt cả thế giới cơ mà, buổi chiều cứ thế bị đá luôn rồi.


Đúng là tự tạo nghiệp.”


Tô Phương Dung lại cảm thấy có chút đồng tình với Triệu Gia Khiêm, thích một người cũng không sai, muốn thiên hạ biết không có vấn đề gì, nhưng là do anh ta quá nóng vội, hơn nữa cũng bởi cô bạn gái của anh ta chưa chuẩn bị tốt mà thôi. Còn tình cờ gặp phải Tần Lệ Phong, đối với những cô gái nhỏ mà nói, đây quả thực có lực sát thương rất ghê gớm.


Lúc này, Phú Quý đang ngồi trên ghế xoay lại đẩy ghế tới bên cạnh cô, đưa điện thoại đến trước mặt Tô Phương Dung. Tô Phương Dung vừa nhìn đã nhận ra đây là bức ảnh cô và Tần Lệ Phong đang ăn cơm ở nhà ăn vào buổi trưa.


Cô bất lực nằm sấp trên bàn, nói: “Tin tức lan nhanh quá đi.”


Ngón tay Phú Quý không ngừng trượt trên màn hình, trầm trồ khen ngợi những bức ảnh vừa được tải lên diễn đàn của công ty: “Này Phương Dung, không nói chứ nhìn hai người ngồi cùng nhau như thế này, thật sự có cảm giác Tô Phương Dung ngẩng đầu, xấu hổ cười: “Tôi xinh đẹp?”


“Là thừa thãi đó.”


Một câu nói của Phú Quý ngay lập tức thành công đánh trúng cô lần nữa.


Nhưng anh ta chẳng quan tâm, tiếp tục độc mồm độc miệng bình luận: “Cô xem ảnh nào cũng là ảnh chụp nhanh, nhưng nhìn từ góc độ nào thì cũng không một góc chết, đây mới chính là tuyệt đỉnh của trai đẹp hạng nhất chứ!


Cứ như vậy mà nhìn vào, cô ngồi bên cạnh thì lại giống như đang cố gắng chèn vào, thực sự khá là phá hoại mỹ quan đó.”


Tô Phương Dung yếu ớt mà giơ tay lên, biểu thị đã đủ rồi: “Tốt xấu gì cũng nên chừa chút mặt mũi cho tôi không được sao?”


Phú Quý mỉm cười: “Được rồi, kỳ thật cô cũng không tệ, nếu có thể bỏ thêm tiền để thay cả gương mặt này thì càng hoàn hảo hơn rồi.”


‘Tô Phương Dung quyết định, cô sẽ tuyệt giao với Phú Quý cả buổi chiều.


Những bức ảnh trên máy tính bảng lần lượt được vuốt qua, cuối cùng dừng lại ở một trong số đó.


Trong bức ảnh, Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm Tô Phương Dung đang ngồi bên cạnh. Nhìn qua thì giống như anh chỉ lơ đãng mà liếc một cái, nhưng khi nhìn kỹ, không khó để phát hiện ra sự ôn nhu ẩn chứa trong đôi mắt ấy…


Đột nhiên, chiếc máy tính bảng bị ném vào bức tường đối diện, thân máy lập tức tách ra, màn hình vỡ tan.


Quý Bình Long lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi, qua làn khói xám, đôi mắt anh ta trở nên điên cuồng và tức giận.


Đây có phải là lý do tại sao cô ấy năm lần bảy lượt nói rằng hai bọn họ không thể?


Vì Tần Lệ Phong?


Sự sỉ nhục vì bị lừa dối hai lần giờ đã biến thành một ngọn lửa lớn sắp thiêu đốt cả người anh ta cháy thành tro.


Có lẽ, mẹ anh ta nói đúng, cô chính là một kẻ dối trá!


Là một… con đĩ.


Một điếu thuốc đã cháy tàn, anh ta xoay người, vô cảm nhấc điện thoại lên: “Liên hệ với bên .J.L, tôi đang chuẩn bị đi khảo sát thực địa ở Thành Vinh, cần bên đó cử người đi cùng … Nếu chọn người , tôi cho rằng cô Tô Phương Dung trước đây…”


Đặt điện thoại xuống, một nụ cười nở trên môi Quý Bình Long.


Khi Tô Phương Dung nghe được tin tức từ giám đốc Ngôn, cô không hề ngạc nhiên.


Dù sao cũng đã từng yêu sâu đậm như vậy, chẳng lẽ cô lại không hiểu Quý Bình Long sao? Chỉ cần anh ta đã quyết định một chuyện, nhất định sẽ dốc toàn lực để làm được! Trước đây học tập cũng như vậy, luyện tập nhạc cụ cũng như thế… trong tình yêu cũng vậy.


Cho nên nếu anh ta đã không có ý định buông tha cho cô thì chắc chắn sẽ †ìm ra cả ngàn lý do. Là nhân viên của công ty, cô không có lý do gì để từ chối, chỉ là cô không biết quyết định của Tân Lệ Phong là gì, giám đốc Ngôn cũng không nhận được thông báo nên Duyệt Lai cũng chưa từng hồi đáp.


Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Tần Lệ Phong đang hút thuốc, đôi mắt đen khép hờ, gương mặt vẫn lạnh lùng đến mức không nhìn ra được cảm xúc.


Trần Chính Cường báo cáo ngắn gọn, nói: “Mối quan hệ giữa tổng giám đốc và cô Tô vốn đã là một bí mật được công khai rồi, bên giới truyền thông đã được đè xuống cho nên mới không được đăng báo. Nhưng mọi hành động của cô Tô không thể cẩu thả, đặc biệt là phải cực kì cẩn trọng với tập đoàn Duyệt Lai. Quý Bình Long hiện đang đưa ra yêu cầu này, như thể đang thị uy vậy. Nhưng… “


Anh ta thở dài tiếp tục nói: “


chúng ta từ chối, anh ta có thể chấm dứt hợp tác bất cứ lúc nào. Lý do là vì chúng ta không hợp tác trong công việc, trách nhiệm cũng sẽ như vậy mà bị đẩy lên người chúng ta.”


Những lời này, Tân Lệ Phong cũng hiểu rất rõ ràng. Đúng lúc đang trong giai đoạn hợp tác, dự án còn chưa chính thức khởi động, cho nên Quý Bình Long mới có thể không sợ gì như vậy.


Anh suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Trần Chính Cường: “Tôi nhớ là lần trước bà Quý tới gây chuyện, Tô Phương Dung đã đến bệnh viện kiểm tra vết thương phải không?”


Mới đầu Trần Chính Cường cũng sững người một lúc, sau đó anh ta chợt hiểu ý bật cười, sau đó gật gật đầu nói với giọng đặc biệt nghiêm túc: “Đúng vậy, vết thương của cô Tô vẫn còn rất đau: Tần Lệ Phong lại quay người, anh hút thuốc nhìn sang chỗ khác, không nhanh không chậm mà hỏi: “Lúc đó có lẽ sẽ để lại biên bản kiểm tra thương tích.”


Trần Chính Cường rất khẳng định nói: “Chắc chắn sẽ để lại.”


Tần Lệ Phong gật đầu: “Trước đấy luật sư đã liên hệ với bà Quý chưa?”


“Đã liên hệ nhưng bên kia căn bản đã lờ đi rồi. Luật sư sẵn sàng khởi kiện bất cứ lúc nào.”


“Vậy nhanh chóng đem gửi những món đồ này qua đó, nói với anh ta rằng nếu anh ta vẫn khăng khăng như vậy thì tôi cũng không ngại thay mặt nhân viên bị thương, cùng anh ta đi khảo sát thực địa đâu.”


Trần Chính Cường mỉm cười: “Được”


Tần Lệ Phong hút xong một điếu thuốc, ấn tàn thuốc vào gạt tàn.


Với trực giác phán đoán của một người đàn ông, hành động của Quý Bình Long không chỉ là một sự khiêu khích đơn giản…


Bởi vì anh ta không bao giờ quên Tô Phương Dung.


Tần Lệ Phong có một sự tò mò hiếm thấy, rốt cuộc bọn họ đã yêu nhau sâu đậm như thế nào, đến mức đã chia tay vài năm rồi mà vẫn không quên được chứ?


Tần Lệ Phong cau mày, sắc mặt bắt đầu trầm xuống.


Khi Tony đem đồ của .J. L gửi đến cho Quý Bình Long, anh ta liền nở nụ cười.


Tiện tay ném đống gọi là chứng cứ cùng với bản khởi tố này lên bàn làm việc, Quý Bình Long dựa lưng vào ghế dựa, lồng ngực dần dần gia tăng biên độ mà phập phồng.


Tony nhìn ông chủ, không khỏi nhắc nhở một câu: “Thân phận hiện tại của cô Tô đã khác rồi. Chúng ta còn phải nhìn tới sắc mặt của tổng giám đốc Tần nữa, cho nên… “


Quý Bình Long lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Tôi còn cần cậu dạy tôi phải làm sao à?”


Tony im miệng, lặng lẽ đứng bên cạnh.


Quý Bình Long cáu đến mức đứng dậy đi đi lại lại trong văn phòng không ngừng. Tần Lệ Phong gửi những thứ này cho anh ta rõ ràng là cảnh cáo, nếu anh ta tiếp tục trêu chọc Tô Phương Dung, vậy thì anh cũng sẽ không khách sáo!


Quý Bình Long dừng lại, khóe miệng nhếch lên một đường mỉa mai, anh ta thật muốn so tài với anh thử xem.


Lúc này, cửa văn phòng trực tiếp bị đẩy ra, bà Quý bước vào: “Bình Long, buổi chiều cùng mẹ ra sân bay đón một người.”


Nhìn thấy bà ta, Tony liền tránh ra ngoài, mặt Quý Bình Long vẫn luôn vô cảm.


“Có chuyện gì vậy?” Bà Quý nhìn con trai mình đang đứng ở bàn làm việc, sau khi chú ý thấy những thứ ở trên bàn, bà ta liền ném nó vào thùng rác với vẻ khinh bỉ.


“Muốn dọa mẹ bằng mấy thứ này sao? Con đàn bà kia thật nực cười, cô †a nghĩ mình có thể kiện mẹ sao?”


Quý Bình Long nói với một giọng bình tĩnh: “Không phải cô ấy đã kiện, là tổng giám đốc của .J.L. Tần Lệ Phong.”


Bà Quý giật mình: “Tân Lệ Phong?”


Đột nhiên, bà ta nghĩ đến điều gì đó, trợn tròn mắt không tin nổi nói: “Ý con là, người đàn ông hôm đó nói mình chồng của cô ta là… là tổng giám đốc v.L sao?”


Quý Bình Long không trả lời, trong lồng ngực tràn đầy sự oán hận.


Lần này bà Quý không còn bình tĩnh nổi nữa: “Mẹ còn tưởng cậu ta chỉ là chủ quản hoặc là một giám đốc nhỏ thôi, không ngờ cậu ta chính là Tần Lệ Phong! Lỡ như cậu ta thực sự khởi kiện, vậy chẳng phải quyết tâm muốn đạp đổ nhà họ Quý chúng ta sao? Mặc dù chúng ta chưa hẳn đã thua, nhưng…


nhưng chúng ta chắc chắn không có bất kì lợi ích nào. Ôi, thật không biết người phụ nữ khốn nạn đó tốt ở chỗ nào, lại khiến đám đàn ông liều mạng vì cô ta như vậy!”


Bà Quý lo lắng ở bên cạnh nói liên miên, trong lòng Quý Bình Long càng thêm cáu kỉnh, anh ta quay đầu lại nói thẳng: “Nếu không phải do mẹ tìm tới cửa, nhược điểm của chúng ta sẽ bị người khác quơ được sao? .J.L. nhiều nhân viên như vậy, muốn chối cãi cũng rất khó!”


Bà Quý giải thích: “Mẹ… mẹ chỉ vì lợi ích của con thôi! Sao mẹ biết được mọi thứ sẽ phức tạp như vậy chứ?”


Quý Bình Long cười lạnh: “Đó là bởi vì trong mắt mẹ, Tô Phương Dung luôn bị coi là kẻ kém cỏi, lại không ngờ rằng sẽ có một Tần Lệ Phong làm chỗ dựa cho cô ấy.”


Lời mỉa mai của con trai khiến bà Quý rất khó chịu nhưng lại cố nén giận mà nói: “Chi bằng con không liên lạc với cô ta, xem mẹ có thể thanh toán thuốc men cho cô ta không?”


Anh ta không muốn nói nhiều nữa: “Mẹ, mẹ về trước đi”


Bà Quý vẫn có chút lo lắng: “Nếu như Tần Lệ Phong khởi kiện, vậy nhất định sẽ lớn chuyện…”


“Con sẽ giải quyết chuyện này.”


Đến lúc này thì bà Quý đã thực sự hối hận rồi, bà ta chẳng nói gì mà nhanh chóng rời khỏi.


Quý Bình Long ngồi vào bàn làm việc, suy nghĩ một lúc rồi nhấc máy lên.


Ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối, anh ta liền nói thẳng: “Tôi là Quý Bình Long, tôi muốn nói chuyện với tổng giám đốc Tần của anh”


“Được rồi, tổng giám đốc Quý xin đợi một chút”


Ngay sau đó, bên kia đã phản hồi: “Thật ngại quá, tổng giám đốc Tần đang họp, tôi có thể chuyển lời giúp anh được không?”


“Không cần đâu”


Vẻ mặt Quý Bình Long trở nên tối tăm, anh ta cúp điện thoại, rõ ràng là Tân Lệ Phong cố ý làm như Vậy.


Chết tiệt!


Trong cơn giận dữ, anh.ta túm lấy áo vét đẩy cửa bước ra: “Tony, cùng tôi đến trụ sở chính .J.L”


“Vâng.”


Tony lái xe, Quý Bình Long ngồi ở ghế sau, ánh mắt u ám mơ hồ như có một ngọn lửa đang bùng lên bên trong, cả hàm căng cứng, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên cứng nhắc.


Chẳng bao lâu, cả hai đã đến cao ốc của trụ sở chính .J.L.


Tầng hai mươi chín, văn phòng tổng giám đốc.


Tần Lệ Phong nghe Trần Chính Cường báo cáo, anh không vội mà ngẩng đầu lên, đặt bút sang một bên rồi chậm rãi đứng lên: “Nếu đã đích thân tới đây rồi, vậy thì cứ gặp mặt thôi”


Anh vừa đi tới cửa, liền quay đầu ra phân phó: “Buổi tối tìm chỗ đặt bàn đi. Tôi muốn mời tổng giám đốc Quý ăn tối.”


Trần Chính Cường nhớ kĩ, cẩn thận hỏi: “Chỉ có anh và tổng giám đốc Quý thôi sao?”


“Không.’ Tần Lệ Phong hơi nhếch môi: “Còn có vợ của tôi nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK