Cân nhắc một hồi, anh quyết định làm bộ như không thấy. Anh tắt đèn pin, men theo con đường đá để xuống núi.
Mưa càng lúc càng lớn, đường xuống núi khó đi hơn anh tưởng. Nhưng không lâu sau, anh cảm nhận được một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào con đường phía trước. Mỗi lần anh bước xuống một bậc, ánh sáng đó cũng di chuyển theo.
Hoắc Tư Thừa đã phát hiện ra anh rồi.
Bị phát hiện cũng không lạ, trước đây Hoắc Tư Thừa từng là xạ thủ bắn tỉa, khả năng quan sát và nhạy bén của người này vốn đã hơn người thường. Chung Tức không cảm thấy lạ, bật đèn pin của mình lên, rồi tự chiếu sáng đường đi. Men theo con đường đá ngoằn ngoèo, anh nhanh chóng quay về nhà từ lưng chừng núi.
Về đến nhà, Hoắc Tiểu Bão và Đốm đều chạy ra đón.
"Mẹ ơi! Mẹ đã đi đâu vậy?" Hoắc Tiểu Bão sốt sắng hỏi.
Chung Tức mỉm cười với cậu bé: "Mẹ ra ngoài xem nhà gỗ, mưa bên ngoài lớn quá, mẹ sợ nó bị sập."
"Nó có bị sập không?"
"Tất nhiên là không rồi, nhà gỗ của chúng ta rất vững chắc."
Hoắc Tiểu Bão lúc này mới yên tâm, tiếp tục chơi đùa với Đốm. Chung Tức cởi áo mưa, một mình lên lầu hai, đóng hết tất cả các cửa sổ bên trong và bên ngoài để tránh vô tình hoặc cố ý nhìn thấy thứ gì đó trên núi.
Chu Phỉ bước ra khỏi phòng, thấy anh đang gấp gáp đóng cửa sổ, liền thắc mắc: "Con đang làm gì vậy?"
"Bên ngoài mưa lớn quá, đóng cửa sổ lại thôi."
"Hai bên này có ban công mà, mưa không tạt vào đâu. Để cửa sổ mở cho thoáng khí, không thì ngộp lắm."
Chung Tức vẫn cố chấp đóng hết các cửa sổ.
"Này, con đúng là..."
Chung Tức cúi người bên cầu thang gọi to: "Tiểu Bão, lên ngủ thôi!"
Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng Hoắc Tiểu Bão hì hục leo cầu thang. Động tác của thằng bé còn chậm hơn Đốm. Đốm đã nhanh chóng chạy lên tầng hai, quấn quanh chân Chung Tức. Chung Tức xoa đầu nó, Hoắc Tiểu Bão thấy vậy, liền vội vã tăng tốc.
Lên đến tầng hai, Hoắc Tiểu Bão than phiền: "Mẹ, Đốm có bốn chân, con chỉ có hai chân."
Chung Tức bật cười, cũng xoa đầu thằng bé.
Hoắc Tiểu Bão lúc này mới hài lòng.
Sau khi trở về, Hoắc Tiểu Bão lại bắt đầu ngủ một mình. Phòng của nhóc được cải tạo từ phòng làm việc cũ ở tầng hai. Chiếc giường nhỏ là mua mới, đệm và chăn gối đều do Chu Phỉ tự tay làm. Dù căn phòng còn xa lạ, nhưng chiếc giường mang mùi hương quen thuộc của bà ngoại. Chung Tức còn đặt chiếc chăn nhỏ thấm nước hoa chiết xuất từ pheromone của Hoắc Tư Thừa bên cạnh để dỗ Hoắc Tiểu Bão ngủ nữa.
Rất nhanh, Hoắc Tiểu Bão đã buồn ngủ. Bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay áo Chung Tức dần buông lỏng, mí mắt bắt đầu sụp xuống, hơi thở trở nên đều đặn. Chung Tức đắp chăn cẩn thận cho con, tắt đèn rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Đến nửa đêm, mưa vẫn chưa giảm. Chung Tức trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng xuống giường. Anh nhìn đồng hồ, một giờ sáng, nhiệt độ ngoài trời chỉ mười độ.
Anh bước đến cửa sổ cuối hành lang, tự nhủ, chỉ nhìn một lần thôi, chỉ để xác nhận, chứ không vì lý do gì khác. Hoắc Tư Thừa chỉ đang cố gắng muốn mình thương hại mà thôi. Nếu thật sự mềm lòng, mình sẽ lại bị cuốn vào, cuộc chia tay sẽ trở nên thật vô nghĩa.
Tự nói là vậy, nhưng bàn tay đã không tự chủ mà chạm vào khung cửa sổ. Khẽ mở cửa ra, gió lạnh liền ùa vào. Anh nắm chặt cổ áo ngủ, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
"..."
Thì ra từ cửa sổ này, hoàn toàn không thể nhìn thấy lưng chừng núi. Chung Tức có chút xấu hổ, rụt tay lại. Anh nghĩ, thôi được rồi, không liên quan đến mình, là anh ta tự chuốc lấy. Ngã hay bị thương cũng không liên quan đến mình.
Trở lại phòng, anh rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, anh bị tỉnh dậy bởi mùi thơm của cháo nếp cẩm.
Chung Nghị Đức dậy sớm nấu cháo, còn Chu Phỉ thì rán bánh trứng bí ngòi. Chung Tức mặc quần áo chỉnh tề rồi bước xuống. Vừa kịp ngồi xuống, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ.
Chung Tức định đi ra mở cửa, nhưng bị Chu Phỉ ngăn lại: "Ngồi xuống đi, để mẹ ra mở. Nếu là cậu ta, tuyệt đối không cho vào."
Chung Tức đành ngồi xuống. Hóa ra không phải Hoắc Tư Thừa, mà là Kỷ Lịch, cậu bé mắc chứng tự kỷ.
Một mình cậu bé đứng trước cửa nhà Chung Tức, rụt rè không dám ngẩng đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Chào bác, xin hỏi đây có phải là nhà của anh Chung Tức không ạ? Cháu đến để trả sách."
Cậu thiếu niên 16 tuổi trông gầy gò hơn so với bạn cùng trang lứa, động tác và biểu cảm đều toát lên vẻ bối rối.
Chu Phỉ ngờ vực hỏi: "Cháu là ai thế?"
Chung Tức lập tức bước tới, chủ động chào hỏi: "Chào em! Em đến trả sách à? Em có thích cuốn sách đó không?"
Kỷ Lịch gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn luôn cúi xuống.
"Nhà anh còn rất nhiều sách giống như thế, em có muốn xem không?"
Kỷ Lịch lại gật đầu.
"Em tự chọn, hay để anh chọn giúp em?"
Kỷ Lịch không trả lời, cũng không có phản ứng gì, vòng tay ôm chặt cuốn sách, dáng vẻ lộ rõ sự cảnh giác. Chung Tức đoán rằng có lẽ lòng tốt của mình đã vượt quá ranh giới mà em ấy có thể chấp nhận.
"Không sao, em đợi ở sân một lát nhé, anh sẽ lấy cho em."
Chung Tức nhanh chóng quay lại tầng hai, lục tìm trong phòng làm việc hai cuốn "Bí kíp quá giang vào ngân hà" và"Stargazing: Photographs of the Night Sky". Đây đều là sách khoa học phổ thông về thiên văn, cuốn thứ hai có nội dung chủ yếu là hình ảnh, nhưng chuyên sâu hơn cuốn sách trước.
Anh mang sách xuống đưa cho Kỷ Lịch.
Kỷ Lịch trả lại cuốn sách trước đó, Chung Tức nói: "Em cứ từ từ mà đọc, nếu thích thì lại đến mượn nhé."
Kỷ Lịch rụt rè nói: "Cảm... cảm ơn."
Chung Tức mỉm cười với cậu: "Em có thể cho anh biết tên em không?"
Kỷ Lịch rõ ràng không quen với việc giao tiếp gần gũi như vậy, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, vẻ bất an hiện rõ, nhưng cậu vẫn cố gắng trả lời: "Kỷ Lịch, Kỷ trong kỷ yếu, Lịch trong chữ cây sồi."
Đúng lúc này, Hoắc Tiểu Bão chạy ra, cầm một que kẹo đưa cho Kỷ Lịch: "Chào mừng anh đến nhà em chơi!"
Kỷ Lịch thoáng ngơ ngác một chút, nhận lấy que kẹo, rồi vội vàng nói cảm ơn. Nhưng giọng còn chưa đến tai Chung Tức, thì Kỷ Lịch đã bước nhanh ra khỏi sân rồi. Cậu đi đường có vẻ không tập trung, trên quãng đường ngắn chưa đầy 100 mét, cậu đã vấp ngã mấy lần. May mắn là không bị té, Chung Tức thở phào nhẹ nhõm.
Chung Tức cúi đầu nhìn Hoắc Tiểu Bão, cậu nhóc cười toe toét. Chung Tức khen: "Tiểu Bão ngoan quá!"
Hoắc Tiểu Bão hỏi: "Mẹ ơi, trên đầu con có mọc hoa chưa?"
Chung Tức cười đáp: "Đã mọc lá non rồi nhé!"
Hoắc Tiểu Bão lập tức vui mừng khôn xiết.
Sau khi ăn xong, Chung Tức một mình ra căn nhà gỗ nhỏ, nhìn thấy từng mối nối của ngôi nhà đều đã được cố định bằng đinh. Anh ngẩng đầu, phát hiện cả những cành cây hai bên cũng đã được cắt tỉa.
Công việc khá nặng nhọc, có lẽ Hoắc Tư Thừa đã làm suốt đêm qua.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Chung Tức liên hệ với thợ để lắp xà ngang cho căn nhà vào buổi chiều. Sau 5 ngày, căn nhà gỗ nhỏ cuối cùng đã từ một khung nhà đơn sơ thành hình dáng gần như hoàn chỉnh.
Hoắc Tư Thừa không xuất hiện thêm lần nào. Chung Tức nghĩ, có lẽ anh ta đã về rồi. Công việc ở Liên minh bận rộn như vậy, với tính cách cuồng công việc của Hoắc Tư Thừa, làm sao có thể ở lại đảo Đông Thăng lâu được?
Anh thợ đề nghị cần thêm ba tấm kính để làm cửa sổ.
Chung Tức liền xung phong: "Để tôi đi mua."
Chu Phỉ khuyên anh nên ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Chung Tức cảm thấy ở nhà mãi rất nhàm chán.
"Không sao đâu, lưng con không còn đau mấy nữa, sắp lành hẳn rồi. Con đi dạo một chút, tiện tìm kính cường lực luôn."
"Để mẹ đi cùng con."
Chung Tức xua tay: "Không cần đâu, ba mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Con cũng không đưa Tiểu Bão theo đâu."
Anh một mình ra ngoài. Gió biển mát lạnh, mang đến cảm giác sảng khoái, xua tan mọi cảm xúc rối rắm trong đầu, trước mắt toàn là màu xanh mát dễ chịu.
Đi dọc bờ biển tới trung tâm đảo Đông Thăng, trên đường luôn có cảnh vệ chìm bảo vệ anh. Ban đầu Chung Tức hơi không quen, nhưng dần dần cũng chấp nhận.
Anh tìm đến khu chợ vật liệu xây dựng. Rất nhanh, anh tìm thấy một cửa hàng kính có đủ loại. Ông chủ nhiệt tình giới thiệu: "Chúng tôi có đủ các loại kính, kính nước, kính kim cương, kính sọc..."
Chung Tức cười, xua tay: "Tôi chỉ cần loại kính cường lực đơn giản nhất thôi."
"Vậy cái này đi!" Ông chủ nhanh nhẹn lấy ra một tấm kính cường lực: "Xem thử chất liệu, các góc cắt và độ trong suốt này! Hàng nhà tôi đều nhập từ khu Blue Rock, nhà của giám đốc cũng dùng loại này đấy!"
Ông chủ nói với vẻ rất nghiêm túc.
Chung Tức bật cười: "Thật sao?"
"Không lừa anh đâu! Anh cần kích thước nào? Chúng tôi có loại 5mm, 8mm, 10mm và 12mm."
Chung Tức không rành về kích thước, đành ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc 10mm là đủ rồi."
Ông chủ lấy ra một tấm kính dày 10mm, thúc giục anh thử cảm nhận độ dày và trọng lượng: "Anh cầm thử xem, chất liệu tốt lắm!"
Chung Tức định từ chối vì cánh tay còn đau, nhưng chưa kịp nói, đã có người từ phía sau giúp anh cầm lấy tấm kính. Chung Tức quay người lại, nhìn thấy Hoắc Tư Thừa.
Hắn bên ngoài mặc một cái áo khoác và quần túi hộp đơn giản, trông không khác mấy so với bảy năm trước.
Hoắc Tư Thừa cầm lên miếng kính đo thử, nói: "Tức Tức, mười millimet là quá dày, không thích hợp làm cửa sổ đâu."
Chung Tức lập tức bảo ông chủ: "Vậy lấy loại mười millimet này đi."
Hoắc Tư Thừa khựng lại.
Ánh mắt của ông chủ lướt qua lại giữa Chung Tức và Hoắc Tư Thừa, rõ ràng ông ta có chút bị khí chất và dáng vẻ của Hoắc Tư Thừa dọa cho chùn bước. Ngẩng đầu nhìn biểu cảm hơi cứng ngắc của hắn, ông chủ không chắc có nên chỉ nghe lời Chung Tức hay không, bèn hỏi: "Vậy anh này...?"
Chung Tức đáp: "Tôi không quen anh ta."
Ánh mắt Hoắc Tư Thừa trở nên tối lại.
Ông chủ tiếp tục hỏi Chung Tức: "Vậy lấy loại mười millimet này nhé? Anh cần mấy tấm?"
"Ba tấm." Chung Tức đưa kích thước mà thợ đã đo cho ông chủ: "Tôi sẽ thanh toán trước. Phiền ông chủ giao kính đến số 124 thôn Vân Thủy trước ngày mai. Tôi đang cần gấp."
"Được, không thành vấn đề!"
Chung Tức chào ông chủ xong rồi chuẩn bị rời đi. Hoắc Tư Thừa lặng lẽ đi theo sau. Khi có xe chạy từ phía sau tới, hắn ngay lập tức bước đến bên cạnh Chung Tức, chắn cho anh, nhưng Chung Tức vẫn làm ngơ như không thấy. Hoắc Tư Thừa không có dũng khí mở lời, chỉ lặng lẽ như cái bóng đi theo phía sau.
Không lâu sau, họ nhìn thấy ở cuối con đường một ông lão bán bóng bay. Thật trùng hợp, giống như bảy năm trước, vẫn là một ông lão cùng một đứa trẻ, tay cầm một chùm bóng bay hình hoạt hình.
Cả hai người cùng dừng bước, nhưng Chung Tức nhanh chóng kìm nén cảm xúc, anh điều chỉnh lại vẻ mặt, cất đi những ký ức không cần thiết, tiếp tục bước theo hướng đường về nhà.
Làng Vân Thủy không lớn, chỉ mất hai mươi phút đi bộ, nhưng vì Chung Tức đi quá nhanh, cơ thể lại đang yếu, nên anh dừng lại ở một trạm xe buýt cũ kỹ. Anh ngồi xuống băng ghế dài, cúi người xoa bóp chân. Qua khóe mắt, anh thấy Hoắc Tư Thừa đang tiến lại gần. Hoắc Tư Thừa ngồi xổm trước mặt anh, ôm một chùm bóng bay lớn đưa cho Chung Tức, giống như hắn đã làm nhiều năm về trước.
Hoắc Tư Thừa quỳ một gối xuống, cúi đầu giúp Chung Tức xoa chân. Xung quanh người qua lại tấp nập. Khi tay của Hoắc Tư Thừa vừa chạm vào bắp chân của Chung Tức, anh đã buông tay ra. Những chiếc bóng bay nhiều màu sắc với đủ hình dáng bay lên trời cùng một lúc.
Hoắc Tư Thừa ngẩn người nhìn Chung Tức.
Chung Tức rút chân ra khỏi tay hắn, khẽ nói: "Thống đốc Hoắc, tôi không cần điểm thực hành nữa."
Ánh mắt Hoắc Tư Thừa lộ rõ sự tổn thương. Chung Tức cúi đầu nhìn hắn, nói rõ ràng: "Anh nghe không hiểu à? Ý tôi là, chúng ta không thể quay lại như trước đây được nữa."