Trình Quý Hằng luôn ở bên cạnh cô, anh giúp cô giải quyết rất nhiều việc.
Nếu không có anh, chắc chắn cô sẽ luống cuống không biết phải làm sao.
Sau khi bệnh viện xác nhận bệnh nhân tử vong, thi thể sẽ được đưa thẳng đến nhà tang lễ. Trong nhà tang lễ cũng có một linh đường riêng.
Đào Đào lau người sạch sẽ cho bà, sau đó lại thay cho bà áo liệm, cô và Trình Quý Hằng đi theo xe tang đưa thi thể bà đến nhà tang lễ. Thi thể được đặt trong quan tài thủy tinh phía sau linh đường, ba ngày sau sẽ tiến hành hoả táng.
Theo tục lệ của Vân Sơn, trong ba ngày này, Đào Đào phải túc trực bên linh cữu của bà.
Trong nhà tang lễ cũng có một siêu thị chuyên bán đồ mai táng. Sau khi lo liệu di thể của bà xong, Đào Đào và Trình Quý Hằng cùng nhau đến siêu thị bán đồ mai táng mua vòng hoa, linh vị, hũ tro cốt và những thứ cần thiết khác cho tang lễ.
Theo tục lệ, khi túc trực bên linh cữu người chết, con cháu phải mặc đồ tang, cụ thể là mặc đồ tang trắng.
Quy trình làm đồ tang rất đơn giản: Cắt bảy thước vải bố trắng, cắt một lỗ tròn ở giữa, đội lên đầu; sau đó lại cắt một mảnh vải trắng nhỏ dài, thắt quanh eo; cuối cùng cắt thêm một mảnh vải trắng, gấp thành chiếc mũ đội lên đầu, hợp thành một bộ đồ tang hoàn chỉnh, mặc vào người.
Một người cần khoảng 8 thước vải bố, Đào Đào không có anh chị em, bà nội cũng không có anh chị em, cho nên khi nhân viên hỏi cô cắt bao nhiêu, cô trả lời rằng: “Một mình tôi là đủ rồi.”
Nhân viên đang chuẩn bị cắt, Trình Quý Hằng đột nhiên nói: “Hai người, còn tôi nữa.”
Đào Đào giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
Giọng điệu Trình Quý Hằng rất dịu dàng, nhưng rất kiên định: “Anh đã nói, anh sẽ luôn ở bên em.”
Không hiểu sao, ngay lúc đó trái tim Đào Đào lại run lên.
Một giây sau, mắt cô lại đỏ lên, những giọt nước mắt tuôn ra.
Trình Quý Hằng bất lực mỉm cười, vươn hai tay ôm lấy má cô, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Sao lại khóc nữa rồi? Khoan hãy khóc, nghỉ ngơi một chút đã rồi khóc tiếp, không thì mệt lắm.”
Nước mắt của Đào Đào vẫn cứ thế tuôn ra, nhưng lại không nhịn được mà muốn bật cười.
Thật may, bên cạnh cô còn có Trình Quý Hằng.
Nếu như không có anh, cô nhất định sẽ tuyệt vọng lắm.
Sự đồng hành và che chở của anh đã mang lại chút sức sống cho cô.
Cắt đồ tang xong, hai người họ xách đồ đã mua quay lại linh đường.
Sau khi bố trí xong linh đường, Đào Đào bắt đầu gọi cho người thân bạn bè của bà nội để báo tang.
Cả bà nội và ông nội đều không phải dân bản địa ở Vân Sơn, năm đó họ đến Vân Sơn lánh nạn, vì vậy họ hầu như không có người thân ở Vân Sơn. Đào Đào chủ yếu gọi cho bạn bè thân thiết của bà lúc còn sống. Một số người bạn này có người là hàng xóm của họ, có người quen bà lúc bà làm trong nhà máy sản xuất đồ chơi, một số khác lại là đồng nghiệp của bà quen khi làm công nhân trong một nhà máy dệt, còn cả Trụ trì Liễu Không của chùa Vân Sơn.
Lúc còn sống bà nội rất thích nghe Trụ trì Liễu Không giảng kinh, Đào Đào cũng từng đi theo bà nghe giảng vài lần. Trụ trì Liễu Không giảng kinh rất dễ hiểu, lại rất sinh động, còn hài hước dí dỏm, thực sự rất hấp dẫn.
Đa số những người trung niên có tín ngưỡng là Phật Giáo tại Vân Sơn đều là fan cứng của Trụ trì Liễu Không.
Lúc Đào Đào gọi điện là đương buổi ban trưa, đến chiều, bạn bè hàng xóm đã lần lượt kéo đến chia buồn.
Theo lệ, mỗi khi bậc trên đến phúng điếu, Đào Đào phải quỳ xuống dập đầu một cái coi như tạ lễ, đây là lễ tiết mà bậc con cháu phải tuân thủ.
Cô chưa bao giờ định để Trình Quý Hằng quỳ cùng mình, nhưng sau khi vị trưởng bối đầu tiên đến phúng điếu, lúc cô cúi người quỳ xuống, Trình Quý Hằng cũng quỳ cùng cô.
Lúc đó Đào Đào lại lần nữa cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cô đờ người ra nhìn người đàn ông bên cạnh.
Trình Quý Hằng cũng quay lại nhìn cô rồi nở một nụ cười trấn an.
Nếu anh đã hứa sẽ luôn bên cô thì nhất định sẽ bên cô đến cùng.
Đào Đào hiểu ánh mắt đó, ngay lập tức mắt cô lại bất giác đỏ lên.
Người đầu tiên đến là một bà lão.
Đào Đào biết bà lão này, bà ấy là đồng nghiệp mà bà cô quen biết khi còn làm trong xưởng đồ chơi, hai người cũng khá thân thiết, trước đây còn thường hẹn nhau đến chùa Vân Sơn thắp hương.
Bà lão cũng biết Đào Đào. Trước khi vào linh đường, vốn dĩ lòng bà đầy thương buồn, nhưng sau khi bước vào trong, bà bỗng vô cùng kinh ngạc: “Đào Tử, con kết hôn khi nào vậy?”
Sau khi bà xuất hiện, Trình Quý Hằng quỳ xuống lạy cùng Đào Đào, trên người cũng mặc đồ tang, cho nên bà lão này liền cho là nhất định cậu thanh niên đẹp trai này là cháu rể.
Chỉ có cháu rể mới cùng mặc đồ tang.
Đào Đào rất xấu hổ, không biết nên giải thích thế nào. Cô bối rối nhìn Trình Quý Hằng, mới phát hiện hình như anh hoàn toàn không có ý định giải thích, do dự một lúc, cô cũng quyết định không giải thích, dù sao cũng không thể giải thích rõ ràng được, vì vậy cô đành trả lời lấp lửng rằng: “Bà nội bị bệnh, gần đây con cũng rất bận ạ.”
Bà cụ vô thức cho rằng ý của cô này là: Bởi vì quá bên nên chưa kịp nói cho mọi người biết là con kết hôn rồi.
Bà còn gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Ồ, ra là vậy.” Rồi bà lại thở dài, thương tiếc nói: “Mới có tin vui mà lại có tin buồn, Haiz… Ông trời thật biết trêu ngươi mà.”
Đào Đào càng thẹn thùng hơn, má cô bắt đầu nóng lên.
Sau bà lão, vài người bạn của bà nội cũng lần lượt đến viếng. Có người biết Đào Đào, có người lại không, những người biết Đào Đào đều tưởng Trình Quý Hằng là chồng mới cưới của cô, gần như vừa bước vào linh đường, câu đầu tiên họ hỏi đều là: “Đào Tử, con kết hôn khi nào vậy?”
Ban đầu Đào Đào rất xấu hổ, nhưng sau đó cô cũng quen.
Khoảng năm sáu giờ tối, Trụ trì Liễu Không đến viếng, còn dẫn theo hai đồ đệ.
Ba thầy trò đứng trước di thể bà cụ, cùng đọc một lượt Kinh Địa Tạng, thành kính siêu độ cho người chết.
Đào Đào vốn định dập đầu cảm tạ, nhưng người xuất gia từ bi không màng báo đáp, vậy nên Trụ trì Liễu Không nhất quyết không cho. Đào Đào đành phải chắp hai tay lại cúi đầu lạy, báo đáp Trụ trì Liễu Không bằng một nghi thức của nhà Phật.
Sau khi Trụ trì Liễu Không rời khỏi, không có ai đến viếng nữa, bên trong linh đường lại lần nữa chìm trong lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ còn lại Đào Đào và Trình Quý Hằng.
Bận rộn một ngày, tinh thần và sức lực của Đào Đào đều kiệt quệ. Theo tục lệ thì cô phải quỳ túc trực bên linh cữu, nhưng cô thực sự mệt lắm rồi, không quỳ nổi nữa, nên cô đành ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc.
Trình Quý Hằng thấy cô mệt mỏi bèn ngồi xuống trước mặt cô, nắm đôi tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh đi mua đồ ăn cho em.”
Trong nhà tang lễ có đầy đủ các dịch vụ, cạnh siêu thị bán đồ mai táng có nhà ăn, phía trên nhà ăn còn có phòng nghỉ, để người túc trực linh cữu nghỉ ngơi.
Anh không nhắc đến việc ăn cơm thì không sao, vừa nhắc đến chuyện ăn cơm, Đào Đào liền thấy rất đói— Từ sáng đến giờ, cô chưa ăn một hạt cơm nào.
Túc trực là chuyện túc trực, ăn cơm là chuyện ăn cơm, hai chuyện này không hề mâu thuẫn nhau.
Hơn nữa người mất cũng đã mất, người sống vẫn phải tiếp tục cố gắng sống tiếp mà.
Đào Đào cúi đầu nhìn Trình Quý Hằng, nói nhỏ: “Em muốn đi cùng anh.”
Cô không muốn rời khỏi anh, dù chỉ một giây.
Chỉ khi bên cạnh anh, cô mới không rơi vào cảnh cô đơn tuyệt vọng.
Cho nên trong giọng nói cô bất giác chất chứa thêm chút lưu luyến và van nài.
“Được, chúng ta cùng đi vậy.” Giọng nói của Trình Quý Hằng dịu dàng, chứa đựng ngàn vạn sự bao dung.
Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, im lặng vài giây, cô nghiêm túc nói với anh: “Cảm ơn.”
Cảm ơn anh đã bao dung thông cảm cho em, cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em.
Trình Quý Hằng cố ý trêu cô: “Người một nhà không cần khách sáo.”
Khuôn mặt Đào Đào chợt đỏ bừng, giận dữ lườm anh: “Anh thôi đi!”
Trình Quý Hằng nhướng mày: “Giờ lại không chịu thừa nhận à? Bây giờ anh đã bị gán mác là đàn ông đã có gia đình, nếu sau này không có người phụ nữ nào dám yêu anh thì em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”
Mặt Đào Đào càng đỏ hơn, cô rất xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Nhưng cũng đâu phải là em gán cho anh đâu.”
Trình Quý Hằng: “Không phải em gán thì em cũng phải chịu trách nhiệm.”
Đào Đào: “Nếu em không muốn chịu trách nhiệm thì sao?”
Trình Quý Hằng: “Em nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Đào Đào tức giận: “Anh đang mua nài bán ép đấy.”
Trình Quý Hằng hùng hồn nói: “Em đã nhìn đã sờ hết người anh rồi, còn muốn chối hả?”
Đào Đào đuối lý, cũng nói không lại anh, bèn đổi chủ đề: “Em đói rồi, em muốn ăn cơm.”
Trình Quý Hằng thở dài, anh đứng dậy, vẫn nắm tay cô: “Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm vậy.”
Đào Đào không buông tay anh ra, cô đứng dậy khỏi ghế.
Nhưng khi vừa đi tới cửa linh đường, hai người đã gặp Tô Yến và ba mẹ anh ta.
Tô Yến và ba anh ta đều mặc một bộ vest đen, ăn mặc chỉn chu khiêm tốn, nhìn là biết đến viếng.
Mặc dù mẹ của Tô Yến cũng mặc đồ đen, nhưng bà ta ăn mặc rất lộng lẫy, trông vô cùng vênh váo, hơn nữa còn trang điểm rất đậm, như thể bà ta không đến đây để dự đám tang mà là tham gia một bữa tiệc từ thiện nào đó vậy.
Đào Đào thấy có người lớn đến bèn định quỳ xuống dập đầu, nhưng lúc cô sắp khụy gối xuống, Trình Quý Hằng đột nhiên tóm lấy cánh tay cô, ngăn không cho cô quỳ.
Đào Đào ngạc nhiên nhìn anh.
Trình Quý Hằng dịu dàng nói: “Chân đau thì đừng quỳ.”
Chân cô không đau, không đau chút nào, nhưng Đào Đào hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh— Không được phép quỳ xuống.
Mặc dù cô không hiểu tại sao Trình Quý Hằng lại phải làm như vậy, nhưng cô vẫn nghe theo lời anh.
Mẹ Tô Yến thấy cô không quỳ thật bèn dừng ngay ở cửa linh đường, không thèm bước vào trong thêm một bước.
Bà ta đeo hoa tai ngọc lục bảo, trên cổ đeo mặt dây chuyền Quan Âm bằng phỉ thúy, ngón áp út tay phải đeo chiếc nhẫn có đính viên ngọc lục bảo màu xanh ngọc bích, trên tay mang chiếc túi LV kinh điển, tay trái đặt lên mu bàn tay phải, cằm hơi hất lên, ngẩng cao đầu, trong mắt tỏ vẻ khinh thường, trông rất kiêu ngạo hống hách.
Bầu không khí có chút khó xử.
Ba của Tô Yến thấy thế lập tức nói: “Không quỳ cũng không sao, sức khỏe là trên hết, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Trình Quý Hằng vô cảm: “Hy vọng mọi người thông cảm ạ, mời bác vào trong.”
Tô Yến không quan tâm đến mẹ nữa, anh ta bước vào linh đường trước, quỳ lên tấm đệm, dập đầu lạy di ảnh và bài vị của bà cụ.
Ba Tô Yến kéo tay vợ, nửa ra lệnh nửa cầu xin: “Đi nào, chúng ta cũng vào trong thôi.”
Mẹ Tô Yến lườm chồng một cái rồi miễn cưỡng bước vào trong linh đường.
Bà ta thật sự không hề muốn bước vào trong như này, như thể đang tự hạ thấp giá trị bản thân vậy, những người ở đây đều có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng từ bà ta.
Ngay cả Đào Đào cũng cảm nhận được điều đó, ngoài ra cô còn cảm thấy tức giận và nhục nhã.
Đây là linh đường của bà nội, không phải nơi để bà ta diễu võ dương oai.
Cô quỳ xuống lạy, là vì biết ơn những bậc trưởng bối đã thật lòng đến đây phúng viếng bà nội, chứ không phải vì thấp kém hèn mọn.
Rõ ràng mẹ Tô Yến đến đây không phải là để phúng viếng bà nội cô, bà ta chỉ đơn giản muốn bắt cô quỳ xuống.
Lúc đó cô đột nhiên rất biết ơn Trình Quý Hằng, thật may là anh đã ngăn cô lại, không để cô quỳ xuống.
Sau khi Tô Yến quỳ lạy trước bài vị của bà lão xong, anh ta đứng dậy khỏi đệm, đi tới trước mặt Đào Đào, giọng nói trầm thấp: “Xin chia buồn với em.”
Đào Đào chân thành đáp: “Cảm ơn anh.” Đột nhiên, cô nhớ ra một chuyện, lại cảm ơn anh ta lần nữa: “Cảm ơn anh đã giúp em trả tiền phẫu thuật, em sẽ trả tiền lại cho anh! Em nhất định sẽ trả lại tiền cho anh!”
Bà nội đột ngột ra đi khiến cô không kịp chuẩn bị, cho nên cả ngày hôm nay của cô đều loạn như cào cào, cho đến khi Đại sư Liễu Không dẫn đồ đệ rời khỏi, cô mới nhớ ra chuyện chi phí phẫu thuật.
Sáng nay lúc cô theo xe tang rời khỏi bệnh viện không có ai ngăn cô lại, cũng không có ai giục cô trả tiền, điều này chứng tỏ đã có người trả tiền giúp cô.
Cô biết chắc chắn chi phí phẫu thuật không phải con số nhỏ, cho nên người có thể giúp cô trả tiền chỉ có thể là Tô Yến.
Tô Yến vô thức nhìn Trình Quý Hằng, anh ta vừa định mở miệng giải thích không phải mình trả thì Trình Quý Hằng lại cướp lời nói trước: “Cảm ơn Bác sĩ Tô.”
Tô Yến sững người, nét mặt thoáng qua sự bất ngờ.
Anh ta không hiểu vì sao Trình Quý Hằng lại không muốn thừa nhận rằng anh đã chi số tiền đó?
Dựa theo tính cách và thủ đoạn của Trình Quý Hằng, đây không phải là lúc để giành công sao? Sao còn tự tay nhường công lao cho anh ta chứ?
Hơn nữa, rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Phí phẫu thuật cộng với các chi phí linh tinh khác, tổng cộng là 216 nghìn tệ, anh thanh toán hóa đơn ngay tại chỗ, hơn nữa còn là thanh toán hết một lần.
[*Khoảng hơn 750 triệu VNĐ]
Lúc đó anh ta có dự cảm con người Trình Quý Hằng không chỉ tâm tư và thủ đoạn sâu không lường được, mà có lẽ ngay cả lai lịch và bối cảnh cũng rất sâu xa.
Bây giờ anh ta chắc chắn rằng, tất cả thông tin anh cung cấp cho Đào Tử đều là giả.
Tại sao anh lại làm như vậy? Chỉ vì để ở lại bên cạnh cô sao?
Tô Yến chưa kịp hoàn hồn, mẹ anh ta đột nhiên hỏi Trình Quý Hằng: “Tại sao cậu cũng mặc đồ tang, cậu và Đào Tử có quan hệ gì? Hai người kết hôn rồi à?”
Đào Đào lập tức nín thở, hai má lại bắt đầu nóng lên, cô lén nhìn Trình Quý Hằng.
Những người đến chia buồn hôm nay đều hỏi cô vấn đề này, nhưng chưa từng có ai hỏi Trình Quý Hằng, cho nên cô không biết anh sẽ trả lời thế nào.
Cô vừa hồi hộp vừa ngại ngùng, nhưng cũng có chút mong đợi.
Sắc mặt Trình Quý Hằng vẫn vậy, anh nghiêm túc trả lời: “Tôi là chồng cô ấy.”
Khuôn mặt của Đào Đào càng đỏ hơn, cô vội vàng cúi đầu, vô cùng xấu hổ.
Tô Yến trông thấy toàn bộ hành động của cô, ánh mắt anh ấy lập tức ảm đạm, hai tay buông thõng hai bên bất giác nắm chặt chặt, bởi vì dùng lực quá mạnh nên móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Anh ta không hề cảm nhận được cơn đau từ lòng bàn tay, mà chỉ có thể cảm nhận được cơn đau âm ỉ trong lòng.
Trên gương mặt của mẹ Tô Yến lộ ra vẻ vui mừng vì yên tâm, yên tâm từ tận đáy lòng: “Chao ôi, kết hôn lúc nào thế? Đào Tử, sao con kết hôn mà không báo cho nhà bác một tiếng?”
Đây là lần đầu tiên bà ta tỏ thái độ thân thiện sau khi bước vào linh đường.
Ba của Tô Yến cũng nói: “Đúng đấy, kết hôn là chuyện lớn sao con không thông báo cho nhà bác một tiếng?”
Chuyện đã đến nước này, Đào Đào cũng không giải thích gì thêm, cô đưa ra câu trả lời như trước: “Do con bận quá ạ.”
Mẹ Tô Yến liếc nhìn con trai mình, khoé môi cong lên đầy đắc ý rồi dùng vẻ mặt hết sức từ bi nói với Đào Đào: “Con không cần phải trả lại chi phí phẫu thuật cho Vô Bệnh đâu, coi như là tiền mừng cưới nhà bác cho con.”
—
*Tác giả có điều muốn nói:
Trình chó đắm đuối rồi, giờ Đào Tử cũng không thể rời xa Trình chó được nữa rồi.
Đào Tử và Tố Yến, coi như là đã bỏ lỡ nhau mất rồi.