Đúng ba giờ chiều sẽ bắt đầu thi đấu, trường mầm non yêu cầu các gia đình tham gia thi phải đến hiện trường trước một giờ rưỡi chiều, bởi vì phải trang điểm để lên sân khấu.
Đào Đào và Trình Quý Hằng ăn cơm trưa xong rồi dắt bé con rời khỏi nhà, lúc đó vẫn chưa đến một giờ.
Giáo viên chủ nhiệm đã thông báo trước, khi hai cha con biểu diễn trên sân khấu sẽ có ống kính quay người mẹ, đến lúc đó mẹ sẽ ngồi trong phòng phỏng vấn, xem trực tiếp thông qua tivi LCD treo tường, đồng thời máy quay phim sẽ ghi lại biểu cảm và phản ứng của người mẹ khi xem tiết mục. Khi màn biểu diễn kết thúc, cũng sẽ có MC chuyên môn đến phỏng vấn cảm nhận và đánh giá của người mẹ về biểu hiện của chồng và con mình trên sân khấu.
Từ lúc Đào Đào biết được mình phải xuất hiện trong ống kính và được phỏng vấn thì đã cảm thấy không thoải mái, không phải vì cô ngại xuất hiện trước ống kính, cũng không phải vì ngại được phỏng vấn, mà là… kỹ năng diễn xuất của cô thực sự không tốt tới vậy. Cô chỉ biết thể hiện ra biểu cảm và cảm xúc lúng khi hai cha con đang hát hò trên sân khấu, nhưng vẫn phải tiến hành phát trực tiếp, nhiều khán giả xem như vậy, cô cũng không thể thể hiện sự không yêu mến gì của mình đối với hai cha con được.
Khó quá, thật sự quá khó, mấy ngày nay nghe hai người họ luyện hát ở nhà, cô gần như sắp điên luôn rồi.
Chọn bài hát gì không chọn, cứ nhất định phải chọn mấy bài nhạc punk rock, lý do mà hai cha con đưa ra là để khuấy động không khí ở hiện trường, từ đó lấy được điểm số cao hơn.
Nhưng mà kiểu hát chẳng tìm thấy ngũ âm của cả hai người họ, cộng thêm ca khúc rock, đích thực là tăng gấp đôi lực sát thương, hai người cộng lại chính là tăng gấp bốn lực sát thương, so với hai người họ thì Lục Chỉ Cầm Ma còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Càng đáng sợ hơn là Trình Quý Hằng còn mời cả người đánh guitar, bảo là để tạo hiệu ứng sân khấu, nhưng trong lòng Đào Đào biết rõ tên này chỉ là để mua vui thôi! Con gái của anh cũng vậy!
Cặp cha con này quả là chơi không biết mệt!
Chỉ là tội nghiệp cho người đánh guitar. Nửa tháng đổi ba người đánh guitar, cả ba người đều đáng thương, nhưng chỉ cần một trong hai người họ tìm được âm điệu thì những người đánh guitar ấy sẽ không lần lượt từ chức như vậy…
Đào Đào chỉ cần nghĩ đến khán giả ở hiện trường cuộc thi ngày hôm đó liền cảm thấy tội lỗi, tự trách, đau lòng, những người đó không làm sai gì cả mà lại phải chịu sự trừng phạt như vây.
Đau lòng nhất có lẽ là anh em tốt của chồng cô, lão Quý.
Gia đình tham gia thi đấu có thể mời người thân và bạn bè đến hiện trường xem, gia đình cô đã mời vợ chồng Quý Sơ Bạch.
Quý Sơ Bạch rất hiểu Trình Quý Hằng, cho nên có nói gì cũng không tình nguyện đi, nhưng vợ anh ta Trần Tri Dư lại có tính tò mò, cứ muốn đi xem rốt cuộc khó nghe đến cỡ nào, vì thế đã đập bàn đòi đi. Quý Sơ Bạch trứng không chọi được đá, đành cắn răng cùng vợ đi làm khán giả hiện trường trực tiếp.
Mối quan hệ giữa Đào Đào và Trần Tri Dư rất tốt, lần trước hai người cùng đi dạo phố, Trần Tri Dư không cẩn thận lỡ lời nói với cô, cô mới biết Quý Sơ Bạch còn đặc biệt mua hai cặp nút bịt tai chống ồn trên mạng…
Nhưng cô chẳng buồn chút nào, ngược lại còn biểu hiện sự đồng cảm, đồng cảm vô cùng, nếu không phải vì xuất hiện trong ống kính, cô nhất định sẽ mua nút bịt tai.
Cô còn chân thành khuyên nhủ Trần Tri Dư, đến lúc đó nhất định phải nghe lời khuyên của lão Quý, đeo bịt tai lên.
Nhưng con người luôn có tâm lý phản nghịch, người khác càng nói là khó nghe, Trần Tri Dư càng muốn nghe.
Người phụ nữ quyến rũ với đôi môi đỏ và mái tóc đen này, sự quyến rũ trên cơ thể không chỉ là sức quyến rũ mê người từ đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ, mà còn có hơi thở phản nghịch và sự kiêu ngạo khác hoàn toàn với phong cách trí thức trưởng thành.
Khi được Đào Đào khuyên đeo nút bịt tai, cô ấy khó mà tin được: “Không đến mức phải đeo nút bịt tai chứ.”
Đào Đào ăn ngay nói thật: “Tốt cho cậu thôi.” Ngừng một lúc, cô nghĩ đến một cách miêu tả đặc biệt phù hợp: “Cậu còn nhớ cây cỏ ma thuật Mandrake trong Harry Potter không?”
Trần Tri Dư gật đầu
Đào Đào: “Gần như là lực sát thương kiểu đó.”
Trần Tri Dư: “…”
Đỉnh quá!
Càng muốn nghe hơn rồi!
Thời gian nửa tháng vội vã trôi qua, cho dù Đào Đào có không tình nguyện đi chăng nữa thì cũng phải cùng hai cha con bọn họ đi tham gia thi đấu. Hết cách rồi, ai bảo họ là gia đình yêu thương nhau cơ chứ.
Bởi vì phải xuất hiện trước ống kính, cô đặc biệt ăn vận một phen, nhưng không trang điểm, cũng không mang giày cao gót, chỉ mặc một chiếc váy xinh đẹp thôi, mang thêm túi xách, cũng đi đến tiệm tạo kiểu tóc.
Đến khi rời khỏi nhà, cô mới phát hiện hai cha con ngoại trừ đeo cây guitar trên lưng thì trong tay còn cầm thêm chiếc túi màu đen ngầu đến lóa mắt giống hệt nhau, khoảnh khắc đó sự bất bình trong lòng cô lên đến cực điểm: “Hai người mua túi mà không rủ em à?”
Trình Quý Hằng ngay lập tức giải thích với vợ: “Túi này không phải mua, lúc hai cha con anh mua trang phục biểu diễn được tặng đấy.”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Đúng vậy! Là được tặng đó! Mẹ không cần phải mua trang phục biểu diễn nên mới không có đó.”
Đào Đào càng ngạc nhiên hơn: “Hai người còn mua cả trang phục biểu diễn luôn à?”
Hai cha con đồng thời gật đầu.
Đào Đào: “Sao lại không cho mẹ xem thử?”
Bánh Sữa Nhỏ: “Bởi vì chúng con phải giữ bí mật, ba đã nói rồi, đây là bí mật sân khấu.”
Đào Đào: “…”
Dựa vào trình độ của hai người, căn bản không cần chuẩn bị bí mật sân khấu gì cả, chỉ cần một cái miệng thôi có thể khiến khán giả bùng nổ.
Cô thở dài một hơi, lấy mũ, kính đen và khẩu trang từ trong túi ra, lần lượt đeo lên mặt, che kín mặt mình lại. Tuy rằng khi xuất hiện trong ống kính không thể đeo khẩu trang, kính đen và mũ được, nhưng trước và sau khi ghi hình, vẫn nên đeo lên… nhất là sau khi ghi hình.
Điều duy nhất cô có thể an ủi bản thân là: người xem kênh thiếu nhi có lẽ không nhiều, người xem trực tiếp có lẽ còn ít hơn.
Tuy nhiên “trang bị đầy đủ” của cô lại khiến hai cha con bất mãn.
Trình Quý Hằng bộc lộ sự bất mãn của mình trước, nhìn cô đầy oán giận, khó khăn nói: “Tại sao em lại đeo khẩu trang? Chê bọn anh làm em mất mặt à?”
Đào Đào: “…”
Kẻ làm màu đã bật nút online.
Bánh Sữa Nhỏ cũng dẩu cái miệng nhỏ lên: “Mẹ không được như vậy, con và ba sẽ buồn đó!”
Đào Đào: “…”
Kẻ làm màu nhỏ đã bật nút online.
Hai kẻ làm màu đồng thời online cảnh cáo, thật sự khó mà phớt lờ, nhưng Đào Đào vẫn muốn đấu tranh lần cuối, cố ý bình tĩnh nói: “Bên ngoài quá nóng, em chống nắng thôi mà.”
Trình Quý Hằng: “Chúng ta lái xe đi.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Không cần phải đi dưới nắng, mẹ ơi mẹ sẽ không bị ông mặt trời chiếu nắng vào đâu ạ.”
Đào Đào: “…”
Được, hai người thắng, tôi thua rồi.
Vì để tránh phát sinh tình huống làm mình làm mẩy, cô đã bị khuất phục rồi.
Cô thở dài một hơi, không còn gì để luyến tiếc mà cởi bỏ mũ, khẩu trang và kính đen của mình xuống.
Vậy đi, vò đã mẻ thì cho sứt luôn.
Trường quay nơi ghi hình cuộc thi nằm trên tầng bảy của đài truyền hình, khi các cặp cha con trang điểm thay trang phục thì mẹ có thể đợi ở phòng nghỉ bên cạnh.
Trong phòng nghỉ, Đào Đào gặp được Tô Nhan vả cả con gái Bạch Thất Thất của cô ấy cùng Bạch Tinh Phạm.
Trong phòng nghỉ có rất nhiều bàn kính tròn, trên mỗi bàn đều đặt một đĩa điểm tâm và một đĩa trái cây, bên cạnh còn để bốn cái ghế.
Bởi vì đến khá sớm, vì vậy bàn của Tô Nhan và Thất Thất chỉ có hai người họ. Đào Đào nhìn thấy hai mẹ con thì nhanh chóng vẫy tay với họ, đồng thời đi về phía hai người.
Tô Nhan cũng tươi cười vẫy tay với cô.
Đào Đào vừa mới ngồi xuống, liền nghe được Tô Nhan nhỏ giọng hỏi: “Mấy tháng rồi?”
Đào Đào ngạc nhiên, trợn mắt nhìn cô ấy chằm chằm, nhỏ giọng đáp: “Sao chị nhìn ra vậy? Chồng em còn chẳng nhìn ra được.”
Tô Nhan: “Dáng đi không giống trước, khí sắc cũng không giống trước.” Cụ thể điểm nào không giống cô ấy cũng nói không ra, nhưng người đã làm mẹ vừa nhìn là có thể nhìn ra được.
Đào Đào đặt tay lên bụng dưới, nở nụ cười đáp: “Chưa được hai tháng.” Sau đó, cô nghiêng người về phía Tô Nhan, nói nhỏ: “Nửa tháng trước em đã biết rồi, vẫn chưa nói cho chồng biết, chuẩn bị cho anh ấy một bất ngờ vào ngày của cha.”
Tô Nhan ngạc nhiên không thôi: “Em gan to thật đấy, cũng giữ được bình tĩnh ghê nha!”
Đào Đào: “Chú ý một chút là được rồi.” Nửa tháng này, cô vẫn luôn không dám chung chăn gối với anh, lý do cũng rất cố định: Học tập rất mệt, không muốn làm.
Tô Nhan: “Lần này muốn bé trai hay là bé gái?”
Đào Đào: “Hôm đó em cố ý hỏi chồng em vấn đề này, anh ấy nói muốn bé trai, bởi vì không muốn phải gả con gái thêm một lần nữa.”
Tô Nhan cười, đáp: “Đàn ông đều như vậy, lúc chị mang thai lần hai, chồng chị cũng nói như vậy đấy.”
Đào Đào thở dài: “Nhưng em thấy anh ấy phải thất vọng rồi, em có dự cảm lần này vẫn là bé gái.”
Tô Nhan: “Bé gái rất tốt mà, nghe lời lại hiểu chuyện, nhìn Bánh Sữa Nhỏ nhà em ngoan như vậy, Thập Ngũ nhà chị thì nghịch ngợm thôi rồi.”
Đào Đào: “Em cảm thấy Thập Ngũ rất nghe lời mà.”
Tô Nhan: “Nhóc chỉ có ở nhà em mới nghe lời như vậy thôi.”
Đào Đào không nhịn được bật cười.
Tô Nhan ngồi đối diện với cửa phòng nghỉ, đang nói chuyện thì có một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, thân hình cao ráo, đôi mắt quyến rũ và đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen nhánh dài và dày buông xõa trên vai. Cô ấy mặc một chiếc váy đen, lúc bước đi chiếc váy bồng bềnh, toát lên vẻ đẹp quyến rũ tựa phong cách Hồng Kông.
Tô Nhan tươi cười nhìn về phía cánh cửa vẫy vẫy tay, đồng thời nói với Đào Đào: “Tri Dữ đến rồi.”
Đào Đào nhanh chóng quay người, cô tươi cười vẫy tay với Trần Tri Dư.
Trần Tri Dư bước nhanh về phía hai người họ.
Đợi cô ấy ngồi xuống xong, Đào Đào mới hỏi: “Lão Quý nhà cậu đâu?”
Trần Tri Dư: “Đứng ở cửa đó.”
Đào Đào: “Tại sao không vào đây?”
Trần Tri Dư: “Anh ấy vừa nhìn thấy ở đây toàn là phụ nữ và trẻ con nên tự động đi ra ngoài rồi.”
Đào Đào và Tô Nhan đều bị chọc cười.
Trần Tri Dư hỏi ngược lại hai người: “Vậy đằng ấy của hai người đâu?”
Đào Đào: “Đi trang điểm rồi.”
Tô Nhan: “Hai vợ chồng em nên cảm nhận trước đi, qua mấy năm nữa cũng phải lên sân khấu đó.”
Nghĩ đến con trai mình, nụ cười của Trần Tri Dư thêm phần trìu mến và dịu dàng: “Vậy thì phải đợi hai ba năm nữa, bây giờ vẫn chưa được một tuổi cơ mà.”
Đào Đào: “Cũng sắp một tuổi rồi nhỉ?”
Trần Tri Dư gật đầu: “Tháng sau là được một tuổi.”
Tô Nhan: “Suy nghĩ đến việc mang thai lần hai chưa?”
Trần Tri Dư: “Chưa, đợi bé con lớn một chút rồi tính.” Nói đến đây, cô ấy nghĩ đến gì đó, nhìn Đào Đào, hỏi: “Hai người định có thêm bé nữa à?”
Đào Đào cười cười sờ bụng của mình: “Đã có rồi đó.”
Mắt Trần Tri Dư lóe lên, đôi mắt phát sáng: “Đã có rồi sao?”
Đào Đào: “…”
Sao mà tớ cảm thấy cậu còn kích động hơn cả tớ vậy?
Tô Nhan mím môi cười, khá hiểu tâm trạng của Trần Tri Dư.
Lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà của Đào Đào chợt rung lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn Wechat Trình Quý Hằng gửi đến cho cô.
Ông chồng làm màu của tôi: [Hai cha con trang điểm xong rồi, em có muốn đến xem thử không?]
Đào Đào vừa giận vừa cười: [Không phải bí mật sân khấu sao?]
Ông chồng làm màu của tôi: [Em là người mà cha con anh yêu thương nhất, nên có thể cho em xem trước.]
Đào Đào đành cười bất lực, cũng có chút tò mò rốt cuộc hai cha con này đã chuẩn bị tạo hình như thế nào, thế là quyết định đi xem thử.
Chào hỏi Tô Nhan và Trần Tri Dư xong, cô liền rời khỏi phòng nghỉ.
Đào Đào vừa mới rời đi, Trần Tri Dư không thể chờ được liền hỏi Tô Nhan: “Hai người họ muốn bé trai hay là bé gái vậy?”
Tô Nhan: “Đào Tử dự cảm đây là bé gái.”
Trần Tri Dư bộc lộ từ tận đáy lòng: “Vậy thì quá tốt rồi!”
Tô Nhan: “Chúc mừng.”
Trần Tri Dư: “Cùng chung vui, sau này là người một nhà rồi.”
Phòng trang điểm ở bên cạnh phòng nghỉ, Đào Đào vừa bước vào phòng hóa trang đã nhìn thấy cặp cha con nhà họ.
Áo ba lỗ đen, quần jean, bốt đinh, trang điểm mắt khói, còn có cả bộ tóc giả màu cafe rất cháy, trước ngực treo một cây guitar, có thể nói là hoang dã đến cực điểm.
Một lớn một nhỏ, ngũ quan y hệt nhau, cách ăn mặc trang điểm y hệt nhau, hơi thở nổi loạn y hệt nhau.
Lại tạo hình giống nhau, lại mất mặt lần nữa.
Khoảnh khắc ấy, Đào Đào chỉ ước gì đào một cái hố ngay đấy, vùi đầu mình xuống.
Còn phải phát trực tiếp, như thế này thì phải làm sao đây…
—
*Tác giả có lời muốn nói:
Trình chó: “Chỉ cần chúng ta không ngại, thì người ngại sẽ là người khác.”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Đúng ạ!”
Đào Đào: “…” Cứu mạng.