Đợi Tô Phương Dung bước qua cửa, người đàn ông mới dừng lại.
Anh quay đầu lại, nhìn bóng hình mảnh khảnh kia, nheo mắt lại, vẻ mặt trông vô cùng phức tạp…
Ngày đầu tiên đi làm, Tô Phương Dung đã được giám đốc đưa tới phòng phát triển, giới thiệu cô với các đồng nghiệp khác. Lát sau thì dẫn cô tới chỗ ngồi của mình: “Tô Phương Dung, đây là chỗ ngồi của cô”
*Cảm ơn giám đốc” Tô Phương Dung cảm thấy cực kỳ vui, nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là công việc chính thức đầu tiên mà cô làm Giám đốc họ Ngôn, là một người đàn ông trung niên bị hói đầu, dáng vẻ rất thân thiện. Ông ta chỉ về phía người đối diện trong phòng làm việc, bảo: “Đây là Phú Quý, sau này có cái gì không hiểu thì cô cứ hỏi cậu ấy nhé.”
Phú Quý ngẩng đầu lên, tay giơ hình chữ V, liếc mắt nhìn cô với vẻ quyến rũ: “Hi!” Bộ dạng.
muốn bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu.
Tô Phương Dung hơi ngẩn ra xong vội vàng cười đáp lại: “Chào anh, tôi tên là Tô Phương Dung, anh gọi tôi là Phương Dung là được rồi”
Sau khi giám đốc Ngôn rời đi, Phú Quý ngồi nguyên trên ghế xong trượt ghế sang chỗ cô, nhìn chăm chăm vò gương mặt cô rồi sao đó bật thốt: “Wow, da cô mịn thật đấy! Bình thường cô dùng loại mỹ phẩm nào vậy? Nói cho tôi biết đi!”
Tô Phương Dung chớp mắt, sờ tay lên mặt mình, thành thật trả lời: “Đại Bảo.”
Phú Quý không thể tin nổi: “Oh my god!” Ngay sau đó, anh ta véo mặt oô: “Da đẹp như thế này, sao cô có thể không biết tận dụng như vậy được hả?”
Tô Phương Dung xấu hổ tránh đi: “Tôi không có thói quen tô trát quá nhiều thứ linh tinh lên mặt mình.”
Phú Quý trừng mặt, khẽ lắc đầu bảo: “Như này là không được! Từ giờ chúng ta sẽ là chị em của nhau, tôi dùng cái gì thì cô dùng cái ấy, đảm bảo là khuôn mặt này của cô sẽ càng mịn màng, sáng bóng hơn nữa, rồi những gã đàn ông khác trông thấy cô đều sẽ phải sáng mắt lên. A hi hi…
Phú Quý che miệng cười khúc khích, bàn tay càng lúc càng giơ cao.
“Vậy thì… cảm ơn anh nhé…” Tô Phương Dung cười mà mặt sượng trân.
Mặc dù Phú Quý là một người đàn ông 100% về mặt sinh học nhưng trời sinh anh ta đã có đáng vẻ èo uột, vẻ ngoài còn xinh hơn cả con gái, hơn nữa, cách nói năng lẫn ăn mặc của anh ta đều theo kiểu unisex cho nên dù là nam nhưng việc anh ta làm những hành động của nữ cũng không khiến người khác khó chịu.
Từ sáng tới trưa, Tô Phương Dung cố gắng tập trung làm quen với công việc.
Công việc của cô rất đơn giản, chịu trách nhiệm hỗ trợ hạng mục khai trương cửa hàng mới. Thật ra thì việc của cô là làm chân chạy vặt nhưng dù thế thì Tô Phương Dung vẫn cảm thấy khá là thỏa mãn với điều đó, dù sao thì đãi ngộ hay là phúc lợi của công ty này văn hơn hẳn những công ty nhỏ khác.
Gần tới trưa thì giám đốc Ngôn lại xuất hiện.
Lần này ông ta dẫn theo một người đàn ông trẻ.
tuổi đi cùng.
Giám đốc Ngôn nói: “Tất cả chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta họp”
Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đứng bên cạnh giám đốc ngôn thì nhận ra đó chính là người phỏng vấn cô ngày hôm qua.
Cô vấn luôn cảm thấy biết ơn với người này.
Thấy cô cứ mải mê nhìn về người đấy thì Phú Quý lẳng lặng lại gần cô, nhỏ giọng nói: “Phương Dung, đấy không phải là người mà cô có thể thoải mái động tới đâu.”
Tô Phương Dung nghe không hiểu, mắt mở to nhìn anh ta với vẻ khó hiếu.
Phú Quý ra vẻ giàu kinh nghiệm, bảo: “Phương Dung, em trai của tổng giám đốc công ty chúng ta, cơ mà tên đấy là kẻ trăng hoa có tiếng, tất cả những người phụ nữ bên cạnh anh ta, thời hạn đều không quá một tháng nên là cô phải cẩn thận đấy, nhất định đừng có mà thích anh ta, cũng đừng khiến anh ta để mắt tới.”
Tô Phương Dung dở khóc dở cười: “Sao tôi lại thích anh ta chứ?”
Trong lúc ấy, Tiêu Bảo Lộc nhìn quanh phòng một lượt, nhếch môi cười: “Cuộc họp lần này do tổng giám đốc của chúng ta đích thân mở nên là hi vọng mọi người đều sẽ đề cao tỉnh thần trong cuộc họp nhé”
Mọi người vừa nghe thấy anh ta nói thế thì đều cảm thấy căng thẳng, chỉ có mỗi Phú Quý là vội vàng rút gương trang điểm ra: “Phương Dung, cô nhìn xem lớp trang điểm của tôi như này được chưa? Có cần phải chỉnh lại chỗ nào không?”