Cư Hàn Lâm nhìn anh ta: “Bố…Bố sẽ làm tổn thương dì ấy sao?”
Cư Hàn Quân bị kìm hãm, cười khẽ, lắc lắc đầu: “Người làm bố này, rốt cuộc ở trong lòng con độc ác đến thế à?”
Cư Hàn Lâm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Con muốn về nhà, tôi nhớ Nhan Ninh.”
Nhìn cậu bé, Cư Hàn Lâm đứng dậy đi khỏi nhà ăn.
Rất nhanh, quản gia đến gần: “Cậu chủ nhỏ, xe đã chuẩn bị xong rồi, cậu muốn đi lúc nào cũng được.”
“À.” Lúc này, Cư Hàn Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở đây cậu bé cảm thấy rất áp lực, trừ bố ra, còn có người gọi là ông nội kia.
Cư Hàn Quân đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn thấy con mình vui vẻ lên xe, yên lặng thu hồi ánh mắt. Ở trên bàn, ngón tay gõ nhẹ hai cái, cuối cùng cầm di động lên.
“Diễn viên xuất chúng của tôi, có thời gian không, gặp nhau chút đi.”
Người bên kia đầu dây rất mâu thuẫn: “Không phải lần trước nói hay lắm à, sau này sẽ không liên lạc nữa sao?”
“À, tôi nghĩ cô tung đòn sát thủ có thể đối phó được Tần Lệ Phong, trên thực tế, cô lại làm cho tôi thất vọng vô cùng!”Cư Hàn Quân híp mắt, không chút để ý nói: “Nếu cô cứ lề mề như vậy, thì chờ xem Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung ngủ với nhau đi.”
Sau một hồi yên lặng, Ôn Mỹ Kỳ hỏi: “Sao anh lại nhiệt tình với chuyện này như vậy? Đừng nói là anh thích Tô Phương Dung nha ! Cư Hàn Quân, trên đời này, anh chỉ yêu mỗi bản thân anh thôi!”
“Ha ha…” Cư Hàn Quân cười to: “Tôi phát hiện, chúng ta càng ngày càng ăn ý đấy cục cưng, năm đó tôi cũng rất thích cô đấy”
Ôn Mỹ Kỳ rất bài xích cái đề tài này: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Ha ha, chính là tôi không vừa mắt Tần Lệ Phong !” Cư Hàn Quân ngồi ở trên ghế, hai chân nâng lên, khoát lên trên bàn: “Tôi không muốn anh ta thong thả, ung dung, muốn gì được nấy!”
“Cư Hàn Quân, anh như vậy gọi là đang đố kỵ đấy.”
“Cô quan tâm đố kỵ làm gì? Ha ha, em yêu à, tôi gọi đó là…cạnh tranh giữa những kẻ mạnh.” Cư Hàn Quân cũng không vòng vo nữa, gọn gàng dứt khoát nói: “Muốn cướp lại Tần Lệ Phong, cô phải nghe lời tôi! Nên làm thế nào, tùy cô chọn.”
Sau một hồi yên lặng, giọng nói Ôn Mỹ Kỳ bình tĩnh hẳn: “Tôi phải làm gì?”
Cư Hàn Quân nở nụ cười: “Vậy mới ngoan chứ.”
…
Một buổi chiều, mặt trời ấm áp, dễ chịu.
Tô Phương Dung ngồi trong quán cà phê, vuốt nhẹ ly cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là, một bóng người nhanh chóng bước xuống từ chiếc xe bảo mẫu đậu bên đường, đội kính mát và mũ, bước nhanh vào trong.
Rất nhanh, cô ta đi vào ngồi xuống đối diện Tô Phương Dung, tháo kính mát xuống.
Là Ôn Mỹ Kỳ.
“Cô Tô, thật xin lỗi, đột nhiên lại hẹn cô ra như vậy.” Cô ta nói thẳng vào vấn đề.
Tô Phương Dung nâng mắt nhìn cô ta, đúng là một mỹ nhân.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Ôn Mỹ Kỳ, vẫn luôn cảm thán như vậy.
“Cô Ôn, có gì nói thẳng đi.” Tô Phương Dung chống lại ánh mắt của cô ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Ôn Mỹ Kỳ đánh giá cẩn thận, cô ta muốn xem thử, rốt cuộc người phụ nữ này là cái dạng gì, có thể làm cho Tần Tệ Phong điên cuồng như thế!
Khuôn mặt của Tô Phương Dung không tính là đẹp xuất sắc, nhưng lại cực kỳ hấp dẫn. Nhất là lúc đánh giá tỉ mỉ, càng nhìn càng thoải mái, ngồi một chỗ im lặng, giống như một bức tranh.
Nhìn nhìn, rốt cuộc Ôn Mỹ Kỳ cũng hiểu được.
Cô ấy có thứ gọi là “lòng trung thành” mà Tần Lệ Phong không có.
Ôn Mỹ Kỳ hạ ánh mắt, cảm thấy giễu cợt, không phải chỉ là một người phụ nữ có thể yên tâm đặt ở trong nhà thôi sao? Nếu Tần Lệ Phong muốn, cô ta cũng có thể! Vì sao lại hết lần này đến lần khác chọn Tô Phương Dung?
Lại nâng ánh mắt, ánh mắt để lại một mảnh lạnh lùng, cô ta nói: “Cô Tô, quan hệ của tôi và Lệ Phong, chắc cô đã biết rõ.”
“À.” Tô Phương Dung chậm rãi gật đầu: “Tôi biết, cô là bạn gái cũ của anh ấy.”
Mấy chữ này vài, giống như một cái tát đánh mạnh vào trên mặt Ôn Mỹ Kỳ.
Ánh mắt cô ta nheo lại, đúng là cô cũng không hoàn toàn vô hại như trong tưởng tượng của mình! Có điều, như vậy mới thú vị, đừng giống như đóa hoa sen trắng, nhìn thấy thì ghê tởm!
“Được, vậy chúng ta nói rõ luôn đi.”
Ôn Mỹ Kỳ đánh đòn phủ đầu, hào quang đặc biệt của diễn viên tài năng được phát huy vô cùng rực rỡ: “Năm đó tôi và Lệ Phong là do một nguyên nhân bất đắc dĩ, mới phải rời xa nhau. Hôm nay tôi tới gặp cô, cũng không phải vì tôi, mà là vì…con của tôi.”
Tô Phương Dung bị đơ, con?
Ánh mắt Ôn Mỹ Kỳ thay đổi một chút, vẻ mặt cũng trở nên bi thương: “Là con của Lệ Phong.”
Nắng chiều thoải mái như trước, Tô Phương Dung ngồi một mình trong quán cà phê đã lâu, cho đến cái ly trong tay lạnh như băng, cô mới chậm rãi đứng dậy đi ra.
Đi một mình ở trên đường, giọng của Ôn Mỹ Kỳ văng vẳng bên tai: “Cô Tô, nghe nói cô cũng có con, đứa nhỏ cũng không có bố từ nhỏ. Cô có thể nhẫn tâm nhìn con của người khác mất đi bố ruột vì cô không?”
“Từ đầu đến cuối, tôi không nói cho Lệ Phong, là sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ấy, dù sao thái độ của bố anh ấy đối với anh ấy, trong lòng cô cũng hiểu rõ. Nhưng bây giờ, tôi muốn giành lại tình yêu của bố cho con tôi!”
“Cô Tô, người làm mẹ này cầu xin cô, trả bố của con tôi lại cho tôi đi.”
“Cô Tô, cô không thể ích kỷ chiếm đoạt bố của người khác!”
“Két.”
Một tiếng phanh gấp, tiếp theo là tiếng chửi rủi của người lái xe: “Không muốn sống nữa à!”
Tô Phương Dung hoàn hồn, nói “xin lỗi”, vội vã chạy qua đường.
Đến dưới công ty, cô ngẩng đầu nhìn, cũng không muốn đi lên.
Một lát sau, Phú Quý chạy ra từ bên trong, mỉm cười đi về phía cô gái đang ngồi trên ghế salon đối diện: “Bà chủ tương lai, có gì muốn dặn dò à?”
Anh ta ngồi xuống, hai chân gập lại một cách duyên dáng, bộ dáng yêu nghiệt.
Tô Phương Dung lắc đầu: “Chỉ là muốn anh giúp tôi một chút.”
“A, sau khi nghỉ việc có cá tính vậy à? Ha ha, cô gặp may đấy, ông Ngôn vừa rồi đi ra ngoài, có lẽ tan làm cũng chưa về, chúng ta muốn trốn việc bao lâu cũng không thành vấn đề!”
Phú Quý liếc liếc cô: “Nói đi, lại xảy ra chuyện rồi?”
Tô Phương Dung muốn nói không có, ánh mắt Phú Quý khinh bỉ nhìn cô: “Được rồi, khuôn mặt cô giống như cái kính lúp, không giấu được gì trên đó cả. Mau nói đi, chị tư vấn miễn phí cho cô.”
Tô Phương Dung do dự, vẫn đem chuyện vừa rồi gặp Ôn Mỹ Kỳ nói cho Phú Quý nghe.
“Cái gì? Hai người bọn họ đã có con?”
Tô Phương Dung bị dọa nhảy dựng, vội kéo lấy anh ta: “Anh nói nhỏ một chút đi! Việc này không ai biết hết.”
“Xí! Không ai biết thì sao cô biết được?”
“Tôi…”
Phú Quý trừng mắt nhìn cô: “Cho nên, cô ta muốn dùng đứa con để ép cô từ bỏ?”
“Cũng không phải là ép, dù sao cũng có thể hiểu được, cô ta chỉ bị xúc động bởi cảm xúc và lý trí.”
Nhìn Tô Phương Dung, Phú Quý bị cô chọc cười, xì cười ra tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: “Tô Phương Dung, tôi nói cho cô nghe, việc này cô tuyệt không thể thỏa hiệp! Mặc kệ cô ta có mấy đứa con, nhưng bây giờ người mà bố của đứa nhỏ muốn kết hôn là cô!”
Tô Phương Dung hạ mắt, chậm rãi nói: “Bây giờ anh ấy còn không biết việc này.”
Phú Quý nhướng lông mày: “Có trong tay con át chủ bài như vậy, cô ta sẽ không nói cho Tần Lệ Phong à? Lừa quỷ thì có!”
Tô Phương Dung giương mắt: “Anh nói…”
“Nói nhảm! Ai thông minh cũng có thể hiểu được! Cô ta năm lần bảy lượt làm nhiều chuyện như vậy, cũng không có được tổng giám đốc Tần, bây giờ hai người phải kết hôn, cô ta lại chạy đến trước mặt cô nói mình có con? Nếu đứa con này đã có từ lâu như cô ta nói, cô ta có thể chờ tới bây giờ mới nói à? Đã sớm bổ nhào vào lòng anh Tần nhà cô, vừa khóc vừa chảy nước mũi kể ra năm đó chịu khổ thế nào rồi!”
Phú Quý dạy bảo cô một trận, thật sự làm cho Tô Phương Dung tỉnh táo chút.
“Những gì anh nói… hình như cũng đúng.”
“Thế nào?” Phú Quý nhìn chằm chằm, lấy tay chọc cô: “Cô đấy, cái đầu này! Nói cho cô biết, loại phụ nữ này tôi thấy nhiều rồi, bà già không khuân cũng không tá! Cô làm tôi hơi tức rồi đấy, người khác nói cái gì cô cũng tin!”
Tô Phương Dung nở nụ cười: “So với anh, tôi cũng không giống phụ nữ…”
“Cô cũng biết à!” Phú Quý trừng mắt nhìn cô, sau đó khoác lên cổ cô: “Tôi nói cho cô nghe, loại phụ nữ giống như Ôn Mỹ Kỳ này, cô không thể nương tay! Nếu không, cô ta sẽ leo lên đầu cô!”
“Nhưng mà…”Tô Phương Dung hơi lo lắng nói: “Lỡ như cô ta nói thật…”
Cô lại nhớ đến lời nói của Ôn Mỹ Kỳ: cô không thể bởi vì con mình không có bố, thì chiếm lấy tình thương của bố người khác!
Lời này thật ra rất có tính sát thương, Tô Phương Dung cũng không phủ nhận mình cũng muốn cho con một người bố, mà đúng lúc Tần Lệ Phong rất phù hợp, mới càng muốn ở bên anh. Cho nên trong lòng mới có thể càng thêm lo lắng.
“Thật thì thế nào?” Phú Quý khinh thường nói: “Có năng lực, thì tự cô ta cướp về đi! Tìm cô làm gì? Hừ, cô ta không thể xử lý được Tần Lệ Phong, vì vậy cô ta mới đến tìm cô để bịa chuyện cũ!”
Tô Phương Dung bị anh nói như vậy, cuối cùng cũng dao động.
“Phương Dung, bây giờ cô đừng làm gì cả, cứ chờ làm cô dâu thật tốt thôi!”
Ánh mắt Phú Quý kiên định nhìn cô, nói: “Cô nên giữ lấy hạnh phúc của cô, đây là do cô cố gắng mới có được, không phải người khác bố thí, cho nên không cần để ý kẻ nào cả! Mặc kệ bọn họ nói cái gì, cứ cho là họ đánh rắm thôi!”
Tô Phương Dung kinh ngạc nhìn anh ta, chậm rãi tựa đầu lên vai anh ta: “Phú Quý, nếu không có anh, bây giờ tôi thật sự không biết nên làm cái gì mới đúng nữa.”
Phú Quý nở nụ cười, nâng tay vỗ vỗ hai má cô: “Đừng nghĩ rằng chị đây rãnh rỗi nha, tôi thấy cô mờ mịt, nếu tôi không giúp cô, cô đã bị người khác ức hiếp rồi.”
Tô Phương Dung cười: “Ừ, vậy sau này anh không được tự nhiên biến mất nữa.”
“Yên tâm đi! Sau này kết hôn cô chính là bà chủ, tôi ôm đùi cô còn không kịp đấy!”
Lời nói của anh ta chọc cho Tô Phương Dung bật cười, kiên định gật đầu: “Sau khi tôi làm bà chủ rồi, nhất định cho anh thăng chức tăng lương đầu tiên!”
“Ha ha, cũng coi như cô có lương tâm “
Hai người đùa giỡn, không chú ý người từ tòa nhà đi tới.
Tần Lệ Phong vừa nhấc mắt thì thấy được hai người kia ngồi ở đối diện, hai người thân mật tựa vào nhau, không biết đang nói cái gì, cười đùa vui vẻ. Quan trọng là, Tô Phương Dung lại dựa lên vai người kia, trên mặt cười như một đóa hoa!
Ánh mắt anh nheo lại, đi đến, vừa đi vừa nhìn đồng hồ: “Bây giờ vẫn đang là thời gian đi làm đấy.”
Phú Quý vừa thấy anh, lập tức đứng lên, biểu cảm trên mặt nhanh chóng biến hóa, nghiêm túc lại máy móc: “Tổng giám đốc Tần, chào anh, tôi đi làm việc đây.” Nói xong, bỏ chạy nhanh như chớp.