Mục lục
Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi lời t/g trc lúc vào tr: sorry các thánh vì tr của e ra chương chậm chạp và không hề trảlời các cmt của các thánh. * e dơ tay có ý kiến * tình hình thời gian qua, 1 là e bận công việc vì e đã đi lm, 2 e có chút mất tập chung về tr nhà, 3 e là e nhờ người đăng tr giúp lên e k thể tl mấy thánh được có gì cần mọi ngườicó thể liên hệ fb với e 01686919295. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe và ủng hộ tr của e, e hứa e sẽ không bỏ dở vì đây là tr đầu tay của e. Nội dung củ chuối, tình huống lãng xoẹt mong mọi người đừng lém gạnhVÀO TR NÀO

- em mới bớt sốt 1 chút sao có thể về được. Anh không chấp nhận, không cho

- hắn không vừa ngồi bật dậy ôm nó.

- anh hâm à? Em hết sốt rồi. Em khỏe rồi. Cho em về đi. Mà bỏ tay ra, ôm cái gì mà ôm.Bỏ ra

- nó chu mỏ cãi lại có vẻ hơi gấp rồi lại đánh vào tay hắn quát.

- không bỏ. Có gì gấp hơn, quan trọng hơn sức khỏe của em chứ?

- hắn xụ mặt.

- bố mẹ em đi ra ngoại rồi nhà có bao nhiêu là việc cần phải làm. Mà giờ là mấy giờ rồi?

- tầm 2h 17

- hắn cầm điện thoại dơ lên trướcmặt nó nói

- chết rồi

- nó nói rồi luống cuống nhảy xuống giường.

- cẩn thận. Mày nghĩ mày khỏe lắm sao?

- Dịu vội đỡ nó khi nó có tình trạng choãng vángmuốn ngã.

- tao không sao. Tao muốn về

- nó ngước lên nhìn Dịu.

- mày không cần lo. Cứ ở lại cho bệnh viện kiểm tra lại cho mày đi. Còn việc nhà mày bọntao đã làm xong rồi

- Dương đến đỡ nó ngồi lại giường.

- sao bọn mày biết mà đến nhà tao giúp. Bọn mày cũng làm gì có chìa khóa nhà

- nó nhíu mày thắc mắc.

- sáng sớm mẹ mày gọi cho tao hỏi ra xem mày làm sao mà mẹ mày gọi mày không nghe máy nhưng khi tao ra thì mày đã đi học rồi. Còn chìa khóa tao lấy trong cặp mày giờ trả mày

- Dương nói rồi đưa chìa khóa cho nó.

- ờ cảm ơn nhá

- nó mỉm cười nhìn Dương rồi nhận chìa khóa.

- vậy giờ ăn chút đồ đi rồi uống thuốc

- Lộc lên tiếng rồi cùng nhỏ để đồ ăn lên bàn cho nó và hắn.

- em ăn là khỏe rồi không cần thuốc đâu anh -nó gượng cười khi nhìn thấy nhỏ đang lấy cả đống thuốc cho nó mà lại toàn viên bự mới sợ.

- gì mà ăn là khỏe. Nói ngoan ăn đi rồi uống thuốc

- Hữu nghiêm giọng

- hức... đắng lắm. Không uống đâu

- mắt nó long lanh nước nhìn yêu lắm nếu có thêm đôi tài dài dài cụp xuống thì giống con cún nhỏ dễ thương lắm nè.

- đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh

- Hữu mủi lòng quay mặt đi

- không muốn mà

- nó nhìn mọi người trong phòng với khuôn mặt đó làm người ta mủi lòng.

- đừng có vậy. Mày là lười uống thuốc lắm đấy chả bao giờ chịu uống khi bị sốt hay ốm nhẹ nhẹ cả. Giờ ốm nặng vậy mà còn bướng. Uống đi tao có mua kẹo cho mày này

- Dương dỗ nó như con nít.Nó xụ mặt quay đi ăn cơm không nhìn mọi người nữa vì nó biết mọi người lo cho nó.Nó ngồi ăn cùng hắn nó có mời mọi người ăn cùng nhưng mọi người nói ăn rồi. Nó ngồi được hắn đút cho ăn, nó ngoan ngoãn ăn như 1 đứa trẻ, tay có lúc trỉ trỏ món mình muốn ăn rồi lại vừa ăn vừa lấy đũa nghịch nghịch gẩy gẩy đồ ăn có lúc lại gắp đồ ăn đút cho hắnrồi cười híp mắt. Nó và hắn cứ vậy mà ăn coi đám bạn như không khí khiến đám bạn đen mặt vừa bực vì bị bơ lại vừa ghen tị khi thấy bọn nó quan tâm yêu thương nhau như vậy nhưng nhiều hơn là vui vẻ khi nhìn bọn nó hạnhphúc.Ăn xong Bách đưa thuốc cho nó nó cầm thuốc trên tay mà thấy run run nhìn nắm thuốc-sao mà nhiều thế? Bỏ bớt mấy viên được không?

- nó nhìn thuốc trong tay mà run run.

- thế em muốn bỏ viên nào?

- Lộc rất nhẹ nhàng hỏi.Nó sáng mắt cười tươi nhìn Lộc

- viên này, viên này, viên này, 2 viên này... àviên mày nữa

- nó kéo tay Lộc ý nói Lộc xòe tay ra nó bỏ 2 viên con nhộng, 3 viên hình con nhộng nhưng là thuốc viên, 1 viên hình tròn togần bằng gón tay để lại 3 viên thuốc nhỏ nhỏ như viên B1.Cả phòng nhìn nó cười tươi đến híp mắt rồi bống đồng thanh làm nó xụ mặt ngoan ngoãn cầm nước uống thuốc

- UỐNG HẾT.

- hx...Nó uống từng viên thuốc 1, 1 viên thuốc 2 hụm nước, viên to bẻ đôi mới uống. Mọi người nhìn nó uống thuốc thấy vất vả thay nó, đến viên thuốc nhỏ nhỏ cuối cùng thì nó uốnghoài không xuống khiến nó tái mặt vì đắng.

- kẹo này em ăn đi

- hắn đưa đủ loại kẹo cho nó, nào là kẹo mút, kẹo ngọt, kẹo đường,....Nó nhận lấy liền lấy viên kẹo đường đút vô miệng nhai nhai.

Mọi người trong phòng nhìn nó mà lắc đầu, nó trời không sợ đất không sợ chỉ sợ có 3 thứ, 1 là bố mẹ và nội nó 2 là sợ thuốc nói đúng hơn là sợ đắng và kẻ thù cuối cùng là kim tiêm. Nhìn đi, nhìn cái khuôn mặt nhăn nhó khổ sợ khi ăn bao nhiêu kẹo ngọt mà vẫn kêu đắng kiacủa nó là biết rồi

- Linh này. Anh hỏi nhé? Em không sợ gì sao lại sợ đắng vậy?

- Bách bật thốt lên lời hỏi nó.

- em không biết. Chỉ thấy vị đắng thật ghê vàmùi thuốc cũng thật kinh khủng. Không thích.Ài... anh bóc kẹo cho em đi, sao bóc hoài không được

- nó mồm nhai kẹo, tay bóc kẹo mút trả lời Bách rồi lại nhăn mày đưa kẹo cho hắn nói.Hắn không nói gù chỉ nhận lấy rồi bóc cho nó xong đưa cho nó rồi đi dọn chiến trường nó vừa bầy ra.Đám bạn nhìn hắn đang dọn dẹp thì cảm thán gật gật đầu tay đưa ngón cái lên như kiểu good good vậy. Phải công nhận thật vì hắn trước giờ là người lạnh lùng chả quan tâm đến ai huống gì là đi phục dịch ai mà giờ lại đi chăm sóc nó kể cả việc dơ như vậy hắn cũng cho tay vào dọn dẹp mà không hề than vãn hay 1 cái nhíu mày cũng không có xuất hiện. Nó ngồi ăn kẹo nhìn hắn mà thấy cảm động, tim đập loạn rồi lại thấy thật có lỗi với hắn.Bò xuống giường nó định đụng tay vào dọn cùng hắn thì hắn ngẩng đầu lên nhìn nó nhíu mày rồi lắc đầu giọng nhẹ nhàng cất lên

- em làm gì đó? Mau lên giường đi.

- em dọn

- nó mồm ngậm kẹo trả lời hắn rồi ngồi xuống định đưa tay ra thì hắn ngăn lại giọng nghiêm nghiêm.

- thu tay lại, bước lên giườngNó đơ ra nhìn hắn, khuôn mặt nghiêm nghị giọng cũng rất có trọng lượng làm nó vô thức nghe theo leo lên giường lằm xuống đắp chăn nhắm mắt lại.Cả đám nhìn nó mà méo mặt, nó có cần nghe lời như con cún nhỏ vậy không? Còn hắn nữa,bá đạo quá lời nói trọng lượng lớn đến nghìn tấn mới có thể làm 1 đứa ngang ngược bướngbỉnh như nó tuân theo như bỏ bùa vậy. Cả đám chứng kiến chỉ biết ngồi nhìn rồi cảm thán N lần.Don xong hắn vào phòng ngồi gần nó đưa tay sờ lên chán nó xem nó đỡ sốt chưa rồi gọi bác sĩ đến tiêm cho nó vì thuốc lúc vừa bị nó cho ra hết rồi. Nghe hắn gọi bác sĩ đêan tiêm nó đang ngủ liền bật dậy do bất ngờ đụng cái cốp vô đầu hân khiến cả 2 nhăn mày vì đau

- em làm gì vậy? Đau không? Thật là

- hắn do đau mà nhăn mày nhìn nó rồi lại mủi lòng đưa tay xoa xoa chỗ nó bị cụm mà quan tâm.Nó nhìn hắn quan tâm nó như vậy nó lại càng thấy có lỗi với hắn liền òa khóc ôm chầm lấy hắn

- huhu... em xin lỗi. Em không lên nặng lời vớianh, không lên giận anh, không lên.....

- được rồi không nói nữa. Anh biết mà. Đừng khóc nữa anh thương

- hân ôm nó rồi mỉm cười chặn ngang lời nói của nó.

- hức... nó vẫn nức nở." cạch "Của phòng mở bác sĩ bước vào tay cầm theo khay thuốc và ống tiêm

- họ làm gì vậy? Hức...

- nó nín khóc nhìn chằm chằm vào ống tiêm trên tay bác sĩ.

- thì tiêm cho em. Vừa em cho hết thuốc ra rồi

- hắn rất tự nhiên nói tay còn lau nước mắt còn đọng lại trên má nó.

- không muốn, không muốn đâu

- nó ngồi thụtlùi lại tránh cái ống tiêm của bác sĩ đang chỉnh chỉnh đẩy khí và bọt của thuốc khi hút vào ống tiêm ra.

- ngoan. Em vẫn đang sốt đấy

- hắn ôm nó.

- không muốn. Em khỏe rồi

- nó nhìn hắn năn nỉ.Không được. Ngoan chút đi

- hắn nghiêm giọng.

- không, không muốn, hức....

- nó dãy dụa khibác sĩ cầm tay nó tìm mạch.

- đề nghị người nhà giữ bệnh nhân im lặng

- bác sĩ nhíu mày.

- ê qua phụ coi

- hắn ôm nó mà không được liền quay sang cả đám đang đứng như người vô hình kia nói.Cả đám giật mình qua giữ chặt tay nó cho bácsĩ tiêm.Nó hoảng sợ nhìn mũi kim chuẩn bị cắm vào dathịt mình thì sợ hãi dãy dụa làm mỏi người dữsao cũng không được khiến kim tiêm đam vào tay rồi nhưng bị chệch mạnh lại phải rút ra khiến tay nó bị chảy máu. Bác sĩ nhíu mày, đám bạn tái mặt, hắn lo lắng, đang không biết làm sao hắn liền cúi xuống ngậm lấy cái miệng đang không ngừng la hét kia. Vậy mà công hiệu, nó lằm im cho bác sĩ tiêm mắt mở to hết cỡ nhìn hắn. Hắn dự định chỉ muốn nó im lặng thôi nhưng khi hôn nó thì như liều thuốc chỉ biết ngậm lấy chiền miên không muốn buông ra cho đến khinó do thiếu không khí mà giật mình tỉnh lại mà đẩy hắn ra hắn mới luyến tiếc buông tha.Quay ra thì bác sĩ đã đi đám bạn đang cầm điện thoại nháy liên tục khiến bọn nó đỏ mặt vì ngượng rồi như nhớ ra gì nó nhìn xuống taymình đang được 1 miếng bông nhỏ đặt lên nó liền bỏ ra nhìn máu trên bông rồi lại nhìn máu đang dịn từ từ từ vết kim tiêm ra mà khóc òa kêu đau làm cả đám ôm đầu chán lản, tự nhiên muốn không quen được đứa bạn / em như nó quá.Khóc 1 lúc nó lăn đùng ra ngủ đám bạn thì đi về chỉ có hắn ở lại với noa đến chiều khoảng hơn 4h nó tỉnh lại hắn kêu bác sĩ khám lại cho nó 1 lần nữa mới yên tâm cho nó xuất viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK