• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai má Đào Đào lập tức đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ: “Anh có thể nghiêm túc một chút không?”

Mặc dù trong lòng hiểu rõ bây giờ mình nhắc chuyện này với cô là không thích hợp, nhưng Trình Quý Hằng vẫn không nhịn được mà nói: “Đã bốn năm, anh sắp trở thành hòa thượng rồi.”

Đào Đào đỏ mặt đáp: “Liên quan gì đến tôi? Anh muốn tìm ai thì đi tìm đi.”

Trình Quý Hằng: “Em có đồng ý cho anh tìm mẹ kế cho Bánh Sữa Nhỏ không?”

Đào Đào không nói.

Câu trả lời rất rõ ràng, cô không đồng ý.

Yếu tố tình cảm không quan trọng, chủ yếu là lo con gái sẽ bị tổn thương.

Mặc dù việc Trình Quý Hằng có thể tìm một người phụ nữ khác để kết hôn hay không không liên quan gì đến cô, dù sao thì bây giờ hai người cũng không phải là vợ chồng hay người yêu, cô không có tư cách xen vào cuộc sống tình cảm của anh. Nhưng nếu sau này anh có con với người phụ nữ khác, vậy tình yêu dành cho Bánh Sữa Nhỏ nhất định sẽ bị san sẻ.

Bánh Sữa Nhỏ không dễ dàng gì mới đợi được ba quay về, bé con còn thích ba nhiều như vậy, nếu ba thích đứa trẻ khác, bé con nhất định sẽ rất đau lòng.

Người làm mẹ đều rất ích kỷ, cô cũng như vậy, vậy nên cô không đồng ý cho Trình Quý Hằng tìm mẹ kế cho Bánh Sữa Nhỏ, cô hy vọng Trình Quý Hằng có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Bánh Sữa Nhỏ.

Nhưng cô lại ngại nói thẳng ra thái độ của mình, vì cô không có lập trường.

Cô và Trình Quý Hằng không có bất cứ quan hệ gì, dựa vào đâu mà không đồng ý cho anh đi tìm người phụ nữ khác kết hôn chứ?

Nên cô chỉ có thể im lặng.

Mặc dù Đào Đào không nói, nhưng Trình Quý Hằng đã biết câu trả lời của cô, cũng có thể đoán được cô đang lo lắng điều gì, anh vừa an ủi lại vừa bảo đảm: “Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không tìm mẹ kế cho bé con đâu, cũng sẽ không có đứa con nào khác.” Nói xong, anh cảm thấy câu này vẫn chưa chặt chẽ, lập tức bổ sung một câu: “Trừ phi là em sinh. ”

Mặt Đào Đào càng đỏ hơn: “Anh nằm mơ đi!“

Trình Quý Hằng xem như chưa nghe thấy gì, tiếp tục nghiêm túc thảo luận về vấn đề đời sống vợ chồng: “Em không đồng ý cho anh tìm mẹ kế cho Bánh Sữa Nhỏ, anh không đồng ý em tìm cha dượng cho Bánh Sữa Nhỏ, cho nên chúng ta chỉ có đối phương thôi, anh không thảo luận vấn đề này với em thì thảo luận với ai?”

“…”

Thật là một chuỗi logic không chút sơ hở.

Đạo Đào trừng mắt nhìn anh, giọng điệu kiên quyết, dứt khoát đáp: “Vợ chồng mới có đời sống vợ chồng, chúng ta không phải là vợ chồng.”

Trình Quý Hằng: “Chỉ cần em muốn, chúng ta có thể là vợ chồng bất cứ lúc nào.”

Đào Đào: “…”

Trình Quý Hằng: “Em muốn không?”

Đào Đào: “Tôi không muốn!” Nói xong cô không thèm để ý đến anh nữa, quay người tiếp tục xem phim truyền hình.

Trình Quý Hằng không muốn để cô xem phim truyền hình, vì khi cô xem phim sẽ không để ý đến anh nữa.

Thế giới hai người không dễ gì có được, tuyệt đối không thể bị một bộ phim cẩu huyết phá hủy được.

Vì vậy anh lập tức truy hỏi: “Em còn chưa kể xong diễn biến tiếp theo của câu chuyện cho anh mà, tại sao nam chính lại cho rằng đứa trẻ không phải là con của anh ta?“

Thực ra anh không tò mò lắm, anh chỉ muốn thu hút sự chú ý của Quả Đào bằng cách này.

Đào Đào không muốn nói chuyện với anh, chỉ muốn xem phim, cô không kiên nhẫn đáp: “Đợi tôi xem xong sẽ nói cho anh biết.”

Trình Quý Hằng không chịu thua, còn cố ý nói: “Đứa trẻ kia không phải thật sự là con của nam phụ đấy chứ?”

Câu nói này đã thành công thu hút sự chú ý của một con nghiện phim truyền hình.

“Cái gì! Cậu nhóc ấy chính là con của nam chính!” Đào Đào sốt ruột đến mức lập tức ấn nút tạm dừng và bắt đầu kể lại tình tiết mấu chốt: “Sau khi kết hôn, thái độ của nam chính đối với nữ chính rất lạnh nhạt, vậy nên nữ chính rất buồn, thế là cô ấy mới cùng bạn thân đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài cho khuây khỏa. Hai người đi chơi một tháng nhưng đến ngày về nước thì tình cờ gặp nam phụ ở sân bay. Nam phụ cũng thực sự rất thích nữ chính, đã thích rất rất lâu rồi, nên khi nhìn thấy nữ chính đã chủ động đi đến chào hỏi, đúng ngay khoảnh khắc mấu chốt này bạn thân của nữ chính lại đi vệ sinh, thế là bị nam chính nhìn thấy một màn anh anh em em cười đùa vui vẻ, và thế là có hiểu lầm, haizz…”

Đào Đào kể rất nhập tâm, Trình Quý Hằng nghe xong lại mơ hồ: “Không phải nam chính rất yêu nữ chính sao? Tại sao sau khi kết hôn anh ta lại phải lạnh nhạt với cô ấy như vậy.”

Đào Đào bất lực giải thích: “Ây da, không phải vừa rồi tôi nói với anh rồi sao, hai người họ có mâu thuẫn trước khi kết hôn.”

“Anh cảm thấy như vậy là không đúng.” Trình Quý Hằng nhìn Đào Đào bằng ánh mắt chân thành, giọng nói nghiêm túc: “Nếu là anh, anh nhất định sẽ không đối xử với em như vậy. Ước mơ lớn nhất của anh là được cưới em về nhà, nếu như em bằng lòng làm vợ anh, anh chiều em còn không kịp, sao lại lạnh nhạt với em được chứ? Anh không chiều em một phút cũng không được.” 

Đào Đào lờ mờ cảm thấy lời này có chút làm ra vẻ, còn cố ý tỏ ra ngoan ngoãn, về tình về lý thì cô nên nghiêm túc phản bác lại lời nói của anh.

Nhưng mà không hiểu sao cô lại cảm thấy lời nói này của anh rất chân thành, nghe mà trong lòng vô cùng thoải mái, như uống một chén trà xanh thanh mát, khiến con người ta cảm thấy thư thái hạnh phúc.

Nghiêm túc từ chối anh hình như không thích hợp lắm, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.

Sau một hồi im lặng, cô đáp lại một câu mơ hồ: “Giữa người với người có sự khác biệt. Nam chính trong phim vẫn rất yêu nữ chính.”

Trình Quý Hằng vẫn duy trì vẻ mặt vô tội và chân thành: “Vậy thì anh ta không nên nghi ngờ đứa trẻ không phải của mình. Giống như anh, em và anh đã xa nhau bốn năm, anh cũng chưa từng nghi ngờ rằng Bánh Sữa Nhỏ không phải là con gái của anh.“ Có điều anh lại hơi kiêu ngạo bổ sung thêm một câu: “Nhưng vẫn phải phân tích tình hình cụ thể. Con gái anh và anh rất giống nhau, vừa nhìn là biết bọn anh là cha con.”

Đào Đào nhìn vẻ mặt đắc ý của anh lại thấy bực bội, trong lòng mất cân bằng, nhưng sự thật đã thắng những lời tranh luận, cô không hề có lợi thế trong chủ đề “rốt cuộc con gái giống ai”, thậm chí có thể nói là không cần đánh cũng thua, thế là cô dứt khoát chấm dứt đề tài này: “Anh còn muốn nghe tôi kể không? Không nghe thì tôi tiếp tục xem phim, anh đừng làm lãng phí thời gian của tôi, buổi chiều tôi còn phải học nữa.”

Trình Quý Hằng biết dừng đúng lúc, ngoan ngoãn đáp: “Nghe.”

Đào Đào trừng mắt nhìn anh một cái, tiếp tục kể: “Nam chính cố ý bay sang nước ngoài đón nữ chính. Trước đó anh ấy không nói với nữ chính, anh ấy định tạo bất ngờ cho cô ấy. Kết quả anh ấy lại nhìn thấy nữ chính và nam phụ ở riêng với nhau ở sân bay nên cho rằng một tháng này nữ chính đều ở cùng với nam phụ, sau này nữ chính có thai…”

“Chờ đã…” Trình Quý Hằng không muốn cắt ngang lời kể của cô, nhưng cốt truyện này thật sự làm người ta bối rối, anh không nhịn được muốn phỉ nhổ: “Nữ chính ở nước ngoài một tháng, vừa hay trong thời gian đó nam phụ cũng ở cùng một quốc gia với cô ấy, sau khi trở về nước thì cô ấy mang thai, nam chính thật sự không bị cắm sừng chứ? Có tính thế nào thì đứa trẻ đó cũng là con của nam phụ.”

Đào Đào vội vàng giải thích: “Đứa bé này là con của nam chính. Trước khi ra nước ngoài nữ chính đã có thai. Thời gian mang thai trùng hợp là vào mấy ngày trước khi ra nước ngoài du lịch. Vậy nên nam chính nhầm tưởng cô ấy mang thai với nam phụ trong lúc đi du lịch.”

Trình Quý Hằng: “Sau đó nam chính ly hôn với nữ chính?”

Đào Đào: “Không ly hôn. Chẳng phải tôi đã nói nam chính rất yêu nữ chính sao, ngay cả khi anh ấy nghĩ nữ chính mang thai con của người khác, anh ấy cũng không nhắc đến việc ly hôn với cô ấy.”

Trình Quý Hằng: “…”

Tình yêu vô tận, đây mới là tình yêu đích thực không gì có thể ngăn cản.

Đào Đào càng nói càng kích động: “Từ đây là đến đoạn ngược tâm rồi! Sau khi phát hiện mình có thai nữ chính đã vô cùng vui mừng đi tìm nam chính, kết quả nam chính nhìn thấy que thử thai lại hỏi nữ chính một câu: Đứa trẻ là của ai? Lúc đó nữ chính rất đau lòng, tôi căn bản không có cách nào có thể diễn tả được ánh mắt cô ấy lúc đó đau buồn và tuyệt vọng như thế nào, cô diễn viên này diễn đạt quá đi!”

Trình Quý Hằng: “…”

Quá cẩu huyết rồi.

Xót xa thay Lão Quý.

Đào Đào: “Vì sự việc này, nữ chính vô cùng thất vọng với nam chính, cô ấy cũng bắt đầu thờ ơ với anh ấy. Khoảng cách và hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng sâu hơn.“

Trình Quý Hằng: “Nữ chính không giải thích sao?“

Đào Đào: “Giải thích rồi chứ, nhưng nam chính không tin cô ấy. Không đúng, không phải là không tin, mà là nửa tin nửa không. Nữ chính nói đứa trẻ là con của anh ấy. Khi đó, nam chính cũng tin cô ấy rồi, nhưng sau khi đứa trẻ được sinh ra lại không giống nam chính, còn có chút giống nam phụ, anh nói xem có tức hay không?”

“…”

Đây không còn là vấn đề có tức hay không nữa rồi.

Đây là chắc chắn là nữ chính ngoại tình rồi.

Có thể trách nam chính người ta lạnh nhạt vô tình sao?

Trình Quý Hằng cảm thấy tình tiết này hết sức vô lý: “Vậy đứa trẻ này cuối cùng là của ai?”

Đào Đào nổi nóng: “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi? Đứa trẻ này là của nam chính!”

Trình Quý Hằng không hiểu: “Vậy tại sao đứa trẻ ấy lại trông giống nam phụ chứ?”

Đào Đào: “Tôi cũng không biết. điều này phải hỏi biên kịch. Cá nhân tôi cho rằng đoạn cẩu huyết này có chút cố ý. Làm sao đứa trẻ không giống ba mà lại giống người ngoài được cơ chứ?”

Trình Quý Hằng vô cùng đồng tình: “Đúng vậy, tại sao đứa trẻ lại không giống ba được chứ?” Anh lại nhấn mạnh một câu: “Con gái anh và anh trông giống nhau như đúc.”

Đào Đào trừng mắt nhìn anh một cái rồi nói tiếp: “Thật ra thì không phải rất giống nam phụ, nhưng có vài bộ phận hơi giống. Tình tiết trước đó có nói nữ chính và nam phụ giống nhau, cho nên có thể hiểu là vì đứa trẻ nhìn giống cô ấy, sau đó nam chính lại hiểu nhầm đứa trẻ giống nam phụ.”

Trình Quý Hằng: “Giữa nữ chính và nam phụ sẽ không có quan hệ huyết thống gì đó chứ?”

Đào Đào bị hỏi tới: “… Điều này, chắc là không có đâu.”

Trình Quý Hằng: “Dựa theo mạch suy nghĩ của biên kịch, nói không chừng là sẽ có đấy.”

Đào Đào nghe ra anh đang có ý cà khịa, khó chịu nói: “Anh đừng ngắt lời!” cô tiếp tục kể: “Do sự thờ ơ và không tin tưởng của nam chính, nữ chính bị trầm cảm sau sinh, thậm chí từng nghĩ đến việc tự tử, tiếp theo là tình tiết của tập phim anh vừa xem, nữ chính mang theo đứa con đi tự tử. Nhưng cô ấy vẫn không nỡ để con chết cùng mình, thế là trước khi chết đặt con ở bên đường, sau đó một mình lái xe lao ra khỏi hàng rào của cây cầu đang sửa chữa, cả người lẫn xe đều lao xuống sông.”

Vừa nãy khi xem tập này Trình Quý Hằng đã không hiểu gì, bây giờ nghe tóm tắt lại càng mơ hồ: “Nữ chính chết rồi?”

Đào Đào: “Chắc chắn không chết được chứ? Nữ chính chết rồi thì bộ phim tiếp tục thế nào được?”

Trình Quý Hằng cứng họng, anh nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra tình tiết thế này còn diễn tiếp thế nào.

Đào Đào: “Tôi vẫn chưa xem hai tập tiếp theo, có điều tôi đã đọc các đoạn spoil trên mạng, hình như nữ chính bị mất trí nhớ sau khi được cứu.”

Trình Quý Hằng: “…”

Nằm ngoài dự đoán, nhưng lại hợp tình hợp lý.

Biên kịch quả là lợi hại.

Đào Đào: “Còn là mất trí nhớ có chọn lọc. Có thể nhớ được những chuyện và người từ nhỏ đến lớn, chỉ quên phần có liên quan đến nam chính. Nam chính vô cùng đau khổ!”

Trình Quý Hằng chú ý đến một thông tin mấu chốt: “Mất trí nhớ có chọn lọc? Còn có loại mất trí nhớ này nữa sao?”

Đào Đào gật đầu: “Đúng vậy! Tôi đã lên Baidu tra rồi, trên mạng giải thích là não bộ của con người sau khi bị chấn thương hay bị kích thích sẽ quên một cách có chọn lọc những thứ họ không muốn nhớ. Giống như nữ chính trong phim, nam chính đã mang lại quá nhiều đau khổ cho cô ấy, vì vậy cô ấy mới chọn quên toàn bộ những thứ liên quan đến nam chính.”

Trình Quý Hằng trầm ngâm trả lời: “Như vậy à.”

Đào Đào: “Anh còn câu hỏi nào khác không? Nếu không thì tôi phải tiếp tục cày phim.”

Trình Quý Hằng: “Không có.”

Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không làm phiền cô nữa, thật sự là hiếm thấy.

Điện thoại đã tự động khóa màn hình, cô đành phải mở màn hình lên, lúc này mới nhận ra sắp một giờ rồi.

Một tập phim truyền hình dài bốn mươi phút, cô vẫn còn hai tập chưa xem.

Xem xong một tập cô không nhịn được muốn xem tập tiếp theo, nhưng xem cả hai tập phim sẽ rất lãng phí thời gian. Xem xong cũng hơn hai giờ rồi, hơn bốn giờ còn phải đi đón Bánh Sữa Nhỏ, cũng không còn nhiều thời gian để học nữa.

Mặc dù rất muốn tiếp tục xem, nhưng để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ học tập của ngày hôm nay, cô đành phải từ chối sự cám dỗ của phim truyền hình, nhịn đau tắt video.

Trình Quý Hằng tò mò hỏi: “Em không xem nữa à?”

Đào Đào vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Không xem nữa, buổi chiều còn phải học.”

Trình Quý Hằng hăng hái phối hợp với kế hoạch học tập của mẹ đứa nhỏ: “Buổi chiều anh cũng phải làm việc, hai chúng ta cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.”

Đào Đào: “Tôi không thèm tiến bộ cùng anh, tôi chỉ muốn một mình xinh đẹp thôi.”

Trình Quý Hằng không vui: “Không phải chúng ta là bạn cùng bàn tốt sao?”

Đào Đào ghét bỏ nói: “Ai là bạn cùng bàn tốt với anh? Tôi bất đắc dĩ mới phải ngồi cùng bàn với anh.”

Trình Quý Hằng nhướng mày, giọng điệu có chút đe dọa: “Nếu đây là trường cấp ba, hàng ngày sau giờ học anh nhất định sẽ chặn đường em.”

Đào Đào trợn tròn hai mắt nhìn anh: “Anh còn định bắt nạt tôi á?”

Trình Quý Hằng: “Sao có thể? Anh chặn em là để đưa em về nhà, muốn bày tỏ sự quan tâm của anh với em, khiến em can tâm tình nguyện ngồi chung bàn với anh.”

Đào Đào nhẫn tâm nói: “Tôi không cần.”

Trình Quý Hằng: “Nếu hai chúng ta học chung trường cấp ba, em nhất định sẽ cần, vì em chắc chắn sẽ thích anh.”

Đào Đào: “Khi còn học cấp ba, tôi ghét nhất là trùm trường.”

Trình Quý Hằng không phủ nhận mình là trùm trường, nhưng anh nói thêm: “Nhưng anh còn là học sinh giỏi.”

Đào Đào: “Vậy thì tôi cũng sẽ không thích anh, tôi thích người lịch sự, nho nhã, dịu dàng.”

Tóm lại là thích một người như Tô Yến.

Trình Quý Hằng cảm thấy thẩm mỹ thời niên thiếu của mẹ đứa nhỏ không tốt lắm, nhất định phải sửa lại cho cô: “Bác sĩ Tô là người tốt, vô cùng tốt. Khuyết điểm duy nhất là khi còn đi học anh ta luôn hẹn hò với người khác.”

Bị đâm một nhát vào điểm yếu, Đào Đào căn bản không thể phản bác, thẹn quá hóa giận đánh mạnh một cái vào cánh tay Trình Quý Hằng: “Nếu anh không nói thì không ai nói anh câm đâu!”

Thực ra Trình Quý Hằng hoàn toàn không cảm thấy đau khi bị cô đánh, nhưng anh vẫn che cánh tay ra vẻ bị thương rất nghiêm trọng, nói một cách đáng thương, yếu ớt: “Khi đi học anh cũng không có yêu đương, em đánh anh làm gì?”

Đào Đào: “Ai mà biết anh đang nói thật hay nói dối?”

Giọng điệu Trình Quý Hằng kiên quyết: “Hoàn toàn là sự thật, từ nhỏ đến lớn anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em.” Anh lại thở dài, đáng thương nói:       “Hoàn cảnh của anh bây giờ giống hệt như nữ chính trong bộ phim truyền hình mà em đang xem, người yêu lúc nào cũng nghi ngờ anh ngoại tình ở bên ngoài, con còn trông giống mình. May mà anh không thể sinh con, nếu như Bánh Sữa Nhỏ là do anh sinh ra thì cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà anh cũng không rửa hết tội.”

Đào Đào lập tức không nhịn được bật cười: “Anh chỉ biết già mồm cãi lý.”

Trình Quý Hằng: “Cái gì mà già mồm cãi lý? Anh đang giãi bày sự thật.”

Đào Đào mặc kệ anh, bắt đầu tập trung ăn cơm. Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp cái bàn nhỏ, lại vào nhà vệ sinh rửa sạch hộp đựng cơm, sau khi quay lại thì chuẩn bị chợp mắt nửa tiếng.

Khi để chiếc bàn nhỏ xuống gầm giường, Đào Đào hỏi anh: “Anh ngủ chưa? Nếu ngủ thì tôi sẽ hạ giường xuống cho anh.”

Trình Quý Hằng không buồn ngủ, vốn dĩ muốn tiếp tục làm việc, nhưng sau khi nghe xong câu hỏi, anh không chút do dự thay đổi ý định: “Ngủ.”

Đào Đào vòng qua đến bên cạnh giường của anh, đặt bàn của anh xuống đất, lại hạ giường của anh xuống, còn giúp anh sắp gối, sau đó mới quay lại giường bên ngoài, tháo dép lên giường.

Tiết trời mới vào tháng 9, cái nóng còn sót lại của mùa hè vẫn chưa tan, lại thêm nắng gắt cuối thu hoành hành nên trong phòng bệnh luôn bật điều hòa.

Đào Đào mặc áo tay ngắn, lo khi ngủ sẽ bị lạnh, cô kéo chiếc chăn mỏng để ở góc giường đắp lên người. Nhắm mắt nằm trên giường chưa được một phút, cô chợt nhận ra điều gì đó, lập tức mở mắt, quay mặt lại nhìn Trình Quý Hằng.

Khoảnh khắc đối diện với anh, khuôn mặt cô ửng hồng.

Cô quên kéo giường ra rồi.

Hôm qua Bánh Sữa Nhỏ ở đây, buổi trưa cô bé nhất định phải ngủ giữa ba mẹ, vậy nên Đào Đào không kéo giường ra, nằm cùng giường với Trình Quý Hằng để thỏa mãn nguyện vọng của con gái.

Nhưng buổi trưa hôm qua khi đi ngủ cô không cảm thấy xấu hổ, dù sao thì ở giữa vẫn có con gái ngăn cách.

Bây giờ giữa hai người họ không có gì ngăn cách.

Bất ngờ nằm chung giường với nhau, Đào Đào vừa bối rối vừa xấu hổ, cô vội vàng ngồi dậy, chuẩn bị xuống kéo giường ra.

Tuy nhiên ngay khi chuẩn bị đứng dậy, cô đột nhiên bị anh ôm vào lòng.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là phản kháng mà là lo lắng, tức giận nhìn anh: “Anh đừng cử động lung tung nữa được không, một lát nữa vết thương lại rách ra bây giờ!”

Trình Quý Hằng không quan tâm: “Không đè lên vết thương đâu.” Thật ra vết thương vẫn đau, nhưng vì có thể ôm cô, chút đau đớn này hoàn toàn không đáng kể.

Đào Đào cảm thấy người này đang gây sự, vừa lo lắng vừa tức giận trừng mắt nhìn anh: “Buông ra!”

“Anh không buông.” Trình Quý Hằng không những không buông cô ra, ngược lại ôm còn chặt hơn: “Trừ khi em đẩy anh ra.”

Đào Đào không dám cử động chút nào, sợ chạm vào vết thương của anh, vậy nên cô không thể đẩy mạnh được, đẩy nhẹ lại không thể đẩy anh ra, cô chỉ có thể trừng mắt lo lắng.

Trong mắt Trình Quý Hằng hiện lên ý cười.

Đó là nụ cười mãn nguyện xen lẫn một chút đắc ý, giống như cậu bé thành công ăn vụng viên kẹo ngọt.

Anh đã sớm đoán được cô sẽ không nỡ đẩy anh ra, cho nên anh mới ôm cô.

Khuôn mặt của Đào Đào đỏ sắp chảy máu, nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh một cách khó hiểu.

Lâu lắm rồi giữa hai người không có tiếp xúc thân mật như vậy.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, có thể nghe thấy nhịp tim của anh.

Tất cả đều làm cô vừa lạ lẫm lại quen thuộc.

Trình Quý Hằng rất thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, trông rất mềm mại, vậy nên anh nhịn không được mà muốn bắt nạt cô: “Em ngại ngùng cái gì? Hai người chúng ta trước đây cũng không phải chưa từng ngủ chung giường.“

Mặt Đào Đào vừa đỏ vừa nóng: “Anh mau buông tôi ra!“

Trình Quý Hằng để ngoài tai, lời nói như dỗ dành trẻ con: “Nhanh ngủ đi nào, ngủ dậy còn đi đón Bánh Sữa Nhỏ nữa.”

Đào Đào tức nhưng không biết phải làm sao: “Ngày đầu tiên bé con đi nhà trẻ, anh đừng có nghĩ mọi cách để con bé trốn học về sớm được không hả?“

Trình Quý Hằng: “Không phải là đi nhà trẻ thôi sao? về sớm một chút thì có sao đâu?“

Thái độ của Đào Đào kiên định: “Không được, đi nhà trẻ cũng tương đương như đi học, cần phải có một khởi đầu thật tốt, tuyệt đối không thể để bé con hình thành thói quen bỏ học về sớm được.”

Trình Quý Hằng tiếp tục khuyên: “Chỉ một lần thôi, làm sao có thể hình thành thói quen được chứ?”

Đào Đào: “Có lần đầu thì sau này sẽ có vô số lần, cho nên không thể bắt đầu như vậy!”

Trình Quý Hằng: “Không thể!”

Đào Đào liếc mắt nhìn anh: “Anh làm sao biết là không thể?”

Trình Quý Hằng: “Trước kia đi học ai mà không từng trốn học, nghỉ học chứ?”

Đào Đào: “… Tôi.”

Trình Quý Hằng câm nín trong giây lát, thật sự không thể kìm nổi sự tò mò trong lòng: “Em không trốn học, không nghỉ học, cũng không yêu sớm, vậy lúc đi học em làm gì vậy?”

Đào Đào: “Học đó! Đi học mà không học? Vậy thì đi học làm gì nữa? Anh nghĩ ai cũng giống anh, ngày ngày đều không chăm chỉ học hành sao?”

Trình Quý Hằng: “Vớ vẩn, anh đây hồi còn đi học đứng vững trong top ba của khối đó.”

Thực ra khi học cấp hai có một lần kiểm tra đứng thứ ba mươi của khối, lần ấy lão Quý đứng thứ ba mốt, bởi vì hai người họ có hẹn đánh nhau với một đám người trường bên cạnh, thiếu một bài kiểm tra toán.

Có điều chuyện này anh không có mặt mũi nào mà kể với Đào Đào, càng lớn tuổi càng cảm thấy bản thân của thời niên thiếu là một tên ngốc.

Đào Đào nhìn thế nào cũng không nhìn ra người này là học sinh giỏi, vì vậy cô vô cùng nghi ngờ những gì anh nói: “Thật hay giả vậy?”

Trình Quý Hằng: “Lừa em anh làm chó.”

Đào Đào: “Anh vốn dĩ là chó mà!”

Trình Quý Hằng bày ra vẻ mặt vô tội lại tủi thân: “Sao em lại mắng anh chứ? Anh phải tố cáo với giáo viên.”

Đào Đào vừa tức vừa buồn cười: “Anh có tố cáo với hiệu trưởng cũng vô dụng.”

Trình Quý Hằng: “Dáng vẻ ôm ấp của hai ta lúc này, hiệu trưởng đến chắc chắn sẽ bị phê bình yêu sớm, sau đó xử phạt cả hai.”

Đào Đào: “Tôi không ôm anh, là anh giở trò lưu manh với tôi!”

Trình Quý Hằng để ngoài tai: “Em vẫn không ngủ à? Nếu không ngủ, vậy chúng ta hãy thảo luận về vấn đề gia đình hoàn chỉnh của con đi.”

Đào Đào: “Vấn đề gia đình hoàn chỉnh gì?”

Ánh mắt cô nhìn anh toàn là vẻ đề phòng và nghi hoặc, Trình Quý Hằng lập tức giải thích: “Anh không ép buộc em lấy anh, anh chỉ muốn cho Bánh Sữa Nhỏ một môi trường gia đình lành mạnh và hoàn chỉnh.”

Đào Đào: “Cho nên?”

Trình Quý Hằng: “Anh muốn em chuyển qua sống với anh.”

Đào Đào không thèm nghĩ đã muốn từ chối anh, nhưng Trình Quý Hằng lại nói trước cô: “Trước tiên em đừng vội, để anh nói xong đã. Anh không ép em nhất định phải sống chung với anh, anh chỉ muốn Bánh Sữa Nhỏ được giống như những đứa trẻ khác, ba mẹ có thể ở bên bé con bất cứ lúc nào. Anh đã vắng mặt trong ba năm đầu đời của bé con, anh không không muốn tiếp tục bỏ lỡ nữa, hơn nữa một gia đình lành mạnh cũng có lợi cho sự phát triển của bé con.”

Lần này Đào Đào đã không còn kiên định như lúc nãy.

Mặc dù cô sẽ không kết hôn với Trình Quý Hằng, nhưng những chuyện khác cô có thể thay đổi vì con gái.

Trình Quý Hằng nói đúng, Bánh Sữa Nhỏ thực sự cần một môi trường trưởng thành với gia đình hoàn chỉnh.

Trong cuộc sống của bé con trước đây vẫn luôn không có ba, vậy nên cô bé sẽ thiếu đi cảm giác an toàn so với những đứa trẻ khác, bây giờ cuối cùng ba cũng đã trở về, ở bên cạnh bé con mọi lúc mọi nơi đương nhiên là tốt nhất.

Thấy thái độ của Đào Đào có phần dao động, Trình Quý Hằng nói tiếp: “Trong nhà còn có dì giúp việc, sau khi em với con gái chuyển đến dì có thể giúp em chăm sóc con, em sẽ có thời gian làm những gì em muốn, cũng có thể thi cao học chế độ toàn thời gian, phạm vi lựa chọn chuyên ngành cũng rộng hơn.”

Đào Đào lại dao động thêm vài phần, nhưng cô vẫn còn băn khoăn: “Còn siêu thị nhỏ của tôi thì sao?“

Trình Quý Hằng: “Nếu em muốn tiếp tục mở thì mở, mỗi sáng anh đưa em đến siêu thị. Nếu em không muốn mở thì chuyển nhượng cho người khác, không thì thuê người bán hàng.”

Đào Đào: “Một tháng tôi kiếm được bao nhiêu tiền? Tiền đâu ra để thuê nhân viên bán hàng? Không cần tiền sao?”

Trình Quý Hằng: “Không phải là có anh đây sao? Anh nuôi em.”

Đào Đào: “Tôi không cần anh nuôi.”

Trình Quý Hằng: “Không được, anh nhất định phải nuôi em. Em là người thừa kế duy nhất trên di chúc của anh, cho nên anh nhất định phải để em nhớ kỹ điểm tốt của anh, đề phòng ngày nào đó anh đột nhiên không còn nữa, em dùng tiền của anh đi nuôi người đàn ông khác, còn để con gái anh gọi anh ta là ba.”

Đào Đào vừa lo lắng vừa bực bội: “Vậy thì anh sống tốt đi, đừng ngày nào cũng không coi trọng sức khỏe của mình nữa!”

Trình Quý Hằng vội vàng trấn an: “Anh chắc chắn sẽ sống tốt, nếu không thì làm sao có thể nuôi em với Bánh Sữa Nhỏ được?”

Đào Đào không thèm để ý đến anh.

Trình Quý Hằng giải thích: “Anh không ngăn cản em đi kiếm tiền. Anh muốn để em làm một công việc có ý nghĩa. Với năng lực của em, em không nên bị giới hạn trong một siêu thị nhỏ.” Giọng nói của anh rất dịu dàng cũng rất chân thành: “Anh biết em mở siêu thị để thuận tiện chăm sóc Bánh Sữa Nhỏ, nếu không có con, hay nói là không gặp anh thì cuộc sống của em sẽ đặc sắc hơn bây giờ. Là anh làm lỡ mất bốn năm của em, cho nên anh muốn bù đắp cho em, sau này lý tưởng của em cũng chính là lý tưởng của anh, em muốn làm gì anh đều toàn tâm toàn ý ủng hộ em, em không cần phải lo lắng điều gì cả, cứ việc làm, cho dù em có đâm thủng bầu trời, anh cũng sẽ gánh cho em.”



*Tác giả có lời muốn nói:

Trình chó một khi đã nghiêm túc cũng rất bá đạo [Mặt cún]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK