• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tư Thừa lại mất ngủ.

Là một bệnh nhân chấn thương sọ não kèm gãy xương, hắn cần phải đảm bảo giấc ngủ đầy đủ, nhưng hắn vẫn mất ngủ.

Hắn đã dành cả đêm để trằn trọc về khoảnh khắc nước mắt chợt ứa ra của Chung Tức mà hắn nhìn thấy tối qua có phải là thật hay không. Nhưng Chung Tức quay lưng về phía hắn, ngay cả bóng lưng trông cũng vẫn còn giận dữ.

Trằn trọc đến khi trời gần sáng, vẫn không biết được Chung Tức có khóc hay không, nhưng Hoắc Tư Thừa lại rơi nước mắt sinh lý vì mệt mỏi. Hắn véo má Hoắc Tiểu Bão, miễn cưỡng ngủ được hai tiếng, cho đến khi bị tiếng khóc của Hoắc Tiểu Bão đánh thức.

Chung Tức đã dậy từ sớm để làm đồ ăn dặm cho Hoắc Tiểu Bão.

Hoắc Tiểu Bão vừa mở mắt phát hiện mẹ không có ở đó, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tiếng khóc đã rền rỉ vang lên.

Hoắc Tư Thừa cố chống mí mắt ôm lấy con trai, có lẽ vì cảm nhận được pheromone không ổn định của Hoắc Tư Thừa, toàn thân Hoắc Tiểu Bão đều đang phản kháng, hai bàn tay nhỏ vất vả đẩy cánh tay Hoắc Tư Thừa ra, chăn vẫn quấn trên người mà vội vàng bò về phía mép giường.

"Hoắc Tiểu Bão!" Hoắc Tư Thừa không kịp giữ được nhóc. May mà Chung Tức kịp chạy đến, nếu không thì thằng bé đã ngã xuống giường mất.

Chung Tức đưa nhóc đến phòng tắm trong phòng trẻ em để rửa mặt, Hoắc Tư Thừa xoa xoa trán, chống nửa người trên dựa vào đầu giường.

Sao dưỡng bệnh mà lại mệt mỏi tâm trí đến thế?

Hắn lấy chiếc nhẫn trong ngăn kéo đầu giường ra, dưới ánh nắng mờ nhạt mà quan sát kỹ càng. Ban đầu hắn tưởng là nhẫn bạc, nhìn kỹ mới phát hiện không phải, có vẻ là một loại kim loại hiếm mà đội thám hiểm mới phát hiện những năm gần đây. Hắn đã dùng kim loại hiếm để làm nhẫn cưới cho Chung Tức.

Điều này có tính là lạm dụng của công làm việc riêng không?

Bên trong vòng nhẫn khắc chữ ZX & HSC, một mặt Hoắc Tư Thừa thấy trẻ con, mặt khác lại cảm thán, hắn thậm chí còn cố tình để tên Chung Tức lên trước khi khắc tên vào vòng nhẫn.

Hồ ly tinh Chung Tức này chắc chắn có đạo hạnh ngàn năm rồi. Nghe Hoắc Chấn Lâm nói, hắn và Chung Tức quen nhau ở trường quân sự, Chung Tức đã nghĩ đủ cách quyến rũ hắn, quỹ đạo của hai người mới có điểm giao nhau.

Hoắc Tư Thừa đột nhiên bắt đầu tò mò, rốt cuộc hắn và Chung Tức đã xảy ra chuyện gì ở trường quân sự.

Hắn gọi điện cho Thịnh Huyên. Thịnh Huyên đang trên đường đến Sở Tài chính họp, đột nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Tư Thừa, tưởng có chuyện lớn gì, đặc biệt dùng ánh mắt ra hiệu cho thư ký tắt radio trên xe và các thiết bị thông tin khác, nín thở nhận điện thoại.

Kết quả vừa mở miệng Hoắc Tư Thừa đã hỏi: "Tôi và Chung Tức đã quen nhau thế nào ở trường quân sự?"

"..." Thịnh Huyên cạn lời nói: "Câu hỏi này cũng đáng để cậu gọi điện cho tôi lúc 9 giờ sáng hả? Tôi còn tưởng căn cứ có chuyện lớn gì đó."

"Đối với tôi bây giờ thì đây chính là chuyện lớn."

Giọng điệu Hoắc Tư Thừa nghiêm túc, ngược lại làm Thịnh Huyên thấy có vẻ không ổn.

Thịnh Huyên nới lỏng cà vạt, "Cậu và Chung Tức quen nhau thế nào à, để tôi nghĩ xem, lúc đó tôi và cậu đang học năm ba ngành tổng hợp, Chung Tức là năm nhất ngành kỹ thuật, trong ấn tượng của tôi hình như cậu ấy học kỹ thuật đạn dược, là beta duy nhất trong chuyên ngành đó. Có một lần trường tổ chức diễn tập quân sự, tôi và cậu đều tham gia, trong đội đặc chủng thiếu một vị trí lính trinh sát, Chung Tức tự nguyện đăng ký thay thế—"

Hoắc Tư Thừa nghe không kiên nhẫn, "Nói trọng điểm."

Thịnh Huyên thở dài, không trách Chung Tức nói sau khi bị thương ở đầu tính tình cậu ta càng ngày càng tệ, nói thêm một chút cũng không được.

"Trọng điểm là cậu và cậu ấy quen nhau trong quá trình diễn tập."

Thì ra quen nhau như vậy.

Một beta tạm thay vào sẽ hoàn toàn xa lạ với chiến đấu thực tế, một tân binh ngây ngô trên chiến trường, gặp được một vị vương giả bẩm sinh như Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa đã có thể đoán được diễn biến cốt truyện.

Hừ, một cách mở đầu câu chuyện tình yêu rất sáo rỗng.

Hắn cười lạnh: "Cậu ta cố tình ngã, để tôi đỡ?"

"Nghĩ gì thế? Là cậu bị sắc đẹp mê hoặc, rồi bị cậu ấy bắn một phát vào đầu."

"..." Hoắc Tư Thừa khó tin, "Cái gì?"

Thịnh Huyên vô tội nói: "Đúng vậy, cậu vừa ngắt lời tôi, tôi còn chưa kịp nói, lúc đó hai người thuộc hai phe khác nhau."

Hoắc Tư Thừa rơi vào im lặng kéo dài mười giây.

"Tuy nghe có vẻ khó chấp nhận, nhưng các cậu thật sự quen nhau như vậy đấy, cậu ấy là thất bại duy nhất của cậu trong bốn năm học quân sự."

Trong đầu óc Hoắc Tư Thừa có lẽ đang trải qua một cảnh trời long đất lở, Thịnh Huyên vốn không có ý quấy rầy, nhưng cuộc họp của anh sắp bắt đầu.

Nhìn bề ngoài, anh đang đứng ở cửa phòng họp tầng hai của phòng hành chính, đang nghe điện thoại quan trọng của giám đốc Hoắc, mọi người đều đi vòng qua, không dám lại gần, sợ quấy rầy cuộc điện thoại của hai vị lãnh đạo cấp cao, thực ra trong lòng Thịnh Huyên lúc này chỉ muốn đảo mắt.

Bởi vì đầu dây bên kia Hoắc Tư Thừa một mực khẳng định: "Không thể nào, cậu và Chung Tức phối hợp lừa tôi, cậu cũng bị cậu ta mua chuộc rồi."

"Giám đốc Hoắc à, cậu còn việc gì không? Nếu không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây," Thịnh Huyên treo nụ cười trên môi, nghiến răng nói: "Tôi thực sự phải họp rồi."

"Hết rồi." Hoắc Tư Thừa cúp điện thoại.

Hắn nhìn trần nhà, vẫn không thể tin được, những gì Thịnh Huyên nói, hắn không tin một chữ nào.

Thật là hoang đường.

Tuy hắn luôn ghét Hoắc Chấn Lâm, nhưng về chuyện này, hắn cảm thấy lời Hoắc Chấn Lâm nói có độ tin cậy cao hơn một chút. Xét cho cùng Thịnh Huyên trông có vẻ có quan hệ không tệ với Chung Tức, Hoắc Tiểu Bão còn thân thiết gọi cậu ta là "Chú Thịnh".

Chắc chắn là Chung Tức cố ý quyến rũ, nhất định là vậy.

Quyến rũ được rồi, lấy được tiền rồi, sinh con rồi, thì lộ bản chất ra, nhất định là như vậy.

Cái tên Chung Tức nhảy múa lên xuống trong đầu Hoắc Tư Thừa, thần kinh vốn đã bị thương giờ quá tải, đã bắt đầu đình công, Hoắc Tư Thừa gần như đã làm bộ não bốc khói mà vẫn không nghĩ ra tại sao tối qua Chung Tức không cho hắn tháo nhẫn.

Hắn thì nhăn nhó lo lắng trên giường, còn bên ngoài cửa sổ thì chim hót rảnh rang hoa thơm nở tưng bừng.

Mưa ngắt quãng ba ngày qua cuối cùng cũng kết thúc, bầu trời hoàn toàn quang đãng, vạn dặm không mây, từ xa truyền đến tiếng bước chân đều đều của lính gác đổi ca.

Trợ lý Văn gọi điện đến, báo cáo tiến độ.

Hoắc Tư Thừa lập tức thu lại suy nghĩ, bước vào trạng thái làm việc.

"Thưa giám đốc, có bảy người liên quan đến vụ án ở trạm điều khiển trực thăng, mười một người liên quan ở trung tâm đài kiểm soát rừng Quân Sơn, tổng cộng mười tám người, hiện đều đang ở Sở An ninh, tôi đã thẩm vấn suốt đêm qua, một mặt cũng cho người đến trạm điều khiển và trung tâm đài kiểm soát thu thập chứng cứ, hiện tại vẫn chưa có kết quả."

Hoắc Tư Thừa bóp trán nghe xong báo cáo của trợ lý Văn.

"Đặt trọng tâm ở trung tâm đài kiểm soát." Hắn trầm giọng nói.

"Rõ."

"Người phụ trách trung tâm đài kiểm soát tên là gì?"

"Trương Mục."

"Trương Mục à, bao nhiêu tuổi?"

"Bốn mươi hai tuổi, tốt nghiệp Học viện Hàng không dân dụng hai mươi năm trước, sau đó vẫn luôn làm việc ở trung tâm đài kiểm soát."

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, Hoắc Tư Thừa nói với trợ lý Văn: "Cạy ra chút thông tin từ miệng anh ta."

Trợ lý Văn nói: "Rõ."

Kết thúc cuộc gọi.

Hoắc Tư Thừa ngẩng đầu lên, Chung Tức bưng cốc nước và thuốc vào, Hoắc Tư Thừa đón lấy, không nói một lời, liếnuống thuốc.

"Vẫn chưa tra ra nguyên nhân tai nạn sao?"

Chung Tức hiếm hoi chủ động hỏi, Hoắc Tư Thừa sững người, không nhịn được hỏi lại: "Cậu còn quan tâm chuyện này sao?"

Chung Tức vặn chặt nắp chai thuốc, "Không quan tâm."

Trước đây khi Chung Tức nói những lời như vậy, Hoắc Tư Thừa chỉ thấy nghẹn lòng, nhưng lần này hắn lại nghe ra chút ý giận dỗi, nghĩ đến phản ứng dữ dội của Chung Tức khi bị tháo nhẫn tối qua.

Đây là lời nói ngược.

Hoắc Tư Thừa cảm thấy mình đã chiếm thượng phong trở lại.

Tâm trạng vừa bị buồn bực vì những lời của Thịnh Huyên đột nhiên trở nên sáng sủa như thời tiết bên ngoài cửa sổ, hắn ngồi lại cho ngay ngắn. Quả nhiên hắn vẫn quen với cảm giác cao cao tại thượng này, nắm chắc quyền kiểm soát trong tay mình.

Hắn đánh giá Chung Tức một lượt, "Nếu cậu muốn biết, tôi có thể nói cho cậu, chỉ cần cậu đưa nhẫn cho tôi."

Hắn tưởng mình đã nắm được điểm yếu của Chung Tức. Kết quả Chung Tức không nói hai lời, trực tiếp tháo nhẫn ra, ném cho Hoắc Tư Thừa.

Vòng nhẫn màu bạc rơi xuống theo một đường parabol trơn tru, không lệch không li, đập trúng đầu gối Hoắc Tư Thừa.

"..."

Hoắc Tư Thừa vội vàng dùng hai tay đón lấy, vẻ mặt không thể tin nổi, thấy Chung Tức nhìn hắn rất thờ ơ, hắn cáu đến mức không biết phải bộc phát ra thế nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn Chung Tức chằm chằm, Chung Tức ấy vậy lại chẳng hề bận tâm.

Cuối cùng Hoắc Tư Thừa chỉ có thể thô bạo nhét chiếc nhẫn lại cho Chung Tức, bực bội nói: "Ai muốn nhẫn của cậu chứ? Cầm đi cầm đi."

Chung Tức như đã có dự liệu từ trước, thản nhiên đeo nhẫn lại.

Hoắc Tư Thừa nhớ lại câu nói của Thịnh Huyên, cậu ấy là thất bại duy nhất của cậu trong bốn năm học quân sự.

Lại thất bại thảm hại, hắn ấm ức nghĩ, thật là kỳ lạ, hắn còn quản được cả một căn cứ to lớn như vậy, sao lại đấu không lại một mình Chung Tức?

Chung Tức không kiên nhẫn nói: "Thế anh có nói hay không, không nói thì tôi đi đây."

Cậu ta đã trở thành chủ nhân tình thế.

Hoắc Tư Thừa cảm thấy nghẹn trong lồng ngực, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Nhưng sắc mặt của Chung Tức còn lạnh hơn cả hắn. Nhìn thấy Chung Tức xoay người rời đi, đã đi đến cuối giường, Hoắc Tư Thừa không kìm được nữa, thẳng thắn thừa nhận: "Tôi không tin tưởng Cục Điều tra Liên minh, nên đã bảo Tiểu Văn đi điều tra lại."

Chung Tức nhíu mày: "Nhưng Cục Điều tra Liên minh do cha anh lãnh đạo trực tiếp mà."

"Cha tôi thì đáng tin sao?"

Chung Tức hỏi: "Vậy tại sao anh lại nói cho tôi biết, tôi thì đáng tin sao?"

Sắc mặt Hoắc Tư Thừa chợt cứng đờ.

Hắn thậm chí còn chưa nhận ra vấn đề này, mà đã có thể tin tưởng Chung Tức đến mức nói ra những lời như "cha tôi không đáng tin" một cách trực tiếp như vậy.

Hắn tưởng rằng những người mình có thể hoàn toàn tin tưởng chỉ có Thịnh Huyên và Văn Trạch. Về phần Thịnh Huyên thì không cần nói, còn Văn Trạch là tâm phúc của hắn, đã xây dựng được sự ăn ý từ thời học ở học viện quân sự. Những năm qua, Văn Trạch luôn theo sát phục vụ hắn, mấy lần công du quân sự gặp nguy hiểm, Văn Trạch đều xông lên phía trước che chắn cho hắn. Lần này trước khi lên trực thăng, Văn Trạch cũng đã nhiều lần xin được ngồi cùng Hoắc Tư Thừa, nhưng vì Hoắc Tư Thừa nghĩ hành trình ngắn nên đã sắp xếp cho Văn Trạch đi làm việc khác trước. Sau khi xảy ra sự cố, Văn Trạch đã lập tức có mặt tại hiện trường, trên đường đưa hắn đến bệnh viện còn cảm thấy áy náy đến mức không dám nói lời nào.

Thế nhưng ngay cả đối với Thịnh Huyên và Văn Trạch, hắn cũng rất khó để nói ra những lời như vậy. Hoắc Tư Thừa không tin tưởng Hoắc Chấn Lâm. Vậy hắn còn có thể trở thành thống đốc liên minh kế tiếp được nữa không? Một khi bên ngoài biết được chuyện này, chắc chắn sẽ gây chấn động toàn liên minh, còn có thể gây ra những xáo trộn ở các căn cứ khác.

Thế nhưng trước mặt Chung Tức, hắn lại không còn cả sự đề phòng cơ bản nhất, để những lời như vậy tuôn ra. Có thể thấy trong những năm qua, hắn chưa từng giấu giếm Chung Tức bất cứ việc gì.

"Đừng tưởng là tôi tin tưởng cậu lắm." Hắn gượng tìm cho mình một lối thoát, "Tôi chỉ vì Hoắc Tiểu Bão mà thôi."

Chung Tức nhướng mày.

Hoắc Tư Thừa tỏ ra hơi ngượng ngùng, tiện tay cầm một tập tài liệu đặt trước mặt.

"Điều tra ra được gì rồi?" Chung Tức hỏi.

"Chưa có gì cả."

Hoắc Tư Thừa hỏi: "Sao cậu lại hỏi những chuyện này?"

"Muốn biết anh đã gặp chuyện như thế nào."

Hoắc Tư Thừa tưởng mình nghe nhầm, bất ngờ cảm thấy ấm áp trong lồng ngực, Chung Tức này là đang... quan tâm mình sao?

"Tại sao cậu muốn biết?"

Cổ họng hắn chuyển động, trong giọng nói chứa đựng sự mong đợi khó nhận ra.

"Để học hỏi, lần sau còn thực hành tốt hơn," Chung Tức nói nhẹ nhàng, "Dù gì vẫn còn 51% cổ phần chưa chuyển sang tên tôi."

"..."

Được lắm, hay lắm.

Hoắc Tư Thừa thề rằng từ nay sẽ không bao giờ trông mong gì vào Chung Tức nữa. Hắn suýt chút nữa vò nát tập tài liệu trên tay.

Thấy Hoắc Tư Thừa như vậy, tâm trạng Chung Tức có vẻ khá lên đôi chút, bình thản ngắm nhìn vẻ tức giận vô lực của hắn.

Hoắc Tiểu Bão không hề hay biết cuộc chiến căng thẳng trong phòng, ôm theo chú gấu bông chạy vào, cố gắng leo lên giường. Lúc đó, Chung Tức nói: "Tôi phải ra ngoài một chút."

Hoắc Tư Thừa và Hoắc Tiểu Bão đồng thanh hỏi, "Đi đâu?"

Chung Tức chỉ trả lời Hoắc Tiểu Bão, "Mẹ về thăm ông bà ngoại, ông ngoại không khỏe, tối nay mẹ sẽ về."

"Tiểu Bão muốn đi."

"Tiểu Bão ở nhà trông ba nhé."

Hoắc Tiểu Bão trông không vui, kéo tai chú gấu bông ra, môi cong lên.

Người ngoài nhìn vào có thể nghĩ rằng mấy ngày qua là giai đoạn Hoắc Tư Thừa dần chấp nhận lại Hoắc Tiểu Bão, rằng hắn đang từ từ thay đổi, dần dần đón nhận sự thật là mình đã có gia đình và con cái, rồi trở nên dịu dàng hơn. Nhưng từ góc nhìn của Tiểu Bão, chuyện chỉ là ba bị thương, cáu kỉnh vài ngày, rồi lại trở lại như cũ. Mọi thứ đều không thay đổi.

Trạng thái "như cũ" nghĩa là nhóc và ba cùng bám lấy mẹ. Mẹ là quan trọng nhất. Nhưng giờ ba dường như không còn bám mẹ như trước, khiến Hoắc Tiểu Bão thấy lạ lẫm, nghĩ mãi không ra.

Tiểu Bão nắm chặt tay Chung Tức, vội vàng nói, "Mẹ ơi, dẫn Tiểu Bão theo."

Chung Tức đưa bình sữa cho Tiểu Bão, dặn dò: "Tiểu Bão ở nhà chăm ba nhé."

Câu nói đó như thể Hoắc Tư Thừa cần chăm sóc nhiều hơn cả Tiểu Bão, Hoắc Tư Thừa mấp máy môi, định phản bác nhưng rồi lại nén xuống.

Sau khi Chung Tức rời đi, Hoắc Tư Thừa và Hoắc Tiểu Bão cứ thế nhìn nhau trân trân.

Tiểu Bão uống sữa rất nhanh, uống liền tù tì.

Không còn gì để làm, Hoắc Tư Thừa bèn kiếm chuyện hỏi, "Sao con cứ phải đi theo mẹ?"

"Vì không thích, ba."

Những đoạn nghỉ khi nói của Tiểu Bão luôn khiến Hoắc Tư Thừa phải dừng lại suy ngẫm, hắn sững người, "Sao con không thích ba?"

"Ba, không hôn mẹ."

"Gì cơ?"

Lúc Tiểu Bão nói, miệng vẫn ngậm bình sữa, lầm bầm trong miệng, người khác gần như không nghe rõ. Một loạt những từ ngữ mơ hồ tuôn ra, Hoắc Tư Thừa vất vả lắm mới lọc ra được ý nghĩa từ những lời bập bẹ đó.

Ý Tiểu Bão là, trước đây Hoắc Tư Thừa mỗi sáng đều hôn Chung Tức, giờ không hôn nữa, lại còn luôn cau có. Tiểu Bão cảm thấy bất công thay cho Chung Tức.

Tiểu Bão ôm chặt lấy bình sữa, hừ một tiếng, nói: "Ba không hôn, Tiểu Bão hôn."

Hoắc Tư Thừa theo phản xạ lập tức từ chối: "Không được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK