Mục lục
Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136

Hàm Hi Họa cười hờ hờ rồi tiếp tục ăn nhưng không dám ăn mấy đồ dầu mỡ nữa, cô sợ vị tổ tông bên cạnh sẽ phạt cô tập thể hình chết lên chết xuống sau bữa ăn thả ga này mất.

Như vô tình mà cố ý Hàn Dĩ Ngôn cực kỳ tự nhiên gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén Hàm Hi Họa.

Cô trợn tròn mắt nhìn anh vài giây, phát hiện ý cười nhàn nhạt trên môi anh cô lại chột dạ. Đảo mắt một vòng may mắn ai cũng đang ăn hoặc trò chuyện vui đùa nên không chú ý, vừa thở phào một hơi đã bị quản lý bên cạnh véo nhẹ:

” y da… nói được rồi, đừng có động tay động chân. Chị có biết da thịt em quý giá lắm không hả?” Bất mãn với Lý Kỳ đã xong Hàm Hi Họa rất vui vẻ ăn miếng thịt bò béo bở trong chén. Hừ cho chị ngăn cản nè, chị dám vứt cái miếng thịt do Hàn Dĩ Ngôn gắp không. Haha.

“Em thu lại cái vẻ mặt đắc thắng đi. Miếng thịt cuối cùng đấy.” Lý Kỳ quả nhiên đoán đúng tâm tư của Hàn Dĩ Ngôn. Chỉ là về người đàn ông mặt mày ôn hòa trước mắt này, chị không rõ lắm. Anh không phải người trong giới giải trí, nhưng đặc biệt có tiếng trong giới học thuật. Nói chung là thiên tài, là người được người người kính trọng. Kiểu người như anh lại thích phụ nữ trong showbiz sao? Ờ thì cái nhan sắc của nghệ sĩ nhà chị đây xem ra rất đáng khen tặng một ngày mười lần. Tạm thời cứ vậy đi, nhìn biểu hiện ngây thơ, hồn nhiên của Hàm Hi Họa là biết rõ con bé này không có chút ý tứ nào với Hàn Dĩ Ngôn rồi. Như vậy cũng tốt. Dù Hàn Dĩ Ngôn rất tốt, rất có năng lực nhưng Lý Kỳ vẫn cảm giác cấn cấn sao đó. Có lẽ là không hợp.

Tan tiệc mọi người lục tục rời khỏi nhà hàng, Hàm Hi Họa hết sức sảng khoái vì đã thoát khỏi bữa tiệc đông đúc nhưng còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác này mấy phút đã bị Lý Kỳ đem bán không chút luyến lưu.

Hàm Hi Họa như con rối bị kẻ giật dây dẫn đi KTV trong tức giận.

Lý Kỳ thì hay rồi, giữa chừng đứt gánh bỏ cô lại còn bản thân mình thì viện cớ con khóc đòi mẹ.

Hàm Hi Họa bặm môi lườm chị một hồi, món nợ này chị cứ chờ đấy.

Tăng hai chỉ khoảng mười người. May mắn Lý Kỳ còn chút tình người gọi điện bảo Hạ Tiếu Mạt đến trông cô.

Huhu sao cô đáng thương vậy cơ chứ.

“Nào nào Hi Họa, cô cũng nên uống mừng một ly. Mong lần hợp tác của chúng ta sẽ lâu bền.” Đinh Hồng Quân có vẻ là một người chịu chơi dù đã trên năm mươi tuổi.

Hàm Hi Họa làm sao có thể từ chối được, tửu lượng của cô không được tốt lắm, cả quản lý và trợ lý đều biết rõ nhưng lúc này thật sự cô không nên từ chối. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Vâng, kính ngài. Mong rằng sẽ hợp tác dài lâu.” Cô mỉm cười chuyên nghiệp, chuyện đáng thương bị Lý Kỳ bỏ rơi đã vứt sang một xó, tay nâng ly rượu đỏ chói lọi lên cao.

Keng một tiếng.

“Tốt lắm.” Đinh Hồng sảng khoái uống một hơi hết ly, đúng là người có tửu lượng hàng top. Hàm Hi Họa nuốt nước miếng nhấp hai ngụm. Người ta đã nể mặt mình san hết nguyên ly thì mình tệ gì cũng phải nửa lý đúng không. Hàm Hi Họa cắn răng ráng nốc nửa ly rượu.

Cổ họng của cô nóng chát như muốn bỏng tới nơi.

Cô nghĩ cả khuôn mặt hiện tại đã đỏ bừng như trái cà chua rồi. May mắn trong phòng KTV ánh sáng mờ ảo nên không thấy rõ lắm.

Cô vỗ vỗ tay vào hai má cho bớt nóng.

Hàn Dĩ Ngôn rời khỏi phòng có việc gì đó, rất nhanh đã trở lại.

Khoảng vài phút sau phục vụ gõ cửa vào phòng trên tay mang theo ly nước chanh.

“Nghe nói cô Hàm khó chịu, nước chanh này sẽ giúp cô dễ chịu hơn.” Phục vụ vừa nói vừa đặt ly nước chanh chính xác trước vị trí Hàm Hi Họa đang ngồi. Cậu chàng mỉm cười rồi rời khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK