Chuyện này không có gì để phản bác cả.
Tần Lệ Phong hơi thở dài, ông thật sự không muốn tức giận với anh, bởi vì khi còn trẻ bản thân mình cũng đã trải qua: “Lão tam, vị trí tổng giám đốc này con nghĩ dễ nắm giữ sao? Nếu như con không muốn làm thì tự khắc sẽ có rất nhiều người muốn bò lên. Còn công ty của riêng con thì sao? Nếu hiệu suất làm việc giảm xuống chỉ vì lý do cá nhân của con thì toàn bộ công ty sẽ phải gánh chịu hậu quả, con phải suy nghĩ vì đại cục.”
Cư Hàn Lâm gật đầu, anh tất nhiên rằng hiểu được ý của bố. Anh thấy, có một số chuyện quả đúng là bản thân mình suy nghĩ chưa chu đáo.
Tần Lệ Phong nhìn anh đang cúi đầu suy nghĩ, biết anh là một đứa trẻ thông minh cho nên ông cũng không nói chuyện này nữa: “Tối mai con đi tới câu lạc bộ Thiên Hải một chuyến, đại thọ bảy mươi tuổi ngày mai… Ông ta trên danh nghĩa là con trai của ông nội con, cho nên bố tới thì có chút không thích hợp.”
Chuyện này có lẽ là mục đích chính mà hôm nay Tần Lệ Phong tới đây, Cư Hàn Lâm ngẩng đầu lên có chút nghi hoặc nhìn anh: “Bố, ông ta bao lâu rồi không về nhà?” Anh cũng không thường xuyên về nhà cho nên cũng không hiểu rõ lắm.
Tần Lệ Phong vừa gật đầu vừa thở dài: “Ông ta vẫn không chịu nhận bức thư đó, cho dù ở trên bức thư có chữ ký của ông nội con nhưng ông ta vẫn không tin. Nói thật lòng, tình thân như ruột thịt có làm thế nào cũng không cắt được. Cho dù bố và con có ràng buộc về pháp luật, nhưng ngoài pháp luật thì không để ý tình người.”
Cư Hàn Lâm hiểu ý của ông, anh mím môi như nghĩ tới cái gì đó: “Bố, có phải lúc trước bố và tổng giám đốc Lộ của tập đoàn Thiên Phong đã từng hợp tác với nhau?”
Tần Lệ Phong nhìn anh có chút nghi hoặc: “Đúng vậy, xảy ra chuyện gì à?”
Cư Hàn Lâm lắc đầu: “Nếu như ông ta tìm bố bảo bố tới tìm con để cầu tình thì bố đừng bao giờ đồng ý.” Những người từng làm tổn thương Lạc Cẩn Thi thì anh nhất định sẽ khiến người đó sống không bằng chết.
Tần Lệ Phong cảm thấy kỳ lạ: “Các người xảy ra chuyện gì vậy? Hai ngày trước bố nghe nói… Con hủy bỏ hết những dự án liên quan tới công ty Thiên Phong. Còn công bố vạch ra ranh giới sống chết không qua lại với nhau nữa. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ông rất hiểu con trai của mình, nếu như không phải gặp chuyện khiến anh rất tức giận thì anh sẽ không làm mọi chuyện tuyệt tình như thế. Bình thường tính tình của anh cũng rất tốt, cho nên rất ít khi xảy ra những chuyện như thế này.
Cư Hàn Lâm cười cười: “Lộ Hải Văn con trai của ông ta gây ra một vài chuyện, thôi vậy, vẫn không nên nói với bố thì hơn, tránh trường hợp làm bẩn tai bố.” Chuyện này anh lựa chọn phương án giả vờ né tránh, hoặc có thể gọi là lừa gạt. Nhưng mà nếu Tần Lệ Phong biết anh vì Lạc Cẩn Thi thì chắc chắn sẽ đi điều tra cô.
“Buổi tối tan làm con đi tới đó một chuyến đi, đừng cãi nhau với ông ta.” Tần lệ Phong căn dặn anh, đúng lúc này vừa khéo Lâm Dịch Tuấn bưng trà vào. Ông lựa chọn ngồi một bên phía sô pha khác, coi như bên lõm xuống kia đã không còn tồn tại nữa.
Nắng ban trưa rất tốt, một làn gió nhẹ nhàng thổi qua. Lạc Cẩn Thi không quấn chặt lấy quần áo mình, trong một ngày mùa đông khi ở trong phòng điều hòa quá lâu thì thỉnh thoảng cũng nên hít thở cơn gió sảng khoái như thế này.
Mặt trời lên cao khiến tâm trạng trở nên rất tốt.
Cô đang đứng đợi ở cửa quán lẩu, vốn dĩ đã đặt sẵn bàn rồi nhưng mà cô thích đứng ở bên ngoài cảm nhận không khí tươi mát trong lành mặc dù gió lạnh.
Nếu buổi tối mà có tuyết rơi nữa thì càng đẹp hơn.
Lý Minh Vi từ xa đã vẫy tay với cô. Khi còn học đại học bọn họ bốn năm người một tốp thường hẹn nhau đi ăn lẩu. Lúc đó vui vẻ biết bao nhiewu, có thể giảm nhẹ đi rất nhiều áp lực trong học tập. Đấy là một chuyện rất đáng để nhớ lại.
‘Sao cậu không vào bên trong đợi?” Lý Minh Vi quấn chặt khăn quàng cổ, mũ lông và gang tay. Cô ấy không thích cái thời tiết giá lạnh này: “Với lại, sao cậu mặc ít như thế? Không lạnh à?”
Lạc Cẩn Thi tươi cười khoác lấy tay cô ấy: “Mùa xuân đang bao trùm mùa thu và mùa đông đó.” Nói xong hai người đi vào trong quán lẩu.
Lý Minh Vi trợn mắt nhìn cô: “Bây giờ là mùa thu à?” Cô ấy biết có lúc Lạc Cẩn Thi sẽ hành động tùy tiện như vậy, cô dựa theo suy nghĩ của mình mà sống.
“Hiazz, thời gian nghỉ trưa của các cậu nhiều không? Có đủ thời gian chúng ta ăn lẩu không đó?” Vừa mới ngồi xuống thì Lý Minh Vi đã lo lắng. Bây giờ cô ấy vẫn là một người lang thang và thường làm công việc bán thời gian, vì vậy cô ấy tự nhiên không lo lắng về thời gian.
Lạc Cẩn Thi vừa cởi áo khoác vừa nói: “Không sao đâu, chúng tớ có hai tiếng để nghỉ trưa, có chuyện gì về cuộc sống mà không hiểu thì cứ hỏi tới.” Cô vỗ ngực đảm bảo, sau đó vểnh miệng cười tươi.
Lý Minh Vi nhướng mày: “Con nhóc này, tớ nghe mấy chị em đi thực tập ở công ty khác nói, thời gian nghỉ trưa của họ chỉ có một tiếng rưỡi, sao cậu lại nghỉ nhiều như thế? Nói mau! Có phải tổng giám đốc mở cửa sau cho cậu không?”
Biết cô ấy đang nói gì nên Lạc Cẩn Thi đỏ bừng mặt, cô liếc nhìn cô ấy xong cầm thực đơn từ nhân viên: “Mới không phải, cậu đừng nói linh tinh. Thời gian nghỉ trưa ở công ty tớ là hai tiếng mà, ai cũng vậy.”
Đây là điều mà công ty khác đều hâm mộ, và họ cũng không theo kịp được. Bởi vì dưới phương án quản lý của Cư Hàn Lâm thì hiệu quả cao, thời gian ít. Sao mấy người đàn ông trung niên có thể sánh kịp được.
Với lại ở cái thành phố A này không có người trẻ nào có năng lực như anh, các ông lão ngày xưa cũng không thể nào có đầu óc kinh doanh như anh được. Tóm lại… đợi đã… Lạc Cẩn Thi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vừa nãy trong lòng cô đang khen anh sao?
Cô bất giác nuốt nước bọt, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.
Lý Minh Vi thấy cô thất thần thì mỉm cười lễ phép với nhân viên, sau đó giơ tay cầm thực đơn: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Để tới gọi đồ cho, nhìn bộ dạng cậu như mất hồn vậy.” Dù sao thì cô ấy cũng biết Lạc Cẩn Thi thích ăn cái gì.
Nhân viên ghi lại thực đơn, sau đó nhận lại menu: “Hai cô đợi một chút đồ ăn sẽ có ngay.” Đối phương rất lễ phép lùi ra khỏi phòng bao, tiện thể đóng lại cửa.
Lạc Cẩn Thi ôm chặt quần áo vào trong lòng, sau đó nhìn chiếc cốc ở trên bàn đến phát ngốc.
Lý Minh Vi nhìn bộ dạng của cô thì đột nhiên nghĩ tới chuyện mấy ngày trước Lâm Dịch Tuấn tìm cô uống rượu: “Chuyện đó… Cẩn Thi, thực ra tớ… Vẫn luôn có chuyện này muốn nói với cậu.”
Nhớ tới lời này hôm đó của Lâm Dịch Tuấn thì cô ấy lại cảm thấy buồn cho Lạc Cẩn Thi: “Cậu dự định như thế nào?”
Lạc Cẩn Thi hiểu rằng cô ấy đang hỏi gì, cô hơi cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng: “Tớ không biết… Tớ không biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì nữa, nhưng mà, tớ lại không muốn tổn thương anh ấy.”
Nghĩ tới mấy ngày trước anh cưỡng hôn mình thì phản ứng đầu tiên của cô không phải là đẩy anh mà mà là cảm thấy có chút ngọt ngào. Cô không biết bản thân mình có thực sự thích anh hay không.
Ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của nhân viên, Lý Minh Vi bảo họ tiến vào đi, sau đó giảng đạo lý với Lạc Cẩn Thi : “Tớ nói cho cậu nghe một câu chân lý nhá, ừm… Là thế này.” Cô ấy vừa nhìn đồ ăn trên bàn, vừa giả vờ bày ra bộ dạng rất có kinh nghiệm: “Nếu như cậu không biết chắc người đàn ông đó có yêu cậu không thì người đó chắc chắn sẽ không yêu cậu. Còn nếu như cậu không biết bản thân mình có yêu người đó không thì cậu chắc chắn đã yêu người đó rồi.”
Tuy câu nói này không biết rằng đã nghe được từ đâu, nhưng mà nó quá thích hợp để dùng cho người trẻ tuổi bây giờ.
Lạc Cẩn Thi ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại ngượng ngùng nhìn anh trai phục vụ ở bên cạnh, cô xấu hổ nói: ‘Được rồi, tớ biết rồi, ăn thôi. Chẳng phải cậu nói buổi chiều còn phải đi phỏng vấn sao?”
Lý Minh Vi bày ra bộ dạng thất vọng: “Hiazz, đừng nhắc đến nữa, cái công ty đó tớ vừa điều tra thì biết hóa ra đó là một tổ chức rửa tiền. Thật là, bây giờ sinh viên đại học mà có thể bình an làm ở một công ty nào đó thì thật là có phúc mà! Lạc Cẩn Thi, cậu phải nắm kỹ cơ hội này đó. Cho dù lương không cao nhưng đây cũng là một nơi tốt nhất trong toàn nước đó.”
Lạc Cẩn Thi gật đầu sau đó gắp một miếng khoai tây bỏ vào trong nồi. Đây là thứ mà cô thích ăn nhất từ nhỏ tới tận bây giờ: “Hôm nay anh ấy đột nhiên nói với tớ, muốn tớ… Ngày mai cùng anh ấy tới tham dự lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông anh ấy. Cậu nói xem, tớ…”
Chưa đợi cô nói hết thì Lý Minh Vi đã buông đũa xuống kích động nói: “Đi đi! Sao có thể không đi chứ!” Cô ấy bưng cốc nước ép ở bên cạnh lên uống hai ngụm: “Tớ nói cho cậu biết, tuy rằng rất khó để được tiến vào một gia đình giàu có, và cũng rất khó để tìm được tình yêu. Nhưng mà theo tớ thấy thì tổng giám đốc Cư đối xử với cậu là thật lòng, nếu không, lần đó cậu…” May là cô ấy kịp thời nuốt hết những lời đang định nói ra.
Đúng thế, lần trước anh cứu bản thân mình, lần trước nữa cũng là anh, lần gần nhất cũng là anh… Ba lần ân nhân.
Anh cứu bản thân mình nhiều lần như vậy nhưng lại không yêu cầu bản thân cô phải làm gì. Xem ra bản thân cô nợ anh quá nhiều rồi. Cô không hề hi vọng ngày mà cô yêu anh là vì cô cảm kích anh.
“Cẩn Thi, có một vài lời thật ra tớ cũng nên nói với cậu.” Lý Minh Vi cắn môi, rồi đặt cốc nước ép xuống: “Cậu biết không? Mấy ngày trước lúc Lâm Dịch Tuấn giúp cậu chuyển nhà tâm trạng của anh ấy rất không tốt. Về sau tớ mới rò, thì ra anh ấy lo lắng mối quan hệ giữa cậu và tổng giám đốc Cư. Anh ấy biết rằng với tính cách của tổng giám đốc Cư thì sẽ không dễ dàng chịu từ bỏ cậu. Nhưng mà sự xuất hiện của cậu đối với nhà họ Cư mà nói, có khả năng, không phù hợp với tiêu chuẩn mà họ tìm con dâu.”
Điều này Lạc Cẩn Thi rất rõ, nhưng mà, lúc trước quả đúng là cô không hề nghĩ tới điều này. Nhìn ánh mắt của Lý Minh Vi, cô cũng biết cô ấy đang lo lắng cho mình.
Đột nhiên Lý Minh Vi cầm đũa lên gõ vào bát: “Nhưng mà đồng chí Lạc Cẩn Thi! Tớ nói cho cậu biết! Cho dù phía trước có khó khăn như thế nào thì cậu cũng phải tiến về phía trước. Chẳng phải chúng ta là những người con gái đối đầu với gió bão hay sao?”
Nghe cô ấy nói như vậy, Lạc Cẩn Thi không nhịn được bật cười, đúng vậy, khi còn học đại học, bọn họ mấy người lập thành một nhóm những người con gái đối đầu với gió bão.
“Cạn ly!” Lạc Cẩn Thi cầm cốc nước ép ở nhước mặt mình lên.
Khi gần tan làm, thì sắc trời có chút âm u.
Cư Hàn Lâm đóng nắp bút lại rồi vươn hai vai lên, Lâm Dịch Tuấn từ bên ngoài đi vào, đặt lên bàn bản kế hoạch vừa được bộ phận marketing gửi đến.
“Nhìn tình hình này thì có vẻ sắp có tuyết rơi?” Cư Hàn Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đã mấy ngày rồi mới lại có tuyết rơi, anh nghĩ có lẽ Lạc Cẩn Thi sẽ vui lắm đây.
Trước đây anh luôn là người mang bộ dạng mạnh mẽ, hoặc là luôn luôn lạnh nhạt với cấp dưới. Nhưng mà từ khi Lạc Cẩn Thi tới, anh tựa như thay đổi rồi. Mỗi ngày đều sẽ cười một lần. Dạo gần đây càng ngày càng cười nhiều hơn, giọng nói cũng tự nhiên thay đổi hơn nhiều.