• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đóng chốt cửa, vừa quay đầu lại, Tô Anh đã nhìn thấy hai thiếu niên một trái một phải đứng ở cửa phòng, bình tĩnh nhìn cô, trong mắt Hàn Kinh Thần toàn là sợ hãi và bất lực, Cố Tri Nam cũng rất lo lắng.

Tô Anh nhìn ra hai đứa trẻ này đang lộ ra biểu cảm quan tâm lo lắng, cô cũng bất đắc dĩ: “Hai đứa không ngủ được, dì cũng hết cách giải thích cho hai đứa, tự hai đứa cũng nghe được rồi, chính chú hai của mấy đứa cũng không biết là bị kêu đi vì chuyện gì, dì lại càng không có khả năng biết được, nếu mà có biết, cũng không thể nói cho hai đứa, đi ngủ đi.”

Hàn Kinh Thần không ngủ được, lo lắng nói: “Ba của con cũng bị kêu đi vào đêm nọ, sau đó không còn trở về nữa, chú hai sẽ không như thế phải không?”

Tô Anh vò tóc của cậu: “Cái miệng con nói bậy nói bạ cái gì, an ninh bây giờ tốt lắm, nào có nhiều nhiệm vụ nguy hiểm thế, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.”

Hàn Kinh Thần không kìm lòng được mà cứ suy nghĩ vẩn vơ: “Nhưng mà con thấy sợ lắm, con sợ nếu chú hai chết rồi, dì sẽ tái hôn.”

Tô Anh thầm nghĩ thằng nhóc thối Hàn Kinh Thần này có giác quan thứ sáu quá mạnh, có lẽ cô sẽ, nhưng hẳn là sẽ không tái hôn, lại nói nữa, Hàn Cảnh Viễn có mệnh sống lâu trăm tuổi, không dễ chết đến vậy.

“Dì chẳng thể tìm thấy ai tốt hơn chú hai của con, lại nói người nhà liệt sĩ còn có trợ cấp, có thể cấp cho một công việc, mình dì cũng có thể nuôi nổi bốn đứa tụi con, vì sao dì phải rời đi chứ?”

“Vậy dì sẽ không quay lại tìm chú Cố sao?”

Hàn Kinh Thần quay đầu nhìn vào mắt Cố Tri Nam, nhấn mạnh: “Không có ý nói là anh cậu không tốt, tôi cảm thấy, chỉ cần dì hai kiên quyết không rời đi, chú hai tôi sẽ không phải chết.”

Cố Tri Nam không hy vọng đại ca cô đơn, cũng không mong rằng chồng của chị mình chết, cậu gật đầu tỏ vẻ mình không giận.

Tô Anh tò mò: “Cái đầu nhỏ của con rốt cuộc có cái gì vậy, sao lại có thể nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ như vậy chứ.”

Hàn Kinh Thần nói, sau khi ba mẹ cậu lần lượt hy sinh, cậu nghe ông cố nội nói, nếu mẹ cậu không có hy sinh, thì không chừng ba cậu có thể trở về, chỉ vì mẹ cậu không còn nữa, ba cậu mất đi người quan trọng nhất trong lòng, nên chẳng quan tâm đến tánh mạng của bản thân nữa.

“Thế nên, nếu chú hai biết dì mãi mãi ở nhà chờ chú ấy, kiểu gì chú ấy cũng muốn trở về thôi, đúng không?”

Tô Anh bị mớ đạo lý của Hàn Kinh Thần làm cho á khẩu không trả lời được.

Cũng có thể coi là như vậy, lúc cô ở dị thế, thực sự rất trân trọng sinh mệnh của mình, nhưng khi những người mà cô coi là người nhà là đồng đội của cô chết đi, trong lòng mất mát, cũng không còn trân trọng sinh mệnh của mình nữa.

Cô đột nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi, sau khi ba mẹ con hy sinh, hẳn là còn để lại cho người nhà hai cơ hội làm việc, cho ai rồi?”

Hàn Kinh Thần không biết tại sao dì hai lại đột nhiên hỏi cái này, nghĩ đi nghĩ lại thật cẩn thận, có thể là dì hai muốn có một công việc ổn định, nhưng mà không còn kịp nữa rồi, đã qua tận sáu năm.

Bây giờ lớn lên ngồi nhớ lại trận cãi vã ở nhà tang lễ lúc ấy, vẫn còn tức giận đến mức không thể tha thứ được cho gia đình bà ngoại, ồn ào khiến cho cậu không thể tiễn đưa ba mẹ đi thật tốt.

Cậu nói: “Bà ngoại đến đây làm um sùm, muốn đưa con và em gái con về nuôi, không có cách nào, đành phải đưa cho bọn họ cơ hội làm việc, tiền an ủi lúc đó đưa cho chú hai, dì hai muốn sao, con có thể đem phần tiền của con mua một công việc cho dì hai.”

Thái độ của cậu vô cùng thành thật.

Không thể không cảm động, tảng băng nhỏ trong lòng Tô Anh, nứt ra một vết nứt, bắt đầu đau đớn.

Cô giơ tay lên, Hàn Kinh Thần nghĩ rằng mình sắp bị đánh, vội khom lưng trốn một chút, kết quả là lòng bàn tay ấm áp dừng ở đỉnh đầu.

Tóc bị vò rối, nhưng trong lòng ấm áp.

Tô Anh kéo hai thiếu niên đi về phòng: “Ngủ đi, sáng mai nếu không muốn dậy sớm làm cơm sáng, thì đi nhà ăn mua về mà ăn.”

……

Hàn Cảnh Viễn ở văn phòng sư trưởng, gặp phải chính ủy mới nhậm chức, là một trưởng bối anh quen biết, lãnh đạo sinh thời của đại ca anh cùng đại ca Tô Tấn.

Hàn Cảnh Viễn cúi chào: “Chính ủy Hứa.”

Hứa Càng Chu vỗ vỗ bả vai Hàn Cảnh Viễn, cơ bắp rắn chắc vỗ không nhúc nhích, cả người không chút lay chuyển, trong mắt anh ấy có vui mừng, em trai của Hàn Cảnh Niên, từ năm đó mới vừa vào vẫn còn vụng về khờ khạo, giờ lại lột xác thành một quân nhân ưu tú như anh trai anh.

Muộn như vậy mà anh ấy gọi anh đến đây, sẽ không phải là ôn chuyện, Hàn Cảnh Viễn đoán được có chuyện quan trọng, cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng đến như thế.

Hứa Càng Chu đem văn kiện tuyệt mật đưa cho Hàn Cảnh Viễn và Trần Gần Hoành, lại lần nữa kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho hai người bọn họ.

“Cảnh Viễn lần trước vợ cậu hỗ trợ phá hoạch án lừa bán, đứa trẻ cuối cùng kia bị bán đi tương đối xa, ở khu vực khai thác mỏ hẻo lánh, lúc giải cứu đứa trẻ kia, Đoạn Quân ngoài ý muốn từ quặng mỏ đen sâu nhất, giải cứu được một vị đồng chí của chúng ta.”

“Vị đồng chí kia cùng đại ca cậu và Tô Tấn cùng nhau đi làm nhiệm vụ, đại ca cậu cùng Tô Tấn hy sinh, anh ta mất tích sáu năm, cứu ra trước tiên liền liên hệ cho tôi, hội báo cho tôi biết, nói nhiệm vụ hoàn thành, thỉnh cầu với lãnh đạo hội báo công việc.”

Hứa Càng Chu đỏ cả hai mắt: “Là vị đồng chí tốt, đại ca cậu cùng Tô Tấn, đều là đồng chí tốt.”

Đại não của Hàn Cảnh Viễn như bị kim đâm vào, lật tới lật lui một cách máy móc báo cáo tuyệt mật trong tay, năm đó anh cũng không biết đại ca đi chấp hành nhiệm vụ gì, trong bản báo cáo này nói, đại ca cùng đại ca Tô Tấn bọn họ, ẩn nấp ở nước ngoài và triển khai các tổ chức tình báo ở đại lục trong nhiều thập kỷ, bọn họ đã bị đưa ra ngoài từ danh sách từ trên xuống dưới, đại ca yểm trợ cho đồng đội lại hy sinh lúc đang rút lui, đại ca Tô Tấn bị trọng thương không trụ lại được, trước khi được đưa đến bệnh viện đã qua đời, không kịp nói ra tin tình báo anh ấy mang về giấu ở địa phương nào.

Mà vị đồng chí Trang còn lại, bị đối phương bắt về, giấu trong mỏ than quặng tư nhân, tra tấn bức cung để lấy lời khai, suốt sáu năm qua, anh ấy đều kiên trì không lộ ra bất kỳ thông tin gì.

Sau khi được giải cứu về, đồng chí Trang đã viết tin tình báo được anh ấy ghi nhớ trong đầu, nói cách khác một nửa mật mã mẹ mà Tô Tấn tìm được đã mang ra ngoài, chỉ cần tìm được rồi kết hợp mật mã lại, liền có thể phá dịch, khống chế tất cả nhân viên tình báo ẩn nấp ở nội địa ngoại cảnh.

Điều cuối cùng mà Tô Tấn nhìn thấy trước khi chết chính là vị hôn thê Thẩm Mỹ Tĩnh.

Hứa Càng Chu phân tích nói: “Nếu tin tình báo thật sự bị lộ ra ngoài, đồng chí Tô chắc chắn sẽ liều mạng đến hơi thở cuối cùng, nhất định sẽ để lại manh mối, manh mối này vô cùng có khả năng ở trên người Thẩm Mỹ Tĩnh.”

Nếu có manh mối, chỉ có khả năng ở trên người cô ta.

Đại ca của Hàn Cảnh Viễn, Tô Tấn, hai mạng người, còn có vị đồng chí Trang kia, bị tra tấn trong âm thầm lén lút sáu năm, Thẩm Mỹ Tĩnh thế nhưng có thể ngồi yên được, quay đầu còn có thể gả cho em trai của Tô Tấn, xem nhà họ Tô như một cảng tránh gió.

Hàn Cảnh Viễn hai mắt đỏ đậm, khóe mắt muốn nứt ra: “Bắt lấy cô ta, các người vì sao lại không bắt cô ta lại để thẩm vấn!”

Sư trưởng Tề cùng chính ủy Hứa liếc mắt với nhau, đều yên lặng thở dài, Hàn Cảnh Viễn không phải không có lý trí, chỉ là giờ phút này tình cảm bị tổn thương đã vượt qua lý trí.

Sư trưởng Tề quát lớn nói: “Hàn Cảnh Viễn, cậu bình tĩnh một chút, dùng lý trí để tự hỏi xem, bắt giữ như thế nào, chúng ta có chứng cứ sao, cô ta có cắn lưỡi chết cũng nói Tô Tấn không để lại manh mối gì cho cô ta, cậu có thể có cách nào khác sao?”

Trong lòng Trần Gần Hoành cũng đau, trước khi Hàn Cảnh Niên đi làm nhiệm vụ, đã phó thác em trai mình cho anh ta, mấy năm nay Hàn Cảnh Viễn cũng không khác gì là em trai của anh ta rồi.

Anh ta có thể lý giải trong lòng Hàn Cảnh Viễn đang rất đau, kể cả anh ta cũng suýt chút nữa không thể kiềm chế được.

Anh ta hỏi một câu để làm phân tâm Hàn Cảnh Viễn đang phẫn nộ: “Tình huống của đồng chí Trang trước mắt như thế nào.”

Sự phẫn nộ trong lòng Hàn Cảnh Viễn bị sự an nguy của đồng chí Trang làm dịu bớt đi phân nửa, theo sát hỏi: “Đại ca Trang trước mắt có an toàn không?”

Hứa Càng Chu nói: “Đồng chí Trang đã được cứu về, đã được điều trị hợp lí, trước mắt cậu ấy đã an toàn, sáu năm bị cầm tù thẩm vấn, đồng chí Trang vẫn như cũ dựa vào nghị lực cứng cỏi, từ trên người những phần tử giam giữ, thẩm vấn cậu ấy bất hợp pháp, thám thính được tên đầu đàn của bọn chúng tên Thôi Hưng Đông.”

“Thời gian trước, đã tra được, trước mắt Thôi Hưng Đông đang ở Nam đảo, đang liên hệ với thanh niên trí thức ở nông trường tên Trần Võ Sinh.”

“Gia cảnh của Trần Võ Sinh, điều tra đến ba đời tổ tiên, nhà họ Trần bọn họ, tổ tiên gia quyến tránh nhắc đến đền thờ trinh tiết, thế hệ trước của nhà họ Trần còn cảm thấy đó là công trình để thể hiện mặt mũi nhà bọn họ.”

Nhưng mà là thanh xuân và máu thịt của người phụ nữ mà xây dựng lên, nên được san bằng.

“Dì của Thẩm Mỹ Tĩnh tên Từ Phân nguyệt, chính là con dâu của nhà họ Trần, goá chồng trước khi cưới, những đứa cháu trai đã lập gia đình đều đã ăn qua cơm cô ta nấu, mặc qua quần áo cô ta giặc, Trần Võ Sinh chính là một trong những đứa cháu trai của cô ta, cho nên Từ Phân nguyệt ở nhà họ Trần tương đối được tôn kính, Thôi Hưng Đông cũng tiếp xúc qua Từ Phân Nguyệt.”

Sư trưởng Tề nhìn lại thời gian, đã thảo luận qua hai giờ, ông cho mọi người một bình trà đã được rót đầy.

“Mọi người đều phân tích một chút, Thôi Hưng Đông tiếp xúc Từ Phân Nguyệt chúng ta còn có thể lý giải, nhưng thường xuyên tiếp xúc Trần Võ Sinh là vì điều gì, không thể trông cậy vào Thẩm Mỹ Tĩnh đã ly hôn, lại cùng Trần Võ Sinh gương vỡ lại lành, sau đó thông qua Trần Võ Sinh, đi thăm dò Thẩm Mỹ Tĩnh trong tay có tình báo hay không?”

Căn cứ vào điều tra về Trần Võ Sinh, tiểu tử này cũng rất cứng đầu, lúc ở đại Tây Bắc, bệnh tình nguy kịch quá hai lần, tay chân đông lạnh không có một chỗ da thịt nào là lành lặn, cũng không có cúi đầu nói một tiếng trở về.

Chịu đựng vì bản hợp đồng năm năm, cũng trở thành một thân mang đầy thương tích b.ệnh h.oạn.

Tuy là một thư sinh văn nhược, nhưng cũng là một kẻ kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, cho nên sư trưởng Tề cùng chính ủy Hứa, cũng không nghĩ được Thôi Hưng Đông, vì điều gì lại có thể tự tin thuyết phục được Trần Võ Sinh như vậy.

Dùng tình cảm cũ để xóa đi sự đề phòng của Thẩm Mỹ Tĩnh, cuối cùng khôi phục được thông tin về hai vị đồng chí tình báo, Trần Võ Sinh không chịu ăn năn hối cải, cách này thật sự là không hiệu quả.

Lại nói, không ai có thể bảo đảm chắc chắn được Thẩm Mỹ Tĩnh nắm giữ manh mối.

Hàn Cảnh Viễn cười khẩy nhẹ một tiếng: “Nếu Hữu Hữu là con trai của Trần Võ Sinh cùng với Thẩm Mỹ Tĩnh thì sao?”

Sư trưởng Tề:…… Không thể nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chán ghét và phẫn uất của Hàn Cảnh Viễn, bỗng nhiên nghĩ đến nhân cách của Tô Tấn, người đàn ông có nguyên tắc như vậy, sẽ không làm cho vị hôn thê của mình mang thai trước khi kết hôn.

Sư trưởng Tề vung tách trà lớn lên trước bàn, bên trong là trà nóng đang sôi mà ông vừa rót đầy, ông không để ý rằng tay mình đang bị phỏng, hung hăng đập vào mặt sau của cánh cửa đối diện bàn làm việc.

‘Loảng xoảng’, âm thanh phát ra vang lên thật lớn, trà nóng văng khắp nơi, khiến cảnh vệ trẻ đứng gác ngoài cửa sợ tới mức run lên, lặng lẽ lùi ra xa một bước.

“Quá khi dễ người, không thể để bị khi dễ như vậy, bắt cô ta lại, bây giờ ngay lập tức bắt giữ cô ta lại cho lão tử!”

Trong lòng sư trưởng Tề tức giận không có chỗ phát t.iết, lại giơ tay lấy tách trà trong tay chính uỷ Hứa.

Nhìn thấy tách trà đã theo mình gần mười năm sắp bị đập vỡ, Hứa Càng Chu vội vàng cho tách trà lớn quý giá ôm vào trong lòng ngực: “Lão Tề, ông không phải đang ở độ tuổi của Tiểu Hàn bốc đồng, bình tĩnh một chút đi.”

Sư trưởng Tề thở phì phò bình tĩnh lại, hỏi Hàn Cảnh Viễn có chứng cứ hay không, chứng minh đứa trẻ kia là con của Trần Võ Sinh.

“Tên hỗn đản Trần Võ Sinh kia có biết đứa trẻ là con anh ta hay không?”

Hàn Cảnh Viễn lắc đầu: “Không rõ lắm, đây chỉ là tôi căn cứ vào tổng hợp tình huống mà phỏng đoán, nhưng tôi tin tưởng đại ca Tô, mặc kệ đứa trẻ là của ai, đều không thể là của anh ấy.”

Trần Gần Hoành phân tích nói: “Lúc trước chúng ta nhận được tuyến báo, bang phái kia muốn bắt giáo sư Cố ra nước ngoài, có thể là bọn họ truyền tới tin tức giả hay không, mục đích thật sự của bọn họ, thật ra là muốn mẫu manh mối trong tay Thẩm Mỹ Tĩnh không?”

Hứa Càng Chu không dám dễ dàng đưa ra phán đoán: “Không thể bất cẩn được, nếu bọn họ muốn nhất tiễn song điêu, Cố Thành Phong ở bên kia đến cuối cùng một khắc cũng không thể thả lỏng, nhưng mà hiện tại quan sát trọng tâm, trước mắt để ý đến ba người Thẩm Mỹ Tĩnh, Từ Phân Nguyệt, cùng Trần Võ Sinh đi.”

Ba người này đều là người bình thường, hai người vẫn là người nhà viện, thân phận của Hàn Cảnh Viễn muốn tiếp cận thật sự rất bất tiện.

Hứa Càng Chu xoa xoa tay qua lại rồi đi vài bước, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Hàn Cảnh Viễn, như thể đang suy xét kế hoạch gì đó, sau đó ánh mắt càng ngày càng sáng, thật giống như trên người Hàn Cảnh Viễn có cái gì có thể phá án đại quan kiện.

Hàn Cảnh Viễn bị nhìn chằm chằm chịu không nổi, trực giác mách bảo là không có chuyện tốt, lui về phía sau một bước: “Chính ủy, có việc gì thì anh nói thẳng đi.”

Hứa Càng Chu cười ha hả: “Là như thế này, chị dâu cậu ý thức cao, chuyện lần này, vốn định để cô ấy tiếp xúc hiệp trợ điều tra nữ quyến, nhưng có điều, tố chất chuyên nghiệp của chị dâu cậu không mạnh, tôi lo cô ấy không giấu được chuyện trong lòng, sẽ biến khéo thành vụng tiết lộ tin tức ra bên ngoài, đang lo không tìm được nữ quyến thích hợp để chọn.”

Hứa Càng Chu cười càng thêm ấm áp, gần như sợ sẽ dọa Hàn Cảnh Viễn, âm thanh đều nhẹ rất nhiều, mang theo giọng điệu thương lượng.

“Vợ cậu có tố chất cũng như tâm lý vượt qua thử thách rất tốt, đối mặt với bọn buôn người mà mặt không đổi sắc, tám đứa trẻ kia có thể được cứu ra, đều phải cảm tạ ơn vợ cậu.”

Sư trưởng Tề nghe hiểu rồi, lão có lẽ là muốn để cho Tô Anh hiệp trợ phá án, nếu một hai phải để một người nhà tiến vào hiệp trợ, Tô Anh kia nhất định là người thích hợp nhất. Sư trưởng Tề cười như sói bà: “Tiểu Hàn nào, vợ cậu rất có duyên với cái nhiệm vụ dây dưa sáu năm này, nếu không nhờ có cô ấy hiệp trợ phá hoại kế hoạch của bọn buôn người, tám đứa trẻ kia không tìm thấy được, tìm không thấy đứa trẻ nào, Đoạn Quân cũng sẽ không cơ duyên cứu được đồng chí Trang ra ngoài, không cứu được đồng chí Trang, chúng ta đến chết có thể cũng không biết, anh cậu và Tô Tấn hy sinh là có ý nghĩa.”

“Hiện tại chỉ còn thiếu một bước, cậu xem, có phải cũng nên để vợ cậu tham gia nhiệm vụ này hay không?”

Hàn Cảnh Viễn:……

Nói như vậy không sai, nhưng Tô Anh đâu có khiêu khích ai, cô đâu có lý do gì phải mạo hiểm, cô từng nói qua, lý tưởng của cô chính là làm việc thật tốt, sống thật nghiêm túc.

Anh bất đắc dĩ cười khổ: “Sư trưởng, chính ủy, về vợ tôi chắc không nên tham gia đâu, cô ấy chỉ là một người bình thường, mọi người buông tha cô ấy đi.”

Sư trưởng Tề sao có thể dễ dàng từ bỏ: “Hàn Cảnh Viễn, sao cậu lại có thể thay vợ cậu ra quyết định được, nhiệm vụ mà kết thúc thành công, người tham dự đều được ghi công, công việc, tiền thưởng đều rất tốt, hỏi một chút, cậu hỏi vợ cậu trước xem như thế nào.”

Hàn Cảnh Viễn mới không bị mắc lừa, loại nhiệm vụ cơ mật như thế này, một khi hỏi, thì sẽ không thể có khả năng cự tuyệt, hoặc là tiếp nhận, hoặc là chờ bị điều đi.

……

Cơm sáng là từ nhà ăn mua trở về, Cố Tri Nam phân chia phần cháo, Cố Xán Xán cầm chiếc đũa, Hàn Kinh Thần làm bánh trứng, cắt thành những miếng tam giác, trên bánh rắc hành lá xắt nhỏ rất đẹp.

Tô Anh gắp một miếng bánh trứng, sau khi nhai được một chút, lại thốt lên một câu kinh hồn: “Hàn Kinh Thần, bánh trứng này độ chín vừa tới, vì sao vậy?”

Hàn Kinh Thần liếc mắt đi phía khác tỏ vẻ xem thường: “Dì hai, dì làm bánh cho nhiều trứng gà như vậy, bánh đương nhiên sẽ thơm nồng mềm xốp, con làm năm chiếc bánh, chỉ bỏ vào hai cái trứng gà, có thể đạt được tiêu chuẩn này, cũng không tồi.”

Tô Anh cảm thán một câu, lại ăn một miếng, hàm hồ nói: “Nhà chúng ta vẫn còn ăn trứng gà thả ga, con đừng keo kiệt như vậy.”

Hàn Kinh Thần buông lời thấm thía: “Quản lý chi tiêu trong nhà mới biết củi gạo mắm muối quý giá, dì hai dì biết nhà chúng ta một tháng tiêu dùng bao nhiêu không, chú hai con hơn nữa còn có chú Cố cho dì tiền tiêu, hẳn một trăm năm mươi tệ, đến cuối tháng thì dì còn lại bao nhiêu?”

Tô Anh buông chiếc đũa, chạy vào trong phòng đem sổ sách đưa lên trước mặt cậu: “Vậy tự con nhìn xem, khoản chi tiêu nào là có thể tiết kiệm lại đây?”

Sau khi Hàn Kinh Thần lật xem được vài trang đầu, tim bắt đầu nhói, cậu bắt đầu phàn nàn.

“Dùng hết phiếu thịt rồi sẽ không ăn thịt heo, có thể ăn thịt cá, dì chạy đến mua thịt quý ở siêu thị, còn có trứng gà này, một tuần ăn hẳn bốn mươi cái trứng, bình quân một ngày ăn luôn năm sáu cái, bảy xu một cái trứng gà, ăn không phải tiền sao.”

Tô Anh tiếp tục cắn bánh trứng mềm xốp ngon miệng, nói thầm: “Con lớn tiếng cái gì, nhà chúng ta đông người, bình quân mỗi ngày một người còn chưa ăn đủ một phần, như thế này có thể gọi là nhiều sao?”

Hàn Kinh Thần vô cùng đau lòng: “Vậy dì xem trong nhà thuộc viện nhà nào nhân khẩu ít, cũng không nhà ai một tháng ăn hơn một trăm cái trứng gà, quá xa xỉ rồi, bánh trứng này, sáng mai bắt đầu bỏ đi, thật ra bánh bao thêm tương ớt, ăn cũng khá ngon mà.”

Hàn Hâm Tinh:…… Đây là làm sao vậy, bánh trứng lại đắc tội ai đâu.

Cố Xán Xán:…… Vội ăn lấy một miếng bánh trứng vào trong miệng, qua ngày mai là không thể ăn được nữa rồi.

Cố Tri Nam săn sóc chia phần cho mình, rồi chia cho Tinh Tinh cùng với Xán Xán.

Tô Anh bị chọc cười chết, giống như không lâu trước đây, tiểu tử này còn không có khái niệm gì về tiền bạc, trong túi còn không có một xu, còn kêu cô mua trứng giá cao cho Đường Tuy Thảo, còn mua đồ giá hai nhân dân tệ, hai nhân dân tệ không phải là tiền sao?

Tô Anh giận dỗi cậu: “Về sau loại trứng gà cùng loại với Đường Tuy Thảo, con còn mua hay không?”

Hàn Kinh Thần:……

“Con nói xem.”

Tiểu tử kia bị dỗi cũng tức giận nói: “Không mua không mua, ai mua thì là đồ ngốc.”

Tô Anh đẩy lại cuốn sổ sách mà Hàn Kinh Thần vừa trả lại đẩy qua cho cậu: “Về sau vẫn nên là con quản lý chuyện trong nhà đi, dì tin tưởng ý thức của con, đến cuối năm chắn chắn là so với dì tiền dư còn lại sẽ nhiều hơn.”

Hàn Kinh Thần được khen, nếu là có cái đuôi chắc cậu cũng đang lắc đuôi mất.

“Đúng vậy, dì và chú hai đều không biết sống như thế nào, ôi, nếu như con không quản lý sớm một chút, hai năm nữa  chắc nhà chúng ta sẽ thiếu hụt chi tiêu mất.”

Hàn Hâm Tinh: “Anh thật không biết xấu hổ, anh quản lý gia đình cũng được, nhưng cần thiết bảo đảm mỗi tuần phải có hai ngày được ăn bánh trứng.”

“Được.” Hàn Kinh Thần hỏi Cố Tri Nam cùng Cố Xán Xán: “Hai người có yêu cầu gì không?”

Cố Tri Nam lắc đầu, tỏ vẻ cậu không có yêu cầu, Cố Xán Xán suy nghĩ, tỏ vẻ mỗi tuần muốn ăn tôm lớn một lần, Hàn Kinh Thần vui vẻ đồng ý.

Tô Anh gọi bọn họ đi học: “Chén đũa để dì dọn, Tri Nam cùng với Kinh Thần đưa em gái con đến cửa trường, nhìn thấy hai đứa nó đi vào rồi mới có thể rời đi, biết không?”

“Biết rồi, sẽ không để cho bọn buôn người có cơ hội ra tay.”

Hàn Kinh Thần lại nói: “Đúng rồi, buổi sáng đi nhà ăn mua cơm sáng, con gặp chú hai, chú ấy nói giữa trưa sẽ về ăn, còn nói nấu cơm cho dì, còn nói trong nhà không có giấm trắng, kêu dì đừng quên mang bình giấm về.”

Tô Anh:……

Hàn Kinh Thần cười ha ha, “Nhưng mà chú hai nói, hôm nay sẽ không cho nhiều giấm đâu, kêu dì đừng quá áp lực.”

……

Tô Anh đưa mấy đứa trẻ đến cửa, Đường Tuy Thảo nắm tay của Hữu Hữu, đã chờ ở đây bên cạnh nhau được khá lâu.

Nhìn thấy bọn họ ra tới, Đường Tuy Thảo cười ngọt ngào: “Anh Tri Nam, anh Kinh Thần, em muốn đưa Hữu Hữu đi học, chúng ta cùng nhau đi đi.”

Tô Anh mắt lạnh từ phía xa quan sát Từ Phân Nguyệt, một bảo mẫu, chính là nấu cơm và đưa đón đứa trẻ, sáng sớm tới ăn vạ mấy đứa trẻ nhà cô, là chuẩn bị làm chuyện gì sao?

Chờ Tô Tòng Nham trở về, chị ta phải bị đuổi khỏi nhà thuộc viện, hẳn là muốn chuẩn bị về Bắc Kinh, còn muốn để cho Đường Tuy Thảo đi học cùng mấy đứa trẻ trong nhà, đây là giúp con gái nuôi chuẩn bị cho tiết mục về tình cảm thanh mai trúc mã?

Tô Anh ha hả cười lạnh.

Đường Tuy Thảo vội vàng hỏi: “Dì Tô, dì cười gì vậy?”

“A, có điều kỳ lạ, mỗi sáng Hữu Hữu đều đi cùng mẹ thằng bé đến trường học, hôm nay sao lại để con đưa đi vậy?”

“Chị Thẩm hôm nay xin nghỉ, con muốn giúp mẹ nuôi chia sẻ việc nhà, liền đưa Hữu Hữu đi học.”

Cố Tri Nam xem Tô Anh cười không hề ấm áp, cậu đoán ra là chị mình là không muốn bọn họ đồng hành cùng Đường Tuy Thảo.

Cậu muốn bảo đảm nhìn qua Hàn Kinh Thần.

Cố Tri Nam nhân lúc Hàn Kinh Thần chưa kịp mở miệng, cự tuyệt nói: “Em gái Tuy Thảo, anh cùng Hàn Kinh Thần ở trên đường, không thể trông coi được hết tất cả các em, hơn nữa mang con nhà người ta theo, trách nhiệm quá lớn, tốt nhất em vẫn nên để dì Từ đưa Hữu Hữu đi đi, nếu như Hữu Hữu bị bắt cóc, anh và Kinh Thần không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”

Chính Hàn Kinh Thần cũng từng bị bắt cóc một lần, về lại Bắc Kinh một lần, trong lòng còn sợ hãi, hơn nữa Cố Tri Nam vừa nói như vậy, cậu vốn muốn bỏ qua tâm tư của Đường Tuy Thảo cùng Hữu Hữu, lặng lẽ quyết định.

Cậu nói: “Đúng vậy, em Tuy Thảo, anh chỉ có thể phụ trách em gái của anh thôi, không thể giúp em đưa Hữu Hữu.”

Hàn Hâm Tinh vẻ mặt không kiên nhẫn: “Cái gì mà bảo mẫu chứ, thật vô trách nhiệm, chờ chú Nham về bảo cô cút đi.”

……

Rốt cuộc Đường Tuy Thảo cũng không thể đi cùng Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần, Từ Phân Nguyệt đưa Hữu Hữu đi tiểu học trước, sau đó lại đưa Đường Tuy Thảo đi trung học.

Vẫn còn có chút thời gian trước khi vào lớp, chị ta đứng ở cửa trường, giảng đạo cho Đường Tuy Thảo: “Mẹ nuôi qua thời gian này, có thể phải về Bắc Kinh với chị con thôi.”

Đường Tuy Thảo nóng nảy: “Mẹ nuôi, mẹ đi rồi con lại trở thành đứa trẻ không có mẹ.”

Từ Phân Nguyệt mềm lòng, v.uốt ve mái tóc hơi bị ngả vàng của Đường Tuy Thảo, giải thích nói: “Cho nên mẹ nuôi muốn thay con tính toán, hai đứa con trai nhà Tô Anh, đều rất tốt rất ưu tú, con muốn theo chân bọn họ làm bạn tốt, làm em gái của hai người bọn họ, thanh mai trúc mã này rất tốt, chờ con trưởng thành sẽ biết.”

Đường Tuy Thảo không hiểu lắm: “Chính là anh Tri Nam giống như không quá thích con, anh Kinh Thần đối xử với con cũng không quá tốt.”

Từ Phân Nguyệt trìu mến nhìn cô bé nhu nhược đáng thương, cô bé này ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thiện lương, xinh đẹp như vậy, không có người nào là không thích.

Ngoại trừ Tô Anh, cô chắc chắn sẽ đề phòng chuyện Tuy Thao cướp đi hai đứa con trai của cô đi mất.

“Vậy con phải tìm cách, làm cho hai người bọn họ giúp đỡ con, chiếu cố con, mẹ nuôi nói cho con, Cố Tri Nam kia, thông minh hơn so với anh cậu ta, khó lường, về sau khẳng định có tiền đồ, còn có Hàn Kinh Thần, tuy rằng ngốc một chút, nhưng gia thế tốt, gia tộc có năng lực, con chỉ cần chặt chẽ bám lấy hai người bọn họ, tương lai chắc chắn thuận buồm xuôi gió.”

Đường Tuy Thảo cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu: “Con sẽ nghe lời mẹ nuôi nói.”

Từ Phân Nguyệt vui mừng nói: “Đứa trẻ ngoan.”

……

Tô Anh thấy Đường Tuy Thảo không thể đồng hành cùng với mấy đứa trẻ, xoay người về nhà dọn chén đũa, Hàn Cảnh Viễn nói giữa trưa về ăn cơm, còn nhờ cô mua giấm, phỏng chừng là muốn dùng đến khoai tây vụn.

Cô khóa cửa lại, không vội vã đi Cung Tiêu Xã mua đồ ăn, dùng dị năng tìm tòi một phen trước xem, người đàn ông có khí chất phúc hậu ngày hôm qua, lại xuất hiện gần nông trường.

Nhà Tô Anh ăn hết trứng gà rất nhanh, cô đi nông trường mua qua vài lần trứng gà mà không cần phiếu, hơn nữa trong nhà đã hết trứng gà, lại có thể danh chính ngôn thuận mua trứng gà rồi.

Kỳ quái ở chỗ, Từ Phân Nguyệt cũng ở đây mua trứng gà, chị ta rất keo kiệt, Tô Tòng Nham cho tiền mua đồ gia dụng, cũng không biết bị bảo mẫu cắt xén đi ít nhiều gì, chị ta sẵn sàng bỏ tiền mua loại trứng giá cao này mà không cần dùng phiếu? Có gì là lạ đâu.

Từ Phân Nguyệt liếc mắt Tô Anh một cái, quay đầu lại nói với người đàn ông phúc hậu hơi béo bên cạnh: “Tiên sinh Thôi, anh thật sự có thể giúp Võ Sinh có chỗ để quay lại thành phố sao, anh muốn bao nhiêu tiền?”

Thôi Hưng Đông cười nói: “Có tiền hay không cũng đừng khách khí, đều là đồng hương, xem trên danh dự của cô, tôi đi theo bạn học cũ ta nói một tiếng, phê duyệt danh ngạch trở lại thành phố là không thành vấn đề, nhưng mà tôi cũng lén lút hỏi qua Tiểu Trần, anh ta gần như là không muốn lại cùng Mỹ Tĩnh gương vỡ lại lành đâu.”

Từ Phân Nguyệt tự tin nói: “Lúc trước không chịu, chờ hôm nay Mỹ Tĩnh gặp qua anh ta, hai người nói chuyện, nói không chừng liền nguyện ý.”

“Tô Tòng Nham ưu tú như vậy, hai người đều có con chung, Mỹ Tĩnh thật sự định ly hôn sao, cô ta bỏ được?”

Từ Phân nguyệt thở dài nói: “Mỹ tĩnh cùng với Võ Sinh là tự do yêu đương, đều do chị họ của tôi một hai phải chia rẽ, cô ta một lòng muốn gả cho tình yêu, kết quả là cuộc hôn nhân này đã được sắp đặt từ trước rồi, mỗi ngày trôi qua cũng không hề vui vẻ, chỉ cần Võ Sinh đồng ý quay lại, cô ta có thể hạ quyết tâm ly hôn.”

Tô Anh ở trên cây cổ thụ cách đó không xa, nghe được rất rõ ràng, ha hả cười lạnh không ngừng, muốn gả cho tình yêu? Cô ta không hạnh phúc? Vậy Tô Tấn thì tính cái gì, kẻ xui xẻo Tô Tòng Nham kia thì tính là cái gì.

Muốn quay lại với người cũ, vì sao không ly hôn trước, cô ta nếu là trước ly hôn lại đi tìm người cũ, còn tính Thẩm Mỹ Tĩnh có điểm cốt khí, cõng chồng trên lưng còn tìm người cũ quay lại, chờ người cũ cho phép mới có dũng khí ly hôn?

Tô Anh vốn không phải người nhiều chuyện, nhưng thế này cũng thật quá đáng, Thẩm Mỹ Tĩnh hôm nay xin nghỉ phỏng chừng là tới tìm Trần Võ Sinh đàm phán, đàm phán lợi thế, hẳn là Hữu Hữu đi.

Đám người đi xa, Tô Anh từ trên cây xuống dưới, xoay người đuổi theo Từ Phân Nguyệt.

Trên một cây cổ thụ cách đó không xa, Hàn Cảnh Viễn từ trên cây xuống dưới, yên lặng nhìn bóng dáng cô vợ bóng dáng của cô vợ nhà mình vài lần, mặt lộ vẻ nghi hoặc, vốn định theo sau, nhưng Thôi Hưng Đông đi rất nhanh không để lại dấu vết, anh khẽ cắn môi, xoay người đuổi theo Thôi Hưng Đông.

……

Tô Anh theo Từ Phân Nguyệt, nhìn thấy cô ta đi gặp Trần Võ Sinh, ra tới lúc sắc mặt không tốt, còn hùng hùng hổ hổ nói Trần Võ Sinh cổ hủ, phỏng chừng là thuyết phục khách thất bại, Trần Võ Sinh thậm chí còn không muốn cho Thẩm Mỹ Tĩnh cơ hội gặp mặt.

Tô Anh trở về, mua bốn mươi cái trứng gà, lại đi Cung Tiêu Xã mua khoai tây giấm trắng cùng một túi bột mì phú cường, còn có một chút cải thìa, hôm nay giữa trưa không ăn mì sợi, thay vào đó là ăn trứng gà và mì rau xanh.

Về nhà nhào kĩ mì sợi, dùng gạc đắp lại cho tươi, lại đem gọt vỏ khoai tây, lấy thao nước, chờ Hàn Cảnh Viễn trở về nấu cơm.

Bên ngoài có người gõ cửa, Tô Anh cảm thấy hiếm lạ, tới nhà cô gõ cửa ngoại trừ Kiều Lan Lan chính là người phát thư, sau này Kiều Lan Lan tới nhà chỉ cần cửa mở ra, cô ta đã quen đến không gõ cửa.

Không phải là Từ Phân Nguyệt chứ, cô vì tìm hiểu tin tức, lại bắt đầu nhiệt tình quá mức.

Tô Anh rửa sạch tay, ở trên tạp dề lau một phen bọt nước tử, đi ra phòng bếp, nhìn thấy vị thím xa lạ, trong tay còn cầm một con cá mặn, một con vịt muối.

“Em chính là Tiểu Tô sao?” Thím ở cửa cười nói: “Người đàn ông nhà chị nửa đêm tối hôm qua kêu Hàn Cảnh Viễn đi, kêu tôi đem vài món đặc sản đến cho cô.”

Tiểu cảnh vệ tối hôm qua là nói tân chính ủy tiền nhiệm, vị thím hòa khí này là người nhà của lãnh đạo Hàn Cảnh Viễn, Tô Anh khách khí mời vào cửa: “Chị quá khách khí, em chỉ nhận cá thôi, cũng không dám lấy nhiều, vịt muối chị mang về đi.”

“Nhà có nhiều trẻ con, đây đều là lão Hứa kêu chị mang ra đây, mang về lại bị ông ta lải nhải.”

Xem ra là một chị dâu không có chính kiến, Tô Anh đáp lễ lại bằng một cân tôm khô lớn: “Trứng vịt biển này nấu cháo rất ngon, làm tôm là ngày thường đi biển bắt hải sản, tự mình mua ở bến tàu rồi phơi khô, có thể làm đồ ăn vặt trực tiếp ăn, chị dâu nếm một cái.”

“Tôm tốt như vậy làm món ăn vặt?”

Triệu Hương xé một miếng từ tôm khô lớn, đưa tôm vào trong miệng, cắn một miếng nhỏ, thịt tôm rắn chắc, hơi mặn, lại thơm lại nhai rất ngon, hai ba con tôm khô là có thể ăn chung với một chén cháo.

Triệu Hương thấy Tô Anh nhanh nhẹn xắt rau xanh rồi đánh trứng, làm mặt bánh canh, tò mò hỏi: “Tại sao em không chiên khoai tây vụn?”

Tô Anh ‘phụt’ cười, nói Hàn Cảnh Viễn rất hứng thú với món khoai tây, một hai phải trở về lại xào một lần cho cô nếm.

Triệu Hương cũng cảm thấy buồn cười, cảm thán vẫn là lúc tuổi còn trẻ tình cảm tốt, lại cảm thán Hàn Cảnh Viễn thay đổi cũng rất nhiều.

“Cậu ấy của lúc đầu, chính là như giả vờ bệnh tâm thần, lúc trước mỗi khi khách đến nhà chị đều không dám ngồi gần, chị còn cho rằng đứa trẻ này tính tình lãnh đạm.”

Không nghĩ tới là hiệp nghị kết hôn, xem dáng vẻ thích thú nấu cơm cho vợ mình bây giờ, cô vợ tự mình chọn lấy này, hẳn là rất thích đi.

Tô Anh vội hỏi nói: “Chị dâu chẳng lẽ cũng nhìn Hàn Cảnh Viễn lớn lên?”

“Kia thật cũng không phải, lúc cậu ấy bảy tám tuổi, lão Hứa liền bị điều đi rồi, sau lại có anh cậu ấy cùng anh của Tô Tòng Nham, đều là lão Hứa thủ hạ binh.”

Này liền liều một phen vì kẻ xui xẻo Tô Tòng Nham, Tô Anh đến nay vẫn không hiểu được, bọn họ dựa vào cái gì nhận định đứa trẻ trong bụng Thẩm Mỹ Tĩnh là của Tô Tấn.

“Chị dâu, em hỏi nhiều một câu, nếu chị cảm thấy không thích hợp có thể không nói.”

“Không có việc gì, em hỏi đi.”

Tô Anh nói: “Vì cái gì mà mọi người đều cảm thấy đứa trẻ trong bụng Thẩm Mỹ Tĩnh, là của Tô Tấn chứ, khi đó bọn họ đính hôn chưa được bao lâu nữa.”

“Cái này nha, đây là có nguyên nhân, Tòng Nham đi tìm anh cậu ấy, khi đến nơi, anh cậu ấy đã nói không ra lời, không ngừng phun ra máu, chỉ lôi kéo tay của Mỹ Tĩnh, chết không nhắm mắt.”

Triệu Hương không nhịn được xoa xoa đôi mắt đang đỏ lên.

“Trước lễ tang, Tòng Nham hỏi Mỹ Tĩnh, trước khi anh cậu ấy lâm chung có để lại di ngôn gì hay không, Thẩm Mỹ Tĩnh lắc đầu nói không có, hỏi lại, liền nói cô ta mang thai, Tòng Nham cảm thấy anh cậu ấy lúc đó cứ kéo tay của Mỹ Tĩnh, lúc chết cũng không nhắm mắt được, nhất định là muốn kêu cậu ấy chiếu cố vị hôn thê cùng đứa trẻ không phải của mình, cho nên cậu ấy sống chết đều phải cưới Mỹ Tĩnh, ai phản đối đều không nghe.”

Tô Anh như bị đông cứng lại, người cuối cùng mà Tô Tấn nhìn thấy chính là Thẩm Mỹ Tĩnh, thấy vị hôn thê vì sao lại chết không nhắm mắt, còn nữa, di ngôn thật sự không có để lại sao?

Cô tự mình lẩm bẩm: “Nếu em trước khi chết còn có một hơi, mặc kệ là Hàn Cảnh Viễn hay là ai, em nhất định muốn đem tin quan trọng nhất để lại cho người nhà, chẳng hạn như mật khẩu sổ tiết kiệm ở nhà, số tiền riêng trong tài khoản, tiền tủ quần áo riêng, còn có phương thuốc đáng giá nhất, nói cho bọn họ biết nên đưa cho ai, sẽ không có vì sao lại không có di ngôn.”

Triệu Hương cả kinh, tự hỏi đến chính mình, kia thật đúng là, nếu là cô ấy đột nhiên gặp phải tình huống sắp chết, cho dù là người qua đường, cũng sẽ cầu xin họ thông tin cho người nhà, cô ấy đời này tích góp được tiền riêng, đều giấu ở góc bên trái của tủ quần áo mà chồng cô ấy cũng không biết đến sổ tiết kiệm.

Triệu Hương trong lòng rất hụt hẫng, ngồi trong chốc lát, mang theo quà đáp lễ của Tô Anh, về tới khu đông người nhà viện.

Hứa Càng Chu đói không chịu được, thiếu chút nữa đi ăn nhà hàng, hỏi: “Cho tôi con vịt, như thế nào lại nói chuyện tán gẫu lâu như vậy, bà cùng với Tiểu Tô rất hợp duyên.”

“Nói về anh của Tòng Nham.”

Triệu Hương lấy ra vài con tôm khô cho chồng ăn lót dạ, nói: “Tôi hỏi một chút, Tô Tấn thực sự không để lại di ngôn gì hay sao?”

“Không có, chuyện này không phải đều đã dò hỏi quá rất nhiều lần rồi hay sao, Thẩm Mỹ Tĩnh nói không có.”

Hứa Càng Chu cũng không lột vỏ tôm, một ngụm cắn đứt nửa cái đuôi tôm, nhai vài cái đôi mắt đều sáng lên, mùi vị so với tôm tươi còn ngon hơn.

“Bà cũng đừng nấu cơm, cho tôi hai cái bánh bao, tôi phải ăn chung với món tôm này.”

Triệu Hương đến lấy lại phần tôm còn lại đi, cũng không phải là một đứa trẻ, còn tham ăn như vậy.

Cô ấy nói: “Em nghĩ, Tô Anh nói cũng có lý, người đều phải đã chết, sao có thể không nhớ điều gì, không để lại lời nào được, ít nhất là mật khẩu sổ tiết kiệm trong nhà, vàng bạc đồ tế nhuyễn tàng chỗ nào, này cũng nên muốn phó thác Thẩm Mỹ Tĩnh nói cho người trong nhà một tiếng đi, sao có thể cái gì cũng để lại, có thể hay không là Thẩm Mỹ Tĩnh tham tài, cố ý không nói không?”

Nửa cái đầu tôm trong tay Hứa Càng Chu rớt trên mặt đất, cả người ngây ngốc.

Đúng vậy, làm sao anh ấy có thể bỏ qua bản năng của con người, lúc Tô Tấn lâm chung kéo tay vị hôn thê chết không nhắm mắt, là không buông bỏ được đứa trẻ trong bụng của vị hôn thê, hay là dùng cái chết chăm chú nhìn, làm Thẩm Mỹ Tĩnh nhất định phải truyền lại tin mà anh ấy đã liều chết mang về?

……

Thời điểm lúc Hàn Cảnh Viễn quay về thì đã gần một giờ, Tô Anh đói đến nghiến răng nghiến lợi, uất ức bực dọc mà nức nở nói: “Hàn Cảnh Viễn, anh biết em không thể bị đói được, đói sốt ruột thì có thể cắn người đó, anh mau đi làm khoai tây xào, nếu không em liền ăn anh luôn.”

“Đói bụng như thế sao lại không ăn trước đi?” Sắc mặt Hàn Cảnh Viễn ửng đỏ.

Anh đi theo Thôi Hưng Đông cả một buổi sáng, Thôi Hưng Đông ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh xong liền về chiêu đãi sở ngủ trưa, đến tận khi đồng chí thay ca lại đây tiếp tục ngồi canh, anh mới vội vàng trở về.

Tô Anh vòng ra sau lưng giúp anh đeo tạp dề lên, thuận tay bóp một cái lên tấm lưng cơ bắp rắn rỏi của anh, cảm giác cũng rất tuyệt, người đàn ông này đúng là kiểu mặc quần áo thì có hình, c.ởi quần áo thì có…

Những ý tưởng còn lại của Tô Anh, bị Hàn Cảnh Viễn run tay lỡ cho nhiều thêm một thìa giấm trắng, khiến phải nghẹn ngược trở lại.

Được lắm, món khoai tây xào trưa nay lại chua đến mức không ăn được nữa rồi.

“Hàn Cảnh Viễn, anh thật sự rất là thích ăn giấm luôn đó nha.”

Hàn Cảnh Viễn:… “Nếu không phải tại em véo anh lúc đang nấu cơm, thì anh đã không bị run tay rồi.”

“Vậy thì sức chịu đựng của anh cũng kém quá rồi.”

Hàn Cảnh Viễn nhanh nhẹn dọn món khoai tây xào ra, nói: “Ăn cơm đi, anh thấy em nấu bánh canh mà, sao lại cho cả một quả trứng vào nấu chung vậy?”

Tô Anh lại tìm được chỗ để phàn nàn: “Cũng do Hàn Kinh Thần, nói hai đứa mình không biết cách sống, lo mình ăn quá nhiều trứng gà, quy định mỗi tuần chỉ được ăn hai mươi quả trứng gà thôi.”

Hàn Cảnh Viễn:… “Trứng gà hẳn vẫn còn có thể ăn nổi chứ?”

Tô Anh nói: “Em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà thằng nhỏ lần đầu tiên làm chủ nhà quản lý tiền cơm, vẫn nên tôn trọng và cổ vũ, không thể làm tổn thương tính tích cực của nó.”

“Vậy cũng đúng, thế mua thịt chút đi.”

“Môn nhi đều không có, Hàn Kinh Thần nói, về sau không được đi siêu thị ngầm mua thịt.”

“Vì sao?” Hàn Cảnh Viễn khó hiểu, cả nhà không đều đi mua sao?

“Bởi vì thịt quý!”

Hàn Cảnh Viễn không nhịn cười được, thật hiếm lạ, khi có thể nghe từ trong miệng Hàn Kinh Thần ghét bỏ giá hàng quý.

Uống một ngụm lớn bánh canh, anh nhìn như vô tình hỏi: “Hôm nay trứng gà mua ở đâu, cái đầu còn quái đại.”

“Nông trường.” Tô Anh nói: “Lúc trước cũng là từ nông trường mua.”

“Ừ.” Hàn Cảnh Viễn cúi đầu ăn cơm, không tiếp tục gặng hỏi thêm nữa, xem ra chuyện lên cây, Tô Anh là không tính toán nói cho hắn.

“Đúng rồi, em có việc muốn hỏi anh.”

Hàn Cảnh Viễn dừng đũa, ngẩng đầu nói: “Em nói đi.”

“Chính là……” Tô Anh châm chước một chút, dò hỏi: “Nếu em cung cấp manh mối người xấu cho đồn công an, thì có được khen thưởng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK