Phòng bệnh của bà Đào Đào nằm ở phía đông cầu thang, phòng 0736.
Bây giờ vẫn chưa tới tám giờ. Trình Quý Hằng nghe Đào Đào nói gần đây bà ngủ nhiều, bây giờ có lẽ vẫn chưa dậy, nên lúc đẩy cửa phòng bệnh, anh cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, tránh làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.
Rèm cửa sổ trong phòng bệnh vẫn chưa được kéo ra, căn phòng tối tăm.
Tổng cộng có ba chiếc giường, chiếc giường cạnh cửa sổ là của một cụ già, cụ đã tỉnh giấc, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, ông cụ chỉ liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, các bộ phận khác trên cơ thể hoàn toàn không động đậy.
Trình Quý Hằng nghe Đào Đào nói cụ già này nằm liệt giường nhiều năm, con cái có công việc bận rộn, bình thường chỉ có một hộ lý chăm cụ.
Lúc này hộ lý đang ngủ say sưa trên chiếc giường gấp.
Cảnh tượng này khiến Trình Quý Hằng nhớ tới ba mình, Trình Ngô Xuyên.
Hai tháng trước Trình Ngô Xuyên bỗng nhiên ngất xỉu ở nhà, sau khi được đưa đến viện khẩn cấp thì phát hiện ra khối u não, khối u chèn đúng vào dây thần kinh vận động dẫn tới liệt toàn thân.
Đối với Trình Quý Hằng mà nói đây là một tin vừa vui vừa buồn.
Vui là vì Trình Ngô Xuyên xứng đáng phải chịu điều đó.
Buồn là vì anh không thể để ông ta sống trong tội lỗi thêm mấy năm nữa.
Trình Ngô Xuyên không nên chết sớm như vậy, loại người như ông ta chỉ xứng sống tạm bợ qua ngày, sống mà không bằng chết.
Nhưng cũng không phải là không có tin tốt. Khối u của Trình Ngô Xuyên nằm ở vị trí khá phức tạp, rủi ro phẫu thuật quá cao và tỷ lệ thành công gần như bằng 0. Vì vậy Trình Ngô Xuyên không còn khả năng cứu chữa, chỉ có thể nằm đó chờ chết.
Bác sĩ nói Trình Ngô Xuyên chỉ sống được năm tháng, anh hi vọng Trình Ngô Xuyên đừng gặp phải chuyện gì giữa chừng, nhất định phải đợi được tới lúc anh về Đông Phụ.
Trước khi chết mẹ cũng nằm liệt trên giường, Trình Ngô Xuyên đã dùng cách đặc biệt của riêng mình để tiễn bà sang thế giới bên kia.
Anh vĩnh viễn không bao giờ quên được ánh mắt của mẹ mình trước khi chết.
Trình Ngô Xuyên không chỉ hủy hoại cả cuộc đời mẹ anh, mà còn tự tay bóp chết sự ngây thơ và thiện lương của anh.
Cho nên anh cũng phải dùng cách của mình, tự tay tiễn Trình Ngô Xuyên sang thế giới bên kia, không thì quả thật là có lỗi với “công ơn nuôi dưỡng” biết bao nhiêu năm của Trình Ngô Xuyên.
“Con là Tiểu Trình sao?”
Một tiếng gọi cắt đứt hồi ức của Trình Quý Hằng.
Anh lập tức hoàn hồn, nhìn về phía bên tay phải của mình.
Trên giường bệnh là một bà lão tóc bạc trắng.
Có lẽ là bởi sức khỏe không tốt nên vẻ mặt bà đầy mệt mỏi, nhưng trông bà lại vô cùng hiền lành, trong ánh mắt mang theo ý cười hiền hậu, cực kỳ giống Phật Quan Âm lòng đầy từ bi.
Trình Quý Hằng lại rơi vào hồi ức, anh nghĩ đến bà nội mình.
Sau khi mẹ mất, anh vẫn luôn sống cùng bà nội, cho tới khi bà qua đời anh mới đi du học— Lúc đó anh 15 tuổi.
Thực ra thì anh cũng không thích bà nội cho lắm, bà luôn cực kỳ bao dung, vị tha với đứa con trai thối nát đến tận xương tủy của mình, hơn nữa nếu không phải do bà giấu giếm thì lúc ấy mẹ anh cũng sẽ không cưới người nhà họ Trình.
Nói tóm lại chính là người nhà họ Trình chẳng có ai tốt đẹp cả.
Nhưng anh phải thừa nhận, chính nhờ có sự che chở của bà anh mới có thể bình an trưởng thành, không thì anh đã bị Bạch Lệ Thanh giết chết từ lâu rồi.
Vì vậy mặc dù anh không thích bà nội nhưng cũng không ghét bà ấy.
Có lẽ bà nội là người duy nhất mà anh nhung nhớ ngoại trừ mẹ của mình ra.
Đúng rồi, bà nội nửa chính nửa tà nhà anh cũng có khuôn mặt Quan Âm từ bi.
Có thể là do nhìn thấy bóng dáng bà nội mình thông qua bà của Đào Đào, Trình Quý Hằng chợt có cảm giác thân thiết tới khó hiểu.
Đây cũng là lần đầu tiên anh có cảm giác thân thiết với người lạ.
Thật ra ý định trước đó của anh là sẽ diễn vai một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt bà lão hoàn toàn xa lạ, dựa theo thiết lập nhân vật này, câu đầu tiên mà anh nói với bà đáng ra nên là: “Con chào bà ạ, con tên là Trình Quý Hằng ạ.”
Nhưng bởi chút cảm giác thân thiết này nên anh quyết định không lừa gạt bà nữa, anh gỡ bỏ lớp ngụy trang và sự vờ vịt của mình đi, để lộ bản thân một cách chân thật trước mặt bà nội của Đào Đào: “Vâng, con là Trình Quý Hằng.”
Lúc nói chuyện, anh nhìn thấy tên của bệnh nhân dán ở đầu giường: Chu Hàn Mai.
“Hôm qua Đào Tử đã nói với bà rằng hôm nay con sẽ tới.” Vẻ mặt và giọng điệu của Chu Hàn Mai vẫn thân thiết hiền hoà như vậy: “Không ngờ con lại tới sớm vậy.”
“Con cũng không ngờ bà lại dậy sớm vậy.” Lúc trước Trình Quý Hằng cũng nói chuyện với bà nội mình như vậy, thẳng như ruột ngựa, vô cùng tùy ý.
Sau đó anh đi về phía tủ đầu giường đặt túi lên trên tủ, vừa lấy hộp giữ nhiệt ra vừa nói: “Con mang cháo bát bảo cho bà.”
Lúc trước khi bà nội anh bị bệnh nằm viện ngày nào cũng đòi ăn cháo bát bảo, bệnh tiểu đường đã nặng còn đòi ăn cháo thêm đường, lý do thì cực kỳ ngang ngược: “Bà sắp chết rồi, không thể nếm chút ngọt ngào chắc?”
Lúc ấy câu trả lời của anh là: “Bà cứ yên tâm, Diêm vương sẽ không bắt bà lão như bà sớm vậy đâu.”
“Thế nên con không cho bà ăn chứ gì?”
“Con không cho bà ăn ngọt thôi.”
“Đợi bà chết rồi con sẽ hối hận đấy, hối hận không cho bà ăn ngọt trước khi lên bàn thờ ngắm gà khoả thân.”
“Con sẽ không hối hận.”
“Con sẽ nhớ bà thôi.”
“Không đâu.”
“Hừ, tốt nhất là nói được làm được, không thì bà khinh.”
“Con chắc chắn sẽ nói được làm được.”
Cuối cùng quả thật anh cũng nói được làm được, không hối hận cũng không nhớ bà, bởi vì anh không thể để bà lão vừa xảo quyệt vừa ngang ngược này khinh thường.
Khi mở hộp cơm giữ nhiệt ra, anh bất giác nói với bà của Đào Đào: “Con không thêm đường.”
Chu Hàn Mai cũng không cảm thấy thái độ của Trình Quý Hằng không tốt, bà có thể cảm giác được chàng thanh niên này quan tâm bà, anh chỉ nói chuyện hơi thẳng thắn mà thôi, cho nên vẻ mặt và ngữ điệu vẫn thân thiết hòa ái: “Bà không thể ăn ngọt, bà bị tiểu đường.”
Quả nhiên bà lão tốt đều là bà người ta.
Nhìn bà nội người ta hiểu chuyện biết bao.
Trình Quý Hằng khẽ thở dài, thành thật khen ngợi một câu: “Bà rất nghe lời, không tệ, tiếp tục duy trì.”
Chu Hàn Mai bị chọc cười, nhưng cũng thật sự vui vẻ, vui vẻ vì mình được khen ngợi.
Con người càng lớn tuổi càng giống như một đứa trẻ, họ càng khao khát được công nhận và khen ngợi.
“Đã nhiều năm rồi bà không ăn đường.” Trong giọng nói bà còn mang theo chút tự hào.
Trình Quý Hằng cũng bị chọc cười, lại khen một câu: “Giỏi quá.”
Anh vốn định đổ cháo trong hộp cơm giữ nhiệt vào trong chén nhỏ, nhưng tay không tiện, đang sầu não thì Chu Hàn Mai nói một câu: “Bà còn chưa tiêm, có thể tự làm, con ngồi xuống nghỉ ngơi đi. “
Nói xong bà vươn hai tay ra, nhận hộp cơm giữ nhiệt từ trong tay anh.
Trình Quý Hằng cũng không khách sáo, dù sao thì anh thật sự không làm được việc này, cho nên cũng không cố tranh giành. Sau đó anh khom lưng xuống, dùng tay phải cầm chiếc bàn gấp đang dựa vào tủ đầu giường đặt lên giường trống ở giữa phòng bệnh, mở bốn chân bàn ra rồi bày phía trước người bà của Đào Đào.
Bà cụ đặt chén đã đổ cháo lên bàn gấp, Trình Quý Hằng lấy đũa, thìa, bánh bao trong túi ra đặt ở trước mặt bà lão.
Trong khi bà đang ăn, anh ngồi trên chiếc giường trống.
Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, giọng nói của một cô gái bỗng truyền đến từ phía sau, trong giọng nói đầy vẻ kinh ngạc: “Anh là ai vậy?”
Trình Quý Hằng quay đầu lại, nhìn cô hộ lý trung niên vừa thức dậy kia bằng vẻ mặt thản nhiên, nói ngắn gọn: “Trình Quý Hằng.”
Cô hộ lý này có mái tóc xoăn ngắn màu đỏ nâu, dáng người to cao, khi nói chuyện giọng rất to: “Trình Quý Hằng là ai?”
Chu Hàn Mai mỉm cười giải thích: “Bạn của Đào Tử nhà tôi.”
Cô hộ lý lại mở to hai mắt, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng hóng chuyện: “Bạn trai à?”
Chu Hàn Mai lắc đầu: “Không phải, chỉ là bạn bình thường.”
Hộ lý: “Ồ ồ ồ.” Ba tiếng “ồ” này càng về sau càng cao giọng, sau đó lại chợt hạ xuống: “Haiz, tôi tưởng Đào Tử nhà bà không muốn yêu đương với bác sĩ Tô nữa chứ.”
Trình Quý Hằng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người với vẻ mặt không cảm xúc, khi nghe thấy ba từ “Bác sĩ Tô”, trong mắt anh lóe lên tia khinh thường.
Chu Hàn Mai cười bất đắc dĩ: “Đào Tử nhà tôi và bác sĩ Tô cũng là bạn bè bình thường thôi.”
Cô hộ lý vẫn lải nhải, nhưng giọng điệu lại như chém đinh chặt sắt: “Không thể nào, giữa bọn họ tuyệt đối không bình thường, ánh mắt nhìn nhau không đúng.”
Chu Hàn Mai cong khóe môi, nhưng là đang cười khổ, giọng nói cũng lộ ra vẻ vô cùng bất lực và chua xót: “Cô đừng nói bừa, Đào Tử nhà tôi và bác sĩ Tô thật sự chỉ là bạn bè bình thường.”
Tuy nói như vậy, nhưng hai đứa nhỏ có thích nhau hay không, bà thật sự không thấy được sao?
Bà chỉ là thấy quá rõ mà thôi.
Bà muốn gửi gắm Đào Tử cho Tô Yến, nhưng bà hiểu quá rõ mẹ của Tô Yến, bà ta vốn là thấy Đào Đào chướng mắt. Tính cách Đào Đào lại quá mềm mại, nếu thật sự đi theo Tô Yến thì chỉ sẽ bị người nhà bọn họ ức hiếp.
Cho nên Tô Yến tuyệt đối không phải người thích hợp.
Nói thẳng ra là vì điều kiện nhà bà không tốt, không xứng với Tô Yến.
Đúng lúc này, Trình Quý Hằng bỗng nhiên lên tiếng: “Đào Đào rất tốt.” Ánh mắt anh nhìn bà của Đào Đào đầy kiên quyết, giọng điệu chắc nịch, lại mang theo khinh thường: “Tô Yến cũng chỉ xứng làm bạn bè bình thường với cô ấy thôi.”
Chu Hàn Mai sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười, liên tục gật đầu: “Đúng, con nói không sai, Đào Tử nhà chúng ta rất tốt.” Bà giải thích thêm một câu: “Nhưng bác sĩ Tô cũng rất tốt, chỉ là hai đứa nó chỉ thích hợp làm bạn.”
Bà vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tô Yến mặc áo blouse trắng đi vào phòng bệnh.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Vừa rồi còn đang bàn tán về người ta, hiện tại nhân vật chính bỗng nhiên xuất hiện, người trong phòng không khỏi có chút xấu hổ—— ngoại trừ Trình Quý Hằng, anh còn nở nụ cười với Tô Yến, nụ cười vô cùng chân thành, trông có vẻ khá hòa ái thân thiện: “Chào bác sĩ Tô.”
Tô Yến không ngờ Trình Quý Hằng lại ở đây, vẻ mặt lập tức đen lại: “Sao cậu lại tới đây?”
Trình Quý Hằng: “Tôi đến chăm sóc bà nội. “
Anh chỉ nói “chăm sóc bà nội”, lại không nói bà nội của ai, nghe giống như là đang chăm bà nội của mình, hơn nữa lúc nói lời này giọng điệu của anh còn vô cùng hiển nhiên, giống như anh và Đào Tử mới là người một nhà vậy.
Cuối cùng, anh còn cười ha hả nói với Chu Hàn Mai: “Đúng không bà nội?”
Chu Hàn Mai gật đầu, giải thích với Tô Yến: “Đúng vậy, đúng là cậu ấy đến chăm sóc bà, không phải người ngoài. “
Trình Quý Hằng nhìn Tô Yến, trên mặt đầy vẻ ngây thơ vô tội, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo, một lần nữa nhắc lại: “Tôi không phải người ngoài.”
Nhưng anh là người ngoài—— Tô Yến đọc ra hàm ý này từ trong ánh mắt của anh, hai tay không tự chủ được mà siết chặt, cố kiềm chế ý muốn cho anh thêm một đấm nữa.
Trình Quý Hằng hoàn toàn không cho anh ta cơ hội phản kích: “Sắp phải kiểm tra phòng rồi nhỉ? Anh cứ làm việc đi, nơi này giao cho tôi là được.”
Lời này của anh có thể nói là khá chu đáo.
Được Trình Quý Hằng nhắc nhở, Chu Hàn Mai cũng nhớ ra việc kiểm tra phòng buổi sáng, bèn vội vàng thúc giục: “Vô Bệnh à, con mau đi đi, đừng để ý đến bà.”
Tô Yến nhíu chặt mày, trong lòng đột nhiên có cảm giác vô cùng bất lực.
Anh ta thực sự trở thành người ngoài.
Tên Trình Quý Hằng này lắm mưu nhiều kế, lại giỏi ngụy trang, rất dễ lấy được lòng tin của người khác, nói hai ba câu là có thể đuổi anh ta đi.
Anh ta rất muốn chọc thủng lớp ngụy trang của anh, nhưng lại không làm gì được anh.
Hít sâu một hơi, Tô Yến bất đắc dĩ nói với Chu Hàn Mai: “Kiểm tra phòng xong con lại đến thăm bà.” Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Thật ra một lát nữa mới đến giờ kiểm tra phòng, nhưng anh ta thật sự không muốn nhìn Trình Quý Hằng thêm chút nào nữa, mắt không thấy, tâm không phiền.
Tô Yến rời đi tựa như một cơn gió, thổi đi ồn ào náo nhiệt trong phòng bệnh.
Cô hộ lý cuối cùng cũng đã chịu dậy. Tuy rằng bà dậy muộn, nhưng tuyệt đối là một hộ lý đầy trách nhiệm, sau khi dậy việc đầu tiên chính là đi thay túi nước tiểu cho ông cụ bị liệt nằm trên giường kia, sau đó tay chân nhanh nhẹn lật người ông, lau người cho ông.
Sau khi làm xong loạt công việc này bà mới đi rửa mặt, sau đó cầm ấm đun nước đặt bên tường, vào phòng tắm để lấy nước.
Góc tường còn sót lại một cái ấm đun nước, chất liệu thép không gỉ, trên nắp ấm dán một sticker quả đào màu hồng, trên thân ấm dùng bút sơn màu đen viết mấy chữ “0736 Chu Hàn Mai”, chữ viết ngay ngắn đẹp mắt, vừa nhìn là biết là ai viết.
Bà của Đào Đào đã ăn sáng xong, Trình Quý Hằng vốn muốn rót cho bà một ly nước, nhưng sau khi cầm ấm đun nước lên mới phát hiện bên trong trống rỗng, vì thế nói với bà lão: “Con đi lấy chút nước.” Sau đó xách ấm đun nước rời khỏi phòng bệnh.
Phòng 0736 nằm ở phía đông của tầng này, nhưng phòng nước ở phía tây.
Trình Quý Hằng xách ấm đun nước đi qua cả tầng mới tìm được phòng nước ở đâu.
Phòng nước không lớn, bên trong cũng chỉ có một máy lọc nước.
Lúc này không có nhiều người tới lấy nước nóng, chỉ có cô hộ lý kia xếp hàng trước Trình Quý Hằng.
Lúc anh đi vào phòng nước, cô hộ lý vừa lấy nước xong đang chuẩn bị trở về, trước khi đi bà còn tốt bụng nhắc nhở Trình Quý Hằng một câu: “Hiện tại bên trong không còn nước nóng, cậu chờ đèn báo kia chuyển sang màu xanh lá rồi hẵng lấy.”
Bây giờ đèn vẫn còn màu đỏ, Trình Quý Hằng đành phải chờ, nhưng đèn xanh còn chưa sáng thì Tô Yến tới.
Trong tay Tô Yến cầm một ly nước màu lam đậm.
Sau khi nhìn thấy Trình Quý Hằng, sắc mặt của anh ta lập tức đen lại, vốn định trực tiếp xoay người rời đi, kết quả suýt chút nữa đụng phải một cô gái đang vào trong phòng nước.
Trông cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, môi đỏ tóc đen, dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi trắng cùng quần short màu xám đậm trông vô cùng gợi cảm quyến rũ.
Sau khi nhìn thấy Tô Yến, ánh mắt của cô ta lập tức sáng lên, nói với vẻ kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây? Em đã tìm anh một lúc lâu rồi.”
Tô Yến hơi nhíu mày: “Có việc gì à?”
“Đương nhiên có, không có việc gì thì em tìm anh làm gì.” Cô gái mở ba lô ra, lấy hai tấm vé xem phim từ bên trong ra, không nói không rằng nhét vào túi trái áo blouse trắng trên người Tô Yến: “Mời anh xem phim, bộ “Nguồn gốc cuối cùng” mới ra, buổi chiếu lúc bốn giờ chiều chủ nhật này, rạp chiếu phim Vạn Đạt, không gặp không về.”
Giọng điệu của cô gái kiên quyết, căn bản không cho Tô Yến cơ hội từ chối, sau khi nói xong thì xoay người rời đi.
Tô Yến mệt mỏi lại bất đắc dĩ, lấy hai tấm vé xem phim trong túi kia ra, thở dài một hơi.
Đèn led từ đỏ chuyển sang xanh, Trình Quý Hằng đặt ấm đun nước dưới vòi nước, đồng thời cười nói: “Đại công chúa?”
Tô Yến xoay người, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm anh.
Trình Quý Hằng cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía anh ta lộ ra vẻ khinh thường: “Anh muốn đến Viện Y học Đông Phụ, nhưng Đào Tử không giúp được anh, suy cho cùng, anh vẫn ghét bỏ gia cảnh của cô ấy không tốt.”
Tô Yến nhìn thẳng vào mắt Trình Quý Hằng, gằn từng chữ nói: “Tôi chưa từng ghét bỏ cô ấy. “
Trình Quý Hằng: “Nhưng mẹ anh ghét bỏ cô ấy, mà anh cũng không cự tuyệt được cành ô liu mà đại công chúa ném tới. “
Lời nói của anh từng chữ như dao, đâm thẳng vào nội tâm Tô Yến.
Vẻ mặt kiên định của Tô Yến lần thứ hai xuất hiện vết nứt.
Trình Quý Hằng giống như ma quỷ có thể nhìn thấu lòng người, lần nào cũng có thể nhìn thấu đáy lòng anh ta không chút lưu tình.
Anh ta lại một lần nữa cảm nhận được sự đáng sợ của Trình Quý Hằng.
Sự bình tĩnh và tự chủ của Tô Yến hoàn toàn bị đánh bại, đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt tái nhợt. Trình Quý Hằng rất thưởng thức màn trình diễn của anh ta lúc này, bởi vì thứ anh thích nhìn nhất là khoảnh khắc đối thủ sụp đổ.
Anh còn thích dày vò đối thủ, vì vậy anh hiếm khi giết kẻ thù chỉ bằng một nhát dao, mà sẽ cắm con dao trong tay mình vào tim kẻ thù từng chút một.
Cho nên anh đương nhiên không thể để Tô Yến đi như vậy. Anh lại thản nhiên nói: “Anh muốn mượn quyền của viện trưởng để đến Viện Y học Đông Phụ, anh còn muốn tiếp tục được hưởng thụ tình yêu và sự ngưỡng mộ của Đào Tử dành cho anh, còn có chuyện tốt như vậy sao? Tô Yến, anh thật hèn hạ.”
Hơi thở của Tô Yến bắt đầu trở nên gấp gáp, tâm lý vững vàng và khả năng kiềm chế của bác sĩ sụp đổ trong nháy mắt, anh ta trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng, nghiến răng hỏi: “Cậu có tư cách gì mà nói tôi là hèn hạ?”
Trình Quý Hằng không đồng ý: “Tôi quả thực không phải người tốt lành gì, nhưng tôi thừa nhận tôi không phải là người tốt, còn anh thì sao? Anh có dám thừa nhận không?”
Tô Yến không biết nên trả lời như thế nào, lông mày nhíu chặt lại.
Trình Quý Hằng thay anh ta trả lời: “Anh không dám. Cho nên tôi xấu xa công khai, còn anh thì phải ngấm ngầm trong bóng tối, so sánh như vậy, tôi thẳng thắn hơn nhiều so với anh.” Còn có nửa câu sau, anh còn chưa nói hết——
Quả Đào ngốc kia đúng là mắt mù mới coi trọng anh.
Nhưng tôi chắc chắn sẽ giúp cô ấy chữa khỏi căn bệnh này.
Lấy nước xong, anh ung dung tắt vòi nước, đậy nắp bình, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào quả đào hoạt hình dán bên trên.
Cuối cùng, anh gật đầu với Tô Yến, khiêm tốn cười: “Tôi đi trước.”
Cửa sổ phòng nước trong suốt, anh đứng ở dưới ánh mặt trời, thân hình cao ráo thon dài, ngũ quan tuấn tú sáng sủa, làn da trắng lạnh, áo thun màu trắng không nhiễm một hạt bụi trông sạch sẽ đến cực điểm, giống như thiên thần giáng thế.
Một giây trước anh còn là một ma quỷ tàn khốc lạnh lùng, giây tiếp theo lại biến thành thiên thần bình dị gần gũi.
Tô Yến hoàn toàn bị anh đánh bại, ánh mắt nhìn về phía trước đã toát ra vẻ cầu khẩn: “Cậu buông tha cô ấy được không?”
Con người Trình Quý Hằng mạnh mẽ lại đáng sợ, Đào Tử căn bản không phải là đối thủ của anh.
Anh sẽ bất tri bất giác nuốt chửng Đào Tử, mà Đào Tử hoàn toàn không phát hiện ra.
Bây giờ Tô Yến không trông mong điều gì, chỉ mong anh có thể buông tha cho Đào Tử.
Ánh mắt Trình Quý Hằng lãnh đạm, không hề động đậy: “Anh thấy mình có tư cách nói với tôi những lời này sao?”
Quả Đào này là người của anh, chuyện giữa hai người bọn họ không cần người khác khoa tay múa chân.
Cuối cùng, anh lạnh lùng cảnh cáo Tô Yến: “Sau này tránh xa cô ấy ra.”
Vài phút sau anh trở lại phòng bệnh, bà nội của Đào Đào đã ngủ say rồi.
Hộ lý đang massage cho ông lão.
Anh rót cho bà cụ một cốc nước nóng và để nguội trên bàn cạnh giường, sau đó anh lấy điện thoại di động ra và đặt hai vé xem phim cho hai người vào chiều chủ nhật.
Khoảng bảy giờ tối, anh rời bệnh viện để đón Quả Đào ngốc tan làm.
—
*Tác giả có điều muốn nói:
Người đàn ông chó này sắp giành được tình yêu [đầu chó.jpg]