- Linh. Chụ bị sao vậy? Ai đánh chị?Ngước mặt lên nó liền thấy Bình đứng ngay bên nó tay cầm điện thoại của nó thì nó cũng không cần ngạc nhiên hỏi sao Bình lại ở đây.
- chị không sao về thôi. Chị mệt
- nó mỉm cười yếu ớt nói với Bình.
- chị nói vậy mà khôbg sao sao? Em mới vừa xa chị 1 chút chị liền bị vậy. Vậy nhiều năm qua chị như thế nào? Em không chịu, không chịu. Em muốn chị sang Nhật với em. Em sẽ bảo vệ chị
- Bình như muốn khóc ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của nó, cả người Bình run lên, sống mũi cay xè mắt đã đỏ lên.
- tôi không cho phép. Em ấy phải ở bên tôi. Cậu là ai?
- hắn đứng xem 1 màn trước mắt mà ngẩn người rồi bừng tỉnh khi nghe Bình muốn mang nó đi liền đi lại kéo nó từ tay bình sang tay mình ôm chặt trong lòng lạnh giọng nói.
- anh là ai? Anh không có quyền cấm tôi. Tôi là em chị ấy. Giờ phiền anh buông chị tôi ra
- Bình bỗng trở lên lạnh lùng đáng sợ.
- buông tôi ra. Bình, chị mệt
- nó mệt mỏi khẽ đẩy hắn nhưng không được liền quay lại nhìn Bình.Trước mắt như mờ đi, mi mắt cảm thấy nặng chĩu cả thân thể vô lực sụi lơ trong vòng tay hắn và nó ngât đi. Trước khi mất ý thức nó nghe được bên tai tạp âm rồi cả thân thể nó như được ai nhấc bổng rồi chạy đi
- Linh / chị Linh.....Đám bạn nãy giờ bất động nhìn mọi việc diễn ra thì giật mình khi nó ngất đi trobg vòng tay hắn liền chạy như bay lại.Hắn và Bình hoảng sợ khi nó bị ngất đi, Bình định bế nó chạy đi thì hắn đã nhanh hơn bế nó chạy nhanh ra khỏi lớp trong tâm hoảng sợ và lo lắng vô cùng, nhiều hơn là có lỗi, hối hận. Bình chạy ngay sau hắn, xuống đến sân trường liền bảo hắn cho nó lên xe mình chở đi.Chiếc xe lao vun vut trên đường như kiểu nếu chạy chậm nó sẽ không xong. Chỉ sau 1 lúc liềnđến trước cổng viện, hắn bế nó chạy như bay vào trong viện miệng hô cứu người.Đứng trươc phòng cấp cứu hắn lo lắng, sợ hãi, hối hận và thấy tội lỗi, đau đớn... bao cảm xúc đan xen khiến hắn vô lực ôm đầu cả thân chượt dài dựa vào cửa phòng cấp cứu. Là hắnsai, hắn khôbg lên hành động thiếu suy nghĩ như vậy, hắn cũng lên tin lời nó nói, tại sao hắn lại không tin tưởng nó? Hắn thật là 1 têntồi tệ, hắn không đáng làm đàn ông, hắn là tên khốn... nhìn xuống bàn tay mình hắn cả người run lên bần bật, bàn tay cũng không thể bình tĩnh.,,, vò đầu hắn hét lên rồi đấm mạnh tay vài tường khiên tay bị chảy máu rồi mặc kệ bàn tay đang bin gì hắn ôm đầu khóc nấc như 1 đứa trẻ.Bình đứng 1 bên lo lắng, nếu cậu ( gọi tạm) không vô tình nhìn chiếc điện thoại của nó để quên trên ghê và có ý định mang đưa cho nó ngay vì sợ khi nó đi học về sẽ không có gì gọi cho cậu đón thì sẽ không biết chuyện sảy ra với nó, người chị cậu coi như mạng sống. Sao nó lại bị vậy? Ai đánh nó? Ai làm vậy với nó? Nêua để cậu biết cậu sẽ không tha cho kẻ đó.... cậu sẽ giết chết kẻ làm tổn thương đến nó.Bàn tay câuk vô thức siết chặt ngước đầu nhìn cửa phòng cấp cứu mà mày nhíu chặt, ánh mắt đã rét lạnh đi vài phầnQuay sang kẻ đang ngồi ôm đầu khóc trước cửu phòng cấp cứu kia cậu lại nhíu mày, anh ta là ai? Sao vừa anh ta nói cái gì mà chị Linh phải ở bên hắn? Rồi giờ lại ngồi đó khóc? Hay là người yêu chị ấy? Nếu vậy thì chị cậu cũng có mắt thẩm mỹ đó chứ, nhùn anh ta cũng đẹp trai và bộ dáng lo lắng kia của hắn làm cậu khá hài lòng. Ơ nhưng hắn bên cạnh chị cậu mà sao lại để chị cậu bị ra như vậy? Cái này khó hiểu, nhíu mày suy nghĩ 1 chút cậu liền đi lại gần hắn hỏi.
- anh biêta vì sao chị Linh laim bị vậy không?
- là do tôi, tất cả do tôi. Là tôi đánh cô ấy, làtôi không tốt. Tôi không lên nóng giận mà mấthết lý trí. Tôi là 1 thằng khốn nạn
- hắn vẫn ôm đầu khóc rồi vô thức trả lời tự trách bản thân. Giọng khàn khàn do khóc.
- anh nói cái gì? Anh giám đánh chị ấy? Anh có phải đàn ông không? Anh có biết chị ấy bé nhỏ như thế nào không? Thằng khốn" bốp "Cậu nghe hắn nói mà tức giận, 2 mắt đỏ ngàu túm cổ áo hắn sốc lên rồi gầm lên giận dữ. Nhìn bộ dáng thất thần chỉ biết khóc của hắn càng làm cậu điên tiết liền cho hắn 1 đấm khiến hắn ngã văng ra đất mồm chảy máu nhưng không hề phản kháng.
- mày là thằng khốn. Mày đi chết đi. Hôm nay mày xong rồi, giám làm chị tao ra như vậy mày chỉ có đường chết
- cậu như ác quỷ đi lại gần hắn cúi xuống túm cổ áo hắn nhếch mép nói rồi liên tiếp giáng những cú đấm cận lực xuống mặt hắn khiến hắn hoa mắt, đầu đau buốt nhưng hắn không bận tâm. Hắn bị vậy đáng lắm, hắn bị vậy đã là gì so với nó, hắn không kháng cự cứ mặc cho cậu làm gì mình thì làm.Cậu thấy bộ dáng đó càng tức giân thẩy hắn ngã nhào ra đất rồi đứng dậy lấy thanh típ dài 2m để gần đó lại gần phía hắn vung lên
- Thành. Mày có sao không?Lúc cậu định sẽ dáng cây típ đó vào hắn thì đúng lúc bọn anh và nhỏ điến thấy vậy Bách và Hữu liền chạy nhanh lại ôm lấy Bình ngăn lại còn Lộc đi lại đỡ hắn dậy hỏi.
Hắn thẫn thờ không đáp chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn cửa phòng cấp cứu rồi chật vật đi lại. Đám bạn nhùn vậy cũng đau lòng xót xa nhưng không biết lên nói như nào cho phải. Bình thấy bộ dạng hắn bin đánh đến vậy mà không phải kháng chỉ chăm chăm nhìn cửu phòng cấp cứu thì cũng có chút xót và khó chịu. Vùng vằng thoát ra khỏi sự kìm cặp của Báchvà Hữu Bình vứt cây típ xuông đất tạo lên tiếng leng keng vang vọng rồi bực tức xốc lại quần áo cho đang hoàng, quay mặt sang hướng khác để điều chỉnh lại nhịp thở và tâm trạng." cạch "Bỗng cửa phòng cấp cứu mở hắn ngay đó vội nắm chặt vai bác sĩ hỏi, đám bạn và Bình cũng chạy lại nghe ngóng
- bác sĩ. Em ấy sao rồi?
- giọng run run.
- cô bé này có vẻ rất có duyên với bệnh viện. Hôm qua đến vì sốt hôm nay đến vì bị đánh và cơn sốt hôm qua cũng trở lại. Cô bé không saochỉ là vết thương ngoài da. Phần đầu do va đập khá mạnh lên chầy xước nhưng không ảnhhưởng đến sọ hay não bộ. Chỉ cần nghỉ ngơi,ăn uống điều độ và đừng để bệnh nhân suy nghĩ nhiều là ổn
- vị bác sĩ không bực tức vì thái độ đột ngột của hắn mà chỉ hơi thở dài than nhẹ rồi trả lời.Nghe vậy mọi người có chút thả lỏng nhưng cũng rất lo lắng, nó làm sao lại bị sốt lại rồi? Nó không chịu uống thuốc sao? Mà nó có chuyện gì cần phải suy nghĩ nhiều à?...Hắn nghe xong mặt đã giảm bớt sự khẩn trương lo sợ nhưng vẫn hối hận tự trách bản thân.Bình nghe bác sĩ nói mà khẽ nhíu mày mồm mấp máy
- hôm qua chị nhập viện vì sốt?Rồi quay lại ngẩng đầu nhìn bác sĩ vẻ mặt điềm đạm lịch sự có xen sự lạnh lùng hỏi
- vậy giờ bọn tôi có thể vào thăm bệnh nhân?
- được rồi. Không còn việc gì tôi xin phép. À bệnh nhân đã tỉnh lại rồi
- vị bác sĩ quay qua nhìn Bình đánh giá 1 chút rồi gật đầu thông báo xong cũng đi,Nghe xong câu nói của bác sĩ hắn trực tiếp mởcửa chạy vào phòng bệnh của nó, nhìn người con gái thân hình nhỏ bé đang hướng ánh mắt vô hồn nhìn ra của sổ, miệng bị rách 1 chút máu đạng lại thành vẩy, trên trán dán 1 bănggạc... tim hắn dường như là đã ngừng đập ngay giây phút đó. Hắn muốn lao ngay vào ômlấy thân hình nhỏ bé kia của nó vào trong lòng mà che trở nhưng lại không giám chỉ lưỡng lự đứng đó nhìn.Đám bạn thấy vậy cũng chả biết nói gì cho phải chỉ đi lại bên nó, còn Bình trực tiếp đi lại giường ôm chầm lấy nó nức nở. Điều đó làm cả đám ngạc nhiên, đây là cái người lạnh lùngcó chuta tàn nhẫn khĩ lãy sao? Thật khó tin, chỉ trong giây lát liền trở thành mềm yếu làm nũng khóc nhè như đứa trẻ
- huhu chị Linh. Chị không sao chứ? Hức.. chịlàm em lo lắng lắm đó? Từ giờ em sẽ không để chị Linh xa em 1 bước hức....Nó đang nhìn ra cửa sổ suy nghĩ mông lung vềhắn và mọi việc diễn ra gần đây thì nghe tiếngcửa bật mở, chưa định hình được gì liền bị ôm đến chặt cứng rồi nghe cái điệu bộ khóc lóc bên tai nữa chứ.
- chị không sao. Làm gì khóc vậy? Chị chưa có chết nhá.
- nó đẩy cái người đang ôm mìnhkhóc ra rồi cốc đầu như cảnh cáo nói.
- hức chị còn nói vậy? Chị biết lúc vừa em sợ như nào không hả?
- Bình bị cốc hậm hực phụng phịu xoa xoa đầu nói.
- cái thằng nhóc này
- nó chả biết nói sao chỉ biết trừng mắt nhìn Bình.
- mày không sao chứ?
- Dương lên tiếng làm nó giật mình quay lại thì thấy mọi người đều ở đây nhìn mình lo lắng thì khẽ mỉm cười nói
- không sao.
- L... Linh...,Giọng nói run run có chút quen có chút lạ vanglên làm nó nhíu mày nhìn nơi phát ra tiếng nói đó ( quen là vì giọng hắn, lạ là chưa nghe hắn dùng giọng điệu đó nói vs nó bao giờ) thì giật mình. Hắn đứng đó với bôj dạng chật vật, đầu tóc rối bù, quần áo không được nghiêm chỉnh coa dính chút bụi bẩn, khuôn mặt có vàochõ bầm tím, miệng và môi chảy máu, giọt máu năn dài từ miệng xuống cằm đọng lại trênchiếc sơ mi trắng đã bị nhàu, đôi mắt mờ đục mệt mỏi như muốn rũ xuống nhưng vẫn cố mở lớn để nhìn nó. Ánh mắt đau đớn, xót xa, hối hận... 1 ánh mắt đầy phức tạp nhìn nó, môi run run như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt ra. Bỗng từ mắt hắn chảy xuống 2 hạt pha lê trong xuốt, điều đó làm nó có chút giật mình. Nhìn bộ dạng đócủa hắn tim nó như bị cào sé thành nhiều mảnh đau đớn, đôi mắt đỏ lên 1 tầng hơi nước được hình thành
- Th... Thành... s.. sao... sao...
- nó lắp bắp nói không thành lời.
- là em đánh anh ta. Ai nói anh ta giám đánh chị ra như vậy
- Bình bên cạnh thấy vậy bất mãn cau mày nói. Hừ, bị đánh đến vậy còn lo cho người ta, chị rõ là ngốc.
- em... em đánh anh ấy?
- nó quay lại nhìn Bình như không tin
- ừ....
- Bình gật đầu cái rụp.
- ai cho phép em đánh anh ấy?
- giọng nó lạnh đi kìm lén sự tức giận.
- em... em...
- Bình lắp bắp lúng túng không biết nói sao vì đây là lần đầu nó dùng thái độ đó với cậu.
- tại anh ta đánh chị. Em làm vậy sai sao? Anh ta bị vậy đáng lắm
- sau 1 hồi lắp bắp thì Bình lấy lại bình tĩnh lớn tiếng nói, có chút giận dữ.
- em....
- cậu ấy nói đúng. Anh bị vậy rất đáng. Linh,anh xin lỗi. Anh không lên mất bình tĩnh mà làm vậy với em. Anh sai rồi. Anh thật tồi tệ, khốn nạn.