Tô Tân Ý đã tỉnh lại được mấy ngày rồi, vẫn luôn đang do dự có muốn đi đảo Nam thăm Tô Anh không?
Cô hỏi mẹ Tô: "Mẹ, Hàn Cảnh Viễn tân hôn với cô ấy tình cảm có tốt không?” Mẹ Tô chỉ nghĩ con gái đang quan tâm là đứa em trai lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nói: “Người vợ hiện tại là do nó tự chọn, khẳng định là người nó thích rồi, cô gái đó khá tốt, lúc con vẫn còn hôn mê người ta tới thăm con mấy lần đấy, khuyên mẹ đừng có từ bỏ hy vọng con tỉnh lại.”
Tô Tân Ý mang theo tâm trạng thấp thỏm đi tới đảo Nam, nhà em trai sống ở ngay sát nhà Tô Anh.
Khi cô đến nhà, em trai cô đã có nhiệm vụ đi ra ngoài, trong nhà chỉ có Thẩm Mỹ Tĩnh cùng bảo mẫu Từ Phân nguyệt.
Hai người này nhìn thấy cô tới, nét mặt rõ ràng khẩn trương.
Vì để che giấu những điều xấu xa bỉ ổi, Từ Phân nguyệt đã đẩy cái thân thể này xuống cầu thang, bây giờ cô đã tỉnh lại, Từ Phân nguyệt là hẳn là cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Tô Tân Ý không có chứng cứ, cô lần này tới, chính là muốn Từ Phân nguyệt chính miệng thừa nhận sự thật phạm tội, đưa chị ta vào trong nhà lao.
Khi nhìn thấy Tô Anh, hai người lòng đã hiểu lòng không hẹn mà nhìn nhau, Tô Anh mời cô đến nhà ăn cơm tối.
Ở trong nhà Tô Anh, Tô Tân Ý đã nhìn thấy Xán Xán, tình cảm của cô bé bây giờ với Tô Anh càng ngày càng tốt.
Trong lòng Tô Tân Ý vừa đau lòng vừa vui vẻ, đứa nhỏ thích Tô Anh, chứng minh rằng cô ấy đối tốt với đứa nhỏ là thật lòng.
Hai người có một cuộc nói chuyện dài, Tô Tân Ý lúc này mới biết, Tô Anh là người đến từ một thế giới khác.
Tô Anh còn nhắc tới Cố Thành Phong với cô: "Tôi gián tiếp nói với Cố Thành Phong, tôi đã không phải là người vợ vốn dĩ của anh ta nữa, Cố Thành Phong là người thông minh như vậy, khẳng định là cũng đã lĩnh ngộ ra rồi, cô có muốn đi gặp anh ta không?”
Tô Tân Ý sợ hãi Cố Thành Phong đã không còn nhận ra bộ dáng bây giờ này của cô, lắc đầu nói: “Đợi sau này đi, nếu có duyên phận, sẽ gặp còn lại.”
Nhưng cơ hội này, Tô Anh giúp cô tạo ra rồi.
Ở trọng tiệm cơm Quốc Doanh ở gần căn cứ, Tô Tân Ý đã nhìn thấy Cố Thành Phong mấy năm không gặp.
Trên người anh sự ngây ngô cũng không còn nữa mà trầm ổn hơn rất nhiều, dáng người cũng cao hơn so với lúc chia tay.
Tô Tân Ý cúi đầu, trong lòng rất chua xót, anh ấy không nhận ra mình rồi sao?
Tô Anh mời Cố Thành Phong cùng nhau ăn cơm, Cố Thành Phong trào nhìn chằm chằm vào sợi hành gừng cô gắp ra đĩa mà thất thần, Tô Tân Ý vội vàng dùng khăn giấy che lên.
Vốn dĩ cho rằng không có ai để ý, Cố Thành Phong đột nhiên nói: “Đồng chí Tô cũng có thói quen giống với vợ trước của tôi, cô ấy cũng không ăn hành gừng tỏi.”
Tô Anh đang ăn gừng và Tô Tân Ý không ăn hành gừng tỏi đồng thời ngẩng đầu lên.
Lúc đang xấu hổ thì Tinh Tinh mở miệng hỏi: “Dì Tân Ý, dì ngày trước vẫn ăn gừng mà, tại sao bây giờ lại không ăn nữa?”
Xán Xán cô bé này giải thích nói: “Mẹ ngày trước gừng ở bên trong thức ăn cũng không hề động vào, bây giờ ngược lại lại thích ăn, mẹ nói, hiện tại nguyên liệu khan hiếm, nếu cái này không ăn cái kia không ăn, thì chẳng có cái gì ăn đâu.”
Tô Tân Ý nương theo lời nói của Xán Xán nói tiếp: “Xán Xán nói rất đúng, dì cũng không thể kén ăn nữa.”
Đứa nhỏ thì dễ dỗ rồi còn không biết trong lòng Cố Thành Phong nghĩ như thế nào?
Lúc đi Tô Tân Ý vốn định lặng lẽ nhìn trộm Cố Thành Phong, đúng lúc anh ta cũng nhìn cô, hai người đều đỏ mặt quay đầu đi.
……
Trường học của Tinh Tinh và Xán Xán tổ chức đi dạo chơi ngoại thành, Tô Tân Ý đã nhận sự ủy thác của Tô Anh, cùng đi với bọn trẻ, không nghĩ tới trên xe lại lần nữa gặp được Cố Thành Phong.
Hai người một người ôm một cô bé và ngồi sóng đôi với nhau ở trên ghế.
Chỗ ngồi xe buýt cũng không lớn, Cố Thành Phong người cao chân dài, lúc chiếc xe đong đưa, khó tránh khỏi sẽ có sự tiếp xúc thân thể, thỉnh thoảng lúc chạm vào nhau, hai người đều mặt đỏ tới mang tai.
Ngày hôm nay các bạn nhỏ chơi đùa đều rất vui vẻ, lúc trên đường về giáo viên để các phụ huynh ký tên, Cố Thành Phong xoa cổ tay nói: “Đồng chí Tô, tay này của tôi vừa rồi lúc đuổi bọn nhỏ, không cẩn thận bị trật tay rồi, có thể phiền cô giúp tôi ký tên không?”
Tô Tân Ý trong lòng hoảng hốt, lúc ký tên mặc dù đã cố gắng thay đổi nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút bút tích giống ngày trước.
Ký tên xong cô quan sát Cố Thành Phong, nhìn thấy tia sáng ở trong mắt anh lóe lên một chút.
Tô Tân Ý trong lòng đột nhiên không hoảng hốt nữa mà có chút mừng thầm trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mỹ Tĩnh lại không biết chạy đi đâu rồi, có thể là đi tìm Trần Võ Sinh rồi đi.
Từ Phân nguyệt làm bộ làm tịch hỏi cô khi nào về Bắc kinh, Tô Tân Ý cười lạnh, trực tiếp nói ra mục đích của mình.
“Tôi biết Hữu Hữu không phải là huyết mạch của Tô gia, đó là con của Trần Võ Sinh phải không? Sao nào, bây giờ Trần Võ Sinh cũng không chắc gương vỡ lại lành cùng với Thẩm Mỹ Tĩnh, các người sốt ruột rồi?”
Từ Phân nguyệt hoảng hoảng loạn loạn: "Nghe không hiểu cô đang nói cái gì?”
Từ Phân nguyệt ngoài miệng giảo biện nhưng trong lòng rất hoảng loạn, Tô Tân Ý đã để lại lời nhắn cho Tô Anh, sau đó một mình đi đến bờ biển hẻo lánh, cô biết Từ Phân nguyệt đi theo ở phía sau.
……
Trên bãi biển, Tô Tân Ý đoán rằng Tô Anh đã tới, cho nên cô cố ý chất vấn Từ Phân nguyệt: "Hữu Hữu cho dù không phải đứa trẻ của Tô gia, ly hôn là được, chị tại sao muốn đẩy tôi, Thẩm Mỹ Tĩnh nói chị lỡ tay, thật sự là do chị cố ý đi?”
Từ Phân nguyệt đã quyết định phạm tội một lần nữa nên đã thừa nhận.
“Tôi nói chuyện với Mỹ Tĩnh bị cô nghe được, khi đó căn bản không kịp suy xét, tôi cũng rất hối hận, nhưng sai đều đã sai rồi, bây giờ chỉ có thể đâm lao phải theo lao.”
Từ Phân nguyệt lại lần nữa đẩy Tô Tân Ý.
Chỉ là lần này Tô Tân Ý đã có chuẩn bị từ trước, cô bơi vô cùng tốt, có thể tự mình bơi lên bờ.
Có điều Tô Anh sẽ không để cô bại lộ ra sơ hở là cô biết bơi, cô ấy nhảy xuống biển cứu cô lên.
Lần này đồng hành còn có Kiều Lan Lan, cô ấy cũng nghe thấy rồi.
Có lời chứng của Tô Anh và Kiều Lan Lan, thêm Từ Phân nguyệt lần thứ hai có ý định mưu sát, chị ta lần này nhất định sẽ bị phán tử hình.
Tô Tân Ý giúp thân thể này đòi lại công đạo.
Em trai cũng ly hôn với Thẩm Mỹ Tĩnh rồi, như vậy cũng tốt, nó có thể nếm thử qua một loại cuộc sống mới khác.
……
Cố Thành Phong không cần mất quá nhiều thời gian đã nhận ra cô rồi, sau khi hai người bàn bạc xong, quyết định yêu đương không công khai.
Sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học, Cố Thành Phong chuyển công tác về Bắc Kinh, số lần hai người gặp mặt nhiều lên.
Có một lần mẹ Tô nhìn thấy Cố Thành Phong đưa cô về nhà, phiền lo không thôi: "Tân Ý, hôm nay người đàn ông đưa con về nhà là chồng trước của Tô Anh phải không? Mẹ biết cậu ta rất ưu tú, nhưng con yêu đương với cậu ta, sau này Tô Anh về rồi, con sẽ đối mặt với con bé như thế nào đây?”
Tô Anh đã rời đi hơn ba năm rồi, Tô Tân Ý ngóng trông Tô Anh có thể trở về sớm một chút.
Cô nói: “Mẹ, con và Cố Thành Phong còn là do Tô Anh bắc cầu giới thiệu nữa đó, bọn con đã trao đổi xong hết rồi, có chung ý tưởng, bọn con mới quyết định yêu đương, hy vọng mẹ và bố có thể chấp nhận anh ấy.”
Mẹ Tô vốn có ấn tượng tốt đối với Cố Thành Phong, chỉ là để ý anh ta là chồng trước của Tô Anh.
Lúc này đã không còn lo lắng nữa, cười nói: “Người trẻ tuổi như các con còn không để ý, vậy thì yêu đi, mẹ cũng không phải cổ hủ, các con cảm thấy thích hợp là được.”
……
Tô Tân Ý đã thi đậu trường y, sau đó Tô Anh cũng đã trở lại, sau khi cô tốt nghiệp đã kết hôn với Cố Thành Phong.
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn làm lễ kỉ niệm tròn mười năm kết hôn, cô và Cố Thành Phong cùng nhau tham gia, khi đó cô mới vừa mang thai được bốn tháng.
Buổi tối hôm nay Tô Tân Ý mơ một giấc mơ, lúc bừng tỉnh, Cố Thành Phong cũng tỉnh, anh ta cũng mơ một giấc mơ.
Bật đèn, Cố Thành Phong đỡ cô ngồi dậy, lót cái gối dựa sau eo của cô, hai người nói ra sự việc mà mình mơ thấy trong mơ.
Tô Tân Ý mơ một giấc mơ rất đẹp, cô nói với Cố Thành Phong: “Em mơ thấy ở trong một thế giới khác, anh cả vẫn đang sống rất tốt ở đó , thật là tốt.”
Giấc mơ của Cố Thành Phong rất dọa người, phía sau lưng anh ta đều mướt mồ hôi, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Anh cũng nằm mơ, trong mộng em đã chết, tình cảm của Trư Nam và Xán Xán cũng không được thuận lợi, anh ở trong mơ mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ em, nhớ đến tóc đều bạc hết, giấc mơ đó thật sự là đáng sợ.”
Tay của Cố Thành Phong nhẹ nhàng sờ ở trên bụng nhỏ của vợ, đúng lúc đứa nhỏ trong bụng đạp nhẹ một cái.
Anh ta cảm thấy vô cùng may mắn: "May mắn tỉnh lại em cùng con đều ở bên.”