Thời gian bốn năm đủ để làm hao mòn hết tình cảm của cô đối với anh, cô không còn yêu anh nữa, cũng không hề oán hận anh, cho nên việc năm đó anh từng trở về hay không đã không còn quan trọng đối với cô.
Nhưng bây giờ, cô thật sự rất muốn biết vì sao anh lại về trễ hai tháng? Vì sao phải để một địa chỉ giả lại cho cô?
Trình Quý Hằng không trả lời câu hỏi của cô, không phải không muốn trả lời, mà là không dám trả lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc đó anh không hề sợ hãi, tự tin cho rằng cô vĩnh viễn sẽ không rời khỏi mình, cũng không ý thức được mình yêu cô bao nhiêu, cho nên chưa bao giờ đặt cô ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.
Rõ ràng anh có thể đón cô về trong thời hạn hai tháng, nhưng lại càng muốn giải quyết xong mọi chuyện ở Đông Phụ rồi mới đi đón cô.
Cô coi anh là duy nhất trong sinh mệnh này, anh lại đặt cô ở một vị trí không quan trọng, cho đến khi cô biến mất, anh mới nhận ra Quả Đào này quan trọng với anh đến nhường nào.
Chính tay anh đã đánh mất cô.
Bốn năm nay, mỗi ngày anh đều sống trong hối hận và tự trách, nhưng cho dù anh có đau khổ như thế nào cũng không thể bù đắp lại sai lầm mà mình đã gây ra.
Hơn nữa, những đau khổ mà anh phải chịu đựng không bằng một phần ngàn những gì cô phải chịu.
Đào Đào lại bị sự im lặng của anh chọc giận, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được cảm xúc, vành mắt nóng lên, không kiềm được cơn tức giận mà mở miệng, ép anh trả lời câu hỏi: “Nói chuyện đi! Vì sao lại về muộn?”
Trình Quý Hằng cau mày, muốn nói lại thôi, hai tay buông xuống hai bên người siết chặt rồi lại nới lỏng, nới lỏng rồi lại siết chặt, cuối cùng lại chỉ có thể nói với cô một câu: “Anh xin lỗi.”
Tầm nhìn của Đào Đào mờ dần.
Đây không phải đáp án cô muốn, cô đã nghe anh nói xin lỗi vô số lần, nhưng cô không cần anh xin lỗi, không cần một chút nào.
Cô chỉ muốn biết tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Trong khoảnh khắc đó, sự oán hận đã sớm bị mài mòn hết kia lại đột nhiên bùng cháy.
Cô giơ tay lên lau nước mắt, ánh mắt kiên quyết nhìn anh, gằn từng chữ: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh, cũng sẽ không tha thứ cho anh, cả đời này sẽ không tha thứ cho anh!”
Trình Quý Hằng cảm nhận được oán hận và phẫn nộ của cô, nhưng lại bất lực.
Anh không thể nói cho cô biết sự thật, không thể thừa nhận trước đây mình tự tin đến mức nào, ít nhất là không thể chính miệng thừa nhận, nếu không cô sẽ càng không tha thứ cho anh.
Anh im lặng mở tủ giày, lấy một đôi dép lê màu đỏ từ bên trong ra đặt bên chân cô.
Trên mặt dép lê có in hình chuột Mickey.
Lúc ở Vân Sơn, cô từng mua cho anh một đôi dép màu đen in hình chuột Mickey, lần đầu tiên anh nhìn thấy đôi dép này quả thực cảm thấy vô cùng ghét bỏ, cảm thấy đôi dép này vừa xấu vừa trẻ con.
Nhưng sau khi anh trở lại Đông Phụ mới phát hiện vậy mà mình lại vô cùng thích đôi dép lê kia.
Dép có nghĩa là nhà, là một phần khói lửa nhân gian cô mang đến cho anh.
Cho nên anh lại mua một đôi giống như vậy, đồng thời còn mua một đôi dép nữ cùng kiểu dáng.
Vốn dĩ mua cho cô đôi dép màu đỏ, là bởi vì đôi dép cô đi ở Vân Sơn cũng là màu đỏ.
Nhưng sau khi mua về, đôi dép này vẫn được để trong tủ giày, để suốt bốn năm, cho đến hôm nay anh mới có cơ hội lấy ra cho cô đi.
Trong tủ còn có một đôi dép trẻ em, màu hồng nhạt, trên dép in hình Heo Peppa.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi dép màu đỏ kia, vành mắt Đào Đào lại ướt.
Anh nhớ rõ từng chi tiết trong quá khứ, cho dù chỉ là một đôi dép lê.
Cô hoàn toàn không thể thuyết phục chính mình rằng anh không yêu cô.
Trình Quý Hằng luôn đáng ghét như vậy.
Lúc này ngoài cửa phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân, nghe âm thanh chắc là tài xế và dì chuyển thùng đồ tới, Đào Đào vội vàng lau nước mắt, đồng thời quay người ngồi xổm xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi ra mở băng dính niêm phong ở trên miệng thùng.
Chỉ chốc lát sau, tài xế và dì đã chuyển hai cái thùng vào phòng thay đồ, sau khi đặt thùng xuống thì hai người lập tức rời đi, đi chuyển mấy cái thùng còn lại.
Trước khi đi, dì hỏi Trình Quý Hằng một câu: “Trưa nay có đưa đứa nhỏ về ăn cơm không?”
“Không về.” Trình Quý Hằng lên kế hoạch buổi chiều dẫn mẹ con cô đi dạo phố: “Buổi tối sẽ về.”
Đào Đào đang lấy quần áo từ trong thùng ra bỗng nhiên nói: “Về đi, đừng có hôm nào cũng dẫn con gái đi ăn ở bên ngoài.” Cô lại bổ sung nói: “Vừa chuyển nhà con bé sẽ không quen, cố gắng để con bé ở nhà ăn cơm.”
Trình Quý Hằng không cần nghĩ ngợi: “Được.” Sau đó nói với dì: “Sau này đều nghe lời bà chủ, con cũng nghe lời cô ấy.”
Dì cười trả lời: “Được.” Sau đó hỏi Đào Đào: “Bà chủ, buổi trưa muốn ăn gì?”
Tiếng “bà chủ” này làm mặt Đào Đào đỏ bừng, nói năng lộn xộn: “Cái gì, cái gì cũng được.”
Dì có kinh nghiệm làm việc phong phú, rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lần này thu hẹp phạm vi câu hỏi: “Ăn cơm xào rau? Hay là ăn sủi cảo?”
Thật ra Đào Đào muốn chọn sủi cảo, bởi vì đây là bữa cơm đầu tiên sau khi hai mẹ con cô chuyển tới đây, cần phải ăn một bữa sủi cảo tượng trưng cho cả nhà đoàn viên. Nhưng cô lại cảm thấy ăn sủi cảo quá phiền phức, hơn nữa thời gian cũng quá gấp gáp— cô và Trình Quý Hằng thu dọn đồ đạc xong sẽ đi đón Bánh Sữa Nhỏ, một mình dì nhất định sẽ rất bận rộn.
Suy nghĩ một lúc, cô trả lời: “Buổi trưa ăn cơm xào rau đi, buổi tối lại ăn sủi cảo.” Buổi chiều không có việc gì, cô có thể giúp đỡ dì cùng làm sủi cảo.
Dì gật đầu: “Được.”
Đợi đến gần mười một giờ rưỡi, Đào Đào và Trình Quý Hằng cùng đi đón Bánh Sữa Nhỏ tan học.
Sau khi đón con thì lái xe về nhà.
Trên đường về nhà, Bánh Sữa Nhỏ vừa tò mò vừa tràn ngập chờ mong hỏi mẹ: “Bây giờ chúng ta đang về nhà ba ạ?”
Đào Đào dịu dàng trả lời: “Đúng rồi, không phải sáng nay mẹ đã nói với con sao? Sau này chúng ta sẽ ở cùng với ba.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Chúng ta sẽ luôn sống cùng với ba ạ?”
“Đương nhiên rồi.” Lần này là Trình Quý Hằng trả lời câu hỏi, anh ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu nhìn con gái: “Sau này cả nhà chúng ta không bao giờ tách ra nữa, ba và mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Bánh Sữa Nhỏ siêu hạnh phúc, lập tức giơ bàn tay nhỏ lên, làm hình chiếc kéo: “Yeah!”
Trình Quý Hằng dịu dàng mỉm cười, nhưng vẫn sửa lại câu nói của con gái: “Bây giờ chúng ta không chỉ trở về nhà của ba, mà cũng là nhà của con và mẹ, là nhà của chúng ta.”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Vâng ạ!” Cô bé còn nghiêm túc nói như người lớn: “Bởi vì mẹ là vợ của ba, con là cục cưng nhỏ của ba mẹ, cho nên chúng ta là người một nhà!”
Đào Đào vừa tức vừa buồn cười, gõ nhẹ lên đầu cô bé: “Con biết nhiều nhỉ!”
Trình Quý Hằng kiên quyết hùa theo con gái mình: “Đúng! Con nói rất hay! Lát nữa ba thưởng chocolate cho con nhé!”
Đào Đào trừng mắt nhìn anh: “… Anh bớt lấy chocolate ra dụ con bé lại!”
Trình Quý Hằng cây ngay không sợ chết đứng: “Sao có thể là dụ dỗ được? Đây gọi là khen thưởng hợp lý, có phải không Bánh Sữa Nhỏ?”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Vâng! Ba nói cái gì cũng đúng!”
Trình Quý Hằng cũng gật đầu: “Con gái ba nói cũng rất đúng.”
Đào Đào: “…”
Nếu hai người tâng bốc nhau, có lẽ sẽ rất khó để phân thắng thua.
Lần này tài xế không lái xe thẳng vào gara, mà dừng ở trước cửa chính biệt thự.
Là Trình Quý Hằng yêu cầu tài xế làm như vậy, lần này anh muốn dẫn hai mẹ con cô vào nhà từ cửa chính.
Camera trước cửa chính có chức năng nhận dạng khuôn mặt, chủ nhân vừa đứng trước cửa, khóa cửa lập tức tự động mở ra.
Sau khi cửa chính mở ra, đập vào mắt là một tòa biệt thự ba tầng xa hoa. Phía trước bên trái biệt thự là ga ra, nối liền với cầu thang biệt thự. Bên phải biệt thự là một bãi cỏ, trên bãi cỏ xây một bể bơi hình chữ nhật.
Bánh Sữa Nhỏ chưa từng sống trong biệt thự, khi nhìn thấy tòa nhà xinh đẹp ở trước mặt, đôi mắt to tròn đen láy của cô bé tròn xoe, giọng nói của Bánh Sữa Nhỏ lộ vẻ ngạc nhiên: “Wow, ngôi nhà lớn quá, như là lâu đài vậy!” Cô bé lại nhìn về phía mẹ, không thể tin hỏi: “Mẹ, sau này chúng ta thực sự ở đây ạ? Nơi này đẹp quá, con đang nằm mơ sao?”
Không biết vì sao, vành mắt Đào Đào đột nhiên đau xót, cổ họng cũng nghẹn lại.
Trình Quý Hằng cúi người bế con gái từ dưới đất lên, dịu dàng nói: “Đương nhiên không phải nằm mơ, công chúa nhỏ thì phải sống trong lâu đài.”
Bánh sữa nhỏ: “Con thật sự là công chúa sao?”
Trình Quý Hằng: “Đương nhiên rồi, con vĩnh viễn là công chúa nhỏ của ba mẹ.”
Sau khi một nhà ba người vào cửa, Trình Quý Hằng đặt con gái xuống đất, sau đó mở tủ giày, lấy dép lê cho hai mẹ con.
Trình Quý Hằng lấy dép lê của con gái ra trước.
Sau khi Bánh Sữa Nhỏ nhìn thấy Heo Peppa thì vô cùng vui vẻ, nhưng mà sau khi cô bé nhìn thấy dép lê của bố mẹ, bỗng nhiên không còn vui vẻ nữa, thậm chí còn hơi đau lòng, cau mày nhỏ nhìn về phía ba: “Vì sao trên dép của ba và mẹ đều in hình Chuột Mickey, chỉ có con là Heo Peppa?”
Trình Quý Hằng: “Không phải con thích Heo Peppa nhất sao?”
Ai ngờ vừa nói xong, vành mắt của Bánh Sữa Nhỏ bỗng nhiên đỏ lên, một giây sau bắt đầu khóc lớn.
Trình Quý Hằng chợt cảm thấy bối rối.
Đào Đào cũng hơi bối rối, bởi vì con gái không phải là đứa trẻ thích khóc, bây giờ bỗng nhiên khóc quả thật vô cùng kì lạ.
Nhưng kinh nghiệm nuôi con của cô phong phú, lập tức ngồi xuống trước mặt con gái, dịu dàng hỏi: “Cục cưng, con có thể nói cho mẹ biết tại sao con lại khóc không?”
Bánh Sữa Nhỏ vừa khóc vừa nói: “Dép của con không giống với dép của ba mẹ…”
Cô bé muốn đi đôi dép giống ba mẹ.
Đào Đào hiểu ra, đứa nhỏ này là một đứa trẻ tương đối thiếu cảm giác an toàn, hiện tại lại ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, cho nên chuyện đôi dép lê không giống với ba mẹ đã khiến cô bé cảm thấy bất an.
Trình Quý Hằng có lẽ cũng hiểu được nguyên nhân con gái khóc, nói với cô bé chắc như đinh đóng cột: “Bây giờ ba sẽ đi mua cho con!” Lời còn chưa dứt, anh lập tức quay người đi về phía cửa.
Đào Đào lập tức bắt lấy cổ tay của anh, bất lực nói: “Thôi, còn phải ăn cơm nữa.” Sau đó cô lại nói với con gái: “Cục cưng, ba mua cho con đôi dép này là bởi vì con thích Heo Peppa, cho nên ba muốn làm con vui vẻ, không phải bởi vì ba không thích con.”
Tiếng khóc của Bánh Sữa Nhỏ thấp đi một chút, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ: “Thật ạ?”
Đào Đào gật đầu: “Đương nhiên là thật, không tin con có thể hỏi ba nhé?”
Trình Quý Hằng cũng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thẳng vào mắt con gái, nhẹ giọng dỗ dành: “Làm sao ba có thể không thích con chứ? Con luôn là cục cưng nhỏ của ba và mẹ, ba yêu con và mẹ nhất.”
Bánh Sữa Nhỏ cuối cùng cũng không khóc nữa, vành mắt vẫn đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Nhưng con vẫn muốn đi dép giống như ba mẹ.”
Trình Quý Hằng vừa muốn mở miệng, Đào Đào lại cướp lời anh trước, nói với con gái: “Bây giờ ba còn chưa ăn cơm trưa, con muốn ba đói bụng đi mua dép lê cho con sao?”
Bánh Sữa Nhỏ lập tức lắc đầu: “Không muốn ạ!”
Đào Đào giả vờ suy tư: “Vậy… Hay là như vậy đi, mẹ cho con một giải pháp, con đi đôi dép Heo Peppa này trước đi, đợi sau khi ba ăn cơm xong lại bảo ba đi mua dép cho con được không?”
Bánh Sữa Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Đào Đào và Trình Quý Hằng đều thở phào nhẹ nhõm.
Bánh Sữa Nhỏ ngoan ngoãn thay dép lê của Heo Peppa vào, nhưng không lập tức chạy vào trong nhà, mà nắm chặt tay ba mẹ.
Đào Đào và Trình Quý Hằng cùng dắt con gái đi vào phòng khách.
Diện tích phòng khách rất lớn, còn lớn hơn toàn bộ diện tích của căn nhà nhỏ mà bọn họ từng ở, trang trí vừa tinh xảo vừa xa hoa.
Bánh Sữa Nhỏ tò mò về mọi thứ trong phòng, đôi mắt to đen láy luôn mở thật to, nhìn nơi này rồi lại nhìn nơi kia, cực kỳ giống một con thỏ trắng nhỏ.
Trình Quý Hằng bỗng nhiên nói với con gái: “Con có muốn chơi trốn tìm không?” Đây là cách tốt nhất để con gái nhanh chóng quen thuộc với hoàn cảnh.
Bánh Sữa Nhỏ vô cùng vui mừng: “Thật ạ?”
Trình Quý Hằng gật đầu: “Thật!”
Bánh Sữa Nhỏ cực kỳ vui vẻ: “Muốn ạ!”
Đào Đào hiểu ý Trình Quý Hằng, nhưng vẫn ngăn cản hai cha con: “Ăn cơm trước, cơm nước xong nghỉ ngơi, sau đó mới có thể chơi.”
Trình Quý Hằng rất phối hợp với mẹ đứa nhỏ: “Nghe lời mẹ, ngủ dậy hãy chơi.”
Bánh Sữa Nhỏ cũng rất nghe lời: “Dạ!”
Sau khi rửa tay trước khi ăn xong, Đào Đào dẫn con gái vào nhà vệ sinh mới phát hiện trước bồn rửa tay đã chuẩn bị ghế rửa tay dành cho trẻ em, hơn nữa sáng nay khi lần đầu tiên đến đây, cô phát hiện các góc của đồ đạc trong nhà đều được dán túi mềm chống va đập cho trẻ em, tất cả ổ điện ở vị trí thấp cũng đều được thêm nắp bảo vệ chống điện giật.
Cô không thể không thừa nhận, Trình Quý Hằng thật sự là một người đàn ông rất cẩn thận.
Trong phòng ăn cũng đã chuẩn bị sẵn ghế ăn cho trẻ em.
Hôm nay dì làm năm món một canh, ba mặn hai chay, tất cả đều là món Bánh Sữa Nhỏ thích ăn.
Mỗi lần trước khi ăn cơm Đào Đào đều phải gắp thức ăn cho con gái vào chiếc đĩa nhỏ của cô bé.
Lúc gắp thịt kho tàu, Bánh Sữa Nhỏ bỗng nhiên nói một câu: “Mẹ, con có thể không ăn thịt mỡ được không?”
Con bé này không kén ăn, thứ duy nhất không thích ăn chính là thịt mỡ.
Hầu hết trẻ em đều không thích ăn thịt mỡ.
Đào Đào kiên quyết: “Không được, nếu con muốn ăn thịt kho tàu thì nhất định phải ăn cả nạc lẫn mỡ, không thì không được ăn.”
Bánh Sữa Nhỏ cau mày rối rắm một lúc, rồi nhìn ba bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Trình Quý Hằng lập tức nói: “Không ăn thì không ăn, con nạc ăn còn mỡ thì đưa cho ba, ba ăn cho con.”
Đào Đào tức giận trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng: “Không phải anh không ăn thịt mỡ sao?” Cô nhớ rõ ràng người này chỉ cần ăn một miếng thịt mỡ là sẽ nôn ra.
Trình Quý Hằng trưng vẻ mặt vô tội: “Con người luôn phải học cách trưởng thành.”
Đào Đào: “…”
Ồ, tình thương của cha như núi.
Cô hổn hển: “Lát nữa nếu mà anh không ăn, anh cứ chờ đó cho tôi!”
Trình Quý Hằng thề son sắt: “Anh nhất định sẽ ăn!”
Đào Đào hoàn toàn không tin lời anh nói, cũng đã sẵn sàng việc giết gà dọa khỉ… Không đúng, là giết cha răn đe con gái, nhưng điều khiến cô không ngờ chính là vậy mà người này lại thật sự ăn hết thịt mỡ, còn là thịt mỡ con gái anh ăn còn dư lại.
Trước bữa cơm này, đồ ăn Trình Quý Hằng ghét nhất chính là thịt mỡ, chứ đừng nói là thịt mỡ người khác ăn còn dư lại. Nhưng nếu thịt mỡ này là con gái cho thì hoàn toàn khác, anh không chút do dự có thể ăn hết, hoàn toàn không cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn cảm thấy rất thơm.
Bánh Sữa Nhỏ ăn xong một miếng thịt nạc sẽ gọi một tiếng “ba ơi”, Trình Quý Hằng sẽ lập tức đưa bát của mình đến trước mặt con gái, sau đó Bánh Sữa Nhỏ sẽ dùng đũa gắp thịt mỡ vào trong bát của ba.
Đào Đào mặt không chút biểu cảm nhìn hai cha con phối hợp không chê vào đâu được, trong lòng vô cùng bất lực, đồng thời lại lặng lẽ cầu nguyện cho con rể tương lai của mình— Có một người cha vợ chiều con gái như vậy, yêu cầu của con gái đối với con rể sẽ không thấp mà chỉ có cao thôi.
Trình Quý Hằng thực sự cưng chiều con gái như công chúa.
Đào Đào không còn lo lắng anh sẽ bỏ rơi con gái, nhưng lại bắt đầu lo lắng Bánh Sữa Nhỏ sẽ bị anh chiều hư.
Nhưng cô nhanh chóng thay đổi suy nghĩ.
Chỉ có những cô gái hạnh phúc mới có tư cách được chiều hư.
Bà nội từng nói với cô một câu: “Con gái kiên cường là chuyện tốt, nhưng kiên cường quá mức, lại thành chuyện xấu, chứng tỏ cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.”
Sự thật chứng minh, bà nội đã nói đúng.
Cô thà để con gái trở thành một công chúa nhỏ bị chiều hư, chứ không muốn con bé trở thành người giống mình.
Ăn cơm xong, Bánh Sữa Nhỏ phải ngủ trưa.
Nhưng trước khi dẫn con bé đi ngủ trưa, Trình Quý Hằng và Đào Đào dẫn con bé đi tham quan phòng công chúa.
Vừa đi vào phòng, Bánh Sữa Nhỏ đã kinh ngạc bởi khung cảnh trước mắt, một giây sau con bé bắt đầu hưng phấn hét lên: “Aaaaaa đây thật sự là phòng của con sao?”
Trình Quý Hằng cười nhìn về phía con gái: “Đương nhiên là phòng của con, công chúa nhỏ thì phải ở trong phòng công chúa!”
Đào Đào hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của con gái, buổi sáng khi cô lần đầu tiên bước vào căn phòng này, tim cô cũng đập thình thịch giống như Bánh Sữa Nhỏ, hoàn toàn kích động trái tim thiếu nữ của cô.
Cách trang trí và bố cục trong phòng hoàn toàn thỏa mãn tưởng tưởng trong truyện cổ tích— Cửa sổ sát đất sáng sủa rộng rãi, rèm cửa sổ tinh xảo cầu kỳ, giường lớn màu hồng phấn, đầu giường còn treo nhiều lớp lụa, tất cả đồ dùng đều là kiểu Bắc Âu, lộng lẫy nhưng không mất đi sự thanh lịch, cho dù là ai ở trong căn phòng này cũng sẽ cảm thấy mình là công chúa.
Cô bé rất phấn khích, phấn khích đến mức không muốn rời đi.
Khi mẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, muốn đưa cô bé đi ngủ, cô bé còn có chút không tình nguyện: “Tại sao không thể ngủ trong căn phòng này ạ? Mẹ ơi, nơi này đẹp quá, con muốn ngủ ở đây.”
Đào Đào biết bây giờ giải thích với con gái rằng sau khi trang trí xong sẽ có khí độc trong không khí thì nhất định cô bé sẽ nghe không hiểu, cho nên cô trả lời: “Vì trước khi công chúa nhỏ vào ở trong phòng công chúa, sẽ có tinh linh nhỏ đến kiểm tra phòng trước, xem nơi này có đủ tiêu chuẩn để công chúa nhỏ vào ở hay không, đợi tinh linh nhỏ kiểm tra xong là con có thể vào ở rồi.”
Sau khi cô nói xong, Trình Quý Hằng đứng sau lưng giơ ngón tay cái lên, dùng khẩu hình nói: “Đỉnh đấy.”
Đào Đào nhịn cười, nghiêm túc nhìn con gái.
Bánh Sữa Nhỏ mở to hai mắt nhìn về phía mẹ: “Thật ạ?”
Đào Đào gật đầu: “Không tin con có thể hỏi ba.”
Bánh Sữa Nhỏ lại nhìn về phía ba.
Trình Quý Hằng cũng gật đầu: “Thật đấy.” Anh còn bổ sung: “Tinh linh nhỏ kiểm tra khá cẩn thận, cho nên con phải đợi thêm vài ngày nữa mới có thể đến ở.”
Bánh Sữa Nhỏ khẽ thở dài: “Vậy được rồi.” Trước khi đi theo ba mẹ ra khỏi phòng, cô bé còn không quên xoay người vẫy tay với căn phòng, rất lễ phép nói: “Tạm biệt tinh linh nhỏ.”
Đào Đào và Trình Quý Hằng cố nén mới không cười ra tiếng.
Sau đó hai người đưa con gái đến phòng ngủ chính.
Sau khi dỗ con gái ngủ, Đào Đào ngồi dậy từ trên giường, chuẩn bị xuống lầu giúp dì làm sủi cảo. Trình Quý Hằng cùng cô đi ra khỏi phòng, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng, anh nói với cô: “Anh đi mua dép.”
Đào Đào vừa kinh ngạc vừa bất lực: “Anh thật sự muốn đi mua à?”
Trình Quý Hằng: “Anh đã đồng ý với con bé rồi.”
Đào Đào giải thích: “Vừa nãy con bé khóc là vì chưa quen với môi trường mới, không phải bởi vì dép lê, buổi chiều anh chơi trốn tìm một lúc với con bé là được.”
Trình Quý Hằng vẫn không thay đổi ý định: “Chuyện anh đã đồng ý với con bé, nhất định anh phải làm được.”
Đào Đào thở dài: “Được rồi.” Nhưng cô chợt nghĩ tới điều gì đó: “Anh xác định có thể mua được đôi dép giống y hệt sao?”
Trình Quý Hằng thật sự không chắc chắn, đôi dép này là anh mua bốn năm trước, bây giờ có lẽ đã hết hàng.
Đào Đào vừa nhìn biểu cảm của anh là lập tức hiểu ra, trả lời: “Nếu anh không mua được dép chuột Mickey cho con bé thì mua hai đôi dép Heo Peppa cho người lớn về, hai chúng ta cùng đi dép Heo Peppa giống con bé.”
Trình Quý Hằng mỉm cười: “Được.”
Sau đó một người xuống lầu chuẩn bị nhân sủi cảo, một người ra ngoài mua dép lê.
Trình Quý Hằng ra khỏi cửa lúc một giờ rưỡi, mãi cho đến gần bốn giờ mới trở về, khi đó Bánh Sữa Nhỏ đã tỉnh dậy từ lâu.
Anh lái xe chạy khắp các cửa hàng lớn và siêu thị ở Thành phố Đông Phụ cũng không tìm được kiểu dép Chuột Mickey giống vậy, cuối cùng đành phải mua hai đôi dép Heo Peppa của người lớn về.
Lúc anh cầm dép lê về đến nhà, Đào Đào đã bắt đầu làm sủi cảo cùng dì, Bánh Sữa Nhỏ đang xem phim hoạt hình.
Sau đó anh bắt đầu chơi trốn tìm với con gái.
Ăn cơm tối xong, hai người lại dẫn con gái đến quảng trường ở phía bắc khu biệt thự chơi một lúc.
Sau khi trở về, Đào Đào tắm rửa cho con gái, sau đó dỗ cô bé đi ngủ.
Khác với lúc trước chính là, tối nay người đọc truyện cổ tích trước khi ngủ cho Bánh Sữa Nhỏ là Trình Quý Hằng, Đào Đào ôm chân ngồi trên tấm thảm bên cạnh giường, im lặng nhìn hai cha con.
Đàn ông trở nên dịu dàng, quả thật không còn chuyện gì cho phụ nữ.
Lúc Trình Quý Hằng đọc chuyện cổ tích cho con gái, vừa nghiêm túc vừa dịu dàng, như dòng sông mùa xuân chảy róc rách làm lòng người yên bình, Đào Đào nghe suýt thì ngủ quên mất.
Chờ sau khi con gái ngủ, Trình Quý Hằng buông cuốn truyện xuống, cúi người hôn nhẹ lên trán con gái, sau đó đứng dậy khỏi giường, thấp giọng nói với Đào Đào: “Ngủ thôi.”
Đào Đào giật mình: “A.” Sau đó từ dưới đất đứng lên, cúi đầu hỏi Trình Quý Hằng: “Ngủ phòng nào?”
Trình Quý Hằng: “Em ngủ với con bé, anh đến phòng khách.” Trước khi cô cam tâm tình nguyện, anh sẽ không chạm vào cô.
Đào Đào ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Trình Quý Hằng cười dịu dàng, trấn an: “Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.” Nói xong, anh lập tức rời khỏi phòng.
Sau khi anh rời đi một lúc lâu, Đào Đào vẫn chân trần đứng ở trên thảm.
Cô cũng không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, dù sao cũng rất lộn xộn.
Rất lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, lên giường và nằm bên cạnh con gái.
Cô bé ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hào, cực kỳ đáng yêu.
Đào Đào hôn một cái lên mặt con gái rồi tắt đèn, nhưng vẫn không nhắm mắt lại, cho đến khi cơn buồn ngủ quét qua thể xác và tinh thần, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bắt đầu từ hôm đó, Trình Quý Hằng luôn ngủ ở phòng khách.
Một tháng sau, Đào Đào và Bánh Sữa Nhỏ chuyển đến phòng công chúa, trả phòng ngủ chính lại cho Trình Quý Hằng.
Ngoại trừ việc chia giường ngủ khá kỳ lạ, hình thức ở chung bình thường của hai người bọn họ cũng không khác gì những cặp vợ chồng bình thường khác.
Sống chung dưới một mái nhà, cùng nuôi dưỡng một đứa con, quá khứ phức tạp hơn nữa cũng sẽ bị thời gian và cuộc sống mài mòn.
Sáng sớm, bọn họ sẽ ăn cơm trên cùng một bàn ăn, cùng nhau đưa con đi nhà trẻ, cùng tham gia hoạt động gia đình do nhà trẻ tổ chức, cuối tuần cùng nhau dẫn con đi chơi, có thời gian còn có thể cùng nhau đi siêu thị, cũng sẽ thường xuyên cãi nhau.
Cuộc sống bình thản nhưng không mất đi sự ấm áp.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, nháy mắt đã đến cuối năm.
Ngày hôm sau là Tết dương lịch, hôm nay là ngày cuối cùng Bánh Sữa Nhỏ đến nhà trẻ trong năm nay.
Ăn xong bữa sáng, Trình Quý Hằng lái xe đưa con gái đi nhà trẻ trước, sau đó đưa Đào Đào đến siêu thị nhỏ.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng siêu thị nhỏ của cô mở cửa.
Tháng sau tiền thuê nhà sẽ hết hạn.
Trước khi xuống xe, cô cố ý dặn dò Trình Quý Hằng: “Hai giờ chiều hôm nay nhà trẻ sẽ mở liên hoan mừng năm mới, anh tuyệt đối đừng đến muộn.”
Hôm nay Bánh Sữa Nhỏ còn lên sân khấu biểu diễn tiết mục nữa.
Đây là lần đầu tiên trong đời con gái lên sân khấu biểu diễn tiết mục, cho nên Đào Đào rất coi trọng.
Trình Quý Hằng cam đoan chắc như đinh đóng cột: “Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không đến muộn!”
Đào Đào: “Nếu anh dám đến muộn thì tối nay đừng ăn cơm nữa.”
Trình Quý Hằng nhướng mày: “Hay là hai chúng ta thi đấu đi, xem ai tới trước, ai thua phải rửa bát một tuần.”
Đào Đào nhịn cười: “Thi thì thI, anh nghĩ tôi sợ anh ư?”
Trình Quý Hằng cười trả lời: “Có chơi có chịu đấy, đến lúc đó em đừng giở trò.”
Đào Đào không chịu yếu thế: “Tôi không thèm giở trò đâu, bởi vì tôi sẽ không thua!” Cô cởi dây an toàn, lúc mở cửa thì nói với anh một câu: “Tôi đi đây, anh lái xe cẩn thận, trưa nhớ ăn cơm, đừng bận rộn xong lại quên mất.”
Trình Quý Hằng bất lực cười, kéo dài ngữ điệu trả lời: “Biết rồi.”
Đào Đào tức giận lườm anh: “Tạm biệt!”
“Tạm biệt.”
Sau khi đứng ở ven đường nhìn anh lái xe rời đi, Đào Đào mới quay người đi về phía siêu thị nhỏ.
Thời tiết đã chuyển lạnh, nhiệt độ bên ngoài đã xuống dưới âm 10 độ.
Sau khi mở cửa, chuyện đầu tiên cô làm chính là mở điều hòa, chuyện thứ hai chính là bổ sung hàng— Mặc dù là ngày cuối cùng buôn bán, nhưng công việc nên làm vẫn phải làm, nhưng cô cũng chỉ có thể bổ sung những đồ còn hàng trong kho.
Bắt đầu từ nửa tháng trước, cô đã không nhập hàng nữa, đồ còn lại trong kho cũng không nhiều.
Ngay lúc cô bày khoai tây chiên lên kệ hàng, chuông đón khách bỗng nhiên vang lên, siêu thị nghênh đón vị khách đầu tiên trong ngày hôm nay.
Đào Đào ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền giật mình, hoặc có thể nói là cô hơi sợ hãi trước khuôn mặt của người vừa tới.
Người tới là một người phụ nữ trẻ tuổi, dáng người cao gầy, ngũ quan cân đối, tóc dài như mực, làn da cũng rất trắng, nếu như trên má phải của cô ấy không có vết sẹo vừa to lớn dữ tợn vừa xấu xí kia thì nhất định là một người phụ nữ xinh đẹp.
Vết sẹo này lại làm cho dung mạo của cô ta giảm đi rất nhiều, thậm chí khiến cô ta trông hơi dữ tợn.
Vết sẹo này chiếm hết nửa khuôn mặt của cô ta.