"Đây là cách anh hứa sẽ bảo vệ Tiểu Tức sao? Anh bảo vệ nó như thế này ư? Lúc nó gặp anh còn chưa đến hai mươi tuổi, khi đó nó thế nào? Giờ thì thế nào hả?"
Chung Nghị Đức đứng một bên nhưng không can ngăn.
Chu Phỉ giận đến mức không thể kiềm chế: "Anh thì hay rồi, quên sạch mọi thứ, sống thoải mái quá nhỉ?"
Hoắc Tư Thừa chỉ nói: "Mẹ, con xin lỗi."
"Đừng gọi tôi là mẹ! Trong thâm tâm tôi chưa từng chấp nhận anh," Chu Phỉ trừng mắt nhìn Hoắc Tư Thừa, giận dữ mắng, "Chưa bao giờ!"
Lời nói này như tiếng búa giáng mạnh vào màng nhĩ của Hoắc Tư Thừa, khiến hắn hoàn toàn suy sụp.
Thịnh Huyên cũng không dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Khi Chu Phỉ khóc đến kiệt sức, anh lập tức bước tới cùng Hoắc Tư Thừa đỡ lấy bà. Nhưng Chu Phỉ hất tay Hoắc Tư Thừa ra, trong mắt chỉ còn lại sự oán giận.
Bà nói: "Giám đốc Hoắc, hãy lập tức công khai với toàn liên minh rằng anh và Chung Tức đã ly hôn rồi đi."
Hoắc Tư Thừa sững người, lập tức lắc đầu: "Mẹ—"
"Anh hãy thông báo với truyền thông rằng hai người vì không hợp nhau mà quyết định ly hôn, để tất cả mọi người biết rằng hai người đã đường ai nấy đi. Chỉ có như vậy mới đảm bảo được sự an toàn cho Tiểu Tức và đứa bé. Từ nay về sau, chúng sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì với anh nữa."
Thân hình cao lớn của Hoắc Tư Thừa dần trở nên cứng đờ.
"Vì thân phận và trách nhiệm của anh, chúng tôi không thể trách anh, luôn nghĩ rằng anh có nỗi khổ riêng, không nỡ làm khó anh. Nhưng đến nước này rồi, không trách anh thì còn trách ai? Phải có người chịu trách nhiệm chứ!"
Từng câu từng chữ của Chu Phỉ đều như lưỡi dao cứa vào tim Hoắc Tư Thừa, hắn không thể phản bác được lời nào.
Thịnh Huyên lùi lại một bước, hỏi trợ lý Văn đứng bên cạnh: "Tình hình của Chung Tức bây giờ thế nào rồi?"
"Phần lưng bị bỏng nhưng không ảnh hưởng đến nội tạng."
"Bỏng nặng không?"
"Bỏng cấp độ II, tổn thương tập trung từ vai đến xương bả vai, diện tích không lớn nhưng sưng tấy nghiêm trọng. Theo lời bác sĩ thì ít nhất sẽ phải chịu đau đớn trong một tháng," Trợ lý Văn kể lại mà vẫn còn sợ hãi. "Nhưng may là trời đang mùa đông, anh ấy mặc nhiều lớp áo nên mới không bị tổn thương đến dây thần kinh."
"Cậu ấy tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa."
Thịnh Huyên nhíu chặt mày: "Khi Tư Thừa rời đi, cậu ấy không bố trí người trông coi trên đảo sao?"
"Ban đầu là có. Khi anh Chung đến đảo, vẫn luôn có người bảo vệ. Giám đốc Hoắc còn đặc biệt cử Phó trưởng phòng Lâm đến phụ trách an toàn cho cả gia đình anh Chung. Chỉ là hai ngày nay giám đốc đến đảo, lại đột nhiên có việc khẩn cấp của liên minh, phần lớn lực lượng bảo vệ đã được Phó trưởng phòng Lâm điều đi để hộ tống giám đốc lên máy bay. Chúng tôi đều nghĩ rằng anh Chung sẽ nhanh chóng đi về theo—"
Thịnh Huyên giơ tay, thở dài: "Giờ nói những chuyện này còn ích gì?"
Trợ lý Văn cúi đầu.
"Nếu biết trước thì tôi đã trì hoãn thêm vài ngày. Đúng rồi, thằng bé thì sao?"
"Cháu bé không bị thương, chỉ bị dọa sợ, khóc không ngừng. Mới vừa được bà Chung dỗ ngủ."
Sau khi nắm rõ tình hình, Thịnh Huyên bước tới, nói với Chu Phỉ và Chung Nghị Đức: "Chú Chung, cô Chu, cháu hiểu cảm xúc của hai người, nhưng Tư Thừa chắc chắn là người không muốn chuyện này xảy ra nhất. Mọi chuyện hãy đợi Chung Tức tỉnh lại rồi tính tiếp được không ạ?"
"Không được," Chu Phỉ lau nước mắt, nói: "Tiểu Tức quá mềm lòng. Tôi sẽ thay nó quyết định chuyện này."
Hoắc Tư Thừa còn muốn cứu vãn, nhưng đúng lúc này, bác sĩ bước tới nói: "Giám đốc Hoắc, anh Chung đã tỉnh lại rồi."
Hoắc Tư Thừa lập tức muốn vào phòng bệnh, nhưng bị Thịnh Huyên giữ lại. Thịnh Huyên ra hiệu bằng ánh mắt, "Để hai cô chú vào trước đi."
Hoắc Tư Thừa rất muốn nhìn thấy Chung Tức, nhưng Thịnh Huyên kéo hắn lại mạnh hơn, "Tư Thừa, bây giờ Chung Tức chắc chắn không muốn gặp cậu đâu."
Hoắc Tư Thừa lùi lại hai bước, cả người bỗng chốc lung lay như sắp đổ. Thịnh Huyên có hàng nghìn lời muốn nói, nhưng đến khi mở miệng chỉ có thể thở dài.
Hoắc Tư Thừa như người mất hồn, hiện tại không thể dùng lời nói để diễn tả được nỗi đau hắn cảm nhận khi nhìn thấy Chung Tức trong góc kho bị bỏ hoang.
Sau vụ nổ, hắn dẫn người xông vào kho, nhìn thấy Chung Tức ôm chặt Hoắc Tiểu Bão co ro trong góc, cả người phủ đầy bụi, áo khoác bông bị rách nhiều mảng.
Chung Tức, người mà bình thường chỉ cần bị hắn đẩy nhẹ đã ngã nhào xuống giường, người mà bàn tay của hắn nắm lấy thì không thể thoát ra, vào khoảnh khắc xảy ra vụ nổ đã dùng chính cơ thể mình làm áo giáp, bảo vệ đứa con của họ một cách tuyệt đối.
Hắn đã nói rất nhiều lần "Anh sẽ bảo vệ em và con," nhưng cuối cùng lại chỉ mang đến nguy hiểm cho hai người mà hắn yêu nhất.
Trước vụ nổ, bên ngoài, Nhạc Chấn Thao đã không ngần ngại tăng mức đàm phán lên việc không truy cứu trách nhiệm của gã và giảm án cho Nhạc Lập Tuyền xuống còn mười năm. Nếu không phải Chung Tức tạo ra vụ nổ để phá vỡ cuộc đàm phán, Hoắc Tư Thừa đã bị mang tiếng là người chưa nhậm chức đã xem thường pháp luật.
Hậu quả sẽ khó lường.
Hoắc Tư Thừa đứng bên ngoài phòng bệnh, trái tim đau như bị bóp nghẹt, đến mức không thể thở nổi. Thịnh Huyên chưa từng thấy Hoắc Tư Thừa trong trạng thái như vậy, cũng không dám mở lời quấy rầy, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.
Bên trong phòng bệnh, Chung Tức từ từ mở mắt. Khi nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh, anh liền thốt lên: "Tiểu Bão đâu rồi?"
Chu Phỉ nắm lấy tay anh, trấn an: "Tiểu Bão không sao, không bị thương gì cả. Mẹ dỗ một lúc là thằng bé đã ngủ rồi."
Trái tim căng thẳng của Chung Tức cuối cùng cũng được thả lỏng.
Vì lưng bị thương, Chung Tức chỉ có thể nằm sấp. Chu Phỉ nhìn thấy những vết thương trên người anh, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, nhưng Chung Tức vẫn nhẹ nhàng an ủi bà: "Mẹ, con không sao đâu."
Chung Nghị Đức cúi người hỏi: "Tiểu Tức, con có muốn uống nước không? Để ba lấy cho con ly nước ấm nhé."
Chung Tức gật đầu.
Chung Nghị Đức rót một ly nước, lấy thêm ống hút, rồi giúp Chung Tức nhổm dậy một chút để anh có thể uống vài ngụm làm dịu cổ họng.
Chu Phỉ ngồi bên giường, kể lại rằng người thực hiện vụ bắt cóc chính là Nhạc Chấn Thao, cháu của Nhạc Lập Tuyền. Hiện tại, Nhạc Chấn Thao cùng toàn bộ tay chân của gã đã bị khống chế. Hoắc Tư Thừa cũng đã phong tỏa thông tin, không để chuyện này lan rộng.
Chung Tức im lặng lắng nghe.
"Mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra. Là trợ lý Văn dẫn người đến sơ tán dân làng, mẹ mới biết có chuyện. Thật sự, thật sự làm mẹ sợ muốn chết," Chu Phỉ đặt tay lên ngực, thở ra nặng nề, giọng run rẩy.
Chung Tức nắm lấy tay mẹ mình, nhẹ giọng: "Không sao đâu, mẹ."
Rõ ràng người bị thương nặng nhất là anh, vậy mà ánh mắt lại bình thản nhất, còn cười nói: "Thật phải cảm ơn mẹ năm xưa có tầm nhìn xa, gửi con vào trường quân đội. Nếu không, con đâu giữ được bình tĩnh thế này."
Nhắc đến chuyện đó, Chu Phỉ lại không kìm được nước mắt: "Sớm biết thế, mẹ đã không đưa con vào quân đội. Nếu không vào quân đội, con đã không gặp phải Hoắc Tư Thừa. Mẹ nghĩ lại mà hối hận chết mất."
Nụ cười trên môi Chung Tức dần tắt.
"Tiểu Tức, mẹ định yêu cầu Hoắc Tư Thừa công khai với toàn liên minh rằng hai đứa đã ly hôn. Con..." Chu Phỉ ngập ngừng, hỏi: "Con đồng ý không?"
Thấy Chung Tức không trả lời, Chu Phỉ định khuyên tiếp: "Chỉ có như vậy mới cắt đứt được mối quan hệ giữa hai đứa, mới đảm bảo an toàn cho con được. Mẹ biết con không nỡ, con vẫn còn thích nó—"
"Con đồng ý." Chung Tức nói.
Chu Phỉ sững sờ, tưởng rằng mình nghe nhầm hoặc bị ảo giác. Bà còn quay sang Chung Nghị Đức để xác nhận. Chung Nghị Đức nói: "Tiểu Tức đã đồng ý rồi."
Chu Phỉ nhìn về phía Chung Tức, anh hơi nhếch môi, bình tĩnh nói: "Có gì mà không nỡ chứ, với cũng không còn thích nhiều nữa."
Anh quay đầu nhìn sang hướng khác. Mệt mỏi quá rồi, kiệt quệ rồi, không thể yêu thêm nữa.
Hai tầng lầu nơi Hoắc Tư Thừa đang ở đã được dọn sạch, hành lang trống trải, chỉ còn lại tiếng bước chân qua lại của các điều dưỡng. Mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi hắn, những bức tường trắng toát mang đến cảm giác chết chóc và nặng nề. Hoắc Tư Thừa ngồi trên băng ghế dài, xung quanh có nhiều người canh giữ. Từng cầu thang, thang máy và lối thoát hiểm đều có cảnh sát thường phục cầm súng túc trực, nhưng người hắn yêu thương nhất, lúc này, lại đang nằm trong hai phòng bệnh khác nhau. Tất cả chỉ vì sự kiêu ngạo và cố chấp của hắn.
Vì những ngày qua, hắn giống như kẻ điên, không thể kiểm soát tâm trạng bất ổn của mình được. Vì khả năng thấu cảm quá yếu kém của hắn, và vì một phút lơ là của chính hắn. Hắn đã khiến vợ và con mình bị tổn thương. Hắn không thể đổ lỗi cho thần kinh của mình bị tổn hại được.
Đây là tội lỗi của hắn.
Mang theo nỗi ân hận nặng nề, Hoắc Tư Thừa bước vào phòng bệnh của Hoắc Tiểu Bão. Điều dưỡng đang đo nhiệt độ cho Hoắc Tiểu Bão khi cậu bé đang ngủ. Nhìn thấy Hoắc Tư Thừa bước vào, cô khẽ giọng báo: "Giám đốc, cháu bé bị sốt nhẹ, nhiệt độ là 37,3 độ."
Hoắc Tư Thừa nhận lấy chiếc khăn ấm từ tay điều dưỡng, nhẹ nhàng lau người cho Hoắc Tiểu Bão. Vòng tay nhỏ tròn trịa của thằng bé vẫn còn hằn vết băng keo, làn da trắng như trứng gà giờ đây có thêm một vết đỏ tươi. Đôi tay Hoắc Tư Thừa run rẩy không thể kiểm soát. Hắn ước gì những vết thương này, cả vết bỏng của Chung Tức, đều chuyển sang người hắn. Hắn sẵn sàng chịu đau đớn thay cho họ.
Nhưng thằng bé ngủ cũng chẳng yên, thỉnh thoảng lại co giật, Hoắc Tư Thừa vội gọi bác sĩ. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là do hoảng sợ quá độ.
Khi các bác sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Tư Thừa và Hoắc Tiểu Bão. Đứa con của hắn, đứa trẻ đáng yêu và ngoan ngoãn như viên kẹo bông, lúc hắn mất trí nhớ, thằng bé nhiều lần bị hắn đẩy ra nhưng vẫn chạy đến gần. Vậy mà hôm nay, lại vì hắn mà bị thương, yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Hoắc Tư Thừa cúi người, tựa đầu lên bụng nhỏ của Hoắc Tiểu Bão, bờ vai hắn run lên vì bật khóc.
Mãi đến giờ, hắn mới nhận ra mình không phải là kẻ bất khả chiến bại. Sự mạnh mẽ của hắn chỉ mang lại tai họa cho những người hắn yêu thương. Thứ gì đó đã chống đỡ hắn suốt bao năm qua đang dần sụp đổ. Hắn nhớ lại lời mẹ từng nói với hắn nhiều năm trước: "Thỉnh thoảng thua một lần cũng không sao."
Cứng quá dễ gãy, người biết mềm mỏng thì không bao giờ thất bại.
Một đạo lý đơn giản như thế, vậy mà giờ hắn mới ngộ ra, mà cái giá phải trả lại quá đắt.
Sau một hồi lâu, Hoắc Tư Thừa ổn định cảm xúc, bảo điều dưỡng thay khăn mới rồi tiếp tục lau người cho Hoắc Tiểu Bão. Hắn lau nhẹ nhàng cổ tay, mắt cá chân, lòng bàn tay và lòng bàn chân nóng bừng của thằng bé.
Dù cố gắng cẩn thận hết mức, hắn vẫn làm Hoắc Tiểu Bão tỉnh giấc. Thằng bé mở mắt, ánh nhìn thẫn thờ dừng lại trên người hắn. Hoắc Tư Thừa vừa định bế thằng bé lên, thì nó đột nhiên ho dữ dội rồi bật khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn, đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Hoắc Tư Thừa vội vàng gọi bác sĩ nhi đến.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói với hắn: "Giám đốc, có thể cháu bé đã gặp phản ứng căng thẳng do sự việc bất ngờ. Trong thời gian ngắn, cháu nó phải chứng kiến quá nhiều điều chưa từng thấy, khiến não bộ không thể xử lý hay điều hòa kịp, dẫn đến phản ứng này. Thực chất chỉ là do kích thích quá độ, cần được dỗ dành nhiều hơn."
Hoắc Tư Thừa vừa đưa tay định bế Hoắc Tiểu Bão, thì tiếng khóc của thằng bé càng vang dội hơn.
Đôi tay hắn khựng lại giữa không trung.
Chu Phỉ nghe tiếng chạy đến, Hoắc Tiểu Bão uất ức gọi: "Bà ngoại ơi..." rồi lao vào vòng tay của bà.
Chu Phỉ xoa nhẹ lồng ngực Hoắc Tiểu Bão, dịu dàng dỗ dành. Một lúc lâu sau, tiếng ho của cậu bé mới giảm dần. Hoắc Tư Thừa thử đến gần, nhưng cu cậu lập tức vùi mặt vào lòng Chu Phỉ, không chịu nhìn hắn, sự xa cách và bài xích của đứa trẻ hiện rõ mồn một.
Chu Phỉ lạnh lùng nói: "Anh ra ngoài đi."
Hoắc Tư Thừa vịn tường bước ra ngoài, bước chân loạng choạng. Đầu gối vừa lành sau chấn thương giờ lại đau nhói dữ dội, khiến hắn không thể không cúi người xuống. Trợ lý Văn lập tức tiến đến, đỡ lấy hắn.
Hoắc Tư Thừa tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, rồi dặn dò trợ lý Văn: "Có bác sĩ tâm lý nào giỏi điều trị rối loạn căng thẳng cho trẻ em nhất không? Liên lạc ngay, bảo họ đến đây lập tức."
Trợ lý Văn ngẩn người, nhìn về phía phòng bệnh một lát rồi đáp: "Vâng, tôi đi liên lạc ngay."
Gần sáu giờ tối, Hoắc Tư Thừa vẫn ngồi im lặng trên băng ghế dài ở hành lang. Trợ lý Văn đưa chuyên gia tâm lý đến phòng nghỉ, sau đó quay lại hỏi han: "Giám đốc, cả ngày nay anh chưa ăn gì, anh dùng chút cháo đi ạ?"
Hoắc Tư Thừa lắc đầu.
"Chung Tức ăn chưa?"
"Ăn rồi ạ. Tình trạng của anh ấy đã khá hơn nhiều, giờ đã có thể ngồi dậy, chỉ là vai còn chưa cử động được."
"Còn thằng bé?"
"Sau khi chuyên gia đến, tạm thời cháu bé không khóc nữa."
Hoắc Tư Thừa thở phào nhẹ nhõm. Hắn hơi ngả đầu ra sau, để gáy tựa vào bức tường trắng lạnh lẽo của bệnh viện, rồi nhắm mắt lại.
"Giám đốc, phó phòng Lâm đang ở dưới lầu. Anh Lâm nói vì sự bất cẩn của mình dẫn đến vụ bắt cóc, cảm thấy vô cùng áy náy, nên muốn từ chức, chờ anh xử lý."
"Tôi cũng nên từ chức," Hoắc Tư Thừa khẽ đáp. "Nhưng ai sẽ xử lý tôi đây?"
Trợ lý Văn im lặng, không nói gì. Một lúc sau, trợ lý Văn tiếp tục báo cáo: "Giám đốc, vụ bắt cóc đã được giao cho Cảnh sát trưởng Hà Huệ An xử lý. Cả việc Nhạc Chấn Thao tàng trữ vũ khí quân sự cũng đang được điều tra, sẽ có kết quả sớm thôi."
Hoắc Tư Thừa không còn tâm trí quan tâm đến những việc đó nữa. Hắn ngồi thừ trên ghế dài cho đến tận khuya.
Xung quanh yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe rõ từng nhịp thở của chính mình. Chỉ còn tiếng kim giây ở phòng điều dưỡng "tích tắc" vang lên như một lời tuyên cáo đếm ngược. Không gian yên ắng thật phù hợp để suy ngẫm. Hoắc Tư Thừa gom nhặt những mảnh ký ức rời rạc trong mấy tháng qua, cuối cùng chỉ còn đọng lại cảm giác tự trách sâu sắc.
Khi kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, hắn chống tay lên đầu gối cứng đờ, chậm rãi đứng dậy. Hắn muốn đến xem Chung Tức thế nào.
Chu Phỉ và Chung Nghị Đức đã mệt mỏi suốt cả ngày, giờ đang ngủ ở phòng bên cạnh. Hoắc Tiểu Bão cũng đã ngủ say.
Hoắc Tư Thừa đẩy cửa bước vào. Phòng bệnh của Chung Tức trống trải, khiến chiếc giường của anh như một hòn đảo nhỏ cô đơn giữa đại dương. Chung Tức đang nằm nghiêng. Hoắc Tư Thừa bước đến, lặng lẽ nhìn gương mặt lúc ngủ của đối phương.
Một lúc lâu sau, hắn định kéo chăn đắp cho Chung Tức, nhưng ngón tay hắn vừa chạm vào mép chăn, Chung Tức đã tỉnh dậy.
"Tiểu Tức."
Hoắc Tư Thừa cúi người xuống, nhẹ giọng gọi, nhưng Chung Tức như bị hoảng sợ, lập tức bật dậy.
Rồi ngay sau đó, "chát!"
Chung Tức giơ tay tát mạnh vào mặt Hoắc Tư Thừa.
Hoắc Tư Thừa không né, nhận trọn cái tát giáng xuống. Phòng bệnh trong chớp mắt trở nên im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Chung Tức.
Cử động mạnh đã kéo căng vết thương ở bả vai, đau đến mức trán Chung Tức rịn đầy mồ hôi lạnh. Anh phải nửa nằm nửa ngồi trên mép giường, toàn thân yếu ớt như một tờ giấy thấm nước, chạm vào là rách.
"Giờ anh đã hiểu thế nào là lo sợ đến kinh hoàng chưa?" Chung Tức nhìn Hoắc Tư Thừa bằng ánh mắt lạnh băng.
Hoắc Tư Thừa không thể đáp lại.
Đến cả câu "Anh sai rồi" hắn cũng không nói được nên lời.
Vì giờ đây, bất cứ ngôn từ nào cũng trở nên vô nghĩa.