Anh mua vé tàu cao tốc từ Vân Sơn đến Tây Phụ lúc 10 giờ sáng.
Tuy rằng Vân Sơn chỉ là thị trấn nhỏ, nhưng ngành du lịch khá phát triển, lượng khách ở ga tàu cao tốc nhiều không dứt, đặc biệt là vào dịp nghỉ lễ, lúc nào cũng là khung cảnh rộn ràng nhốn nháo.
Hai người đến trạm tàu cao tốc lúc chín rưỡi, trạm tàu cao tốc đã có nhiều người ra vào.
Sảnh lấy vé tự phục vụ qua Internet ở ngay cạnh lối vào, người xếp hàng lấy vé bên trong rất nhiều, Trình Quý Hằng để Đào Đào đứng ở cửa chờ anh một lúc, anh tự mình đi lấy vé.
Sảnh lấy vé không lớn, càng nhiều người càng chen chúc. Sau khi đi vào, anh nhìn xung quanh một vòng, thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đứng ở cạnh máy lấy vé phía trong cùng.
Người đàn ông có dáng người thon dài, khí chất xuất chúng, đứng một mình ở nơi không gian nhỏ chen chúc này rất thu hút ánh nhìn của mọi người.
Trong tay anh ta còn cầm một cái hộp màu đen.
Trình Quý Hằng đi thẳng đến chỗ anh ta, cũng không nói lời vô ích, đi vào thẳng vấn đề: “Đưa vé cho tao.”
Quý Sơ Bạch đưa cho anh hai vé tàu cao tốc màu xanh nhạt, đồng thời đưa cho anh hai tấm thẻ căn cước.
Một vé thật một vé giả, thẻ căn cước cũng một thật một giả.
Quý Sơ Bạch dùng thẻ căn cước thật mua vé thật cho anh ta
Giả là của Trình Quý Hằng..
Hiện tại anh không thể dùng thân phận của chính mình để mua vé, hơn nữa thông tin trên thẻ căn cước của anh ghi hộ khẩu Đông Phụ, nếu bị Quả Đào ngốc phát hiện thì rất khó giải thích, cho nên chỉ có thể tìm Quý Sơ Bạch giúp đỡ.
“Cảm ơn.” Trình Quý Hằng nói.
Quý Sơ Bạch: “Tao chờ mày ở tầng một.” Lối vào ở tầng hai, lối ra và bãi đỗ xe ở tầng một. Anh ta lại nhắc nhở một câu: “Cố gắng nhanh lên, mày phải về trước hai giờ.”
Hai giờ chiều nay, Bách Lệ Thanh sẽ triệu tập các đại hội cổ đông, bỏ phiếu bầu ra chủ tịch mới.
Bất kể như thế nào Quý Sơ Bạch cũng không thể tưởng tượng được, vậy mà Trình Quý Hằng có thể kéo dài tới buổi sáng hôm nay mới rời đi.
Có thể hiểu được địa vị của cô bé ngốc trong lòng ANH quả thực không bình thường.
Trình Quý Hằng mặt không đổi sắc: “Tao biết.”
Sau khi lấy được vé, anh rời khỏi chỗ lấy vé.
Đào Đào vẫn luôn ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài chờ anh, trong tay còn xách theo túi hành lý của anh. Thừa dịp lúc anh đi lấy vé, cô còn lén lút nhét ảnh chụp của mình vào trong đó.
Cô muốn anh luôn luôn nhớ đến cô, mỗi ngày đều có thể nhìn cô.
Cô sợ anh sẽ quên cô.
Lúc sau Trình Quý Hằng đi ra, nhận lấy túi hành lý trong tay cô. Tuy rằng không thể yên tâm về Quả Đào ngốc này, nhưng anh phải tạm thời tách khỏi cô.
Khẽ thở dài, anh nâng tay phải lên, nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô, dịu dàng dặn dò: “Ngoan một chút, chờ anh quay lại.”
“Ừm.” Thật ra Đào Đào rất buồn, không muốn để anh đi một chút nào, càng muốn đi cùng anh, nhưng anh không đồng ý, cô cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể chấp nhận sự thật mà dặn dò anh một câu: “Anh phải gọi điện thoại cho em! Ngày nào cũng phải gọi! Tốt nhất là gọi video Wechat!”
Anh không ở bên cạnh, có thể nghe giọng nói của anh mỗi ngày cũng tốt.
Trình Quý Hằng có thể cảm giác được sự ỷ lại của cô với anh, anh cũng rất muốn gọi điện thoại cho cô mỗi ngày, nhưng… anh không làm được.
Anh không thể liên lạc với cô, nếu không anh sẽ phân tâm. Cũng không dám liên lạc với cô, sợ Bách Lệ Thanh hoặc những người khác phát hiện ra cô.
Chiều nay anh sẽ cùng Bách Lệ Thanh đối đầu trực tiếp, đến lúc đó bà ta sẽ biết được anh giả chết và lừa bà ta trong khoảng thời gian này.
Bà ta nhất định sẽ cho người điều tra anh đã làm gì trong suốt thời gian này, cho nên anh phải cắt đứt liên lạc với cô.
Hơn nữa Trình Ngô Xuyên cũng không chỉ có một tình nhân và con riêng, mấy người này không có ai là đơn giản, tuy rằng thủ đoạn không thể độc ác bằng Bách Lệ Thanh, nhưng lại mang anh không ít rắc rối.
“Anh, sẽ cố gắng.” Anh không muốn làm cô khó chịu, cũng không muốn để cô sợ hãi, cho nên chỉ có thể khéo léo nói cho cô tình hình: “Tình hình trong nhà rất phức tạp, đến lúc đó anh sẽ rất bận, nếu anh không liên lạc với em, em cũng đừng suy nghĩ lung tung.” Anh lại cam đoan với cô lần nữa: “Anh nhất định sẽ trở về!”
Đào Đào có chút thất vọng, cũng có chút bất an, cô không tưởng tượng được rốt cuộc bận đến mức nào mới không thể gọi cho cô một cuộc.
“Vậy, hai ngày gọi một lần được không?” Cô dè dặt quan sát sắc mặt của anh, sợ anh sẽ từ chối mình lần nữa, lập tức sửa lại: “Ba ngày! Ba ngày gọi một lần được không?”
Vẻ mặt của cô hiện lên ý cầu xin.
Trình Qúy Hằng vẫn trả lời câu đó: “Anh sẽ cố gắng.”
Sắc mặt Đào Đào trở nên ảm đạm, trong lòng cũng trầm xuống. Không biết vì điều gì mà cô bỗng nhiên rất hoảng loạn, rất sợ anh không cần cô, không bao giờ trở lại nữa.
Cô rất muốn khóc, lại càng không muốn để anh đi, nhưng cô không còn cách nào, chỉ cố nén không bật khóc nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
“Anh nhất định sẽ trở về.” Trình Quý Hằng đảm bảo với cô một lần nữa: “ Em chờ anh, nhất định phải chờ anh.”
Đào Đào vẫn lựa chọn tin tưởng anh, gật gật đầu: “Được.” Cô biết, giờ phút xa cách đã tới rồi, hốc mắt và mũi cô không khỏi chua xót, nhưng bây giờ cô không muốn khóc, không muốn để anh nghĩ bản thân là một người suốt ngày chỉ biết khóc sướt mướt, sợ anh sẽ cảm thấy mình là người phiền phức.
Quan trọng hơn là cô muốn để lại ấn tượng tốt cho anh trước khi xa cách, để anh nhớ rõ dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, nở nụ cười với anh, dịu dàng dặn dò: “Anh phải trở về sớm một chút nhé.”
Trình Quý Hằng: “Ừm.”
Cuối cùng anh ôm cô vào trong lòng, hôn lên trán cô một cái, sau đó đi vào trạm.
Hiện tại tất cả các trạm tàu cao tốc đều tự soát vé, lúc xếp hàng, Trình Quý Hằng bình tĩnh đổi vé giả trong tay thành vé thật, dùng chứng minh của Quý Sơ Bạch vào ga.
Đào Đào vẫn đứng ở ngoài cửa soát vé, nhìn theo anh qua cổng kiểm tra an ninh, sau đó mới rời đi.
Sau khi xác nhận cô đã đi xa, Trình Quý Hằng lại ra khỏi nhà ga, đi thang máy xuống tầng một. Quý Sơ Bạch đang ngồi ở tầng một chờ anh.
Sau khi hai người gặp nhau, Quý Sơ Bạch đưa cái hộp trong tay đưa cho anh. Sau đó Trình Quý Hằng mang theo hộp đi vào nhà vệ sinh.
Trong hộp chính là quần áo của anh, một bộ tây trang màu xám đậm, một chiếc áo sơ mi trắng, một cái cà vạt cùng một đôi giày da màu đen.
Lái xe từ nơi này quay về Đông Phụ ít nhất cũng ba tiếng đồng hồ, hai giờ chiều phải họp, sau khi tới Đông Phụ anh phải tới thẳng công ty, căn bản không có thời gian thay quần áo.
Đã hai tháng anh không có mặc quần áo chỉnh tề, bỗng nhiên thay đổi vẫn có chút không thích ứng.
Trong hộp còn có một chiếc điện thoại di động và một chiếc đồng hồ nam của hãng Jacques Droz Art, mặt đồng hồ bạch kim, lớp bọc màu đen. Thiết kế búp bê linh động, tay nghề rất tinh tế.
Bình thường anh không có sở thích gì, chỉ thích sưu tầm đồng hồ, chiếc đồng đồng hồ này là phong cách yêu thích của anh.
Mặc tây trang và cà vạt xong, anh đeo đồng hồ lên.
Mặt đồng hồ rất lạnh, phản chiếu ánh sáng lạnh chói mắt.
Khoảnh khắc đó, cuối cùng anh cũng tìm thấy được một chút cảm giác trước khi đến Vân Sơn.
Khi đó trong cuộc sống của anh không có Quả Đào ngốc này, cũng không có đoạn nhạc đệm Vân Sơn.
Cuộc sống trở về quỹ đạo, tình cảm cùng lý trí của anh cũng lạnh dần, cuối cùng tách rời Vân Sơn và Đông Phụ.
Đông Phụ mới là cuộc sống của anh, anh phải tạm biệt Vân Sơn hoàn toàn mới được.
Việc cần làm bây giờ, là tạm thời quên đi Quả Đào ngốc.
Trước hết anh phải quên đi cô, cô sẽ làm anh phân tâm.
Có lẽ anh căn bản không yêu cô, chỉ là quá mức tham luyến sự ngốc nghếch trên người cô, bởi vì sự ngốc nghếch đó có thể làm anh cảm thấy nhẹ nhõm, cho nên anh mới muốn độc chiếm cô, coi cô là trò tiêu khiển của mình.
Anh không thể làm xáo trộn kế hoạch của mình bởi vì một trò tiêu khiển.
Nhắm mắt điều chỉnh lại tâm trạng hỗn loạn, khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt anh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
Sau đó anh mở khay chứa sim của chiếc điện thoại cũ, lấy sim ra. Động tác có hơi do dự, nhưng cuối cùng anh vẫn bẻ sim điện thoại ra thành hai nửa.
Anh nhất định sẽ trở về đón cô—— Cho dù bản thân có yêu cô không, anh sẽ thực hiện lời hứa với cô—— nhưng anh tuyệt đối không thể liên lạc với cô trước khi giải quyết xong chuyện ở Đông Phụ.
Trước khi đi ra phòng vệ sinh, anh không quên xách theo túi hành lý cũ kỹ.
Tối hôm qua cô thu dọn cho anh túi hành lý này, ngoài vài bộ quần áo cũ còn có chút đồ ăn uống.
Đặc sản bánh quai chèo ở Vân Sơn, ăn rất ngon, anh rất thích.
Tối qua cô làm cho anh rất nhiều, cho vào một cái hộp bảo quản, đặt vào trong túi hành lý.
Còn có một lọ trà bưởi mật ong, cũng là do cô tự làm.
Đi đến thùng rác bên cạnh, anh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn ném túi hành lý vào thùng rác, cũng không mở ra xem bên trong có thêm đồ vật gì không.
Anh cần phải quyết tâm, cắt đứt tất cả ràng buộc giữa mình và cô.
Bãi đỗ xe ở đối diện lối ra của trạm tàu, mặt ngoài tầng một trạm tàu cao tốc đều là kính thủy tinh, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng người đứng bên trong có thể thấy rõ bên ngoài.
Sau khi đi ra từ phòng vệ sinh, Trình Quý Hằng cùng Quý Sơ Bạch đi về phía lối ra.
Nhưng lúc hai người sắp đi ra cửa chính, bước chân của Trình Quý Hằng bỗng nhiên khựng lại, anh ngây người nhìn về bãi đỗ xe đối diện bên kia đường.
Quý Sơ Bạch buộc phải dừng lại, khó hiểu nhìn Trình Quý Hằng một cái, vô cùng kinh ngạc khi thấy vành mắt anh lại đỏ lên, lập tức nhìn về phía bên ngoài theo tầm mắt anh.
Cách một bức tường kính, anh ta nhìn thấy một cô gái mặc quần yếm đang ngồi trên chiếc ghế dài đối diện bên cạnh đường. Cô trông trắng nõn hồng hào, buộc tóc đuôi ngựa, tuổi không lớn, khoảng chừng hai mươi tuổi.
Cô đang khóc, khóc đến làm người ta đau lòng, dường như phải chịu sự tủi thân to lớn, lại không thể cho mọi người biết, cho nên trốn một mình ở một bên lén lút khóc.
Khoảnh khắc nhìn thấy Đào Đào, bỗng nhiên ngực Trình Quý Hằng đau nhói như bị dao đâm.
Anh cho rằng cô đã đi từ lâu rồi.
Cô ngốc này.
Vừa rồi sau khi nhìn anh đi vào ga, Đào Đào rời khỏi ga tàu cao tốc, nhưng lại không đi.
Cô ngồi xuống ghế dài bên đường đối diện, vì nơi đó có thể nhìn thấy đường ray phía sau ga tàu cao tốc, có thể nhìn thấy tất cả các tàu cao tốc rời khỏi Vân Sơn.
Ngay trước mặt anh cô cố nén không khóc, sau khi hai người tách ra, cô không nhịn được nữa.
Cô không muốn để anh đi, luyến tiếc anh.
Đồng thời cô lại rất tủi thân, anh không muốn đưa cô về nhà, thậm chí không muốn gọi điện thoại cho cô.
Tới 10 giờ, cô nghe được tiếng tàu chạy phát ra âm thanh chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, một cái bóng trắng dài đang chạy về phía Tây nhanh như chớp.
Người cô yêu đang ngồi trên khoang tàu này.
Cô nghĩ, có lẽ anh tình cờ ngồi ở bên cửa sổ, cũng nhìn thấy cô ngoài cửa sổ. Khoảnh khắc đó cô thậm chí quên cả khóc, lập tức giơ tay lên, dùng sức vẫy về phía đường ray, cho đến khi thân tàu hoàn toàn biến mất cô mới hạ cánh tay xuống.
Ngồi trên ghế dài thêm một lúc, cô đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt, đứng lên khỏi ghế, về nhà chờ anh.
Anh nói rằng, hai tháng sau sẽ trở về đón cô.
*Tác giả có lời muốn nói:
Trình chó đi rồi. [Đầu chó.jpg]