- em nhắn tin với ai mà cười vui vậy? - hắn không chịu được hỏi nó.
Đang nhắn tin cười tủm tỉm nó nghe hân hỏi nó ngước khuôn mặt đang cười lên nhưng rất nhanh nụ cười biết mất thay vàokhuôn mặt thờ ơ có vẻ gì đó như chán ghétđiều đó làm hắn giật mình.
- em nhắn tin với bạn - không mặn không nhạt trả lời.
- bạn nào? Trước giờ anh đâu thấy em có bạn nào khác ngoài bọn Thủy ra đâu - hắn nhíu mày.
- anh biết làm sao hết bạn em được - nó không nhìn hắn mà nhìn màn hình điện thoại nhắn tin.
Hắn thấy thái độ thờ ơ lạnh nhạt đến kì lạ của nó thì khó chịu giật phăng điện thoại trên tay nó xem làm nó giật mình với tay muốn lấy lại nhưng không được vì tay hắn dài hơn nó rất nhiều.
Mở màn hình điện thoại hắn nhíu mày, nó cài mật khẩu? Sao nó phải cài mật khẩu? Nó có gì dấu hắn?... đôi mắt lạnh đi vài phần hắn quay qua nhìn nó giọng không còn hiền dụu ôn nhu nữa mà là lạnh lạnh đến khác lạ- mật khẩuNó thấy hắn như vậy bỗng chột dạ rồi đùng đùng tức giận đứng bật dậy giật phăng cái điện thoại trong tay hắn rồi khó chịu nói- anh chưa đủ quyền để quản chuyện riêngcủa em đâu. Vì vậy từ giờ đừng sen vào cuộc sống của em quá nhiều như vậy - nói rồi nó đi ra khỏi chỗ định sẽ ra khỏi lớp thì tay bị hắn giữ lại, lực nắm có vẻ hơi mạnh khiến nó phải nhăn mày vì đau.
- em nói gì? Anh không đủ quyền để quản em? - giọng hắn lạnh đến lạ thường làm cảlớp giật mình quay xuống nhìn bọn nó và hắn to tiếng.
- phải. Anh quản ít thôi. Am là người yêu anh chứ có phải con anh đâu mà anh quảnem dữ vậy. Anh như vậy em thấy rất phiền. Để không gian riêng cho nhau đi anh à - nó như không sợ dự tức giận của hắn mà giật mạnh tay ra khiến tay nó đập vào cạnhbàn kêu cái cốp thật đau rồi đi ra khỏi lớp bỏ mặc hắn như chết lặng ở đó và cả lớp đang hóa đá vì nhìn thấy chuyện lạ thế giới.
Đây là lần đầu tiên cả lớp thấy bọn nó cãi nhau từ vụ Thanh Hà đến giờ, tình cảm của nó và hắn rất là tốt, tốt đến lỗi khiến người ta ghen tị mà bây giờ không có gì lại lớn tiếng với nhau.... còn đám bạn thì nhíu mày nhìn nó và hắn, bọn họ thấy nó có vẻ như rất lạ. Nhỏ ngồi đó nhíu mày nhìn theo bóng nó khuất dần ở cửa lớp, nó bị gìvậy? Khuôn mặt lúc quay đi là gì? Nhỏ không nhìn nhầm thì đó là đau đớn, nó lại có chuyện gì dấu bọn nhỏ sao? Nó thật kì lạ. Riêng hắn vẫn như chết nặng khi nghe nó nói, câu nói của nó vẫn vang vọng bên tai hắn dõ từng chữ từng từ, nó thấy hắn phiền sao? Nó nói hắn không đủ quyền đểquản nó sao? Nó có biết nó đang cầm daođâm 1 cái thật mạnh vào tim hắn không? Nó thật tàn nhẫn.
Về nó sau khi ra khỏi lớp nó đứng dựa vào ngay cửa lớp khẽ nhìn vào bên trong lớp nơi hắn đang ngồi thẫn thờ ở đó, đặt bàn tay lên lồng ngực bên trái nó khẽ xiết thật chặt, tim nó thật đau. Nó biết những lời nó nói đều làm hắn tổn thương nhưng nó mong hắn đừng làm thằng ngốc mà cứ quay quẩn bên nhũng tổn thương nó manglại cho hắn, nó mong đến 1 ngày nào đó mọi quá khứ tươi đẹp của nó và hắn sẽ phai mờ trong 1 khoảnh khắc..... gạt nhanh giọt nước mắt nó quay đi để lại phíasau là bao cảm xúcCứ như vậy mấy ngày liền nó và hắn chiến tranh lạnh, hắn ngày càng lạnh nó ngày càng thờ ơ và hay chú tâm vào điện thoại nhắn tin với ai đó rồi cười tủm tỉm có khi còn xin ra ngoài nghe điện thoại. Suốt 3, 4ngày tiếp diện như vậy cho đến ngày hôm nay giờ ra chơi bọn hắn kéo nhau đi wc còn lại bọn nó trong lớp thì bọn nhỏ bắt đầu nhìn nó săm soi dò hỏi.
- Linh - Dịu gọi khi nó đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ- sao? - nó quay mặt lại nhìn Dịu- dạo này mày với anh Thành sao vậy? Mày có gì dấu bọn tao đúng không? - Dương nghiêm túc.
- không có gì - nó nhàn nhạt trả lời rồi quayđầu nhìn ra khung cửa sổ- mày có gì dấu bọn tao đúng không? Không tại sao mày với anh Thành lại như vậy? Bọn mày rất yêu nhau mà - Thủy khó chịu trước thái độ đó của nó liền giận dữ kéo mạnh vai nó cho nó đối diện với mình rồi lớn tiếng.
Nó quay lại nhìn nhỏ với ánh mắt lạnh nhạtrồi bỗng nhếch mép nói bằng giọng cợt nhả bất cần- chả có gì phải dấu tụi bay cả. Đơn giản chán thì vậy thôi- mày nói gì? - Dịu khó chịu lạnh giọng hỏi lại- không rõ sao? Tao nói tao chán anh ta rồi. Tụi bay nghĩ tao yêu anh ta thật sao? Không hề. Chỉ chêu đùa chút thôi. Mày nghĩ sao tao đi yêu 1 thằng nhà nghèo chỉ biết đến tình yêu mà không biết đến tương lai? Tao cần người có tiền kìa. Tụi bay cũng biết nhà tao nghèo mà đúng chứ? - nó nhàn nhạt nói thản nhiên" chát "- mày tỉnh lại chưa? Cái tát đó cho mày tỉnh ra đấy. Mày nghĩ sao vậy hả? Anh ấy tốt với mày như vậy mà mày lại đi chêu đùa anh ấy? Mày từ khi nào biết thành đứaham tiền vậy hả? - Dịu tức giận tát thẳng vào má nó 1 cái thật đau đến lỗi môi nó gần như muốn bật máu vị tanh nhàn nhạt trong khoang miệng làm nó có chút nhíu mày.
- tao là vậy đấy. Tụi bay làm ơn tỉnh lại hộ tao cái. Giờ là thế kỉ nào rồi hả? Thế kỉ 21 thế kỉ tiền rồi tụi bay biết không? Nhà tao ngheo tao cần người có tiền để lo cho tương lai của tao. Tao không muốn giống bố mẹ tao vì tình yêu mà phải sống khổ sở. Tụi mày chả đứa nào hiểu được tao đâu. Vì vậy đừng quản chuyện của tao. Còn mày đấy Dịu, mày thích anh ta thì hốt về mà ấp còn tao.... chán rồi - nó ngước lên nhìn đám bạn rồi lạnh nhạt thản nhiên nói.
" bốp "- mày điên rồi. Mày biết mày đang nói gì không hả?Tao không ngờ mày lại là người ham tiền như vậy. Mày.... khiến tao khinh thường mày quá rồi đấy - Thủy thẳng tay cho nó 1 đấm khiến nó ngã nhào xuống đất sô đổ cả cái bàn, khóe môi bật máu.
Quẹt vệt máu trên môi nó nhếch mép khinh bỉ chính mình nhưng theo ánh nhìn của đám bạn thì là khinh thường bọn nhỏ. Vịn tay vào bàn nó đứng dậy nhìn nhỏ bằng ánh mắt vô hồn sắc lạnh khiến nhỏ có chút giật mình.
- mày khinh thường tao? Hư. Tự nhiên, vì con người tao là như vậy đấy. Con gái thời này nó cần tiền cần sinh lý mày biết không? Nhà tụi bay giầu thì biết gì cuộc sống của1 đứa nghèo khó. Tao chính là đứa hám tiền như những đứa con gái khác..... đừng nghĩ tao khác người chỉ cần yêu không cầntiền. Có tiền có thể mua được tất cả..... kể cả tao - giọng nó nhạt nhạt phát ra rồi lẳng nặng thất thểu đi ra khỏi lớp để mặc đám bạn ngẩn ngơ hóa đá tại chỗ.
Khi ra ngoài nó còn khẽ dừng lại đứa mắt nhìn mũi dầy lộ ra ở sau cánh cửa lớp rồi dứt khoát quay đi.
Phía sau cánh cửa hắn như người mất hồnđứng đó, anh và cậu nhíu mày nhìn hắn lo lắng rồi lại nhìn về hướng nó đang thất thểu bước đi kia mà chau mày có chút thấtvọng có chút giận dứ rồi có cả khó hiểu.
Trong lớp nhỏ và Dịu vừa đau vừa thất vọng cũng lại tức giận về nó rồi tự hỏi nó vìcái gì mà lại thay đổi như vậy? Nó như biến thành người khác nó chả là nó nữa. Còn Dương chỉ lẳng nặng nhìn mọi việc diễn ra không nói 1 lời cũng chả tức giận chỉ khó hiểu và lo lắng. cô đã quan sát nó từ lúc bọn hắn ra khỏi lớp, khi hắn ra khỏi lớp nó đã dõi theo bóng hắn đi với ánh mắtbuồn buồn đau đớn rồi như có cả lời xin lỗimuốn nói cho đến khi hắn khuốt bóng thì buông điện thoại xuống rồi nhìn qua cửa sổ lơ đễnh cho đến khi bọn nhỏ hỏi chuyện mới nhàn nhạt trả lời rồi không hiểu sao lại nói những câu như vậy, lúc nóbị nhỏ đấm ngã nhào xuống sàn nhà cô nhìn thấy mắt nó xoẹt qua tia đau đớn bất đắc dĩ rồi khinh thường xong rất nhanh ánh mắt đoa biến mất thay vào đôi mắt vô hồn lạnh nhạt... cô biết tính nó, nó không bao giờ như vậy với bạn mình trừ khi có việc gì đó rất quan trọng. Nhưng việc đó làgì mà khiến nó làm vậy? Khiến nó buông hắn - người nó yêu hơn cả mạng sống? Cômuốn hỏi rõ mọi việc từ nó. Nghĩ là làm cóxoay người ra khỏi lớp nhưng đi đêan cửa lớp thì khự lại khi thấy bọn hắn đang đứng đó với bao cảm xúc trên khuôn mặt, giật mình cô lắp bắp.
- bọn.... bọn anh đứng đây từ bao giờ?Nghe tiếng cô bọn nhỏ cũng quay đầu ra cửa thì giật mình khi thấy bọn hắn đứng đovội chạy ra- đủ để nghe hết những gì cần nghe - giọnghắn lạnh đến ghê người vang lên làm cả đám giật mình.
- anh Thành. Không như anh nghĩ đâu. Linh n...... - cô hốt hoảng giải thích nhưng chưa để cô nói hết câu hắn đã quay đi-anh Thành... a.....