Hoắc Tiểu Bão chìa bàn tay ra, chạm vào mặt Chung Tức, Chung Tức cắn nhẹ nhóc một cái, nhóc cũng không giận.
"Có phải ba dạy vậy không?"
Hoắc Tiểu Bão cười hì hì, vùi mặt vào ngực Chung Tức, không ngừng làm nũng: "Ba nói tối nay ba ở nhà gỗ."
Chung Tức ngẩng đầu nhìn về phía nhà gỗ. Lớp vỏ màu vàng khiến căn nhà trông như một khung cảnh chỉ có trong truyện cổ tích, như thể giây phút tiếp theo sẽ có một bà mẹ sóc đeo tạp dề bước ra từ bên trong vậy.
Đèn ở cửa nhà đang sáng. Chung Tức bước tới, dành một tay để kéo cửa ra.
Hoắc Tư Thừa đang thong dong nằm trên giường xem tài liệu, vì giường không đủ rộng nên hắn phải hơi còng lưng cúi đầu, vừa thấy Chung Tức bước vào, hắn lập tức thu lại vẻ mặt thảnh thơi, đứng dậy đón hai mẹ con.
Đôi khi Chung Tức nghĩ Hoắc Tư Thừa nên đi làm diễn viên mới hợp, rõ ràng một giây trước còn nhíu mày xem công văn, như thể chỉ cần một cử động thôi là có thể quyết định được tương lai phát triển của một căn cứ, vậy mà giây tiếp theo đã lộ ra vẻ mặt nịnh nọt kia, dè dặt đưa tay ra, làm bộ hỏi: "Tức Tức à, sao em lại đến đây?"
Chung Tức liếc hắn từ trên xuống dưới, rồi nhét Hoắc Tiểu Bão vào lòng đối phương, "Con trai anh muốn ngủ với anh đấy."
Hoắc Tiểu Bão được quấn trong chăn như một gói đồ, bị Chung Tức chuyển sang lòng Hoắc Tư Thừa.
Vòng tay của ba rõ ràng không mềm bằng mẹ. Hoắc Tiểu Bão đạp đạp chân trong chăn, cu cậu và Hoắc Tư Thừa nhìn nhau một cái, rồi cùng nhìn về phía Chung Tức.
"..." Chung Tức thực sự không muốn để ý đến hai cha con nhà này nữa.
"Hai người ngủ đi, tôi đi đây." Anh xoay người định rời đi.
Dù Hoắc Tư Thừa đang bị thương nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn, ba bước làm hai mà chạy đến trước mặt Chung Tức, đóng cửa "cạch" một tiếng, làm Hoắc Tiểu Bão trong lòng lắc lư đến nỗi nửa người bị lộ ra ngoài chăn, nhóc phải duỗi tay, nắm chặt vào đồ ngủ của Hoắc Tư Thừa.
"Aaaa—" Hoắc Tiểu Bão tỏ vẻ không hài lòng. Hoắc Tư Thừa đặt cu cậu xuống, Hoắc Tiểu Bão lăn một vòng trên giường, rồi ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn Chung Tức.
Chung Tức ngẩng mắt lên, Hoắc Tư Thừa dỗ: "Tối nay ở lại đây đi, anh đã chuẩn bị trà lê và đồ ăn khuya rồi."
Chung Tức nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thì thấy được cái bình thủy tinh, bên trong là những lát lê, sung khô và táo đỏ đang sôi sùng sục, hương thơm của trái cây thoang thoảng bay ra. Đồ ăn khuya là một phần xíu mại lạp xưởng. Hắn đã chuẩn bị từ trước, và cũng tin chắc Chung Tức sẽ đến.
Chung Tức nhìn thấy lớp băng gạc trong bộ đồ ngủ của hắn, cúc áo mở một nút, trông hơi thảm, này là cố tình để cho Chung Tức thấy.
Đến thì cũng đến rồi, giả vờ lạnh nhạt cũng không thể thay đổi được sự thật là anh và Hoắc Tư Thừa mãi dây dưa không dứt, giống như Chu Phỉ nói là "nghiệp duyên". Chung Tức thở dài đầy nặng nề trong lòng.
Một lần nữa tự trách bản thân mềm lòng.
"Hoắc Tiểu Bão, con có đói không?"
Chung Tức tìm cớ để hạ giọng, anh ngồi xuống, xắn tay áo ngủ của Hoắc Tiểu Bão lên. Răng của Hoắc Tiểu Bão vừa mới mọc đủ, trắng bóc nhỏ xinh, khi cười toe là trông đáng yêu nhất, cu cậu kêu lên: "Đói!"
"Nhưng ăn xong thì không đánh lại răng được."
Hoắc Tư Thừa lập tức nói: "Ở đây có, anh mang theo rồi."
Hoắc Tiểu Bão đột nhiên lao vào lòng Chung Tức, năn nỉ: "Mẹ ơi, chỉ ăn một chút thôi."
Chung Tức đã không phân biệt nổi thằng nhóc này là thực sự thèm ăn, hay là đang phối hợp ăn ý với Hoắc Tư Thừa nữa. Dù sao không lâu sau đó, anh đã ngồi cạnh Hoắc Tiểu Bão bên mép giường, chờ Hoắc Tư Thừa rót trà, đưa khay đồ ăn tới.
Xíu mại lạp xưởng là do Hoắc Tư Thừa tự tay làm, bên trong lớp vỏ chứa đầy gạo nếp, lạp xưởng và bắp, Hoắc Tiểu Bão ăn đến mỡ dính quanh miệng, mãn nguyện mà đung đưa chân.
Chung Tức bóp bụng của nó, Hoắc Tiểu Bão liền kêu lên: "Tiểu Bão không mập đâu, Tiểu Bão ăn thêm một cái nữa."
Hoắc Tư Thừa lại gắp thêm hai cái cho Chung Tức.
Chung Tức ăn xong trong nháy mắt, Hoắc Tư Thừa hỏi: "Vị được không? Gạo nếp ở đây không ngon bằng ở nhà."
Chung Tức gật đầu, lại uống một ngụm trà trái cây. Anh đưa cốc đến bên miệng Hoắc Tiểu Bão, Hoắc Tiểu Bão nương theo tay Chung Tức, uống một ngụm lớn.
Hoắc Tư Thừa chỉ ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ bên giường nhìn họ.
Sau khi ăn uống no nê, Chung Tức nằm trên giường, Hoắc Tiểu Bão cuộn trong lòng anh, thỉnh thoảng cu cậu lại ngoái đầu nhìn về phía Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa cũng quan sát biểu cảm của Chung Tức, thấy Chung Tức không có phản ứng gì, chỉ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, hắn liền nắm lấy cơ hội, leo lên giường.
Lúc đầu khi Chung Tức mua giường đã không nghĩ đến việc cả nhà ba người ngủ trên đó, nên đã mua một chiếc giường rộng một mét rưỡi, hai người ngủ mùa hè còn được, đến mùa đông lại thêm một Hoắc Tiểu Bão nhét vào giữa, độ rộng rõ ràng là không đủ dùng.
Hoắc Tư Thừa chỉ có thể nằm nghiêng ở mép giường, lắc lư như muốn ngã, nhưng hắn hoàn toàn không chê chật, sau nửa năm trời, lại một lần nữa được ngủ bên cạnh Chung Tức và con trai, trái tim hắn lập tức tràn đầy như trà trái cây đang sôi sục, cảm giác hạnh phúc tự nhiên dâng lên.
Hắn nghịch bàn tay của Hoắc Tiểu Bão.
Hoắc Tiểu Bão xòe năm ngón tay ra, như móng vuốt của mèo con. Hoắc Tư Thừa bóp bóp ngón tay của cu cậu, chỉ vào ngón áp út, hỏi: "Đây là gì?"
"Đây là ngón tay của Tiểu Bão." Hoắc Tiểu Bão trả lời.
"Ngón tay gì nào?"
Hoắc Tiểu Bão đầy bối rối, nhóc không hiểu Hoắc Tư Thừa đang nói gì, Hoắc Tư Thừa kiên nhẫn chỉ dẫn: "Cô giáo không dạy cho con à? Đây là ngón cái, đây là ngón út, còn đây là gì?"
Hoắc Tiểu Bão suy nghĩ một lúc: "Ngón cái nhỏ."
Hoắc Tư Thừa bật cười, ghé lại gần cắn cu cậu một cái, trêu: "Đây là móng vuốt của Tiểu Bão ngốc."
Hoắc Tiểu Bão tức giận cắn lại, nhưng vì sức lực chênh lệch, liên tục thất thế, cả hai chân đều giẫm lên chân Hoắc Tư Thừa cũng không ăn thua, Hoắc Tư Thừa dùng cái cằm lún phún râu cọ vào khuôn mặt mềm mại của Hoắc Tiểu Bão, Hoắc Tiểu Bão "A" một tiếng, lập tức cầu cứu Chung Tức, Hoắc Tư Thừa đuổi theo qua, Hoắc Tiểu Bão ra sức chui vào lòng Chung Tức, Chung Tức bị ép đến nỗi chỉ có thể bám vào khung cửa sổ.
"Nhà sắp sập rồi!"
Chung Tức chỉ nói một câu, một lớn một nhỏ bên cạnh lập tức im lặng, Hoắc Tư Thừa bế Hoắc Tiểu Bão về phía mình, nhường chỗ cho Chung Tức.
Hoắc Tiểu Bão như con rùa nhỏ nằm sấp trên ngực Hoắc Tư Thừa, nhóc ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa "suỵt" một tiếng với nó, bảo nó đừng phát ra tiếng động.
"Đừng làm mẹ giận." Hoắc Tư Thừa dặn. Chung Tức cuối cùng cũng có được chỗ trống, tiện tay cầm lấy công văn Hoắc Tư Thừa vừa đọc, lặng lẽ xem qua.
Hoắc Tư Thừa đang thị sát ở căn cứ Thanh Nguyên, hệ thống tưới tiêu của khu Thanh Nguyên cần nâng cấp toàn diện, đây là một công trình vì dân sinh mà Hoắc Tư Thừa tập trung thực hiện sau khi nhậm chức. Thiết bị máy móc do nhà máy căn cứ Ocher cung cấp, Hoắc Tư Thừa cũng nhân cơ hội này thể hiện với Liên minh việc bản thân đối xử công bằng với cả ba căn cứ. Hắn rất quan tâm đến công việc này, chỉ riêng báo cáo khảo sát đã dày bằng cả một cuốn sách.
Thực ra công việc của Hoắc Tư Thừa rất bận rộn và vất vả. Chung Tức nhìn công văn, Hoắc Tư Thừa nhìn anh, thỉnh thoảng nói với anh về kế hoạch công việc tiếp theo. Hoắc Tiểu Bão thấy chán, cựa quậy trong lòng Hoắc Tư Thừa, lại bị Hoắc Tư Thừa ấn mông xuống.
Hoắc Tiểu Bão rất không vui, cu cậu nhíu mày, lăn một cái đã trượt khỏi ngực Hoắc Tư Thừa, lăn lông lốc đến giữa Hoắc Tư Thừa và Chung Tức, cậu nhóc trèo đèo lội suối leo lên người Chung Tức, Chung Tức liền buông văn kiện xuống, ôm lấy nó.
Cu cậu đắc ý nhìn về phía Hoắc Tư Thừa.
"Xí, Tiểu Bão không làm mẹ giận đâu."
Nhóc còn vùi mặt vào hõm cổ Chung Tức cọ cọ, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Tư Thừa, chu môi lên cao.
"Không giống ba."
Hoắc Tư Thừa: "..."
Chung Tức ôm Hoắc Tiểu Bão, cậu nhóc lập tức nhe răng cười, ghé lại gần hôn mặt Chung Tức hết lần này đến lần khác, người mẹ luôn thơm phức, thích hơn nhiều so với ba có râu đâm người lại còn cứng ơi là cứng.
Hoắc Tư Thừa rất không hài lòng, nhìn con trai: "Tiểu Bão à, xíu mại tối nay là ba làm đấy nhé."
Hoắc Tiểu Bão xoay mặt sang bên kia, phủ nhận: "Tiểu Bão không ăn, bụng Tiểu Bão gầy."
Chung Tức không nhịn được cong khóe miệng lên. Hoắc Tư Thừa đưa tay sang sờ bụng Hoắc Tiểu Bão, nhưng hắn có ý đồ khác, thực ra là vòng qua eo Chung Tức, hắn kéo Chung Tức và Hoắc Tiểu Bão vào lòng, nghiêng người ôm lấy hai mẹ con.
Hắn thở phào một hơi, như trút bỏ gánh nặng toàn thân, hắn ngửi thấy mùi oải hương nhạt và mùi sữa.
Đều ngọt ngào, đều là mùi hương trong ký ức.
Cảm giác ôm Chung Tức và Hoắc Tiểu Bão trong lòng không thể dùng lời nói để diễn tả, cảm giác hạnh phúc của giây phút này vượt qua tất cả. Con đảo trên biển vào tháng năm, gió nhẹ thổi qua, xa xa đều đặn có tiếng thủy triều dâng, trên trời trăng sao treo cao, còn trong căn nhà gỗ như truyện cổ tích, cả nhà ba người ôm chặt lấy nhau, bên cạnh có ấm trà đang sôi ùng ục, hương thơm ngọt ngào tỏa ra tràn ngập khắp không gian.
Hoắc Tư Thừa nhắm mắt lại, trán tựa vào tóc Chung Tức, "Xin lỗi, Tức Tức, nửa năm nay để em và con khổ rồi."
Chung Tức ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Thực ra nửa năm trước họ thường xuyên nằm cùng nhau như thế này, khi đó Hoắc Tư Thừa và Hoắc Tiểu Bão còn náo nhiệt hơn bây giờ.
Thật là thế sự vô thường.
"Ngủ đi." Chung Tức nói.
Chung Tức lật người, đặt Hoắc Tiểu Bão ở bên trái anh, Hoắc Tiểu Bão mặc bộ đồ ngủ cotton màu vàng nhạt, trông vẫn còn rất tỉnh táo, không có ý định ngủ. Hoắc Tư Thừa lấy chiếc chăn nhỏ đã chuẩn bị sẵn, đắp lên người Hoắc Tiểu Bão, Chung Tức giúp nhóc ghém góc chăn.
Hoắc Tiểu Bão ngẩng đầu nhìn Chung Tức, Chung Tức cúi đầu hôn cu cậu, nói: "Ngủ ngon, Tiểu Bão."
Hoắc Tiểu Bão nghiêng đầu nói: "Mẹ ơi, Tiểu Bão vui."
Chung Tức sững người, "Vì sao Tiểu Bão vui?"
Hoắc Tiểu Bão nói: "Lâu rồi ba mẹ không ngủ cùng với con."
Chung Tức ngoái đầu nhìn Hoắc Tư Thừa một cái, Hoắc Tư Thừa từ phía sau ôm lấy Chung Tức, vươn người hôn lên mặt Hoắc Tiểu Bão một cái, Hoắc Tiểu Bão nghiêng đầu cười ngốc nghếch.
Hoắc Tư Thừa không biết lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn, muốn nhân lúc giây phút ấm áp hiếm có này, đeo vào cho Chung Tức.
Là nhẫn cưới của họ. Chiếc nhẫn cưới làm từ kim loại hiếm dành riêng cho Chung Tức.
Chung Tức không phối hợp với hắn, co ngón tay lại, từ chối chiếc nhẫn, nhưng anh không làm mất mặt Hoắc Tư Thừa, không đẩy ra, mà cầm lấy chiếc nhẫn, giơ lên trước mắt nhìn nhìn, rồi đeo vào ngón tay nhỏ ngắn của Hoắc Tiểu Bão.
Tay Hoắc Tiểu Bão quá nhỏ, hoàn toàn không đeo vừa. Nhưng nhóc biết đây là thứ rất quan trọng, vội nắm lấy, giữ chặt trong tay.
Nhóc hỏi Hoắc Tư Thừa: "Ba ơi, đây là gì?"
"Là tình yêu của ba dành cho mẹ."
Chung Tức sắp không chịu nổi vì quá ngọt ngào, không nhịn được xoay xoay vai, muốn Hoắc Tư Thừa rời xa anh một chút. Hoắc Tiểu Bão mở to mắt, lập tức nắm chặt chiếc nhẫn, hai bàn tay nhỏ áp vào nhau, sợ chiếc nhẫn bị rơi mất.
Nhóc nói: "Tiểu Bão sẽ bảo vệ tình yêu ba dành cho mẹ."
Nghe lời con trai nói, trái tim Hoắc Tư Thừa và Chung Tức đều gợn sóng, đặc biệt là Hoắc Tư Thừa. Đôi khi hắn cảm thấy, trong chuyện yêu thương, hắn còn thua xa Hoắc Tiểu Bão.
Hoắc Tiểu Bão nói: "Tiểu Bão hạnh phúc nhất thế giới!"
Chung Tức nói: "Phải, Tiểu Bão mãi mãi hạnh phúc."
Hoắc Tư Thừa bóp bóp bàn tay nhỏ mũm mĩm của Hoắc Tiểu Bão, hỏi: "Tiểu Bão, mai con muốn ăn gì?"
Vừa nhắc đến ăn, Hoắc Tiểu Bão lập tức có hứng thú, nhóc đăm chiêu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra lựa chọn khó khăn: "Ăn cá viên!"
"Được, ngày mai ba sẽ làm cá viên cho Tiểu Bão."
Hoắc Tiểu Bão vui vẻ giơ cả chân lên trời.
Cả nhà ba người lầm rầm nói chuyện, cho đến tận đêm khuya, Hoắc Tiểu Bão cuối cùng cũng buồn ngủ, mí mắt bắt đầu díu lại. Hoắc Tư Thừa phát hiện trước, chạm vào vai Chung Tức, rồi xoay người đi tắt đèn.
Căn phòng chìm vào tối tăm. Chỉ còn một chiếc đèn ngủ nhỏ bên đầu giường, chiếu sáng mép giường, phản chiếu một vầng sáng màu cam nhạt. Hoắc Tiểu Bão há miệng ngáp một cái thật to, khóe mắt bắt đầu chảy nước mắt, đây là dấu hiệu nhóc sắp ngủ.
Hoắc Tư Thừa và Chung Tức cũng không nói chuyện nữa, Hoắc Tư Thừa lấy chiếc nhẫn từ tay Hoắc Tiểu Bão, đặt vào hộp ở đầu giường.
Chung Tức đắp chăn cho Hoắc Tiểu Bão, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bão ngủ ngon, tối nay mơ giấc mơ đẹp có cá viên nhé."
Hoắc Tiểu Bão đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn mở mắt ra, dùng má cọ cọ cánh tay Chung Tức.
Nhóc nói: "Mẹ ơi, tối nay mơ giấc mơ đẹp có Tiểu Bão nhé."