Hoắc Tiểu Bão rời khỏi chăn, bám vào thanh cong ở cuối giường, trèo từ giường xuống ghế, sau đó trượt xuống sàn, xỏ giày vào, rồi chạy thẳng ra cửa. Tiểu Bão nhón chân với tay lên tay nắm cửa, loay hoay thử vài lần, cuối cùng cũng mở được cửa, chạy ra hành lang.
Nhóc nhớ phòng mẹ nằm ở bên trái, nên chạy một mạch đến cửa phòng của mẹ. Một cảnh vệ khác giúp nó mở cửa phòng ra.
Trong giấc ngủ, Chung Tức nghe thấy có tiếng sột soạt, như tiếng chuột gặm gỗ. Lắng nghe kỹ hơn, còn có cả tiếng thở khe khẽ, anh chậm rãi mở mắt, thấy Hoắc Tiểu Bão đang cố gắng kéo ghế đến cạnh giường.
Anh mỉm cười, đưa tay ra: "Chào buổi sáng, Tiểu Tý của mẹ."
Nghe tiếng mẹ, Hoắc Tiểu Bão lập tức bỏ ghế xuống, chạy đến bên giường, nắm lấy tay Chung Tức: "Mẹ ơi, là Tiểu Bão, không phải Tiểu Tý."
Chung Tức nằm nghiêng, quay người về phía Tiểu Bão.
"Không ngủ ngon sao? Sao lại dậy sớm vậy?"
"Nhớ mẹ." Tiểu Bão mếu máo.
Chung Tức véo nhẹ má cậu nhóc: "Tiểu Bão trước đây toàn tự ngủ một mình, dũng cảm lắm mà. Sao giờ lại thế này?"
Tiểu Bão lập tức nín khóc, ôm chặt lấy tay Chung Tức: "Tiểu Bão dũng cảm mà."
Chung Tức định vuốt tóc nhóc, nhưng Tiểu Bão đột nhiên buông tay anh ra, quay lưng lại. Đôi vai nhỏ rũ xuống, như một món đồ chơi bơm đầy hơi bị xì hơi bất ngờ.
"Xin lỗi mẹ." Giọng Hoắc Tiểu Bão đầy uể oải.
Chung Tức ngạc nhiên: "Sao thế?"
"Con không bảo vệ được mẹ."
Sau nhiều ngày được chuyên gia tâm lý tư vấn, phản ứng căng thẳng của Tiểu Bão đã đỡ đi rất nhiều. Giờ đây, cậu nhóc không còn bị giật mình hay ho sặc sụa khi nghe tiếng động lớn, nhưng dường như vẫn có điều gì đó khiến nhóc rầu rĩ.
Theo bản báo cáo dự báo gen sơ sinh, có 79% khả năng Hoắc Tiểu Bão sẽ phân hoá thành alpha, thêm vào đó, nhóc rất khoẻ mạnh, nên từ nhỏ Hoắc Tư Thừa đã thường xuyên nói với nó rằng: "Cùng với ba yêu mẹ nhé" "Cùng với ba bảo vệ mẹ nhé." Lần này, khi chứng kiến vụ nổ, Tiểu Bão phát hiện ra mình hoàn toàn không thể bảo vệ được mẹ, mà ngược lại, mẹ còn che chở cho nhóc rất cẩn thận. Điều này khiến cậu nhóc bị tổn thương sâu sắc.
Chung Tức cười bất lực: "Tiểu Bão còn nhỏ mà, đợi con lớn rồi sẽ bảo vệ được mẹ."
Tiểu Bão chậm rãi quay người lại, bám vào mép giường hỏi: "Khi nào thì con mới lớn lên?"
Chung Tức nắm lấy bàn tay nhỏ của nhóc: "Đừng vội lớn mà. Mẹ còn chưa ngắm đủ dáng vẻ hiện tại của Tiểu Bão đâu."
Tiểu Bão áp má vào mu bàn tay của mẹ: "Mẹ ơi, có đau không?"
"Không đau."
Chung Tức định bế Tiểu Bão lên giường, nhưng cậu nhóc khăng khăng muốn tự trèo lên, cu cậu chạy đến gần chiếc ghế, bám lấy chân ghế, dùng hết sức lôi ghế đến cạnh giường. Chiếc ghế là độ cao mà nhóc có thể trèo lên. Cu cậu nỗ lực trèo lên ghế, chuẩn bị lao như tên lửa vào lòng Chung Tức, nhưng bỗng dừng lại. Chung Tức đã giơ tay sẵn ra để đón nhóc, nhưng phát hiện cu cậu dừng lại, liền hỏi: "Sao thế con?"
Tiểu Bão chậm rãi trèo lên giường, kéo chăn của Chung Tức như đang nhổ củ cải, cẩn thận đắp lên vai mẹ. Chung Tức nghiêng đầu nhìn nhóc, mỉm cười: "Cảm ơn Tiểu Bão nhé."
Tiểu Bão chu môi, ngẩn ngơ nhìn mẹ. Một lát sau, nhóc đổi tư thế sang nằm cạnh xuống bên Chung Tức, trước tiên thơm nhẹ lên má mẹ, rồi vươn cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ mẹ, nhẹ nhàng vuốt tóc mẹ như cách mẹ từng ru nhóc ngủ.
Tóc của Chung Tức mềm mượt, giống tóc của Tiểu Bão.
"Mẹ ơi, Tiểu Bão ôm mẹ ngủ."
Chung Tức sững người. Thấy mẹ không phản ứng, Tiểu Bão sốt ruột nói: "Mẹ ơi, dựa vào Tiểu Bão mà ngủ."
Chung Tức vùi mặt vào lồng ngực của Hoắc Tiểu Bão. Qua lớp áo ngủ bằng vải bông, anh có thể cảm nhận nhịp tim hơi nhanh của thằng bé. Trên người Tiểu Bão không chỉ phảng phất mùi sữa mà còn có cả hơi ấm dịu dàng.
Chu Phỉ vốn rất kỹ tính vấn đề vệ sinh, quần áo của Tiểu Bão luôn được bà tự giặt tay rồi phơi nắng hàng ngày. Dạo này trời nắng đẹp, vì vậy bộ đồ ngủ của thằng bé luôn mang theo hương nắng ấm.
Bầu trời dần sáng hẳn, tiếng sóng biển xa xa vọng lại. Trong buổi sáng yên bình ấy, cơn buồn ngủ lại kéo đến với Chung Tức. Anh cảm nhận nhịp tim của Tiểu Bão dần ổn định, xung quanh trở nên tĩnh lặng, mang lại cảm giác thư thái lạ thường.
Khi anh tỉnh lại thì đã là giữa trưa. Tư thế của hai mẹ con đã thay đổi, Hoắc Tiểu Bão đang cuộn tròn trong lòng anh, cầm bạn gấu, líu ríu trò chuyện gì đó.
Chung Tức nghiêng người hỏi: "Con đang nói gì với bạn gấu thế?"
Hoắc Tiểu Bão ngẩn người một lúc, sau đó lập tức bỏ bạn gấu xuống, ôm chầm lấy Chung Tức: "Mẹ ơi, mẹ dậy rồi!"
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Hoắc Tư Thừa rời đi, Chung Tức đã có thể ngồi dậy mà không cần quá nhiều cố gắng và cũng có thể nhấc tay lên nhẹ nhàng. Anh vòng tay ôm lấy Hoắc Tiểu Bão.
*
Đảo Đông Thăng đã dần trở lại nhịp sống yên bình thường nhật.
Ngoại trừ Lê Phi Minh, không ai biết sự thật về vụ nổ ở nhà máy bột mì nằm phía bắc của đảo, ai nấy đều chỉ cho rằng đó là vụ tai nạn cháy nổ thông thường. Thậm chí, rất ít người biết được Chung Tức, người mới chuyển đến đây, chính là người bị thương trong vụ việc đó.
Chung Tức đôi khi cảm thấy ngôi làng Vân Thủy này mang hơi thở của thời ngày xưa, ruộng lúa bình yên, tiếng gà gáy tiếng chó sủa vang tới, người dân tại làng thì cứ bình dị mà sinh hoạt quây quần bên nhau. Dù cuộc sống nơi đây đơn giản, không có nhiều thú vui giải trí, nhưng lại rất thích hợp để Chung Tức, một người vốn chạy trốn khỏi thành phố lớn, có thể bình ổn lại tinh thần.
Chỉ có điều, thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ về Hoắc Tư Thừa.
Trước khi lên máy bay rời đảo Đông Thăng, trợ lý Văn có đến gặp Chung Tức để truyền lời. Nội dung rất ngắn gọn, kiềm chế đến mức không giống phong cách của Hoắc Tư Thừa. Chung Tức khá bất ngờ, anh từng nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với Hoắc Tư Thừa trong tình trạng bệnh tật này một lần nữa.
Kể từ khi nhớ lại mọi chuyện, Hoắc Tư Thừa dường như đã thay đổi đôi chút. Đối phương không còn dùng cách nhân danh tình yêu làm cái cớ để áp đặt ý chí của mình lên Chung Tức nữa, nhưng vì đã từng chịu nhiều tổn thương từ Hoắc Tư Thừa, Chung Tức không dễ dàng tin tưởng vào sự thay đổi này.
Khi máy bay của Hoắc Tư Thừa rời khỏi Đông Thăng, Chung Tức lại chìm trong trạng thái trầm tư. Anh không biết mình nên cảm thán sự trớ trêu của số phận hay nên lo sợ bản thân sẽ lặp lại sai lầm cũ. Cảm xúc trong lòng cứ rối bời, khó có thể diễn tả ra bằng lời được.
Ba chữ "Hoắc Tư Thừa" mãi là một vết sẹo trong lòng anh. Vết sẹo ấy không ngừng bị rách ra rồi lại liền lại, gần như đã hằn lên trái tim anh. Nhưng đúng lúc đó, lời của Lê Phi Minh lại vang lên bên tai anh: "Chỉ là một câu hỏi trong đề, tối đa năm điểm. Mất thì mất, cũng chẳng có gì đáng tiếc. Ở học viện quân đội thì có thể đạt điểm tối đa, nhưng đời người thì rất khó trọn vẹn."
Chung Tức giật mình tỉnh lại, vỗ nhẹ vào mông Hoắc Tiểu Bão, đề nghị: "Tiểu Bão à, chúng ta ra sân phơi nắng nhé."
Tiểu Bão lập tức đáp: "Dạ!"
Chu Phỉ lấy cho Chung Tức một chiếc áo lông vũ tay rộng. Sau khi mặc xong, anh dắt Tiểu Bão xuống lầu. Nắng ấm len qua kẽ lá, rắc từng mảng sáng vàng óng xuống mặt đất. Tiểu Bão bước trên đó, ngẩng mặt cười thật tươi với Chung Tức.
Đi thêm một đoạn, họ đến một khu vực nghỉ ngơi trông giống như công viên nhỏ. Từ xa, Chung Tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên băng ghế dài, một cậu bé rất gầy. Anh chắc chắn mình chưa gặp cậu bé đó bao giờ, nhưng lại cứ cảm thấy quen thuộc.
Khi có người tiến đến gần, cậu bé giật mình như chim sợ cành cong, nhanh chóng dịch sang một bên. Lúc ấy, Chung Tức mới nhớ ra, đây là cậu trẻ mắc chứng tự kỷ ở trường của Lê Phi Minh.
Chung Tức chưa từng tiếp xúc với nhóm người này, nên không dám tùy tiện quấy rầy. Đúng lúc đó, một điều dưỡng đi ngang qua. Anh liền hỏi về tình hình của cậu bé.
Điều dưỡng trả lời: "À, thằng bé này tên là Kỷ Lịch. Tinh thần có chút vấn đề, bình thường khi đi hay chạy, nó thường không tập trung, ba ngày hai lượt bị vấp ngã. Lần này còn nghiêm trọng hơn, bị ngã làm trán bị rách ra, phải nằm viện theo dõi."
Chung Tức ngạc nhiên: "Không tập trung sao? Nhưng tôi thấy em ấy rất chăm chú khi đọc sách mà."
"Đọc sách gì cơ?" Điều dưỡng cười: "Chỉ là một cuốn sách tranh thôi, đọc đi đọc lại mấy năm trời rồi. Bố mẹ em này đều làm việc ở căn cứ Blue Rock. Thấy thằng bé chỉ là một beta, lại mắc chứng tự kỷ, nên bỏ mặc vậy luôn. Nghe nói hai năm trước, họ còn sinh thêm được một cặp song sinh rồi."
"Vậy bây giờ em ấy sống với ai?"
"Có lẽ là ông bà ngoại."
Chung Tức nhìn bóng dáng gầy gò của cậu bé, không khỏi cảm thấy xót xa.
Sau khi trở về, anh nhờ ba tìm giúp cuốn sách minh họa về hệ sao mà anh đã đọc không biết bao lần khi còn nhỏ, rồi nhờ điều dưỡng mang nó đến cho cậu bé.
Ngày hôm sau, điều dưỡng đặc biệt đến báo với anh: "Anh Chung à, Kỷ Lịch rất thích cuốn sách đó, thằng bé ôm nó cả khi đi ngủ."
Chung Tức mỉm cười: "Vậy thì tốt quá."
"Có cần tôi nói với thằng bé rằng anh là người đã tặng cuốn sách không?"
"Không cần đâu," Chung Tức suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nhưng chị có thể nói với em ấy rằng, nếu đọc xong mà muốn tìm sách khác, em ấy có thể đến số 124 làng Vân Thủy, tìm người tên là Chung Tức."
Điều dưỡng gật đầu: "Vâng, tôi sẽ nói ngay."
Hoắc Tiểu Bão ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, chỉ ôm bạn gấu, lăn qua lăn lại trên giường, bị Chung Tức túm lấy cù lét đến bật cười. Hoắc Tiểu Bão vẫn ngốc nghếch trốn vào lòng anh. Sau khi đùa nghịch một hồi, cậu bé nói: "Mẹ ơi, con nhớ Đốm quá."
Chung Tức véo nhẹ má cậu bé, ôm nó vào lòng, nói: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."
*
Sau khi trở về căn cứ Blue Rock, Hoắc Tư Thừa ngay lập tức bắt tay vào giải quyết vụ của Nhạc Lập Tuyền và Nhạc Chấn Thao. Hai chú cháu nhà họ Nhạc, một người cố ý giết người, một người thực hiện bắt cóc, án tù đều không dưới mười lăm năm. Chuyện này đã được định đoạt, không còn chỗ xoay chuyển, Hoắc Tư Thừa cũng không định tha cho hai kẻ này.
Việc cấp bách trước mắt là trấn an dân chúng ở căn cứ Ocher. Việc giám đốc căn cứ của mình suýt nữa hại chết Hoắc Tư Thừa, nhưng anh lại sống sót trở về, rồi sắp được thăng chức thành Thống đốc Liên minh, khiến dân chúng ở căn cứ Ocher hoang mang không yên. Thêm vào đó, mọi người đều rõ tính cách kiêu ngạo thường ngày của Hoắc Tư Thừa, nên bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Hoắc Tư Thừa bắt đầu chuẩn bị ban hành một loạt sắc lệnh hành chính, tập trung giải quyết các vấn đề tồn đọng lâu năm tại căn cứ Ocher, như thuế và việc thay thế đường ống thoát nước của thành phố mà Nhạc Lập Tuyền vẫn chưa thực hiện.
Suốt hai ngày hội thảo liên tiếp, Hoắc Tư Thừa đều trực tiếp tham gia. Tin tức vừa lan ra, dư luận bắt đầu thay đổi. Còn mạng lưới quan hệ của nhà họ Nhạc, Hoắc Tư Thừa giao lại cho Thịnh Huyên xử lý.
Thịnh Huyên bận tối mắt tối mũi với nhiệm vụ này. Khi tìm được chút thời gian nghỉ ngơi trong văn phòng của Hoắc Tư Thừa, anh mới nhận ra văn phòng đã được dọn dẹp gần hết. Toàn bộ tài liệu và vật dụng công vụ đều được đóng gói kỹ lưỡng, chuẩn bị chuyển sang văn phòng của Thống đốc mới.
Lúc Thịnh Huyên bước vào, Hoắc Tư Thừa đang đứng bên cửa sổ.
"Tôi đã gặp ba vợ của Nhạc Chấn Thao, ông ấy là Chi hội trưởng Hiệp hội thương mại Ocher, cũng có giao tình với ba tôi. Tôi đã truyền đạt ý của cậu đến ông ấy rồi."
Thịnh Huyên nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sofa, nói: "Ông ấy tỏ ý cảm ơn và ủng hộ cậu."
"Ừ."
Thịnh Huyên thấy Hoắc Tư Thừa không tỏ thái độ gì, tưởng hắn không hài lòng, bèn nói tiếp: "Giờ hậu thuẫn của ổng sụp rồi, con rể thì vào tù, cậu lại không trực tiếp xuất hiện, lúc gặp tôi thấy ổng tỏ ra lo lắng, kêu tình hình bên Hiệp hội không chắc chắn lắm."
"Không chắc chắn thì tốt. Mấy người đó khác với Trịnh Á Đông. Trịnh Á Đông mỗi ngày đều treo đầu mình bên thắt lưng, đối xử tốt với anh ta một chút, anh ta sẽ tận tụy với cậu. Nhưng những người trong Hiệp hội thương mại ấy, nếu đối xử tốt, họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu."
Thịnh Huyên suy nghĩ, rồi gật đầu: "Cũng đúng ha."
"Chỉ cần truyền đạt ý tứ là được, cảm ơn cậu."
Thịnh Huyên bật cười: "Nói thật nha, tôi mới quen được với hình ảnh cậu bị mất trí nhớ xong, giờ thấy cậu bình thường trở lại, thì lại thấy không quen. Cậu không biết lúc đó mình khó chịu đến mức nào đâu, nhìn ai cũng không vừa mắt, đặc biệt là..."
Thịnh Huyên ngừng lại giữa chừng.
Trong mắt Hoắc Tư Thừa thoáng hiện lên nỗi đau. Nhìn ai cũng không vừa mắt, đặc biệt là Chung Tức. Lời này như một viên đá, đập vào tim Hoắc Tư Thừa, mở ra một vết nứt, rồi nhanh chóng khiến vỏ bọc mà hắn gồng mình chịu đựng thời gian qua vỡ ra thành từng mảnh.
Hắn chống tay lên cửa sổ, cúi đầu im lặng.
"Đầu còn đau không?" Thịnh Huyên hỏi.
Hoắc Tư Thừa nói với chất giọng run rẩy: "Tôi nợ em ấy."
Thịnh Huyên không bình luận gì.
"Làm sao tôi có thể làm tổn thương em ấy đến vậy? Em ấy đã hy sinh quá nhiều vì tôi. Ba tháng cuối khi mang thai, em ấy chưa từng có một giấc ngủ trọn vẹn. Thực ra, từ lúc đó, em ấy đã ít ngắm sao hơn. Tôi lại không để tâm, chỉ nghĩ rằng em ấy đã trưởng thành."
Hoắc Tư Thừa thất thần: "Có một năm vào sinh nhật em ấy, tôi đã tặng một mảnh thiên thạch. Em ấy nhận lấy, nhìn một chút rồi nói với tôi, thiên thạch là thiên thạch, không phải là sao."
Thịnh Huyên ngẩng đầu lên.
"Tôi lẽ ra nên nhận ra sự thay đổi của em ấy."
Thực ra, Chung Tức không muốn trưởng thành. Anh có thế giới nhỏ của riêng mình, nhưng một người ngoài hành tinh nhỏ bé không thể trở thành bạn đời của Hoắc Tư Thừa. Vì vậy, Chung Tức thỏa hiệp, trở thành mẹ của Hoắc Tiểu Bão.
Thịnh Huyên bước lại gần: "Tôi biết dạo này là quãng thời gian bận rộn nhất của cậu, nhưng tôi vẫn phải xin nghỉ phép một thời gian. Tôi đã hẹn anh Hứa cùng ra biển rồi, dẫn theo bảy tám người, đến vùng biển Cổ Hạ xem thử thế nào."
Hoắc Tư Thừa rất muốn nói, A Huyên à, nếu như Tiểu Ngư còn sống, thì không thể nào không tìm thấy.
Ngay sau khi tai nạn xảy ra, hắn đã điều quân đội đi tìm, dồn rất nhiều nhân lực và vật lực. Chung Tức cũng từng nhiều lần đi cùng đoàn khảo sát biển. Thịnh Huyên suốt ba năm qua cũng không hề từ bỏ, nhưng ba năm rồi vẫn không tìm được, lý do chỉ có thể là... người đã mất rồi.
Hắn nhìn Thịnh Huyên, rồi tự dẹp bỏ những lý lẽ "hợp lý" của mình. Hắn hiểu rằng có những sự cố chấp là không thể hóa giải.
Thịnh Huyên nói: "Tư Thừa, phải biết trân trọng nhé."
Hoắc Tư Thừa làm việc liên tục suốt một tuần, xử lý xong hết các công việc tồn đọng, đồng thời sắp xếp công tác chuẩn bị cho nhiệm kỳ mới. Hai mươi mấy sắc lệnh hành chính cũng được đưa ra lấy ý kiến từ ba căn cứ, nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình.
Sau khi giải quyết mọi việc, Hoắc Tư Thừa một mình ngồi trong biệt thự của quân khu Blue Rock. Hắn từng cho rằng nơi đây là tổ ấm của mình và Chung Tức, nhưng hôm nay mới nhận ra, nơi này sao mà ngột ngạt đến vậy. Mặc dù có đài phun nước, vườn hoa, những bụi cây xanh um tùm, nhưng so với làng Vân Thủy bên núi kề biển, nơi đây vẫn giống như một cái lồng giam.
Trợ lý Văn đến báo: "Giám đốc, đồ đạc đã dọn xong rồi."
Dinh thự mới của Thống đốc được đặt tại khu vực trung tâm của Liên minh, trên một vùng đất rộng lớn do chính Hoắc Tư Thừa chọn lựa. Nơi đó có nhiệt độ dễ chịu, không còn những bụi cây tối tăm mỗi khi đông về. Vì Chung Tức và Hoắc Tiểu Bão không ở đây, Hoắc Tư Thừa chỉ ghé qua dinh thự mới một chút rồi lập tức lên máy bay đến làng Vân Thủy. Nhưng hắn không đến nhà của Chung Tức ngay, mà thuê một căn nhà nhỏ gần đó để ở, cách nhà Chung Tức không xa.
Hắn không nói cho Chung Tức biết việc mình đã lên đảo, mà che giấu hành tung, chỉ khi đêm khuya mới lặng lẽ đến sân nhà của Chung Tức, nhìn bóng dáng sau cửa sổ tầng hai.
Thỉnh thoảng, Chung Tức sẽ mở cửa sổ để hít thở không khí. Hoắc Tư Thừa nấp sau gốc cây ven đường, đợi đến khi Chung Tức đóng cửa chuẩn bị nghỉ ngơi mới chậm rãi bước ra. Ánh sáng ấm áp từ căn phòng cùng bóng dáng dịu dàng bên trong vốn là khung cảnh quen thuộc với hắn, nhưng giờ đây đã trở thành một điều xa xỉ.
Ngôi nhà gỗ nhỏ của Chung Tức sau khi anh quay lại đã tiếp tục được dựng. Chưa đầy bốn ngày, các thợ đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên, ngôi nhà gỗ giờ đã có khung hoàn chỉnh.
Sau khi khung được dựng xong, anh cùng thợ quét thêm một lớp sơn chống thấm. Màu vàng nhạt bao phủ căn nhà, mang đến vẻ đẹp cổ tích, Hoắc Tiểu Bão thường nhảy nhót bên cạnh hỏi: "Mẹ ơi, sẽ có bạn sóc đến đây chứ?"
"Có thể lắm chứ."
"Mẹ ơi, con với Đốm có thể ngủ ở đây không?"
"Đương nhiên là được rồi."
Hoắc Tiểu Bão vui vẻ vô cùng.
Giai đoạn tiếp theo là lắp đặt trần nhà. Do loại gỗ đặt trước không phù hợp để làm dầm ngang, cần phải cắt gọt thêm, nên công trình tạm thời dừng lại. Chung Tức vừa đợi vật liệu mới từ cửa hàng gỗ, vừa đợi Kỷ Lịch đến mượn sách mới, nhưng không đợi được ai, mà thay vào đó là một trận mưa lớn.
Thời tiết ở đảo Đông Thăng luôn ôn hòa, hiếm khi có mưa to gió lớn. Chu Phỉ từng nói nơi đây bốn mùa như xuân, nhưng không hiểu sao tháng này đảo Đông Thăng không yên ổn, mưa liên tục. Tối nay, mưa lại càng xối xả.
Chung Tức dựa cửa sổ nhìn ra màn mưa. Hoắc Tiểu Bão và Đốm ngồi trên sàn chơi xếp hình. Đốm không biết chơi xếp hình, chỉ thích cắn lấy những miếng mà Hoắc Tiểu Bão đang cầm, rồi chạy biến đi.
Hoắc Tiểu Bão kêu lên: "Đốm hư quá! Mau trả đây cho tớ!"
Thằng bé vừa đứng dậy thì va phải mô hình nhà nhỏ mới xếp xong, khiến nó đổ ập xuống. Chung Tức quay đầu nhìn, chợt sững người.
Ngôi nhà nhỏ...
Ngôi nhà gỗ của anh!
Không biết khung gỗ sơ sài đó có chịu nổi cơn bão đêm nay hay không. Chung Tức thót tim, vội khoác áo mưa, cầm đèn pin chạy ra ngoài.
Đường núi trơn trượt, Chung Tức bước rất cẩn thận. Khó khăn lắm anh mới leo được lên đến lưng chừng núi. Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một bóng đen trước ngôi nhà gỗ màu vàng nhạt của mình. Người đó mang theo một chiếc đèn nhỏ. Bóng đen và ánh đèn kỳ quái khiến khung cảnh ở lưng chừng núi thêm phần đáng sợ. Chung Tức theo phản xạ lùi lại một bước.
Ban đầu, anh nghĩ đó là kẻ trộm, nhưng lập tức nhận ra điều đó không hợp lý. Chỉ là một khung gỗ đơn giản, có gì đáng để trộm chứ? Khi nhìn kỹ hơn, hình dáng người kia dần trở nên rõ ràng hơn trong màn mưa. Một suy đoán chợt lóe lên trong đầu anh.
Người đó cao lớn, mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn. Đối phương đang đóng đinh gia cố các mối nối của khung nhà gỗ, tiếng búa gõ vào đinh hòa lẫn với tiếng mưa rơi và tiếng sấm.
Do Chung Tức chọn cách ghép mộng gỗ, phương pháp này tuy tốt nhưng ở giai đoạn khung thì không đủ vững. Trận bão đêm nay quá lớn, nếu không gia cố ngay thì sáng mai ngôi nhà sẽ bị sụp mất.
Chung Tức sững sờ nhìn người đó.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Anh ta lẽ ra phải ngồi trong chiếc ghế sang trọng của dinh thự Thống đốc, ở vị trí đầu bàn của phòng họp phủ đầy hoa, hay trên bục của buổi họp báo chứ. Nhưng giờ đây, người này lại ở đây, mặc áo mưa đen, đôi ủng lấm lem bùn đất, cúi người chăm chú gõ từng nhát búa.
Chung Tức không muốn nhìn nữa, nhưng chợt nghe thấy tiếng đối phương khẽ rên lên một tiếng đau đớn. Chắc là bị búa gõ trúng tay rồi. Chung Tức theo phản xạ bước lên một bước. Hoắc Tư Thừa nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên.Ánh mắt chưa kịp giao nhau, Chung Tức đã vội nấp sau gốc cây.
Chung Tức không biết Hoắc Tư Thừa có phát hiện ra mình không, chỉ nghe thấy một lúc sau, tiếng búa lại vang lên.