• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Tức bước nhanh về nhà mình.

Hoắc Tiểu Bão từ xa đã chạy ra đón. Chung Tức ôm thằng bé lên, Hoắc Tiểu Bão cũng dụi mặt vào vai của Chung Tức, đôi má mềm mại cọ cọ vào hõm cổ của anh. Chung Tức khựng lại, rất dễ dàng nhớ đến Hoắc Tư Thừa.

Hai ba con nhà này...

Hoắc Tiểu Bão nghiêng đầu hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sao vậy?"

"Mẹ gặp phải một con chó lớn xấu xa."

Hoắc Tiểu Bão căng thẳng hỏi: "Chó xấu cắn mẹ ở đâu thế?"

"Không cắn được," Chung Tức lảng tránh: "Sau này nếu gặp chó xấu, Tiểu Bão sẽ làm gì?"

Hoắc Tiểu Bão giơ nắm tay nhỏ lên, lớn tiếng nói: "Con sẽ cùng Đốm bảo vệ mẹ!"

Chung Tức khẽ cười. Anh cúi xuống, chạm mũi mình vào mũi Hoắc Tiểu Bão, nói: "Cảm ơn Tiểu Bão."

Hoắc Tiểu Bão tò mò hỏi: "Chó xấu ở đâu mẹ?"

"Nó... ở một ngôi nhà nhỏ."

Tối hôm đó, cửa nhà Chung Tức vang lên tiếng gõ của Lê Phi Minh.

Lê Phi Minh nói với Chung Tức: "Anh đồng ý, kể từ giờ anh sẽ cố gắng hết sức phối hợp với em để làm tốt chương trình phát thanh này."

Lê Phi Minh lấy ra vài bài luận tâm lý học mình từng viết thời đại học: "Thật ra lúc đó anh đã quan tâm đến tâm lý học thanh thiếu niên, cũng nghiên cứu một số trường hợp và tài liệu, viết một vài ý tưởng của riêng mình. Nếu em không chê, có thể xem thử."

"Quá tốt rồi," Chung Tức rất vui mừng, nhận lấy tập tài liệu, nói: "Tối nay em sẽ đọc."

"Về thiết bị của đài phát thanh, để anh chuẩn bị nhé?"

"Không cần đâu, em đã mua rồi."

Chung Tức đưa ra danh sách: "Thật ra cũng không có gì phức tạp, một máy tính, một sound card, một micro, và hai dây xuất âm thanh."

"Chắc tốn không ít tiền nhỉ?"

"Em đi làm hơn ba năm, lương nhận được đều để dành hết, chưa dùng đến đồng nào. Bây giờ cuối cùng cũng có việc cần, em mừng còn không kịp nữa là."

Trước đây, mọi chi phí sinh hoạt trong nhà đều do Hoắc Tư Thừa lo liệu, Chung Tức không cần bận tâm điều gì. Hầu hết thời gian, nếu anh muốn mua thêm đồ gì cho nhà, vừa định ra ngoài, thì Hoắc Tư Thừa đã sai người mua sẵn mang về nhà rồi.

"Thế địa điểm thì sao?" Lê Phi Minh lại hỏi.

Chung Tức nghĩ một lúc rồi đáp: "Thư viện đi. Thư viện đóng cửa lúc bảy giờ tối, chúng ta bắt đầu từ tám giờ là được."

"Ừ."

Một cuộc sống có kế hoạch dường như trôi qua rất nhanh, Chung Tức cảm thấy đặc biệt bận rộn và có ý nghĩa.

Chiều hôm sau, sách và thiết bị máy tính mà Chung Tức đặt đã được chuyển đến đảo. Anh và Lê Phi Minh bận rộn từ chiều đến tận tối mịt. Họ thuê một căn phòng bỏ trống trong thư viện từ người quản lý văn hóa. Vì mục đích sử dụng mang tính cộng đồng nên tiền thuê rất rẻ, chỉ 500 tệ mỗi tháng. Số tiền này do Chung Tức và Lê Phi Minh cùng chia nhau trả.

Chung Tức phụ trách lắp đặt các thiết bị máy tính phức tạp, còn Lê Phi Minh lo quét dọn vệ sinh. Bận bịu xong, cả hai ngồi phịch xuống ghế, mệt rã rời. Chung Tức uống một ngụm nước, đưa tay xoa xoa cánh tay nhức mỏi.

Nghỉ ngơi một lúc, Lê Phi Minh bỗng nhiên mở lời: "Người đó... hình như vẫn ở trên đảo."

Ánh mắt Chung Tức thoáng trầm xuống.

"Quan hệ giữa hai người vẫn chưa hòa hợp sao?"

"Thầy Lê, em phát hiện thầy đôi lúc cũng khá tọc mạch đấy."

Lê Phi Minh cười nhẹ: "Chuyện này khó mà không tò mò được. Nói ra ai mà tin nổi? Vợ cũ của Thống đốc Liên minh đang ngồi ngay bên cạnh anh, còn anh thì trở thành đối tác với người đó. Nếu mà đem chuyện này ra kể với người khác, chắc họ đều nghĩ anh đang bốc phét đấy."

Chung Tức lấy khăn giấy ướt có cồn, chậm rãi lau tay, chỉ nói: "Anh ta sớm muộn cũng sẽ trở về. Chỉ còn một tháng nữa là tới lễ nhậm chức rồi, trước lễ còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, cùng lắm anh ta sẽ chỉ ở lại đây thêm chục ngày nữa thôi."

"Vậy còn em?"

"Trước khi đài phát thanh hoạt động ổn định, em sẽ không rời đi."

"Những đứa trẻ đến từ ngôi sao," Lê Phi Minh mở cửa sổ ra rộng nhất có thể, để gió biển ùa vào: "Thấy em quan tâm đến chủ đề này, anh thật sự rất cảm động. Dù sao đây cũng là một nhóm đối tượng không dễ được chú ý."

"Em không phải người có hoài bão lớn lao, chỉ muốn làm những việc trong khả năng của mình."

"Đó là nguyên nhân khiến em và anh ta mâu thuẫn?"

Chung Tức suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: "Không hẳn. Mâu thuẫn giữa em và anh ta là do ngay từ đầu đã không phù hợp."

"Sao lại vậy?"

"Hôm qua, em mượn một cuốn sách trong thư viện. Trong đó nói rằng một mối quan hệ thân mật thực sự phù hợp là khi ở bên người đó, mình phải cảm thấy thoải mái, vui vẻ, có thể mở lòng, cảm thấy tự tin hơn, và quan trọng nhất là có thêm sự tò mò khám phá thế giới."

Anh cúi đầu, nói khẽ: "Em muốn khơi dậy sự tò mò để khám phá thế giới một lần nữa."

"Vấn đề là, em còn yêu anh ta không?"

Câu hỏi này hiển nhiên đã vượt quá giới hạn. Chung Tức có chút không hài lòng, lạnh giọng đáp: "Thầy Lê, chúng ta mới quen nhau hơn một tháng thôi đấy."

"Anh chỉ cảm thấy, trạng thái mà em thể hiện rất mâu thuẫn. Em dường như rất muốn bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng ánh mắt lúc nào cũng đầy sự cô đơn."

Chung Tức không thích nghe từ "cô đơn". Anh có gì mà phải cô đơn? Anh đã thoát ra khỏi toà dinh thự bị bao vây bởi những bụi cây um tùm, đã ly hôn với Hoắc Tư Thừa. Giờ đây, anh không còn là phu nhân của Thống đốc bị người khác săm soi từng hành động nữa, mà có thể được làm chính mình.

Tại sao anh phải cô đơn? Anh không buồn. Bây giờ, mỗi ngày anh đều rất vui vẻ. Anh đã giúp đỡ được một đứa trẻ tự kỷ cô độc, sắp mở được một đài phát thanh chữa lành về thiên văn học để giúp đỡ thêm nhiều đứa trẻ khác. Đây là những việc làm đầy ý nghĩa.

Lê Phi Minh làm sao hiểu được anh đã phải trả giá như thế nào để có thể chịu đựng nỗi đau lòng, từ bỏ cuộc hôn nhân bảy năm, đưa ra thay đổi như thế này. Anh ta lại nhẹ nhàng đánh giá rằng: "Quá mâu thuẫn."

Những lời này khác gì với những bài viết vô căn cứ trên mạng, bịa đặt rằng Chung Tức đã quyến rũ Hoắc Tư Thừa ở Học viện quân sự? Trong mắt họ, Chung Tức chỉ là một beta không xứng với Hoắc Tư Thừa, chỉ là một chàng Lọ Lem phiên bản khác.

Tất cả đều là định kiến.

Chung Tức không nhịn được, phản bác Lê Phi Minh: "Em không yêu anh ta. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, không có gì để cô đơn cả."

Vừa dứt lời, anh nghe thấy tiếng thốt lên đầy ngạc nhiên của Lê Phi Minh: "Cậu Chung à, ở cửa..."

Chung Tức quay người lại, thì nhìn thấy Hoắc Tư Thừa. Trong mắt Hoắc Tư Thừa, mới thực sự là nỗi cô đơn.

Tim Chung Tức như ngừng đập nửa nhịp.

Một nửa thân hình Hoắc Tư Thừa ẩn trong bóng tối, đường nét sắc lạnh và đầy tính xâm lược trên gương mặt hắn trong mắt Chung Tức trở nên mơ hồ. Anh có thể cảm nhận được Hoắc Tư Thừa đang kiềm chế, kiềm chế sự chiếm hữu mãnh liệt và tình yêu tràn đầy của mình. Nếu là bảy năm trước, chỉ cần anh nói một câu "Tôi ghét anh," chắc chắn sẽ đổi lại vô số lần đeo bám không ngừng nghỉ của đối phương.

Nhưng lần này, Hoắc Tư Thừa đã kìm nén cảm xúc.

Đèn cảm ứng trong hành lang bỗng sáng lên. Hoắc Tư Thừa bước vào, đặt thứ hắn mang theo lên mặt bàn, giọng điệu bình thường: "Đây là tai nghe và micro tốt nhất hiện nay, xem như quà chúc mừng. Hy vọng đài phát thanh của mọi người phát triển thuận lợi."

Chung Tức cố chấp quay mặt sang một bên.

Lê Phi Minh rất tinh ý lập tức đứng dậy, cảm ơn Hoắc Tư Thừa: "Chỗ này cũng dọn dẹp xong rồi, tôi về trước đây."

Trong văn phòng chỉ còn lại Chung Tức và Hoắc Tư Thừa. Hoắc Tư Thừa nhìn thiết bị máy tính trên bàn và chồng sách về thiên văn học, nói: "Thấy em có thể tìm lại niềm yêu thích của mình như vậy, Tức Tức à, anh thật sự cảm thấy mừng cho em."

Chung Tức cầm điện thoại, lập tức bước ra ngoài.

Trên đường về, Chung Tức cảm thấy khuôn mặt mình lành lạnh. Anh đưa tay lau một cái, mới phát hiện ra là nước mắt.

Anh lại khóc, không một tiếng động. Vì câu "Em không yêu anh ta," vì nỗi đau trong ánh mắt Hoắc Tư Thừa. Rõ ràng lúc chia tay, từng lời anh đều nói rất rõ ràng, cũng nhấn mạnh rằng họ không thể quay lại được nữa.

Vậy mà tại sao anh vẫn khóc? Chung Tức không thể hiểu nổi chính mình.

Về đến nhà, Chu Phỉ mang bữa khuya ra: "Mau thử món thạch đào nấu với nước cốt dừa mẹ làm này, ngon lắm đó."

Chung Tức chỉnh lại cảm xúc, ngồi xuống bàn, cúi đầu ăn thạch đào. Chu Phỉ ngồi bên cạnh anh, giúp chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối, bỗng thần bí nói: "Dạo này con với cậu Lê hàng xóm đi lại thân thiết nhỉ."

"Con với anh ấy cùng làm đài phát thanh thôi."

"Đài phát thanh gì cơ?"

"Phổ biến kiến thức thiên văn cho những đứa trẻ tự kỷ."

"À?"

Chung Tức nhíu mày: "Không thì mẹ nghĩ là gì?"

Chu Phỉ cười gượng gạo: "Mẹ cứ tưởng... mẹ cứ tưởng hai đứa có ý với nhau chứ. Mẹ thấy cậu Lê đó, nhân phẩm và ngoại hình đều rất tốt. Thật ra, với học vấn và năng lực của cậu ấy, nếu ra ngoài đảo, chắc chắn có thể gây dựng sự nghiệp riêng, chỉ là bị ba mẹ làm vướng chân. Hồi nhỏ mẹ cũng từng gặp cậu ấy vài lần. Qua hơn một tháng tiếp xúc vừa rồi, mẹ cảm thấy tính cách cậu ấy khá hợp với con. Hai đứa ở bên nhau có vẻ rất hợp nhau mà?"

Chung Tức ngẩn người.

"Dù sao thì con và Hoắc Tư Thừa cũng ly hôn rồi. Người ta nói, cắt đứt nghiệt duyên thì sẽ đón nhận thiện duyên." Chu Phỉ vỗ nhẹ lên cánh tay Chung Tức, cười nói: "Biết đâu đó lại là cơ hội?"

Chung Tức cảm thấy trong tai vang lên những tiếng ong ong. Chỉ nghe Chu Phỉ nói tiếp: "Thật ra, mẹ luôn nghĩ rằng con không thực sự thích Hoắc Tư Thừa."

Hàng mi của Chung Tức khẽ rung, anh sững sờ nhìn Chu Phỉ.

"Hồi đó con còn quá trẻ, lại chưa từng yêu ai. Hoắc Tư Thừa là kiểu người mạnh mẽ, bỗng nhiên lao vào cuộc sống của con một cách cuồng nhiệt, nên mới khiến con bị thu hút, mọi chuyện cứ rối rắm mà thành. Sau đó, con lại vội vàng kết hôn, chẳng bao lâu thì sinh con. Thật ra, con chưa từng bình tâm mà nghĩ xem mình có thực sự yêu Hoắc Tư Thừa hay không."

Chu Phỉ tin vào sự hiểu biết của mình về con trai, cũng tin vào phân tích của mình, liền quả quyết: "Mẹ cảm thấy, giữa hai đứa không gọi là thích được."

"Vậy gọi là gì?"

"Gọi là nghiệt duyên." Chu Phỉ vừa nói vừa nghịch chiếc bình hoa trên bàn, lấy ra một bông hoa đã héo. "Một hạt giống xấu đã nảy mầm."

Chung Tức nhìn bông hoa huệ đã tàn, lòng bỗng cảm thấy hoang mang. Chu Phỉ tưởng rằng Chung Tức đồng tình với mình, tiếp tục hỏi: "Con thử phát triển với cậu Lê xem sao nhé?"

Chung Tức đẩy bát đũa ra.

"Con ăn xong rồi, con đi tắm đây."

"Ơ này—" Chu Phỉ ngạc nhiên.

Chung Nghị Đức nhìn Chung Tức lên lầu, nhỏ giọng nói: "Thằng bé chưa thoát ra được, bà làm gì mà phải gấp thế?"

"Chẳng phải tôi muốn giúp nó thoát ra hay sao?" Chu Phỉ lẩm bẩm.

Chung Tức đứng dưới vòi sen, hơi nước nóng bốc lên. Đột nhiên, anh nhớ lại lần đầu tiên dẫn Hoắc Tư Thừa về gặp ba mẹ.

Hoắc Tư Thừa, người luôn phong độ, cao ngạo, hôm ấy lại tỏ ra vô cùng căng thẳng dưới nhà anh. Hắn kiểm tra đi kiểm tra lại quần áo, rồi liên tục hỏi Chung Tức liệu các món quà đã mang tới có phù hợp không. Chung Tức bị hắn làm phiền đến phát bực, liền đẩy hắn vào thang máy: "Hỏi cả trăm lần rồi, bộ anh không thấy phiền à?"

Hoắc Tư Thừa nghiêm túc đáp: "Thật mà, Tức Tức, lúc đối mặt với kẻ địch trên chiến trường, anh còn thấy nhẹ nhàng hơn bây giờ."

Chung Tức hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì đây là việc quan trọng nhất đời anh." Trước khi cửa thang máy mở, Hoắc Tư Thừa nói: "Không thể để Tức Tức cưới anh mà không có sự ủng hộ và chúc phúc của ba mẹ em được, đó sẽ là tiếc nuối lớn nhất đời anh."

Giống như những người ngoài kia có thành kiến với Chung Tức, Chu Phỉ và Chung Nghị Đức cũng có thành kiến với Hoắc Tư Thừa.

Dù hắn đã ba lần cầu hôn, dù luôn lễ độ và nhún nhường trước mặt ba mẹ vợ, nhưng có những định kiến đã ăn sâu khó mà thay đổi.

Tiếng nước vẫn rào rào chảy. Chung Tức chỉ hoàn hồn khi cảm giác hơi nước nóng đến mức khiến anh khó thở. Anh tắm xong, mặc bộ đồ ngủ rồi bước ra.

Hoắc Tiểu Bão đang nằm trên chiếc ghế sofa nhỏ, đọc truyện thế giới động vật. Bên cạnh nhóc là chú chó Đốm nằm ngửa ngủ say, bốn chân duỗi ra, để lộ chiếc bụng màu hồng.

Chung Tức kiểm tra nhiệt độ nửa đêm, rồi nói: "Tiểu Bão à, đi với mẹ ra nhà gỗ không con?"

Hoắc Tiểu Bão luôn vô điều kiện ủng hộ mọi quyết định của mẹ, lập tức bỏ quyển truyện xuống.

Đốm cũng lật người dậy, đi đến bên chân Chung Tức. Anh xoa đầu nó, dịu dàng nói: "Đốm ở nhà nhé, sẽ về ngay thôi."

Anh khoác thêm chiếc áo khoác dày bên ngoài bộ đồ ngủ, rồi giúp Hoắc Tiểu Bão rửa mặt qua. Sau khi Chu Phỉ và Chung Nghị Đức về phòng, anh dắt tay Tiểu Bão, mang theo cốc nước và bình sữa, lặng lẽ xuống lầu, hai mẹ con cùng nhau đến nhà gỗ.

Đêm nay, bầu trời không có nhiều sao, chỉ lác đác vài chấm sáng. Chung Tức nhìn qua kính viễn vọng rất lâu mà chẳng thấy gì. Anh buồn bã ngồi xuống trước cửa. Hoắc Tiểu Bão lập tức nhận ra mẹ không vui. Nhóc đặt bình sữa xuống, chui vào lòng Chung Tức, đưa nắm tay nhỏ lên trước mặt mẹ.

Sau đó, "bùm" một tiếng, xòe bàn tay ra. Năm ngón tay nhỏ xíu căng ra hết mức.

"Mẹ ơi, Tiểu Bão bắn pháo hoa cho mẹ xem."

Chung Tức sững người vài giây mới hiểu, vừa ngạc nhiên vừa cảm động. Anh ôm chặt Tiểu Bão vào lòng, hỏi: "Ai dạy con thế?"

"Chú Thịnh."

Nghĩ đến Thịnh Huyên, Chung Tức lại nhớ tới Du Khả Ngọc. Anh đoán rằng, chắc đây là cách mà Du Khả Ngọc đã dạy cho Thịnh Huyên.

Anh cúi xuống thơm lên trán Tiểu Bão, ôm thằng bé thật chặt, khẽ lẩm bẩm: "Bà ngoại nói đúng, nhưng..."

"Nhưng Tiểu Bão là kết tinh của tình yêu mà."

Đêm dần về khuya. Chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây, trăng khuyết như lưỡi câu treo trên cành. Trong màn đêm, căn nhà gỗ nhỏ màu vàng trông giống như cảnh trong một câu chuyện cổ tích. Đẹp đến mức Hoắc Tư Thừa không biết nên tiến lại gần thế nào. Khi đến gần, hắn mới nhận ra bên trong có người.

Qua khe cửa, ánh sáng ấm áp hắt ra. Hắn nắm lấy tay nắm cửa, kéo mạnh, cánh cửa liền mở ra. Hoắc Tư Thừa lập tức thấy bất an.

Sao có thể được chứ? Như vậy quá không an toàn. Cả ngọn núi này cần lắp đầy camera, có người giám sát 24/7 mới ổn.

Cái ổ khóa này cũng phải đổi, vẫn là kiểu cũ—

Chưa kịp suy nghĩ xong, hắn đã sững người.

Chung Tức và Hoắc Tiểu Bão đang nằm trên chiếc đệm tatami màu trắng trong căn nhà gỗ, ngủ say. Máy sưởi phát ra tiếng kêu ù ù, thổi ra làn gió ấm lên giường. Tiểu Bão cảm thấy nóng, liền thò cả hai chân ra ngoài. Chung Tức nằm nghiêng, bên cạnh Tiểu Bão.

Cảnh tượng này thường xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Bé yêu của hắn, ôm lấy cục cưng nhỏ của hắn.

Hoắc Tư Thừa cảm thấy trái tim mềm nhũn. Hắn điều chỉnh nhiệt độ máy sưởi thấp hơn một chút, rồi chỉnh hướng gió sao cho không thổi trực tiếp vào Tiểu Bão. Hắn ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Bão. Thằng bé đáng yêu hơn cả búp bê, hắn nhìn mãi không chán, cúi xuống thơm nhẹ lên má Tiểu Bão.

Hắn nhìn sang Chung Tức, dù biết chắc đối phương ngủ say, nhưng hắn cũng không dám làm gì thêm, chỉ khẽ đưa tay vuốt ve gò má anh.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK