• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Cảnh Viễn nhìn Tô Anh, thần sắc như thường, “Nghe theo em, vậy làm bún thịt.”

Mấy đứa trẻ từ nhà hàng mang đồ ăn về lúc giữa trưa, sau khi ăn cơm trưa xong Tô Anh nói với Hàn Cảnh Viễn: “Chuyện xảy ra trên núi hôm nay rất kỳ lạ, em nghĩ trên núi ngoài người nhà ra hẳn còn có người khác.”

Hàn Cảnh Viễn càng chú ý hơn, ngọn núi đó thuộc quyền quản lý của quân đội, ngoại trừ người nhà ra, cư dân bình thường sẽ không lên núi đó.

Anh hỏi: “Nói thế nào?”

Tô Anh nói: “Tô Chấn Hữu bị kẹo dẫn dụ vào trong rừng rậm, rồi từ đâu xuất hiện một con thỏ nhỏ có màu trắng, dẫn cậu bé rời khỏi đám đông, sau đó con thỏ chạy rất nhanh, khiến em không bắt được cậu bé đang đuổi theo con thỏ.”

“Em có cảm giác dường như là có người cố ý muốn dẫn cậu bé đi, nếu là bọn buôn người, cũng không đến mức phải mạo hiểm đến vậy, còn nếu là người quen cố ý lừa cậu bé bằng kẹo, thì làm sao họ có thể biết được hôm nay Từ Phân Nguyệt sẽ đưa cậu bé lên núi?”

Có người đang theo dõi con của Tô Tòng Nham, nếu có người làm ầm lên chuyện vợ con của anh ta thì việc này sẽ nghiêm trọng.

Tô Tòng Nham ở bên ngoài làm nhiệm vụ không trở về, Hàn Cảnh Viễn chuẩn bị đi theo chính ủy nói một tiếng.

Tô Anh kêu anh trước hết không nên gấp gáp, “Anh trước tiên đừng đề cập đến.”

“Tại vì sao, nếu có người hại con của anh ta, có hối hận cũng đã muộn.”

Tô Anh phân tích nói: “Hẳn là không đến mức nghiêm trọng như vậy, nhìn từ thái độ của Từ Phân Nguyệt, chị ta một chút đều không vội, thậm chí không đem chuyện bị lừa bằng kẹo nói cho mẹ của cậu bé, nếu thực sự có người dùng kẹo để dụ đứa trẻ đi, hẳn cũng là người quen của Từ Phân Nguyệt.”

Hàn Cảnh Viễn suy nghĩ, Tô Chân Hữu nhìn thấy kẹo, không chỉ có Tô Anh nhìn thấy, chờ Tô Tòng Nham trở về, sẽ có người nói cho anh ta.

Anh nghe theo lời đề nghị của Tô Anh, không đi tìm chính ủy để báo cáo tình hình nữa.

Buổi chiều nghỉ nửa ngày cũng không có việc gì làm, Hàn Cảnh Viễn đem quần áo của người nhà thay đem ra sân, bỏ vào bồn tắm, chuẩn bị kỳ cọ.

Tô Anh nghiêng đầu khó hiểu hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Hàn Cảnh Viễn vừa ngồi xổm xuống, cho rằng Tô Anh không thích anh không biết giặt quần áo, liền nói: “Quần áo này anh tự giặt riêng.”

Tô Anh kêu Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam ra, chỉ huy nói: “Cả hai đứa, đem quần áo của mình giặt sạch trước rồi đi ôn bài tập.”

Hàn Kinh Thần không vui, “Trước kia dì hai không có kêu con giặt quần áo.”

“Đó là nhà con có bảo mẫu, con và dì hai có quan hệ gì?”

Hàn Kinh Thần không muốn giặt quần áo, lại hỏi: “Vậy không thể thuê bảo mẫu sao?”

Tô Anh ha hả cười, “Muốn thuê bảo mẫu mỗi tháng ít nhất cũng phải hai mươi đến ba mươi tệ, số tiền như vậy có thể đến ba mươi bốn mươi cân thịt heo, nếu không thì con ăn ở nhà hàng đi, dùng tiền cơm của con thuê người giặt quần áo?”

Tiền ăn ở nhà cao hơn nhiều so với mức tiêu chuẩn của nhà hàng, những gì ăn trong một ngày có thể bằng tiền ăn của những gia đình khác trong ba ngày.

Hàn Kinh Thần ngẫm lại hai ngày nay ăn so với Phúc Thụy Lâu còn tốt hơn, giặt quần áo thì giặt thôi.

Cố Tri Nam đưa bột giặt cho cậu, nhỏ giọng nói: “Đấu với chị tôi, cậu sẽ không thắng được đâu.”

Hàn Kinh Thần không tin, “Cứ chờ đi, rồi tôi cũng sẽ thắng thôi.”

……

Khi Thịnh Hồng Tuệ đến thăm, những gì cô ta nhìn thấy là một hàng ba người đàn ông trong nhà của Tô Anh đang ngồi trên ghế nhỏ để giặt quần áo.

Cô ta kinh ngạc, “Doanh trưởng Hàn, anh có cần phải giặt đồ đâu.”

Anh không chỉ giặt đồ của mình mà hai thiếu niên cũng đang tự giặt quần áo của chúng.

Quần áo ở nhà vò nát, phải đem ra sông giặt, Hàn Cảnh Viễn mặc kệ Thịnh Hồng Tuệ đến thăm.

Anh mang theo thùng, thúc giục hai thiếu niên, “Hai người các con đã xong chưa đấy?”

“Đã xong rồi, đã xong rồi.” Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam chạy theo Hàn Cảnh Viễn.

Tô Anh dựa vào ghế nằm hưởng thụ mát lạnh, cũng không thèm đứng dậy, "Cô có chuyện gì sao?"

Thịnh Hồng Tuệ giơ trong tay một cân thịt lợn rừng, cười nói: “Tôi không thích thịt, một cân thịt lợn đổi năm cân vải thì sao?”

Tô Anh nghĩ thầm Thịnh Hồng Tuệ muốn đổi với cô, là vì biết Hàn Cảnh Viễn hôm nay vẫn được nghỉ hưu kết hôn, là muốn đến ngẫu nhiên gặp được Hàn Cảnh Viễn.

Đáng tiếc là Hàn Cảnh Viễn đến một cái liếc mắt cho cô ta cũng không có.

Ngay cả cơ hội để làm nhục cô ta cũng không có, chậc chậc, thật nhàm chán.

“Tôi cũng thích ăn vải, không đổi.”

Thịnh Hồng Tuệ chắc chắn đến một trăm phần trăm rằng có thể thành công, nhưng bị Tô Anh từ chối, cô ta cảm thấy rất khó hiểu.

“Bốn đứa trẻ nhà cô đâu, cô không cho bọn nhỏ ăn nhiều thịt một chút?”

Tô Anh hỏi ngược lại: “Chồng cô huấn luyện vất vả như vậy, cô lại lấy đồ ăn vặt của mình thay thịt lợn bồi bổ sức lực cho anh ấy, xem ra cô không yêu chồng mình cho lắm.”

Thịnh Hồng Tuệ:……

Cô ta tức giận đến mức trở về nhà và phàn nàn với Quan Minh về Tô Anh.

“Doanh trưởng Hàn chính là bị Tô Đát Kỷ kia mê hoặc, đàn ông không thể tự nhiên giúp đàn bà đi giặt quần áo.”

Quan Minh không rõ nguyên do, “Cái gì Tô Đát Kỷ?”

Thịnh Hồng Tuệ nói: “Là Tô Anh, tất cả mọi người đôi mắt đào hoa của cô ta câu dẫn đàn ông, chắc chắn cô ta là hồ ly chuyển thế.”

Quan Minh khuyên nhủ: “Đều là người nhà, em nói như vậy về cô ấy cũng không tốt lắm.”

Thịnh Hồng Tuệ: “Đó không phải là em nói.”

Quan Minh ba mươi tuổi mới cưới được vợ chỉ có thể dỗ dành, nói: “Anh biết bảo bối nhà ta là có tư cách nhất, nhất định sẽ không nghe theo những lời đồn không hay.”

Tuy rằng vợ của Hàn Cảnh Viễn là người xinh đẹp nhất ở khu nhà này, nhưng mà anh ta cưới được người vợ cũng không thua kém gì, đoàn hoa đã giải nghệ từ đoàn nghệ thuật, đôi vợ chồng son, không thích được.

Thịnh Hồng Tuệ chải mái tóc dài ngang vai của cô ta, và khi nghĩ đến mái tóc đen dài đến eo của Tô Anh, cô ta lại cảm thấy thích mái tóc kia hơn.

Lúc trước không chọn Hàn Cảnh Viễn, là cô ta hỏi thăm ý định của Hàn Cảnh Viễn, anh sẽ đưa những đứa trẻ theo, điều này làm cho Thịnh Hồng Tuệ chùn bước do dự.

Hơn nữa Hàn Cảnh Viễn cũng không nhìn cô ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ

Cô ta nhìn ra được điều này, cho nên mới chọn Quan Minh.

Cô ta nói: “Em nghe chủ nhiệm Kiều nói, vốn dĩ doanh trưởng Hàn muốn cưới Kiều Lan Lan, nhưng vì nhan sắc của Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn bị Tô Anh câu dẫn, mới đổi đối tượng kết hôn.”

Quan Minh không chút nghĩ ngợi trả lời, “Không thể nào đâu, em về sau cũng đến kết giao với những người lắm mồm ở khu nhà kia nữa.”

“Vì sao mà không thể?”

Thịnh Hồng Tuệ một hai phải biết rõ ràng nguyên nhân, cố gắng hết sức để thuyết phục chồng mình phải nói ra.

Quan Minh: “Dù sao cũng không phải là nguyên nhân kia mà mọi người nói.”

Thịnh Hồng Tuệ một phen đẩy anh ta ra, “Vợ chồng không nên có bí mật gì, sao anh dám giấu em?”

Quan minh nghĩ thầm cho rằng đây cũng không phải là chuyện bí mật gì, nhìn thấy vợ tức giận, chỉ có thể giải thích nói: “Phụ nữ xinh đẹp đến đâu, trong mắt doanh trưởng Hàn, khuôn mặt nào cũng đều mờ mịt, cho nên không quan trọng đẹp hay xấu.”

“Bẩm sinh hay là đã gặp chuyện gì?”

“Là chấn thương sau này mắc phải.”

Quan Minh nói: “Mấy năm trước, doanh trưởng Hàn trong một lần làm nhiệm vụ bị tổn thương não nghiêm trọng, một nữ con tin chết ngay tại chỗ trước mặt anh ta.”

Anh ta khoa tay múa chân một chút, “Mặt của người phụ nữ kia bị mảnh vụn cào nát, Hàn Cảnh Viễn bị nhốt trong căn phòng có xác chết thối rữa mấy ngày, sau đó anh ta không nhớ rõ gương mặt của người phụ nữ nào, bác sĩ nói đó là hội chứng hậu chấn thương tâm lý, cho nên, cưới được vợ đẹp đến mấy cũng vô ích.”

Anh ta còn công đạo, “Em ngàn vạn lần cũng không được nói ra, nếu không anh sẽ bị chỉ trích.”

“Em mới lười đến buôn chuyện.”

Thịnh Hồng Tuệ sờ mặt của chính mình, thì ra là Hàn Cảnh Viễn thấy không rõ nữ nhân là đẹp hay xấu, cô ta còn tưởng rằng là mình không thể so sánh với vẻ đẹp của Tô Anh.

……

Vài ngày sau, khi đang huấn luyện, Quan Minh nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn, thình lình cho anh đụng vấp ngã.

Hàn Cảnh Viễn đứng yên, lạnh mặt hỏi: “Muốn đánh nhau sao? Vậy đến sân luyện thi đấu đi.”

Quan Minh chưa bao giờ đánh bại được Hàn Cảnh Viễn trong giải đấu toàn quân.

Anh ta không muốn thi với Hàn Cảnh Viễn, chỉ là hiếu kỳ, "Cậu thật sự ở nhà giặt quần áo sao?"

Theo những gì anh ta biết về Hàn Cảnh Viễn, nếu anh đối xử với vợ trước cũng ân cần như đối xử với Tô Anh, có thể người vợ trước sẽ không đề nghị ly hôn.

Không ngờ Hàn khối băng cũng có ngày đối xử với nữ nhân ôn nhu như vậy, trước mắt bao người, dẫn theo hai thiếu niên đi đến bờ sông giặt quần áo, khiến hơn một nửa người ở khu nhà phải kinh ngạc.

Hàn Cảnh Viễn tức giận, “Lão gia, ngươi hỏi chuyện của nhà ta làm gì?”

Nói xong cũng không muốn để ý đến anh ta, nhấc chân liền đi.

Quan Minh đi theo sau Hàn Cảnh Viễn, giải thích ngày hôm qua Thịnh Hồng Tuệ đi đến nhà anh lấy thịt heo đổi vài quả vải.

“Vợ tôi cũng là có ý tốt, thấy bốn đứa trẻ nhà cậu, lớn lên thiếu dầu thiếu nước, mới dùng thịt heo đến nhà cậu đổi quả vải, cũng là vì muốn cho các con của cậu ăn nhiều thịt hơn, vợ cậu không cảm kích thì đành thôi, đã vậy còn khiến cho vợ tôi tức giận đến phát khóc.”

Hàn Cảnh Viễn xoay người, trên dưới liếc Quan Minh một cái, anh ta thật sự không nhìn ra, vợ mình tâm cơ không phải đặt lên những quả vải sao?

Có vẻ như anh ta không nhận thấy rằng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ vấp phải phụ nữ.

Hàn Cảnh Viễn bực bội nói: “Đừng lo lắng vợ tôi sẽ chăm sóc con cái như thế nào, anh muốn chăm sóc chúng nhiều như vậy, tự mình sinh con và chăm sóc đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK