Tô Anh bị mất mặt cũng không để trong lòng, càng không vì vậy mà tức giận đến mức mất ngủ. Cô thà để người khác mất ngủ hơn là mình.
Cô không quan tâm người đàn ông lạ mặt này có quan hệ gì với Hàn Cảnh Viễn.
Cô gọi lại Tô Tòng Nham: “Cậu đứng lại.”
Tô Tòng Nham nơm nớp lo sợ xoay người: “Chị dâu muốn nói gì?”
Tô Anh bảo đứa nhỏ bên cạnh đến dạy dỗ Tô Tòng Nham: “Tinh Tinh, nói cho cậu ta biết.”
Hàn Hâm Tinh đứng trên băng ghế, vịn vào tường nói rõ ràng: “Chú Nham, chú sai rồi. Con được nuôi lớn bằng tiền chú hai gửi về, người chăm sóc con cũng là bảo mẫu mà chú hai thuê. Dì Đoạn không làm cái gì cả, chỉ nhìn thấy bọn con đã trợn mắt, làm sao dì ấy nhớ chúng con được.”
Lúc này, Hàn Cảnh Thần và Cố Tri Nam cũng cầm ghế bò qua tường ngó đầu ra. Bốn đứa nhỏ đều rất xinh đẹp, đều nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường.
Tô Tòng Nham vô cùng xấu hổ xin lỗi Tô Anh: “Chị dâu, em xin lỗi. Khi nào về nhà, em sẽ nói lại với vợ mình, bảo cô ấy không xen vào việc nhà chị nữa.”
Tô Anh nói: “Nhà cậu sao lại thích bị người ta lợi dụng vậy? Thật sự quá dễ bị lợi dụng. Công việc của cậu đặc biệt nên đừng nhúng tay vào việc của nhà người khác, được không?”
Tô Tòng Nham bị Tô Anh nói thì mặt đỏ lên.
Hàn Cảnh Viễn nhặt máy bay giấy dưới đất lên tới, đi vào trong viện bế bốn đứa nhỏ từ trên tường xuống.
Tô Anh nói: “Tôi không cố ý nghe lén, là Tinh Tinh nói muốn phi máy bay giấy.”
Hàn Hâm Tinh nói: “Đúng vậy, thực ra con không muốn chơi máy bay mà tìm cớ nghe lén.”
Hàn Cảnh Viễn lắc đầu trước sự giảo hoạt của cô bé: “Con bị dì hai chiều hư rồi.”
Anh vào nhà cầm bức thư rồi đi ra ngoài.
Hàn Kinh Thần nhận ra đó là bức thư giả của dì Đoạn, vui sướng khi người gặp họa nói: “Chú Nham đúng là tự tìm rắc rối. Chúc chú may mắn.”
Tô Anh không nhịn được nhìn cậu bằng ánh mắt coi thường: “Nói như thể con thông minh lắm. Nếu không phải tại con, sao dì bị chú hai bắt được trèo lên cây?”
Hàn Kinh Thần đuối lý, không dám nói nữa.
……
Hàn Cảnh Viễn đưa bức thư giả mà Đoạn Sở Hạ dùng để lừa cậu bé cho Tô Tòng Nham.
“Em xem đi, Đoạn Sở Hạ còn có thể làm giả thư, cô ta nham hiểm như vậy, sao anh có thể để cô ta tiếp xúc với bọn nhỏ?”
Tô Tòng Nham không phải kẻ ngốc, cho dù anh trai của Hàn Cảnh Viễn để lại thư cho con mình, chắc chắn sẽ không giao cho Đoạn Sở Hạ.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, chuyện bức thư, anh ta thật sự không biết.
“Anh, em……”
Hàn Cảnh Viễn ngắt lời anh ta, dặn dò: “Đừng để phụ nữ làm ảnh hưởng phán đoán của mình, em nên nhớ, mình là quân nhân.”
Tô Tòng Nham không phục, quân nhân cũng là người, cũng có tình cảm và d.ục v.ọng, cũng phải ăn cơm và trong lòng họ cũng có vướng bận.
“Vậy anh có bị Tô Anh ảnh hưởng không?”
Hàn Cảnh Viễn không chút do dự: “Chuyện đúng sai, anh tự có nguyên tắc.”
Hơn nữa, anh luôn cảm thấy, Tô Anh chắc chắn sẽ không để anh lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cô bảo Tri Nam và Kinh Thần tự giặt quần áo của mình, nhưng sẽ giúp anh giặt quân phục. Hơn nữa, cô còn cho lon sắt vào than nóng, tạo thành một cái bàn ủi đơn giản dùng thiêu nhiệt than phóng tới lon sắt tử, làm giản dị bàn ủi, giúp bộ quân phục của anh không còn một vết nhăn.
Tô Anh nói cô không muốn nhìn thấy bộ quân phục của anh bị bẩn.
Một người phụ nữ coi trọng sự nghiệp của anh ấy hơn cả bản thân như vậy, chắc chắn sẽ không bắt anh phải chọn giữa sự nghiệp và gia đình.
Hàn Cảnh Viễn kích động trong lòng, anh cảm thấy tìm được Tô Anh thật sự rất may mắn.
Mặc dù giữa họ bây giờ chỉ là thỏa thuận nuôi con nhỏ.
……
Buổi tối, Tô Anh hỏi Hàn Cảnh Viễn, Tô Tòng Nham có quan hệ gì với nhà họ Hàn mà có thể mặt dày tới thuyết phục anh.
Hàn Cảnh Viễn giải thích mối quan hệ giữa các nhà.
“Trước anh từng nói rồi đấy, anh trai anh có hai người anh em tốt là Đoạn Quân và Tô Tầm. Tô Tòng Nham bằng tuổi anh, là em trai ruột của Tô Tầm. Thẩm Mỹ Tĩnh là vị hôn thê của anh trai cậu ta. Sau khi Tô Tầm hy sinh, Tô Tòng Nham không để ý sự phản đối của mọi người mà nhất quyết muốn cưới Thẩm Mỹ Tĩnh.”
“Sau khi kết hôn bảy tháng, Thẩm Mỹ Tĩnh đẻ Hữu Hữu. Lúc đó, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu đó là con của Tô Tầm. Từ đó, nhà họ Tô cùng không hề nhắc đến chuyện hôn sự của hai người nữa.”
Sau buổi tối Tô Tòng Nham đến cảm ơn, Tô Anh nhìn ra Tô Tòng Nham và Tô Chấn Hữu không phải bố con ruột.
Nếu là quan hệ huyết thống, màu sắc năng lượng quanh người cơ bản sẽ giống nhau, DNA trong người cũng giống nhau, chắc chắn không sai được.
Cô phát hiện Tô Chấn Hữu không phải con ruột của Tô Tòng Nham, đang suy nghĩ có nên nói với Hàn Cảnh Viễn hay không.
Bây giờ cũng không cần nói nữa.
Tô Tòng Nham nguyện ý nuôi con giúp anh trai, Tô Anh cũng nuôi con giúp nguyên chủ, Hàn Cảnh Viễn cũng giúp anh trai, chị dâu nuôi con.
Dù sao, không ai có tư cách nghi ngờ chuyện này.
……
Sáng sớm hôm sau, Kiều Lan Lan đến nói bên bộ phận hậu cần có xe đi chợ, hỏi cô có muốn đi hay không?
Cứ năm ngày có một phiên nhỏ, mười ngày một phiên chợ lớn, mua đồ ở chợ còn không cần phiếu.
Tuy bây giờ chưa hoàn toàn loại bỏ việc bán hàng vừa và nhỏ tự phát nhưng hai năm gần đây, nông dân thường đem nhưng đồ mà mình làm được ra chợ trao đổi hoặc bán, cũng không có ai quan tâm. Từ đó, việc này dần hình thành thói quen.
Nhiều ngư dân trên biển may mắn thì có thể mua được hải sản khô, có thể dự trữ.
Tô Anh cũng muốn đi, nhóm người nhà đều đang xếp hàng chờ xe trước Phục vụ xã.
Phục vụ xã sắp xếp xe cho từng nhóm người. Lần này Thẩm Mỹ Tĩnh không dẫn trẻ con nữa mà một mình ngồi trên xe. Cô ta là giáo viên, khí chất trầm lặng, dung mạo xinh đẹp nhưng không thích nói chuyện với người khác.
Nghe Kiều Lan Lan nói cô ta từng ở trong quân đội một năm, cũng không được người trong viện chào đón như Tô Anh, bởi vì cô ta quá cao ngạo, không coi trọng ai.
Trên xe ngày càng nhiều người, ghế hai bên đều đã chật cứng. Một thím ngồi bên cạnh Thẩm Mỹ Tĩnh không cẩn thận va vào cánh tay cô ta. Cô ta lập tức nhíu mày, mím môi, ôm cánh tay rồi quay mặt sang một bên.
Xe vừa đến chợ, Thẩm Mỹ Tĩnh vội vã xuống xe.
Kiều Lan Lan nhỏ giọng nói: “Cô nói xem, liệu cô ta có biết thời gian về không?”
Tô Anh nói: “Đừng để ý cô ấy. Nếu để lỡ xe thì chúng ta đi bộ hai cây số rồi phải tự bắt xe buýt đấy.”
Kiều Lan Lan cũng không vừa mắt Thẩm Mỹ Tĩnh: “Cô ta đến từ thành phố lớn, coi thường những người sống nơi hẻo lánh như chúng ta.”
Tô Anh buồn cười, dù sao Kiều Lan Lan vẫn là thanh niên trí thức đến từ Bắc Kinh.
“Không phải cô cũng lớn lên ở thành phố sao. Chắc cô ấy sẽ không coi thường cô đâu.”
Kiều Lan Lan nói: “Hai chuyện này không giống nhau. Cô ấy chưa từng đến nông thôn, còn tôi đã làm việc ở nông trường sáu, bảy năm, da dẻ đã đen xạm. Cô ta thì chưa từng chịu khổ, được mẹ chồng và chồng bao bọc như tiểu thư, sao có thể để mặt và muốn làm bạn với tôi.”
Nói đến bạn bè thì chỉ có Tô Anh tốt. Cô cắt đứt hoàn toàn quan hệ với chồng trước, nghiêm túc sinh hoạt chứ không giống Tô Mỹ Tĩnh.
Cô ta sống quá khoa trương, cuộc sống hàng ngày tốt như vậy mà lại dây dưa với người khác không dứt. Sau đó cô ta còn nhất quyết đòi ly hôn với Tô Tòng Nham.
Tô Tòng Nham vì chuyện này mà chán nản, chuyển sang làm công việc chống m.a t.úy nguy hiểm nhất sau đó hy sinh trên tiền tuyến.
Vì vậy, cho dù là trước hay sau khi trọng sinh thì Kiều Lan Lan đều không có hảo cảm đối với Thẩm Mỹ Tĩnh.
……
Cô ta nói chuyện với Tô Anh: “Khi Thẩm Mỹ Tĩnh vào đại học thì có một đối tượng hẹn hò nhưng gia đình không đồng ý, hai người mới chia tay. Sau đó, nhà họ đính hôn cô ta với anh trai của Tô Tòng Nham, nhưng chưa kịp kết hôn thì Tô Tầm hy sinh. Sau đó, Tô Tòng Nham phải lòng với Thẩm Mỹ Tĩnh hơn mình hai tuổi, bất chấp sự phản đối của gia đình mà kết hôn với cô ta.”
Tô Anh nói: “Vậy đó có phải là tình yêu đích thực không?"
Kiều Lan Lan bĩu môi: “Đấy là tình cảm đơn phương của Tô Tòng Nham. Tôi nói cô nghe, năm trước, người yêu cũ của Thẩm Mỹ Tĩnh đã chuyển xuống nông trường mà tôi làm, đúng lúc Tô Tòng Nham bị điều đến đảo Nam. Cô ta nói khí hậu ở đây tốt với bệnh hen suyễn của Hữu Hữu nên anh ta chủ động yêu cầu chuyển đến đây, không còn quan hệ gì với vợ nữa.”
Tô Anh hỏi: “Tô Tòng Nham có biết người yêu cũ của Thẩm Mỹ Tĩnh đến nông trường trên đảo không?”
Kiều Lan Lan không rõ lắm: “Có lẽ trước kia không biết, nhưng bây giờ chắc chắn biết rồi.”
……
Tô Anh và Kiều Lan Lan dẫn theo bốn đứa nhỏ dạo quanh chợ. Tô Anh thấy cá chình phơi khô rất ngon nên bảo Kiều Lan Lan mua một chút: “Cái này nấu với thịt quay ăn rất ngon.”
Kiều Lan Lan mua một chút: “Lúc nào về cô chỉ tôi nấu.”
Tô Anh cũng mua rất nhiều. Cô thêm một ít cây giống, trong sân có đất trống có thể trồng ít rau và trái cây, coi như kiếm việc cho bốn đứa nhỏ trong nhà làm.
Hàn Kinh Thần bảo Tô Anh qua phía tây mua trứng gà. Cậu bé giải thích:
“Có một chị gái rất đáng thương, mẹ kế bắt chị gái ấy phải bán một quả một hào, không bán hết sẽ bị đánh. Dì hai, chúng ta mua trứng gà của chị ấy đi.”
Trứng ở Cung Tiêu Xã bán bảy xu một quả, mặc dù mua ở chợ không cần phiếu nhưng bán một quả một hào quá đắt.
Kiều Lan Lan chính trực nói: “Còn có mẹ kế không nói đạo lý như vậy sao, đi, chúng ta đi xem.”
Tô Anh phân tích: “Có thể trước kia có người thấy cô bé đáng thương nên mua giúp. Thấy bán được lời, mẹ kế của con bé lại tiếp tục dùng thủ đoạn này.”
Kiều Lan Lan oán hận nói: “Có mẹ kế thì có cha dượng, đúng là không thể trông cậy vào đám đàn ông chó má đấy mà.”
Tô Anh phì cười, Kiều Lan Lan hỏi cô cười cái gì.
Tô Anh cười nói: “Con riêng của cô chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi. Cô không thấy xấu hổ khi nói câu đó sao?”
Kiều Lan Lan đỏ mặt: “Hừ, dù sao lão Đinh cũng không làm thế.”
Kiếp trước chính cô ta đẩy lão Đinh vào chỗ chết.
Hàn Kinh Thần dẫn hai người đến chỗ ấy. Dưới ánh nắng chói chang, một cô bé khoảng mười mấy tuổi mặc quần cộc, áo cộc, trên bắp tay và cẳng chân lộ ra những vết bầm tím.
Cô gái nhỏ trông rất hiền lành, dịu dàng. Dưới cái nắng gay gắt, cô bé cầm một cái giỏ tre đựng hơn hai mươi quả trứng gà.
Nếu mua hết thì mất hơn hai nhân dân tệ.
Hàn Kinh Thần chỉ cho bọn họ: “Dì nhìn chị gái kia đi, thật đáng thương. Nếu chị ấy có váy xinh đẹp như Tinh Tinh và Xán Xán, chắc sẽ rất hạnh phúc.”
Xán Xán vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, con rất vui.”
Hàn Hâm Tinh cắn răng nói: “Nếu dì hai bảo con đi bán trứng gà, con sẽ ném hết lên người dì. Như thế, dì hai sẽ đánh con, hoặc không dám sai con đi bán trứng nữa.”
Tô Anh không nhịn được tán thưởng cô gái nhỏ Tiểu Tinh Tinh. Đây cũng có thể là một cách.
Cố Tri Nam không tin: “Tinh Tinh, sao em lại nghĩ như vậy. Chị dâu chắc chắn sẽ không làm vậy với chúng ta.”
Hàn Hâm Tinh vội vàng thể hiện tình yêu thương với Tô Anh: “Mẹ, con không nói mẹ đâu, con nói dì hai trước cơ. Mẹ là tốt nhất, con thích mẹ nhất.”
Hàn Kinh Thần trừng mắt nhìn em gái, trách cô bé không có sự đồng cảm với người đáng thương.
Cậu quay sang hỏi Tô Anh: “Dì hai, chúng ta mua chúng chứ?”
“Không mua.”
“Tại sao, chỉ mất hơn hai tệ, cũng không phải không mua nổi.”
Tô Anh giải thích cho Hàn Kinh Thần nghe: “Các còn nhìn đi, cánh tay, đùi, bắp chân cô bé đều có vết thương. Mẹ kế cố ý đánh ở chỗ mà người khác dễ nhìn thấy, chính là muốn tranh thủ sự thương hại.”
“Hôm nay chỉ là trứng gà, chúng ta tốn chút tiền có thể giải quyết. Nhưng nếu ngày mai muốn mạng của con, liệu có có đặt bản thân vào nguy hiểm để giúp không? Dì hy vọng các con nhớ kỹ, không có sự cho phép của dì thì không được làm.”
“Hơn nữa, chúng ta có thể giúp một lần chứ không thể giúp cả đời. Tất cả phải dựa vào chính cô bé. Bà mẹ kế là người thông minh, cô bé này sống ở nhà hơi khó khăn nhưng chắc chắn sẽ không chết được.”
Hàn Kinh Thần rõ ràng không đồng tình, chỉ là chuyện mua trứng gà mà dì hai nói những đạo lý lớn lao, cậu nghe không hiểu.
Cậu bé lặng lẽ bàn bạc với Cố Tri Nam, muốn mượn chút tiền tiêu vặt. Cố Tri Nam vô cùng khó xử, không có mượn sẽ bị nói là keo kiệt, sau này sẽ càng khó ở chung.
Nhưng cậu thấy lời chị dâu nói rất có lý nên mới do dự.
Hàn Kinh Thần bất mãn nói: “Không phải tôi sẽ không trả cho cậu.”
Tô Anh nghe được thì quát hai cậu bé: “Dì nói không hiểu phải không?”
Cố Tri Nam thấy Tô Anh nghiêm khắc thì giật mình, cậu vội vàng gật đầu: “Chị dâu, em biết rồi.”
Chỉ có Hàn Kinh Thần còn chưa hiểu.
……
Chỉ còn nửa giờ nữa là xe quay về, Tô Anh đột nhiên bắt gặp Thẩm Mỹ Tĩnh đi cùng một người đàn ông trẻ tuổi vào một con ngõ nhỏ vắng người.
Vốn dĩ cô cũng không quan tâm chuyện của Thẩm Mỹ Tĩnh và người đàn ông kia. Nhưng màu sắc trên người anh ta nhìn qua giống màu của bố ruột Tô Chấn Hữu nên Tô Anh không thể không đến xem thử.
Mọi người đều cho rằng Hữu Hữu là còn của anh tria Tô Tòng Nham, Tô Tòng Nham giúp anh trai nuôi con nên không ai dám chỉ trỏ.
Nhưng hôm nay cô vô tình phát hiện bố ruột của Hữu Hữu là người khác, chuyện này khiến cô vô cùng tò mò.
Liệu người đàn ông kia biết đứa con mà bạn gái cũ là của mình không?
Chuyện này rất quan trọng.
……
Tô Anh vội vã chạy lại, bảo Kiều Lan Lan dẫn bốn đứa trẻ về nơi tập hợp trước nhưng khi quay lại thì vẫn thấy Kiều Lan Lan đứng ngơ ngác ở chỗ cô gái nhỏ bán trứng gà.
“Lan Lan.” Tô Anh gọi nhưng Kiều Lan Lan không quay lại.
Tô Anh chạy tới vỗ vai Kiều Lan Lan: “Lan Lan cô sao vậy?”
Kiều Lan Lan lấy lại tinh thần, ánh sáng quanh người cô ta đột nhiên chuyển sang vàng, tượng trưng cho sự kinh ngạc và không thể tin được.
Tô Anh nhìn theo ánh mắt của Kiều Lan Lan, phát hiện màu sắc ánh sáng quanh người cô ta thay đổi có liên quan đến cô gái nhỏ bán trứng gà.
Màu sắc trên người cô gái nhỏ quá loang lổ, tốt xấu trộn lẫn nửa.
Đây cũng là lý do Tô Anh cấm Hàn Kinh Thần ngốc nghếch tùy tiện phân phát sự đồng cảm.
Tiếp xúc quá nhiều với một cô gái không biết phân biệt tốt xấu như vậy, Tô Anh lo lắng Hàn Kinh Thần sau này sẽ trở thành bàn đạp của cô bé ấy.
Dù sao cô gái kia vận khí tốt, cả đời đều có quý nhân phụ trợ, nhưng Tô Anh sẽ không dể những đứa nhỏ trong nhà biến thành khối đá kê chân cho con bé ấy.
Kiều Lan Lan cũng thu hồi ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Được, sắp đến giờ tập trung rồi, chúng ta quay về thôi.”
Tô Anh nói: “Tôi muốn mua mấy cái giỏ tre, cô đưa bốn đứa nhỏ đến điểm tập trung trước. Tôi đi một chút sẽ quay lại nhanh.”
“Được, cô đi nhanh về nhanh.”
……
Tô Anh đi rồi, Hàn Kinh Thần vẫn đang suy nghĩ về điều gì đó. Cậu không dám một mình chống đối Tô Anh nên xúi giục Cố Tri Nam đi mua trứng gà cùng cậu.
“Cố Tri Nam, chúng ta đi mua trứng của chị kia đi, chị ấy thật đáng thương.”
Cố Tri Nam cũng cảm thấy chị gái ấy rất đáng thương, nhưng vừa rồi cậu bị Tô Anh nghiêm khắc dạy dỗ nên vẫn sợ hãi: “Như vậy không hay đâu, sẽ bị chị dâu mắng.”
“Nếu chúng ta không bị mắng thì chị gái ấy về nhà sẽ bị đánh. Chúng ta là con trai, bị mắng có sao đâu.”
Rất nhanh, Cố Tri Nam bị thuyết phục.
Kiều Lan Lan đột nhiên tức giận, còn tức hơn Tô Anh khi nãy. Cô ta gõ vào đầu cậu bé một cái.
“Còn nhỏ mà đã muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Tiền tiêu vặt của các con không phải đều được người lớn cho sao? Có bản lĩnh thì tự mình làm ra tiền rồi làm trái lời dì hai đi.”
Cô ta tức giận véo tai Hàn Kinh Thần: “Đồ vô lương tâm. Dì hai yêu mấy đứa như vậy mà chỉ vì một người không quen biết, không liên quan mà chọc giận cô ấy. Mấy đứa còn biết nghĩ không?”
Hàn Kinh Thần choáng váng: “Dì Lan Lan, tại sao dì hung dữ như vậy? Không phải chỉ là mấy quả trứng gà thôi sao.”
Kiều Lan Lan không quan tâm, vừa lôi vừa kéo Hàn Kinh Thần đi.
Kiếp trước, cô gái nhỏ kia không hề khổ sở. Mẹ cô bé đã kết hôn với một người đàn ông giàu có.
Sau đó, cô bé ở cùng mẹ đẻ và cha dượng. Ông ta đối xử với cô bé này cũng không tồi. Nhưng con ruột của ông ta ghen tị vì cô bé này được yêu thương nên đã đánh nhau và bị đưa vào trại lao động cải tạo.
Kiếp trước, cô bé bán trứng gà này cũng có dây dưa với Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần.
Thằng bé ngốc nghếch Hàn Kinh Thần này thậm chí còn làm Cố Tri Nam bị thương, phải ngồi xe lăn mấy năm.
Kiếp này, vì Tô Anh gả cho Hàn Cảnh Viễn mà hai thằng nhóc này trở thành người một nhà.
Kiều Lan Lan cho rằng mối quan hệ tay ba ở kiếp trước chắc chắn sẽ không xảy ra vì Tô Anh và bọn nhỏ đều ở lại đảo, không ngờ bọn họ lại gặp nhau lúc còn là thiếu niên.
Chúng gặp nhau sớm hơn kiếp trước mấy năm.
Kiều Lan Lan hai tay kéo hai đứa đến điểm tập trung, cùng bốn đứa nhỏ chờ Tô Anh quay lại.
……
Khi Tô Anh quay lại nơi tập hợp, ngoại trừ Thẩm Mỹ Tĩnh thì tất cả mọi người đều ở đây.
Tài xế đếm thì phát hiện thiếu một người. Ông ta nhíu mày, lần nào cũng vậy, luôn có một hai người mải mua đồ mà không để ý thời gian khiến tất cả mọi người phải chờ.
Tài xế cố gắng thuyết phục mọi người kiên nhẫn: “Mọi người cứ ngồi xuống, tôi đi tìm một chút.”
Kiều Lan Lan tức giận: “Nếu đã về muộn thì để cô ta đi bộ về. Không phải chỉ đi bộ hai cây số là có thể bắt xe buýt rồi sao.”
Mặc dù mọi người đều bất mãn nhưng vẫn kiên nhẫn tiếp tục chờ.
Hơn nửa giờ sau, tài xế dẫn Thẩm Mỹ Tĩnh quay về.
Sắc mặt Thẩm Mỹ Tĩnh trắng bệch, sắc mặt của tài xế cũng tái nhợt.
Tô Anh đoán có lẽ lúc đi tìm, tài xế thấy Thẩm Mỹ Tĩnh đang có hành động ái muội với một người đàn ông xa lạ rồi bị dọa sợ.
Cuối cùng Tô Anh cũng nghe được, hơn nữa còn do chính Thẩm Mỹ Tĩnh chủ động nói.
Người yêu cũ của cô ta phải đi nhưng Thẩm Mỹ Tĩnh muốn lôi kéo anh ta lại để nói chuyện nên mới dây dưa mất nhiều thời gian như vậy, rồi bị tài xế nhìn thấy.
Trên xe đã hết chỗ, không có chỗ trống, tài xế biết mọi người đợi hơn nửa giờ, trong lòng bực bội nên chỉ có thể khuyên nhủ: “Mọi người ngồi gọn lại cho chị Thẩm ngồi với.”
Lúc đi thì Thẩm Mỹ Tĩnh không để ý đến ai, lúc về thì để mọi người đợi. Mấy chị kia oán giận vài câu: “Chật như vậy làm gì còn chỗ ngồi.”
Có thể ngồi gọn lại nhưng mọi người không muốn.
Lòng tự trọng của Thẩm Mỹ Tĩnh rất cao, cô ta không nài nỉ mọi người mà nói: “Vậy tôi ngồi xe buýt.”
Ông tài xế vội khuyên: “Chị dâu, đi xe này chỉ mất nửa giờ là có thể về thẳng nhà trong viện. Còn đi xe buýt phải chuyển hai, ba chuyến, chờ rất lâu. Mà tôi về bị thiếu một người, chắc chắn sẽ bị phạt.”
Tô Anh thở dài, không nên để tài xế chịu phạt, dù sao ông ta cũng không làm gì sai.
Cô bế Xán Xán ngồi lên đùi mình: “Tinh Tinh, con ngồi lên đùi dì Lan đi.”
Như vậy sẽ dư ra một chỗ ngồi rộng.
Thẩm Mỹ Tĩnh mím môi lên xe, mãi đến khi xe lăn bánh, cô ta mới thấp giọng: “Cảm ơn.”
Kiều Lan Lan hừ nhẹ một tiếng: “Không có thành ý thì đừng nói, không ai nghe thấy đâu.”
Thẩm Mỹ Tĩnh cắn răng nói lại một lần nữa.
Tô Anh chỉ là gật gật đầu, cô làm vậy để tài xế không phải khó xử, chứ không phải vì cô ta nên không cần lời cảm ơn này.
……
Về đến nhà, Tô Anh kiểm kê lại đồ mình mua. Cô mua một con gà, ba chục trứng gà, một cân tôm và một chút rau dưa củ quả.
Bữa trưa, cô định nấu súp gà và làm mì lạnh.
Hai cậu nhóc đã có thể tự giết gà, Cố Tri Nam đang vặt lông gà trong sân.
Tô Anh đi rang lạc rồi kêu hai cô bé giã nát bằng cối đá. Cô luộc thịt gà xong để Cố Tri Nam xé ức và đùi gà thành từng sợi.
Sau đó cô kêu Hàn Kinh Thần nhào bột. Cậu bé đã có thể nấu ăn thành thạo, nhào bột cũng rất tốt.
Cậu nhóc nhào được nửa giờ thì cô cán chúng thành những miếng mỏng rồi cắt sợi, luộc lên. Sau đó, cô vớt mỳ ra xả với nước lạnh, rắc lạc giã nhỏ, thịt gà xé sợi và nêm gia vị. Sau đó, ‘Xèo’, cô tưới dầu mè nóng lên trên. Món ăn đã hoàn thành, rất thích hợp ăn vào mùa hè.
Cố Xán Xán ăn no đến mức bụng trong xoe: “Mẹ ơi, để dành cho bố một chút.”
Tô Anh nói: “Vẫn còn gà xé nhỏ, tối chúng ta lại làm.”
Cô quay sang hỏi Hàn Kinh Thần: “Buổi tối con còn cán sợi mì được không?”
Hàn Kinh Thần cũng chưa ăn no nên liên tục gật đầu.
Tô Anh trộn thêm một bát sai Tinh Tinh mang sang nhà Kiều Lan Lan. Cô ta ăn xong thì đem trả chiếc bát: “Ăn ngon quá, còn không, tôi muốn xin cho lão Đinh một bát. Anh ấy thích ăn mỳ.”
Dù sao hai nhà cũng thân nhau nên cô ta nói vậy cũng không cảm thấy ngại.
Hàn Kinh Thần nói: “Buổi tối bọn con lại làm, lúc đó cho dì hai bát.”
Kiều Lan Lan khen: “Tối quá, vậy tối dì không nấu cơm. Tối con cán nhiều mỳ một chút cả không đủ ăn. Đúng rồi, dì sẽ đem bột mì sang, không thể ăn không được.”
Hàn Kinh Thần:…
Bây giờ người lớn đều thế này, lười hơn cả trẻ con.
……
Ăn trưa xong, Tô Anh định ngủ một giấc, nhưng khi cô mới vừa buông bát xuống thì người đưa thư đứng ngoài cửa viện hỏi: “Xin hỏi đây có phải nhà của Tô Anh không?”
Tô Anh gật gật đầu, người đưa thư tìm kiếm một lúc rồi lấy ra một bưu kiện đưa cho cô: “Đồng chí Tô, có thư của cô.”
Tô Anh nhận lấy, thấy người nhận trên bưu kiện đúng là ‘Tô Anh’, địa chỉ cũng đúng nhưng người gửi không viết đầy đủ họ tên mà chỉ viết ‘Nguyễn Nữ Sĩ’.
Tô Anh không có ký ức của nguyên chủ nên không biết ‘Nguyễn Nữ Sĩ’ này là thần thánh phương nào, tại sao lại gửi thư cho cô?
Cô hỏi Cố Tri Nam có biết đấy là ai không?
Cố Tri Nam nói: “Trong nhà mình hình như không có ai họ Nguyễn.”
Hàn Hâm Tinh nói: “Bà nội con họ Nguyễn.”
Hàn Kinh Thần cảm thấy không có khả năng: “Bà nội và dì hai cũ có quan hệ rất tốt, sao lại gửi thư đến đây?”
Sở dĩ chú hai cưới dì hai cũ là do bà nội ở đằng sau đẩy thuyền, đi phát thiệp trước. Ngay từ đầu chú hai đã không đồng ý nhưng chuyện đã như vậy thì đành chịu.
Tô Anh nghĩ bức thư này do mẹ của Hàn Cảnh Viễn gửi tới.
Không cho Hàn Cảnh Viễn viết thư, ngược lại viết cho cô, như thế rất mới lạ.
Bức thư dài ba trang, hai trang đầu đều viết bà ấy tiếc cuộc hôn nhân đầu tiên của Hàn Cảnh Viễn như thế nào, và chỉ trích anh khoảng tám trăm chữ.
Sau đó, bà ấy nói đầu tháng mười sắp tới, bà ấy sẽ năm mươi tuổi, hy vọng có thể nhìn thấy cháu trai, cháu gái, và con dâu thứ hai Tô Anh.
Tô Anh đọc xong thư thì vô cùng vui vẻ, cười không khép được miệng.
Nếu bà ấy nghĩ có thể ghét bỏ cô thì đã quá coi thường rồi.
Cô thuận tay đưa bức thư cho mấy đứa trẻ: “Các con đọc đi. Hàn Kinh Thần, bà nội con tại sao lại trách chú hai con nhiều như thế?”
Hàn Kinh Thần thấy là thư bà nội gửi thì tức giận nói: “Có gì buồn cười chứ. bà nội sẽ không thích dì. Nếu dì tham gia tiệc mừng họ đó, nhận định sẽ bị coi thường.”
“Không thích dì thì có thể hiểu. Nhưng tại sao bà ấy lại không thích chú hai, trong khi anh ấy là con ruột?”
Hàn Kinh Thần lắc đầu: “Con không biết, nhiều khi con còn nghĩ chú hai không phải con của bà ấy. Nhưng ông nội con đã nói chắc như đinh đóng cột là chú ấy là con của bà nội, là chú hai ruột của con, bảo con đừng suy nghĩ linh tinh.”
Tô Anh nghĩ, sai Hàn Kinh Thần lấy keo dán bức thư lại.
Sau đó cô quay sang nói với bốn đứa trẻ: “Đừng nói dì đã đọc nó. Buổi tối Hàn Cảnh Viễn quay về, để anh ấy xử lý bức thư này.”
Hàn Kinh Thần nói: “Nếu con nói thì sao?”
Tô Anh nói: “Đừng nói. Giờ chúng ta đứng trong hoàn cảnh của chú hai để phân tích nhé. Chẳng lẽ con không muốn biết, khi nhận được bức thư này, chú hai con sẽ chọn các con hay bà nội sao?”
Hàn Kinh Thần rất muốn biết, vì chú hai và ông nội là người thân duy nhất của cậu và Tinh Tinh hay bà nội.
Bà nội thì không tính, vì bà ấy đã tái giá, không cần bọn họ nữa.
……
Buổi tối Hàn Cảnh Viễn trở về thì thấy Hàn Kinh Thần đang nhào bột, Cố Tri Nam bổ củi ở phòng bếp, còn hai cô gái nhỏ thì dùng đèn pin đọc truyện tranh.
Khung cảnh cuộc sống hàng ngày ấm áp này là điều mà anh chưa từng thấy trong sáu năm qua.
Anh bảo hai cô con gái nhỏ: “Trời tối, đọc như thế sẽ hỏng mắt đấy.”
Hàn Hâm Tinh cất sách đi nói: “Chú hai, buổi tối chúng ta sẽ ăn mì, con đem sang cho dì Lan bên cạnh thì dì bảo tối làm nhiều một chút, lão Đinh nhà dì thích ăn mì.”
Hàn Cảnh Viễn: “Đừng đi, không cho bọn họ ăn.”
Hàn Hâm Tinh: “Thế không được, bột mì tối này là dì Lan Lan đem đến. Dì nói không thể chỉ ăn mà không trả tiền.”
Hàn Cảnh Viễn không nói nổi: “Vậy còn đi đi.”
Tô Anh đưa lá thư cho Hàn Cảnh Viễn, nói: “Hôm nay em nhận được bức thư mà mẹ anh gửi. Tuy người nhận là em nhưng em chưa từng gặp bà ấy lần nào. Vì thế vẫn nên để anh là con trai của bà đọc thì hơn.”
Hàn Cảnh Viễn cầm bức thư, phát hiện một lớn bốn nhỏ trong nhà đều nhìn mình. Hàn Hâm Tinh đang định đi sang bên cạnh gọi người cũng ở lại đợi anh mở thư ra rồi mới rời đi..
Anh cảm thấy năm người một lớn bốn nhỏ này đang đào hố để anh nhảy vào. Có lẽ họ đều đọc bức thư này rồi.
Danh Sách Chương: