Phòng bệnh ICU quản lý rất nghiêm ngặt, người nhà không thể tự tiện ra vào, chỉ có thể vào thăm bệnh nhân theo giờ giấc quy định, còn phải mặc đồ vô trùng.
Đào Đào vốn dĩ muốn đưa Trình Quý Hằng vào phòng bệnh cùng bác sĩ, tuy nhiên lúc đi tới trước cửa khu vực chăm sóc đặc biệt cô lại bị y tá quản lý phụ trách ICU ngăn lại.
Y tá nói với cô rằng người nhà chỉ có thể vào thăm bệnh nhân vào buổi chiều từ 4h đến 4h30, thời gian còn lại không được phép vào.
Bức tường ở cửa khu vực chữa bệnh vừa hay có treo một chiếc đồng hồ, Đào Đào ngẩng đầu xem giờ, mới vừa qua 2 giờ chiều, vẫn còn 2 tiếng rưỡi nữa mới có thể vào thăm anh.
Mặc dù thời gian không dài, nhưng cô vẫn lo lắng.
Thực ra cũng chỉ là khoảng cách bên trong bên ngoài cửa mà thôi, không đưa đoạn đường này cũng không sao, nhưng cô cứ không yên tâm, vì cô không thể tự mình đưa anh vào trong phòng bệnh, không thể tận mắt nhìn thấy anh được thu xếp chăm sóc cho tốt.
Cô chỉ muốn chắc chắn liệu anh có được thu xếp chăm sóc tốt hay không mà thôi, có thể để cô vào nhìn một cái là được rồi, thế là cô bắt đầu nói khéo với cô y tá nhỏ kia: “Có thể để tôi vào nhìn một cái không? Chỉ nhìn một cái thôi, xin cô đấy, anh ấy là cha của con gái tôi.”
Thái độ của y tá kiên quyết: “Không được, quy định là quy định, làm sao có thể tạo điều kiện đặc biệt cho mình gia đình cô được. Sau khi cô vào trong sẽ không quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của các bệnh nhân khác sao?”
Đào Đào không biết làm gì, nhưng vẫn không nỡ rời đi, chỉ đành tiếp tục cầu xin: “Tôi thề chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến người khác, Tôi chỉ vào xem một cái thôi.”
Y tá vẫn định từ chối cô lần nữa, tuy nhiên lúc y tá chuẩn bị nói, có người nói với cô ấy rằng: “Để cô ấy vào đi, nếu như lãnh đạo khiển trách tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Cô y tá quay mặt lại nhìn, phát hiện là Bác sĩ Tô Yến khoa Tim mạch.
Bác sĩ Tô Yến là nam thần của toàn bộ bác sĩ nữ và y tá nữ trong bệnh viện, cô y tá nhỏ này cũng không ngoại lệ, đương nhiên sẽ đồng ý vì nể mặt Tô Yến.
Hơn nữa bây giờ cả bệnh viện đều biết chuyện có người cầm dao tới đe dọa sáng nay, nghe nói có người đứng ra đỡ dao thay cho Bác sĩ Tô. Vừa nãy cô y tá nhỏ này còn đang nghĩ rốt cuộc là anh hùng hảo hán nào xả thân mình cứu bác sĩ vậy, bây giờ cô ấy biết rồi, người nhiệt tình hành hiệp trượng nghĩa kia là chồng của cô gái này.
Nếu đã như thế, cũng nên để cô vào trong nhìn một cái.
“Được rồi, sau khi vào đừng gây ồn ào, đừng nói to.” Cô y tá nhỏ này vừa cầm bộ đồ vô trùng từ trong tủ ra đưa cho cô vừa dặn dò: “Thăm xong rồi thì nhanh ra ngoài, nếu như bị lãnh đạo phát hiện thì tôi và Bác sĩ Tô đều phải chịu trách nhiệm.”
Đào Đào vừa cảm kích vừa xúc động, vội vã gật đầu: “Tôi biết rồi! cảm ơn cô!” Sau khi nhận bộ đồ vô trùng từ trong tay cô y tá nhỏ, cô lập tức cảm ơn người đã nói giúp cô, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, người nói giúp cô lại là Tô Yến.
Cô rất ngạc nhiên, vì cô vốn dĩ không nhận ra sự tồn tại của Tô Yến, từ đầu đến cuối đều không có.
Lòng cô rất loạn, hơn nữa rất lo lắng cho Trình Quý Hằng, vì vậy cô hoàn toàn không chú ý đến tất cả những thứ xung quanh, thậm chí không nghe ra giọng của Tô Yến, chỉ nghe ra có người đang nói giúp cô, nhưng cho dù là như thế cô cũng không quay đầu lại nhìn người ấy, vì cô luôn nhìn cô y tá nhỏ đang giữ cửa kia với vẻ cầu khẩn.
Khoảnh khắc đối mặt với Tô Yến, cô rất bối rối, cũng rất hổ thẹn, thậm chí không biết nên đối diện với anh như thế nào, muốn nói nhưng lại dừng vài lần, cô cũng chỉ có thể nói với anh một tiếng: “Cảm ơn anh.”
Vẻ mặt của Tô Yến có chút ảm đạm, nhưng anh ấy không nói gì nhiều, chỉ ôn hòa trả lời: “Mau vào trong đi.”
Đào Đào gật đầu, nhanh chóng mặc bộ đồ vô trùng lên, vội vã đi vào khu chăm sóc đặc biệt.
Sau cánh cửa là một hành lang rộng rãi, hai bên hành lang có 4 phòng chăm sóc đặc biệt, số phòng được phân thành A1, B1, A2, B2.
Đào Đào vừa nghe thấy bác sĩ nói Trình Quý Hằng được sắp xếp ở giường số 3 phòng A1, lúc này cũng chỉ có cửa phòng A1 đang mở.
Vừa đi vào phòng A1, Đào Đào đã nhìn thấy Trình Quý Hằng. Bác sĩ chữa trị chính của anh vẫn chưa rời đi, đang đứng cạnh giường bàn giao những chuyện cần chú ý với y tá chịu trách nhiệm chăm sóc Trình Quý Hằng.
Bác sĩ đang đứng đối diện cửa, nhìn thấy Đào Đào trước, nhưng không quan tâm cô. Lúc sau cô y tá nhỏ mới nhìn thấy Đào Đào, lúc đó Đào Đào đã đi đến bên cạnh giường bệnh rồi, cô y tá ngay lập tức quở trách: “Cô vào đây như thế nào? Ai cho cô vào? Bây giờ lại….”
Bác sĩ ngắt lời cô y tá: “Người nhà bệnh nhân, không sao.” Sau đó bác sĩ lại nói thêm: “Đợi lúc nữa Viện trưởng cũng đến, Viện trưởng rất coi trọng việc này, cũng rất quan tâm bệnh nhân, đặc biệt dặn dò chúng ta phải nỗ lực hết sức cứu chữa người bệnh, mọi người cũng phải chăm sóc cậu ấy thật chu đáo.”
Câu nói này của bác sĩ không chỉ nói cho cô y tá nhỏ nghe mà còn cho người nhà bệnh nhân nghe, để trấn an tinh thần người nhà bệnh nhân.
Sau khi nghe xong lời vị bác sĩ này nói, Đào Đào thực sự yên tâm hơn—— Nếu Viện trưởng đã mở lời, vậy thì Trình Quý Hằng chắc chắn sẽ được chăm sóc tốt.
Bác sĩ rời đi sau khi dặn dò những việc cần chú ý.
Cô y tá nhỏ kia nói trước với Đào Đào: “Thăm xong thì rời đi sớm một chút, đừng ở đây lâu.” Sau đó cũng quay về khu vực làm việc của mình.
Chỉ còn lại Đào Đào bên cạnh giường bệnh của Trình Quý Hằng.
Dụng cụ điều trị ở hai bên đầu giường đều sáng đèn, liên tục theo dõi dấu hiệu sống của bệnh nhân.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có âm thanh của thiết bị đang chạy.
Những người nằm trong căn phòng này đều là người cận kề với cái chết.
Hoàn cảnh như vậy làm con người cảm thấy bức bối.
Đào Đào bất giác có chút khó thở, cô không thích nơi này một chút nào, cô muốn nhanh chóng rời đi, Không phải chỉ một mình rời đi, mà mang theo cả anh cùng rời đi.
Nhưng Trình Quý Hằng vẫn chưa tỉnh lại.
Anh nằm yên lặng trên giường bệnh, không hề có nhận thức gì với mọi thứ xung quanh, mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng đan xen, đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, mũi vẫn đeo ống thở.
Giống như 4 năm về trước.
Đào Đào không chắc liệu mình có thể gọi anh tỉnh lại hay không, nhưng cô vẫn muốn thử xem sao.
Con người luôn có lòng tham, trước khi vào phòng ICU cô chỉ muốn nhìn anh một lần, chỉ muốn tận mắt chắc chắn rằng anh đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần có thể xác nhận anh đã được sắp xếp ổn thỏa rồi là cô có thể yên tâm rời đi.
Bây giờ cuối cùng cô đã được vào ICU, cũng đã xác nhận anh đã được sắp xếp rất tốt, nhưng cô vẫn không yên tâm vì anh vẫn chưa tỉnh lại.
Cô lại bắt đầu lo lắng sau khi mình rời đi anh sẽ không tỉnh lại nữa.
Vì vậy cô muốn gọi anh tỉnh dậy.
Để không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác, Đào Đào cúi người xuống, môi dán sát bên tai anh, nhỏ giọng gọi: “Trình Quý Hằng, Trình Quý Hằng, Trình Quý Hằng!”
Gọi liên tục ba tiếng, anh không có phản ứng gì.
Nhưng Đào Đào không từ bỏ, do dự một chút, cô lại ghé sát tai anh gọi: “Trình Gấu Con.”
Trình Quý Hằng cau mày một cái, Đào Đào bắt được chi tiết này, có chút kích động, cô lại khẽ gọi bên tai anh hai tiếng: “Trình Gấu Con.”
Trình Quý Hằng lại cau mày lần nữa, mí mắt cũng rung rung không ngừng, giống như muốn cố gắng mở mắt ra nhưng lại thiếu chút sức lực, Đào Đào thấy vậy lại nói vào tai anh: “Bánh Sữa Nhỏ đến thăm ba rồi.”
Trình Quý Hằng đột nhiên mở to mắt.
Đào Đào thở phào một hơi, trái tim luôn thấp thỏm kia cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút.
Cảnh vật xung quanh rất lạ lẫm, ánh mắt Trình Quý Hằng mờ mịt: “Đây là đâu?” Giọng của anh rất yếu, âm thanh cũng rất khàn.
Đào Đào không có biểu cảm gì: “ICU.”
Trình Quý Hằng đã hiểu, anh đã được cứu về, nhưng không hoàn toàn quay về, có thể bị đưa đi bất cứ lúc nào.
Nhưng con người luôn có khả năng dự đoán về cái chết của mình ở một mức độ nào đó. Trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu, anh thực sự đã cảm thấy cận kề cái chết, nhưng bây giờ anh không còn cảm giác này nữa.
Anh chắc chắn mình có thể sống tiếp.
Nhận thức mơ hồ cũng dần dần khôi phục, tiếp đó anh nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người họ trước khi vào phòng phẫu thuật.
“Trình Quý Hằng, nếu anh dám chết, ngày mai tôi sẽ kết hôn với Tô Yến, tôi sẽ để Bánh Sữa Nhỏ đổi họ, cả đời này cũng không nói cho con bé anh là ba của con bé.”
“Có thể, Tô Yến đối xử với em rất tốt, đối xử với Bánh Sữa Nhỏ cũng rất tốt.” Cuối cùng anh còn nói thêm một câu: “Sau khi kết hôn tuyệt đối đừng sống với người mẹ điên của anh ta, em sẽ bị ức hiếp.”
Bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy câu trả lời của mình hoàn toàn có thể dùng 4 chữ để miêu tả: cảm động lòng người.
Nếu bắt buộc thêm 4 chữ nữa, có thể thêm “tình yêu bất tận”.
Anh đã thành công ghi thêm một vài điểm cho Tô Yến.
Thu lại không kịp nữa, tuyệt đối không kịp, vì vậy chỉ có thể tìm cách khác, cố gắng dừng cương trước vực.
Ấp ủ chút cảm xúc, Trình Quý Hằng khép hờ mắt, nhìn Đào Đào một cách yếu đuối và mệt mỏi, giọng điệu không có lực: “Đào Tử, bây giờ anh rất mệt, thật sự rất mệt, không biết mình có thể vượt qua hay không, nếu như anh không qua khỏi, em tuyệt đối đừng buồn, anh không xứng đáng để em buồn vì anh.”
Anh vốn đã yếu đuối, lúc nói chuyện không cần giả vờ đã thấy uể oải yếu ớt rồi, thêm vào chút nỗi buồn ly biệt một cách thích hợp, bầu không khí thương cảm bỗng chốc được thổi phồng lên.
Hoàn cảnh trong phòng bệnh ICU vốn dĩ đã bức bối, cộng thêm bầu không khí thương cảm này, cảm xúc của Đào Đào lập tức bị vài câu nói của Trình Quý Hằng dẫn dắt, chìm đắm hoàn toàn trong sự bi thương của sinh ly tử biệt, không hề nghi ngờ anh đang diễn kịch, hốc mắt cô đỏ lên, con tim run lên vì đau.
Trình Quý Hằng không muốn làm cô khóc, nhưng để cứu vãn mấy câu mang “tình yêu bất tận” anh vừa nói, anh không thể không tiếp tục diễn: “Anh biết bản thân có lỗi với em, anh không phải là người đàn ông tốt, cũng không phải là người ba tốt. Nếu như anh thật sự chết rồi, em tuyệt đối đừng nói với Bánh Sữa Nhỏ anh là ba con bé, anh không xứng làm ba con bé.”
Đào Đào khóc trả lời: “Anh thật sự không xứng!”
Trình Quý Hằng thở dài, nói một cách yếu ớt: “Anh biết, là anh có lỗi với hai mẹ con, anh không nên quay về muộn. Nếu như anh thật sự chết rồi, em và Bác sĩ Tô cũng có thể ở bên nhau, dù sao thì hai người vốn là thanh mai trúc mã, nếu không phải vì anh, hai người cũng đã sớm ở bên nhau, là anh đã chia cách hai người.”
Trong lời nói có sự tự trách, có sự hối hận, lại có sự hổ thẹn, nghe có vẻ thật sự rất hối hận vì những hành vi của bản thân năm đó, nhưng sau khi trầm mặc một giây, anh đột nhiên thay đổi chủ đề: “Có điều, hai chúng ta thật sự đã từng yêu nhau đúng không? Nếu như anh không còn nữa, em sẽ mãi mãi nhớ tới anh chứ?”
Đào Đào vốn dĩ chỉ thương cảm, nhưng sau khi nghe thấy sáu chữ “Nếu như anh không còn nữa”, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Cô không thích nghe anh nói những lời như vậy, cô nghẹn ngào trả lời: “Anh có thể đừng nói nữa được không?”
Trình Quý Hằng ngơ ngẩn nhìn cô: “Em trả lời anh, nếu như anh không còn nữa, có phải em sẽ mãi mãi nhớ đến anh chứ?”
Đào Đào khóc không thành tiếng.
Cô không muốn trả lời những câu hỏi liên quan đến sống chết này.
Bởi vì cô không muốn anh chết, cô muốn anh sống cho tốt.
Cho dù hiện tại hai người họ có còn yêu nhau hay không, nhưng ít nhất thì đã từng yêu, họ còn có một đứa con gái, con gái là sự kết hợp huyết thống của hai người, vì vậy cho dù thế nào họ cũng không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Nếu anh thật sự không còn nữa, cả đời này cô nhất định không quên được anh.
Trình Quý Hằng có thể cảm nhận được cô đã mềm lòng với anh, nhưng anh nhất định phải khiến cô tự mình thừa nhận: “Anh muốn biết câu trả lời của em, điều này đối với anh rất quan trọng.”
Giọng điệu anh yếu ớt không còn sức lực lại đáng thương, có một cảm giác lời nói của người sắp chết luôn xuất phát từ trái tim, Đào Đào không nỡ làm anh thất vọng, cô vừa khóc vừa trả lời: “Nhớ.”
Trình Quý Hằng cảm thấy yên tâm, cô có thể nhớ tới anh cả đời này chứng tỏ trong lòng cô vẫn còn có anh. Chỉ cần trong lòng cô vẫn có anh, anh vẫn còn cơ hội. Chỉ cần còn cơ hội, anh có thể xoay chuyển tình thế, một trăm Tô Yến cũng không thành vấn đề.
Chịu phải một dao này cũng đáng.
Nhưng anh không hề đắc ý vênh váo mà lại đáp: “Cảm ơn em, anh cũng mãi nhớ về em.”
Giọng điệu của anh rất nghiêm túc, lại mang trong đó sự thương cảm và yếu đuối.
Trong lòng Đào Đào cực kì khó chịu, cô cố gắng hết sức kìm nén tiếng khóc của mình, tránh làm kinh động đến bệnh nhân giường bên cạnh. Nhưng trong phòng bệnh quá yên tĩnh, bất kỳ một tiếng động nhỏ nào cũng bị khuếch đại vô số lần, y tá trực ban đã chú ý tới cô, sau đó đi đến chỗ cô với một khuôn mặt nghiêm túc: “Người nhà cũng đừng quá kích động khi vào thăm bệnh nhân, sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bệnh nhân, không tốt cho sự hồi phục vết thương.”
Bị phê bình, Đào Đào vội đưa tay lên lau nước mắt: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Y tá lại nhìn thời gian, thúc giục: “Đã 15 phút rồi, thăm xong thì mau rời đi, đừng ảnh hưởng tới bệnh nhân khác nghỉ ngơi, đợi đến 4 giờ lại tới.”
Đã nói đến mức này, Đào Đào cũng rất ngại nếu tiếp tục ở lại, hơn nữa có thể vào thăm lúc này đã là nới lỏng quy định, nếu không rời đi chẳng khác nào là được voi đòi tiên, cô lập tức nói với y tá: “Bây giờ tôi đi liền đây.” Sau đó cô lại nhìn Trình Quý Hằng, nói với anh: “Tôi đi trước đây.”
Trình Quý Hằng vội vã hỏi: “Em còn tới nữa không?” Anh không muốn để cô đi, không muốn một chút nào.
Đào Đào: “4 giờ tôi lại đến, lúc đó là thời gian vào thăm chính thức.” Do dự một chút, cô lại nói thêm: “Đến khi đó tôi dẫn Bánh Sữa Nhỏ vào cùng.”
Trình Quý Hằng buộc miệng nói ra: “Đừng dẫn con bé đến!”
Đào Đào ngây ra, vô cùng ngạc nhiên nhìn anh.
Anh không muốn gặp Bánh Sữa Nhỏ sao?
Trình Quý Hằng giải thích: “Đây là ICU, đợi anh ra ngoài em hãy dẫn con bé đến.”
Đào Đào đã hiểu, anh lo lắng bầu không khí ở đây sẽ dọa Bánh Sữa Nhỏ sợ.
Bầu không khí trong phòng ICU rất ngột ngạt, đối với người lớn mà nói đây đã là một nơi đáng sợ, đừng nói đến trẻ nhỏ.
Bánh Sữa Nhỏ rất nhát gan, sợ nhất chính là phải đến bệnh viện, nếu như để cô bé vào phòng ICU, nhất định sẽ làm cô bé sợ hãi.
Là cô làm mẹ mà thiếu suy nghĩ, nhưng…
Đào Đào hít thở, bỗng nhiên bắt đầu thấy cay mũi, nước mắt giàn dụa nhìn Trình Quý Hằng: “ Lỡ như anh không ra ngoài được thì làm sao?”
Cô lo lắng sau này Bánh Sữa Nhỏ không thể gặp được ba của mình nữa.
Trình Quý Hằng hiểu ra, là do anh đã diễn quá mức nên Quả Đào ngốc này bắt đầu nghĩ tới việc dẫn con gái đến gặp mặt anh lần cuối rồi.
Anh không thể không bảo đảm với cô: “Anh nhất định sẽ ra khỏi đây.” Giọng điệu anh vẫn yếu ớt nhưng lại kiên định, nói từng câu từng chữ: “Vì em, cũng vì Bánh Sữa Nhỏ, anh nhất định sẽ sống.”
…
Đào Đào vừa đi ra cửa khu chăm sóc đặc biệt đã nhìn thấy Tô Yến.
Anh ấy vẫn luôn đợi cô.
Nhưng bây giờ cô không biết nên đối diện với anh ấy như thế nào.
Trình Quý Hằng đỡ thay anh ấy một dao, con dao này đã đâm trên người Trình Quý Hằng, đồng thời cũng tạo ra hố sâu ngăn cách giữa cô và Tô Yến
Cô không thể bước qua hố sâu này, giống như 4 năm trước, khi Tô Yến nói muốn dẫn cô rời khỏi Vân Sơn.
Dưới hoàn cảnh lúc đó, nếu như cô không mang thai, nói không chừng thật sự sẽ rời đi cùng Tô Yến. Vì lúc đó bên cạnh cô không còn một người thân nào, người cô yêu nhất cũng bỏ rơi cô, cô vừa tuyệt vọng vừa bất lực, nhưng Tô Yến là người duy nhất đồng ý vươn tay ra giúp đỡ cô.
Thế nhưng cô đã có con của Trình Quý Hằng, vì vậy không thể đồng ý với anh ấy, không thể cùng anh ấy rời đi, vì cô không muốn liên lụy đến anh ấy.
Lúc đó, đứa trẻ trong bụng cô là cái hố sâu không có cách nào vượt qua giữa họ.
Bây giờ cái hố sâu này biến thành con dao đâm trên người Trình Quý Hằng.
Anh bất chấp tính mạng để chắn trước người Tô Yến chỉ vì một lời nói dối của cô, vì vậy cho dù thế nào cô cũng không thể mặc kệ, ngoảnh mặt làm ngơ với anh.
Trình Quý Hằng dùng mạng sống để trao đổi, xông vào cuộc sống của cô một lần nữa.
Huống hồ, anh còn là ba của Bánh Sữa Nhỏ.
Vì vậy cô cũng không có cách nào tiếp tục tiếp xúc với Tô Yến theo kiểu trên tình bạn dưới tình yêu.
Cô không thể tiến thêm một bước, vì không có cách nào phớt lờ con dao trên người Trình Quý Hằng, cũng không thể không quan tâm mối quan hệ giữa Trình Quý Hằng và Bánh Sữa Nhỏ.
Cô cũng không muốn ngồi yên, càng không thể ngồi yên, như thế sẽ không có lợi gì cho cả hai người họ.
Vậy thì cô chỉ còn một sự lựa chọn—— lui về sau —— quay về mối quan hệ bạn bè bình thường với Tô Yến.
Chuyện tình cảm rất khó nói rõ, nhưng bắt buộc phải có trách nhiệm đối với mình và đối phương.
Trái tim cô không lớn, cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, không thể đồng thời chịu trách nhiệm với hai người.
Mặc dù cô vẫn chưa tha thứ cho Trình Quý Hằng, nhưng cô không còn cách nào không chú ý tới anh.
Con người Trình Quý Hằng đáng ghét như thế, đáng ghét như 4 năm trước, cho dù là xuất hiện hay biến mất đều không hề báo trước với cô, anh luôn có thể mạnh mẽ xông vào thế giới của cô không bao giờ cho cô cơ hội từ chối.
Vì vậy cô chỉ có thể từ chối Tô Yến.
Hành lang khu vực khám bệnh rất yên tĩnh, chỉ có cô và Tô Yến.
Lại là một lần nhìn nhau im lặng, giống như 4 năm trước.
Sau một hồi lâu, cô đã phá vỡ sự im lặng này, nói một cách hổ thẹn và bất lực: “Cảm ơn anh đã thích em, cũng cảm ơn anh đối xử tốt với Bánh Sữa Nhỏ…”
Tô Yến gần như đã đoán được cô muốn nói gì, mặt không biến sắc, anh ấy ngắt lời cô: “Anh đưa em về nhà.”
Đào Đào nhìn chằm chằm anh một lúc, bất lực thở dài, trong giọng điệu có chút chua xót, nhưng rất dứt khoát: “ Tô Yến, chuyện của chúng ta vẫn nên quên đi.”
*Tác giả có lời muốn nói:
trích dẫn một trong những câu nói kinh điển của Trình chó—— là anh đã phá hỏng tình cảm của em và Tô Yến, là lỗi của anh, em hận anh đi. Nhưng, chúng ta vẫn còn yêu nhau đúng không!”
[Ai muốn học thì nhanh ghi chép theo thầy Trình, toàn là tinh hoa cả đấy.]
*
Các bạn cho rằng sau khi Trình chó bị đâm một nhát dao thì không trà nữa sao? Không, anh chỉ thêm trà, đồng thời hương sen khắp nơi [Đầu chó.jpg]