Lạc Cẩn Thi đang ăn bánh ngọt thì dừng lại, và nở nụ cười ngượng ngịu nhìn cậu ta: “Chuyện đó, tôi còn phải về nhà viết luận văn. Nên không có thời gian đâu. Hôm khác đi.” Tất nhiên, hôm khác là hôm nào thì không biết.
Lâm Thế Cường có vẻ không chịu từ bỏ: “Ngày mai chị học lớp nào? Nghe nói chị đang học kinh tế quốc tế và thương mại. Xem ra ngày mai sẽ có lớp học chung. Em có thể đến phòng chị đón chị không?”
Có lẽ đã bị những lời Cư Hàn Lâm kích thích, nên những lời mời này của Lâm Thế Cường có chút táo bạo hơn.
Lạc Cẩn Thi sững sờ hai giây, Cư Hàn Lâm đã chế nhạo và nói tiếp: “Cậu bạn à, đây là cậu đang tán gái đó hả?” Đó là một câu hỏi, nhưng nó mang tính khiêu khích nhiều hơn.
Lạc Cẩn Thi cảm giác không khí quanh người thời ngưng tụ, cô rụt người lại, chỉ cảm thấy trên người Cư Hàn Lâm tràn đầy thù hận, ánh mắt sắc bén như muốn giết người.
Lâm Thế Cường bật cười, nụ cười này tuy có phần lạnh lùng, nhưng so với Cư Hàn Lâm, rõ ràng chỉ là trẻ con: “Anh Cư, tôi đang nói chuyện với chị Lạc Cẩn Thi, anh không nên xen vào đâu. Làm đàn ông thì chẳng phải phép lịch sự là tối thiểu sao? Là tổng giám đốc một công ty nên anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn sao?”
Lạc Cẩn Thi khẽ thở dài, hai người này làm sao lại thành như vậy?
“Cậu bạn à, muốn làm gì cũng phải có vốn, đúng không?” Cư Hàn Lâm từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp: “Tôi nghĩ, cậu chắc cần có việc làm, tốt hơn nên đến gặp tôi sau khi tốt nghiệp. Nếu không, với tư chất này của cậu, e rằng không có công ty nào dám nhận đâu.”
Khóe miệng anh tươi cười, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt, ánh mắt đó giống như người từ trên cao nhìn xuống, giống như sư tử nhìn con cừu non dưới chân .
Người không có kinh nghiệm sẽ không có loại ánh mắt kiêu ngạo như vậy.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy kinh nể chưa từng có, thậm chí có một chút sợ hãi.
Lâm Thế Cường vẫn giễu cợt: “Tổng giám đốc Cư đang coi thường người khác đúng không?” Thấy những lời này thật sự không đúng.
“Ừm, tôi nghĩ sau khi anh diễn thuyết xong, trong trường nên có buổi nói chuyện gì đó chứ?” Lạc Cẩn Thi thờ ơ nói, giống như đang đuổi khách, nhưng không thể nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào trong giọng điệu, đó chỉ là một câu nói.
Trên mặt Lâm Thế Cường lộ ra một tia tự mãn, giống như đang nói ‘người ta đã đuổi anh đi rồi, anh còn chưa đi sao?’
Cư Hàn Lâm uống vài ngụm cà phê trước mặt anh: “Tôi sẽ đi, nhưng trước khi đi, tôi nghĩ cô Lạc nên có chuyện phải nói với tôi.” Anh quay đầu lại nhìn cô đầy ẩn ý, ánh mắt lẫn lộn. không biết cảm xúc là gì.
Lạc Cẩn Thi chợt nhận ra rằng họ mới gặp nhau hai ngày trước, và cô mang thân phận của cô Cao…và đã quên rằng nói điều gì đó, tại hai người họ cãi nhau nên mới làm cô quên.
Thấy mắt cô dần trợn to hơn, Cư Hàn Lâm bật cười, lông mày đầy vẻ đùa giỡn: “Như vậy đi, buổi tối ở nhà hàng tôi đặt, mời…cô Lạc đến tham gia cùng tôi.” Anh đứng dậy, rất lịch sự quay đầu lại và rời đi.
Sau khi câu cuối cùng của anh, Lạc Cẩn Thi nghe được, anh làm vậy là có chủ đích để cô hiểu ý anh.
Rời quán cà phê, lên xe, tâm trạng rất thoải mái, mấy ngày nay anh rất bận rộn với các dự án của công ty, anh buộc phải vắt kiệt một ngày như vậy để phát biểu, bây giờ lại đuổi theo Lạc Cẩn Thi đến quán cà phê, và anh lại rất vui khi đi ra…
Khóe miệng Lâm Dịch Tuấn có chút mếu máo, tuy rằng trong lòng biết một chút, nhưng là rất lo lắng.
Khi lái xe thẳng đến cửa công ty, anh ta không nói một câu nào.
Điều này khiến Cư Hàn Lâm có chút kỳ lạ; “Không có gì để nói sao? Nhìn anh có vẻ đang thất vọng về tôi.”
Lâm Dịch Tuấn đi theo hắn nhiều năm như vậy, bọn họ coi nhau như anh em, nếu có quyết định gì, nhất định sẽ hỏi anh ta trước, những ngày này, tầm quan trọng của anh ta đối với anh, hẳn là ai cũng có thể nhìn ra.
“Tổng giám đốc Cư, Lạc Cẩn Thi, có phải anh muốn không?” Lâm Dịch Tuấn không nhìn lại anh, giọng điệu trong lời nói của anh ta vẫn là giọng điệu bình thường, có nghĩa là anh ta không cảm thấy quá lố: “Đây không phải là phong cách của anh.”
Kể từ khi học cấp ba, anh ta biết rất rõ anh.
Cư Hàn Lâm khẽ mỉm cười; “Không biết tại sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, trong lòng tôi đã có cảm giác như không thể sống thiếu được.”
Ban đầu bên ngoài sân bay chỉ gặp được một lần, chỉ một đôi mắt như vậy, trái tim anh như muốn nhói lên, cảm giác mà trước đây anh chưa từng có, như đánh sâu vào trái tim anh.
Lâm Dịch Tuấn quay đầu nhìn anh, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn: “Tổng giám đốc Cư, còn có một hội nghị quốc tế phải đi, tôi sẽ lái xe.” Không biết trong lòng anh ta như thế nào nữa.
“Buổi tối nay, anh có thể giúp tôi sắp xếp tài liệu cho chuyến công tác ngày kia ở công ty. Tôi sẽ ra ngoài, anh không cần đi theo.” Trước khi xuống xe, Cư Hàn Lâm bỏ lại câu nói này, và sau đó là một âm thanh đóng cửa xe.
Lâm Dịch Tuấn thở dài, anh ta chỉ lo lắng cho Cư Hàn Lâm, không biết Lạc Cẩn Thi là một may mắn hay một lời nguyền đối với anh.
Tới cửa nhà hàng Apolo, Lạc Cẩn Thi loanh quanh vài vòng, nhưng vẫn không dám vào trong.
Cô nắm chặt tay, suy nghĩ một chút vẫn quyết định không nói với Cao Mạn Ngọc, chính mình giải quyết việc này. Nhưng mà, cô vẫn không nghĩ ra, cô nên lấy cớ gì để cho qua đây? Hoặc tìm một lý do nào đó.
Người canh cửa bước tới: “Xin lỗi cô, cô đã đặt chỗ bên trong chưa? Cô có thể đợi ở sảnh.” Người nói là một cậu bé chỉ mới hai mươi tuổi với nụ cười non nớt trên môi.
Lạc Cẩn Thi lắc đầu: “Không phải, tôi…tôi đợi ở đây cũng được.” Nói xong, cô cố ý tránh xa khỏi cửa nhà hàng, đi đến bên cạnh chỗ để xe.
Bên cạnh vang lên tiếng “ầm ầm”, cô tưởng chiếm chỗ của người ta nên vội vàng tránh sang một bên, ai biết trong xe vẫn lànhưng chiếc xe vẫn kêu “ầm ầm”, vừa quay đầu đã thấy một người trong xe chọc ngoái đầu ra, không phải Cư Hàn Lâm thì là ai?
Cô ngượng nghịu cười cúi đầu, không ngờ cô đến sớm hơn nửa tiếng, anh cũng đến sớm như vậy.
Cô quen với việc tham khảo môi trường sớm, để có thể đối phó với mọi thay đổi.
Trong phòng riêng, có một cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn rất lớn, bạn có thể ngắm nhìn quang cảnh thành phố về đêm. Lúc đèn bật sáng chính là lúc sôi động. Ánh trăng khẽ hắt vào, và ngôi nhà êm dịu lạ thường.
Lạc Cẩn Thi mặc một chiếc váy len dài đơn giản, đội mũ nồi sáng màu và thắt bím hai bên, ăn mặc như một cô bé, khiến người nhìn rất thoải mái.
Cư Hàn Lâm gọi một chai rượu vang đỏ, bít tết và tráng miệng: “Tôi không biết cô đã ăn ở đây chưa. Nhà hàng này rất ngon. Tôi đến nhà hàng này thường xuyên khi tôi đi học. Đừng nhìn thấy nó cao cấp. Thực ra giá cũng không quá đắt.”
Lạc Cẩn Thi không nói gì, trong mắt bọn họ thì không quá đắt, nhưng giá một suất bít tết cũng cao hơn bữa ăn của người bình thường: “Tổng giám đốc Cư, có muốn nghe tôi giải thích không?”
Bây giờ chỉ có thể thỏa hiệp, nếu Cư Hàn Lâm nói với Cao Quang, thì Cao Mạn Ngọc và cô sẽ không thể tránh được trách nhiệm, và không biết tình huống gì sẽ phát sinh.
Tuy nhiên, Cao Mạn Ngọc không liên lạc với cô về vấn đề này nên Cao Quang không biết.
Cư Hàn Lâm rót rượu đỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô Lạc có thể nhìn một chút. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp. Cô đã từng đến tháp truyền hình chưa? Có một nhà hàng xoay trên tầng cao nhất. Có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm, rất đẹp.”
Khi nói câu này, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu không có cụm từ ‘cô Lạc’, Lạc Cẩn Thi sẽ thực sự nghĩ rằng anh đang nói chuyện một mình.
“Tổng giám đốc Cư, tôi không muốn biết cảnh đêm ở nơi nào có đẹp hay không. Tôi chỉ muốn giải thích cho anh.”
Cư Hàn Lâm quay đầu lại, nhìn vào mắt cô, nhận ra vẻ lo lắng của cô, đột nhiên nhếch miệng cười: “Không cần…” Sau khi nhấp một ngụm rượu đỏ, anh khẽ thở dài: “Tôi biết cô muốn thế nào. Ai cũng có những điều khó nói, và tôi cũng vậy.”
Lạc Cẩn Thi suy nghĩ một chút, có chút cảnh giác nhìn anh: “Ý của anh là, anh không so đo chuyện ngày hôm đó tôi mạo danh sao?” Bây giờ xem ra lấy cớ cũng không còn tác dụng gì.
Cư Hàn Lâm cười nhạt, người phục vụ đặt miếng bít tết vào, anh cười nói cảm ơn, sau đó gọi món tráng miệng: “Cô Lạc, cô đã nghe nói đến tội chết có thể tha nhưng vẫn phải trừng phạt chưa?”
Anh hơi nhướng mắt, đối mặt với vẻ hoảng sợ đang lóe lên trong mắt Lạc Cẩm Thi , như có chút đình trệ, lại như có chút sợ hãi, khiến anh cảm thấy khó chịu hơn một chút.
Lạc Cẩn Thi có chút bất lực: “Tổng giám đốc Cư muốn làm gì? Mới có thể không đem chuyện này nói ra?” Lần đầu tiên cô cảm thấy mình bị dọa đến không còn sức lực để cử động, không còn cách nào khác đành để đối phương tùy ý sắp đặt.
“Bây giờ, không phải là tôi muốn, mà là cô Lạc chọn như thế nào.” Cư Hàn Lâm cẩn thận quan sát chuyển động của dao và nĩa trong khi cắt miếng bít tết.” Cô Lạc có ý là không muốn để ông chủ Cao biết đúng không?”
Khóe miệng anh thản nhiên cười, thoáng hiện lên một tia hả hê.
Lạc Cẩn Thi nhắm mắt lại, giả vờ bình tĩnh: “Tổng giám đốc Cư, tôi biết là anh rất có bản lĩnh, nhưng tôi chỉ là một người bình thường. Tại sao lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy? Và nhìn thân phận của anh, dường như xung quanh anh không thiếu phụ nữ. Hừ , tại sao anh cứ phải dây dưa với tôi không ngừng?”
Cô không hiểu, người này muốn lấy lợi ích gì của cô, cô chỉ là một học sinh, có thể vì nổi tiếng một chút trong giới học sinh vì viết luận văn, nhưng làm sao có thể lọt vào mắt nhân vật lớn như anh được.
Cư Hàn Lâm giống như nhìn thấu tất cả, hơi ngả người ra sau: “Nghe nói cô Lạc là nhân vật nổi tiếng trong trường, như thế sao là người bình thường chứ?”
Lời nói của anh khiến Lạc Cẩn Thi bị sốc, bởi vì từ ánh mắt anh, cô có cảm giác như thể mọi hành động của mình đều nằm trong tay anh.
Từ bỏ chống cự, Lạc Cẩn Thi cắt miếng bít tết trước mặt cô, tưởng tượng đó là Cư Hàn Lâm, sau những lần tiếp xúc này, cô nhất định phải chia thành từng mảnh để xoa dịu cơn cáu kỉnh trong lòng.
Cư Hàn Lâm không nhịn được cười, đứng dậy cởi áo khoác, để lộ chiếc áo sơ mi đơn giản màu be bên dưới: “Cô Lạc tự nghĩ đi, tôi đi lấy một chai rượu ngon, hôm nay tôi sẽ đãi cô và cô cứ ăn thoải mái.”