• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phần trên của tủ quần áo có một cái rèm sáo mành gỗ, từ bên trong có thể nhìn thấy không gian phần ngoài bị ngăn cách, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong tủ quần áo.

Tô Anh nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông bị vách ngăn ngăn cách, đôi mắt rủ xuống, không cần thiết phải nhìn thêm nữa.

Người đàn ông nhìn qua có vẻ ôn hòa vô hại ở dị giới, lúc đội trưởng hỏi anh ta tên là gì? Anh ta nói anh ta tên ‘ Khúc Lương ’.

Người mà bây giờ nhìn thấy, là huynh đệ của anh ta ở thế giới này, hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc.

Khúc Lương quay đầu lại nhìn cánh tủ quần áo màu sơn trắng, Tô Anh sợ tới mức phía sau lưng dựa vào thành tủ, sợ anh ta một giây tiếp theo sẽ mở cánh tủ ra, bị dọa đến nỗi không dám thở mạnh.

Tạ Phỉ Thúy từng nói, Tiết Hoành Đông lúc nằm viện rất ghét cái tủ quần áo này, nói nó giống quan tài, nhưng quan tài rõ ràng là sơn màu đen mới đúng.

Ai cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối, ngay cả khi đã đổi mấy phòng bệnh đơn, Tiết Hoành Đông cũng không hài lòng, cuối cùng đã chọn một gian phòng xép gần phía đông nhất, còn để người đặt một bộ quần áo màu đen ở tủ quần áo, dùng thay thế ông ta.

Cái tủ quần áo này, sẽ không có người mở cái tủ quần áo này trước mặt Tiết Hoành Đông.

Nhưng bây giờ rất khó nói, Tiết Hoành Đông đi làm kiểm tra sức khỏe rồi, giờ phút này cũng không ở trong phòng bệnh, Tô Anh không nghĩ tới con cháu hiếu thảo của ông ta sẽ một mình trở lại.

Đang lúc Tô Anh rất căng thẳng, tấm kính tường ngoài vang lên vài tiếng gõ nhẹ.

Ở góc độ này của cô không nhìn được người ở ngoài cửa sổ, những phòng xép đơn đều ở tầng cao nhất, đây chính là phòng bệnh ở tầng sáu…… Người đó là leo lên tầng sáu, hay là từ mái nhà trèo xuống dưới?

Khúc Lương cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt từ tủ quần áo, anh ta từ nhỏ uống thuốc đặc hiệu, ngũ cảm khác hẳn với người thường, vừa vào cửa đã phát hiện có tiếng hô hấp rất nhẹ ở tủ quần áo.

Anh ta bước nhanh đến bên cửa sổ, mở khóa cửa sổ, Hàn Cảnh Viễn bám vào bệ cửa nhảy vọt vào một cách mạnh mẽ.

Khúc Lương nhìn khắp nơi thăm dò, Hàn Cảnh Viễn là từ mái nhà leo xuống dưới, không dùng dây thừng, thân thủ không tồi, đây là buổi tối, cũng không ai chú ý tới tường ngoài khu nằm viện, sau đó anh ta đóng cửa sổ lại.

Hàn Cảnh Viễn tranh thủ thời gian vài phút, hỏi Khúc Lương: “Ở tầng này người bệnh nằm viện không ít, Tiết Hoành Đông lựa chọn mở hội nghị cơ mật như vậy ở phòng bệnh, không sợ bị người ở phòng bệnh hai bên nghe lén sao? Còn nữa một lúc nhiều người tới như vậy, thật sẽ không gây sự chú ý sao?”

Khúc Lương không dám cất tiếng cười to, chỉ có thể nhịn xuống, nhịn xuống đến mức toàn thân run rẩy.

“Phòng bệnh hai bên đều bị Tiết gia người bao trọn rồi, nửa tháng này Tiết Hoành Đông nằm viện, người phòng bệnh hai bên lần lượt đến nằm viện, đều là người nhà Tiết gia của ông ta.”

Hàn Cảnh Viễn: “…… Đây là bệnh viện, một đám người giả bệnh là không có khả năng, sẽ không phải ai cũng có bệnh chứ?!”

Khúc Lương châm chọc nói: “Những người này nằm viện, là nhân vật cốt lõi của Tiết gia, tất cả đều đã ăn qua thịt và thuốc đặc hiệu, đã mất liên lạc cùng với đào nguyên ba năm, hàng trữ trong tay Tiết Hoành Đông không nhiều lắm, từ một tháng một lần, đến ba tháng một lần, lại đến nửa năm một lần, bọn họ sớm đã bắt đầu bị cắn lại, thường xuyên sinh bệnh nằm viện, là bệnh nhân thường xuyên của bệnh viện này, không kỳ lạ.”

Khúc Lương liếc nhìn tủ quần áo màu trắng, cười nói: “Không thể uống thuốc đúng giờ, dẫn tới tác dụng phụ của mỗi người không giống nhau, ví dụ như tôi, có thể mơ thấy chuyện tương lai sắp xảy ra của cô gái đó trong tấm ảnh, có điều tôi cũng có một thời gian dài không có mơ thấy, thật sợ cô gái kia xảy ra chuyện gì?”

“Tiết Hoành Đông có vấn đề về nhận biết màu sắc, nhìn màu trắng thành màu đen, màu đen nhìn thành màu trắng, nên đã nói tủ quần áo này là màu đen, giống quan tài, cho nên, anh cũng đừng leo ống dẫn thông gió hay cái gì nữa, đi vào tủ quần áo trốn đi, sẽ không có người ở trước mặt Tiết Hoành Đông, mở cái tủ quần áo này.”

Lúc cánh tủ đang bị Hàn Cảnh Viễn mở ra, Tô Anh hoảng sợ:……

Tô Anh còn chưa kịp nghĩ ra lý do thoái thác, giây tiếp theo cánh tủ quần áo bị một đôi bàn tay to lớn kéo ra, bốn mắt nhìn nhau, người ở trong tủ quần áo người và người bên ngoài người đều rất xấu hổ.

……

Hàn Cảnh Viễn đột nhiên nhìn thấy vợ trốn vào trong tủ trước anh một bước, sau khi kinh sợ liền phản ứng cực nhanh, cánh tủ quần áo chỉ kéo ra một nửa, dùng thân thể che khuất tầm nhìn của Khúc Lương, lách mình chen vào tủ quần áo, chiếm trọn một chút không gian đó trong tủ, còn thuận tay đóng cánh tủ lại.

Bên ngoài Khúc Lương:……

Mẹ nó, bên trong không phải là vợ của Hàn Cảnh Viễn, anh ấy mới không phát ra tiếng, sau đó không thể chờ đợi được chui vào đó chứ?

Khúc Lương gõ gõ tủ quần áo, ý bảo Hàn Cảnh Viễn chuẩn bị tốt, sau đó đóng cửa phòng lại rồi đi ra ngoài.

Không gian nhỏ hẹp của tủ quần áo, Tô Anh cùng nam nhân gần như mặt dán mặt, chỉ có thể gắng gượng chào hỏi: "Trùng hợp vậy, anh cũng tới đay điều tra manh mối sao?”

Hàn Cảnh Viễn: “Còn em đã nói từ trước là buổi tối ngủ ở nhà Tô Tân Ý  thì sao?”

Tô Anh: “Anh nói có nhiệm vụ không về, chính là nhiệm vụ trốn trong tủ quần áo? Em tốt xấu gì cũng tính là nhân viên ngoài biên chế, mà anh cũng không nói thật với em.”

Hàn Cảnh Viễn thấy có chút có lỗi: "Một là lúc chúng ta tạm biệt nhau, anh còn chưa báo cáo với chính ủy, hai là Khúc Lương đột nhiên tìm tới anh, chờ anh báo cáo gấp với lãnh đạo, đã không kịp thông báo với em rồi.”

Tô Anh không biết cái tên 250 (đồ ngốc)  Khúc Lương kia, đã nói với Hàn Cảnh Viễn bao nhiêu bí mật của Tiết gia?

Anh ta có thể trong ứng ngoại hợp tạo cơ hội trốn vào tủ quần áo cho Hàn Cảnh Viễn tới nghe hội nghị bí mật của Tiết gia, vậy hẳn là đã nói hết chuyện Tiết gia làm giao dịch người đào nguyên rồi.

Nếu Khúc Lương ngay cả loại chuyện anh ta là thai song sinh, hơn nữa một trong hai người còn bị mang tới đào nguyên cũng nói ra, cô sẽ không cần thiết lại xóa ký ức tương quan về đào nguyên của Tiết Hoành Đông và mấy người kia.

Tô Anh sờ vào túi quần của Hàn Cảnh Viễn tìm đồ vật, Hàn Cảnh Viễn cả người cứng đờ, khàn giọng hỏi: “Em sờ loạn cái gì vậy?……”

Tô Anh nói: “Có cái gì đó vướng vào em, em nhìn xem đó là cái gì?”

Hàn Cảnh Viễn:……

Sau đó Tô Anh lấy ra viện tinh hạch hoa mỹ từ trong túi của anh ra, vừa rồi cô cảm nhận được trên người Hàn Cảnh Viễn, có luồng năng lượng tinh hạch quái vật đột biến.

Trong tủ quần áo tối tăm vẫn là có thể thấy rõ một chút, đây là viên  tinh hạch quái vật đột biến cấp một, thuộc loại kém nhất, viên tốt nhất là cấp chín, đào nguyên bên kia đoán chừng cũng không lỡ cho Tiết gia loại tốt, nếu có cho, thân thể của bọn họ sợ rằng không chịu nổi.

Tô Anh hỏi: “Thứ này anh lấy từ chỗ nào?”

Hàn Cảnh Viễn thì thầm ở bên tai cô: “Khúc Lương đưa, nói là thuốc đặc hiệu của người đào nguyên cho, anh không phải đã quên một ít ký ức sao? Anh ta nói ăn thuốc này vào, là có thể khôi phục ký ức.”

Tô Anh: “…… Anh sẽ không tin chứ? Anh nhìn xem Tiết gia một đám nằm viện, đều là di chứng sau khi uống thuốc, anh muốn chết hả?”

Hàn Cảnh Viễn: “Anh không định ăn…… suỵt, có người tới.”

Tô Anh cũng đã nghe thấy tiếng bước chân, hai người lập tức im bặt, nín thở.

Xuyên thấu qua tấm mành chéo của tủ quần áo, có thể thấy rõ tổng cộng có năm người tiến vào, Tô Anh từ chỗ Văn Diễn đã xem qua ảnh, Hàn Cảnh Viễn cũng từ tấm ảnh mà Khúc Lương cung cấp, phân biệt ra thân phận của một vài người bên ngoài.

Người bảy tám chục tuổi ngồi xe lăn được đẩy vào chính là Tiết Hoành Đông, người đẩy xe lăn chính là người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, Văn Diễn nói không biết họ gì? Người trong nhà đều tôn xưng bà ta là Cô Hội, mười mấy tuổi đã tới Tiết gia làm người hầu, đã từng cứu Tiết Hoành Đông, rất được ông ta tín nhiệm.

Người nhỏ tuổi nhất là Tiết Kim Vân, mới vừa đầu hai mươi, có thể tới tham gia hội nghị gia tộc như vậy, ít nhất được Tiết Hoành Đông yêu thương hơn so với Khúc Lương.

Một nam một nữ còn lại đều là trung niên khoảng 40 tuổi, người nam chính là cháu ngoại của Tiết Hoành Đông, chính anh ta là người dẫn con trai và em gái về, người phụ nữ là con gái của anh trai Tiết Hoành Đông, cháu gái của Tiết Hoành Đông.

Năm người này, trước mắt là nhân vật cốt lõi của Tiết gia biết rõ nội tình của đào nguyên.

Vốn dĩ Tô Anh chỉ cần đem kí ức liên quan đến đào nguyên của năm người bọn họ xóa sạch thì vạn sự đại cát, sau đó về đảo Nam đảo tiếp tục cuộc sống.

Nhưng hiện tại Khúc Lương đã nói tất cả những gì anh ta biết cho Hàn Cảnh Viễn, cô không cần thiết làm điều thừa.

……

Tiết Quyền Hải đề phòng ngó mắt nhìn bảo mẫu Tiết gia, bất mãn nói: “Cậu à, sau cậu có thể để một người bảo mẫu tới tham gia hội nghị quan trọng như vậy chứ?”

Trong âm thanh già nua của Tiết Hoành Đông lộ ra vẻ yếu ớt suy yếu.

Ông ta nói: “Cô Hội giống như con gái của ta, thuốc đặc hiệu và thịt đặc hiệu thịt mấy năm nay đều là nó bảo quản phân phối, một lần sai sót cũng không có, thà rằng không lấy chồng cũng phải ở lại trong nhà chăm sóc ta, nếu nó không có tư cách……”

Tiết Hoành Đông đảo mắt nhìn một chút huyết mạch Tiết gia ở đây: "Vậy các người đều không có tư cách.”

Tiết Quyền Hải nói thầm một câu: "Nhưng cô ta không phải họ Tiết, cũng không phải người Tiết gia, rất khó tin tưởng.”

Tiết Nhã Mai vội vàng đem chuyển chủ đề: "Cô Hội hẳn là rõ ràng nhất, thịt và thuốc còn lại của chúng ta không nhiều lắm, đào nguyên bên kia rốt cuộc khi nào có thể mở cửa cho người tới?”

Tiết Hoành Đông ho khan vài cái, Cô Hội vỗ vài cái phía sau lưng cho ông ta, sau đó rót một cốc nước ấm, lấy ra một hộp gỗ đàn nhỏ, lại lấy ra một viên thuốc dạng tinh thạch, cho Tiết Hoành Đông ăn vào.

Sau đó lại mở bình giữ nhiệt ra, đổ ra một chén canh thịt, Tiết Hoành Đông từ từ ăn.

Toàn bộ quá trình không một ai dám nói chuyện.

Vẫn luôn chờ Tiết Hoành Đông ăn xong thịt, Tiết Quyền Hải mới nhỏ giọng oán giận: "Cậu, còn chưa tới thời gian đâu, cậu sao lại uống thuốc và ăn thịt trước như vậy?”

Tiết Hoành Đông dường như khôi phục chút sức lực, nói: “Bởi vì có việc lớn yêu cầu tinh lực để xử lý, để Cô Hội nói với các người đi”

Biểu cảm của mọi người khác nhau, việc lớn quan trọng đến mức phải uống thuốc để xử lý, Cô Hội cư nhiên rõ ràng đã biết trước, lúc này, ngay cả Tiết Nhã Mai có quan hệ tương đối tốt với Cô Hội, biểu cảm cũng trở nên ngưng trọng.

Mặc kệ những người này có biểu cảm gì, thái độ gì, Cô Hội luôn giữ vẻ mặt vô cảm, khiến người khác nhìn không ra cảm xúc.

Người mà bà ta trung thành dường như chỉ có gia chủ Tiết Hoành Đông này.

Cô Hội nói: “Dựa theo những gì Khúc Lương nhìn thấy trong giấc mơ về những chuyện đã xảy ra với huynh trưởng của cậu ấy, đã có thể xác nhận cô gái đó trên tấm ảnh, quả thật đã tới bên này chúng ta.”

Tin tức này Tiết gia sớm đã đoán được, Tiết Quyền Hải bất mãn nói: “Biết thì có tác dụng gì? Chúng ta đã thử thật nhiều cách, đều không tìm thấy cô ta.”

Anh ta lại bắt đầu đưa ra phương án kiên trì của mình nhưng đều bị phủ quyết.

“Cô gái kia mạo hiểm mở cửa từ đào nguyên cõng cậu ta trở về, cô ta để ý họ Hàn kia như vậy, không bằng chúng ta bắt cóc họ Hàn kia, ép cô ta xuất hiện là được?”

Bọn họ bàn đến cô gái trên tấm ảnh, Tô Anh liền cảm giác được người đàn ông bên cạnh đã rất kiềm chế.

Giờ phút này anh vẫn nắm chặt tinh thạch trong lòng bàn tay, Tô Anh  mở lòng bàn tay anh ra, tịch thu tinh thạch, để tránh anh không khống chế nổi lại ăn nó.

Hàn Cảnh Viễn áy náy, sau khi viết ở lòng bàn tay Tô Anh ba chữ, ‘ anh yêu em’, Tô Anh cúi đầu, nhịn không được cười.

……

Bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện.

Tiết Hoành Đông lại lần nữa bác bỏ cái phương án này: "Thân phận của Hàn Cảnh Viễn đặc thù, cháu muốn hại chết cả Tiết gia sao?”

Tiết Quyền Hải nói: “Sợ cái gì? Dù sao chúng ta cũng dự định sau khi mở được cửa, tất cả đều đến đào nguyên sống một cuộc sống thần tiên.”

Tiết Hoành Đông có chút hối hận, lúc đầu không nên mềm lòng dẫn con trai của em gái về, quả nhiên con hoang chính là con hoang, không thể trọng dụng.

Lúc này Cô Hội nói: “Tôi đã giải mã cảnh trong mơ của Khúc Lương, hiện tại chỉ cần làm theo yêu cầu của đào nguyên bên kia truyền lại là được, đừng tự tiện làm chủ gây thêm rắc rối.”

“Là tin tức gì?”

“Đào nguyên đã tìm được biện pháp, có thể mở cửa một lần nữa, nhưng lần này chỉ có thể đưa một người qua đây, bọn họ tìm được mẹ nuôi của cô gái trên tấm ảnh, ngày và địa điểm mở cửa đã được định xong, chờ chúng ta có được mẹ nuôi của cô ta trong tay, tôi nghĩ cô ta sẽ chủ động tới tìm chúng ta.”

“Một người mẹ mà thôi, cô ta thật sự chịu xuất hiện?” Tiết Quyền Hải không tin.

Cô Hội nói: “Người Đào nguyên nói cô ta nhất định sẽ xuất hiện, chẳng lẽ các người không tin người đào nguyên?”

Những người có mặt ở đây đối với người đào nguyên sùng bái một cách mù quáng, bên kia nói được vậy chắc chắn là được.

Tiết Quyền Hải gấp không chờ nổi: "Thật muốn biết mẹ nuôi của cô gái trong tấm ảnh trông như thế nào?”

Cô Hội biểu cảm chết lặng: "Mọi người đều có một cái mũi hai con mắt, không có gì đặc biệt.”

Hàn Cảnh Viễn nghe qua miêu tả của Khúc Lương, người đào nguyên rất ít có thân tình, nhưng cô gái trong tấm ảnh lại cứu anh, có thể thấy được mẹ nuôi của cô ấy đã nuôi dạy cô có quan niệm về tình cảm từ nhỏ.

Vậy chắc cũng là một cô gái lương thiện hiền lành thôi?

Trên cánh tay đột nhiên đau, Hàn Cảnh Viễn cúi đầu, Tô Anh vùi đầu vào vai anh, bóp chặt lấy cánh tay anh nhưng dường như cô cũng chưa nhận thức được điều đó.

Hàn Cảnh Viễn yên lặng thở dài, vòng tay ôm lấy cô, đem cô dụi vào trong lòng ngực, hôn hôn lên tóc của vợ, Tô Anh chui hoàn toàn vào trong lòng ngực anh.

……

Tiết Hoành Đông rất cẩn thận, nói thời gian địa điểm chờ đến ngày xuất phát, sẽ để Cô Hội tự mình dẫn đội đến địa điểm đã được chỉ định đón người.

Tiết Quyền Hải cười đắc ý: "Khúc Lương nhất định không biết, cậu ấy phản hồi trong giấc mơ của chúng ta, đều gắn liền với thông tin mã hóa.”

Tiết Nhã Mai do dự nói: “Chú hai, chúng ta thật sự ngay cả Khúc Lương cũng giấu sao? Cậu ấy dù sao cũng là cháu ngoại ruột của chú.”

Tiết Quyền Hải nóng nảy, trách Tiết Nhã Mai gây thêm chuyện.

“Tiểu tử Khúc Lương kia lúc nào cũng có tính chống đối, không tin được, nếu không hội nghị hôm nay cậu cũng sẽ không cho nó tham gia.”

……

Bên ngoài ầm ĩ một hồi, đã dừng lại.

Tô Anh khi đang phát sầu xem phải ra ngoài như thế nào? Thuốc và thịt mà Tiết Hoành Đông đã có tác dụng, trạng thái tinh thần tốt lên rất nhiều, nói buổi tối muốn xuất viện.

Còn đáp ứng trước khi đi đón người đào nguyên tới đây, sẽ chia thịt và thuốc cho bọn họ.

Tiết Hoành Đông muốn xuất viện, có nghĩa là phòng bệnh này sẽ trống, vậy Tô Anh và  Hàn Cảnh Viễn sẽ có cơ hội ra ngoài.

Hai người mới vừa thở phào nhẹ nhõm, thì nghe Tiết Kim Vân nói: “Ông ngoại, trong tủ vẫn còn có xiêm y, cháu mở tủ lấy ra nhé?”

Cô ta không dám trực tiếp mở cửa tủ, bắt buộc phải xin chỉ thị của Tiết Hoành Đông.

Tiết Hoành Đông đã uống thuốc, đối với phân biệt màu sắc đã khôi phục một chút, trầm mặc không nói, sau khi thấy rõ là tủ quần áo là màu trắng, không đồng ý cũng không phản đối.

Tiết Kim Vân đi về phía tủ quần áo.

Tô Anh căng thẳng, trong lòng đã quyết định, nếu như bị phát hiện, vậy chỉ có thể cho người Tiết gia trong phòng này, tóm gọn một mẻ.

Sau đó dùng dị năng đào ra địa điểm và thời gian đón người từ trong đầu Tiết Hoành Đông!

Lúc này Cô Hội mặt không biểu cảm kia đột nhiên mở miệng nói: “Quần áo ở trong tủ là thay thế áo liệm, là thứ không may không cần mang về nhà.”

Nói xong, cũng không đợi phản ứng của Tiết Kim Vân, trực tiếp đẩy xe Tiết Hoành Đông đi ra ngoài.

Tiết Kim Vân không rảnh lo bộ ‘ áo liệm ’ kia trong tủ, vội vàng đuổi theo.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại cháu ngoại và cháu gái của Tiết Hoành Đông, hai người nhìn nhau, đều thấy đối phương không vừa mắt.

Tiết Quyền Hải cậy mình là đàn ông luôn cảm thấy cao hơn Tiết Nhã Mai một cái đầu, mà Tiết Nhã Mai đã từng nghe bố nói thân thế của Tiết Quyền Hải, xem thường anh ta đứa con hoang được nhặt về này.

Đặc biệt bây giờ Tiết Quyền Hải còn nghi ngờ cô: "Cô vừa rồi sao lại cố ý làm tôi mất mặt, một người phụ nữ như cô, chẳng lẽ còn muốn tiếp quản kinh doanh của gia tộc sao?”

Quả thật Tiết Quyền Hải cũng không muốn đến đào nguyên, thứ mà anh ta muốn là chờ sau khi Tiết Hoành Đông và những người này đều đã đến đào nguyên định cư, vậy nhà và tài sản của Tiết gia đều là của anh ta.

Dự định trong lòng của Tiết Nhã Mai cũng giống với mục đích của Tiết Quyền Hải: "Anh đừng lầm, tôi mới là người họ Tiết, anh là người khác họ, cho dù đã sửa lại họ, thì vẫn như cũ là người ngoài.”

“Chó má, tôi chính là người mà một tay cậu nuôi lớn, gia nghiệp của cậu đương nhiên muốn truyền lại cho tôi.”

Tiết Nhã Mai châm chọc nói: “Khúc Lương còn chưa có chết đâu, cậu ta mới là cháu ngoại ruột của chú hai.”

Tiết Quyền Hải cười lạnh: "Cậu ta cũng không phải họ Tiết, tôi khuyên cô vẫn nên đừng đặt cược đúng người, bây giờ ủng hộ tôi, sau này còn được chia chút canh mà uống.”

……

Hai tên ngốc bên ngoài , ồn ào nhốn nháo cuối cùng cũng đã đi, Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn từ tủ quần áo đi ra, sợ một lát nữa lại có người tới, Tô Anh kêu Hàn Cảnh Viễn rút nhanh.

“Anh vẫn đi từ cửa sổ?”

Hàn Cảnh Viễn gật đầu: "Vậy còn em?”

Tô Anh chỉ chỉ bộ quần áo y tá của mình, nói: “Em đương nhiên là đi cửa lớn, anh nhanh lên, em còn phải đóng cửa sổ, Khúc Lương kia chỉ quản chết không quản chôn cất, sẽ không quay lại để giải quyết hậu quả.”

Hàn Cảnh Viễn: “Không phải chứ?”

Tô Anh: “Anh ta nếu là người thận trọng, có thể để em gái soát ra tấm ảnh ở trong phòng sao? Có thể để Văn Diễn trộm được tấm ảnh từ phòng kiểm lâm sao? Có thể để người đào nguyên và người Tiết gia, dùng tin tức mã hóa lừa đến bây giờ? Anh sẽ không còn ôm ảo tưởng đối với cái tên ngốc đó chứ?”

Hàn Cảnh Viễn:…… Liên tiếp mấy câu hỏi, anh ấy vậy mà không nói được câu nào.

“Vậy được, anh ở bên ngoài bệnh viện chờ em.”

“Được, anh đi xa một chút, đợi ở sân ga kế tiếp.”

Sau khi Hàn Cảnh Viễn rời đi, Tô Anh đóng cửa sổ, đi cầu thang xuống một tầng khác, sau đó đi tìm Tạ Phỉ Thúy đổi quần áo, rồi ra khỏi bệnh viện đi tìm Hàn Cảnh Viễn.

Khi cô tới, Hàn Cảnh Viễn đã ở sân ga chờ cô, Tô Anh trước lúc ở trong tủ quần áo, đã sờ thấy trong túi anh một loại bút ghi âm mà chỉ trong bộ đội mới có, liền hỏi nói: “Đều ghi âm hết rồi chứ?”

Hàn Cảnh Viễn nói trên đường đã kiểm tra qua: "Còn khá rõ ràng.”

“Chính ủy Hứa vẫn còn ở đảo Nam chứ, chúng ta bây giờ làm thế nào?” Tô Anh hỏi.

Hàn Cảnh Viễn nói Hứa Càng Chu lên đường tới bắc Kinh, công việc bên này tạm thời giao cho Quý Bình Lương chủ trì: "Tạm thời đã thành lập tiểu đội đặc biệt, chính ủy Quý chủ trì công việc, em cùng anh đến bộ chỉ huy tạm thời.”

Tô Anh cũng hết cách, không muốn đi cũng không có lý do, lúc lên xe, mới phát hiện trong túi không có tiền, Hàn Cảnh Viễn cười, đã tiêu sáu đồng mua hai tấm vé xe buýt chuyến cuối.

……

Khi Hàn Cảnh Viễn báo cáo công việc cho chính ủy Quý, Tô Anh vẫn luôn không nói lời nào, Quý Bình Lương còn tưởng rằng Tô Anh là bởi vì duyên cớ với Kiều Cửu Hương nên có thành kiến với anh.

Tô Anh đã cứu con trai lớn của anh, lại để Xuyên Bách cùng sống với  bốn đứa trẻ nhà cô ở đảo Nam bên kia sắp nửa năm, khi trở về nhà ăn tết, Xuyên Bách đã cởi mở rất nhiều, đầu năm đi học trung học cơ sở, tuy rằng có bạn học trong lớp sẽ giễu cợt tuổi tác của anh ấy, nhưng Xuyên Bách sẽ dùng thành tích để nghiền áp.

Nếu không có Tô Anh, anh ấy có khả năng vĩnh viễn cũng không tìm thấy con trai.

Quý Bình Lương đối với Tô Anh vừa cảm kích vừa áy náy, tuyệt đối sẽ không lại để vợ mình có bất kỳ hành vi ngột ngạt nào cho Tô Anh.

Anh vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Đồng chí Tiểu Tô, đối với nhiệm vụ này, cô kiến nghị và yêu cầu gì không? Chỉ cần cô đề ra, tôi sẽ xin với cấp trên, cố gắng đáp ứng yêu cầu của cô.”

Tô Anh phục hồi tinh thần lại, vội nói: “Cảm ơn tổ chức, tôi bây giờ cái gì cũng có, không có yêu cầu gì, chỉ muốn hỏi một chút, vụ án lần này không giống với ngày trước, đối thủ của chúng ta dẫu sao cũng không phải người thường, nếu xuất hiện tình huống bất ngờ, dưới tình huống mất liên lạc với tổ chức, có thể linh hoạt ứng biến không?”

Quý Bình Lương nói: “Nếu thật sự xảy ra tình huống mất liên lạc, các người chỉ có thể linh hoạt ứng biến rồi.”

Tô Anh gật đầu: "Được, vậy tôi biết rồi.”

Hàn Cảnh Viễn cùng với Quý chính ủy ở bên kia lập ra kế hoạch kế tiếp, Tô Anh ở một bên ngủ gà ngủ gật, dứt khoát nằm bò ở trên bàn nghỉ ngơi.

Quý Bình Lương thấy cảm xúc của Tô Anh tối nay không cao, khác rất nhiều so với dáng vẻ tích cực của cô mấy lần trước, hạ giọng hỏi Hàn Cảnh Viễn: "Những người có liên quan đến thế giới song song, vợ cậu bị dọa sợ rồi sao?”

Hàn Cảnh Viễn: “…… Có lẽ khả năng là cô ấy chỉ cảm thấy phiền phức thôi.”

Tô Anh nghe thấy, cũng lười đáp lại, khiến bọn họ cho rằng cô đã ngủ say rồi.

……

Bọn họ thương thảo quá muộn, sau đó Tô Anh thật sự đã ngủ say, sau khi được Hàn Cảnh Viễn đánh thức, trời đã tờ mờ sáng.

Hàn Cảnh Viễn đã mua cơm sáng về: "Anh Anh, ăn sáng xong, rồi về phòng khách trong sở ngủ nhé.”

Tô Anh gặm màn thầu, uống sữa đậu nành, hỏi: “Các anh đã thương thảo xong rồi?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Nào đã xong đâu, trước tiên đưa đưa em về phòng khách nghỉ ngơi đã, sau đó anh đi tìm tên ngốc Khúc Lương kia.”

“Tiết gia bên kia làm sao bây giờ?” Hiện tại không biết thời gian địa điểm, khẳng định cần có người theo dõi.

“Có đồng nghiệp tiếp nhận nhiệm vụ theo dõi rồi.”

Tô Anh cũng cần phải đi tìm Văn Diễn một chuyến, hai người từ bộ chỉ huy đi ra, về nhà khách trước, Tiểu Châu đã chờ ở cửa.

“Chị Anh, chị cuối cùng đã trở lại.”

“Làm sao vậy?” Tô Anh đang định để Tiểu Châu hôm nay về đảo Nam, những việc tiếp theo Tiểu Châu không tham dự được.

“Buổi sáng lúc đi tiệm cơm Quốc Doanh mua cơm sáng, có người phụ nữ trung niên đưa cho em một bức thư, kêu em chuyển cho chị, còn bảo em không cần nói nhiều, nói bà ấy là người chỉ điểm của chị, phải bảo mật.”

Tiểu Châu cực kỳ cẩn thận, ở bên ngoài đi lượn một vòng, xác định không ai theo dõi, về mới về nhà khách của sở, không lên lầu, xách theo cơm sáng chờ ở cửa.

Trở lại phòng, Tiểu Châu đem bức thư giao cho Tô Anh, bức thư niêm phong rất cẩn thận, trên bìa thư không viết bất kỳ chữ gì.

Tô Anh hỏi một chút về chiều cao và dung mạo của người phụ nữ đó, nghe miêu tả của Tiểu Châu, rất giống tối với Cô Hội nhận được sự tín nhiệm của  Tiết Hoành Đông ở trong phòng bệnh ngày hôm qua,.

Cô nói với Tiểu Châu: “Cô đi mua vé về đảo Nam trước, nói với sở trưởng một tiếng, tôi còn phải ở lại Bắc Kinh mấy ngày.”

Tiểu Châu liên tục gật đầu, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Tô Anh xé thư, Hàn Cảnh Viễn trong lòng nói đây là bức thư Cô Hội đưa cho Tô Anh sao? Anh kiên nhẫn ở một bên chờ Tô Anh xem xong thư.

“Trên đó viết gì?”

Tô Anh cảm thấy không thể tưởng tượng: "Cô Hội muốn cùng chúng ta hợp tác, hẹn chúng ta buổi tối đến nghĩa trang nói chi tiết.”

Hàn Cảnh Viễn:…… Lại là nghĩa trang, không tìm được địa điểm khác à?

“Bà ta sẽ không vì nguyên nhân thân phận của anh, muốn bắt cóc em để giam chân anh chứ?”

Tô Anh đưa bức thư cho Hàn Cảnh Viễn, bảo anh tự mình phán đoán: "Em cảm thấy sẽ không, nhưng Cô Hội tại sao cũng muốn Tiết gia không chết tử tế vậy?”

Hàn Cảnh Viễn đoán không ra, sau khi xem xong thư, anh nói: “Buổi tối qua đó sẽ biết thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK