Chương 36
Bình luận liên tiếp tới tấp. Điện thoại không ngừng rung.
Càng đọc Hàm Hi Họa càng thấy tim mình đập nhanh.
Có một bình luận thế này.
“Bạn gái à, tôi dám chắc người đàn ông của cô yêu cô thật lòng. Chẳng qua anh ấy không tin cô yêu thích anh ấy mà chỉ muốn lấy lòng anh ấy. Mà việc người mình yêu chỉ coi mình như một cái bắp đùi để lấy lòng thì quả thật chính tôi cũng hiểu được anh ấy tức giận như vậy là rõ ràng. Bạn nên nói cho anh ấy hiểu tình cảm của bạn dành cho anh ấy là tình yêu chứ không phải sự ỷ lại và lợi dụng.”
Hai chữ ‘lợi dụng’ cuối cùng khiến cả người Hàm Hi Họa chấn kinh. Cô chưa từng cho rằng những gì bản thân làm lại gây ra một sự hiểu lầm lớn với anh như vậy. Tuy chỉ là một người ngoài cuộc đang phân tích cho cô hiểu nhưng Hàm Hi Họa hoàn toàn tin tưởng. Chỉ có nguyên nhân anh hiểu lầm tình cảm của cô mới dẫn đến tình trạng bao lâu nay. Anh nói không phải không muốn cô. Đúng vậy anh muốn cô nhưng không phải sẽ muốn cô khi mà cả hai còn chưa xác định rõ quan hệ.
Sau khi thấu hiểu được mọi chuyện Hàm Hi Họa nằm lại giường quyết định ngày mai sẽ đến tập đoàn tìm anh giải quyết chuyện này. Cô thật sự không muốn kéo dài tình trạng này của hai người nữa.
Đời người có bao lâu, cô đã may mắn sống lại một lần cô phải trân trọng từng giây phút bên người đàn ông cô yêu.
Tạm thời khúc mắc đã được gỡ bỏ, Hàm Hi Họa yêm tâm say giấc.
Có lẽ đêm qua khóc quá nhiều nên mất kha khá thể lực, tận chín giờ mới tỉnh lại. Tuy bỏ qua bữa sáng cùng với Nam Lãnh, Hàm Hi Họa cũng không buồn bã.
Đánh răng rửa mặt xong chọn một bộ váy không tay màu hồng phấn, vạt váy chỉ ngang đùi, phần eo siết chặt lộ ra thân hình hoàn hảo và làn da trắng sáng như sữa. Mái tóc đen dài được cô dùng kẹp búi lên. Nhìn bản thân trong gương Hàm Hi Họa mỉm cười chậc chậc hai tiếng. Vừa ngọt ngào, nữ tính lại quyến rũ mà không kém phần tao nhã khiến người ta không kìm lòng được mà ngắm đến say mê.
Đến cả dì Mân cũng không ngừng khen cô hôm nay quá xinh đẹp. Hàm Hi Họa tươi cười chào dì rồi lên xe.
“Chú chở tôi đến tập đoàn Nam Hoàng nhé.” Hàm Hi Họa nhìn chú Ba qua gương chiếc hậu dặn dò.
Chú Ba chỉ sửng sốt trong hai giây rồi gật đầu đạp chân ga đưa phu nhân đi. Ông biết đôi vợ chồng nhà Nam gia này có cách chung sống vô cùng khác người. Nói xa lạ thì cũng không đúng. Ông có thể thấy rõ ông chủ cực kỳ quan tâm phu nhân, chỉ là sự quan tâm đó luôn âm thầm lặng lẽ. Đôi khi ông cũng muốn cho phu nhân biết chuyện nhưng sợ ông chủ trách phạt nên chỉ có thể ngậm miệng làm đúng trách nhiệm, công việc của mình. Ông không muốn vì cái miệng nói lung tung mà mất việc đâu.
Tập đoàn cách biệt thự hơn nửa tiếng đi xe. Đến nơi Hàm Hi Họa cảm ơn chú Ba rồi bảo chú có việc cứ làm không cần đợi cô.
Tạm biệt chú Ba xong, cô không vào trong ngay mà đứng trước tập đoàn ngẩng cao cổ nhìn lên. Năm mươi tầng. Đúng là một tòa cao ốc tấc đất tấc vàng mà.
Hôn nhân của bọn họ không công khai mà suốt một năm nay kể từ ngày cô gả cho anh cũng chưa có lần nào xuất hiện cùng anh trong các bữa tiệc nên chẳng ai biết đến sự tồn tại của Hàm Hi Họa cô.
Có chút ủy khuất nhưng lúc này lại thấy như vậy cũng tốt, ít nhất cô không bị người ta dòm ngó, bàn tán linh tinh.
“Xin chào, tôi có việc đến tìm Nam… chủ tịch Nam. Cô có thể liên hệ ngài ấy giúp tôi được không?” Thấy lễ tân là một cô gái xinh xắn, dễ mến giọng nói của Hàm Hi Họa cũng nhẹ nhàng hơn.
Lễ tân mỉm cười chuyên nghiệp hỏi lại. “Tiểu thư có hẹn với chủ tịch chưa ạ?”
Hàm Hi Họa chớp chớp mắt ngơ ngẩn. Cô hoàn toàn không biết còn phải hẹn trước. Rồi ngẫm lại với địa vị và tầm ảnh hưởng hiện nay của Nam Lãnh đúng là không phải ai muốn gặp anh cũng được.