Trước đây anh ta chưa từng gặp Trình Quý Hằng, chỉ nghe Ðào Tử miêu tả. Trong lời miêu tả của cô, Trình Quý Hằng là một chàng thanh niên đáng thương không có nhà để về, có ý định tự sát, tính cách dịu dàng, nhiệt tình và dễ gần, nhưng lại mang theo vài phần nhạy cảm, phần nhạy cảm này xuất phát từ sự thất bại khi xây dựng sự nghiệp và bị cha mẹ ruồng bỏ.
Anh ta không hề nghi ngờ Ðào Tử sẽ lừa mình, nhưng đối phương chưa chắc sẽ không lừa gạt Ðào Tử.
Ðào Tử mới vừa tốt nghiệp đại học, mới bước chân vào xã hội không lâu, năng lực phán đoán người và việc vẫn duy trì tiêu chuẩn tháp ngà*, rất dễ bị lừa, cho nên anh ta mới thăm dò Trình Quý Hằng.
(*Tháp ngà: Một biểu thức mang ý nghĩa ẩn dụ về lý thuyết “nghệ thuật cho nghệ thuật”, tượng trưng cho sự tách biệt của người nghệ sĩ với xã hội, đắm chìm trong sáng tạo. Tóm lại thì là còn mơ màng không thực tế mấy.)
Anh ta đã nghĩ đến tình huống Trình Quý Hằng sẽ để lộ bộ mặt thật dưới sự thăm dò của mình, nhưng chưa từng nghĩ đến việc Trình Quý Hằng vốn đã chẳng coi mình ra gì— Anh ta vốn còn chưa kịp thăm dò thì Trình Quý Hằng đã chủ động cởi bỏ lớp ngụy trang, ngang ngược đối đầu với anh ta.
Anh không những kiêu ngạo mà còn điên cuồng, hoàn toàn khác hình ảnh chàng trai dịu dàng dễ gần như Ðào Tử miêu tả.
Rõ ràng có thể thấy, anh đã lừa Ðào Tử, cũng chẳng ý tốt gì với cô.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để anh làm hại cô ấy.” Đôi môi mỏng Tô Yến khẽ mở, giọng điệu và ánh mắt lạnh lùng, dứt khoát..
Trình Quý Hằng như thể nghe thấy chuyện hài vậy, anh cười khinh miệt: “Anh là cái thá gì?”
Lời này là một câu hai nghĩa, vừa coi rẻ Tô Yến vừa chất vấn Tô Yến—— Anh là gì của cô ấy?
Ánh mắt vốn kiên quyết của Tô Yến xẹt qua một vết nứt, tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng Trình Quý Hằng vẫn nhận ra được sự hốt hoảng xuất hiện trên mặt anh ta, anh lại lần nữa chất vấn: “Hai người có quan hệ gì?” Giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi vô cùng, tựa như một con dao cố tỏ ra là cùn nhưng lại từng chút từng chút tùng xẻo da thịt đối thủ.
Cùng lúc đó, anh cũng đang chuyên tâm thưởng thức biểu cảm của Tô Yến.
Không sai, là thưởng thức.
Anh thích nhìn thấy tâm trạng của đối thủ sụp đổ từng chút một.
Câu hỏi này như một đòn trí mạng, vết nứt trong mắt Tô Yến to hơn vài lần, cuối cùng cũng không thể nào còn sắc bén như ban nãy nữa, bởi vì anh ta thiếu đi tự tin.
Anh ta chẳng là cái thá gì cả, anh ta cũng chẳng có quan hệ gì với cô.
Tô Yến không khỏi nắm chặt hai nắm tay lại, cố nén cơn bốc đồng muốn đánh cho Trình Quý Hằng một trận lại, ngắn gọn đáp: “Bạn bè.”
“Chỉ là bạn bè thôi mà.” Trình Quý Hằng khẽ nhướng mày, cố ý dùng từ “chỉ” này, lại tiếp tục đè khí thế của Tô Yến xuống, chậm rãi ung dung nói: “Tôi và cô ấy cũng là bạn bè, nếu đều là bạn bè thì anh có tư cách gì nghi ngờ tôi ủ mưu với cô ấy? Hay là, anh đã không có ý tốt với cô ấy từ lâu rồi? Sợ tôi cướp của anh à?”
Sắc mặt Tô Yến xanh mét, vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng: “Tôi không đê tiện như anh.”
Lần này, từ tận đáy lòng Trình Quý Hằng thực sự coi thường anh ta, lần đầu tiên anh chân thành nói lời thật lòng với Tô Yến: “Anh còn tệ hơn tôi nhiều. Anh đã nhận ra cô ấy thích anh từ lâu, nhưng cứ vờ không biết. Anh cũng thích cô ấy, lại cố ý không nói ra, bởi vì anh khinh thường xuất thân và gia cảnh của cô ấy, sợ sau khi yêu đương với cô ấy sẽ bị liên lụy.”
Anh chưa bao giờ sẽ nhân từ với kẻ thù, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân, cho nên lời này của anh không hề có chút lưu tình nào, từng chữ từng chữ như một con dao, đâm thẳng vào lòng Tô Yến.
Thực ra anh cũng không thích cái kiểu một đòn trí mạng này, bởi vì anh thích tra tấn đối thủ, mà cách tra tấn tốt nhất không phải là cho một đòn chết luôn, mà là lăng trì, băm thành trăm mảnh, kéo dài mạng sống kẻ thù hết mức có thể mới khiến cho hắn cảm nhận được nỗi đau vô tận.
Nhưng bây giờ thời gian có hạn, Quả Đào ngốc có thể đi ra từ trong phòng bệnh bất cứ lúc nào, anh không kịp giày vò, chỉ có thể cho một đòn chết luôn.
Vết nứt trong mắt Tô Yến càng lan rộng ra, gần như sắp sụp đổ, hai bàn tay cũng nắm chặt lại.
Trình Quý Hằng đã hiểu ra, suy đoán của anh không phải hoàn toàn là thật, nhưng cũng đúng đến tám chín phần.
Tô Yến hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng, gằn từng chữ: “Tôi chưa từng ghét bỏ cô ấy.”
Đây là sự thật, anh ta chưa từng ghét bỏ gia cảnh và xuất thân của cô, nhưng…
Trình Quý Hằng cười lạnh, khinh thường vô cùng: “Người phụ nữ của tôi, không tới lượt anh ghét.”
Sắc mặt Tô Yến trở nên vô cùng âm u trong nháy mắt, chỉ trong khoảnh khắc ấy tất cả chút kiềm chế còn sót lại biến mất, anh ta vung nắm đấm về phía mặt Trình Quý Hằng.
Trình Quý Hằng vốn có thể tránh được cú này, nhưng anh không tránh mà còn cố ý hứng lấy cú đấm ấy.
Cú đấm này có lực cực lớn, lại mang theo sự tức giận khôn cùng.
Tố chất sức khoẻ của Trình Quý Hằng vô cùng tốt, mặc dù là bệnh nặng mới khỏi, nhưng tốt xấu gì cũng là người đã tập MMA* cả chục năm, không đến mức gục ngã trước cú đấm này.
(*Võ tự do)
Nhưng anh lại gục xuống.
Khoảnh khắc khóe mắt trông thấy cửa phòng bệnh mở ra, anh đột nhiên trở nên yếu ớt vô cùng, lảo đảo lui về sau hai bước, cơ thể ngã về phía sau như diều đứt dây, đập mạnh vào tường hành lang, phát ra tiếng động lớn.
Cú đập này thật sự không nhẹ, còn mạnh hơn cả cú đấm của Tô Yến, trước mắt Trình Quý Hằng tối sầm, đau tới mức khuôn mặt cau có, trong lòng mắng một câu: “Mẹ nó, phát huy quá mức rồi, lần sau phải chú ý thôi.”
Khoảnh khắc Đào Đào vừa bước ra khỏi phòng bệnh đã trông thấy Tô Yến đang đánh Trình Quý Hằng, anh ta vung một cú đấm lên mặt Trình Quý Hằng, khiến cho anh ngã thẳng ra sau.
Lưng anh đập mạnh vào tường, khuôn mặt cau có tái nhợt trông đau đớn vô cùng, tay trái vẫn còn bó bột, cơ thể lảo đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã lăn ra đất.
Đào Đào cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới chỗ Trình Quý Hằng, dùng sức giữ chặt lấy cánh tay phải của anh, phòng cho anh không ngã sấp xuống, vô cùng lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Trình Quý Hằng yếu ớt thở dốc mấy hơi, anh yếu đuối lắc đầu, lí nhí nói: “Tôi không sao, cô đừng trách bác sĩ Tô, là tôi không tốt, là tôi khiến anh ấy tức giận.”
Đào Đào lập tức nhìn về phía Tô Yến, ánh mắt mang theo sự khiển trách và chất vấn.
Dù tức giận thì cũng không đến nỗi phải đánh người ta chứ? Còn đánh người ta thành ra như vậy?
Anh vừa mới xuất viện mà, cơ thể vẫn chưa phục hồi hoàn toàn đâu!
Mặc dù cô vô cùng không hài lòng với thái độ và hành vi của Tô Yến, nhưng vẫn kiềm lại cơn bốc đồng muốn cãi nhau.
Tô Yến trợn to mắt nhìn Trình Quý Hằng “yếu ớt vô cùng” kia, vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc, bất ngờ đến mức không nói được lời nào.
Sững người ra vài giây, anh ta mới nhận ra Trình Quý Hằng cố ý, cố ý chọc giận anh ta, cố ý để anh ta đánh mình, cố ý khiến Ðào Tử nhìn thấy.
Giờ phút này trên người Trình Quý Hằng đã không còn khí chất cao ngạo lạnh lùng, cương quyết tàn nhẫn như vừa rồi, ánh mắt cũng không còn hung dữ nữa, chỉ còn sót lại sự đáng thương yếu ớt cùng nỗi bơ vơ sau khi bị ức hiếp.
Anh lại yếu ớt thở dốc thêm hai hơi, ngước mắt nhìn về phía Tô Yến đứng ở đối diện, ánh mắt chứa đầy vẻ áy náy: “Tôi không nên nói anh như vậy, tôi xin lỗi anh.”
Đào Đào hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Tô Yến rồi hỏi: “Anh ấy nói anh cái gì?”
Tô Yến không nói nên lời, anh ta không nói được một câu nào.
Anh ta biết nói thế nào đây? Nói là Trình Quý Hằng hiểu quá rõ trái tim anh ta? Nhìn thấu được sự đê tiện của anh ta sao?
Hay nói là anh ta thích cô, cũng biết cô thích anh ta, nhưng anh ta không nói cho cô biết là bởi mẹ anh ta khinh thường cô?
Trình Quý Hằng tàn nhẫn bóp trúng điểm trí mạng của anh ta một cách chuẩn xác, khiến anh ta không có sức để chống trả.
Tô Yên á khẩu không trả lời được.
Khoảnh khắc ấy anh ta hận Trình Quý Hằng cực kỳ, rồi lại cảm thấy bản thân đáng bị vậy.
Cũng chính lúc ấy, anh ta nhìn thấy Trình Quý Hằng cười với mình, nụ cười âm u, mang theo sự tàn nhẫn và cả sự đắc ý.
Đây là nụ cười của kẻ mạnh khi đè bẹp đối thủ.
Đào Đào lại không nhìn thấy, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn lên người Tô Yến, hy vọng anh ta có thể cho cô một lời giải thích.
Nhưng Tô Yến lại chẳng thể giải thích rồi.
Nhưng Trình Quý Hằng thì lại có thể, nụ cười đó dừng lại trên khuôn mặt anh chưa đầy hai giây đã bị cảm xúc yếu đuối và áy náy thay thế, anh vô cùng xấu hổ mà nhìn Đào Đào, giọng điệu hèn mọn: “Bác sĩ Tô là vì tốt cho cô nên mới thăm dò xem tôi có phải là người tốt hay không. Cô cũng biết con người tôi, sợ người lạ lại đa nghi, thái độ đối xử với người lạ không tốt, cho nên mới mất kiên nhẫn nói với bác sĩ Tô một câu “Anh là ai?”.”
Đào Đào chợt nhớ đến thái độ Trình Quý Hằng đối xử với cô lúc mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê, cũng vừa đa nghi, vừa khó gần, còn hỏi cô là do ai phái đến.
Cho nên cô cảm thấy lời của Trình Quý Hằng cũng không phải lời dối trá, bởi vì anh luôn là người như thế, thái độ đối đãi với người lạ luôn không tốt, chỉ nói với Tô Yến một câu “Anh là ai?” thì còn có thể coi là thân thiện rồi đó.
Tô Yến lại đánh Trình Quý Hằng vì câu nói này sao? Có phải phản ứng hơi quá rồi không?
Sự khiển trách trong mắt Đào Đào càng đậm hơn, mặc dù cô thích Tô Yến, nhưng cũng không thể vì thích mà đánh mất luôn cả nguyên tắc làm người.
Hơn nữa bây giờ Trình Quý Hằng là người cô đang bảo kê, càng không thể khiến anh bị tủi thân được, cho dù người khiến anh tủi thân là Tô Yến thì cũng không được!
Nếu Tô Yến không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý thì chắc chắn là anh ấy sai!
Đào Đào không vui nhìn Tô Yến rồi chất vấn: “Anh có gì muốn nói không?”
Tô Yến không còn gì để nói, lại lần nữa nắm chặt hai bàn tay, môi mỏng mím chặt, lạnh lùng nhìn Trình Quý Hằng.
Trình Quý Hằng không thèm nhìn anh ta một cái mà vẫn nhìn Đào Đào, sắc mặt anh ảm đạm hẳn đi: “Cô đừng trách bác sĩ Tô, muốn trách thì trách tôi khiến người khác ghét bỏ vậy, nếu không thì ba tôi cũng sẽ không chỉ thích mỗi đứa con mà mẹ kế tôi sinh ra.”
Trái tim Đào Đào đột nhiên co lại, vừa đau lòng lại xót xa, còn có chút lo lắng anh sẽ lại lâm vào cảm xúc chán đời lần nữa, cô vội vàng an ủi: “Không, anh không hề khiến người khác ghét bỏ đâu!”
Trình Quý Hằng chua xót bật cười: “Nếu tôi không khiến người khác ghét bỏ thì sao bác sĩ Tô lại đánh tôi chứ? Hay là bởi vì tôi khiến người khác bất mãn.” Anh thở dài, cố gắng đứng thẳng dậy, ánh mắt chân thành nhìn Đào Đào: “Tôi biết cô vẫn luôn muốn giúp tôi thoát khỏi bóng ma quá khứ, nhưng tôi thấy bản thân không thể ở lại gây thêm phiền phức cho cô nữa, tôi làm phiền cô quá lâu rồi, không muốn gây ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, càng không muốn khiến cho cô và bác sĩ Tô trở nên xa cách vì tôi.”
Nói đến đây, anh lại nở một nụ cười với Đào Đào, trong nụ cười ngập tràn sự tổn thương, anh luyến tiếc nói: “Ðào Tử, tạm biệt.”
Chỉ bốn chữ, ngập tràn nỗi buồn chia ly, trái tim Đào Đào co rút thật mạnh như bị kim đâm một cái, hốc mắt cũng hơi cay cay.
Trình Quý Hằng cũng không nói thêm nữa, anh rút cánh tay mình ra khỏi tay cô rồi xoay người đi luôn.
Đào Đào vô thức đuổi theo anh, ôm chặt lấy cánh tay anh lần nữa, vừa khẩn thiết lại nài nỉ nói: “Đừng đi.”
Trình Quý Hằng biết rõ mình đang diễn kịch cho cô xem, tất cả đều là hư tình giả ý, nhưng khi cô giữ anh lại, trái tim anh vẫn run lên một cách khó hiểu, bước chân cũng sững lại, như thể có một đôi tay dịu dàng lại kiên định, gõ cửa trái tim anh.
Nhưng anh cũng chỉ sững lại chốc lát thôi chứ không dừng lại hẳn, anh chẳng thèm quay đầu, đi thẳng về phía thang máy, trông có vẻ đã quả quyết lắm nhưng vẫn không hề hất tay Đào Đào ra.
Đào Đào ôm chặt lấy cánh tay anh đuổi theo, trông như một món trang sức treo ở trên cánh tay anh, còn là một món đồ biết hỏi, vừa đi vừa hết lời khuyên răn: “Anh thật sự không cần phải rời đi đâu, anh không làm phiền tôi, cũng không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, cũng không khiến người khác ghét bỏ. Anh đừng nghĩ mình là một người kém cỏi như thế, ít nhất tôi không hề cảm thấy anh kém cỏi chút nào.”
Trình Quý Hằng không nói lời nào, đi đến trước thang máy, anh không thể không rút cánh tay phải của mình ra khỏi lòng cô, ấn nút đi xuống.
Thang máy dừng mãi ở tầng bảy, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Trình Quý Hằng bước vào, Đào Đào cũng lập tức đi vào theo anh.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Đào Đào vẫn kiên trì khuyên bảo Trình Quý Hằng: “Anh đừng suy nghĩ bậy bạ, Tô Yến chỉ nhất thời bốc đồng thôi chứ chắc chắc không phải đối phó với anh đâu!”
Còn nói thay anh ta à?
Đáng đời cô bị anh ta chơi cho xoay vòng vòng.
Trong lòng Trình Quý Hằng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa không tên, nhưng anh rất biết che giấu cảm xúc của mình, còn rất giỏi ngụy trang cảm xúc, sắc mạnh lạnh nhạt bấm nút xuống lầu một, giọng điệu kiên quyết nói: “Cô không cần khuyên tôi, tôi không về nhà với cô nữa đâu.” Rồi đôi mắt của anh lại cụp, buồn bã cười khổ: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không trách bác sĩ Tô đâu, đều là do tôi không tốt, không liên quan gì đến bác sĩ Tô cả.”
Đào Đào vừa xót xa vừa lo lắng, sợ anh tự sát: “Anh đừng nghĩ lung tung nữa, cứ theo tôi về nhà là được.”
Trình Quý Hằng vẫn từ chối: “Không cần.”
Quá tam ba bận, kế hoạch của anh là đợi Quả Đào ngốc níu giữ anh thêm lần nữa, anh sẽ không giữ thái độ kiên quyết này nữa.
Đào Đào lo tới mức giậm chân, cũng hơi tức giận nói: “Không về nhà tôi thì anh chuẩn bị đi đâu chứ?”
Trình Quý Hằng vừa định mở miệng thì cửa thang máy đang từ từ đóng lại đột nhiên bị một đôi tay trắng trẻo thon dài chặn lại.
Một lúc sau, Tô Yến bước vào thang máy, nhìn thẳng vào Trình Quý Hằng, ung dung mở miệng: “Tôi xin lỗi, tôi không nên đánh anh. Đúng lúc nhà tôi có một căn phòng trống không ai ở, nếu anh không ngại thì có thể đến sống ở đó.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Trình chó: Ha, tên họ Tô kia, mày cứng đầu thật đấy.
*
Đào Đào bây giờ: Tôi cảm thấy Trình Quý Hằng đáng thương ghê!
Đào Đào sau này: Ha, Trình Qúy Hằng chó nhất trần đời!
Trình chó: Em mắng anh! Em bắt nạt anh! Em đáng ra nên yêu anh nhất chứ!
Quả Đào nhỏ: Ba, ba đừng nói nữa, mẹ sắp đánh ba rồi kìa!
(Khiến đứa nhỏ lo lắng.)