Chương 37
Có hơi nhức đầu, nhíu mày trở lại nhìn lễ tân. “Tôi không hẹn trước. Cô chỉ cần báo với ngài là có Hàm Hi Họa tìm là được.”
Dù hơi nghi ngờ nhưng lễ tân quan sát Hàm Hi Họa từ trên xuống dưới không giống như mấy cô gái hay tìm cách lừa để gặp chủ tịch lắm. Cô nàng đáp được sau đó kết nối điện thoại với thư ký Lưu.
Cúp điện thoại nội bộ ánh mắt lễ tân nhìn Hàm Hi Họa vô cùng tôn kính. Cô cúi nhẹ đầu rồi tự mình dẫn Hàm Hi Họa vào thang máy. “Mời tiểu thư.”
Hàm Hi Họa cười nhẹ cảm ơn.
Lễ tân bị nụ cười khuynh thành của Hàm Hi Họa hút mất hồn. Thật là một cô gái đẹp đến thần hồn điên đảo mà. Cái nhan sắc đỉnh cao này mà gia nhập làng giải trí đảm bảo sẽ đè bẹp mấy cô nữ thần gì gì đó hiện này cho xem.
Thang máy lên đến tầng năm mươi, lễ tân dẫn Hàm Hi Họa đến văn phòng chủ tịch ở cuối hành lang. Giọng nói từ tốn, nhỏ nhẹ. “Chủ tịch đang có cuộc họp, khoảng nửa tiếng sẽ kết thúc. Tiểu thư có thể ngồi trong phòng chủ tịch chờ một lát ạ.” Lễ tân khá thắc mắc, bình thường có khách đến gặp chủ tịch thư ký Lưu luôn dặn dò đưa họ đến phòng tiếp khách riêng. Chỉ duy nhất lần này là đưa trực tiếp vào phòng riêng của chủ tịch. Không biết cô gái này có thân phận thần thánh ra sao nhỉ. Nhưng vì tính chất nghề nghiệp nên lễ tân chỉ ngẫm nghĩ trong lòng, pha một ly nước táo ít đường như lời thư ký Lưu dặn dò mang vào phòng chủ tịch. Sau đó có chút lưu luyến chào tạm biệt Hàm Hi Họa.
Phòng chủ tịch của tập đoàn lớn đúng là không thiếu thứ gì. Diện tích cũng không hề nhỏ, nói chính xác là mô hình như một căn hộ có đầy đủ phòng ngủ, nhà vệ sinh, ban công. Chỉ không có khu vực bếp.
Hàm Hi Họa không dám đi lung tung sợ chạm phải thứ gì không nên hoặc là nhìn thấy thứ gì không nên, chỉ ngồi lặng im trên sô pha nghịch điện thoại.
Uống một ngụm nước, cô sững sờ nhìn chằm chằm vào ly. Không ngờ là nước táo cô yêu thích. Không biết là do Nam Lãnh dặn dò hay chỉ là một sự trùng hợp. Dù là gì thì Hàm Hi Họa vẫn vô cùng hưởng thụ.
Qua hai mươi phút, chân giữ nguyên một tư thế nên có hơi mỏi, vừa nhấc chân lên thì gót giày đụng phải vở hay tập tài liệu gì đó.
Hàm Hi Họa vội cúi người định nhặt lên cái vật phẩm ấy thì đập vào mắt cô là trang báo với hình ảnh của một cặp nam nữ với nhan sắc không gì có thể chê bai. Cô gái đó Hàm Hi Họa thấy hơi quen nhưng nhất thời không sao nhớ nổi, cái cô chú ý là cử chỉ thân mật của cô ta dành cho Nam Lãnh.
Lại dám ôm người đàn ông của bà đây trước thanh thiên bạch nhật. Còn cái người đàn ông đáng ghét kia thế mà không đẩy ra sao.
Dù rõ anh có hàng tá bóng hồng xung quanh nhưng lúc này nhìn thấy hình ảnh anh cùng người phụ nữ khác thân mật mới chói mắt làm sao.
Cô thở phập phồng rồi đọc cái bài báo nhãm nhí này. Cái gì mà tiên đồng ngọc nữ. Cái gì mà xứng đôi vừa lứa. Mẹ nó cô ta xứng với anh vậy còn người vợ danh chính ngôn thuận là cô đây quăng đi đâu. Càng đọc càng khó chịu, Hàm Hi Họa vứt tờ tạp chí đó lên bàn. Cô muốn xé nát nó ra nhưng vẫn kìm chế được.
Đúng lúc này giọng nói của thư ký Lưu bên ngoài cửa vang lên. “Chủ tịch, phu nhân đã ở bên trong đợi ngài.”
Cô không nghe được anh đáp lại tiếp đó là tiếng cửa vặn và thân hình cao lớn chuẩn như siêu mẫu của anh hiện ra.
Nam Lãnh chỉ thoáng qua cô hai giây rồi ung dung cầm theo tập tài liệu đến bàn làm việc. Như thể chuyện đêm qua không hề tồn tại. Thái độ của anh khiến Hàm Hi Họa muốn lên tiếng chất vấn nhưng vẫn là kìm nén lại. Mục đích hôm nay cô tới đây là muốn cùng anh chung sống hòa bình, không phải như trước đây chỉ có mỗi cái danh vợ chồng trên danh nghĩa.