• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì sự xông tới một cách tùy tiện của Hoắc Tư Thừa, mà hai tháng đầu năm hai đại học đối với Chung Tức quả thực là một mớ hỗn độn.

Từ thầy cô đến bạn học, thậm chí cả lãnh đạo học viện, tất cả đều tỏ ra vô cùng tò mò về cậu. Dù là đi học, ăn cơm hay tập luyện, ngay cả khi đeo ba lô đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, cậu đều có thể nghe thấy tên mình trong cuộc trò chuyện của người khác.

Sau đó, bố mẹ cậu ở căn cứ Blue Rock cũng biết được chuyện này, Chu Phỉ hoảng sợ lập tức gọi điện hỏi thăm tình hình.

Chung Tức bóp trán nói: "Giả đấy ạ, con không hẹn hò với Hoắc Tư Thừa đâu, anh ta chỉ là rảnh quá hoá khùng thôi."

Nhưng Chu Phỉ lại nắm được một điểm mà Chung Tức không hề để ý: "Sao con lại không sợ cậu ta chút nào vậy? Mấy lời "rảnh quá hoá khùng" không thể nói trước mặt cậu ta đâu nhé."

Chung Tức sững người.

Phải ha, sao cậu lại không sợ Hoắc Tư Thừa nhỉ?

Ban đầu thì có sợ, bây giờ chỉ thấy phiền.

Cậu an ủi mẹ: "Con biết rồi, mẹ đừng để tâm, chắc tháng sau anh ta sẽ chuyển sự chú ý sang chỗ khác thôi."

Chu Phỉ đột nhiên hỏi: "Hồi con về nhà kỳ nghỉ hè rồi tâm trạng rất thất vọng, còn khóc ở ban công, là vì cậu ta sao?"

Chung Tức nghẹn lời. Nên trả lời thế nào đây? Đúng là vì anh ta, nhưng không phải vì thích anh ta, mà là vì anh ta đã chia rẽ con và mối tình đầu của con.

Chung Tức thở dài, "Không phải đâu, mẹ đừng nghĩ nhiều."

Cúp máy được nửa tiếng, Chu Phỉ lại gửi tin nhắn qua, nghiêm túc dặn dò: [Ba mẹ không phải là người thích xu nịnh quyền quý, cũng không ngưỡng mộ những người sống ở khu vực trung tâm Liên minh, cho con vào học viện quân sự là để con được nhận nền giáo dục tốt nhất, nhưng ba mẹ chỉ mong con có cuộc sống đơn giản, ổn định. Vì vậy dù đối phương có thế nào, Tiểu Tức à, con không được tỏ thái độ gì hết nhé.]

Chung Tức trả lời: [Con biết rồi.]

Đúng lúc 11 giờ 30 trưa, Chung Tức rời phòng tự học, một mình đi về phía nhà ăn, vừa đúng giờ tan học, người rất đông, Chung Tức xếp hàng một lúc mới lấy được khay cơm.

Cậu đã quen với ánh mắt dò xét của các bạn học, bây giờ có thể làm ngơ mà bưng khay cơm đi qua hành lang dài, bỏ qua ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, đi thẳng đến chỗ trống ở góc, đó là nơi yên tĩnh mà cậu tốn bao công sức để tìm được.

Vừa đặt khay xuống, Hoắc Tư Thừa đã ngồi xuống bên cạnh.

"..." Chung Tức còn chưa ăn đã thấy muốn no bụng.

Hoắc Tư Thừa nhìn hai món rau trong khay của Chung Tức, lại nhìn cánh tay gầy gò của Chung Tức, không nhịn được nói: "Kén ăn quá, Tiểu Tức à, sao lại không ăn thịt?"

Chung Tức không thích ăn thịt, thịt heo và gia cầm hầu như không động đũa đến, nhiều lắm là ăn một chút thịt bò, rau lá xanh thì còn thích, nhưng nếu cho nhiều tỏi hoặc dầu hào, cậu cũng từ chối ăn.

"Ai cho phép anh gọi tôi như vậy?" Chung Tức liếc hắn.

"Tại sao Tiểu Ngư có thể, còn anh thì không?"

Vừa dứt lời, có người ngồi xuống chỗ trống trước mặt Chung Tức, giọng trong trẻo của Du Khả Ngọc vang lên: "Tôi có thể gì cơ?"

Du Khả Ngọc và Thịnh Huyên ngồi xuống đối diện họ.

Cả người Hoắc Tư Thừa đều hướng về phía Chung Tức, giọng oán trách: "Cậu có thể gọi em ấy là Tiểu Tức, còn tôi và Thịnh Huyên thì không được."

Du Khả Ngọc mỉm cười với Chung Tức, anh đặt khay xuống, như ảo thuật lấy ra một đĩa thịt bò xào dứa đặt trước mặt Chung Tức, nói với Chung Tức: "Tiểu Tức, em nếm thử đi."

Rồi quay đầu trả lời Hoắc Tư Thừa: "Rõ ràng là vì mối quan hệ của Tiểu Tức với tôi tốt hơn mà, có gì lạ đâu, hai người các cậu đi ra ngoài trông như thành phần bất hảo vậy, ai gặp các cậu mà chẳng ngán?"

"Ủa, sao tôi cũng trở thành thành phần bất hảo vậy?" Thịnh Huyên hỏi, "Tôi đâu có bắt người khác thực hiện theo tiêu chuẩn lính đặc chủng, cũng chẳng huấn luyện đồng đội nào khiến người ta phát khóc, càng không ức hiếp quần chúng xung quanh."

Du Khả Ngọc khẽ cười một tiếng.

Hoắc Tư Thừa mặt dày hỏi Chung Tức: "Anh có vậy sao?"

Chung Tức trừng mắt nhìn hắn: "Tránh xa tôi ra."

Hoắc Tư Thừa không hề thấy xấu hổ, ngược lại còn cười nói: "Dữ thật đấy."

Dưới sự đề cử tích cực của Du Khả Ngọc, Chung Tức nếm thử vài miếng thịt bò, Du Khả Ngọc hỏi cậu: "Nấu kiểu này ngon không?"

Chung Tức gật đầu.

Thịnh Huyên và Hoắc Tư Thừa vẫn đang nói chuyện công việc, Chung Tức không thấy hứng thú, Du Khả Ngọc thỉnh thoảng đưa ra ý kiến, còn lại phần lớn thời gian đều trò chuyện với Chung Tức. Chung Tức là người ít nói, nửa ngày mới thốt ra được một câu, may mà Du Khả Ngọc rất kiên nhẫn.

Qua hai tháng tiếp xúc, Chung Tức đã hiểu thêm về Thịnh Huyên và Du Khả Ngọc.

Ba của Thịnh Huyên là cựu Bộ trưởng Bộ Tài chính Liên minh, hiện là Chủ tịch Hiệp hội Quỹ Liên minh, mẹ là Tổng biên tập Tạp chí Tài chính Liên minh, là bạn chơi từ nhỏ với Diệp Hội Lam, mẹ của Hoắc Tư Thừa.

Cảm giác đầu tiên của Chung Tức không sai, Thịnh Huyên và Hoắc Tư Thừa đều là kiểu công tử được sinh ra trong nhung lụa, luôn toát ra vẻ trịch thượng của kẻ thuộc tầng lớp cao, chẳng đáng yêu gì cả.

So ra thì thân thế của Du Khả Ngọc rất bình thường. Ba anh vốn là một trong những người phụ trách phòng thí nghiệm phát triển năng lượng mới ở căn cứ Ocher, vì nhân viên thao tác sai sót dẫn đến phòng thí nghiệm phát nổ, hôm đó baDu Khả Ngọc tình cờ có mặt ở đó, dù được lính cứu hỏa khẩn cấp đưa đến bệnh viện, cuối cùng vẫn không qua được.Lúc đó Du Khả Ngọc mới mười tuổi, mẹ ở nhà làm nội trợ, nghe tin chồng qua đời, đau buồn tột cùng, mấy lần định nhảy lầu, dần dần tâm trí không còn tỉnh táo, trở nên điên loạn.

Nhiều hãng truyền thông tranh nhau đưa tin về sự việc này, mẹ của Thịnh Huyên nhìn thấy Du Khả Ngọc co ro đứng ở một góc trong bản tin, bà cảm thấy rất đau lòng, nên đã liên hệ với tổ chức hỗ trợ của địa phương, sắp xếp cho mẹ Du Khả Ngọc vào Trung tâm phục hồi chức năng tâm thần, rồi đón Du Khả Ngọc về nhà, sau đó Du Khả Ngọc vẫn sống với tư cách là con nuôi của nhà họ Thịnh.

Sau khi nghe câu chuyện của Du Khả Ngọc, Chung Tức không còn phàn nàn về những chuyện vặt vãnh của Hoắc Tư Thừa trước mặt Du Khả Ngọc nữa, bởi vì cậu cảm thấy không có nỗi đau nào đáng sợ hơn cái chết.

Chung Tức từng hỏi Du Khả Ngọc: "Anh nhớ mẹ không?"

"Nhớ chứ, anh thường về thăm mẹ, nhưng bà ấy không nhớ anh lắm, mà thường nhận nhầm anh là ba anh, anh cũng không sửa, cứ dùng giọng điệu của ba anh nói chuyện với bà thôi."

"Sau khi tốt nghiệp anh sẽ ở lại làm việc cho Liên minh, hay về căn cứ Ocher ở với mẹ?" Chung Tức hỏi.

Lúc đó Du Khả Ngọc quay đầu nhìn Thịnh Huyên một cái, rồi im lặng một lát, anh nói: "Anh có kế hoạch của mình."

Chung Tức cũng không hỏi thêm.

Tuy Du Khả Ngọc là alpha, nhưng cấp độ pheromone chỉ có cấp 6, trong số người bình thường thì thuộc mức khá, đáng tiếc bên cạnh anh lại là Hoắc Tư Thừa và Thịnh Huyên, cấp 6 cũng chỉ có thể trở nên tầm thường, nhưng Chung Tức thấy Du Khả Ngọc tốt hơn nhiều so với bọn Hoắc Tư Thừa và Thịnh Huyên.

Thoáng chốc thời gian trôi qua, bốn người họ lại trở thành những người bạn thân thiết không gì không nói với nhau, Hoắc Tư Thừa và Thịnh Huyên sẽ nói chuyện công việc trước mặt Chung Tức, Du Khả Ngọc cũng chia sẻ với Chung Tức những chuyện thú vị ở trại huấn luyện lực lượng đặc công.

Đôi khi Chung Tức sẽ quên mất mình đang ở trong căn tin ồn ào, quên mất bên cạnh là ba alpha vốn không thuộc cùng một thế giới. Sau này khi từ từ nhận ra rồi ấy vậy cậu lại không hề thấy khó chịu với tình cảnh này, ngược lại càng ngày càng quen thuộc với nó.

Sau khi ăn xong, Du Khả Ngọc đột nhiên ghé vào tai Chung Tức, nói với cậu: "Thực ra hôm nay món thịt bò xào dứa là Hoắc Tư Thừa chuẩn bị cho em đấy, cậu ấy sợ em không ăn, nên nhờ anh đưa cho."

Chung Tức sững người, Du Khả Ngọc nói thêm: "Có vẻ cậu ấy thích em hơn chúng ta tưởng."

Chung Tức không muốn nghe, "Anh cũng bị anh ta mua chuộc rồi à?"

Du Khả Ngọc cười nói: "Anh nói thật mà."

Du Khả Ngọc cao hơn Chung Tức một chút, anh thích mặc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng áo len ghi lê trắng phong cách của sinh viên, nên trông rất tươi tắn nhẹ nhàng. Chung Tức nhìn Du Khả Ngọc, rồi lại nhìn bản thân, đột nhiên cảm thấy bộ đồ thể thao của mình thật bình thường.

Cậu sờ sờ gấu áo của mình, Du Khả Ngọc phát hiện ra động tác nhỏ của cậu, "Sao vậy?"

Chung Tức lắc đầu.

Hoắc Tư Thừa vừa ra khỏi nhà ăn đã bị Trung tá Liễu kéo đi tham dự cuộc họp tuyển chọn, trước khi đi hắn định sờ tóc Chung Tức, tay vừa giơ lên đã bị Chung Tức gạt đi.

Hoắc Tư Thừa vẫn câu nói đó: "Dữ thật đấy."

Chung Tức không ngẩng đầu lên, nên không biết khi Hoắc Tư Thừa nói câu này, trên mặt là vui hay giận. Nếu là bình thường, chắc chắn Hoắc Tư Thừa còn muốn trêu Chung Tức một lúc, nhưng lần này thời gian gấp rút, hắn vừa dứt lời đã đi về phía hội trường, chờ tiếng bước chân của hắn xa dần, Chung Tức đột nhiên dừng lại, quay người nhìn theo bóng lưng của đối phương.

Một cảm xúc rất kỳ lạ đang xoay vần trong lòng. Như viên sỏi ném lên mặt hồ yên tĩnh, gợn lên những đợt sóng nhẹ.

Buổi chiều lại là một tiết học bắn súng, Chung Tức vốn không thích học các môn thực chiến trong khóa huấn luyện, thêm vào đó cậu cứ nhớ đến đĩa thịt bò xào dứa kia, khi đang cầm súng cũng thường xuyên bị mất tập trung.

Bạn học ở vị trí bắn bên cạnh đang nói về lịch trình mới của Thống đốc Hoắc, cậu ta kể tâm trạng của Thống đốc Hoắc gần đây không tốt vì chuyện tình cảm của con trai, tham dự mấy hoạt động gần đây mặt mũi đều đen sì sì. Nói được nửa chừng, có lẽ bị người bên cạnh nhắc nhở, chợt nhận ra Chung Tức đang ở vị trí bên cạnh, vội vàng chuyển đề tài, đổi sang nói chuyện xe tăng mới.

Chung Tức cảm thấy cánh tay tê nhức, vừa định hạ súng xuống, đột nhiên có một bàn tay rộng lớn mạnh mẽ đỡ lấy vai cậu.

Là Hoắc Tư Thừa.

"Hạ trọng tâm xuống, đẩy vai về phía trước." Hắn nói.

Chung Tức sững người một lát, theo thói quen nhìn sang hai bên, rồi xoay người tránh đối phương, nhưng Hoắc Tư Thừa tiếp tục hướng dẫn: "Góc độ này vừa phải."

Chung Tức không chịu bóp cò, nhất định phải cãi lại Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa cười nhẹ: "Khẩu súng này đối với em hơi nặng phải không? Lực giật rất lớn, dùng xương đòn chống sẽ rất đau đấy."

"Anh đến đây làm gì?"

"Chân phải lùi về sau một bước, dùng má áp vào báng súng," Hoắc Tư Thừa vừa điều chỉnh tư thế cho Chung Tức, vừa thì thầm bên tai cậu: "Đến xem em chứ sao, trưa nay có Thịnh Huyên và Tiểu Ngư ở đó, làm chẳng thể nói chuyện tử tế với em được."

Khoảng cách quá gần, Chung Tức cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh như xuyên qua bức tường ngăn cách của vị trí bắn, đâm vào cánh tay đang chạm vào nhau của họ, da thịt nóng ran, nhiệt độ tăng dần lên.

Hoắc Tư Thừa đứng phía sau cậu, cố ý như vô tình áp sát, Chung Tức bắt đầu giãy giụa nhẹ, Hoắc Tư Thừa vẫn cười, dường như trêu Chung Tức thú vị hơn bất cứ điều gì.

"Ngoan nào."

Hắn lùi lại một chút, đỡ thẳng cánh tay Chung Tức, giọng trở nên hơi nghiêm túc, "Giữ góc độ này, không được động đậy."

Chung Tức bóp cò, bắn được vòng 9 đầu tiên trong tiết học này, thực ra có thể là vòng 10, nhưng như Hoắc Tư Thừa nói, khẩu súng hơi nặng, không phù hợp với Chung Tức, khi bắn lực giật quá mạnh, Chung Tức bị rung tay.

Hoắc Tư Thừa lấy súng khỏi vai Chung Tức, dạy cậu cách xoa bóp để giảm đau nhức vai gáy. Chung Tức theo thói quen làm theo động tác, xoa bóp bên cổ, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại, Hoắc Tư Thừa đâu phải là thầy giáo của mình, sắc mặt cứng đờ, không chịu học nữa.

Hoắc Tư Thừa kéo kéo cánh tay cậu, cậu liền lùi về sau, co ro trong góc vị trí bắn.

Sự phản kháng của Chung Tức trong hầu hết các trường hợp đều tỏ ra rất yếu ớt, cậu không biết nói lời cay độc, cũng không biết chửi người, cậu chỉ biết trừng mắt nhìn Hoắc Tư Thừa với vẻ tức giận, dùng ánh mắt lăng trì hắn ta, nhưng trong mắt Hoắc Tư Thừa điều này chẳng khác nào mèo con cào người, ngoài đáng yêu ra chẳng có tác dụng gì khác.

"Tin tức bảo hôm nay có mưa sao băng." Hoắc Tư Thừa nói.

Hàng mi của Chung Tức rõ ràng run lên một cái.

Hoắc Tư Thừa chặn Chung Tức giữa khuỷu tay và bức tường, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Anh đã chọn một vị trí tốt trên đỉnh núi Dung Sơn, vừa có thể ngắm sao vừa có thể cắm trại, muốn đi không?"

"Không muốn."

"Tại sao?"

"Tin giả đó, tháng này không có mưa sao băng đâu."

Hoắc Tư Thừa tỏ vẻ tiếc nuối, "Biết đâu có thật đấy, nếu không có mưa sao băng thì cũng có thể ngắm những ngôi sao khác."

Cả lưng Chung Tức đã dính vào tường, cậu nhíu mày, "Ngắm sao, anh biết có những ngôi sao nào không?"

"Không biết." Hoắc Tư Thừa lý sự rất ư là đàng hoàng.

Chung Tức xoay đầu sang hướng khác, Hoắc Tư Thừa lại nói: "Nhưng anh có thể tặng em một ngôi sao tên là Chung Tức."

Chung Tức mở to mắt, tưởng mình nghe nhầm. Hoắc Tư Thừa lặp lại một lần nữa: "Tặng em một ngôi sao, đặt tên theo tên em, được không?"

Chung Tức không hiểu nổi, Hoắc Tư Thừa rốt cuộc thích gì ở cậu. Rõ ràng mấy tháng trước cậu vẫn đi học bình thường, nói chuyện với Thẩm Bân Bạch, một mình chạy lên đỉnh núi ngắm sao, chụp được tấm ảnh đẹp là có thể vui cả ngày... sao đột nhiên lại dính dáng đến Hoắc Tư Thừa? Sao đột nhiên lại bị Hoắc Tư Thừa ép vào góc tường, nghe anh ta nói những lời kỳ quặc khiến người ta giật mình thế này.

"Anh phát khùng gì vậy?" Chung Tức dùng cổ tay đẩy Hoắc Tư Thừa ra.

"Anh phát khùng chỗ nào?"

Chung Tức gần như muốn điên lên.

Hoắc Tư Thừa cười một tiếng không rõ ý nghĩa: "Nhưng mà, theo đuổi hai tháng mà người ta không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, vậy mà anh vẫn muốn tặng sao cho người ta, nghĩ lại thì anh quả thật hơi khùng rồi."

"Tôi không muốn, anh có thể tránh xa tôi một chút không?"

"Tại sao không chứ?"

Chung Tức định nói nhưng lại dừng lại.

Hoắc Tư Thừa nhìn thẳng vào mắt Chung Tức: "Có phải em vẫn chưa quên Thẩm Bân Bạch? Em vẫn còn nhớ anh ta?"

Chung Tức lấy hết can đảm, cố tình cãi lại: "Đúng vậy, tôi chưa quên anh ấy, tôi vẫn còn thích anh ấy đấy, tôi thích những người như anh ấy, tôi hoàn toàn không thích anh!"

Sắc mặt Hoắc Tư Thừa đột nhiên thay đổi.

Chung Tức sợ hãi, mím chặt môi.

Mẹ cậu đã dặn đi dặn lại đừng cứng đầu với Hoắc Tư Thừa, không được giở tính trẻ con, Hoắc Tư Thừa là người ở địa vị cao như vậy, đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, lỡ lời có thể chuốc họa vào thân.

Hoắc Tư Thừa không nhúc nhích, hắn vẫn chống một tay lên bàn để súng, hơi cúi người, ép Chung Tức vào góc tường.Nghe xong lời Chung Tức nói, nụ cười trên môi hắn dần nhạt đi, ánh mắt đảo qua mặt Chung Tức hai lần.

Chung Tức có thể cảm nhận được không khí tràn ngập sự tức giận sắp bùng phát, tim cậu bắt đầu đập thình thịch, thậm chí cậu bắt đầu dùng đuôi mắt quan sát khoảng cách giữa mình và khẩu súng, để đề phòng bất trắc.

Giờ nghỉ giữa giờ học bắn súng đã đến, tiếng súng và tiếng trò chuyện hai bên dần dần im bặt, Hoắc Tư Thừa vẫn nhìn cậu không lộ cảm xúc, Chung Tức căng thẳng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Một lúc sau, cậu nghe Hoắc Tư Thừa từ tốn nói: "Ghét anh đến thế sao?"

Chung Tức nín thở.

"Nhưng anh vẫn rất thích em." Hoắc Tư Thừa nói.

Chung Tức bất ngờ đứng chết trân tại chỗ.

Hoắc Tư Thừa cười khẽ, rồi lấy điện thoại ra xem giờ: "Ngày mai anh phải dẫn đội đến biên phòng, hơi nguy hiểm nhưng không quá nguy hiểm đâu, khoảng một tháng sẽ về."

Chung Tức để hai tay ra sau lưng, lặng lẽ nghe Hoắc Tư Thừa nói, như thể không quan tâm, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.

"Tín hiệu ở biên giới không tốt, không thể thường xuyên liên lạc với em được, em có việc gì thì cứ tìm Thịnh Huyên và Tiểu Ngư nhé, để họ giúp em."

Tâm trạng Chung Tức trở nên phức tạp, lầm bầm: "Anh đi đâu thì liên quan gì đến tôi chứ?"

"Báo trước lịch trình, biết đâu một ngày nào đó em sẽ đột nhiên nhớ anh thì sao." Hoắc Tư Thừa lấy cho Chung Tức một khẩu súng khác, còn lắp thêm một bộ chống trượt vào báng súng, đặt trước mặt Chung Tức.

Hắn nói: "Anh đi đây, ngoan nhé."

Chung Tức lập tức quay người, không để ý đến bóng dáng Hoắc Tư Thừa rời đi, cậu ghét những người tự cho mình là đúng như thế này, ghét những người tùy tiện nói ra chữ "thích".

Chữ "thích" của Hoắc Tư Thừa đại diện cho điều gì? Nói gần thì nó đã trở thành đề tài bàn tán của toàn học viện. Nói xa thì nếu là phu nhân của vị Thống đốc tương lai, mọi cử chỉ hành động đều được theo dõi chặt chẽ, nhìn bề ngoài thì hào nhoáng nhưng không còn tự do, thậm chí phải sống cùng nguy hiểm luôn bủa vây, đó là cuộc sống mà với tuổi tác và sự từng trải hiện tại của cậu thì không bao giờ dám tưởng tượng đến.

Hoắc Tư Thừa chẳng đếm xỉa gì, dễ dàng nói ra chữ "thích", còn bám riết không tha, tỏ ra vẻ đương nhiên như thể Chung Tức sinh ra là phải rung động vì anh ta vậy.

Hoắc Tư Thừa hoàn toàn không tôn trọng cậu. Chung Tức cảm thấy tức giận. Cậu chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định, làm một nhân viên nghiên cứu phát triển ở Cục Kỹ thuật khu Tinh Hải, cuối tuần thì lên núi ngắm sao.

Ngày hôm sau, cậu thấy Hoắc Tư Thừa dẫn đội ngồi xe rời khỏi Học viện Quân sự, Du Khả Ngọc đi tới vỗ vai cậu: "Yên tâm đi, Tư Thừa kinh nghiệm phong phú, sẽ không có nguy hiểm đâu."

Chung Tức cúi đầu đọc sách: "Liên quan gì đến em đâu."

"Thật sự không lo lắng sao?"

"Em hoàn toàn không lo gì cho anh ta hết." Chung Tức đáp.

Hai ngày sau, tài xế Từ nhà họ Hoắc cầm một đơn xin đặt tên sao đã được Hội Nghiên cứu Thiên văn Liên minh ký duyệt tìm đến Chung Tức, nói là Hoắc Tư Thừa trước đó đã hoàn thành quy trình đăng ký, bây giờ chỉ cần Chung Tức ký tên vào trang cuối là được.

Chung Tức hỏi: "Tốn bao nhiêu tiền vậy ạ?"

Tài xế Từ không trả lời trực tiếp: "Miễn là cậu thích là được, đối với cậu chủ Hoắc thì tiền bạc không thành vấn đề."

Chung Tức không nhận giấy bút từ anh ta đưa tới: "Thay em cảm ơn anh ta, món quà quý giá như vậy thì em không muốn nhận."

Tài xế Từ lộ ra vẻ khó xử: "Nhưng mà..."

"Anh không cần khó xử đâu ạ, em sẽ nói rõ với anh ta."

Kết quả tài xế Từ cũng giở thủ đoạn, trực tiếp nhét tờ đơn vào tay Chung Tức, cười gượng nói: "Cậu Chung à, xin cậu thông cảm cho tôi, cậu chủ bảo tôi giao tới, ít nhất tôi phải giao tận tay cậu, không thì tôi không có cách nào báo cáo lại."

Chung Tức bất lực nhìn từ đơn được thực hiện công phu, nghĩ bụng đợi thêm một tháng nữa, đợi Hoắc Tư Thừa về, cậu sẽ chính thức nói chuyện với hắn.

Trước tiên trả lại tờ đơn, sau đó từ chối thẳng.

Nhưng những điều bất ngờ luôn đến sớm hơn dự định.

Một tháng sau, Chung Tức đang học trong phòng tự học, Du Khả Ngọc đi vào, nét mặt căng thẳng nói: "Tư Thừa bị thương trong lúc biên giới bạo loạn, về đến nơi đã trực tiếp nhập viện điều trị rồi."

Chung Tức ngây người.

Cây bút trong tay rơi xuống bàn kêu "cạch" một tiếng.

Du Khả Ngọc hỏi: "Anh và A Huyên bây giờ đi bệnh viện này, em có đi cùng bọn anh không?"

Chung Tức muốn từ chối, nhưng lại gật đầu.

Cậu ngơ ngơ ngác ngác ngồi vào xe của Thịnh Huyên, nghe Thịnh Huyên và Du Khả Ngọc nói về tình trạng thương tích của Hoắc Tư Thừa, Thịnh Huyên kể: "Vừa vào biên giới, tung tích của Tư Thừa đã bị quân phản loạn phát hiện, cậu ấy gần như trở thành bia ngắm sống, quân phản loạn phái xạ thủ bắn tỉa mai phục dọc đường."

Chung Tức nắm chặt vạt áo, mặt trắng bệch.

"May mà Tư Thừa phản ứng nhanh, kịp thời điều chỉnh lộ trình, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi một trận đọ súng trực diện," Thịnh Huyên nhìn Chung Tức qua gương chiếu hậu, cố tình nâng cao giọng nói: "Tư Thừa bị thương là vì yểm trợ cho đồng đội."

Tim Chung Tức thót lên một cái.

Cậu theo Thịnh Huyên và Du Khả Ngọc đến bệnh viện Quân sự Liên minh, bên ngoài phòng VIP tầng cao nhất có nhiều lớp cảnh vệ đang cầm súng canh gác.

Chung Tức đi qua hành lang rộng rãi, yên tĩnh, bước vào phòng của Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa mặc đồ bệnh nhân, dựa vào đầu giường gọi điện thoại, giọng điệu nghe rất căng, Thịnh Huyên lo lắng thông tin mật quan trọng bị lộ, nên giơ tay ra hiệu cho Chung Tức và Du Khả Ngọc đợi ở cửa.

Chung Tức đột nhiên nói: "Anh ta trông có vẻ không sao cả, em về trước đây."

Du Khả Ngọc và Thịnh Huyên đưa mắt nhìn nhau, vội vàng giữ cậu lại, dỗ: "Đã đến rồi, Tiểu Tức à, vào thăm cậu ấy một chút đi."

Không biết tại sao, Chung Tức đột nhiên rất muốn chạy trốn.

Du Khả Ngọc nói: "Em cứ xem như cậu ấy bị thương nặng đi, vào thăm cậu ấy một chút được không?"

Chung Tức lúc này mới bình tĩnh lại.

Hoắc Tư Thừa gọi điện xong, Thịnh Huyên gõ cửa: "Vào được không?"

Hoắc Tư Thừa cười bảo: "Đến nhanh thế?"

"Còn đem theo người mà cậu muốn gặp nhất nữa đó."

Chung Tức đi sau Du Khả Ngọc, chậm rãi bước đến bên giường, từ cổ áo hơi hé của Hoắc Tư Thừa có thể thấy vùng cổ và vai hắn được băng bó mấy vòng băng gạc, vết thương không nhẹ. Sinh viên trong học viện luôn xem Hoắc Tư Thừa là thần, là vua chiến binh bất khả chiến bại, thực ra anh ta cũng chỉ là thân xác phàm nhân.

Hoắc Tư Thừa nhìn cậu đi đến bên giường.

Chung Tức cảm thấy ánh mắt Hoắc Tư Thừa dừng trên người mình, lần này cậu thậm chí không thấy ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy thân thuộc.

Cậu cúi đầu, trong đầu đang đấu tranh từng đợt. Hoắc Tư Thừa là bệnh nhân, cũng là quân nhân anh dũng bị thương vì bảo vệ sự yên bình của Liên minh, tuy trước đây lì lợm mặt dày vô sỉ, nhưng lúc này vẫn đáng được an ủi một câu.

Cậu chuẩn bị tinh thần mở miệng: "Anh... anh khỏe không?"

Vừa dứt lời, cậu đã nắm chặt tay thành nắm đấm.

Nhưng Hoắc Tư Thừa lạnh nhạt hỏi: "Cậu là ai?"

Trong phòng chợt im lặng.

Thịnh Huyên và Du Khả Ngọc nhìn nhau ngơ ngác, đều tưởng mình nghe nhầm, Chung Tức cũng đứng chết trân tại chỗ, kinh ngạc nhìn Hoắc Tư Thừa.

Chưa đợi Chung Tức phản ứng, Hoắc Tư Thừa đã nhướn mày, lộ ra nụ cười đắc ý, đưa tay vuốt tóc Chung Tức, cười nói: "Ngốc ạ, sao có thể quên em được."

Hắn nói: "Quên cả thế giới, cũng không quên được Tiểu Tức."

- -----

"Quên cả thế giới, cũng không quên được Tiểu Tức."

Nhưng cuối cùng lại quên thật...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK