Chương 28
Nói chung cũng chỉ là giáo sư kỳ này, sau này cũng chẳng liên quan gì nhau nên Hàm Hi Họa không nghĩ nhiều nữa.
Như thường lệ cô ăn sáng xong liền chạy đến lớp học. Có điều hôm nay Nguyễn Trân Châu không đi cùng.
Trên tay cô còn cầm theo một túi giấy. Là áo khoác của Hàn Dĩ Ngôn mà cô chưa kịp mang đi trả. Ban đầu định nhờ Trân Châu giúp nhưng nghĩ lại là anh cho cô mượn, vẫn là lịch sự mà tự mình trả thì tốt hơn.
Đợi mãi đến tận hôm nay cũng gần một tháng rồi.
Lớp vẫn đông như vậy thậm chí cô cảm giác càng đông hơn bình thường.
Dường như có một cặp mắt như tia laze dán vào mình, Hàm Hi Họa nhìn qua thì phát hiện chính là cái cô hoa khôi Lại Tiểu Thanh lần đó đã “vô ý” tạt trà sữa vào mình.
Hàm Hi Họa chỉ thoáng qua hai giây rồi mặc kệ cô ta trở lại nhắn tin với Nam Lãnh.
“Anh nhớ uống thuốc đúng giờ đó.”
Người kia nhắn lại rất nhanh. Chỉ một chữ “Ừm” vẫn là không có dấu câu nào.
Hàm Hi Họa phồng má rồi không thèm nhắn với anh nữa.
Cũng vừa vào giờ học.
Hàn Dĩ Ngôn đến lớp chuẩn xác từng phút. Không sớm cũng không muộn.
Cô nghĩ người này chắc chắn rất coi trọng thời gian.
Liếc cái túi giấy bên cạnh nghĩ nghĩ đợi cuối giờ mọi người đi hết sẽ trả lại anh. Vì nghe đám Trân Châu nói anh thường sẽ ở lại giải đáp những thắc mắc của sinh viên. Đã vậy còn cực kỳ kiên nhẫn bất chấp có vài sinh viên nữ táo bạo hỏi chuyện riêng tư của anh.
Không biết những cô nàng đó thế nào mà có thể gan dạ như vậy, riêng Hàm Hi Họa cô tuyệt đối không dám. Thậm chí là cô không muốn tiếp xúc gần với người đàn ông nổi bật kia.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Lúc anh điểm danh đến tên của cô, cô vội hô có. Ánh mắt anh dừng trên người cô hai giây như có điều suy ngẫm rồi gật đầu lướt qua.
Đây là lần thứ hai Hàm Hi Họa tham gia tiết học của anh mà không bị gián đoạn.
Cô thừa nhận người đàn ông giảng bài cực kỳ thu hút, đôi khi sẽ thêm vào vài câu chuyện thú vị mà anh đọc được hoặc nghe được từ đâu đó không rõ nguồn gốc. Dù là vậy mọi người cũng được một trận cười vô cùng thoải mái và tự nhiên. Chính cô cũng vậy.
Lúc cô không kìm chế được mà cười theo câu chuyện của anh, anh như lơ đễnh chạm mắt với cô.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí như ngưng trệ Hàm Hi Họa cứng đờ cơ mặt vội cụp mắt. Khi cô nâng mắt lên lần nữa thì anh đã nhìn đi nơi khác. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nếu không nhầm khi nãy Hàn Dĩ Ngôn là cố tình quan sát cô, hoàn toàn không phải vô ý.
Hít sâu một hơi dẹp bỏ cái suy nghĩ kỳ quái này qua một bên tập trung nghe giảng.
Đúng như đám Trân Châu nói, Hàn Dĩ Ngôn luôn ở lại sau mỗi buổi học, cũng tận tình giải đáp từng câu hỏi của sinh viên.
Đợi một lúc lâu chắc gần nửa tiếng đồng hồ, đám sinh viên nữ mới rời đi.
Phòng học rộng lớn chỉ còn hai người Hàn Dĩ Ngôn và Hàm Hi Họa.
Cô nhìn anh một chút rồi ôm cái túi giấy đến trước bàn giảng viên.