Tô Phương Dung sửng sốt ngẩng đầu, mới nhận ra người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh đúng là Tần Lệ Phong. Không rõ tại sao, khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt nhàn nhạt của anh, mặt cô bỗng đỏ bừng không chút báo trước.
Dù gì thì đây cũng là lần gặp đầu tiên sau khi anh tuyên bố hai người là vợ chồng, Tô Phương Dung cật lực khắc chế chính mình không được quá căng thẳng. Cô không biết mình đang căng thẳng vì cái gì, chỉ có thể lặng lẽ điều chỉnh hơi thở. Nhưng không khí xung quanh đã tràn ngập mùi vị của anh, thoang thoảng hương nước hoa hòa quyện với mùi thuốc lá đạm nhạt.
Tần Lệ Phong không nói chuyện, dù vậy nhưng khi anh đứng ở nơi đó, khí tức mạnh mẽ cốn có vẫn sẽ cứ thế mà tỏa ra, không thể xem nhẹ.
Là một nhân viên của .J.L, Triệu Gia Khiêm đã quen với tính khí lãnh đạm của ông chủ, vì vậy anh ta chỉ quy củ mà đứng ở một bên.
Nhưng đây là lần đầu tiên bạn gái nhỏ của anh ta nhìn thấy vị tổng giám đốc bá đạo độc đoán trong truyền thuyết nên không thể tránh khỏi phấn khích. Cộng với vẻ nam tính trưởng thành quyển rũ của Tần Lệ Phong, còn có vẻ ngoài đẹp trai của anh, cũng đủ cho trái tim thiếu nữ thình thịch đập càng lúc càng nhanh, đôi má xinh đẹp trở nên dần ửng đỏ.
Thang máy từ từ đi xuống, lúc này mọi người không phải đang nghỉ trưa thì sẽ là ăn trưa, hâu như không ai gọi thang máy. Vì vậy trong một không gian nhỏ hẹp không bị quấy rầy, các giác quan của con người cũng sẽ trở nên đặc biệt nhạy bén, mọi cảm giác theo đó cũng sẽ được khuếch đại.
Có lẽ là do ảnh hưởng từ tâm lý, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy có hơi nóng xẹt qua cổ, rất đều đặn, ẩm ướt, còn hơi ngứa.
Cô không được tự nhiên mà di chuyển cơ thể của mình, đường nhìn luôn chăm chăm vào những con số đang dần thay đổi trên đỉnh đầu.
Cô luôn cảm thấy tốc độ của thang máy ngày hôm nay sao mà chậm quá.
Đúng lúc này, đột nhiên có người lên tiếng: “Anh là tổng giám đốc sao?”
Tô Phương Dung kinh ngạc quay đầu lại, Triệu Gia Khiêm cũng không dám tin mà nhìn Nguyên Kỳ bên cạnh mình. Nhưng người vừa hỏi lại không cảm thấy gì, vẫn là gương mặt tò mò dò hỏi đó.
Tân Lệ Phong chỉ liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn về phía Triệu Gia Khiêm. Triệu Gia Khiêm ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi, tổng giám đốc Tân, cô ấy là bạn gái của tôi. Cô ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mong anh đừng giận”
Tần Lệ Phong thực sự sẽ chẳng so đo với một cô gái, vì vậy anh rút lại đường nhìn.
Nguyên Kỳ hất tay Triệu Gia Khiêm ra, dũng cảm bước tới chỗ Tần Lệ Phong: “Anh kết hôn chưa?”
Sắc mặt Triệu Gia Khiêm tái nhợt, anh ta không ngờ Nguyên Kỳ lại hành xử như vậy, đứng ở đó mà không biết phải làm sao. Tô Phương Dung cũng rất kinh ngạc, không hiểu cô gái nhỏ này muốn làm gì.
Tần Lệ Phong vẫn không lên tiếng, chỉ là hơi cau mày, lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Nguyên Kỳ cười nói: “Em tên Nguyên Kỳ, năm nay mười chín tuổi, số đo ba vòng là… “
Sau khi cô ta dùng tốc độ nhanh nhất có thể giới thiệu tình hình của mình xong, cô ta liền nâng khuôn mặt trẻ trung dào dạt thanh xuân lên, ngượng ngùng nói: “Em đã luôn mơ mộng về một câu chuyện tình yêu sét đánh vô cùng lãng mạn.
Hôm nay cuối cùng em cũng gặp được…”
Triệu Gia Khiêm hoàn toàn hóa đá, anh sững sờ nhìn “cục cưng” yêu dấu của mình tỏ tình với một người đàn ông khác. Nếu là người thường thì cũng coi như thôi đi, chứ còn người này lại đường đường là một nhân vật lớn, là người mà anh ta sẽ chẳng bao giờ trở thành được! Ngoại trừ xấu hổ, Triệu Gia Khiêm thật sự không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Tô Phương Dung ở bên cạnh cũng dùng ánh mắt thông cảm nhìn anh ta khiến anh ta càng thêm xấu hổ.
Tần Lệ Phong liếc cô ta một cái, đến cả mí mắt cũng không thèm nhấc, thế nhưng dưới ánh mắt đầy tự tin và chờ mong của Nguyên Kỳ, anh đột nhiên bước tới, đưa tay về phía cô ta, như muốn… muốn ôm cô ta vào lòng.
Nguyên Kỳ nín thở, đôi mắt trong veo như nước càng trở nên mềm mại như có thể nhỏ nước tới nơi, trái tim đập rộn ràng, cả người cô ta chứa đầy sự chờ mong, chờ mong một sự khởi đầu ngọt ngào của tình yêu sét đánh…
Khi một bàn tay to lớn khoác lên vai cô ta, Nguyên Kỳ không thể khắc chế được mà run rẩy.
Nhưng giây tiếp theo, cô ta đã bị bàn tay to lớn này kéo sang một bên không thương tiếc, cô ta đứng không vững mà nghiêng ngả, may mà có Triệu Gia Khiêm đỡ lấy.
Sau khi giải quyết chướng ngại vật trước mặt, Tần Lệ Phong bước thẳng ra khỏi thang máy, cửa thang máy cũng vừa vặn mở ra.
Tô Phương Dung giống như đang xem một bộ phim ngược tâm, vô cùng sốc trước những thăng trầm của tình tiết phim. Nhưng vào lúc này, Tân Lệ Phong dừng lại, anh quay đầu lại, không kiên nhẫn mà nhíu mày: “Cô không đi ra sao?”
Nguyên Kỳ ở bên này,người vừa bị chấn thương tâm lý nặng nề sau khi nghe những lời đó trong mắt cô ta lại ánh lên tia hy vọng.
Đây chính là tổng giám đốc bá đạo trong truyền thuyết, thường lạnh nhạt với người mình thích, luôn có bộ dạng rất khó chịu ở mọi nơi, nhưng giọng điệu bá đạo của anh luôn thể hiện ra sự quan tâm và chăm sóc của mình.
Trái tim thiếu nữ của Nguyên Kỳ đã say mất rồi, cô đẩy Triệu Gia Khiêm ra rồi lập tức bước ra khỏi thang máy, đến trước mặt anh: “Em…
Nếp gấp giữa hai hàng lông mày của Tần Lệ Phong càng thêm sâu, anh lại giơ tay lên, không chút thương hoa tiếc ngọc mà kéo cô ta ra khỏi tầm mắt của mình. Sau đó đôi mắt đen sẫm của anh lại lần nữa đánh-qua Tô Phương Dung vẫn còn đang đắm chìm trong tình tiết bộ phim trong đầu. Anh xoay người sải bước đi tới, nắm lấy cổ tay cô, lôi cô ra khỏi đó rồi đi thẳng đến nhà ăn cho nhân viên.
Tô Phương Dung nhanh chóng bừng tỉnh, ý thức được rất nhiều ánh mắt đang hướng tới, cô vội vàng gỡ lấy ta anh: “Có rất nhiều người!”
Cô muốn đẩy tay của anh ra, nhưng anh lại không có ý định sẽ buông tay, trong ánh mắt lãnh đạm hiện lên một tia thông suốt khiến người khác phải kinh ngạc: “Nếu không phải có nhiều người, tôi sẽ chẳng làm vậy”
“Không được… anh mau buông ra…”
Bỏ lại một câu khiến cho người khác phải suy nghĩ không đâu như vậy, Tô Phương Dung cứ thế bị anh kéo vào phòng ăn nhân viên, cô căng thẳng dùng lực mạnh mẽ rút tay ra, cúi đầu không dám nhìn xung quanh.
Toàn bộ nhân viên trong nhà ăn đều chú ý đến hai người, Tân Lệ Phong và Tô Phương Dung lần lượt bước vào, đây chẳng khác nào thông báo với người ngoài về mối quan hệ của bọn họ, Tần Lệ Phong không hề bị ảnh hưởng bởi những người bên ngoài. Giống như những nhân viên bình thường khác, anh cầm đĩa ăn lên, đi tới cửa sổ gọi món. Tô Phương Dung rất muốn giữ khoảng cách giữa hai người, nhưng dưới cái nhìn của mọi người, cô làm như vậy chỉ càng tỏ rõ sự cố ý, nên cô chỉ đành nhắm mắt chịu đựng.
Trên hành lang, Nguyên Kỳ lúc này đang ngồi xổm xuống, hai mắt cô ta đỏ hoe, cái miệng nhỏ xinh mếu máo, đau lòng đến mức chuẩn bị khóc thành tiếng tới nơi.
Triệu Gia Khiêm bước tới, đỡ cô ta dậy rồi nói với vẻ đau lòng: “Nguyên Kỳ, sao em có thể… làm thế này với anh chứ?Anh yêu em nhiều như vậy, em còn…”
Anh ta chưa kịp nói xong, Nguyên Kỳ đã nhào vào trong vòng tay anh ta; khóc đến đáng thương: “Tại sao anh ấy lại không thích em? Đây là lần đầu tiên người ta tỏ tình cơ mà… thật quá đáng…
Triệu Gia Khiêm thấy cô ta khóc như vậy, cảm thấy dù mình có chịu bao nhiêu uất ức đi nữa cũng không đau lòng bằng việc người yêu nhỏ của mình rơi nước mắt, vì vậy anh ta ôm cô ta vào lòng mà an ủi: “Cục cưng nhà anh tốt như vậy, là tại anh ta không có mắt nhìn, không phân biệt tốt xấu: Đột nhiên Nguyên Kỳ ngẩng đầu, trong mắt anh ta, khuôn mặt đẫm lệ của Nguyên Kỳ vẫn đẹp tới vậy.
“Anh cũng cho răng em tốt, là anh ta không có mắt nhìn đúng không?”
Triệu Gia Khiêm gật đầu lia lịa, anh ta đã sớm bị Nguyên Kỳ mê hoặc từ lâu rồi, nói gì thì chính là cái đó.
“Chồng à, anh giúp em có được không?”
Nguyên Kỳ kéo kéo góc áo của anh ta, chu chu môi, chớp đôi mắt to dễ thương nhưng cũng đầy quyến rũ: “Em trẻ trung, xinh xắn và có dáng người đẹp hơn chị Phương Dung. Hơn nữa còn dịu dàng hơn chị ta, người đứng cạnh tổng giám đốc đáng lẽ không phải chị ta mà là em mới đúng chứ?”
Cuối cùng Trần Khiêm cũng hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt của anh ta trở nên vô cùng đau khổ khi nghe cô ta nói những lời như vậy. Anh ta nắm lấy vai Nguyên Kỳ, căng thẳng nói: “Cục cưng, em không có hy vọng đâu.”
Nguyên Kỳ lại cứ ngây thơ hỏi lại: “Không thử thì làm sao biết được?”
Rốt cuộc cũng khiến cho Triệu Gia Khiêm tức giận, anh ta vò vò tóc mình, tức giận nói: “Vậy còn anh? Anh thì là cái gì?”
Nguyên Kỳ vừa nhìn liền vội vàng tới an ủi: “Chồng à, anh không muốn vậy sao? Lẽ nào anh không muốn thấy em hạnh phúc sao? Có phải em hạnh phúc thì anh cũng sẽ vui vẻ không?”
Triệu Gia Khiêm đờ người ra, dường như đã bị hỏi đến mức không nói nên lời.
Nguyên Kỳ đi tới ôm lấy eo anh ta, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực Triệu Gia Khiêm, nũng nịu nói: “Em còn trẻ như vậy, anh có thể nhẫn tâm vây hãm em thế này sao?”
Cứ như ma xui quỷ khiến, Triệu Gia Khiêm quả thực đã đồng ý với ý kiến của cô ta, bị cô ta kéo vào nhà ăn của nhân viên.
Nguyên Kỳ vừa nhìn thoáng qua đã phát hiện ra Tân Lệ Phong, vốn đáng định đi thẳng qua đó nhưng cô ta lại bị Triệu Gia Khiêm kéo về, anh ta thấp giọng nói: “Nhiều người đang nhìn như vậy, nhất định em phải qua đó sáo?”
Nguyên Kỳ lại không nghĩ vậy: “Bọn họ muốn nhìn thì cứ nhìn. Em đấu tranh cho tình yêu đích thực của mình thì có gì sai?”
Mặc dù Triệu Gia Khiêm rất buồn nhưng vẫn phải trông coi cô ta cho tốt, tuyệt đối không được phép để cô ta gây chuyện lùm xùm ở đây, đến lúc đó anh ta nhất định sẽ bị liên lụy.
Hai người bưng đĩa cơm, mặt mũi Nguyên Kỳ cực kì vui vẻ đi về phía bàn của Tần Lệ Phong, chẳng còn cách nào khác, Triệu Gia Khiêm chỉ có thể cắn răng đi theo.
Tô Phương Dung và Tần Lệ Phong ngồi cùng nhau như thế này, anh thì đang ăn một cách tao nhã, nhưng cô lại không nuốt được miếng nào. Rõ ràng đó chỉ là một mối quan hệ hợp đồng đơn giản, nhưng trước mắt lại giống như làm thật tới nơi. Nếu-sau này muốn dứt ra thì phải làm sao?
Ngay khi cô đang miên man suy nghĩ thì có một giọng nói ngọt ngào bỗng phát ra ngay trên đỉnh đầu cô: “Em có thể ngồi với hai người được không?”
Ngẩng đầu nhìn thấy Nguyên Kỳ, Tô Phương Dung có chút không thể tin được. Dám theo đuổi Tân Lệ Phong như thế này, cô gái này quả là ngoan cường mà!
Lời nói vừa rồi vốn là một câu hỏi nhưng sau khi Nguyên Kỳ nói xong, cô ta đã trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tân Lệ Phong. Trên mặt Triệu Gia Khiêm không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh, vừa muốn lùi bước lại vừa sợ bị Nguyên Kỳ coi thường, anh ta đành phải ngồi xuống một cách thận trọng.
Nguyên Kỳ mỉm cười chống hai tay vào má, chớp mắt nhìn Tần Lệ Phong như một cô bé: “Em cảm thấy chúng ta nên tìm hiểu lẫn nhau, như vậy mới biết có hợp với nhau không, chứ không phải là trực tiếp từ chối. Nếu không sao anh biết anh có bỏ qua mối nhân duyên tốt đẹp hay không chứ?”
Cảm giác kì lạ dâng lên trong suy nghĩ của Tô Phương Dung, là do cô già rồi hay là do sự khác nhau giữa hai thế hệ? Các cô gái bây giờ hăng hái phóng khoáng như vậy sao? Ở trước mặt người bạn trai mới vừa gọi là “chồng” mà vẫn có thể mạnh dạn tỏ tình người khác như vậy?
Được rồi, cô thừa nhận rằng cô thực sự đã già rồi.
Trước sự cố chấp của cô gái này, cuối cùng Tân Lệ Phong cũng có phản ứng. Anh cầm khăn giấy ưu nhã lau khóe miệng, giương đôi mắt đen sâu thảm nhìn cô ta;”Cút.”
Nguyên Kỳ sững sờ, còn tưởng rằng mình vừa nghe lầm, khuôn mặt non nớt lập tức nở nụ cười: “Anh..”
“Tôi nói lần cuối cùng” Ánh mắt Tần Lệ Phong dần dần trở nên lạnh lẽo đáng sợ: “Cút khỏi tâm mắt của tôi.”
Nguyên Kỳ luôn được chăm sóc như một cô công chúa nhỏ, chưa từng có ai đối xử với cô ta như thế này. Cô ta ngồi đó, đôi mắt mở to không thể tin được, đôi mắt Nguyên Kỳ ầng ậng nước như thể đã phải chịu một đả kích lớn.
Tân Lệ Phong chẳng mảy may để ý, đứng dậy rời đi.
Với hiểu biết của Tô Phương Dung về Tần Lệ Phong, nếu đối phương không phải là một cô gái tuổi còn nhỏ, e rằng kết quả sẽ không đơn giản như vậy.
Tô Phương Dung không muốn tham dự vào vậy nên cô liền cầm khay đứng dậy rồi rời đi, không nói một lời. Phía sau†tuyền tới âm thanh an ủi đầy đau lòng của Triệu Gia Khiêm…