• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trợ lý Văn gọi điện đến, cho biết rằng rất khó để lấy được lời khai từ Trương Mục. Dựa trên những bằng chứng hiện có, không thể chứng minh Trương Mục đã xuất hiện tại đài kiểm soát Quân Sơn vào ngày xảy ra tai nạn, cũng không thể chứng minh Trương Mục có liên quan đến vụ tai nạn trực thăng.

Những manh mối và bằng chứng có thể tìm thấy đều đã bị tiêu hủy từ trước, camera giám sát xung quanh đài kiểm soát đều bị hỏng cùng lúc, đây rõ ràng là một vụ giết người được lên kế hoạch kỹ lưỡng.

Không thể lấy được lời khai từ Trương Mục thì không thể điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau lưng hắn.

"Tôi biết rồi," Hoắc Tư Thừa không lấy làm ngạc nhiên về điều này, hắn bóp trán, trầm giọng nói: "Mục tiêu của đối phương là muốn tôi chết trong vụ tai nạn trực thăng, làm sao có thể không cẩn thận được? Không tìm thấy bằng chứng mới là chuyện bình thường."

Trợ lý Văn có phần áy náy, Hoắc Tư Thừa nói: "Tìm điểm yếu của Trương Mục đi, nếu không được, để Trịnh Á Đông đi gặp gã."

"Vâng, tôi biết rồi."

Trợ lý Văn hỏi: "Giám đốc, tuần sau anh phải tham dự lễ đặt móng nhà máy đóng tàu Hạn Hùng, bây giờ để ai thay thế thì tốt hơn?"

"Để phó giám đốc đi đi."

"Vâng," Trợ lý Văn kiểm tra lại lịch trình: "Vậy trước ngày 18 anh không có công việc bên ngoài nào khác."

"Ít vậy sao?"

"Vâng, vì sinh nhật của anh Chung, anh đã hủy bỏ một số công việc từ trước."

Trợ lý Văn nhắc nhở Hoắc Tư Thừa một lần nữa, ngày 9 tháng 11 là sinh nhật của Chung Tức, hắn đã chuẩn bị quà nhưng vẫn chưa tặng.

Bức tranh khắc gỗ vẫn để ở góc tường.

Hoắc Tư Thừa càng thấy đau đầu hơn, bóp trán mãi cũng không đỡ.

Cúp điện thoại.

Kỳ Gia Nhiên đặt trà dâu tằm hoa nhài bên cạnh hắn, còn hỏi: "Giám đốc ơi, anh có muốn tôi mát xa đầu cho anh không?"

Hoắc Tư Thừa nghe thấy lời Kỳ Gia Nhiên nói, nhưng tâm trí lại lang thang ra bên ngoài phòng, lang thang đến cửa phòng làm việc, hắn hy vọng Chung Tức lúc này sẽ bước ra, đi đến bên giường, nghe thấy câu hỏi của Kỳ Gia Nhiên, rồi sau đó—

Sẽ không có sau đó, Chung Tức sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.

"Giám đốc à?"

Hoắc Tư Thừa hoàn hồn, nhìn thấy gương mặt của Kỳ Gia Nhiên.

Kỳ Gia Nhiên là một omega rất đẹp, khuôn mặt thanh tú với đường nét mềm mại, khi nhìn Hoắc Tư Thừa luôn mỉm cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng ngưỡng mộ, điều này khiến Hoắc Tư Thừa nhớ đến Nguyễn Vân Tranh mười mấy năm trước.

Lúc đó mẹ hắn vẫn chưa bị bệnh, khi hắn đi học về vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng đàn piano. Đi lên tầng hai, hắn thấy Nguyễn Vân Tranh ngồi trước cây đàn piano Steinway màu đen, mặc chiếc váy dài màu trắng, thanh lịch chơi bản biến tấu Canon. Hoắc Chấn Lâm đứng bên cạnh đàn piano, nhắm mắt lại, đầu ngón tay nhún nhảy theo giai điệu.

Khi Hoắc Tư Thừa đến gần, thấy Nguyễn Vân Tranh nhìn Hoắc Chấn Lâm với ánh mắt đắm đuối, kiểu ánh mắt đó, khiến người ta rất khó cưỡng lại.

Hoắc Tư Thừa mười mấy tuổi vẫn chưa hiểu rõ những điều này lắm, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều. Hắn bỏ qua họ đi đến phòng làm việc của mẹ, Diệp Hội Lam đang làm việc, trước mặt đặt hai màn hình máy tính, khi thấy Hoắc Tư Thừa, bà mỉm cười, nói: "Hôm nay có nhiều bài tập không?"

"Không nhiều."

Hoắc Tư Thừa không quấn quýt mẹ lắm, hắn chỉ ngồi trên ghế sofa cách mẹ không xa, nói với mẹ một lúc về những chuyện xảy ra ở trường, hắn kể chiều nay mình và Thịnh Huyên thi đấu bóng rổ, kết quả đội bên kia chơi xấu, suýt nữa hai bên đánh nhau.

Thực ra đều là những chuyện vặt vãnh của thiếu niên, nhưng Diệp Hội Lam chưa bao giờ thấy ngớ ngẩn, bà sẽ hỏi: "Ồ? Cuối cùng ai thắng?"

Hoắc Tư Thừa kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là con rồi, con chưa bao giờ thua cả."

Diệp Hội Lam mỉm cười nhẹ: "Thỉnh thoảng thua một lần cũng không sao."

Suy nghĩ đột nhiên quay về hiện tại.

Hoắc Tư Thừa nhìn Kỳ Gia Nhiên ở gần trong gang tấc, trong lòng ghê tởm, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Hắn vẫn chưa chắc chắn bước tiếp theo Nguyễn Vân Tranh muốn làm gì.

Nếu hắn quá mức bài xích Kỳ Gia Nhiên, Nguyễn Vân Tranh sẽ biết vị trí của Chung Tức trong lòng Hoắc Tư Thừa quan trọng đến mức nào, cuộc bầu cử sắp đến, rất khó đảm bảo Nguyễn Vân Tranh sẽ không liều lĩnh, làm những việc tổn hại đến Chung Tức và Hoắc Tiểu Bão.

Nếu hắn không bài xích Kỳ Gia Nhiên, thuận theo kế hoạch, vậy thì đúng như ý của Nguyễn Vân Tranh, cũng không phải là sách lược tốt. Thực ra còn có cách tốt hơn, hắn có thể lợi dụng Kỳ Gia Nhiên, để Kỳ Gia Nhiên trở thành quân cờ của mình.

"Cảm ơn," Hắn cầm trà hoa quả Kỳ Gia Nhiên đặc biệt chuẩn bị, nếm một ngụm, giọng dịu dàng khen: "Rất ngon."

Má Kỳ Gia Nhiên lập tức đỏ hây hây.

Bình thường Hoắc Tư Thừa quá lạnh lùng, thỉnh thoảng cong môi cười một cái, khí chất cả người đều thay đổi, Kỳ Gia Nhiên nhìn đến ngẩn cả người.

Hoắc Tư Thừa hỏi thăm vài câu, Kỳ Gia Nhiên đều nghiêm túc trả lời.

Đồng hồ chuyển sang sáu rưỡi tối, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, tia sáng màu cam cuối cùng ở chân trời cũng dần dần tan biến, Chung Tức ngẩng đầu lên từ bàn đầy sách vở và tài liệu.

Mắt mờ đi một lúc, trước mắt trắng xóa một mảng. Anh nãy giờ hoạt động trí óc quá nhiều, lúc này đột nhiên lại cảm thấy đói.

Hoắc Tiểu Bão đã ăn bữa phụ trước năm giờ một chút, hiện đang chơi xếp mô hình trong phòng làm việc, Chung Tức ngồi chơi với con một lúc, sau đó một mình xuống lầu, đến bếp xem có gì ăn không.

Anh đã nói với Kỳ Gia Nhiên tối nay mình không ăn, nên Kỳ Gia Nhiên không nấu phần của anh.

Tầng một trống trải, có vẻ như Kỳ Gia Nhiên không có ở đó.

Chung Tức lục trong tủ ra một gói mì ăn liền. Sau khi đợi nước sôi, anh cho mì vào nồi nấu. Đang xé gói gia vị đổ vào bát thì Kỳ Gia Nhiên vừa vặn xách hai túi đầy ắp mua sắm ở siêu thị về, thấy Chung Tức trong bếp, cậu ta ngẩn người một chút, nói: "Anh Chung, anh đói rồi sao?"

Chung Tức hơi ngượng, "Cũng hơi đói."

"Trong tủ lạnh còn thịt bò đó."

"Không sao, không cần đâu, tôi ăn qua loa một chút là được," Chung Tức nhìn túi trong tay Kỳ Gia Nhiên, hỏi: "Anh mua gì vậy?"

"Giám đốc hay đau đầu, nên tôi mua một số nguyên liệu trị đau đầu về," Kỳ Gia Nhiên mang vẻ mặt giấu giếm niềm vui, cậu ta đặt túi lên mặt bàn, giả vô tình nói với Chung Tức: "Anh Chung à, ở đây còn một ít trà dâu tằm hoa nhài, anh uống không?"

Chung Tức chưa kịp trả lời, Kỳ Gia Nhiên lại nói tiếp: "Giám đốc rất thích uống, chiều nay anh ấy uống hai ly lớn đấy."

Chung Tức biết câu sau mới là trọng điểm.

Hai ly lớn, Hoắc Tư Thừa chưa từng uống trà hoa quả sao?

Chung Tức cười lạnh trong lòng một tiếng, tiếp tục nấu mì, anh nói: "Không cần đâu, cảm ơn anh, anh để lại cho anh ấy tối nay uống đi."

Kỳ Gia Nhiên nhìn đồng hồ, vội vàng nói: "Giám đốc phải uống thuốc rồi."

Cậu ta vừa đặt túi mua sắm xuống, liền đi đến máy lọc nước, pha một bát thuốc bột điều trị gãy xương, hoạt huyết hóa ứ, cậu ta đặc biệt dùng thìa khuấy đều, còn để hai viên kẹo mơ bên cạnh.

Chung Tức cúi đầu nấu mì, chỉnh lửa về mức trung bình.

Anh quen đổ mì và nước mì vào bát đã cho gia vị từ trước, còn Hoắc Tư Thừa thích đổ tất cả gia vị vào nồi, cùng với thịt bò đã ướp, trứng lòng đào, rau xanh và cà chua cùng cho vào nồi nấu, nước dùng còn phải là nước dùng thịt bò.

Chung Tức từng nghiêm khắc chỉ trích hắn: "Điều này hoàn toàn đi ngược lại mục đích phát minh ra mì gói."

Hoắc Tư Thừa ôm lấy anh mà cười: "Nhưng anh không nỡ để người anh yêu ăn mì gói."

Hoắc Tư Thừa luôn thích ôm Chung Tức từ phía sau, hai tay hắn như mọc rễ trên người Chung Tức vậy, luôn có thể bất ngờ mà tự nhiên vòng quanh eo Chung Tức, kéo anh vào lòng.

Mì trong nồi đã sôi sùng sục, Chung Tức vội tắt bếp, sau khi trút mì ra thì mới nhớ ra mình chưa đánh trứng, một tô mì gói chẳng có gì ngoài mì, trông có vẻ hơi thảm. Cũng không biết tối nay Hoắc Tư Thừa đã ăn gì. Chắc là rất thịnh soạn, còn có hai cốc trà dâu tằm hoa nhài lớn cơ mà.

Chung Tức ngồi bên bàn ăn một miếng mì, anh ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, Kỳ Gia Nhiên đã vào phòng Hoắc Tư Thừa được hai phút rồi.

Ăn thêm một miếng nữa, Chung Tức đột nhiên thấy no ngang. Anh đẩy bát đũa ra, im lặng một lúc. Tô mì gói bỗng nhiên có vị buồn nôn, anh đứng dậy đổ mì vào thùng rác nhà bếp, cho bát đũa vào máy rửa bát, rồi lên lầu trông Hoắc Tiểu Bão.

Hoắc Tiểu Bão đã chán chơi xếp mô hình, vừa thấy Chung Tức liền nói: "Mẹ ơi, xem đài phun nước."

Chung Tức bèn bế Hoắc Tiểu Bão xuống lầu xem đài phun nước.

Bảo vệ bật thiết bị phun nước, dòng nước và những tia sáng nhiều màu cùng phun lên không trung, Hoắc Tiểu Bão vui vẻ vỗ tay.

Hoắc Tiểu Bão thích đài phun nước lắm, bảo vệ còn đưa cho cậu nhóc một khẩu súng nước nhỏ, cu cậu ngồi trong lòng Chung Tức, liên tục bắn về phía đài phun nước, cũng không biết bắn trúng cái gì, cứ bật cười toe toét.

Chung Tức vùi mặt vào hõm cổ của nhóc, ngửi ngửi.

Hoắc Tiểu Bão đột nhiên ngây người, vội vàng ném súng nước đi, ôm lấy Chung Tức, lo lắng nói: "Mẹ ơi, Tiểu Bão ở đây."

Chung Tức nói: "Mẹ đọc sách nhiều quá, mắt đau lắm."

Hoắc Tiểu Bão lập tức phồng má lên, nói: "Tiểu Bão thổi thổi!"

Nhóc cẩn thận thổi vào mắt Chung Tức, Chung Tức ôm nhóc chặt hơn, Hoắc Tiểu Bão ngơ ngác nằm trong lòng Chung Tức, cảm nhận được tâm trạng của Chung Tức, nó cũng không nói gì, chỉ cố gắng ngẩng đầu lên, hôn lên má Chung Tức.

Hoắc Tư Thừa đứng trên lầu nhìn xuống.

Hắn hỏi Kỳ Gia Nhiên: "Bên ngoài bây giờ là mấy độ?"

Kỳ Gia Nhiên nhìn điện thoại, "Chưa đến hai mươi độ."

Chung Tức mặc rất mỏng, gió đêm thổi to, cách một khoảng xa Hoắc Tư Thừa vẫn có thể thấy gió thổi tung áo sơ mi của Chung Tức, để lộ thân hình gầy gò, trông yếu ớt như không chịu nổi cả bộ đồ.

Hoắc Tư Thừa nói với Kỳ Gia Nhiên: "Hoắc Tiểu Bão mặc quá ít, bảo họ về phòng đi."

Kỳ Gia Nhiên thở phào, cậu ta cất máy đo huyết áp, nói: "Vâng, thưa giám đốc."

Kết quả là Hoắc Tiểu Bão vừa lên lầu đã chạy vào phòng Hoắc Tư Thừa, hào hứng giơ nắm đấm nhỏ lên, "Ba ơi, trái cây."

Nhóc một tay ôm gấu bông, một tay nắm quả dâu đỏ, chạy như bay vào, Chung Tức đứng ở cửa đợi nhóc. Hoắc Tiểu Bão dính trong lòng Hoắc Tư Thừa một lúc, rồi bắt đầu ngáp, có vẻ là buồn ngủ lắm rồi.

Chung Tức bước vào, đón lấy Hoắc Tiểu Bão đang gần chìm vào giấc ngủ.

Hoắc Tư Thừa vẫn nhìn Chung Tức, Chung Tức cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, Hoắc Tiểu Bão tỉnh giấc giữa chừng, giơ tay về phía Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoắc Tiểu Bão, bóp nhẹ.

Khi đến gần hơn, Hoắc Tư Thừa thấy quầng thâm nhạt dưới mắt Chung Tức, da người này quá trắng, một chút bọng mắt đen cũng nhìn rõ.

"Trà dâu tằm hoa nhài ngon lắm hả?" Chung Tức đột nhiên hỏi.

Bất ngờ nghe thấy giọng của Chung Tức, Hoắc Tư Thừa khựng lại vài giây, mới trả lời: "Cũng được, cậu muốn uống không?"

Trên bàn trà vẫn còn nửa cốc.

Chung Tức liếc hắn một cái, nói: "Không uống."

Hoắc Tư Thừa nhìn Chung Tức bế Hoắc Tiểu Bão rời khỏi phòng.

Hoắc Tư Thừa hoàn toàn không hiểu gì hết.

Tuy không hiểu rõ chuyện gì, nhưng hắn nhạy bén cảm thấy có điều gì đó không ổn, đặc biệt là khi ánh mắt của Chung Tức vừa rồi dừng lại trên người hắn và cốc thủy tinh bên cạnh, hắn không hiểu sao lại cảm thấy lưng hơi lạnh.

Hoắc Tiểu Bão ngủ quá say, Chung Tức chỉ có thể vệ sinh sơ qua cho nó, rồi đặt thằng bé vào giường. Khi ra khỏi phòng trẻ em, anh nhận được tin nhắn của Hoắc Tư Thừa.

[Gấu bông của Hoắc Tiểu Bão rơi ở chỗ tôi.]

Chung Tức vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng sợ Hoắc Tiểu Bão giữa đêm tỉnh dậy không tìm thấy gấu bông sẽ khóc, nên đành đi qua.

Hoắc Tư Thừa đang mân mê con gấu bông đó. Gấu bông là quà của Thịnh Huyên, là một món quà không mấy nổi bật trong số rất nhiều món quà Thịnh Huyên tặng, cũng không biết tại sao Hoắc Tiểu Bão lại đặc biệt thích nó, dù rằng sờ vào quả thật rất mềm mại.

Chung Tức đi đến bên cạnh Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa đưa gấu bông cho anh, hai người không có gì để nói. Họ đã rất lâu không trò chuyện rồi, ngay cả cãi nhau giận dỗi cũng không có, thậm chí còn xa lạ hơn cả vợ chồng đã ly hôn.

Hoắc Tư Thừa mơ hồ cảm thấy một cảm xúc bị dồn nén đã lâu đang trương phồng lên, tất cả các nhánh của trái tim đều đau nhức, không thể giải thích được nguyên nhân.

Sau khi Kỳ Gia Nhiên đến, khoảng cách giữa hắn và Chung Tức liền bị kéo ra xa nhất, Hoắc Tư Thừa rất hối hận, hôm đó cũng không biết sao lại lên cơn ghen tuông, hắn đã trở thành con rối của cảm xúc, mấy lời nói bừa bãi, cuộc đối thoại ngắn ngủi, cuối cùng lại mời Kỳ Gia Nhiên vào.

Tuy có thể mượn Kỳ Gia Nhiên để tấn công Nguyễn Vân Tranh, nhưng đây hoàn toàn không phải phong cách làm việc của Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa vẫn luôn là một người rất bình tĩnh, hắn từng là xạ thủ bắn tỉa trong đội đặc công hải quân, là phát ngôn viên ở Bộ Ngoại giao, những công việc này phải do người có tố chất điềm tĩnh nhất đảm nhiệm, Hoắc Tư Thừa chưa bao giờ mắc sai lầm trong công việc, vì vậy khi hắn được điều về làm giám đốc cơ sở Blue Rock, mọi người đều cảm thấy điều đó là đương nhiên.

Sao cứ nhìn thấy Chung Tức, hắn lại trở nên không nhận ra chính mình nữa. Đối với Hoắc Tư Thừa, việc mất kiểm soát cảm xúc là điều rất đáng sợ, điều đáng sợ hơn là hắn chưa bao giờ chiếm được thế thượng phong trước mặt Chung Tức.

Khi Chung Tức bước vào, Hoắc Tư Thừa chợt nhớ đến câu nói của mẹ, thỉnh thoảng thua một lần cũng không sao.Thoáng thấy món quà sinh nhật vẫn để ở góc tường, hộp quà phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ từ đèn trần, như đang chờ đợi chủ nhân.

Chung Tức liếc nhìn con gấu bông, trước khi xoay người rời đi, giữa hai người có năm giây im lặng và căng thẳng, cả hai đều muốn nói điều gì đó, nhưng đều cố chấp không chịu mở lời.

Hoắc Tư Thừa nghĩ, vì để Hoắc Tiểu Bão lớn lên trong một gia đình lành mạnh, thỉnh thoảng thua một lần cũng không sao. Vì vậy khi Chung Tức sắp rời đi, hắn buột miệng: "Chung Tức, chúc mừng sinh nhật."

Chung Tức đứng sững tại chỗ.

Từ khi Hoắc Tư Thừa gặp chuyện đến nay, đây là lần duy nhất anh mất bình tĩnh, anh đứng yên ở cửa rất lâu, cho đến khi Hoắc Tư Thừa chống nạng đi đến.

"Ừm thì..." Hoắc Tư Thừa giả vờ che giấu, khẽ ho một tiếng: "Văn Trạch nói, hôm kia là sinh nhật cậu."

Chung Tức như tỉnh mộng, thoát khỏi hồi ức.

"Cảm ơn." Anh xoay người lại.

Chuyện bức ảnh vì sự phẫn nộ của Hoắc Tư Thừa mà không ai nhắc đến nữa, Chung Tức biết trong lòng Hoắc Tư Thừa vẫn còn để ý.

Chung Tức không giỏi xử lý vấn đề tình cảm, câu chuyện giữa anh và Hoắc Tư Thừa từ đầu đã là do một mình Hoắc Tư Thừa thúc đẩy, Chung Tức luôn bị động tiếp nhận.

"Văn Trạch nói nửa năm trước tôi đã đặt một món quà sinh nhật, gửi đến văn phòng rồi, tôi bảo cậu ấy mang về nhà cho tôi," Hoắc Tư Thừa chỉ về phía giường, làm ra vẻ như không có chuyện gì: "Ở trên giường kia, cậu đi lấy đi."

Hắn tỏ ra rất không để ý, lúc thì sờ mũi, lúc thì xoay nạng chống.

Chung Tức tiến lên một bước, khoảng cách đột nhiên được rút ngắn, Hoắc Tư Thừa chỉ cần cúi đầu là có thể thấy tia máu trong mắt Chung Tức.

Vẻ mệt mỏi của Chung Tức ngày một rõ rệt hơn, quầng thâm mắt càng ngày càng đậm, thân hình càng ngày càng gầy, Hoắc Tư Thừa nhìn rất rõ. Hắn không nhịn được hỏi: "Công việc ở viện nghiên cứu của cậu nhiều lắm sao? Ngày nào cũng phải tăng ca đến mười một, mười hai giờ?"

"Gần đây phải viết một bài nghiên cứu."

"Ồ."

Cuộc trò chuyện lại gián đoạn.

Hoắc Tư Thừa cố tìm chủ đề: "Nghiên cứu gì vậy?"

Chung Tức mỗi lần đều bị cách tìm chuyện nói của Hoắc Tư Thừa chọc cười.

Trước kia cũng thế, khi Chung Tức bận rộn thì hoàn toàn không để ý đến ai, Hoắc Tư Thừa sẽ tranh thủ hỏi anh những câu hỏi rất nhạt, như trong biển có những sinh vật gì, cá mập có ăn thịt người không, mỗi lần Chung Tức đều bất lực thở dài, nói: Hoắc Tư Thừa anh phiền chết đi được, đi chơi với Hoắc Tiểu Bão đi.

Hoắc Tư Thừa rõ ràng trông rất uy nghiêm đáng sợ, nhưng trước mặt anh, luôn có vẻ gì đó vừa nghiêm túc vừa vụng về khiến người ta buồn cười.

Chung Tức chợt cong khóe môi, tuy cố nén cười, nhưng Hoắc Tư Thừa vẫn nhìn thấy.

Nụ cười trong tấm ảnh đó.

Như muốn nắm bắt ngôi sao băng sắp biến mất, Hoắc Tư Thừa không tự chủ được đưa tay ra, đặt lên má phải của Chung Tức, đầu ngón tay ấn lên khóe môi hơi nhếch lên của Chung Tức. Thì ra má Chung Tức ấm áp như vậy, không lạnh lẽo như tưởng tượng, cảm giác mềm mại chẳng khác gì má của Hoắc Tiểu Bão.

Cả hai đều không cử động, không lên tiếng, cùng lúc nín thở, Hoắc Tư Thừa thấy lông mi Chung Tức khẽ chớp như cánh bướm, tim đập theo nhịp nhanh hơn.

Nụ cười một khi duy trì, sẽ trở nên giả tạo.

Chung Tức dần không chịu nổi, khóe môi từ từ hạ xuống, Hoắc Tư Thừa như trong mơ, vội vàng rút tay về.

"Sắc mặt cậu không tốt lắm, tôi muốn xem cậu có bị sốt không." Hoắc Tư Thừa nói xong chính mình cũng thấy buồn cười.

Để che giấu sự ngượng ngùng, Hoắc Tư Thừa hắng giọng, khôi phục giọng điệu xa cách, "Vào lấy quà đi."

Chung Tức không nhúc nhích.

Hoắc Tư Thừa nghĩ bụng, cậu ta lại làm sao nữa? Không lẽ ngay cả quà hắn tặng cũng không muốn? Đang định nổi cáu, Chung Tức bất mãn nói: "Anh chặn ở cửa, tôi qua không được."

"..." Hoắc Tư Thừa nghiêng người.

Khi Chung Tức đi qua, hắn ngửi thấy mùi oải hương thoang thoảng, khơi gợi một dây tơ trong tim.

Chung Tức đi đến bên giường ngồi xuống, rút ra bức tranh chạm khắc gỗ bị Hoắc Tư Thừa nhét vào hộp giấy một cách thô bạo, đập vào mắt trước tiên là mặt sau của bức chạm khắc, trên tấm gỗ nhẵn mịn có in hai chữ "Chung Tức", ký tên là Hoắc Tư Thừa, còn có một dòng chữ.

- - Còn phải yêu thêm trăm năm nữa.

Chung Tức dùng tay sờ sờ, trong lòng chê: Sến quá.

Đó là một tác phẩm chạm khắc gỗ tinh xảo, kích thước lớn hơn anh tưởng tượng một chút, dài một mét rộng nửa mét, viền làm theo kiểu khung tranh, bên trong có hình tinh vân Hoa Hồng ba chiều, các cụm sao tản mác sống động như thật, xung quanh còn có các ngôi sao lớn nhỏ, góc phải dưới khắc một phần tư Trái Đất.

Trên Trái đất có ba người nhỏ đứng đó.

Nhìn dáng vẻ có thể thấy đó là Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tiểu Bão và Chung Tức.

Trước đó khi trợ lý Văn nhắc đến món quà điêu khắc gỗ, anh không nghĩ nhiều, tưởng chắc là loại tượng gỗ nhỏ có thể dùng làm đồ chơi. Không ngờ lại là một hình tinh vân Hoa Hồng.

Trước đây Chung Tức rất khao khát vũ trụ, tích góp cả học bổng để mua kính thiên văn tốt hơn, nhưng bây giờ anh là một nghiên cứu viên tại viện nghiên cứu sinh vật biển, gần như đã quên mất những ngày nheo một mắt, quan sát những thay đổi của bầu trời qua kính thiên văn.

Hoắc Tư Thừa lại vẫn nhớ.

Mặc dù đó là Hoắc Tư Thừa trước khi mất trí nhớ.

"Bức tranh này có ý nghĩa gì?" Hoắc Tư Thừa sau khi mất trí nhớ hỏi.

Chung Tức dùng ngón tay vuốt ve mảng tinh vân đó, lẩm bẩm: "Người tặng quà lại hỏi người nhận quà món quà này có ý nghĩa gì, anh không thấy kỳ lạ sao?"

Hoắc Tư Thừa đỏ mặt.

Từ khi hắn gặp chuyện đến giờ đã gần nửa tháng, đây là lần đầu tiên Chung Tức không châm chọc mỉa mai hắn.

Chung Tức dường như rất thích món quà này, dáng vẻ không nỡ rời tay khỏi món quà khiến Hoắc Tư Thừa liên tưởng đến Hoắc Tiểu Bão. Hóa ra cậu ta cũng có mặt sinh động đáng yêu như vậy.

Chung Tức nhìn rất lâu, cho đến khi Hoắc Tư Thừa đi đến bên cạnh, anh mới đứng dậy, hai tay ôm tấm gỗ điêu khắc, cùng với hộp đựng mang đi, anh nói với Hoắc Tư Thừa: "Dù sao thì, cảm ơn."

Thấy Chung Tức định đi, Hoắc Tư Thừa vội hỏi: "Cậu có muốn ăn mì trường thọ không?"

Chung Tức trước tiên liếc nhìn cái nạng của Hoắc Tư Thừa, rồi nhìn về phía hắn, khó hiểu nói: "Anh làm cho tôi?"

Hoắc Tư Thừa hoàn toàn quên mất mình đi lại không tiện.

"Tôi--"

"Anh không định để chuyên gia dinh dưỡng riêng của anh làm cho tôi một bát mì trường thọ đấy chứ, tôi không dám nhận đâu."

Hoắc Tư Thừa nghe ra vài phần châm biếm trong giọng nói của Chung Tức, hắn cố gắng tìm kiếm chút vị ghen tuông trong đó, nhưng dường như không có.

"Tiểu Kỳ, rất tốt." Hắn cố ý nói.

Chung Tức nhìn sang hướng khác.

"Người rất dịu dàng, cũng rất tận tâm, làm thực đơn chi tiết cho tôi, tỉ mỉ đến cả bữa trà chiều."

"Ồ," Chung Tức cúi đầu, nói: "Vậy thì tốt."

"Cậu ấy còn mát xa vai cho tôi."

Chung Tức nắm chặt tấm gỗ điêu khắc, tấm gỗ đã được đánh dầu thông nên sờ rất trơn láng, nhưng các cạnh rất sắc.

"Tốt rồi." Chung Tức vẫn chỉ nói vậy.

Hoắc Tư Thừa ghét kiểu kéo co như vậy, nếu đối phương không đáp lại, thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Hắn biết không có ý nghĩa, nhưng vẫn lạnh giọng nói: "Cậu ấy có thể ở lại thêm một thời gian nữa."

"Tùy anh."

Hoắc Tư Thừa rõ ràng nghe ra sự hờn dỗi, nhưng vẫn bị chọc tức, Chung Tức có lẽ thực sự là khắc tinh của hắn. Dùng Kỳ Gia Nhiên để kéo dài thời gian không có tác dụng, Hoắc Tư Thừa cũng không có lý do để giữ Chung Tức lại, chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh rời đi.

Chung Tức trở về phòng khách, ôm tấm gỗ điêu khắc nằm trên giường, anh cầm tấm gỗ xem đi xem lại, thậm chí lấy kính lúp ra, tỉ mỉ thưởng thức từng chi tiết nhỏ bên trong.

Thiên hà bao gồm vô số ngôi sao, vật chất giữa các vì sao và bụi vũ trụ, trong không gian bao la và thời gian vô tận, mỗi hành tinh đều có quỹ đạo vận hành riêng của mình, vô số quỹ đạo xếp chồng lên nhau, phác họa nên đường nét của vũ trụ.

Chung Tức vuốt ve một ngôi sao nhỏ không nổi bật trong đó. Một ngôi sao rất nhỏ, chỉ là sự kết tụ của bụi vũ trụ, trôi nổi xung quanh tinh vân, như phù du, nhưng Chung Tức lại đặc biệt chú ý đến nó.

Anh lật người, đặt tấm gỗ điêu khắc lên chăn.

Đầu ngón tay khẽ chạm vào ngôi sao nhỏ đó, tầm nhìn lại không tự chủ được trượt về phía ba người nhỏ trên Trái đất ở góc phải bên dưới. Anh dùng ngón trỏ tay trái ấn vào ngôi sao nhỏ, tay phải ấn lên Hoắc Tiểu Bão, kéo Hoắc Tiểu Bão về phía ngôi sao.

"Tiểu Bão lại đây." Anh tự nói với mình.

Lần thứ hai, tay phải quay lại Trái đất, ấn lên người Hoắc Tư Thừa, anh thầm nghĩ: "Có nên đem anh theo không?"

Trước tiên anh nói: "Vốn dĩ không thích anh, bây giờ vừa hay, anh quên em rồi, vậy thì không đem anh theo nữa."

Anh vuốt ve đầu nhỏ của Hoắc Tiểu Bão, lẩm bẩm: "Em và Tiểu Bão sẽ sống tốt."

Tâm trạng như mặt biển sau khi sóng lặn, yên ắng không gợn sóng, anh nằm nghiêng bên cạnh tấm gỗ điêu khắc, liếc nhìn tinh vân màu hồng, thần sắc ngẩn ngơ, suy nghĩ mông lung.

Không biết đã qua bao lâu, anh khẽ thở dài, lại đưa tay kéo Hoắc Tư Thừa về phía ngôi sao, đầu ngón tay chậm rãi trượt trên bức tranh điêu khắc gỗ, giọng rất bất đắc dĩ: "Thôi, vẫn đem anh theo vậy, Tiểu Bão cần ba."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK