Lúc kết thúc, Đào Đào gần như kiệt sức, cơ thể nhão ra như bột mì, tứ chi yếu ớt bủn rủn, cả người như mới được vớt từ trong nước ra, nhưng cô lại không chịu ngoan ngoãn nằm nghỉ trên giường.
Anh vừa nằm xuống cạnh cô, cô đã trèo lên ngực anh, ôm chặt lấy cổ anh, chụt chịt chụt chịt hôn lên má anh, đôi môi mềm mại hôn từ đuôi lông mày đến khóe mắt, rồi đến mũi, đôi môi, dưới hàm của người đàn ông.
Những nụ hôn của cô rất dịu dàng, chỉ là những nụ hôn nhè nhẹ, nhưng lại tràn ngập tình yêu.
Tình yêu này nảy nở trong trái tim rồi theo từng nhịp đập mà đổ vào các mạch máu, cứ thể chảy ra toàn cơ thể, khiến cô hồi hộp lại khiến cô mất kiểm soát.
Cô không bao giờ muốn rời khỏi anh nữa.
Hôn đủ rồi, cô mới buông cổ anh ra rồi nằm lên ngực anh như một bé hồ ly nhỏ vừa duyên dáng lại ngoan ngoãn.
Lồng ngực anh vô cùng rộng lớn, nhịp tim đập vừa mạnh mẽ lại có lực, khiến cô cực kỳ an tâm.
Trình Quý Hằng gối một tay sau đầu, tay kia đặt lên tấm lưng mảnh khảnh của cô, anh rũ mắt nhìn cô, trong biểu cảm mang theo sự vui vẻ, cũng có cả suy tư: “Cô luôn như thế à?”
Đào Đào ngước mắt nhìn anh, tò mò hỏi: “Như thế nào?”
Mắt cô vẫn mang máng một tầng nước, nét ửng hồng trên gò má còn chưa tan, đôi môi đỏ căng mọng, nhìn khá quyến rũ.
Một quả đào đã chín mọng, càng hấp dẫn người khác.
Ánh mắt Trình Quý Hằng đen láy sâu xa, giống như châm một ngọn lửa nhỏ, anh khàn giọng nói: “Thích quyến rũ tôi.”
Đào Đào cây ngay không sợ chết đứng: “Đâu có.”
Trình Quý Hằng ngoảnh mặt làm ngơ, mặt không đổi sắc nói: “Bây giờ tôi chắc chắn là cô không lừa tôi, tôi đúng là thích ăn đào.” Cuối cùng, anh còn từ tốn nhỏ nhẹ bổ sung thêm một câu: “Hai quả tôi đều thích ăn.”
Mặt Đào Đào trong nháy mắt liền đỏ lên, như sắp chảy máu đến nơi, cô đánh mạnh lên ngực anh một cái: “Trình Quý Hằng, anh đúng là biến thái!”
Cú đánh này của cô không nhẹ, ngực Trình Quý Hằng bị đánh in hẳn một dấu tay đỏ bừng, nhưng hình như anh không thấy đau, lại còn cười một cái, trong nụ cười còn mang theo vẻ xấu xa.
Đào Đào thẹn quá hóa giận: “Anh là đồ lưu manh!”
Trình Quý Hằng nhướng mày: “Ai mới lưu manh cơ? Sao tôi không nhớ tủ đầu giường của tôi có BCS nhỉ?”
Lúc này, mặt Đào Đào không chỉ đỏ mà còn nóng lên, cực kỳ xấu hổ.
Giọng Trình Quý Hằng từ tốn: “Không lẽ là lúc nào cũng có à?”
Đào Đào rũ mắt, nhỏ giọng: “Vốn dĩ là luôn có mà.”
Giọng điệu của cô không có chút sức lực nào.
Thật ra hộp BCS kia là cô lấy từ siêu thị nhỏ về.
Hợp đồng thuê đến mùng 5 tháng này là hết kỳ, thế nên ngày thứ hai anh nằm viện, cô lại bớt chút thời quay lại siêu thị nhỏ một chuyến, kiếm một cái xe tải dọn toàn bộ hàng dư trong siêu thị về nhà, trong đó có một ít đồ kế hoạch hóa gia đình.
Lúc ấy cô đã lên kế hoạch ngủ cùng phòng với anh, để tránh mấy chuyện đột ngột phát sinh, cô đã đặt một hộp BCS vào tủ đầu giường.
Bây giờ xem ra phòng ngừa chu đáo là đúng, nhưng mà cô không thể thừa nhận, rất mất mặt.
Cũng may là giờ anh không nhớ nổi cái gì, cô có thể bịa đặt ngọn nguồn hộp BCS này thoải mái.
Vì để lời nói của mình đáng tin hơn, cô lại cố tình thêm một câu: “Chúng ta là vợ chồng mà, trong phòng có cái này không phải rất bình thường à?”
Trình Quý Hằng vẫn giữ thái độ nghi ngờ: “Không phải cô nhân lúc tôi mất trí nhớ mà lừa tôi đấy chứ?”
Đào Đào: “Em lừa anh làm gì?”
Trình Quý Hằng: “Vì cô thèm khát cơ thể của tôi.”
“…”
Đào Đào tức giận: “Em thèm làm gì? Anh vốn dĩ là của em mà!”
Bộ dạng bé hồ ly tuyên bố chủ quyền khiến người khác rung rinh.
Trình Quý Hằng rất thích cảm giác bị cô chiếm làm của riêng thế này.
Anh nhìn cô chăm chú không chớp mắt, một lúc sau anh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói nóng hôi hổi: “Có muốn thêm lần nữa không?”
Vừa rồi đã làm hai lần, bây giờ Đào Đào mệt muốn chết, eo thì đau, cô trả lời với thái độ kiên quyết: “Không muốn!”
Trình Quý Hằng ôm cô trở mình, lại lần nữa đè cô dưới người: “Được, thêm lần nữa đi.”
Đào Đào: “…”
Xem ra bây giờ anh không chỉ mất trí nhớ có chọn lọc, anh còn nghe nhìn có chọn lọc nữa.
…
Lăn lộn đến tận hơn nửa đêm, anh mới để cô ngủ.
Sáng hôm sau, Đào Đào suýt nữa không dậy nổi, nếu không phải vì muốn đi WC, cô chắc chắn sẽ không rời khỏi chiếc chăn ấm áp kia.
Lúc đi WC, cô còn mơ mơ màng màng, cơ thể đang di chuyển đến nhà vệ sinh, người thì chưa tỉnh. Lúc đi vệ sinh xong quay lại, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại chút, lúc này mới phát hiện trong phòng chỉ còn một mình, Trình Quý Hằng đã rời giường.
Cô ngẩng đầu nhìn thời gian, lập tức tỉnh táo lại, thế mà đã 7 rưỡi sáng rồi. Bình thường giờ này họ đã ăn sáng xong, chuẩn bị đưa Bánh Sữa Nhỏ đến nhà trẻ rồi.
Cô nhanh chóng mặc đồ ngủ, vội vã rời phòng.
Đến khi cô xuống phòng khách tầng một, Trình Quý Hằng vẫn chưa đưa con đi, anh đang ngồi xổm xuống choàng khăn cho con gái.
Bé con hôm nay mặc một cái áo lông vũ màu đỏ, quần bò màu xanh, đôi chân nhỏ đáng yêu đi giày da màu đen.
Sau khi nhìn thấy Đào Đào, Bánh Sữa Nhỏ lập tức gọi to: “Mẹ ơi!”
Trình Quý Hằng nghe thấy thì quay đầu: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Đào Đào bước nhanh đến chỗ họ: “Không ngủ được.” Đồng thời nhìn trang phục của con gái. Bình thường là cô giúp con gái phối đồ mặc quần áo, hôm nay dậy muộn, việc này lại là do Trình Quý Hằng làm chứ không phải là dì giúp việc.
Bé con hôm nay mặc quần áo rất đẹp, cô theo bản năng cứ nghĩ là dì giúp việc mặc cho, cho đến khi nhìn thấy hai bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo dựng đứng trên đầu con bé.
Cảm giác khó nói.
Trông giống phong cách thoải mái điên cuồng kiểu rock ở mấy quán bar vậy.
Đào Đào không nhịn được hỏi một câu: “Anh buộc tóc cho con bé hả?”
Trình Quý Hằng gật đầu, nhìn cô với vẻ mặt chờ mong: “Đẹp không?”
“…”
Xem ra anh rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Đào Đào không đành lòng đả kích sự tự tin của anh, nhưng lại không định để anh tự tin mù quáng, cô suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tạm, nhưng vẫn phải cố gắng nhiều.”
Bánh Sữa Nhỏ nhíu mày, nhìn mẹ mình bằng vẻ mặt sầu muộn.
Trình Quý Hằng lại khá kiêu ngạo, vừa đội mũ cho con gái vừa nói: “Ba không lừa con đúng không? Đẹp mà, mẹ con cũng khen đẹp.”
Đào Đào: “…”
Đột nhiên cảm giác như mình vừa nối giáo cho giặc, thật có lỗi với con gái.
Bánh Sữa Nhỏ nhìn mẹ, lại nhìn ba, thở dài: “Haiz… vâng ạ.”
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ai lại đến sớm như thế nhỉ?
Đào Đào lập tức đi ra cửa, trước khi mở còn nhìn qua chuông cửa, không khỏi sững sờ.
Trên màn hình chỉ xuất hiện một đứa trẻ, là anh Bạch Bạch mà Bánh Sữa Nhỏ thích nhất – cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch, Bạch Thập Ngũ.
Bạch Thập Ngũ ăn mặc chỉnh tề, trên vai đeo cặp sách màu xanh, bên chân còn có một cái ghế an toàn cho trẻ.
Bên cạnh không có người lớn, như thể bỏ nhà ra đi vậy.
Đào Đào lập tức ấn nút mở cửa, vừa lấy áo khoác trên tủ giày vừa nói chuyện qua video: “Thập Ngũ, sao com lại đến đây?”
Bạch Thập Ngũ bi bô trả lời: “Dì ơi, xe của ba con hỏng rồi, hôm nay chú Trình đưa con đi học được không ạ?”
“Đương nhiên là được, giờ dì ra cửa đón con.” Đào Đào mặc áo khoác xong, đang định mở cửa thì Bánh Sữa Nhỏ đã chạy nhanh đến bên chân mẹ, cực kỳ phấn kích nhìn cô: “Là anh Bạch Bạch ạ?”
Đào Đào nhìn Trình Quý Hằng đi sau con gái, quả nhiên, mặt anh tối sầm, biểu cảm còn vô cùng ai oán, giống như người vợ bị bỏ rơi trong thâm cung vậy.
Nhưng mà đúng là cũng không khác người vợ bị bỏ rơi lắm, giây trước còn được hưởng trọn sự yêu thích từ con gái, anh trai Bạch vừa xuất hiện đã bị giáng vào lãnh cung.
Đào Đào buồn cười, gật đầu với con gái đằng sau: “Ừ, xe của chú Bạch hỏng rồi, hôm nay anh Bạch Bạch sẽ đi học cùng con.”
Bánh Sữa Nhỏ cực kỳ vui vẻ, vừa nhảy nhót vừa vui vẻ hô: “Yeah!”
Trình Quý Hằng tức hộc máu: “Nhà anh ta có tận bốn chiếc xe cơ mà, hỏng hết rồi á?”
Xe hỏng con mẹ gì? Cmn định gây rối có!
Không đúng, là đột nhập vào nhà cướp bóc!
Đào Đào không còn gì để nói, suy nghĩ cẩn thận lại thì xác suất bốn chiếc xe đồng thời bị hỏng đúng là rất thấp.
Hình như là… có chút cố tình.
Nhưng mà đứa trẻ đã đứng trước cửa nên cô đành đồng ý.
Sau khi xỏ đôi dép lê đi bên ngoài vào, Đào Đào ra mở cửa.
Cửa đã mở, nhưng đứa bé vẫn đứng im không nhúc nhích, có lẽ là vì không ôm được ghế an toàn cho trẻ của mình.
Đào Đào dịu dàng nói với Trình Quý Hằng: “Anh đi lấy xe trước đi, em đưa mấy đứa ra cửa chờ.” Sau đó cô đi ra cửa.
Bánh Sữa Nhỏ cũng chạy lộc cộc ra theo, chạy còn nhanh hơn cả mẹ.
Cùng lúc đó, Bạch Thập Ngũ cũng chạy đến chỗ Bánh Sữa Nhỏ.
“Anh Bạch Bạch!”
“Bánh Sữa Nhỏ!”
Sau khi hai đứa trẻ chạy đến trước mặt nhau, chúng đồng thời giang hai tay ra, trao cho đối phương một cái ôm nhiệt tình.
Thế giới của trẻ con thật đơn thuần, sạch sẽ như một tờ giấy trắng.
Cảm giác thích trong lòng cũng rất đơn thuần, chỉ là thích, không pha thêm những vấn vương gì khác.
Sáng sớm mùa đông, một cái ôm dưới ánh sáng mặt trời, nhìn cực kỳ đẹp, giống như hai bé thỏ chào nhau buổi sáng tốt lành, Đào Đào rất hối hận vì đã không cầm điện thoại chụp một tấm.
Cô cười, đi đến bên hai đứa, dịu dàng nói: “Chúng ta ra cửa chờ đi.”
Đứng trước cửa chưa đến một phút, cửa gara đã mở, Trình Quý Hằng lái xe ra đậu trước mặt họ, sau đó xuống xe, lắp ghế an toàn cho trẻ cho Bạch Thập Ngũ.
Nhân cơ hội, anh hỏi: “Thập Ngũ, ba mẹ con đâu?”
Bạch Thập Ngũ trả lời: “Họ đưa chị con đi học rồi ạ.”
Trình Quý Hằng: “Thế sao con đến được nhà chú?”
Bạch Thập Ngũ: “Ba đưa con đến, ông ấy nhấn chuông cửa rồi đi luôn.”
Trình Quý Hằng: “…”
Định trả hàng nhưng không thấy được người giao hàng.
Anh càng chắc chắn đây là một vụ cướp bóc có tổ chức.
Đào Đào cũng nghe ra chỗ không hợp lý, nhưng mà cô lại muốn cười, cảm thấy nhà họ Bạch thú vị thật.
Trình Quý Hằng sau khi lắp ghế cho Bạch Thập Ngũ xong thì ôm cậu nhóc lên xe, cẩn thận đeo dây an toàn cho cậu nhóc. Cùng lúc đó, Đào Đào cũng ôm con gái lên xe. Sau khi thắt dây an toàn, cô nói với hai đứa: “Hôm nay hai con đến nhà trẻ phải ngoan ngoãn nghe lời nha.”
Hai đứa bé gật đầu cùng lúc: “Dạ.”
Đào Đào thở nhẹ rồi đóng cửa xe lại.
Trình Quý Hằng đóng cửa xe bên kia lại rồi vòng ra trước xe, đi tới ghế lái, trước khi mở cửa xe, anh không nhịn được nữa mà nói với Đào Đào: “Tên Bạch Tinh Phạm kia chắc chắn là cố tình.”
Đào Đào cười bất đắc dĩ: “Biết làm sao bây giờ? Trước anh cũng gửi con gái đến cho người ta mà.”
Cô đang nói đến việc lúc trước anh đi cứu cô đã nhắn tin cho Bạch Tinh Phạm nhờ anh ấy chăm sóc Bánh Sữa Nhỏ.
Trình Quý Hằng: “Lúc ấy trừ anh ta ra thì tôi biết tìm ai được chứ?”
Đào Đào thở dài: “Được rồi mà, nhanh đưa hai đứa đi học đi, khéo mà lại đến muộn.” Cuối cùng, cô còn tỏ vẻ vui đùa trên nỗi đau của người khác mà nói: “Lần đầu đưa con rể tương lai đi học, không được tới trễ đâu nha.”
Trình Quý Hằng: “…”
Một ngày tồi tệ bắt đầu từ bốn chữ “con rể tương lai”.
Hít một hơi thật sâu, anh nghiêm túc nhìn Đào Đào: “Con người tôi thù dai, trừ phi cô hôn tôi một cái, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cô.”
Đào Đào vừa tức vừa buồn cười, ghét bỏ nói: “Anh đi nhanh lên.”
Trình Quý Hằng quật cường: “Cô không hôn thì tôi không đi! Cùng lắm thì cùng đến muộn thôi.”
Đào Đào bất đắc dĩ, đành phải nhón mũi chân lên hôn anh một cái: “Được chưa?”
Trình Quý Hằng: “Tạm được.”
Đào Đào lại đánh vào tay anh: “Đi nhanh lên!”
Trình Quý Hằng lại hôn lên mặt cô một cái mới mở cửa lên xe.
Đào Đào không vào nhà ngay, đợi đến khi Trình Quý Hằng lái xe đưa hai đứa nhỏ rời đi, cô mới quay người đi vào trong.
Lúc đi được một nửa, cô đột ngột dừng bước. Thế mà anh lại nhớ đến vụ Trình Vũ Y bắt cóc cô ngày ấy sao? Cho dù là giao phó Bánh Sữa Nhỏ cho nhà họ Bạch chăm sóc thì không phải là cũng liên quan đến cô sao? Sao anh lại nhớ chứ?
Càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, nhưng tạm thời cô chưa nghĩ ra được nguyên do, bên ngoài trời còn lạnh, cô cũng không nghĩ nữa, nhanh chân vào nhà.
Sau khi vào nhà, cô đi tắm, sau đó ăn sáng, cơm nước xong xuôi thì đi vào phòng sách bắt đầu học tập.
Nhiệm vụ năm nay là chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Con người một khi đã tập trung cho chuyện gì thì sẽ quên hết tất cả.
Đào Đào bắt đầu học từ tám rưỡi, bất giác đã đến mười giờ.
Nhưng cô cũng hiểu đạo lý cân bằng giữa việc làm việc và nghỉ ngơi, thế nên trước khi học cô đã đặt đồng hồ nghỉ ngơi.
Đúng mười giờ, đồng hồ reo lên, cô hạ bút xuống, cầm điện thoại tắt chuông báo thức, lúc này mới phát hiện mình có một cuộc gọi nhỡ.
Là bác sĩ Dương – bác sĩ tư nhân của Trình Quý Hằng gọi.
Trước khi học, Đào Đào tắt âm thanh điện thoại nên mới không nghe được, sau đó cô lập tức gọi lại.
Bác sĩ Dương nhanh chóng nghe máy, cô giải thích trước: “Xin lỗi, vừa nãy tôi bận nên không nghe máy.”
Bác sĩ Dương trả lời: “Không sao không sao, tôi chỉ định hỏi tình hình hôm nay của Trình tổng thôi.”
Đào Đào khẽ thở dài: “Vẫn như hôm qua, anh ấy vẫn chưa nhớ ra tôi.”
Bác sĩ Dương, “Vậy cô đến tìm Bác sĩ Chu chưa?”
Đào Đào trả lời: “Tìm rồi, bác sĩ Chu nói có lẽ là vì tinh thần bị kích thích dẫn đến mất trí nhớ, nhưng mà ông ấy cũng không chắc, bởi vì chỉ mới nghe tôi kể lại, chưa tận mắt nhìn thấy người bệnh.”
Bác sĩ Dương: “Vậy mau đưa cậu ấy đi coi bệnh đi.”
Đào Đào bất đắc dĩ thở dài: “Anh ấy không muốn đi.”
Bác sĩ Dương: “Hả…”
Đào Đào đột nhiên nhớ ra cái gì: “À đúng rồi, ngày hôm đó anh nói có ba khả năng, ngoại trừ chấn thương não bộ và chịu kích thích bên ngoài, khả năng thứ ba là gì?”
Bác sĩ Dương trầm mặc một lát, không trả lời ngay mà hỏi: “Gần đây giám đốc có chịu kích thích gì không?”
Đào Đào: “Không hề, vẫn luôn bình thường.”
Bác sĩ Dương: “Bác sĩ Chu có nói khả năng phần nhiều là do tinh thần bị kích thích không?”
Đào Đào nói đúng sự thật: “Không nhiều lắm.”
Bác sĩ Dương lại trầm mặc một lúc nữa: “Vậy thì chỉ còn… khả năng thứ ba đó thôi.”
Đào Đào liên tục hỏi: “Là gì?”
Tôn trọng tâm lý của bệnh nhân và người nhà của họ, Bác sĩ Dương ăn ngay nói thật: “Cậu ta giả vờ đó.”
Đào Đào: “…”
—
*Tác giả có lời muốn nói:
Trình chó tính toán đủ kiểu, chắc chưa tính đến việc bác sĩ còn có dịch vụ chăm sóc khách hàng sau khi mua hen.
Lật xe, anh xong rồi. [Đầu chó]
Một vở kịch ngắn tặng kèm:
Sáng sớm, phòng ăn nhà họ Bạch.
Bạch Thập Ngũ cầm một cái bánh bao nhỏ tròn vo trong tay, vẻ mặt xin xỏ nhìn ba mình: “Ba, xe của ba có thể hỏng không?”
Bạch Tinh Phạm: “Sao thế?”
Bạch Thập Ngũ: “Bởi vì con muốn đi học cùng với Bánh Sữa Nhỏ.”
Bạch Tinh Phạm nháy mắt đã hiểu được ý của con trai, tiếp đó liền nở một nụ cười của một người cha hiền từ: “Chỉ cần con muốn, xe của ba lúc nào cũng hỏng được.”