Mục lục
Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 218

Mấy người vừa nhìn rõ cái khuôn mặt bầm bầm, tím tím của Nam Lãnh ai cũng sửng sốt.

Nhất là Thẩm Thiếu Hàng, anh ta kêu gào một tiếng bay thẳng đến trước mặt Nam Lãnh hỏi. “Cậu làm sao vậy? Đêm qua không phải vẫn còn đẹp trai ngời ngời sao?” Thế nào mà qua một đêm lại thành thế này rồi, rốt cuộc là anh ta đã bỏ qua chuyện gì quan trọng. Chợt đầu anh ta nhảy số. Đúng rồi. Anh ta nhìn Hàm Hi Họa thắc mắc. “Đêm qua cô gọi tôi sao?”

Từ sớm Hàm Hi Họa đã có số điện thoại của Thẩm Thiếu Hàng, là Nam Lãnh dặn cô lưu số anh ta lại đề phòng một số trường hợp mất liên lạc với anh hay chú Trương. Từ đó mà cô mới có số của anh ta mà gọi nhờ vả nhưng lần đầu tiên gọi anh ta đã không bắt máy.

Hàm Hi Họa ừ một tiếng, cô mỉa mai. “Hôm qua anh quả nhiên say đến không còn biết Trái Đất quay quanh trục.”

Thẩm Thiếu Hàng gãi mũi có chút xấu hổ nhưng đã vội quay trở lại vấn đề chính. “Nhưng mà nói đi chứ, rốt cuộc đêm qua cậu làm sao?”

Nam Lãnh sầm mặt, mày nhíu chặt, cảm thấy chuyện đánh nhau đêm qua thật sự nếu để lộ ra ngoài còn không phải cực kỳ mất mặt sao. Anh lạnh giọng đáp. “Té.” Rồi mặc kệ vẻ mặt oai oán của Thẩm Thiếu Hàng kéo tay Hàm Hi Họa đi về phía trước.

Cả đám thắc mắc nhưng Nam Lãnh đã cố ý không nói thì cũng không dám kỳ kèo gặng hỏi thêm. Họ vẫn rõ Nam Lãnh là người đàn ông rất nguy hiểm.

Tới sân Golf cả đám nhìn thấy mấy người Hàn Dĩ Ngôn cũng đang tụ tập nói chuyện, ai cũng ăn bận quần áo thể thao chỉn chu.

Cho đến khi thấy rõ cái khuôn mặt bầm bầm tím tím của Hàn Dĩ Ngôn, ai cũng trố mắt nhìn chằm chằm anh rồi lại quay sang quan sát Nam Lãnh mặt mày âm lãnh.

Cả bọn nuốt nước bọt rồi im miệng luôn, dường như ai cũng ngầm hiểu chuyện kỳ thú đã xảy ra đêm qua.

Hàm Hi Họa nhàn nhạt lướt qua Hàn Dĩ Ngôn sau đó thu hồi tầm mắt. Hai cái khuôn mặt dù đầy vết thương cũng không xấu bớt đi chút nào. Cô nghĩ.

“Ồ cô Hàm không biết chơi Golf sao? Thật lạ nhỉ?” Hoàng Mỹ Nhân đánh xong một quả bóng tuyệt đẹp với đường cong hoàn mỹ liền quay sang quan sát Hàm Hi Họa. Ngựa không biết cưỡi, Golf không biết chơi. Đúng là xuất thân tầm thường nên chẳng có cơ hội được chạm vào những hoạt động hoàng gia.

Hàm Hi Họa làm sao không nghe ra được ý chế giễu, khinh miệt trong lời nói của cô ta, cô chỉ cười cười không lên tiếng.

Giống như đánh vào bông, Hoàng Mỹ Nhân hừ một tiếng tiếp tục mỉa mai. “Nam Lãnh sinh ra đã ngậm thìa kim cương nhưng anh ấy luôn cố gắng, ngày một nâng cao năng lực bản thân. Anh ấy không thích cưỡi ngựa nhưng vì để ứng phó với một số trường hợp cần tới nên đã ra sức học, té vài lần cũng không bỏ cuộc, cho đến khi trở thành một chuyên gia. Anh ấy cũng từng ghét đánh Golf, anh ấy cho rằng Golf là một trò chơi tiêu khiên thô tục, anh ấy ví nó như một ả điếm. Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn học cách đánh. Thậm chí sau này còn mua nguyên cả một sân Golf tư nhân. Tất cả là để đối phó với từng chuyện xảy ra trong tương lai. Anh ấy hoàn hảo như vậy nhưng vẫn luôn không ngừng học tập, cải tiến. Còn cô… Hàm Hi Họa nhỉ? Cô thấy bản thân xứng với anh ấy chỗ nào ngoài cái ngoại hình tàm tạm này.”

Hàm Hi Họa không ngắt lời cô ta, cô xoay xoay quả bóng trong tay, tai nghe cô ta phun ra một tràng dài những gì liên quan đến Nam Lãnh. Ghê nhỉ? Nói như thể cô ta là vợ Nam Lãnh chứ không phải cô đây. Như thể cô ta hiểu rõ Nam Lãnh như lòng bàn tay.

Hàm Hi Họa thừa nhận những lời cô ta nói hoàn toàn không phải hàm hồ, thậm chí là có lý nhưng dựa vào cái gì cô ta dám phán rằng cô không xứng với Nam Lãnh ở tất cả mọi mặt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK