Mục lục
HÔN NHÂN HỜ VỚI NGƯỜI CHỒNG PHÚC HẮC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 272: Người duy nhất anh mắc nợ chính là em.


Phú Quý ngồi đối mặt với Molly, hai người họ buồn chán chỉ tập trung uống nước, hết lần này đến lần khác nhìn đồng hồ.


Khóe môi Tô Phương Dung cong lên, ra hiệu cho con trai mình nhỏ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng tiến lại gần hai người, đột nhiên vỗ nhẹ lên vai Phú Quý.


Phú Quý sợ tới mức mặt mày tái mặt, vội vàng quay đầu lại, gào lên: “Con nhóc này! Đến từ lúc nào, tại sao không kêu một tiếng? Muốn hù chết người ta sao?”


Tô Phương Dung cười tủm tỉm vài cái ngồi xuống bên cạnh anh ta: “Muốn tạo chút bất ngờ thôi mà.”


“Chị Phương Dung!” Molly tươi cười chào hỏi, sau đó đợi cô ngồi xuống, nhìn kỹ một lúc, gật đầu khen: “Chị Phương Dung! Chị không chỉ trở nên xinh đẹp hơn mà còn thay đổi cả tính khí nữa!”


Phú Quý cũng ra vẻ chuyên nghiệp, không khỏi gật đầu: “Cũng không tệ, trước kia không giống em gái cùng trường, bây giờ có chút hương vị phụ nữ trưởng thành.”


Gia Bảo đang ăn tráng miệng, nhanh chóng nói: “Mẹ con luôn xinh đẹp mà!”


Phú Quý cười sờ sờ khuôn mặt của cậu bé: “Đúng đúng đúng, mẹ của con chính là nữ thần!”


Gia Bảo nghe xong liền vô cùng hài lòng.


Tô Phương Dung một tay chống má cười: “Nào có đến mức như vậy.”


Lúc này, người phục vụ đi tới, trong tay cầm một chai rượu vang đỏ, Phú Quý cầm lấy chai, chớp mắt với Tô Phương Dung: “Chúc mừng Tô Phương Dung, hôm nay chúng ta quẩy hết mình luôn!”


Gia Bảo muốn uống nhưng bị anh ta vỗ mạnh vào bàn tay nhỏ bé: “Trẻ con chỉ được uống nước trái cây thôi!”


Khi cái ly cụng nhau, Tô Phương Dung uống cạn ly rượu vang của mình, nhìn hai người bạn thân đã lâu không gặp này, trong lòng liền ấm áp.


“Tôi nói này Tô Phương Dung…” Phú Quý đặt ly rượu xuống, mang theo nụ cười đùa giỡn nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Đã trở về được mấy ngày rồi, có gặp người kia chưa?”


Tô Phương Dung thản nhiên cắt miếng bít tết trên đĩa mà không hề ngước mắt: “Ý anh là ai?”


“Còn có thể là ai.” Molly tiếp lời nói: “Đương nhiên là tổng giám đốc Tần.”


Tô Phương Dung liếc nhìn Gia Bảo, chỉ thấy cậu nhóc đang ngủ trên ghế, cô đắp lên cho con trai một chiếc áo khoác rồi quay đầu lại, chậm rãi nói: “À, đã gặp hai lần.”


Phú Quý nhướng mày: “Hai lần?” Anh ta khoát tay chống cằm: “Vậy thì hai người… không xảy ra chuyện gì chứ?


Khóe môi Tô Phương Dung bất lực mấp máy, giương mắt nhìn anh ta: “Có thể xảy ra chuyện gì?”


Phú Quý bĩu môi, rõ ràng là không tin, sau một lúc dừng lại, anh ta thần bí hỏi: “Vậy thì cô có muốn biết thời gian qua đã có những chuyện gì không?”


Phú Quý phớt lờ câu trả lời của cô nói: “Theo tôi biết, ngoài scandal của anh ta với Lạc Thanh Tâm thì xung quanh hầu như không có người phụ nữ nào khác. Tôi đoán, anh ta 80% là muốn thủ thân như ngọc.”


Molly bật cười: “Cho dù là Lạc Thanh Tâm, sau đó cũng chẳng giải quyết được rồi, thấy thế nào thì hai người họ cũng không giống như đang hẹn hò, ngược lại giống như cố ý bày ra cho người khác xem.”


“Ừ! Không tệ! Molly bé bỏng của chúng ta bây giờ có thể nắm được bản chất rồi! Tốt lắm, tốt lắm, không uổng công ông đây rèn luyện cho bao năm!”


“Hi hi! Cảm ơn chị Quý yêu thích!”


Tô Phương Dung sau khi nghe xong, khuôn mặt cũng không có vẻ gì thay đổi, không biết là đang nghĩ gì.


“Chị Phương Dung, phải không?” Thấy phản ứng của cô đối với tin tức về Tần Lê Phong thờ ơ, Molly do dự nhìn cô: “Chị và tổng giám đốc Tần cứ như vậy mà kết thúc sao?”


Tô Phương Dung cân nhắc hồi lâu, trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm: “Chị bây giờ không còn suy nghĩ về những chuyện này nữa rồi.”


Cô dừng lại một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Molly: “Nhân tiện, hiện tại chị đang làm việc ở công ty mới của chủ tịch Cư, em có muốn tham gia không?”


“Em?” Molly ngạc nhiên chỉ vào mình.


Tô Phương Dung gật đầu giải thích: “Vì mới mở nên bên nhân sự vẫn còn ít, nghe Phú Quý nói hiện giờ em vẫn làm trợ lý, không bằng tới giúp chị, so với việc hiện giờ có triển vọng hơn nhiều.”


Phú Quý nghe vậy bật cười: “Đúng thật là đến cả người của ông chủ cũ cũng không tha!”


Molly suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Được, chị cho em chút thời gian suy nghĩ.”


“Còn cân nhắc cái gì! Ngày mai từ chức đi, nhanh sang chỗ Phương Dung làm việc!” Phú Quý lập tức ra mặt quyết định thay cho cô.


Anh ta lại quay mặt sang nhìn Tô Phương Dung, nói: “Gặp mặt không đến hai câu thì lại nhắc tới công việc, đúng là con người của công việc mà.”


Tô Phương Dung cười đáp: “Cái này cũng không có gì là không tốt mà.”





Tô Phương Dung dẫn Molly tới gặp Cư Trọng Hùng: “Chú Cư, đây là bạn tốt của cháu Molly.”


Molly ngay lập tức nói lời chào : “Xin chào chủ tịch Cư.”


Cư Trọng Hùng tháo kính xuống, cười nói: “Ồ, lần đầu gặp mặt. Cô ở công ty cũ được trả bao nhiêu sang bên tôi sẽ tự động tăng thêm 30%.”


Một sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Molly, cô ấy vội cúi đầu với Cư Trọng Hùng rồi nhanh chóng cảm ơn: “Cảm ơn chủ tịch Cư, tôi sẽ làm việc chăm chỉ!”


“Tốt lắm, để chị cho em xem qua chút tài liệu.” Tô Phương Dung kéo Molly đến bàn của mình và đưa cho cô ấy một cái USB.


Cầm lấy USB, Molly nghiêng người về phía cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị Phương Dung, sau này em cũng sẽ làm việc trong biệt thự này sao? Thế này cũng quá xa xỉ rồi!”


Tô Phương Dung cười khẽ: “Đây là biệt thự của ông Cư, vốn dĩ không có gì vậy nên lấy làm nơi làm việc luôn.”


Molly nhẹ nhàng nói: “Người có tiền đúng là phóng khoáng!”


Thoáng chốc đã là buổi trưa, điện thoại của Tô Phương Dung trên bàn đột nhiên rung lên.


Cô cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua tên người gọi trên màn hình, rồi nói với Molly bên cạnh: “Trưa nay chị có chút việc không ăn cơm cùng em được.”


Molly nghe vậy, dường như đánh hơi được chuyện bát quái, vội vàng ngẩng đầu: “Là tổng giám đốc Tần sao?”


“Em đúng là bị Phú Quý dạy hư rồi.” Tô Phương Dung cầm lấy túi đứng lên: “Là Quý Bình Long.”


“A! Là anh ta sao!” Khuôn mặt Molly ngay lập tức lộ ra vẻ “em hiểu rồi”, sau đó đưa mắt nhìn Tô Phương Dung biến mất ở ngoài cửa.


Trong một quán cà phê gần biệt thự Cư Trọng Hùng, Quý Bình Long đang ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên và nhìn ra ngoài.


Một lúc sau, Tô Phương Dung bước vào, mỉm cười lịch sự với Quý Bình Long.


“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Cô ưu nhã ngồi xuống, đôi lông mày thanh tú làm tăng thêm một chút quý phái và quyến rũ.


“Buổi tiệc lần trước không có thời gian nói chuyện, nên hôm nay mới hẹn em ra ngoài.” Đôi mắt của anh ta không hề rời khỏi khuôn mặt cô từ đầu đến cuối. Một lúc sau, anh ta lại nói: “Không nghĩ tới…em sẽ đồng ý.”


“Đã lâu như vậy không gặp rồi sao tôi có thể từ chối chứ?” Tô Phương Dung nở một nụ cười công nghiệp với anh ta.


Cô dừng một chút, giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhưng mà, tôi chỉ có một giờ để ăn trưa.”


Nghe vậy, vẻ mặt Quý Bình Long trở nên khó hiểu: “Em không phải tới giúp ông Cư sao? Công việc bận rộn như vậy à?”


“Đúng vậy, cũng tại tôi vừa mới tới nên vẫn còn nhiều thứ cần làm quen.”


Mấy chuyện liên quan đến vấn đề công việc, hai người đều ăn ý không đề cập quá nhiều, xét cho cùng thì hai công ty cũng là đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh.


“Tô Phương Dung.” Sau một lúc, Quý Bình Long mới ngước mắt lên: “Tôi nghĩ giữa chúng ta…”


Như đã đoán trước được anh ta sẽ nói gì, cô cầm chén trà trên bàn lên, chậm rãi uống một ngụm: “Giữa chúng ta… chỉ là bạn. Ngoài trừ nó ra thì không còn quan hệ gì cả.”


Lời bày tỏ còn chưa nói ra đã bị bóp chết trong trứng nước, mặc dù kết quả đã rõ ràng nhưng trên mặt Quý Bình Long vẫn lộ rõ vẻ thất vọng, anh ta nghĩ ngợi trong chốc lát, giống như là không cam lòng mà hỏi: “ Bởi vì Tần Lệ Phong sao.”


Tô Phương Dung lắc đầu.


“Em đang yêu người khác?”


“Không liên quan gì đến người khác, cũng không liên quan đến tình cảm.” Tô Phương Dung vừa khuấy trà hoa quả, vừa lẳng lặng nhìn anh: “Tôi chỉ là không muốn thay đổi quan hệ hiện tại thôi, sẽ tốt hơn cho cả tôi và anh. “


Hàm ý không chỉ hiện tại cô không chấp nhận anh, mà sau này cô cũng sẽ không chấp nhận anh, để anh chết tâm.


Quý Bình Long im lặng, nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Tô Phương Dung, không biết từ bao giờ ánh mắt cô nhìn anh lại trở nên xa lạ như vậy


Qua một lúc lâu, khóe môi Quý Bình Long khẽ nhếch lên, nhìn về Tô Phương Dung, trong mắt mang theo hoài niệm, cười khổ nói: “Nếu em đã quyết định thì tôi cũng đâu thể nói gì nữa?”


Tô Phương Dung cười chậm rãi nhìn Quý Bình Long “Bình Long, cảm ơn anh.”


“Em biết điều tôi muốn nghe không phải cái này mà.” Quý Bình Long bất đắc dĩ đánh trống lảng.


Tô Phương Dung nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Cảm ơn anh đã hiểu rõ tôi như vậy.”


Dù là lần trước anh ta dũng cảm lùi bước hay là sự bao dung của anh ta lần này, cô đều rất cảm kích.


Một hồi lâu, Quý Bình Long nhìn cô nói: “Tô Phương Dung, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần em nói, tôi nhất định sẽ giúp em.”


Ánh mắt cô dần trở nên ấm áp, rủ mắt xuống mà chân thành nói: “Bình Long, anh là người nợ duy nhất tôi thiếu nợ.”


Trong lúc này, Tô Phương Dung lại nhận được một cuộc gọi từ Molly.


Cư Trọng Hùng muốn hai người đi đón một vị khách quan trọng, nên cô ấy sẽ đến đón cô.


Khi cả hai rời quán cà phê, họ nhìn thấy một chiếc ô tô màu đỏ rượu đỗ trước cửa, Molly đang ngồi trong xe, ngó ra chào: “Tổng giám đốc Quý, lâu rồi không gặp.”


Trên mặt Quý Bình Long thoáng qua vẻ nghi ngờ: “Tại sao lại là cô?”


“Chị Phương Dung nhờ tôi đến giúp chị ấy.” Molly dương dương tự đắc cười một tiếng.


Quý Bình Long nhìn lại Tô Phương Dung đầy hoài nghi: “Em… thật sự lấy hết người cũ từ Tần Lệ Phong?”


“Chính xác mà nói, đó chỉ là một nhân viên bình thường của công ty J.l thôi.” Tô Phương Dung cũng không coi trọng việc này: “Tôi chỉ muốn em ấy có thể phát triển hơn.” Ngừng một chút, cô lại nói: “Cũng bắt đầu vì mình mà sống.”


Quý Bình Long ngừng lạ một chút, nhìn cô thật sâu rồi mỉm cười: “Phương Dung, em đang làm rất tốt.”


Chia tay Quý Bình Long, Tô Phương Dung lên xe.


Vừa lên xe, Molly không giấu được bản tính thích buôn chuyện: “Chị Phương Dung, anh ta đang theo đuổi chị sao?”


Tô Phương Dung bất lực nhìn cô ấy: “Phú Quý rốt cuộc đã cho em bùa mê gì vậy hả? Em với anh ta bây giờ chả khác gì hai giọt nước.”


“Hehe, giống anh ấy cũng không sao!”


Thấy dáng vẻ Molly, Tô Phương Dung mơ hồ nhận ra chuyện gì đấy, liếc mắt nhìn, sau đó khóe miệng nở nụ cười, ôn nhu nói: “Rất nhiều người nói Phú Quý giống đàn bà…”


Cô chưa kịp nói xong, Molly đã lớn tiếng phản đối: “Bọn họ thì biết cái gì chứ! Suốt ngày chỉ biết ăn nói hàm hồ! Chị Quý nhìn vậy thôi chứ so với đám đàn ông ngoài kia còn mạnh hơn nhiều.”


Tô Phương Dung híp mắt nhìn cô ấy: “Ồ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK