• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu năm trước, Thẩm Mỹ Tĩnh sau ba tháng đính hôn, cuối cùng cũng cùng với đối tượng yêu đương tự do chia tay hoàn toàn, Trần Võ Sinh bước lên xe lửa một mình đi Đại Tây Bắc, Thẩm Mỹ Tĩnh không màng người nhà phản đối, kiên trì đến nhà ga tiễn tình yêu đã chết của mình, mà Trần Võ Sinh ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.

Thẩm Mỹ Tĩnh nản lòng thoái chí, ai cũng không nói, một mình đi đến Mân Nam, tìm vị hôn phu Tô Tấn.

“Sao em lại tới đây?” Tô Tấn ở cửa phòng trọ, gặp được vị hôn thê mới đính hôn được ba tháng.

Tuy nói là quen biết từ nhỏ, nhưng tuổi tác kém nhau vài tuổi, từ nhỏ không chơi cùng nhau, khi trưởng thành càng là mỗi người một ngả, còn không quen thuộc như lúc nhỏ nữa.

Đối với hôn sự do gia đình sắp đặt, Tô Tấn cũng không có ý kiến gì, thế hệ trước của bố mẹ cũng như vậy

“Đến thăm anh” Thẩm Mỹ Tĩnh nghĩ không mãi không ra, Tô Tấn đang yên đang lành tại sao lại muốn xuất ngũ, chạy tới Mân Nam làm việc.

“Anh khi nào về Bắc Kinh? Về Bắc Kinh dự định làm công việc gì? Đối với tương lai có tính toán gì không? Không thể cứ mãi ở Mân Nam đi, em không thích nơi này.”

Tô Tấn mở cửa, cho cô ta vào nhà, rót một cốc nước ấm, nhìn thấy biểu cảm ủ rũ của cô ta, liền biết là cô đã lén lút ra đây.

Tô Tấn cũng biết vị hôn thê của mình lúc đính hôn, vẫn chưa chấm dứt triệt để cùng với đối tượng yêu đương tự do trước đây.

Trong lòng anh thở dài, anh ở bên này chấp hành nhiệm vụ, đã giả dạng là một người bình thường làm việc ở tòa soạn gần một năm, moi ra được tin tức quan trọng, vào giờ phút quan trọng này không thể xảy ra sai sót.

Tô Tấn nói: "Đêm nay anh tăng ca không về, em ở lại một đêm, sáng mai đưa em trở về.”

“Em không muốn trở về.” Thẩm Mỹ Tĩnh nổi giận nói.

Tô Tấn nghiêm túc vào nhìn vào mắt của cô ta: "Hoặc là đưa em đến Đại Tây Bắc cũng được, nếu em thật sự hối hận rồi, đợi lúc anh nghỉ phép, chúng ta liền hủy bỏ cuộc hôn nhân này đi.”

Thẩm Mỹ Tĩnh khóc ướt hết áo gối.

Khi buổi chiều, Thẩm Mỹ Tĩnh đã mua một con cá, một miếng đậu hủ, đem cá rán vàng đều hai mặt, hầm một nồi đậu hủ canh cá màu trắng sữa, cho vào bình giữ nhiệt, đưa đến đơn vị của Tô Tấn, làm cơm tối cho anh ấy.

“Ôi, mùi thơm quá, đây là canh hầm gì vậy?”

Thẩm Mỹ Tĩnh ở trước cửa tòa soạn, đã gặp được người lãnh đạo trực tiếp của Tô Tấn, người đàn ông trắng nõn, dáng người không cao không thấp, gương mặt nhã nhặn.

Cô ta gượng cười: "Canh cá, đưa cho Tô Tấn.”

“Em dâu thật là hiền huệ, tiểu tử Tô Tấn kia cũng thật may mắn.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Mỹ Tĩnh còn khó coi hơn so với khóc: "May mắn cái gì chứ, làm quân nhân tốt không làm, chạy tới nơi này làm việc, thật không biết anh ấy nghĩ như thế nào?”

Thôi Hưng Đông sáu năm trước còn chưa bắt đầu phát tướng, tướng mạo rất dễ làm người khác sinh ra cảm giác tín nhiệm như đối với người hiền lành, mấy câu nói liền đem tất cả những gì Thẩm Mỹ Tĩnh biết lộ hết ra.

Anh ta thậm chí từ trong miệng của Thẩm Mỹ Tĩnh nghe được, chiến hữu kiêm bạn tốt Hàn Cảnh Niên của Tô Tấn, người trước người sau xuất ngũ, hai người cùng nhau tới Mân Nam làm việc, Thôi Hưng Đông đó còn chưa gặp qua anh em tốt của Tô Tấn, ở nơi cách toà soạn không xa, làm việc ở đó đã nửa năm.

Thôi Hưng Đông quan tâm nói: "Ôi, hôn nhân sắp đặt hại chết người, nhưng Tiểu Tô vẫn là người đàn ông không tồi, là người đàn ông có trách nhiệm và đảm đương, cô theo cậu ta, cả đời này được bảo đảm.”

Thẩm Mỹ Tĩnh trầm mặc không nói, lại có người đàn ông có trách nhiệm, cũng không có khả năng giúp người đàn ông khác nuôi con.

Thôi Hưng Đông dường như có việc gấp muốn đuổi khéo Thẩm Mỹ Tĩnh đi trước, cười hòa ái: "Tiểu Tô được tôi sắp xếp đi ra ngoài làm việc rồi, canh cá này cô đưa cho tôi, tôi mang tới văn phòng cậu ấy.”

Thẩm Mỹ Tĩnh vẫn không biết, mấy câu nói của cô ta, đã làm hại Tô Tấn bị hoài nghi.

Sau khi cô ta đi, Thôi Hưng Đông mở bình giữ nhiệt ra, nếm một ngụm, cười nhạo một tiếng, ngay cả muối cũng không bỏ vào, đối với vị hôn phu thật là qua quýt.

……

Ban đêm, Thẩm Mỹ Tĩnh ngủ không được, dậy ngồi ở hoa viên nhỏ dưới lầu, dưới ánh trăng, lại nhìn thấy cả người Tô Tấn toàn là máu, sau khi nhìn thấy cô ta, không trụ nổi nữa ngã xuống.

Thẩm Mỹ Tĩnh sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng chạy tới, Tô Tấn bắt lấy tay cô ta, trong đôi mắt trong veo có rất nhiều cảm xúc cô thấy không hiểu, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, để lại một câu di ngôn.

“Nói cho Từ Nham, nói với nó, đồ vật để ở trong từ đường……, so với mạng của nó còn quan trọng hơn, nhất định đừng quên…… đi lấy.”

Tô Tấn yết hầu bị cắt một đường, phần bụng có mấy vết lỗ máu, mấy chữ này là Thẩm Mỹ Tĩnh ghé vào ngực của Tô Tấn, cố sức mới nghe rõ: "Từ Nham…… Đồ vật, từ đường…… So mạng còn quan trọng……”

“Anh!” Một tiếng gào to, Tô Tòng Nham chung quy đã đến chậm một bước.

Từ lúc Thẩm Mỹ Tĩnh lặng lẽ rời nhà trốn đi, hai nhà ở Bắc Kinh sắp nổ tung, Tô Tòng Nham lờ mờ cảm thấy Thẩm Mỹ Tĩnh sẽ không đi Đại Tây Bắc, nói không chừng là đi Mân Nam tìm anh cả.

Tô Tòng Nham chưa bao giờ tin lý do anh cả xuất ngũ đi Mân Nam làm việc, luôn cảm thấy anh cả là đang chấp hành nhiệm vụ gì đó, trực giác Thẩm Mỹ Tĩnh không mời mà tới sẽ làm hỏng việc, suốt đêm đuổi tới đấy.

Chung quy vẫn đến chậm một bước.

Anh cả nhìn thấy anh, trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng đã nói không ra lời nữa, chỉ là nắm chặt tay Thẩm Mỹ Tĩnh, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, sự khẩn cầu cùng ý hận mỗi thứ một nửa.

Bọt máu từng ngụm từng ngụm từ trong miệng tràn ra, có lau như thế cũng đều lau không sạch.

Lúc sau chính là đột nhiên đầu óc choáng váng, Thẩm Mỹ Tĩnh bị người kéo đến đây, đến đó, ghi lời khai, tham gia lễ tang của Tô Tấn, giữa nơi này vô số người hỏi cô ta: "Đồng chí Tô Tấn trước lúc lâm chung có lưu lại di ngôn không?”

“Không có, anh ấy cái gì cũng không nói, các người đừng hỏi tôi, anh ấy cái gì cũng không nói……”

Mãi đến trong lễ tang, một tiếng ‘ chị dâu ’ của Tô Tòng Nham đem hồn phách của Thẩm Mỹ Tĩnh kéo trở lại.

Tô Tòng Nham vẫn là nghẹn ngào dằn xuống không được: "Chị dâu, anh trai em thật sự không lưu lại di ngôn dù chỉ là một chữ sao?”

Thẩm Mỹ Tĩnh sắc mặt tái nhợt, run run rẩy rẩy, đôi tay đặt ở trên bụng nhỏ: "Tôi mang thai rồi……”

Cô ta mặc dù chưa nói đứa trẻ là con của ai, Tô Tòng Nham tự động nhận định, cho rằng đây là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của anh trai.

Anh lúc ấy có một chấp niệm duy nhất, chính là giúp anh trai bảo vệ huyết mạch duy nhất này.

“Chị dâu, cầu xin chị sinh đứa con của anh trai em ra, em sẽ sẽ giúp anh trai nuôi lớn đứa bé này, sẽ không để chị làm mẹ đơn thân, em và chị kết hôn thỏa thuận, làm bố của đứa bé, đợi sau này gió êm sóng lặng, thậm chí chị muốn cùng Trần Võ Sinh gương vỡ lại lành, bất cứ lúc nào cũng có thể ly hôn, chỉ cầu xin chị sinh đứa bé này ra.”

Thẩm Mỹ Tĩnh lần đó đã khóc, không biết là khóc vì Tô Tấn, hay là khóc vì tình yêu đã chết của cô ta.

Thẩm Mỹ Tĩnh cũng không giải thích, liền làm cho Tô Tòng Nham hiểu lầm như vậy, cô đã đáp ứng thỉnh cầu của Tô Tòng Nham, gật đầu nói được.

Mãi đến rất lâu về sau, Tô Tấn và Hàn Cảnh niên được truy vi liệt sĩ, Thẩm Mỹ Tĩnh mới suy nghĩ cẩn thận di ngôn lúc lâm chung của Tô Tấn, mới hiểu ra, mấy câu nói mà Tô Tấn để lại, là manh mối tình báo quan trọng.

Xuất phát từ nguyên nhân cô ta chính mình không thể giải thích, cảm thấy quân át chủ bài sau này có thể có hữu dụng, liền vẫn luôn giấu giếm đến nay.

……

Tô Anh đem phương thuốc kia, bã thuốc được mang tới đều được đặt trên bàn làm việc, ở trước mặt Hàn Cảnh Viễn và mấy vị lãnh đạo, cô đã chậm rãi nói ra những gì mình đã nghe được ngày hôm đó từ chỗ của Thẩm Mỹ Tĩnh.

Tô Anh lúc ấy hận không thể cũng cắt một đao ở trên cổ của Thẩm Mỹ Tĩnh, được Tô Tân Ý gắt gao ngăn cản.

Tô Tân Ý nói, nếu cô ta chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc, muốn để Thẩm Mỹ Tĩnh nửa đời còn lại ở trong ngục giam, nếm thử mùi vị của sự tuyệt vọng.

Chân tướng khiến mọi người không cách nào chấp nhận được, ngay cả Hứa Càng Chu luôn luôn thận trọng đều chịu không nổi.

“Hiếp người quá đáng, quân nhân tốt nhất thủ hạ của lão tử, đã bị cái thứ ngu xuẩn kia hại chết.”

Tiếng vang lớn “loảng xoảng”, cốc trà lớn là bảo bối mười mấy năm của Hứa Càng Chu, bị đập loảng xoảng về phía cửa sổ, lực đạo lớn đến nỗi kính của cửa sổ vỡ tan theo tiếng loảng xoảng, các chiến sĩ đang luyện tập trên thao trường cả người chấn động, tất cả đồng loạt dừng lại động tác và quay đầu lại, bị chỉ huy quát lớn, tập thể lùi về phía sau 200 mét.

Hứa Càng Chu hai mắt đỏ thẫm nôn khan, hận không thể đem tim vẫn còn có thể đập ở trong lồng ngực moi ra, chỉ có như vậy trái tim mới không đau đớn.

Trước bàn làm việc, Trần Đoàn tự mình làm ghi chép, nắm đấm tay trái siết chặt, nghiến chặt mu bàn tay vào hàm răng, vùi đầu, rất nhanh tia máu từ khóe miệng, nương theo gân xanh nổi lên chảy xuống dưới.

Sư trưởng Tề lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho lãnh đạo cấp cao hơn bên kia hội báo, từ đường của Mân Nam bên kia rất nhiều, nhưng căn cứ vào địa điểm mà Tô Tấn đã công tác, và phạm vi hoạt động của anh ấy lúc đó, có thể tỏa định chính xác hai đến ba cái từ đường.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất là một tiếng sau, cảnh sát Mân Nam có thể tìm ra từ đường mà Tô Tấn đã giấu.

Hứa Càng Chu rít gào: "Bắt cô ta, bắt về đây cho lão tử thẩm vấn, ngay bây giờ, lập tức đi bắt!”

Môi dưới Hàn Cảnh Viễn đã cắn ra máu, run rẩy không ngừng, nghe được mệnh lệnh vẫn như cũ hành quân lễ theo tiêu chuẩn, giọng khàn khàn nói: "Vâng!”

……

“Hàn Cảnh Viễn, anh còn có tâm tình ở chỗ này cản tôi, vợ anh cùng với Trần Võ Sinh không minh không bạch, về nhà mà thẩm vấn vợ anh đi.”

Thẩm Mỹ Tĩnh vẫn luôn không gặp được lãnh đạo của Tô Tòng Nham, lại ở cổng quân doanh đợi hơn một tiếng, đây đều là bài tập sáng trưa chiều mỗi ngày.

Các chiến sĩ ra ra vào vào, lúc thì coi như không nhìn thấy, xem cô ta như không tồn tại, lúc thì chính là lộ ra ánh mắt khinh thường, không thèm nói chuyện với cô ta.

Thẩm Mỹ Tĩnh hôm nay vô cùng nóng nảy, bởi vì cô ta lại mơ đến ác mộng cái ngày mà làm Tô Tấn chết.

Rõ ràng như vậy, thật giống như tái diễn một lần sự việc phát sinh vào ngày hôm đó, khi tỉnh lại đau đầu như búa bổ.

Giờ phút này tâm tình không tốt lắm, nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn, cô liền nhớ tới Trần Võ Sinh trong lúc ngủ mơ kêu tên gọi thân mật của Tô Anh.

Thẩm Mỹ Tĩnh tin chắc ‘ Anh Anh ’ mà Trần Võ Sinh gọi chính là Tô Anh, chỉ có Hách Xuân Anh kia không biết xấu hổ, mới có thể hiểu lầm rằng người mà Trần Võ Sinh nhớ thương ở trong mộng chính là cô ta, nằm mơ, Hách Xuân Anh là người hoạt bát hướng ngoại như vậy, căn bản không phải loại hình mà Trần Võ Sinh thích.

Hàn Cảnh Viễn hận không thể xé xác cô ta, nếu không phải cô ta nói mà không suy nghĩ, đã làm bại lộ tin tức đã từng làm quân nhân của anh cả và Tô đại ca, Thôi Hưng Đông sẽ không phát hiện, anh cả cùng Tô Tấn sẽ không chết.

Anh lạnh tanh: "Không minh không bạch như thế nào, cô nói rõ xem?”

“Cái bánh kem kia.”

Thẩm Mỹ Tĩnh thương tâm muốn chết: "Trần Võ Sinh đã nói qua, đời này chỉ có thể làm bánh kem cho người yêu và con anh ấy, anh ấy lại tặng bánh sinh nhật cho Tô Anh, hai người còn không có tư tình sao, đồi phong bại tục!”

Hàn Cảnh Viễn không giận ngược lại cười: "Vừa rồi kẻ bôi nhọ vợ tôi, còn đang trong tù xét lại mình, cô cũng muốn đi vào tù phải không, vậy tôi thành toàn cho cô.”

Anh tiến lên một bước, nói đủ nhỏ để cảnh vệ bên cạnh không nghe thấy: "Cô đã đáp ứng giao phó lúc lâm chung của Tô Tấn, lại không có thực hiện, còn lừa gạt em trai anh ấy, mỗi một một đêm trong sáu năm này, cô thật sự có thể ngủ được sao?”

Thẩm Mỹ Tĩnh hoảng sợ trừng mắt Hàn Cảnh Viễn, anh ta, anh ta là làm sao mà biết được?

Chẳng lẽ là Từ Phân nguyệt lộ ra, muốn đổi lấy sự khoan hồng?

Nhưng Từ Phân nguyệt cũng không biết át chủ bài được giấu ở chỗ nào, tin tức  mấu chốt vẫn là ở chỗ cô.

Sự hoảng loạn Thẩm Mỹ Tĩnh không che dấu được, yêu cầu gặp chính ủy Hứa: "Anh dẫn tôi đi gặp lãnh đạo của anh, tôi có tin tức quan trọng muốn báo lên, Hàn Cảnh Viễn, tin tức này rất quan trọng, anh không có tư cách trì hoãn thời gian!”

Quan trọng? Cô cũng biết tin tức dùng hai mạng người đổi về quan trọng!

Nếu cô ta còn tồn tại một chút lương tâm như vậy, Trang đại ca có lẽ không đến mức bị tra tấn bức cung sáu năm, Tô Tòng Nham, cũng không đến mức sáu năm đều sống trong sự lừa dối.

Hàn Cảnh Viễn không nhịn được cười lạnh: "Sáu năm trước cô không nói, bây giờ muốn dùng tình báo mà hai vị đại ca dùng sinh mạng đổi lấy, để đổi lấy lợi ích cho mình sao?”

“Cô tới quá muộn rồi.”

Hàn Cảnh Viễn trào phúng nói: "Thẩm Mỹ Tĩnh, cô thực sự là một trong những người độc ác nhất mà tôi từng gặp. “

“Tôi ác độc?”

“Ác độc mà bản thân mình cũng không biết.”

Thẩm Mỹ Tĩnh ngây người nghĩ, người đầu tiên nói cô ta ác độc hình như là Hàn Hâm Tinh, đứa trẻ nhỏ như vậy, mở miệng đã nói cô ta ác độc, tiếp theo là Tô Tân Ý bị người khác đẩy xuống cầu thang chết không thành, cũng nói cô ta thật ác độc, hiện tại là Hàn Cảnh Viễn, tại sao bọn họ đều nói cô ta ác độc. Cô ta thật sự ác độc sao? Tại sao bản thân từ trước tới nay chưa từng cảm thấy như vậy?

Tô Anh từ văn phòng đi ra, nhìn thấy Thẩm Mỹ Tĩnh vẫn chưa cảm thấy chính mình sai trái, nói: "Vấn đề này, nửa đời sau của cô ở trong tù, có rất nhiều thời gian từ từ nghĩ.”

Lúc bị bắt giữ, Thẩm Mỹ Tĩnh rốt cuộc mới ý thức được cô ta xong rồi, lúc này đây, không còn có người đàn ông giống như Tô Tòng Nham ra mặt bảo vệ cô ta nữa.

Cô ta điên cuồng giãy giụa, đáng tiếc không có tác dụng gì, cổng quân doanh, hai cảnh vệ một trái một phải liền khống chế cô ta để cô ta không thể nhúc nhích, Tô Anh trực tiếp hất cằm của cô, để cô ta không phẫn nộ kêu to khiến cho nhiều người vây xem hơn nữa.

Tô Anh lẳng lặng đứng ở trong bóng tối một lúc, nhìn Hàn Cảnh Viễn cùng mấy vị lãnh đạo đem Thẩm Mỹ Tĩnh nhét vào trong quân xe, không biết đưa tới chỗ nào.

Bóng đêm càng lúc càng tối hơn, nhưng ngày mai mặt trời vẫn mọc.

……

Hết đợt thẩm vấn này đến đợt thẩm vấn khác, Thẩm Mỹ Tĩnh chết cũng không thừa nhận, cái gì cũng không chịu nói, vẫn là kiên trì Tô Tấn không có lưu lại bất kỳ di ngôn nào.

Hứa Càng Chu bên này, khi có lời chứng, phương thuốc, và thông tin do Tô Anh cung cấp, Tô Tân Ý còn ở một bên làm chứng, những điều mà Tô Tân Ý nghe được, lại có thêm lời khai của nhân chứng.

Mặc dù Tô Anh kéo Tô Tân Ý vào nhiệm vụ, nhưng bởi vì hai người bọn cô đã moi được tin tức quan trọng từ trong miệng Thẩm Mỹ Tĩnh, hơn nữa anh trai Tô Tân Ý chính là Tô Tấn đã hy sinh, các lãnh đạo liền ngầm thừa nhận có thêm một người trong cuộc.

Một tiếng trước, cuốn sổ cái bí mật mà Tô Tấn sáu năm trước giấu đi, đã được tìm thấy.

Cho nên Thẩm Mỹ Tĩnh nói hay không nói, những nhân chứng, khẩu cung này, đều khiến cô ta sống phần đời còn lại ở trong tù.

Đáng tiếc Thôi Hưng Đông là một con thỏ xảo quyệt vô cùng cảnh giác, đã lẩn trốn đi, đến bây giờ cũng không tìm thấy.

Hàn Cảnh Viễn thức trắng một đêm, buổi sáng lại ngồi ở trong phòng thẩm vấn, tinh thần của Thẩm Mỹ Tĩnh đã sớm suy sụp.

Một câu của Hàn Cảnh Viễn, làm cô ta hoàn toàn sụp đổ.

Hàn Cảnh Viễn nói: "Cuốn sổ cái đã tìm được rồi, di ngôn lúc lâm chung của Tô đại ca, cuốn sổ đó đã che dấu tổ chức của Thôi Hưng Đông, danh sách nhân viên mạng lưới tình báo được bày bố mười mấy năm, đã tìm được rồi, Thẩm Mỹ Tĩnh, lúc này thần tiên đại la cũng không cứu được cô, an tâm ở trong ngục giam, chậm rãi chịu đựng những ngày tháng ăn năn hối hận đi.”

……

Nhưng chưa bắt được Thôi Hưng Đông, anh ta là tiểu đầu sỏ của cái tổ chức này, trước khi bắt được Thôi Hưng Đông về quy án, thì nhiệm vụ này chưa được tính là hoàn thành viên mãn, danh sách nhân viên của mạng lưới tình báo ngầm đã gấp rút được giải mã, bây giờ chỉ có thể triển khai trước, chờ Thôi Hưng Đông sa lưới rồi thu lưới bắt giữ.

Tô Anh lại được gọi đến tham gia hội nghị khẩn cấp.

Lần này có thể tìm được cuốn sổ cái nhanh chóng như vậy, không còn sợ Thẩm Mỹ Tĩnh sẽ hợp tác cùng Thôi Hưng Đông, đều là Tô Anh kịp thời cung cấp manh mối mấu chốt.

Theo lý thuyết, giờ phút này nhiệm vụ của cô xem như là kết thúc viên mãn, đang chờ lãnh công, ngay cả Hàn Cảnh Viễn cũng không biết, hội nghị lần này còn tìm vợ anh tới là vì cái gì?

Anh đã hỏi Hứa Càng Chu, chính ủy cười ha ha không nói, sư trưởng Tề nói họp không gặp anh, Trần Đoàn nói thẳng anh ấy quả thật cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh ấy thật sự cũng không biết.

“Cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Trần Gần Hoành nói: "Để vợ anh cùng nghe một chút chẳng phải sẽ biết sao?”

Mọi người đã đông đủ, Hứa Càng Chu đã phân tích cho mọi người một chút về tiến độ của vụ án trước mắt.

Thôi Hưng Đông thông qua Từ Phân nguyệt, đã biết được Thẩm Mỹ Tĩnh bữa tối không có về nhà, bây giờ đã anh ta đã trốn đi, nếu Thẩm Mỹ Tĩnh ngày mai vẫn không về nhà, con cáo già này nhất định sẽ chạy.

“ Đồng chí Văn Hải nội tuyến của chúng ta, cũng gửi tới tin báo, nói Thôi Hưng Đông bây giờ vẫn còn ôm ảo tưởng, ảo tưởng Trần Võ Sinh đã moi được át chủ bài của Thẩm Mỹ Tĩnh, muốn liên hệ với Trần Võ Sinh, sau đó mang theo át chủ bài xuất cảnh, dùng tấm‘ át chủ bài ’ này đổi lấy cuộc sống hậu đãi của anh ta ở nước ngoài.”

“Những điều trên có nghĩa là, nhất định phải bắt giữ được Thôi Hưng Đông về quy án.”

Hứa Càng Chu dừng một chút, ánh mắt đảo qua từng người một: "Thời gian cấp bách, các người đều đưa ra các đề xuất phương án.”

Kỳ thật các vị ngồi ở đây trong lòng biết rõ ràng, trước mắt điểm mấu chốt để giải quyết phương án tối ưu nhất, là thuyết phục Trần Võ Sinh phối hợp, mà yêu cầu của Trần Võ Sinh đưa ra với Thôi Hưng Đông trước đó, muốn trói Tô Anh đi cùng với anh ta.

Thuyết phục Trần Võ Sinh, hai nhân cách của anh ta là một nhân tố không xác định được độ nguy hiểm, muốn cho Thôi Hưng Đông tin tưởng đồ vật đang ở trong tay Trần Võ Sinh, thì nhất định phải để Trần Võ Sinh đưa ra điều kiện bắt cóc trói Tô Anh với Thôi Hưng Đông.

Cho nên Tô Anh vẫn phải làm mồi nhử, lại bị “bắt cóc” một lần nữa.

……

Không nói đến Tô Anh có đồng ý hay không? Hàn Cảnh Viễn là người đầu tiên không đáp ứng.

Tô Anh cũng không phải là chiến sĩ, nhân viên công chức, cô chỉ là một công dân bình thường, tội gì phải mạo hiểm tính mạng, đi phối hợp với quân đội làm mồi nhử?

Lần này hoàn toàn khác hẳn với bọn buôn người lần đó, kẻ địch lần này, là một kẻ liều mạng vô cùng hung ác.

Tất cả mọi người đều không mở miệng nói chuyện, thời gian từ từ trôi qua, từng giây từng phút trôi đi đều là thời cơ tốt nhất để bắt giữ Thôi Hưng Đông, không khí vô cùng lo lắng.

Tô Anh thấy Hàn Cảnh Viễn, Trần Đoàn Trường còn có lãnh đạo của bọn họ, đều thần sắc nghiêm túc, mím chặt môi, thời gian rất quý giá, không phải là dùng để lãng phí.

Trong lòng cô sốt ruột, vốn dĩ ở nơi này không có phần cho cô mở miệng, nhưng các lãnh đạo đều không nói, tính nôn nóng này của cô, chờ không được.

“Cái kia, lãnh đạo, tôi có thể nói nói mấy câu không?”

Hứa Càng Chu trong lòng rất áp lực, cô gái này rốt cuộc có biết nguy hiểm và sợ hãi không?

Anh gật đầu: "Đồng chí Tô Anh, bây giờ chính là muốn mọi người lên tiếng, cô có cách nào tốt? Nói ra nghe một chút.”

Tô Anh nói: "Tôi cảm thấy, việc này cũng không khó làm, trước tiên thu phục Trần Võ Sinh, để anh ta thông qua nội tuyến của chúng ta, để họ Thôi kia tin rằng Thẩm Mỹ Tĩnh đã đem át chủ bài đưa cho anh ta, việc trước tiên cần làm là lừa họ Thôi ra.”

“Sau đó lại để Trần Võ Sinh đưa ra điều kiện trốn đi cùng nhau, chính là cũng đem tôi trói tới đó, Thôi Hưng Đông tám chín phần sẽ đi bằng đường thủy, đường thủy tốt a, biển rộng mênh mang, mấy cái ca-nô vây bắt, anh ta trừ bỏ nhảy xuống biển chết đuối ra thì ngay cả nơi trốn cũng không có, không khá tốt sao?”

Tô Anh đều có thể nghĩ ra biện pháp, Hứa Càng Chu bọn họ sao có thể không thể nghĩ ra chứ?

Chỉ là Thôi Hưng Đông hiện tại giống như chim sợ cành cong, muốn lấy được tín nhiệm của anh ta, chỉ để Trần Võ Sinh lấy ra con át chủ bài là không đủ, để chứng minh quyết tâm của Trần Võ Sinh, còn phải để anh ta đưa ra điều kiện với Thôi Hưng Đông, để Thôi Hưng Đông trói Tô Anh dẫn đi.

“Nhưng, muốn lấy được tín nhiệm của Thôi Hưng Đông, cô vẫn phải làm mồi nhử một lần nữa.”

Tô Anh nói: "Tôi biết, nếu Trần Võ Sinh không đề cập tới điều kiện này, Thôi Hưng Đông sẽ không tin, đến lúc đó để Trần Võ Sinh, tôi và vị đồng chí nội tuyến kia, cùng nhau đi.”

Mấy vị lãnh đạo sắc mặt từ cảm kích đến hổ thẹn, sắc mặt của Hàn Cảnh Viễn càng ngày càng trầm, một chữ cuối cùng trong phương án của Tô Anh vừa nói ra, Hàn Cảnh Viễn nhịn không được lên tiếng, âm điệu còn được nhấn mạnh.

“Tô Anh,  em ra ngoài với anh một lát!”

……

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK