• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Tức bị hôn đến mức càng lúc càng thở gấp, đầu óc dần trở nên choáng váng, anh đưa tay muốn đẩy Hoắc Tư Thừa ra, nhưng lại bị Hoắc Tư Thừa nắm lấy ấn vào ngực, may mà có tiếng mưa che át đi, để Chung Tức tạm thời chìm đắm trong khoảnh khắc đánh mất lý trí này.

Lần cuối cùng điên cuồng như thế là bảy năm về trước.

Hồi đó Hoắc Tư Thừa đã lén đưa anh ra khỏi Học viện quân sự để đi du lịch khắp nơi, ngồi đu quay kỳ ảo, lên đảo nằm ở giữa hồ, lên trên tầng thượng khách sạn thuyền buồm, mỗi đêm đều tiêu tiền như nước, cực kỳ xa hoa.

Chung Tức còn theo Hoắc Tư Thừa đi nhảy dù. Khi rơi xuống từ độ cao chục ngàn mét, Hoắc Tư Thừa đã rủ rỉ bên tai anh: "Tức Tức, kiếp sau cũng phải ở bên anh nhé."

Lúc đó Chung Tức chưa đến hai mươi tuổi.

Thật sự quá trẻ.

Sau này Chu Phi hỏi anh rốt cuộc thích Hoắc Tư Thừa ở điểm nào? Hai đứa hoàn toàn không nên có điểm giao nhau mới phải!

Chung Tức cúi đầu không dám nói, chứ trong lòng lại nghĩ, có lẽ chính vì không có điểm giao nhau, nên mới bị thu hút.

Chung Tức bị Hoắc Tư Thừa cưỡng ép đưa vào một thế giới mới lạ đầy thử thách, trong thế giới tuyệt đẹp đó, Hoắc Tư Thừa chỉ cần vung nhẹ cây đũa phép, là có thể mang đến cho Chung Tức những bất ngờ vô cùng rung động, tình yêu thì phải cuồng nhiệt, nhưng mà—

Con người thì không thể sống cả một đời lúc nào cũng cuồng nhiệt như thế.

Pháo hoa rồi cũng tắt trong đêm đen, vở kịch lay động lòng người nhất cũng phải hạ màn, giống như Chung Tức cuối cùng phải buông bỏ BR2786 của anh, bước vào hôn nhân, trở thành phu nhân của một giám đốc căn cứ, vừa xán lạn nhưng cũng thật vô danh.

Lại một tiếng sấm nữa. Chung Tức thoát khỏi hồi ức, anh dần tỉnh táo lại, vung tay lên, đấm một cú vào vai Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa buông anh ra.

Cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của Hoắc Tư Thừa, Chung Tức khôi phục hơi thở bình thường, không khí ẩm lạnh tràn vào khoang mũi, khiến suy nghĩ anh dần trở nên rõ ràng: "Sao anh lại ở đây?"

Hoắc Tư Thừa cởi áo khoác, khoác lên người Chung Tức để che mưa cho anh: "Anh không phải đã nói là tháng năm sẽ đến căn cứ Thanh Nguyên để kiểm tra à? Nghe nói em đến đây, nên anh liền tranh thủ đi theo."

"Vừa rồi sao anh lại lừa tôi?"

Hoắc Tư Thừa tiến lại gần hơn một chút, khẽ hỏi: "Giận rồi à? Anh không cố ý đâu, vừa rồi anh cũng bị ngã hơi choáng, anh—"

"Trêu tôi rất vui sao?"

Cơn giận tích tụ những ngày qua dâng lên, Chung Tức nhớ đến lời Du Khả Ngọc nói anh và Hoắc Tư Thừa còn thiếu một lần trò chuyện thẳng thắn, bây giờ đứng dưới cơn mưa như trút nước, bùn sình khắp nơi, ngược lại có được không gian hiếm hoi để Chung Tức giải tỏa cảm xúc.

"Tại sao lại lấy chuyện tôi lo lắng nhất để trêu tôi?"

Hoắc Tư Thừa lập tức trở nên lúng túng, hắn đưa tay ôm lấy Chung Tức, Chung Tức lại đấm một cú vào vai hắn.

"Ghét anh chết đi được, Hoắc Tư Thừa," Chung Tức khóc nói: "Tôi thật sự rất ghét anh, trốn không thoát chạy không khỏi, sao anh cứ quấn lấy tôi không buông vậy? Trên đời này có bao nhiêu con người, nhiều beta nhiều omega như thế, sao anh cứ túm lấy tôi không buông hả, đã nói bao nhiêu lần không muốn ở bên anh rồi, anh cứ không nghe, vất vả lắm mới ở bên nhau được, chưa đến hai tháng lại đi tham gia đội đặc công gì đó..."

Chung Tức đấm liên tục vào ngực Hoắc Tư Thừa: "Bảy năm rồi, anh chưa bao giờ xin lỗi tôi vì chuyện này!"

Hoắc Tư Thừa thở gấp.

"Tôi vẫn luôn đợi anh xin lỗi, nhưng đợi không được, nên đành phải tự an ủi bản thân, ít ra anh vẫn là anh hùng bảo vệ tổ quốc, không nên đòi hỏi anh quá nhiều, sau có con rồi, lại nghĩ ít ra chúng ta đã có con rồi, bản thân không nên nghĩ nhiều nữa, không nên giận dỗi nữa, nhưng tôi sống không vui, thật sự không vui chút nào."

Chung Tức túm lấy cổ áo sơ mi của Hoắc Tư Thừa, giọng khản đặc: "Từ bỏ thiên văn, đến Viện nghiên cứu sinh vật biển là vì Tiểu Ngư, nhưng ở bên anh tôi làm gì cũng trông thật vô dụng, dù có đến đài thiên văn, thì người ta vẫn sẽ vì mối quan hệ của tôi với anh mà đối xử với tôi khác biệt, anh có biết những người trong viện nghiên cứu hàng ngày đều bàn tán sau lưng tôi không, giống như những người trong Học viện quân sự vậy, nói tôi không đủ đẹp, quả quyết là tôi quyến rũ anh, còn nói không hiểu tại sao anh lại thích tôi nữa."

Chung Tức tức đến run cả người: "Tôi hoàn toàn không thèm nhé!"

Hoắc Tư Thừa đưa tay sờ lên mặt Chung Tức, bị Chung Tức hất ra.

Mưa dần nhỏ hơn, sự ăn năn trong mắt Hoắc Tư Thừa giống như mây đen trên trời không tan được.

Chung Tức nghĩ một lúc, lại nói: "Con cái cũng vậy... Tôi hoàn toàn không muốn mang thai lúc mới hai mươi ba tuổi mà!"

Hoắc Tư Thừa thận trọng chen vào: "Tức Tức à, lần đó em say rồi, anh chưa kịp đeo—"

Chung Tức vội vàng bịt miệng hắn, giận dữ nói: "Không được nói, dù sao cũng là lỗi của anh!"

"Được, đều là lỗi của anh."

Hoắc Tư Thừa cam tâm nhận tội, nhưng thái độ của hắn một lần nữa chọc giận Chung Tức, Chung Tức nói hắn qua loa, đấm đá trong lòng hắn, Hoắc Tư Thừa im lặng chịu đựng, để Chung Tức được xả giận.

"Anh biết sai rồi, Tức Tức." Hoắc Tư Thừa nói.

Cảm xúc của Chung Tức dần dần bình ổn, anh mệt mỏi gục trong vòng tay Hoắc Tư Thừa, nghẹn ngào nói: "Tôi cũng ghét bản thân mình, rõ ràng đã như vậy rồi, vẫn không buông được anh."

Hoắc Tư Thừa đặt một nụ hôn lên vành tai Chung Tức.

Cơn mưa rào dần ngừng lại, hai người đều im lặng rất lâu, Hoắc Tư Thừa kéo áo khoác lên che đầu cho Chung Tức, Chung Tức liền chôn mặt vào hõm cổ Hoắc Tư Thừa, không nói một lời.

Hoắc Tư Thừa lẩm bẩm kể về chuyện trước kia, kể về mối quan hệ giữa ông ngoại hắn với đội đặc công, kể về việc hắn đã từng thề trước bia mộ mẹ sẽ trưởng thành thành một người đàn ông dũng cảm.

"Xin lỗi, Tức Tức, dù anh có mang lại lợi ích cho toàn liên minh, nhưng với em, anh lại là một người chồng ích kỷ."

Nước mắt của Chung Tức thấm hết vào cổ áo Hoắc Tư Thừa.

"Tức Tức, có thể tin anh thêm một lần nữa được không?"

Chung Tức từ từ ngẩng đầu lên, Hoắc Tư Thừa vuốt ve mặt anh, đôi mắt sâu thăm thẳm, "Mục tiêu của em chắc chắn không chỉ là điều hành tốt một đài phát thanh nhỏ, em đã làm được rất nhiều việc, em đã thu hút sự chú ý của truyền thông đến đảo Đông Thăng, còn chạy đến hòn đảo cách trăm dặm để giải cứu một cô gái có thể sẽ mất đi cơ hội được học tập."

Hoắc Tư Thừa nhìn vào mắt Chung Tức, hắn hỏi: "Tức Tức, em có muốn làm nhiều việc hơn nữa không?"

Chung Tức nghe thấy tiếng tim mình đập, xuyên qua cả tiếng gió tiếng mưa vẫn nghe thấy được, từng nhịp một, như đoạn dạo đầu của tiếng trống nào đó.

"Tức Tức luôn rất giỏi, điểm thi đại học đứng thứ mười khu Tinh Hải, là beta duy nhất trong chuyên ngành kỹ thuật đạn dược, dù điểm rèn luyện thể lực không đủ nhưng vẫn có thể giành được học bổng, Tức Tức còn rất dũng cảm, chịu đựng mười tháng mang thai vất vả, trước khi vào phòng sinh cũng không khóc lần nào, Tức Tức cũng rất tốt bụng, luôn giúp đỡ những người xung quanh, từ Kỷ Lịch đến Lê Phi Minh, đến cơ sở phục hồi chức năng cho người tự kỷ, rồi đến cô gái hôm nay..."

Hoắc Tư Thừa khẽ nói: "Tức Tức luôn không tầm thường, chỉ là bố mẹ từ nhỏ đã dạy em làm một đứa trẻ ngoan, sắp xếp cuộc đời cho em, không cho phép em có bất kỳ suy nghĩ nổi loạn nào, nên em chỉ có thể giấu ánh sáng của mình trên những vì sao."

Chung Tức cuộn mình trong lòng Hoắc Tư Thừa, ánh mắt thẫn thờ.

"Sau khi gặp anh, Tức Tức càng trở nên lu mờ, là anh không tốt, không phát hiện ra tổn thương trong lòng Tức Tức."

Chung Tức cay mũi không chịu nổi, nắm chặt nút áo trên ngực Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa nắm lấy tay Chung Tức, nói bên tai anh: "Tức Tức, từ hôm nay, em muốn làm gì cũng được, anh sẽ cho em mọi sự giúp đỡ em muốn."

Chung Tức ngẩng đầu nhìn hắn, nấc lên: "Không cần... không cần anh giúp."

"Chẳng lẽ Tức Tức làm tất cả những điều này chỉ để chứng minh sự trưởng thành của mình, mà không phải để giúp đỡ người khác sao?"

Chung Tức sững người.

Hoắc Tư Thừa vuốt lại mái tóc bị mưa làm rối của Chung Tức, dịu dàng nói: "Tức Tức, em chỉ cần biết, anh mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của em, em muốn làm gì cũng được."

Mưa đã hoàn toàn ngừng, Hoắc Tư Thừa nói: "Tức Tức à, chúng ta phải lên thôi, không thể ở đây mãi được, anh sợ em bị cảm mất."

Chung Tức bèn đứng dậy.

Khi Hoắc Tư Thừa đứng lên, thân hình hơi lảo đảo, Chung Tức để ý thấy, vừa định hỏi thì Hoắc Tư Thừa đã nói: "Tức Tức, đạp lên vai anh để leo lên đi, còn nhớ những gì học trong lớp leo núi không?"

Chung Tức không chịu nổi sự khích tướng, lập tức nói: "Nhớ chứ."

Hoắc Tư Thừa cong khóe miệng, khom người xuống, Chung Tức nắm lấy một tảng đá nhô ra, đạp lên vai Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa từ từ đứng thẳng lên, Chung Tức nắm lấy một tảng đá khác, dùng lực leo lên, vừa lúc trợ lý Văn ở trên, lập tức cùng cảnh vệ bên cạnh kéo Chung Tức lên.

Rất nhanh sau đó, Hoắc Tư Thừa cũng tự mình leo lên, hắn vỗ vỗ tay, đi đến bên cạnh Chung Tức đang lấm lem đầy bùn đất.

"Tức Tức."

Chung Tức sau khi khóc xong, náo loạn xong thì liền giả vờ không quen biết, vặn người tránh xa Hoắc Tư Thừa rồi đi về phía trước. Hoắc Tư Thừa đứng tại chỗ sững sờ một lúc, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài, đi theo sau anh.

Chung Tức lên du thuyền riêng của Hoắc Tư Thừa.

Chung Tức tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, khi ra ngoài trợ lý Văn đặt thuốc cảm lên bàn anh: "Anh Chung, hôm nay anh đã dầm mưa rồi, hay là uống chút thuốc phòng cảm đi nhé."

Chung Tức nói: "Cảm ơn anh."

Dừng một chút, lại hỏi: "Hoắc Tư Thừa đâu rồi?"

Sắc mặt trợ lý Văn hơi thay đổi, cười nói: "Thống đốc cũng đang tắm, có lẽ chưa tắm xong."

"Vậy anh cũng mang giúp thuốc cảm cho anh ấy đi."

Trợ lý Văn thở phào nhẹ nhõm, "Vâng, tôi đi ngay."

Chung Tức ngồi bên cửa sổ, nhìn ra biển khơi mênh mông, trong lòng nghĩ đến lời của Hoắc Tư Thừa.

— Mục tiêu của em chắc chắn không chỉ là điều hành tốt một đài phát thanh nhỏ, Tức Tức, em có muốn làm nhiều việc hơn nữa không?

Hoắc Tư Thừa lại đang mê hoặc anh. Chung Tức cúi mắt nhìn bàn tay mình. Anh thật sự có thể làm được nhiều việc hơn nữa không? Với sức lực của anh, điều hành tốt một đài phát thanh nhỏ có phải đã đủ rồi không?

Trong lúc này, anh không thể đưa ra kết luận.

Hai giờ sau, du thuyền cập bến cảng đảo Đông Thăng, Du Khả Ngọc bế Hoắc Tiểu Bão đợi ở đó.

Hoắc Tiểu Bão vừa thấy Chung Tức, liền vung chân chạy như bay đến. Chung Tức sợ thằng bé ngã, cũng vội vàng bước nhanh lên phía trước, một phát ôm lấy cu cậu, Hoắc Tiểu Bão hôn lên mặt Chung Tức liên tục, đáng thương vô cùng, bắt đầu mếu: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá."

Chung Tức áp má vào má con trai. Hoắc Tiểu Bão vừa định rơi nước mắt, ngẩng đầu lên đã thấy Hoắc Tư Thừa đi xuống thuyền.

Mắt cậu nhóc sáng lên, lớn tiếng gọi: "Ba ơi!"

Hoắc Tư Thừa đưa tay về phía nhóc, Chung Tức đành phải giao Hoắc Tiểu Bão cho Hoắc Tư Thừa, rồi một mình đi về phía Du Khả Ngọc.

Du Khả Ngọc nhướn mày hỏi: "Sao thế?"

Chung Tức mệt mỏi thở dài: "Không có gì."

Tối hôm đó, Chung Tức chuẩn bị nước nóng, giúp Hoắc Tiểu Bão tắm, Hoắc Tiểu Bão bây giờ được Du Khả Ngọc cho ăn bánh phô mai mỗi ngày nên tròn ủm, vừa ngồi vào bồn tắm, nước trong bồn suýt muốn tràn ra ngoài.

Hoắc Tiểu Bão hơi ngượng nhe răng cười hì hì. Chung Tức bóp mông nó, cố ý nghiêm mặt nói: "Hoắc Tiểu Bão, từ ngày mai không được ăn thịt nữa."

Hoắc Tiểu Bão lập tức mếu máo, năn nỉ: "Ăn chút chút thôi."

Chung Tức bóp bụng của cu cậu, Hoắc Tiểu Bão vội vàng cười né ra, Chung Tức lại bóp vai nhóc, nhóc ôm lấy tay Chung Tức, kể: "Mẹ ơi, ba có rất nhiều chỗ màu trắng."

Chung Tức sững người, "Màu trắng gì?"

Hoắc Tiểu Bão ra dấu, "Đều là màu trắng."

Chung Tức đột ngột đứng dậy. Có phải... có phải Hoắc Tư Thừa bị thương rồi không? Nhưng rõ ràng khuôn mặt đối phương trông rất tươi tỉnh, như không có chuyện gì vậy.

Chung Tức rơi vào trạng thái hoang mang, lơ đễnh giúp Hoắc Tiểu Bão tắm xong, Hoắc Tiểu Bão mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhạt lăn một vòng trên giường, trước tiên nằm sấp trên giường như chú rùa, nghiêng đầu ngẩn người, rồi lại bật dậy, bò đến mép giường nói với Chung Tức: "Mẹ ơi, tối nay ngủ ở nhà gỗ!"

Chung Tức trong lòng linh cảm được điều gì đó. Hoắc Tiểu Bão mở to đôi mắt tròn xoe như hai quả nhãn, đầy mong đợi nhìn Chung Tức.

"Không được."

Hoắc Tiểu Bão chu môi, ngả nghiêng bên mép giường, cuộn tròn như hạt đậu nhỏ. Chung Tức không đành lòng.

Chín giờ rưỡi tối, Chung Tức dùng chăn quấn kín lấy Hoắc Tiểu Bão, đi ra khỏi sân, lên núi đến nhà gỗ.

Quả nhiên, ngôi nhà gỗ nhỏ màu vàng đang sáng đèn. Chung Tức rất giận, sau bảy năm, căn cứ người ngoài hành tinh của anh một lần nữa bị người Trái Đất Hoắc Tư Thừa chiếm đóng. Tuy nhiên lần này, còn thêm một điệp viên nhí đến từ Trái Đất nữa.

Hoắc Tiểu Bão chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn anh với vẻ mặt vô tội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK