Hoắc Tiểu Bão đội một chiếc mũ len màu đỏ, nổi bật giữa đám đông, thằng bé nhìn những người qua lại, nóng lòng chờ đợi sự xuất hiện của Chung Tức.
Ngày xưa là Chung Tức chờ đợi Hoắc Tư Thừa, giờ là Hoắc Tiểu Bão chờ đợi Chung Tức, tình yêu thương luôn khiến một người sẵn sàng chờ đợi một người khác. Chung Tức nhanh chóng bước lên phía trước, Hoắc Tiểu Bão vẫn đang ngó nghiêng, vừa quay đầu đã thấy Chung Tức, thằng bé vui mừng gọi: "Mẹ ơi!"
Chung Tức đón lấy cậu nhóc. Hoắc Tiểu Bão ôm chặt lấy cổ Chung Tức, nói: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm lắm."
Chung Tức cảm nhận được gương mặt bầu bĩnh của Hoắc Tiểu Bão áp vào cổ mình, một cảm giác mãn nguyện kỳ diệu lập tức tràn ngập trong lòng anh.
Anh nói với Chu Phỉ: "Giờ mẹ có thể yên tâm rồi chứ?"
Chu Phỉ vỗ vai anh, bất lực nói: "Con nghĩ mẹ quan tâm đến con và nó sao? Mẹ chỉ quan tâm đến mỗi con thôi."
Chung Tức cười với bà: "Con biết rồi mà."
Chung Tức bế Hoắc Tiểu Bão về nhà, giữa đường Hoắc Tiểu Bão sợ Chung Tức mệt, chủ động đòi xuống tự đi, cậu nhóc nắm tay Chung Tức, dẫm lên con đường nhỏ ven biển làng Vân Thủy, nhảy chân sáo về phía trước. Chung Tức mới vắng nhà có một ngày, mà Hoắc Tiểu Bão đã tích góp rất nhiều chuyện muốn kể cho Chung Tức nghe, mặc dù nói chưa được sõi, nhưng thằng bé vẫn cố gắng kể cho Chung Tức: "Mẹ ơi, hôm nay Tiểu Bão ăn sườn, nhiều sườn lắm, bà ngoại còn làm cá chiên nữa."
"Ồ, cá chiên hả, ngon không con?"
"Ngon lắm!" Hoắc Tiểu Bão cười toe toét: "Để dành cho mẹ."
Chu Phỉ đi phía sau bổ sung: "Nó để dành riêng ra một đĩa, không nỡ ăn, bảo là để dành cho mẹ."
Chung Tức bóp nhẹ bàn tay bé xíu của Hoắc Tiểu Bão. Hoắc Tiểu Bão cứ ngẩng đầu nhìn Chung Tức, Chung Tức cười thì cậu nhóc cũng cười theo, như thể mẹ chính là cả thế giới của nhóc vậy.
Về đến nhà, Chu Phỉ vào bếp chiên cá, Chung Nghị Đức vừa nhặt rau vừa xem tin tức, Chung Tức ngước mắt nhìn, thấy một phóng viên với micro ghi chữ "Duyệt Thế" đang phỏng vấn một người mẹ có con tự kỷ, người mẹ vừa khóc vừa nhận phỏng vấn:
"Chúng tôi cứ luôn cảm thấy kỳ lạ mà, cơ sở này tuyên bố trong vòng hai tháng có thể huấn luyện trẻ tự ăn, tự mặc quần áo, tự đi vệ sinh được, nhưng mỗi lần con tôi về đều không nói không rằng cũng không nhúc nhích gì luôn, chúng tôi hỏi giáo viên, họ nói đó là dấu hiệu tốt lên, chúng tôi hỏi họ huấn luyện kiểu gì, họ nói đó là bí mật thương mại, không thể tiết lộ... Nếu không phải lần này bị người ta phanh phui, chúng tôi thật không dám tin con mình ở đó bị ngược đãi suốt, có một đứa con tự kỷ vốn đã khiến gia đình chúng tôi kiệt quệ lắm rồi, vậy mà họ còn lừa gạt chúng tôi, thật quá tàn nhẫn mà..."
Tiếng khóc của người mẹ này, chỉ cần nghe thôi đã khiến người ta cảm nhận được nỗi đau trong lòng cô. Chung Tức thở dài ra một hơi.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, phóng viên nói: "Hiện tại cảnh sát và cơ quan chức năng đã vào cuộc điều tra, chúng ta hãy cùng theo dõi diễn biến tiếp theo, đây là tin độc quyền của báo Duyệt Thế."
Chung Nghị Đức tắt tivi đi, mang rau đã nhặt vào bếp, ông nói: "Có những kẻ thật quá độc ác mà, không biết ai đã phanh phui được cái cơ sở thất đức này nhỉ, quả thật đã làm được một việc quá hay mà."
Mặc dù trên mạng đã có một số video về Chung Tức bị phát tán, nhưng dù sao chuyện mới xảy ra chiều nay, tin tức vẫn chưa truyền kịp đến tai thế hệ các ông bà chỉ xem mỗi tivi.
Chung Tức cũng không kể cho Chu Phỉ và Chung Nghị Đức biết.
Chu Phỉ cũng nói: "Thì đó, đúng là làm được một việc quá tốt mà, à đúng rồi Tiểu Tức, con nói đi tới mấy hiệp hội tìm nhà quảng cáo, thế đã tìm được chưa?"
Chung Tức nói: "Chưa mẹ."
"Vậy con đi làm gì?"
Chung Tức bế Hoắc Tiểu Bão lắc lắc, Hoắc Tiểu Bão ngồi trên đầu gối Chung Tức nghiêng qua nghiêng lại, cuối cùng chỉ có thể "bịch" một cái đổ vào lòng Chung Tức, ôm lấy cổ anh.
Chung Tức nói: "Đi làm một việc tốt."
Anh và Hoắc Tiểu Bão chạm mũi vào nhau, Hoắc Tiểu Bão bây giờ thích bắt chước nhất, thằng bé nói theo: "Đi làm một việc tốt!"
Ngày hôm sau, Chung Tức đến thư viện viết bài, Lê Phi Minh hết giờ dạy cái liền chạy đến: "Anh nghe được chuyện của Mạng lưới tự kỷ và tổ chức Ái Khang rồi, cậu Chung à, em thực sự khiến anh phải nhìn lại một lần nữa đấy."
Chung Tức cười cười: "Cứ gọi em là Tiểu Chung đi, gọi cậu Chung nghe kỳ quá."
Lê Phi Minh ngồi xuống, hỏi: "Anh thật tò mò sao em dám xông vào chụp ảnh vậy?"
"Em cũng không biết tại sao em dám nữa, có lẽ vì em cũng có con nhỏ, nên không nỡ nhìn những đứa trẻ đó phải chịu khổ."
Lê Phi Minh im lặng một lúc, quyết tâm: "Anh sẽ hợp tác với em để làm thật tốt dự án đài phát thanh này, không vì gì khác, chỉ vì những đứa trẻ."
Chung Tức mỉm cười.
Những ngày sau đó, Chung Tức không còn sắp xếp cuộc sống của mình quá bận rộn nữa, mà để mọi thứ trôi qua tự nhiên, nhẹ nhàng hơn.
Mỗi ngày anh thức dậy lúc 7 giờ sáng, tập thái cực quyền với Chung Nghị Đức trong sân một lúc, sau đó về chăm sóc Hoắc Tiểu Bão rửa mặt ăn sáng, 9 giờ rưỡi sáng đạp xe đạp, đưa Hoắc Tiểu Bão đi chợ mua đồ về nấu ăn, trên đường về thì hai mẹ con sẽ cùng nhau lén ăn bánh bạch tuộc ở quầy hàng ven đường.
Buổi sáng anh sẽ ở nhà đọc sách, viết bài, buổi chiều lại đến thư viện.
Kỷ Lịch thường đến tìm anh, Chung Tức đem tất cả sách về thiên văn học ở nhà đến thư viện, mỗi tuần Kỷ Lịch đều đến mượn một quyển, cậu bé dần dần hiểu được ý tốt của Chung Tức, khi trả sách sẽ đi qua gõ cửa phòng làm việc của Chung Tức một cái: "Anh Chung ơi, đây là kẹo mật ong bà ngoại em làm."
Chung Tức đứng dậy nhận lấy, "Cảm ơn em."
Kỷ Lịch khẽ chớp mắt, rồi lặng lẽ rời đi. Chung Tức đứng ở cửa nhìn bóng dáng Kỷ Lịch, cảm giác mãn nguyện khiến anh thấy vui vẻ cả ngày.
Rất nhanh, số lượng người theo dõi của đài phát thanh đã đạt đến con số ba ngàn, Chung Tức nhận được quảng cáo thứ ba. Sau khi chia với Lê Phi Minh, số tiền còn lại, anh suy nghĩ một chút, một nửa biếu ba mẹ, một nửa quyên cho Hiệp hội người khuyết tật.
Cuộc sống của anh trở lại với sự yên bình, ngoại trừ một ngày nọ, ngay trước giây phút ngắt kết nối đài phát thanh vào lúc chín giờ rưỡi, lại có một thính giả liên lạc tới.
Lê Phi Minh đã tháo tai nghe rồi, Chung Tức tò mò bấm mở lên. Giọng của Hoắc Tư Thừa truyền đến qua tai nghe.Chung Tức cảm thấy tim đập nhanh hơn một nhịp. Hoắc Tư Thừa không tiết lộ thân phận của mình, chỉ nói: "Chào người dẫn chương trình, tôi muốn nói vài lời với vợ tôi."
"..." Chung Tức cũng chỉ có thể diễn cùng đối phương, nói: "Ồ? Vị thính giả này, anh muốn nói điều gì?"
"Tôi muốn nói với em ấy rằng, thời gian này tôi cũng dần dần điều chỉnh lại rồi, không còn cứng rắn như trước nữa, gặp ý kiến bất đồng cũng sẽ kiên nhẫn lắng nghe, ngoài việc rất nhớ em ấy ra, những cái khác đều ổn."
"Ừm." Chung Tức dùng bút vẽ vòng tròn trên giấy một cách nhàm chán.
"Tôi còn muốn nói với em ấy là các bài viết của em ấy ngày nào tôi cũng đọc hết, tôi rất vui khi thấy em ấy ngày càng thành công hơn."
"Ừm." Giọng Chung Tức nhẹ nhàng hơn một chút, "Còn gì khác không?"
"Còn nữa, tôi muốn hỏi em ấy, BR2786 của em ấy đã trở về chưa? Tôi hình như đã thấy nó rồi."
Chung Tức cố ý nói: "Trong danh sách các hành tinh đã được phát hiện cho đến hiện tại hoàn toàn không có BR2786."
Hoắc Tư Thừa nói: "Có đấy, một ngày nào đó chúng ta sẽ thấy nó."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chung Tức đặt tai nghe xuống.
Lê Phi Minh vẫn chưa đi, anh hỏi Chung Tức: "Nếu còn yêu nhau, sao phải chia tay thế?"
"Câu hỏi hay," Chung Tức tắt máy tính, nói: "Em cũng luôn suy nghĩ về vấn đề này, kết quả nghĩ ra là—"
Chung Tức nhìn về phía Lê Phi Minh, nhún vai: "Vì yêu một người quá rực rỡ, bên cạnh người ấy em sẽ trở nên mờ nhạt, chỉ có rời xa người ấy thì mới có thể tỏa sáng trở lại."
"Nhưng anh ta mãi mãi rực rỡ mà."
Chung Tức nói: "Ánh sáng của em cũng đâu phải lúc nào cũng yếu ớt."
Lê Phi Minh chợt sững người.
Chung Tức nói: "Thầy Lê, hẹn mai gặp nhé."
Hôm nay nắng chói chang, Chung Tức đẩy cửa ra, thấy Hoắc Tiểu Bão đang chơi với Đốm trong sân. Đốm không còn là chú chó con nữa, nó đã cao bằng nửa người Hoắc Tiểu Bão rồi, thỉnh thoảng nó sẽ dùng chiêu khéo léo xoay người, làm Hoắc Tiểu Bão bị ngã, Hoắc Tiểu Bão hết lần này đến lần khác bị Đốm làm ngã, tức giận chạy đến mách: "Mẹ ơi! Đốm bắt nạt con."
Chung Tức cười nói: "Đốm chỉ muốn chơi với con thôi."
Điều này không thể xoa dịu cơn giận của Hoắc Tiểu Bão, cậu bé nói: "Con ghét Đốm!"
Đốm dường như hiểu được, rên lên một tiếng, quay đầu chui vào ổ, không thèm để ý đến Hoắc Tiểu Bão nữa, Hoắc Tiểu Bão thấy vậy, cũng vội vàng khoanh tay, quay đầu nhìn sang hướng khác, "Hừ! Đốm xấu!"
Chung Tức không can thiệp vào chuyện giữa thằng bé và em cún, anh đang bận rộn tổ chức cuộc thi kiến thức lịch sử với thư viện.
Anh thức đêm ra hàng trăm câu hỏi, đang lúc giao cho người phụ trách thư viện, thì Chu Phỉ đột nhiên gọi điện thoại cho anh: "Tiểu Tức ơi! Đốm mất tích rồi."
Chung Tức vội vàng chạy về. Hoắc Tiểu Bão đang khóc nức nở trong lòng Chu Phỉ, khóc đến đỏ cả mặt, "Đốm giận rồi, Đốm giận con rồi."
Chung Nghị Đức thở hổn hển trở về, chống tay lên đầu gối, "Đã tìm khắp xung quanh rồi, không thấy đâu cả, trong camera thấy nó chạy về phía bắc, nhưng nó chui vào rừng mất dạng rồi."
Chung Tức vội vàng an ủi Hoắc Tiểu Bão: "Không sao đâu, Tiểu Bão, mẹ dẫn con đi tìm Đốm, Tiểu Bão đừng khóc."
Chung Tức đi tìm cảnh vệ mà Hoắc Tư Thừa đã sắp xếp cho anh, nhờ người đó giúp tìm chó, anh và Chu Phỉ thì theo hướng ghi lại được từ camera, đi về phía bắc.
Phía bắc đảo là một bãi biển, thường có tàu bè qua lại bến tàu, rồi tạm dừng lại ở đó. Đi được nửa đường, Chu Phỉ đã không chịu nổi. Chung Tức bảo bà về nhà nghỉ ngơi trước, Chu Phỉ nói: "Để mẹ bế Tiểu Bão về nhà, ngày mai tìm tiếp nhé."
Chung Tức và Hoắc Tiểu Bão đồng thanh nói: "Không được."
Chu Phỉ á khẩu: "Hai đứa bây cứng đầu cứng cổ quá."
Bà không còn cách nào khác, đành phải về trước. Cảnh vệ đi theo Chung Tức cùng băng qua rừng cây và một dãy kho hải sản, đến tận bãi biển mà vẫn không thấy Đốm đâu.
Đi quá xa, Chung Tức thực sự không bế nổi Hoắc Tiểu Bão nữa, bèn đặt cậu nhóc lên một tảng đá lớn, dặn dò không được chạy lung tung, lại nhờ cảnh vệ trông chừng cậu bé, rồi một mình đi hỏi thăm các thủy thủ qua lại xem họ có thấy một chú chó nhỏ đốm đen trắng không.
Hoắc Tiểu Bão thấy mẹ đi xa, trong lòng lo lắng, vội vàng đuổi theo. Nhưng cậu nhóc vừa ngoảnh đi ngoảnh lại cái đã không thấy bóng dáng mẹ đâu nữa, chỉ có thể lững thững đi về phía trước, nhóc không thấy mẹ, mà thấy một chú trông hơi giống mẹ, nhưng cao hơn một chút.
Người đàn ông bước ra từ con tàu, có mái tóc xoăn, một người đàn ông râu quai nón ở bên cạnh nói: "Tiểu Lý à, chú đã từng đến đây chưa?"
Người đàn ông đáp: "Dạ chưa, mình dừng ở đây lâu không anh?"
"Nửa ngày thôi, chiều đi tiếp, mà anh tò mò chú rốt cuộc muốn đi đâu đấy, sao cứ theo tàu này vậy, bộ không có điểm đến à?"
Người đàn ông chỉ cười, không đáp.
Hoắc Tiểu Bão ngẩng đầu nhìn đối phương. Người đàn ông cũng phát hiện ra Hoắc Tiểu Bão, anh sững người, rồi nhanh chóng xuống tàu, đi về phía Hoắc Tiểu Bão.
Anh ngồi xuống trước mặt Hoắc Tiểu Bão, "Chào bé con, sao con lại ở đây?"
Hoắc Tiểu Bão rất đáng thương mà trả lời: "Con tìm mẹ."
"Mẹ con là ai?"
"Mẹ con... mẹ con tên là Chung Tức."
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Hoắc Tiểu Bão cũng từ dịu dàng trở nên phức tạp.
Đường nét khuôn mặt của đứa trẻ này...
Anh há miệng, nhưng không nói được lời nào. Cho đến khi Chung Tức ở phía sau anh, khó tin hỏi: "Tiểu Ngư, là anh sao?"
Cả người Du Khả Ngọc đều cứng đờ, anh không dám quay đầu lại, cũng không dám trả lời, mà xoay người định bỏ đi, nhưng bị Chung Tức chặn lại, Chung Tức nắm chặt áo anh. Du Khả Ngọc vẫn muốn vùng vẫy, Chung Tức đột nhiên nói: "Tiểu Ngư, lưng em bị thương!"
Du Khả Ngọc lập tức không động đậy nữa. Chung Tức biết, Du Khả Ngọc luôn là người dịu dàng nhất.
Sau khoảng lặng dài, Chung Tức bước đến trước mặt Du Khả Ngọc, đường nét gương mặt của Du Khả Ngọc vẫn điềm đạm như xưa, nhưng vẻ tiều tụy và mệt mỏi trong mắt khó có thể che giấu, mái tóc xoăn của anh cũng không mượt mà như trước nữa, vì gầy đi nhiều, đến lúm đồng tiền trên má cũng không còn xuất hiện.
Nước mắt Chung Tức lập tức trào ra. Anh hoàn toàn không kìm được nước mắt của mình. Tay anh run rẩy, giọng nói cũng run lên, anh muốn gọi một tiếng "Tiểu Ngư", nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.
Bốn năm rồi, tròn bốn năm. Nước mắt Du Khả Ngọc cũng rơi xuống. Anh đưa tay vuốt ve mái tóc của Chung Tức, nhẹ giọng hỏi: "Sao lưng lại bị thương? Còn đau không?"
Chung Tức nhìn anh qua làn nước mắt.
Du Khả Ngọc cố gắng nở nụ cười, anh nói: "Chung Tức đến từ hành tinh BR2786, lâu rồi không gặp."