• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng Trình Quý Hằng dịu dàng nhưng lại rất kiên định, có khả năng xoa dịu tâm hồn của người khác.

Nói không cảm động là giả.

Đào Đào rất cảm động, cũng bị lời nói của anh làm cho rung động, nhưng chưa đến mức mất hết lý trí.

Cô sẵn sàng sống chung dưới một mái nhà với anh vì Bánh Sữa Nhỏ, nhưng cô không chắc liệu những lời này có phải là anh đang nói dối hay không, càng lo lắng anh sẽ rời đi lần nữa.

Bốn năm trước anh cũng nhiều lần hứa với cô thâm tình như khoảnh khắc này, nhưng không một lời hứa nào được thực hiện.

Cho nên cho dù như thế nào thì cô cũng không thể giao phó bản thân và con gái cho anh mà không có chút lo lắng nào được nữa.

Cô sợ sẽ bị lừa một lần nữa.

Quan trọng hơn là, nếu anh lại biến mất, chắc chắn sẽ gây ra những tổn thương không tưởng cho con gái.

Sau một hồi im lặng, Đào Đào trả lời: “Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Trình Quý Hằng hiểu những lo lắng của cô, cũng biết đầu sỏ gây nên cục diện hiện tại là chính mình, vì vậy anh không ép buộc cô phải lựa chọn, anh khẽ thở dài đáp: “Được, anh sẽ đợi câu trả lời của em.” Anh lại dùng giọng điệu kiên quyết đảm bảo: “Đừng lo lắng, lần này anh nhất định sẽ không biến mất.”

Đào Đào không cho ý kiến, nhắm mắt lại: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.” Nói xong, cô chợt nhớ ra mình còn chưa đặt đồng hồ báo thức, lại mở mắt ra đi lấy điện thoại.

Lúc này Trình Quý Hằng nói một câu: “Không cần đặt, anh sẽ gọi em dậy.”

Đào Đào: “Anh không ngủ à?”

Trình Quý Hằng: “Không buồn ngủ.”

Đào Đào trừng mắt nhìn anh: “Sao vừa nãy anh nói với tôi là anh muốn ngủ?”

Trình Quý Hằng: “Không phải là anh muốn ngắm em ngủ sao? Em nghĩ thử xem, khi em ngủ anh lại ở bên cạnh học tập, không phải là sẽ tạo ra áp lực cho em sao?”

Đào Đào vừa bực vừa buồn cười: “Cưỡng từ đoạt lý.”*

[*Không có lý nói thành có lý.]

Trình Quý Hằng nhẹ giọng dỗ dành: “Mau ngủ đi, tỉnh dậy còn phải học nữa, nếu không bài kiểm tra tháng sau em thi không qua anh đâu.”

Đào Đào không nhịn được cười: “Ba mươi phút nữa đánh thức tôi.”

Trình Quý Hằng: “Được.”

Đào Đào yên tâm nhắm mắt lại, không lâu sau thì thiếp đi trong vòng tay anh.

Trình Quý Hằng nhìn chằm chằm vào người trong vòng tay mình.

Thời gian bốn năm dường như không làm cho Quả Đào này có quá nhiều thay đổi, dáng vẻ khi ngủ vẫn giống bốn năm trước, vô cùng ngoan ngoãn, như một chú mèo con, làm cho trái tim anh rung động không có cách nào kiểm soát được.

Sau khi chắc chắn rằng cô đã ngủ say, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó buông cô ra, ngồi dậy tiếp tục làm việc.

Đào Đào yêu cầu anh ba mươi phút nữa đánh thức cô dậy, anh cẩn thận ghi nhớ trong lòng. Khi đến hai giờ, anh đúng giờ gọi cô dậy, còn chọc nhẹ vào má cô giống như bốn năm trước.

Nhưng Đào Đào không những không thức dậy, cô còn vô thức trở mình, lấy chăn trùm lên đầu.

Trình Quý Hằng bất lực mỉm cười.

Nghĩ đến việc gần đây cô vừa phải dậy sớm chăm con gái vừa phải chạy vào viện chăm sóc anh, chắc chắn cô đã rất mệt rồi, anh không khỏi có chút đau lòng, vậy nên không đánh thức cô dậy, muốn để cô ngủ thêm một chút nữa.

Anh định đánh thức cô sau nửa tiếng nữa, kết quả trợ lý đột nhiên gửi cho anh báo cáo phân tích khả thi của dự án mới do phòng marketing vừa nộp. Anh mải mê xem báo cáo mà quên mất việc phải đánh thức cô dậy, để cô ngủ đến lúc tự tỉnh.

Phòng bệnh yên tĩnh, nhiệt độ dễ chịu, Đào Đào ngủ rất thoải mái, thậm chí cô có chút ngái ngủ, nhất là mấy giây lúc vừa tỉnh dậy vô cùng mơ màng, thậm chí cô còn quên mất mình đang ở đâu.

Cô nằm trên giường nheo mắt một hồi lâu mới tỉnh táo lại, lấy điện thoại bên gối ra nhìn thời gian, lập tức bị dọa tỉnh, thế mà đã bốn giờ rồi!

Cô gần như là bắn lên từ trên giường, sau khi nhìn thấy Trình tổng “hai tai không nghe thấy gì, toàn tâm toàn ý làm việc” thì giận run người: “Tại sao anh không gọi tôi? Đã bốn giờ rồi.”

Trình Quý Hằng đang chuyên tâm làm việc lập tức cứng người, sau đó nhận ra rằng mình đã quên nhiệm vụ mà mẹ đứa nhỏ đã giao, vội vàng giải thích: “Anh đã gọi em một lần vào lúc hai giờ nhưng em không tỉnh, sau đó anh nghĩ hai ngày nay chắc là em đã mệt mỏi lắm rồi, anh chỉ muốn em ngủ thêm một chút nữa thôi.”

Đào Đào không vui: “Đám đàn ông các anh thật là vô dụng!” Nói xong, cô vén chăn lên, nhanh chóng xuống giường mang giày rồi bước nhanh về phía cửa.

Trình Quý Hằng nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô, tưởng cô muốn rời đi thì vội vàng hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Đào Đào nói mà không nhìn lại: “Đi vệ sinh!”

Đây là chuyện cấp bách.

Trình Quý Hằng không hỏi thêm câu nào nữa, ngoan ngoãn đáp: “Ồ.“

Sau khi vào nhà vệ sinh, Đào Đào rửa mặt sạch sẽ, sau đó đứng trước gương buộc lại tóc, chỉnh lại quần áo. Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, cô bắt đầu thu dọn ba lô.

Lần này có vẻ như là muốn đi thật.

Trình Quý Hằng lại hỏi: “Em đi đâu?”

Đúng là con nào cha nấy, hai cha con nhà này thật sự đều rất bám người như nhau.

Đào Đào thở dài, lườm anh một cái rồi đáp: “Đi đón con gái anh!”

Trình Quý Hằng: “Không phải mới bốn giờ sao? Không phải em nói không được để bé con về sớm sao?”

Đào Đào lấy trong cặp ra những thứ không cần mang theo, trả lời: “Lúc sáng tôi đã hứa với bé con phải là người đến đón bé con đầu tiên, nếu đi trễ  thì trước cổng trường mẫu giáo chắc sẽ có rất nhiều người, hơn nữa tôi còn phải đi mua bánh mật ong cho bé con.”

Trình Quý Hằng lập tức cầm lấy điện thoại: “Anh sẽ gọi cho tài xế.” Sau khi cúp máy, anh an ủi: “Mười phút nữa xe sẽ tới, em đừng lo lắng, tuyệt đối sẽ không tới trễ.”

Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, đẩy những món đồ chơi và một vài cuốn sách trẻ em vừa lấy ra từ trong túi sang bên cạnh Trình Quý Hằng, căn dặn: “Đợi sau khi bé con đến, không được xem Heo Peppa cùng bé con, mà cùng bé con chơi trò chơi gia đình, hay đọc sách vẽ tranh với bé con.”

Tất cả đồ chơi đều được đóng trong hộp, Trình Quý Hằng nhặt một chiếc hộp có vỏ ngoài màu xanh da trời, phía trên viết dòng chữ “chim cánh cụt phá băng xếp gỗ”.

Đào Đào lại dặn dò: “Anh phải tiếp xúc với bé con nhiều hơn, đừng có ngày nào cũng cho bé con xem phim hoạt hình, xem nhiều mà cận thị sẽ rất phiền phức.”

Trình Quý Hằng tương đối tự tin: “Con gái anh tuyệt đối không có khả năng bị cận thị. Nhà chúng ta không có gen cận thị. Khi còn nhỏ, ngày nào anh cũng xem anh em hồ lô cũng không có bị cận.”

Đào Đào không vui: “Thảo nào bé con thích xem phim hoạt hình đến vậy, thì ra thừa hưởng gen của anh!”

Trình Quý Hằng bật cười rồi hỏi: “Vừa rồi em nói bé con thích bánh mật ong? Ngoài bánh mật ong, gà rán và cánh gà coca, bé con còn thích ăn gì nữa?”

Đào Đào thở dài: “Con gái anh không có gì là không thích ăn.”

Trình Quý Hằng lại hỏi: “Bé con thích ăn gì nhất?”

Đào Đào suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Đồ ăn mà bé con thích rất nhiều, nhưng cái nhất của bé con không phải là cái nhất mà chúng ta nghĩ. Sở thích của bé con có thể chia thành năm cấp độ, lần lượt là thích, siêu thích, thích nhất, thích nhất nhất và thích nhất nhất nhất. Thứ mà có ba từ nhất mới chính là thứ mà bé con thích nhất.”

Trình Quý Hằng: “Vậy thì… bé con thích nhất nhất nhất món gì?”

Đào Đào: “Món ăn thích nhất nhất nhất là bít tết.” Cô chợt nhớ ra mình vẫn còn nợ nhóc con một bữa bít tết.

Trình Quý Hằng không hiểu: “Bít tết thì có gì ngon chứ?”

Đào Đào: “Anh dám hỏi bé con như vậy không?”

Trình Quý Hằng lập tức đổi giọng: “Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Đào Đào trừng mắt nhìn anh, thấy thời gian sắp đến mười phút, thế là cô ngừng nói nhảm với Trình Quý Hằng, đeo ba lô xuống lầu.

Khi cô đến cổng phía đông của bệnh viện, tài xế đã đậu xe ở bên đường đợi cô.

Đào Đào yêu cầu tài xế đưa cô trở lại nơi mình đang sống trước, mua một chiếc bánh mật ong cho Bánh Sữa Nhỏ ở tiệm bánh cạnh khu chung cư, sau đó mới đến trường mẫu giáo đón con gái.

Xe dừng trước cổng trường mẫu giáo thì đã bốn giờ bốn mươi rồi.

Khi bước xuống xe, Đào Đào đã bị sốc trước cảnh tượng hoành tráng trước mắt, tất cả những gì cô nhìn thấy là những chiếc xe hơi sang trọng, phụ huynh của các bé đứng đầy ở khoảng trống giữa những chiếc xe đợi trường mẫu giáo tan học.

Ngay lúc đó, trong đầu Đào Đào chỉ hiện ra bốn chữ: cạnh tranh khốc liệt.

Muốn bộc lộ tài năng tranh được vị trí đầu tiên trong những phụ huynh nóng lòng muốn thử này thật không dễ dàng.

Để tận dụng lợi thế địa hình và giành cơ hội trước, Đào Đào thấy chỗ hổng trong đám đông là chen vào để tiến lên phía trước, nhưng khi chen được đến đoạn giữa lại không thể vào được nữa. Sức chiến đấu của các đối thủ phía trước quá mạnh, hơn nữa ý chí chiến đấu sục sôi, cố thủ nghiêm ngặt ở địa điểm xuất phát, không cho đối thủ phía sau một chút cơ hội nào để vượt lên.

Phải để con gái thất vọng rồi. Đào Đào chỉ có thể sốt ruột đứng trong đám đông, trông ngóng nhìn cổng trường mẫu giáo phía trước không xa, chỉ muốn có năng lực dịch chuyển tức thời, trực tiếp dịch chuyển đến phía trước. Đồng thời, cô thề trong lòng rằng ngày mai nhất định phải đến sớm, phấn đấu trở thành người có năng lực trong nhóm đầu.

Haizz, thời nay đón một đứa trẻ cũng phải có sức cạnh tranh mạnh mẽ.

May mà để bánh ngọt trên xe, nếu không sớm đã bị đè bẹp rồi.

Vào lúc cô đang cảm thán làm mẹ quả là không dễ dàng, phía sau chân đột nhiên bị giẫm một cái không quá mạnh, nhưng cũng không hề nhẹ, ngay lúc Đào Đào vừa quay đầu lại, người phụ nữ vô tình giẫm phải cô phía sau cũng nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Đào Đào nghe thấy giọng nói trước tiên, sau đó mới nhìn thấy cô ấy.

Giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, không đúng, phải nói là dịu dàng, giống như tiếng róc rách của vùng sông nước Giang Nam, làm say đắm lòng người.

Nhất định là một người phụ nữ xinh đẹp.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, Đào Đào đã xác định suy đoán của mình là đúng. Cô ấy quả thực là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tóc đen như mực, lông mày như tranh vẽ, nước da trắng nõn, vóc dáng cao gầy, khí chất xuất chúng, mang một vẻ đẹp đoan trang thanh lịch.

Đàn ông không thể cưỡng lại được trước sự cám dỗ của mỹ nhân, mà phụ nữ thì lại càng không cưỡng lại được.

Có thể nói như thế này, phụ nữ còn thích ngắm mỹ nữ hơn đàn ông.

Đào Đào bất giác có hảo cảm với người phụ nữ này, mỉm cười đáp lại: “Không sao đâu.“

Người phụ nữ cũng mỉm cười với cô, ánh mắt mềm mại như làn sóng, có chút bất lực giải thích: “Hôm nay đến muộn rồi.”

Đào Đào hiểu được đây cũng là một người mẹ trong nhóm cố gắng chen lên hàng đầu, trong lòng đột nhiên có cảm giác như gặp được người quen: “Không sao, có thể hiểu được.”

Sự quen biết và hòa hợp giữa người với người phụ thuộc rất nhiều vào ấn tượng đầu tiên.

Đào Đào rất có ấn tượng với người phụ nữ này, đồng thời cô ấy cũng rất có ấn tượng với cô, nhàn rỗi không có việc gì, cô ấy nói chuyện với Đào Đào: “Nhìn cô khá lạ mặt, con của cô mới bắt đầu đi học mẫu giáo đúng không?”

Đào Đào gật đầu: “Ừm, hôm nay là ngày đầu tiên đi học mẫu giáo.” Nói xong, cô lại thở dài: “Lúc sáng đưa đi học đúng là dở khóc dở cười.”

Người phụ nữ an ủi: “Trẻ con đứa nào cũng giống nhau. Con trai tôi khi mới đi mẫu giáo cũng khóc nhè, tuần đầu tiên đi học không có ngày nào không khóc, sau một tuần thì tốt hơn rồi.”

Đào Đào: “Con gái tôi vừa tròn ba tháng tuổi. Tôi hơi lo rằng con còn quá nhỏ, sẽ không theo kịp.”

Người phụ nữ trả lời: “Khi con gái tôi đi mẫu giáo thì cũng mới ba tuổi, lúc đó tôi cũng lo lắng về vấn đề này, có điều cũng không xảy ra tình huống theo không kịp. Khả năng tiếp nhận và phát triển của trẻ con còn mạnh hơn so với những gì chúng ta tưởng.”

Đào Đào cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, đồng thời cũng nắm bắt được một tin tức: “Cô còn có con gái sao?”

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu: “Ừm, bây giờ đã bảy tuổi rồi, còn con trai tôi thì bốn tuổi.”

Đào Đào kinh ngạc: “Đã bảy tuổi rồi sao?”

Như vậy thì người phụ nữ này ít nhất cũng đã ba mươi, nhưng thật sự nhìn cô ấy không giống ba mươi tuổi một chút nào, trông chỉ khoảng hai tư hai lăm tuổi.

Người phụ nữ dường như nhìn thấy sự thắc mắc của Đào Đào, trả lời một cách phóng khoáng: “Tôi đã ba mươi hai rồi.“

Bà mẹ hai con vẫn có trạng thái tốt như vậy, Đào Đào không khỏi khen ngợi: “Chị chăm sóc da tốt thật đấy.”

Người phụ nữ mỉm cười, niềm hạnh phúc hiện lên trên nét mặt: “Chắc là do không phải lo lắng nhiều cho chồng và con.”

Đào Đào do dự một chút, không nhịn được hỏi: “Khi con gái chị mới đi học mẫu giáo, phản ứng của chồng chị như thế nào?”

Người phụ nữ bất lực trả lời: “Tám giờ sáng mới đưa con tới trường, chín giờ thì nói phải đi đón con, làm chị không tức không chịu được.”

Trong lòng của Đào Đào đã thấy cân bằng, cô không nhịn được bắt đầu phàn nàn về tên đàn ông nhà mình: “Ba của con gái em cũng vậy, cứ một tiếng lại hỏi khi nào đi đón con.”

Người phụ nữ trả lời: “Đàn ông đối xử với con gái đều như vậy. Con gái chính là cục thịt đầu tim của họ, nhưng đối với con trai thì khác. Con gái là báu vật còn con trai là cọng cỏ. Năm ngoái khi con trai chị đi học mẫu giáo, thằng bé khóc đến khàn cả cổ, ba nó đi thẳng không thèm nhìn lại.”

Đào Đào mỉm cười cảm khái: “Chênh lệch cũng lớn quá nhỉ?“

Người phụ nữ cười bất lực: “ Đúng vậy, con trai giống như là nhặt về vậy.”

Cô ấy vừa dứt lời thì đám đông bắt đầu náo loạn, hai người nhìn lên thì thấy bác bảo vệ phụ trách mở cổng đang đứng sau cổng.

Đào Đào lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, còn một phút nữa thì mở cổng, cô ấy lập tức bước vào trạng thái chuẩn bị. Cho dù cô không thể là người đầu tiên cũng  phải nằm trong top ba!

Nét mặt của người phụ nữ cũng trở nên tập trung, cô ấy tốt bụng truyền thụ cho Đào Đào kinh nghiệm của mình: “Bây giờ tụt lại phía sau cũng không sao, sau khi cổng được mở đám đông sẽ phân tán, đến lúc đó chen vào chỗ trống xông về phía trước là được.

Đào Đào gật đầu: “Ừm!”

Đúng năm giờ bảo vệ mở cổng, đoàn người mênh mông lập tức tràn vào trường mẫu giáo như xả đập nước.

Như nghe thấy tiếng súng, Đào Đào cất bước chạy, xuyên qua đám đông như một chú cá.

Trường mẫu giáo rất lớn, lớp mầm lớp chồi lớp lá đều có nơi dạy học riêng, Đào Đào là người mẹ đầu tiên chạy vào khu dạy học của lớp mầm, khoảnh khắc đó cô vô cùng tự hào.

Giáo viên chủ nhiệm và giáo viên sinh hoạt đều đứng trước cửa lớp, phụ huynh nào đến thì sẽ để đứa trẻ đó đi.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, thầy cô và phụ huynh còn chưa quen thuộc, khi Đào Đào bước đến cửa lớp của con gái, cô chủ nhiệm hỏi một câu: “Chị là phụ huynh của bé nào?”

Đào Đào: “Đào Đa Lạc.” Nói xong, cô đưa mắt nhìn vào lớp, vừa nhìn đã thấy Bánh Sữa Nhỏ của cô.

Bánh Sữa Nhỏ nhìn thấy mẹ cũng kích động và vui vẻ, cô giáo vừa gọi tên là cô bé bật dậy khỏi chiếc ghế đẩu nhỏ, chạy lạch bạch về phía mẹ đứng ở của lớp học dưới ánh mắt ngưỡng mộ của cả lớp.

Nhưng chạy mãi chạy mãi cái miệng nhỏ lại mếu máo, đôi mắt cũng đỏ hoe, chạy đến trước mặt mẹ thì bật khóc.

Đào Đào ngồi xổm trên mặt đất, ôm con gái vào lòng, dở khóc dở cười hỏi: “Bé cưng, sao con lại khóc?“

Bánh Sữa Nhỏ ôm chặt lấy cổ mẹ như sợ mẹ sẽ bỏ đi, thút thít nói: “Con nhớ mẹ lắm, con thật sự nhớ mẹ lắm á, rất rất nhớ mẹ, con rất sợ mẹ không cần con nữa…”

Sống mũi Đào Đào đột nhiên cay cay, cô bế con gái từ dưới đất lên, nhẹ giọng an ủi: “Mẹ sẽ không bao giờ không cần con, con là cục cưng nhỏ của mẹ mà.”

Bánh Sữa Nhỏ nép vào vai mẹ, vừa khóc vừa run run, trông vô cùng đáng thương.

Đào Đào nhẹ nhàng vỗ lưng con gái để an ủi, đồng thời nói với cô bé: “Con tạm biệt cô giáo đi rồi chúng ta đi tìm ba.”

Bánh Sữa Nhỏ lập tức giơ bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình lên, nhịn khóc ngoan ngoãn nói: “Tạm biệt cô giáo.”

Sau khi chào tạm biệt cô giáo, Đào Đào bế con gái ra về. Trên đường đến cổng trường mầm non cô liên tục dỗ dành con gái, cho đến khi lên xe, nhìn thấy bánh mật ong, nước mắt của cô bé mới ngừng lại.

Sau khi xe chạy, Đào Đào hỏi con gái một câu: “Con có muốn ăn một miếng bánh mật ong không?”

Bánh Sữa Nhỏ lắc đầu kiên quyết: “Không muốn, con muốn ăn cùng ba.”

Trong lòng Đào Đào hơi mất cân bằng: “Tại sao con không ăn với mẹ?”

Bánh Sữa Nhỏ nghiêm túc nhìn mẹ, chững chạc nói: “Vì trước đây mẹ đã ăn rồi mà ba vẫn chưa ăn. Con không thể chỉ ăn với mẹ được, cũng phải ăn với ba nữa, nếu không ba sẽ buồn.”

“…”

Cô nhóc này quả thật là mưa dầm thấm lâu.

Đào Đào bất lực mỉm cười: “Được.”

Tài xế đưa hai mẹ con đến cổng đông Viện y học. Sau khi xuống xe, Đào Đào nắm tay con gái đi về phía khu nội trú. Vẫn chưa đi đến cổng khu nội trú, cô nhóc đã vươn tay ra chỉ thẳng phía trước, kích động phấn khích kêu lên: “Aaaaaa ba!”

Đào Đào ngước nhìn, quả nhiên cô nhìn thấy Trình Quý Hằng mặc quần áo bệnh nhân đang đứng ở cửa khu nội trú.

Quả thực là tàn nhưng không phế.

Bánh Sữa Nhỏ vui vẻ không chịu được.

Lúc này xung quanh không có nhiều người, Đào Đào buông tay con gái ra, cô nhóc lập tức chạy về phía ba, hai chân ngắn ngủn nhanh chóng lao đến.

Người lái xe đã nhắn tin cho Trình Quý Hằng trước khi quay về, sau khi nhận được tin nhắn, Trình Quý Hằng chuồn khỏi phòng bệnh, xuống lầu đợi hai mẹ con.

Khoảnh khắc con gái chạy như bay đến trước mặt, Trình Quý Hằng cố chịu nhịn đau cúi xuống, bế cô nhóc từ dưới đất lên, hôn lên má phúng phính của cô bé: “Con có nhớ ba không?”

Bánh Sữa Nhỏ ôm chặt lấy cổ ba, hai tròng mắt lại đỏ hoe, phụng phịu nói: “Con rất rất nhớ…”

Ây ya, trái tim như bị kim châm, quả là không thể chịu được mà.

Trình Quý Hằng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy con gái mình khóc, không hiểu sao tròng mắt anh cũng đỏ lên: “Ba cũng nhớ con, rất rất nhớ.”

Đào Đào bước đến gần hai ba con, nhìn thấy dáng vẻ tình thương mến thương của hai người thì đúng là hạn hán lời.

Chẳng phải mới một ngày không gặp thôi sao, có đến mức phải sướt mớt thế không?

Cô đành phải thúc giục: “Anh đừng đứng ở đây nữa, mau về phòng bệnh đi.”

Trên đường một nhà ba người về phòng bệnh, Bánh Sữa Nhỏ hào hứng nói với ba: “Ba, con với mẹ mang bánh mật ong cho ba nè, lát nữa chúng ta sẽ ăn cùng nhau.”

Trình Quý Hằng cười đáp: “Ba cũng chuẩn bị món ngon cho con.”

Mắt Bánh Sữa Nhỏ sáng ngời nhìn ba: “Cái gì ngon ạ?”

Đào Đào cũng tò mò nhìn anh.

Trình Quý Hằng giả vờ huyền bí: “Bí mật.”

Bánh Sữa Nhỏ thở dài: “Được thôi.”

Sau khi đến phòng bệnh rồi, cuối cùng Bánh Sữa Nhỏ cũng biết đáp án, đó là bánh trứng.

Cô nhóc rất vui, vì cô bé thích nhất nhất là ăn bánh trứng.

Đào Đào mơ hồ nhìn Trình Quý Hằng: “Anh mua bánh trứng khi nào vậy?”

Nét mặt Trình Quý Hằng không thay đổi: “Vừa nãy anh không có việc gì, tiện tay đặt đồ ăn.”

“…”

Vậy nên đây là lý do anh bí mật chuẩn bị bất ngờ cho bé con sau lưng tôi?

Đào Đào trừng mắt nhìn anh: “Với kỹ năng tranh giành sủng ái của anh, trong phim cung đấu anh nhất định sẽ sống sót đến tập cuối cùng!”

Trình Quý Hằng: “Tập cuối không phải mục tiêu của anh. Mục tiêu của anh là đứng đầu hậu cung.”

Đào Đào vừa tức vừa buồn cười, mặc kệ anh rồi dắt con gái vào nhà vệ sinh rửa tay.

Sau khi rửa tay, Bánh Sữa Nhỏ cởi giày lên giường, chia sẻ bánh mật ong và bánh trứng cùng ba.

Đào Đào tạm thời không muốn ăn gì nên ngồi xếp bằng trên một chiếc giường khác và tiếp tục học.

Thực ra Trình Quý Hằng không thích đồ ngọt, nhưng đồ mà con gái mang cho anh, cho dù không thích ăn đi nữa anh cũng phải ép mình nuốt.

Cô bé ăn uống vui vẻ.

Ánh mắt Trình Quý Hằng nhìn con gái đầy dịu dàng và yêu thương: “Hôm nay ở trường mẫu giáo có gặp chuyện gì vui không?”

Bánh Sữa Nhỏ gật gật đầu.

Đào Đào cũng ngẩng đầu lên.

Cô đã hỏi cô nhóc câu này trên đường trở về, vì vậy bây giờ điều cô quan tâm không phải là cô nhóc mà là Trình Quý Hằng.

Trình Quý Hằng: “Con có thể kể cho ba được không?”

Bánh Sữa Nhỏ đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu cười nói: “Được ạ!”

Trình Quý Hằng cũng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện gì mà làm con vui vẻ như vậy?”

Bánh Sữa Nhỏ không nói ngay với ba mà nghiêm nghị dặn dò: “Ba không được nói cho ai khác nhé.”

Trình Quý Hằng gật đầu, thành tâm thề: “Ba thề tuyệt đối sẽ không nói cho người khác.”

Lúc này Bánh Sữa Nhỏ mới yên tâm, nhưng vẫn hạ thấp giọng nói, thì thầm: “Con gặp được một anh trai nhỏ.”

Trình Quý Hằng: “…”

Chuyện này thì có con mẹ gì đáng vui vẻ chứ?

Đào Đào bắt được rõ sự ngạc nhiên bất ngờ trong mắt của Trình tổng, suýt chút nữa là cười thành tiếng.

Bánh Sữa Nhỏ rất ngượng ngùng, nhưng cũng không nhịn được muốn chia sẻ với ba: “Anh trai nhỏ rất đẹp trai, anh ấy còn cho con ăn socola nữa.”

Sắc mặt Trình Quý Hằng tái xanh, anh hít sâu một hơi, nghiêm túc giáo dục con gái: “Ba nói cho con biết, ngoại trừ ba, tất cả những người con trai cho con đồ ăn vặt đều là người xấu, sau này con không được phép nhận đồ ăn vặt của họ, con muốn ăn gì thì nói với ba, ba sẽ mua cho con.”

Bánh Sữa Nhỏ chau mày, rất nghiêm túc phản bác lại: “Không phải, anh trai nhỏ không phải người xấu, anh ấy rất rất tốt, anh ấy là người tốt!”

Trình Quý Hằng kiềm chế cơn giận nói: “Con mới quen cậu ta được một ngày, làm sao biết cậu ta có tốt hay không?”

Bánh Sữa Nhỏ: “Sáng hôm nay cô giáo dẫn tụi con đi cầu trượt, nhưng con lại rất nhớ hai người nên đã khóc. Cô giáo không thấy con khóc, lúc sau có một quả bóng nhỏ lăn đến bên chân con, anh trai nhỏ chạy qua nhặt bóng, thấy con khóc thì hỏi sao con lại khóc, con nói con nhớ ba mẹ, anh ấy bảo chiều ba mẹ sẽ đến đón chúng con, còn cho con ăn sôcôla để con không khóc.”

Trình Quý Hằng mang vẻ mặt khinh thường: “Chỉ có vậy?”

Bánh Sữa Nhỏ gật đầu, sau đó cười vô cùng ngượng ngùng: “Con thích anh trai nhỏ này lắm.“

Cảm giác như một đòn chí mạng.

Sắc mặt Trình Quý Hằng càng xanh hơn, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Anh lại hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm con gái mình: “Nghe ba nói, con thế này không gọi là thích mà là cảm kích, còn nữa, sau này con không được phép lấy những thứ mà con trai cho con.”

Bánh Sữa Nhỏ tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao?”

Trình Quý Hằng: “Bởi vì họ có ý xấu!”

Đào Đào không nhìn được nữa đành nói: “Trẻ con mẫu giáo thì có ý xấu gì? con trai nhà người ta cũng là muốn an ủi Bánh Sữa Nhỏ nhà chúng ta thôi có được không? Một cậu bé ấm áp biết bao, hơn nữa lúc đó Bánh Sữa Nhỏ còn khóc.”

Trình Quý Hằng hờ hững nhìn mẹ đứa nhỏ, nói chắc như đinh đóng cột, không cho phép nghi ngờ: “Dù sao cũng không lấy, nhà chúng ta tự có!”

“…”

Anh đang tức anh đang tức anh đang tức.

Đào Đào chưa bao giờ thấy dáng vẻ Trình Quý Hằng tức giận như vậy, cô vừa bất lực vừa thấy tức cười.

Trình Quý Hằng nghiêm mặt thảo luận với cô: “Ngày mai đừng đi mẫu giáo nữa, lớn thêm một tuổi nữa rồi đi.”

Đổi lại lần này là Đào Đào tức giận: “Năm sau bé con sẽ không gặp anh trai nhỏ nữa sao?”

Trình Quý Hằng im lặng một lúc: “Hay là mời cô giáo dạy ở nhà.”

Đào Đào: “…“

Tôi thấy anh đây là phát điên rồi.

Cô mặc kệ anh, tiếp tục cúi đầu học bài, nhưng đúng lúc này đột nhiên ngoài cửa phòng bệnh có tiếng gõ cửa, cô đành phải đặt bút xuống, xuống giường mở cửa, đồng thời tò mò nói: “Giờ này thì có thể là ai đến chứ?”

Trình Quý Hằng vẫn đắm chìm trong đả kích từ “anh trai nhỏ“, ủ rũ dựa vào giường bệnh, giọng nói buồn bực: “Có lẽ là Lão Bạch.”

Đào Đào: “Lão Bạch là ai?” Cô chỉ biết lão Quý, người đã đưa vợ đến đây vào chiều hôm qua.

Trình Quý Hằng đáp: “Bạch Tinh Phạm, một người bạn cũ.“

“Ồ.” Đào Đào nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc và quần áo, sau đó đi ra mở cửa. Lúc mở cửa phòng bệnh ra, cô kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn người phụ nữ đứng ngoài phòng bệnh: “Sao lại là chị?”

Tô Nhan cũng rất ngạc nhiên, cười đáp: “Không ngờ lại là em.”

Đứng bên cạnh cô ấy là Bạch Tinh Phạm cao ráo, đẹp trai, có chút ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Tô Nhan đáp: “Hôm nay em lỡ giẫm phải giày của cô ấy ở cổng trường mẫu giáo.” Sau đó cô ấy cúi đầu, nhìn hai đứa trẻ đang đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Mau chào cô đi.”

Chị gái Bạch Hoài Cẩn và em trai Bạch Phó Du đồng thanh nói: “Chào cô.”

“Chào hai con.” Đào Đào đáp, nghiêng người sang một bên để nhường chỗ cho gia đình bốn người ngoài cửa.

Bánh Sữa Nhỏ nghe thấy có bạn nhỏ đến thì quỳ trên giường bệnh, tò mò nhìn ra cửa, trên tay mũm mĩm đang cầm một miếng chiếc trứng nhỏ, trên môi còn dính một ít vụn bánh.

Khi hai đứa trẻ một lớn một nhỏ vừa bước vào phòng bệnh, mắt Bánh Sữa Nhỏ chợt sáng lên. Cô bé vui mừng lại ngạc nhiên nhìn cậu bé, cảm thán giống như mẹ lúc nãy: “Sao lại là anh?”

Bạch Phó Du nhỏ nhắn cũng rất kinh ngạc, cười đáp: “Anh không ngờ lại là em!”

Thế mà hai đứa nhỏ lại quen nhau, mọi người ở trong phòng bệnh đều ngạc nhiên.

Đào Đào nhìn cậu nhóc đẹp trai dễ thương nhà họ Bạch, sau đó lại nhìn con gái, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó: “Bánh Sữa Nhỏ, đây có phải là anh trai tặng socola cho con không?”

Đầu Bánh Sữa Nhỏ gật gật đầu.

Đào Đào hiểu ra, có chút hả hể liếc nhìn Trình Quý Hằng.

Đúng như dự đoán, khuôn mặt của người này thậm chí còn trở nên xanh hơn.

Trình Quý Hằng lại hít một hơi thật sâu, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Bạch Tinh Phạm: “Anh bận sao? bận thì đi trước đi.”

Đào Đào: “…”

Đây là cách đón tiếp khách của anh sao?

Bạch Tinh Phạm thờ ơ nói một câu: “Không bận, còn có thể ở lại rất lâu.” Anh ta sờ lên cái đầu nhỏ của con trai, lời nói ẩn ý: “Bây giờ con đã là anh trai nhỏ rồi, sau này phải chăm sóc em gái thật tốt, hiểu không?”

Cậu nhóc gật gật đầu: “Con hiểu!”

Bạch Tinh Phạm nở một nụ cười hài lòng. Không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.

Trình Quý Hằng: “…”



*Tác giả có lời muốn nói:

Trình chó: “Này, cho anh con dao, đâm chết tôi luôn đi.”

Lão Bạch: “Làm sao có thể như vậy được, sau này chúng ta đều là người một nhà mà.”

Trình chó: “ CÚT!”

Anh tức anh tức anh tức, Trình chó tức giận rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK